Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo
Chương 112: Cha con yêu nghiệt 006: Hành động báo thù của Hàn Phỉ Phỉ
Hai đứa bé rất vui vẻ vào trong xe cùng Trương Đình Đình, ngồi trên xe Tiền Tiểu Mễ hưng phấn vỗ tay nói: “A! Chúng ta có thể làm hoa đồng.”
Thượng Quan Diệp cũng vẻ mặt tươi cười nói: “Dì Đình, bây giờ chúng ta đến hội trường hôn lễ hả? Bọn con cũng phải trang điểm sao? Con không muốn trang điểm đâu đó!” Nói xong vẻ mặt lo lắng nhìn Trương Đình Đình. Làm hoa đồng cái gì cũng tốt, nhưng cậu không muốn trang điểm, đó là việc con gái mới làm.
Trương Đình Đình nghe xong cười nói: “Bộ dáng của Tiểu Diệp Tử chúng ta tuấn tú như vậy, đương nhiên có thể không cần hóa trang.”
Thượng Quan Diệp vẻ mặt hưng phấn, nói: "Vậy thì tốt rồi."
Tiền Tiểu Mễ ngồi nghe cả nửa ngày, vẻ mặt tò mờ hỏi: “Dì Đình, Tiểu Mễ có phải trang điểm không?”
"Đương nhiên rồi." Trương Đình Đình cười trả lời.
Tiền Tiểu Mễ nghe xong vẻ mặt mất hứng bỉu môi, qua một lúc lâu nói: “Dì Đình, con không xinh đẹp sao?”
“Tiểu Mễ của chúng ta tất nhiên là xinh đẹp rồi.” Trương Đình Đình không biết vì sao con bé lại hỏi câu hỏi kỳ lạ này.
“Nhưng vừa rồi không phải dì Đình nói anh Diệp bộ dáng tuấn tú không cần trang điểm. Bộ dáng của con không xinh đẹp sao?” Tiền Tiểu Mễ nói xong đôi mắt to tròn nháy cũng không nháy nhìn mặt Trương Đình Đình.
Lúc này Trương Đình Đình mới biết mình phạm sai lần gì, cười vỗ đầu Tiểu Mễ, dịu dàng cưới nói: “Tiểu Mễ của chúng ta rất đẹp, nhưng sau khi trang điểm sẽ càng xinh đẹp hơn.”
Tiền Tiểu mễ nháy mắt nhìn Trương Đình Đình, vẻ mặt trẻ con còn nghiêm túc nói: “Còn đẹp hơn dì Đình sao?” Trong suy nghĩ non nớt của cô Trương Đình Đình rất đẹp, đẹp giống như mẹ cô và dì Diệp.
“Đương nhiên rồi, Tiểu Mễ của chúng ta đẹp nhất.” Trương Đình Đình cười lừa cô bé còn đang chấp nhất chuyện xinh đẹp hay khoogn xinh đẹp.
Trong lúc các cô đang nói chuyện xe đã chạy đến giao lộ, gặp đèn đỏ, tài xế dừng lại.
Bọn họ vừa dừng xe, phía sau xe bị đụng vào, Trương Đình Dình nôn nóng bảo vệ hai đứa trẻ kia, nói: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Lái xe cùng vệ sĩ đi xuống xem xét, đúng lúc này, liền thấy một đám người che mặt vọt đến, dùng vật cứng đánh mạnh vỡ cửa kính xe, mở cửa xe vươn tay về phía Trương Đình Đình cùng hai đứa bé.
Sau một giờ đồng hồ giao tranh, Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp và Tiền Tiểu Mễ vẫn bị đám người bịt mặt này kéo vào một chiếc xe khác. Vệ sĩ cũng bị thương, thấy Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp Tiền Tiểu Mễ bị bắt đi, nôn nóng gọi điện thoại báo cáo cho Tô Phi.
