Cô Vợ Quê Mùa Tổng Tài Thâm Sâu
Chương 117
Chương 117: Mạng của cô cũng lớn thật.
Một vài người bạn ở tại đây, thì ngoại trừ Mạnh Thiên Tùng và Mẫn Hy ra.
Những người khác, đều là phe cánh của Hoắc Ảnh Quân.
Những người này, toàn bộ đều đã gặp qua Thái Hi Vân, cũng đều biết mối quan hệ giữa hai người.
Trong phút chốc, ngay thời khắc nhìn thấy Thái Hi Vân đó, mọi người đều ngây người ra.
Cô ta…
Chết đi sống lại sao?
Vân Tử Lăng không nói lời nào, cô không thể đứng lâu, Hoắc Ảnh Quân đứng bên cạnh đang đỡ lấy cô.
Nhưng mà, cô cảm nhận được rằng cơ thể người đàn ông này hơi hơi run rẩy.
Ánh mắt cô không nhịn được nhìn về phía anh.
Anh ấy lúc này, trong ánh mắt tựa như xuất hiện sự khiếp sợ, dường như kinh ngạc, cùng với một ánh mắt không thể nào miêu tả được.
Ánh mắt của Vân Tử Lăng dần dần thu hồi lại, tiếp theo đó, lại nhìn về phía người gọi là Thái Hi Vân kia một lần nữa, nhếch môi cười một cái.
Lặng im nguyên một năm.
Cô ta, rốt cuộc cũng đã quay lại rồi!
“Anh Ảnh Quân…” Vân Tử Diễm nhẹ giọng gọi một tiếng cái biệt danh mà chỉ có Thái Hi Vân mới gọi này.
Tay của Hoắc Ảnh Quân không kìm được siết chặt lại, toàn bộ chân mày của anh đều nhíu sâu lại.
Hốc mắt của Vân Tử Diễm đỏ lên rất nhanh, cô ta nhìn Vân Tử Lăng, cười một cái.
Nhưng mà, cái nụ cười này, lại vô cùng châm chọc.
Thật là đẹp mà!
Nó hôm nay, làm sao có thể lại đẹp như vậy?
Gương mặt kia, đẹp một cách tuyệt diễm như thế, đẹp một cách tự nhiên như thế.
Một năm trước…
Cô ta cũng có gương mặt như thế này!
Tay không nhịn được siết chặt lại trong lòng cô ta cực kỳ không thoải mái.
Một năm này, cô ta vô số lần nằm lên trên bàn mổ, vô số lần đối mặt với dao phẫu thuật lạnh như băng.
Cuối cùng, biến thành cái bộ dạng của người chết kia.
Trong lòng thật không cam lòng, trong lòng thật không thoải mái, khiến cho cô ta càng hiểu được sự nỗ lực trả giá của bản thân là gì, kết quả cô ta muốn là gì!
Cô ta muốn hủy hoại Vân Tử Lăng, đoạt lại tôn nghiêm!
“Woa woa, Thái Hi Vân, cô thật sự là Thái Hi Vân sao?” Mộ Bạch đi lên, anh ta nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu, cau mày: “Trời ơi, tôi chắc chắn là đang nằm mơ rồi, chắc chắn là đang nằm mơ.”
Vân Tử Diễm cười nhạt một cái, mở miệng nói: “Tôi không phải là Thái Hi Vân, tôi là Vân Tử Diễm!”
“Vân Tử Diễm?” Mọi người lại kinh sợ một cái.
Trong này gồm có cả Hoắc Ảnh Quân.
Anh không thể ngờ được rằng, cô ta lại có thể thừa nhận rằng bản thân không phải là Thái Hi Vân?
Vân Tử Diễm cười nhạt một cái nhìn sự thay đổi của đám người.
Rèn luyện một năm, khiến cô ta trở nên không còn xốc nổi nữa.
Cô ta biết, nếu như cô ta giả làm Thái Hi Vân, tất nhiên sẽ bị đoán được, chỉ có thể đổi lại sự chán ghét của Hoắc Ảnh Quân.
Vậy thì, nếu đã như vậy, thì ban đầu cô ta liền dứt khoát thừa nhận thân phận của mình.
Như thế, anh ấy sẽ không có lí do để giận giữ vì nguyên nhân “giả mạo”.
Thậm chỉ, có thể bởi vì cô ta thẳng thắn, mà nhìn cô ta bằng một con mắt khác.
“Trời ạ, cô là cô Vân Tử Diễm? Cô, cô làm cái gì mà lại chỉnh sửa thành bộ dạng của Thái Hi Vân vậy?” Mộ Bạch lập tức kêu la.
Vân Tử Diễm hạ mắt cười một tiếng, cũng không trả lời.
