Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo
Chương 49: Em đang câu dẫn anh sao?
“Anh đang làm gì thế?” Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
Thượng Quan Sở bị bất ngờ, tay run run, rồi mền nhũn, người trong lòng hắn vừa mới tỉnh lại đã bị hắn đẩy văng ra ngoài.
“A!” Hai người nhất thời kêu to.
Nói thì chậm, nhưng làm thì nhanh. Thượng Quan Sở phản xạ theo điều kiện mới nhanh chóng đỡ được người suýt bị ngã dưới đất. Trong lòng thầm cảm thấy vô cùng may mắn, không bị làm sao.
Diệp Thanh Linh cảm thấy lành lạnh, lúc này mới nhận ra trên người mình không có quần áo, trừng mắt nhìn Thượng Quan Sở, bình tĩnh nói: “Để tôi xuống.”
Thấy cô bình tĩnh nói vậy, Thượng Quan Sở cũng không phản đối, sửng sốt một hồi rồi mới thả cô xuống.
Diệp Thanh Linh bình tĩnh lại, không nhanh không chậm lấy khăn tắm trên mắc áo bên cạnh quấn quanh cơ thể. Thấy Thượng Quan Sở vẫn còn ngây ngốc nhìn mình, thản nhiên nói: “Xem chưa đủ sao?”
“Chưa đủ.” Thượng Quan Sở không chút suy nghĩ trả lời.
“Còn muốn xem không?” giọng Diệp Thanh Linh mềm nhẹ, giọng điệu giống như đang thương lượng mua bán.
Thượng Quan Sở cười đen tối, trong nháy mắt khôi phục lại nụ cười lưu manh, nói: “Thanh Linh, em đang câu dẫn anh sao?”
“.....” Diệp Thanh Linh dấu đi sự bối rối trong mắt, thản nhiên hỏi lại, “Anh sẽ mắc mưu sao?” Nói xong chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm.
Cô dùng hai chữ mắc mưu, như vậy việc này đúng là một cú lừa, Thượng Quan Sở hắn cái gì cũng có thể chịu, ngoại trừ chịu thiệt. Bởi vậy cũng không có trả lời, đi theo cô ra khỏi phòng tắm, rầu rĩ nghĩ, bị hắn thấy hết, vì sao cô không kêu lớn? Thật là kì lạ.
Diệp Thanh Linh đi đến gian quần áo thay đồ ngủ, tựa hồ chuyện vừa phát sinh như không chưa từng xảy ra.
Cô như vậy lại khiến Thượng Quan Sở không thể hiểu được, kinh ngạc nhìn cô rất lâu rồi mới đi vào phòng tắm rửa.
Chỉ một lát sau, Diệp Thanh Linh liền tiến vào mộng đẹp. Thượng Quan Sở không hiểu vì sao lại không ngủ được, vừa nhắm mắt liền nghĩ đến Diệp Thanh Linh xinh đẹp lõa thể. Dục hỏa tràn đầy, nhìn người bên cạnh đang chui trong đống chăn lớn, liền hẹ nhàng di chuyễn đến sát bên cạnh. Một lát sau, nằm cùng giường mà cũng không thể thỏa mãn được dục vọng, hắn lại liên tưởng đến cảnh hắn cùng cô XXO. Nghĩ xong liền vứt bỏ chăn của Diệp Thanh Linh xuống .
Nhưng Diệp Thanh Linh đắp chăn lại rất nhanh, kéo kiểu gì cũng không được, Thượng Quan Sở rầu rĩ nhìn người đang đưa lưng về phía hắn, thở dài đành ôm cả người lẫn chăn.
Tự nhiên cảm thấy bị đè nặng nên không thoải mái, Diệp Thanh Linh xoay người chuyển thành nằm thẳng.