Tô Phi đến hội trương hôn lễ chuẩn bị trước nghe được điện thoại, tay không khỏi phát run, tiếp theo phân phó người lập tức truy lùng hướng Trương Đình Đình rời đi. Sau đó gọi điện thông báo sự việc cho Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở nhận được điện thoại, không vui cũng không giận hỏi: "Ai làm?"
“Còn đang điều tra, chưa biết.” Tô Phi cứ nghĩ đến Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp bị trói liền tức giận đến mức mặt tái nhợt, một người vốn vui mừng cả người nhất thời trở nên lạnh lùng khát máu.
Thượng Quan Sở buông điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Trương Đình Đình và hai đứa bé bị bắt cóc.”
“Cái gì?” Diệp Thanh Linh cả kinh, trừng mắt không thể tin được nhìn Thượng Quan Sở.
“Tô Phi đã phái người đi tìm kiếm, rất nhanh sẽ có tin tức.” Thượng Quan Sở cầm lấy tay Diệp Thanh Linh an ủi.
Sau khi sợ hãi qua đi rất nhanh Diệp Thanh Linh đã khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt bình thản, nói: “Có vài người chỉ sợ vẫn không hết hy vọng.”
“Ai? Em biết là ai sao?” Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc đều không thể tin được nhìn Diệp Thanh Linh.
Lãnh Thần lẳng lặng nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Thanh Linh, nói: “Lần này người bắt cóc Trương Đình Đình cùng Tiểu Diệp Tử chỉ sợ có liên quan đến Thanh Linh.”
“Cái gì?” Thượng Quan Sở hoảng sợ liếc mắt nhìn Lãnh Thần, nói: “Anh nói là Hàn Phỉ Phỉ.” Người có liên quan đến Thanh Linh, trừ Hàn Phỉ Phỉ ra thì không còn người nào có cừu oán với Thanh Linh.
Trên mặt Diệp Thanh Linh nở nụ cười quái dị, nói: “Đã vậy, lần này không cần lưu tình.” Lần trước là vì hoàn thành tâm nguyện của cha, lần này còn dám bắt cóc con cô cùng Đình Đình, cô tuyệt đối không tha cho chị họ không biết tốt xấu này.
Thượng Quan Sở nhất thời cười đến nghiêng nước nghiêng thành, nói: “Thanh Linh đã nói vậy, chúng ta biết phải làm sao rồi.” Thượng Quan Sở vừa nói xong, Ngô Vân ở bên cạnh anh lập tức xoay người rời đi.
Một giờ sau, bọn họ biết được tình huống hiện tại của Hàn Phỉ Phỉ, hơn nữa còn biết được vị trí ba người Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp bị bắt nhốt. Một đám người trang bị đầy đủ liền xuất phát.
Hàn Phỉ Phỉ một thân hàng hiệu ngồi trên ghế sofa, trong tay lắc nhẹ ly rượu vang, trên mặt xuẩ hiện tươi cười ngoan độc như ý, trong lòng nghĩ thầm, “Diệp Thanh Linh, là mày khiến tao mất đi hạnh phúc, là máy khiến chồng tao trở thành tàn phế, cả ngày ngồi trên xe lăn người không ra người ma không ra ma. Hôm nay, tao sẽ trả toàn bộ lại cho mày. Tao muốn mày nếm thử tất cả tư vị bị mất chồng.”
Người đàn ông ngồi đối diện ả nhìn khuôn mặt tươi cười của Hàn Phỉ Phỉ, nói: “Sau khi anh giúp em hoàn thành chuyện này, em phải thực hiện lời hứa của em.”
Hàn Phỉ Phỉ nâng ly rượu trong tay lên khẽ nhấp một ngụm nở nụ cười quyến rũ với người đàn ông kia, nói: “Việc này anh yên tâm, hai năm nay, không phải em vẫn luôn là người phụ nữ của anh sao?”
Người đàn ông nhìn khuôn mặt quyến rũ động lòng người của Hàn Phỉ Phỉ trong mặt ánh lên vẻ dâm đãng, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hàn Phỉ Phỉ, lấy cái ky ra, nói: “Không bằng bây giờ chúng ta…” Nói xong liền đè Hàn Phỉ Phỉ xuống ghế sofa.