“Ầy, nghe nói là một năm trước cô Vân Tử Diễm bị hủy hoại nhan sắc…”
Xung quanh, liên tục có người nhỏ giọng bàn tán.
Vân Tử Diễm nghe những lời thảo luận của những người kia, khóe miệng vẫn treo một ý cười nhàn nhạt như cũ, tiếp theo, ngước mắt nhìn về phía bọn họ: “Anh Ảnh Quân, em gái Tử Lăng, chúc các người tân hôn vui vẻ.”
Vừa nói, vừa từ trong túi xách lấy ra một hộp quà, từ từ đi về phía trước.
Quá trình cô ta đi qua, toàn bộ đều là phong thái ưu nhã, khóe miệng duy trì nụ cười hoàn mỹ nhất.
Mà trong quá trình này, ánh mắt cô ta từ đầu đến cuối chỉ nhìn Vân Tử Lăng, không hề nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân.
“Tử Lăng…” Cô ta dừng bước, khẽ gọi một tiếng: “Cái này, tặng cho em!”
Vân Tử Lăng nhìn hộp quà mà cô ta đưa tới, độ cong trên môi dường như sâu hơn một chút, nhưng nụ cười lại rõ ràng là trở nên nhạt hơn, cô giả dối nhìn cô ta một cái: “Cảm ơn!”
Vân Tử Diễm giống như lúc trở về vẫn cười một cách tự nhiên nhất, tiếp theo, chuyển ánh mắt nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân.
Hai người nhìn nhau, thế giới im lặng.
“Anh Ảnh Quân…” Cô ta lại nhẹ giọng gọi lên một lần nữa, sau đó, khóe miệng cười một cái: “Chúc anh hạnh phúc nhé ~”
Nói xong, ánh mắt cụp xuống, quay người như muốn rời đi.
Mà chính ngay lúc này, cô tay cô ta đột nhiên bị người ta kéo lại.
Vân Tử Diễm hơi dừng lại một chút, tiếp theo quay đầu lại.
Người nắm cổ tay cô ta chính là Hoắc Ảnh Quân.
“Ai bảo cô chỉnh sửa thành dáng vẻ của cô ấy?” Ánh mắt của anh lạnh xuống, giọng nói càng làm cho người ta rùng mình.
Vân Tử Diễm không lên tiếng, chỉ nhìn anh như thế.
“Cô dùng nước hoa của cô ấy?” Giọng nói của Hoắc Ảnh Quân đột nhiên tức giận thốt cao lên.
Nước hoa của Thái Hi Vân đều là loại đặc biệt được đặc chế riêng, mùi hương cũng là độc nhất vô nhị.
“Ai bảo cô dùng nó?”
“Là mẹ!” Bỗng nhiên, giọng nói của Khúc Tịnh Kỳ vang lên.
Mọi người lại cả kinh, liền nhìn về phía bà ta.
Khúc Tịnh Kỳ từng bước từng bước một đi tới, nhìn về phía con trai mình tức giận nói: “Buông tay ra!”
Chân mày của Hoắc Ảnh Quân nhíu sâu lại, nhưng vẫn buông tay ra.
Ánh mắt của Khúc Tịnh Kỳ liếc về hướng của Vân Tử Lăng đang đứng một bên, giọng nói lạnh lùng: “Cô đúng là mạng lớn thật đó?”
Vân Tử Lăng nhìn sự lạnh lùng trong ánh mắt bà ta, đột nhiên nhếch môi cười, mi mắt cong cong: “Mẹ, mẹ đã về rồi.”
Một tiếng mẹ này gọi ra rất tự nhiên, khiến cho chân mày của Khúc Tịnh Kỳ nhíu chặt hơn: “Đừng có làm như thân quen như vậy!”
Hoắc Chấn Vũ cau mày đứng lên, rồi đi tới: “Tịnh Kỳ à, hôm nay là ngày lễ kết hôn của Ảnh Quân, đừng ầm ĩ nữa!”
Khúc Tịnh Kỳ không có nhìn về phía của Hoắc Chấn Vũ, mà nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân: “Tử Diễm vì cứu mẹ mới bị hủy đi nhan sắc, bây giờ cô ta chỉnh sửa lại dáng vẻ này, cũng là đã thông qua sự đồng ý của bố mẹ Thái Hi Vân, làm sao, con có gì không hài lòng sao?”
Hoắc Ảnh Quân không lên tiếng, toàn thân trên dưới của anh đều tản ra một luồng khí lạnh tàn bạo.
“Được rồi, được rồi, mọi người ngồi đi, vui vẻ tham gia lễ kết hôn của mấy đứa nó.” Hoắc Chấn Vũ vội vàng nói.