Nhìn cô lúc ngủ, khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng, vì đã ngủ, nên khuôn mặt có chút hồng, không có ánh mắt đạm bạc, chỉ có đôi lông mi cong cong kiều mị thoạt nhìn rất đáng yêu. Phía dưới mũi là đôi môi anh đào nhỏ nhắn, lại kiều nộn, Thượng Quan Sở nuốt nước miếng, nghĩ muốn hung hăng chà đạp.
Nhưng nghĩ đến lần trước hôn cô, cô bỗng nhiên đẩy hắn khiến tay hắn bị thương. Vì vậy hắn không thể hành động thiếu lý trí trước khi được cô cho phép.
Cuối cùng dục vọng chiến thắng lý trí, hắn không chịu được cảm giác có mà không được ăn, chậm rãi hôn lên môi cô.
Vừa đụng đến, Diệp Thanh Linh mở hai mắt, thản nhiên hỏi: “Anh sẽ chịu trách nhiệm chứ?”
“Đương nhiên.” Hắn gật đầu. Trước kia hắn cũng nói với cô như vậy nhưng cô không cho.
“Anh chịu trách nhiện như thế nào?”
“Cưới em.” Thượng Quan Sở thành thật trả lời.
Diệp Thanh Linh gật đầu, tựa như đang tán thành, nói: “Có nguy hiểm không?” Nếu phải lập gia đình, hắn không hẳn không phải là một lựa chon tốt nhất, nhưng cô không muốn cả ngày đều phải đối mặt với nguy hiểm như vậy.
Đúng vậy, nguy hiểm không hết, đối với cô thật sự không công bằng, hắn dựa vào đâu mà bắt cô phải chịu nguy hiểm cùng hắn, “Được rồi, quên đi.”
Một lúc sau, không phục lắm, lại nói: “Chúng ta không phải đang ngủ cùng giường sao?” Bọn họ kết hôn hay không, không phải ở trong mắt người ngoài cũng giống nhau sao? Người khác cũng không tìm cô gây phiền toái.
“Bảo má Trương tìm cho anh một căn phòng, thế nào?” Diệp Thanh Linh không nghĩ nói thêm gì nữa.
“Quên đi.” Ở lại trong phòng vẫn tốt hơn.
Buổi sáng tỉnh dậy, thấy Thượng Quan Sở vẫn còn đang ngủ, lại nhìn thấy bàn trang điểm ở bên cạnh, nhất thời cười quỷ dị.
Nhẹ nhàng cầm đồ trang điểm, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú khi Thượng Quan Sở lúc ngủ, bèn lấy đồ trang điểm bắt đầu trang điểm cho hắn.
Tay vừa đụng đến mặt hắn, hắn liền tỉnh lại, nhìn cô nói, “Em đang làm gì thế?”
Thượng Quan Sở nhắm mắt lại, để cô tùy ý trang điểm cho mình.
Thấy hắn phối hợp, Diệp Thanh Linh mãn nguyện nở nụ cười, bắt tay vào công cuộc chiến đấu, vì hắn mà trang điểm cho “rất đẹp”, nói: “Được rồi, anh tự mình xem đi.”
Cầm gương trong tay cô, Thượng Quan Sở cảm thấy kinh sợ, không thể tin nổi người trong gương chính là mình.
“ Đẹp mà.” Diệp Thanh Linh nghĩ mình trang điểm rất đẹp, vẻ mặt tự tin.
Cô chỉ là vẽ theo kiểu yêu quái thôi, màu sắc sặc sỡ, không nhìn ra chỗ nào xinh đẹp, chỉ cảm thấy ........ Thượng Quan Sở nhìn mình trong gương, một lúc lâu sau mới nói, “Em không trang điểm vẫn hơn.” Đối với kĩ thuật trang điểm của cô, hắn không thể tin tưởng.
“Chẳng lẽ yêu nghiệt không phải hóa trang như vậy?” Diệp Thanh Linh nghiêm túc nghĩ lại.
Cô hắn nói yêu nghiệt, Thượng Quan Sở đem lời này coi như là thành khích lệ, cười cười xóa hết tất cả những thứ kinh khủng trên mặt.