Hàn Phỉ Phỉ thầm nghĩ báo thù thế nào, mặc cho người đàn ông kia muốn làm gì thì làm. Thầm nghĩ, ả muốn làm cho Diệp Thanh Linh phải đau khổ cả đời, ả cũng muốn làm cho Thượng Quan Sở chịu đau đớn giống như LưuPhong chồng ả. Hai năm nay cuộc sống của ả giống như trong địa ngục, chính niềm tin này đã chống đỡ ả. Sau khi ra tù, ả đã nghĩ cách làm quan với người nhà họ Lãnh có thế lực tương đương với Thượng Quan Sở ở thủ đô. Dưới nổ lực của mình, cuối cùng ả cũng làm quen được với em trai của chủ nhân đời này nhà họ Lãnh, ả muốn lơi dụng tên già này đối phó với Diệp Thanh Linh, đối phó với Thượng Quan Sở.
Đợi đến khi người đàn ông kia phát tiết trên thân thể ả xong, ả đứng dậy sửa sang lại quần áo, cầm điện thoại gọi cho Diệp Thanh Linh.
“Em gái tốt của chị, em có khỏe không?” Hàn Phỉ Phỉ mở miệng liền hỏi. Thượng Quan Sở đang định xuất phát thấy Diệp Thanh Linh nhận điện thoại liền dừng lại.
Diệp Thanh Linh giống như đã dự đoán trước Hàn Phỉ Phỉ sẽ điện thoại đến, thản nhiên nói: “Chị họ đang nhớ mong bữa cơm tù à?”
Hàn Phỉ Phỉ tức giận đến mức tay phát run. Cứ nghĩ đến những ngày tháng kinh khủng trong nhà lao, lòng ả lại không yên tĩnh được, dự tợn quát to với Diệp Thanh Linh ở đầu dây bên kia: “Mày có bản lĩnh làm tao vào tù lại sao? Mày không có. Mày muốn mạng Trương Đình Đình cùng con mày không? Để cho Thượng Quan Sở nghe điện thoại.”
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, nói vào điện thoại: “Có oán giận gì thì hướng vào tôi, không liên quan đến anh ấy.”
Thượng Quan Sở biết anh ấy trong miệng Diệp Thanh Linh là chỉ mình, xông lên giật lấy điện thoại, lạnh như băng nói: “Hàn Phỉ Phỉ cô muốn gì?”
“Tôi sao? Không nghĩ gì cả. Chẳng qua anh muốn cứu con anh thì anh tự đến trao đổi ba người đó! Bằng không tôi có thể giết con tin bất cứ lúc này.” Trong mắt Hàn Phỉ Phỉ toàn ánh lên vẻ độc ác, lần này ả nhất định sẽ báo thù thành công.
Lúc Thượng Quan Sở còn chưa trả lời vấn đề của ả, Hàn Phỉ Phỉ còn nói, “Tôi biết thiếu gia Sở bản lĩnh rất lớn, anh đừng nghĩ đến chuyện cứu người, nếu anh dám động, người của tôi liền một đao giải quyết 1 người, không muốn con trai anh và Trương Đình Đình chết, thì ngoan ngoãn phối hợp, biết không?”
Nghe được giọng điệu kiêu ngạo của Hàn Phỉ Phỉ trong điện thoại, sắc mặt Thượng Quan Sở trở nên lạnh như băng, lạnh giọng nói: “Được, tôi đáp ứng với cô. Nói đi, ở đâu.”
“Một mình anh bay đến thủ đô, ngay lúc anh bước vào thủ đô, tôi sẽ trả lại Trương Đình Đình cùng con trai anh.” Hàn Phỉ Phỉ nói.
Thượng Quan Sở cười lạnh, nói: “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng lời nói của cô?”