“Tôi không có nói sẽ không vui vẻ tham gia!” Nói xong, Khúc Tịnh Kỳ quay đầu nhìn về phía sau lưng một người phụ tá.
Một vị phu nhân vội vàng đi tới, đưa cho bà ta một vậy.
“Hôm nay tôi không chỉ muốn dẫn Tử Diễm tới tham gia hôn lễ, còn muốn mang Thái Hi Vân tới tham gia!”
Nói xong, mở ra món đồ mà người phụ tá đưa cho bà ta, đó là…
Tấm ảnh trên bia mộ của Thái Hi Vân, là bản phóng to.
Đám người nhìn mặt nhau, đều có chút giật mình.
“Tử Diễm, cầm lấy, cứ như thế chúc phúc bọn họ!” Khúc Tịnh Kỳ đưa khung hình cho Vân Tử Diễm, để cho cô ta cầm.
Ngay lập tức, xuất hiện một cảnh tượng quái dị.
Vân Tử Diễm bưng hình của Thái Hi Vân, có thể là do lối ăn mặc hôm nay của cô ta với hình dáng trong tấm hình, giống nhau như đúc…
Hoắc Ảnh Quân không nhịn được cau mày lại, bị tấm hình này nhìn chằm chằm, lại giống như bị khuôn mặt này nhìn.
Vô hình, anh cảm thấy rất phiền não.
“Sáu năm trước, Thái Hi Vân vì cứu con mà mất đi tính mạng, không, là vì cứu mạng của “vị hôn phu”, mà mất đi tính mạng của mình, bây giờ, con kết hôn rồi, là “vị hôn thê” trước kia, chẳng lẽ không nên tới chúc phúc thật tốt sao?” Giọng nói của Khúc Tịnh Kỳ vô cùng không tốt.
Hoắc Chấn Vũ vội vàng tức giận nói: “Tịnh Kỳ à, bà quậy như vậy đã đủ chưa?”
Thật may hôm nay không có mời người nào, chỉ có vài người bạn bè ở đây.
Nhưng mà, điều này đã đủ để làm ông ta cảm thấy mất mặt rồi.
“Hoắc Chấn Vũ, Thái Hi Vân là vì cứu con trai chúng ta nên mới chết!” Khúc Tịnh Kỳ hét lớn một tiếng: “Sao ông có thể quên con bé được?”
Hoắc Chấn Vũ cau mày: “Đúng, là chúng ta nợ Thái Hi Vân, nhưng mà, mấy năm nay chúng ta cũng đã luôn bồi thường cho nhà bọn họ mà, bà làm như thế, còn chỗ nào cho Ảnh Quân?”
“Còn chỗ nào cho Ảnh Quân? Ông hỏi nó một cái đi, lúc đầu có phải đồng ý với Thái Hi Vân sẽ lấy Vân Tử Diễm làm vợ!” Khúc Tịnh Kỳ nhìn về phía con trai: “Thái Hi Vân lúc trước khi chết, con đã đồng ý với con bé như thế nào?”
“Đồng ý cưới Vân Tử Diễm!”
“Ha” Khúc Tịnh Kỳ cười một tiếng: “Con vẫn còn biết, con còn nhớ, nhưng hiện tại người mà con cưới là ai? Hả?”
Hoắc Ảnh Quân hơi hơi cụp mắt, gương mặt anh tuấn hạ xuống vài tia âm u, giọng nói của anh tràn đầy áy náy: “Con biết, con nợ cô ấy, kiếp sau đích thân con sẽ bồi thường lại!”
“Kiếp sau? Người chết rồi thì cái gì cũng hết rồi, cái gì mà kiếp sau, lúc con nói những lời này, có suy nghĩ qua trái tim của con bé không?” Bà ta chỉ vào trái tim của Vân Tử Diễm: “Con hỏi con bé một chút, có đau hay không? Con bé cứu con một mạng, con chỉ báo đáp được con bé như vậy thôi sao?”
Vân Tử Diễm không lên tiếng, bưng tấm hình của Thái Hi Vân, ánh mắt cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoắc Ảnh Quân như thế.
Ánh mắt như thế, mặt mũi như thế, cùng với mùi nước hoa độc nhất vô nhị kia đang lan tràn.
Trong phút chốc, khiến cho Hoắc Ảnh Quân có chút hoảng hốt.
Hoảng hốt, trước mắt liền hiện ra cảnh Thái Hi Vân dặn dò trước khi chết.
‘Đồng ý với em…phải kết hôn với Tử Diễm…cô ấy…cô ấy thích anh, cô ấy, cô ấy sẽ thay em yêu anh…’
“Anh Ảnh Quân——” Vân Tử Diễm thấy con người của người đàn ông co rút lại mãnh liệt, trong nháy mắt, lớn tiếng hô lên.