Ăn xong điểm tâm, Thượng Quan Sở lại muốn đi hẹn hò. Hắn còn chưa nói đã thấy Nhạc Nhạc xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Thượng Quan Sở, anh thế mà lại đi đốt hiệu sách của tôi.” Nhạc Nhạc tra xét một chút thì biết người của Thượng Quan Sở làm, xử lý xong một số vấn đề, liền đến tìm hắn hỏi tội.
“Là tôi làm.” Thượng Quan Sở thoải mái thừa nhận.
Trương Đình Đình chuẩn bị đến công ti, nghe hắn nói vậy liền tức giận nói: “Thượng Quan Sở, anh hơi quá đáng rồi, Nhạc Nhạc là bạn của Thanh Linh, sao anh lại làm vậy?”
“Hôm qua Thanh Linh có biết.” Thượng Quan Sở thản nhiên nói.
Diệp Thanh Linh nhìn Đình Đình và Nhạc Nhạc nói: “Việc này hắn đã thừa nhận, Nhạc nhạc bị tổn thất gì hắn sẽ chịu trách nhiệm.”
“Vậy sao?” Nhạc Nhạc liếc nhìn Thượng Quan Sở liền cười quái dị nói: “Năm trăm vạn, lấy đến đây đi.” Kì thật tổn thất cũng không nhiều, chẳng qua là mấy chục vạn.
“Cậu nói láo.” Hôm qua Tô Phi nói chỉ tổn thất cùng lắm chỉ mấy chục vạn thôi, đừng tưởng hắn không biết.
“Dám làm liền dám chịu.” Nhạc Nhạc đắc ý cười thắng lợi.
“Cũng được, Tô Phi đốt toàn bộ hiệu sách, sau đó bồi thường tổn thất cho hắn.” Thượng Quan Sở chậm rãi nói.
“ Anh..... Anh......” Nhạc Nhạc tức giận đến phát run, trong lòng thầm mằng Thượng Quan Sở quá khinh suất, không phân rõ trái phải.
Thượng Quan Sở bị bất ngờ, tay run run, rồi mền nhũn, người trong lòng hắn vừa mới tỉnh lại đã bị hắn đẩy văng ra ngoài.
“A!” Hai người nhất thời kêu to.
Nói thì chậm, nhưng làm thì nhanh. Thượng Quan Sở phản xạ theo điều kiện mới nhanh chóng đỡ được người suýt bị ngã dưới đất. Trong lòng thầm cảm thấy vô cùng may mắn, không bị làm sao.
Diệp Thanh Linh cảm thấy lành lạnh, lúc này mới nhận ra trên người mình không có quần áo, trừng mắt nhìn Thượng Quan Sở, bình tĩnh nói: “Để tôi xuống.”
Thấy cô bình tĩnh nói vậy, Thượng Quan Sở cũng không phản đối, sửng sốt một hồi rồi mới thả cô xuống.
Diệp Thanh Linh bình tĩnh lại, không nhanh không chậm lấy khăn tắm trên mắc áo bên cạnh quấn quanh cơ thể. Thấy Thượng Quan Sở vẫn còn ngây ngốc nhìn mình, thản nhiên nói: “Xem chưa đủ sao?”
“Chưa đủ.” Thượng Quan Sở không chút suy nghĩ trả lời.
“Còn muốn xem không?” giọng Diệp Thanh Linh mềm nhẹ, giọng điệu giống như đang thương lượng mua bán.
Thượng Quan Sở cười đen tối, trong nháy mắt khôi phục lại nụ cười lưu manh, nói: “Thanh Linh, em đang câu dẫn anh sao?”
“.....” Diệp Thanh Linh dấu đi sự bối rối trong mắt, thản nhiên hỏi lại, “Anh sẽ mắc mưu sao?” Nói xong chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm.
Cô dùng hai chữ mắc mưu, như vậy việc này đúng là một cú lừa, Thượng Quan Sở hắn cái gì cũng có thể chịu, ngoại trừ chịu thiệt. Bởi vậy cũng không có trả lời, đi theo cô ra khỏi phòng tắm, rầu rĩ nghĩ, bị hắn thấy hết, vì sao cô không kêu lớn? Thật là kì lạ.
Diệp Thanh Linh đi đến gian quần áo thay đồ ngủ, tựa hồ chuyện vừa phát sinh như không chưa từng xảy ra.
Cô như vậy lại khiến Thượng Quan Sở không thể hiểu được, kinh ngạc nhìn cô rất lâu rồi mới đi vào phòng tắm rửa.
Chỉ một lát sau, Diệp Thanh Linh liền tiến vào mộng đẹp. Thượng Quan Sở không hiểu vì sao lại không ngủ được, vừa nhắm mắt liền nghĩ đến Diệp Thanh Linh xinh đẹp lõa thể. Dục hỏa tràn đầy, nhìn người bên cạnh đang chui trong đống chăn lớn, liền hẹ nhàng di chuyễn đến sát bên cạnh. Một lát sau, nằm cùng giường mà cũng không thể thỏa mãn được dục vọng, hắn lại liên tưởng đến cảnh hắn cùng cô XXO. Nghĩ xong liền vứt bỏ chăn của Diệp Thanh Linh xuống .
Nhưng Diệp Thanh Linh đắp chăn lại rất nhanh, kéo kiểu gì cũng không được, Thượng Quan Sở rầu rĩ nhìn người đang đưa lưng về phía hắn, thở dài đành ôm cả người lẫn chăn.
Tự nhiên cảm thấy bị đè nặng nên không thoải mái, Diệp Thanh Linh xoay người chuyển thành nằm thẳng.
Nhìn cô lúc ngủ, khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng, vì đã ngủ, nên khuôn mặt có chút hồng, không có ánh mắt đạm bạc, chỉ có đôi lông mi cong cong kiều mị thoạt nhìn rất đáng yêu. Phía dưới mũi là đôi môi anh đào nhỏ nhắn, lại kiều nộn, Thượng Quan Sở nuốt nước miếng, nghĩ muốn hung hăng chà đạp.
Nhưng nghĩ đến lần trước hôn cô, cô bỗng nhiên đẩy hắn khiến tay hắn bị thương. Vì vậy hắn không thể hành động thiếu lý trí trước khi được cô cho phép.
Cuối cùng dục vọng chiến thắng lý trí, hắn không chịu được cảm giác có mà không được ăn, chậm rãi hôn lên môi cô.
Vừa đụng đến, Diệp Thanh Linh mở hai mắt, thản nhiên hỏi: “Anh sẽ chịu trách nhiệm chứ?”
“Đương nhiên.” Hắn gật đầu. Trước kia hắn cũng nói với cô như vậy nhưng cô không cho.
“Anh chịu trách nhiện như thế nào?”
“Cưới em.” Thượng Quan Sở thành thật trả lời.
Diệp Thanh Linh gật đầu, tựa như đang tán thành, nói: “Có nguy hiểm không?” Nếu phải lập gia đình, hắn không hẳn không phải là một lựa chon tốt nhất, nhưng cô không muốn cả ngày đều phải đối mặt với nguy hiểm như vậy.
Đúng vậy, nguy hiểm không hết, đối với cô thật sự không công bằng, hắn dựa vào đâu mà bắt cô phải chịu nguy hiểm cùng hắn, “Được rồi, quên đi.”
Một lúc sau, không phục lắm, lại nói: “Chúng ta không phải đang ngủ cùng giường sao?” Bọn họ kết hôn hay không, không phải ở trong mắt người ngoài cũng giống nhau sao? Người khác cũng không tìm cô gây phiền toái.
“Bảo má Trương tìm cho anh một căn phòng, thế nào?” Diệp Thanh Linh không nghĩ nói thêm gì nữa.
“Quên đi.” Ở lại trong phòng vẫn tốt hơn.