Cả người Hoắc Ảnh Quân chấn động một cái, kinh ngạc ngẩng đầu.
Thái Hi Vân trong trí nhớ, luôn luôn vui vẻ gọi tên anh, giống như sợ không hấp dẫn được sự chú ý của anh.
Anh Ảnh Quân, Anh Ảnh Quân ơi
Ảnh Ảnh Quân nhìn em nhìn em đi mà
Vân Tử Diễm cười nhàn nhạt một tiếng: “Hạnh phúc nha, muốn mỗi ngày đều vui vẻ, vui vẻ, lại vui vẻ!”
Dứt lời, làm một động tác tay cố lên, lại giống như dáng vẻ sờ mũi của Lí Tiểu Long, hoạt bát cười một tiếng.
Hoắc Ảnh Quân: …
‘Anh Ảnh Quân, anh nhất định mỗi ngày đều phải vui vẻ nha, xem tư thế ngầu của em đây!’
Động tác giống nhau, giọng nói giống nhau, gương mặt giống nhau, mùi hương giống nhau.
Trong lúc nhất thời, tròng mắt người đàn ông trầm xuống, giống như đầm nước sâu không thấy đáy, có chút khiến người khác không thể nhìn thấu.
Vân Tử Lăng cảm nhận được người đàn ông bên người mình thay đổi, liền biết rằng, sợ những lời nói này, cũng là lời mà Thái Hi Vân kia thường hay nói.
Anh, Ảnh Quân?
Biệt danh thân mật này, đúng là thật khác biệt.
Đột nhiên, cô hơi ngẩng cằm lên, giọng cười chán nản: “Nếu như làm hôn lễ, lại khiến cho mọi người đều không vui, vậy thì không cần làm nữa vậy, dù sao, giấy chứng nhận kết hôn cũng đã nhận rồi, nghi thức không quan trọng.”
Dứt lời, tay cô cầm lấy bàn tay to của anh, nhìn mọi người ưu nhã cười một tiếng.
“Anh Hoắc Ảnh Quân, anh có nguyện ý lấy cô Vân Tử Lăng làm vợ, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng ‘vĩnh viễn không rời bỏ’ không?” Trong lúc bất chợt, Mộ Niệm Quang cầm ống lớn tiếng hô lên, đặc biệt là bốn chữ kia, anh ta còn thêm lực.
Một tiếng này, quá mức đột ngột.
Chính Vân Tử Lăng cũng bị kinh sợ.
Cô nhìn về phía Mộ Niệm Quang, Mộ Niệm Quang lại đang nhìn Hoắc Ảnh Quân.
Hoắc Ảnh Quân bị giọng nói lớn tiếng của anh ta chất vấn, hồi hồn trở về.
Anh nhìn về phía người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, không biết hành động và sự ngẩn người mới vừa rồi của anh, có khiến cô cảm thấy đau khổ hay không.
Hai tay, nắm lấy tay cô, ánh mắt anh rất sâu, giọng nói khàn khàn: “Tôi nguyện ý!”
Mộ Niệm Quang cười một tiếng: “Em gái anh Vân Tử Lăng, cũng nguyện ý gả cho cậu như vậy, tôi tuyên bố, thành lễ!”
Anh ta không muốn ở đây nói nhảm, anh ta chỉ muốn khiến cho Vân Tử Lăng có một chút hạnh phúc, để cho hôn lễ được cử hành,
Nhưng mà, ngay lúc này, Vân Tử Diễm đột nhiên cười một tiếng, rồi sau đó nặng nề ngã xuống.
“Thái Hi Vân——” Khúc Tịnh Kỳ lập tức lớn tiếng kêu lên, bà ta trực tiếp gọi thẳng tên kia.
Hoắc Ảnh Quân ngẩn ra, một giây kế tiếp liền nhanh chóng chạy tới.
Vân Tử Lăng nhìn một màn này, không có biểu cảm dư thừa gì, cô hiểu anh.
Cô gái kia, là thanh mai trúc mã với anh nhiều năm như vậy.
Coi như không thương, cũng sẽ là thói quen.
Thói quen, thật sự là một chuyện rất đáng sợ.
Huống chi, cô ta còn cứu anh một mạng, chết.
Hôm nay, “cô ta” đột nhiên trở lại.
Mặt mũi giống nhau, giọng nói giống nhau, lời nói cũng giống nhau.
Là cô, cũng sẽ hoảng hốt, thậm chí, lộ vẻ xúc động.
Cô cái gì cũng biết, cũng đều hiểu.
Hơi hơi cụp mắt xuống, cô cười có chút ảm đạm.
Nhưng vì cái gì…
Tim cô, lại khó chịu như vậy chứ…