Buổi sáng tỉnh dậy, thấy Thượng Quan Sở vẫn còn đang ngủ, lại nhìn thấy bàn trang điểm ở bên cạnh, nhất thời cười quỷ dị.
Nhẹ nhàng cầm đồ trang điểm, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú khi Thượng Quan Sở lúc ngủ, bèn lấy đồ trang điểm bắt đầu trang điểm cho hắn.
Tay vừa đụng đến mặt hắn, hắn liền tỉnh lại, nhìn cô nói, “Em đang làm gì thế?”
Thượng Quan Sở nhắm mắt lại, để cô tùy ý trang điểm cho mình.
Thấy hắn phối hợp, Diệp Thanh Linh mãn nguyện nở nụ cười, bắt tay vào công cuộc chiến đấu, vì hắn mà trang điểm cho “rất đẹp”, nói: “Được rồi, anh tự mình xem đi.”
Cầm gương trong tay cô, Thượng Quan Sở cảm thấy kinh sợ, không thể tin nổi người trong gương chính là mình.
“ Đẹp mà.” Diệp Thanh Linh nghĩ mình trang điểm rất đẹp, vẻ mặt tự tin.
Cô chỉ là vẽ theo kiểu yêu quái thôi, màu sắc sặc sỡ, không nhìn ra chỗ nào xinh đẹp, chỉ cảm thấy ........ Thượng Quan Sở nhìn mình trong gương, một lúc lâu sau mới nói, “Em không trang điểm vẫn hơn.” Đối với kĩ thuật trang điểm của cô, hắn không thể tin tưởng.
“Chẳng lẽ yêu nghiệt không phải hóa trang như vậy?” Diệp Thanh Linh nghiêm túc nghĩ lại.
Cô hắn nói yêu nghiệt, Thượng Quan Sở đem lời này coi như là thành khích lệ, cười cười xóa hết tất cả những thứ kinh khủng trên mặt.
Ăn xong điểm tâm, Thượng Quan Sở lại muốn đi hẹn hò. Hắn còn chưa nói đã thấy Nhạc Nhạc xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Thượng Quan Sở, anh thế mà lại đi đốt hiệu sách của tôi.” Nhạc Nhạc tra xét một chút thì biết người của Thượng Quan Sở làm, xử lý xong một số vấn đề, liền đến tìm hắn hỏi tội.
“Là tôi làm.” Thượng Quan Sở thoải mái thừa nhận.
Trương Đình Đình chuẩn bị đến công ti, nghe hắn nói vậy liền tức giận nói: “Thượng Quan Sở, anh hơi quá đáng rồi, Nhạc Nhạc là bạn của Thanh Linh, sao anh lại làm vậy?”
“Hôm qua Thanh Linh có biết.” Thượng Quan Sở thản nhiên nói.
Diệp Thanh Linh nhìn Đình Đình và Nhạc Nhạc nói: “Việc này hắn đã thừa nhận, Nhạc nhạc bị tổn thất gì hắn sẽ chịu trách nhiệm.”
“Vậy sao?” Nhạc Nhạc liếc nhìn Thượng Quan Sở liền cười quái dị nói: “Năm trăm vạn, lấy đến đây đi.” Kì thật tổn thất cũng không nhiều, chẳng qua là mấy chục vạn.
“Cậu nói láo.” Hôm qua Tô Phi nói chỉ tổn thất cùng lắm chỉ mấy chục vạn thôi, đừng tưởng hắn không biết.
“Dám làm liền dám chịu.” Nhạc Nhạc đắc ý cười thắng lợi.
“Cũng được, Tô Phi đốt toàn bộ hiệu sách, sau đó bồi thường tổn thất cho hắn.” Thượng Quan Sở chậm rãi nói.
“ Anh..... Anh......” Nhạc Nhạc tức giận đến phát run, trong lòng thầm mằng Thượng Quan Sở quá khinh suất, không phân rõ trái phải.
Tác giả :
Hàn Hi Nhân