Để cho anh tin tưởng, bây giờ tôi sẽ trả lại bé gái đi chung với bọn họ, chờ con bé đó bình an đến nhà anh, anh hãy xuất phát!” hàn Phỉ Phỉ nói xong cặt đứt điện thoại. Thượng Quan Sở đặt điện thoại xuống, nhìn mọi người.
Diệp Thanh Linh biết sự việc nghiêm trọng, nói: “Cô ta ra điều kiện gì?”
“Hàn Phỉ Phỉ sẽ trả Tiểu Mễ để lấy tín trước, cô ta nói Tiểu Mễ vừa đến nhà, thì anh phải một mình xuất phát đến thủ đô.” Thượng Quan Sở thuật lại chi tiết.
“Anh đến thủ đô, cô ta mới có thể thả Đình Đình cùng Tiểu Diệp Tử đúng không!” Diệp Thanh Linh sắc mặt trầm xuống nói.
“Sao em biết?” Thượng Quan Sở cau mày hỏi.
“Em biết cô ta muốn gì? Anh không thể đến thủ đô, nơi đó vốn không phải là địa bàn của anh, đi đến đó tương đương vpis chịu chết.” Mục đích của Hàn Phỉ Phỉ lại rõ ràng hơn hết, muốn Diệp Thanh Linh cô mất đi chồng mất đi hạnh phúc, đây là trả thù của ả đối với Diệp Thanh Linh cô.
Thượng Quan Sở nắm tay Diệp Thanh Linh, cảm nhận rõ ràng tay cô đang run, an ủi nói: “Tin tưởng anh, anh sẽ bình an trở về.” Vì cứu con trai cùng Trương Đình Đình, anh nguyện ý mạo hiểm.
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, trong lòng chua xót, nói: “Không, em không thể để anh mạo hiểm, chúng ta có thể nghĩ cách khác.”
Lúc này điện thoại Lãnh Thần vang lên, tiếp điện thoại xong nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, mở miệng nói: “Tôi đến thủ đô trước, Thượng Quan Sở chờ Tiểu Mễ về thì xuất phát luôn!” Nói xong nhìn về phía Diệp Thanh Linh nói: “Chuyện ở thủ đô giao cho anh.”
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Lãnh Thần, cảm kích cười: “Được rồi!” Cho dù cô có nói nữa, Thượng Quan Sở cũng sẽ vì cứu con trai mà mạo hiểm, đã vậy, cô liền tin tưởng chồng mình, cũng tin tưởng Lãnh Thần.
Hàn Phỉ Phỉ quả nhiên nói lời giữ lời, vài giờ sau liền mang Tiền Tiểu Mễ đến nhà sách của Nhạc Nhạc. Sau khi mọi người mang Tiền Tiểu Mễ bình an trở về, Thượng Quan Sở mới bắt đầu xuất phát, một mình ngồi máy bay đến thủ đô. Mà lúc này, Lãnh Thân đã sớm đến thủ đô, không chỉ biết chỗ dựa của Hàn Phỉ Phỉ là ai, hơn nữa còn chuẩn bị chu đáo. Chờ sau khi Hàn Phỉ Phỉ thả Tiểu Diệp Tử cùng Trương Đình Đình, anh sẽ lập tức hành động.
Thượng Quan Diệp cũng vẻ mặt tươi cười nói: “Dì Đình, bây giờ chúng ta đến hội trường hôn lễ hả? Bọn con cũng phải trang điểm sao? Con không muốn trang điểm đâu đó!” Nói xong vẻ mặt lo lắng nhìn Trương Đình Đình. Làm hoa đồng cái gì cũng tốt, nhưng cậu không muốn trang điểm, đó là việc con gái mới làm.
Trương Đình Đình nghe xong cười nói: “Bộ dáng của Tiểu Diệp Tử chúng ta tuấn tú như vậy, đương nhiên có thể không cần hóa trang.”
Thượng Quan Diệp vẻ mặt hưng phấn, nói: "Vậy thì tốt rồi."
Tiền Tiểu Mễ ngồi nghe cả nửa ngày, vẻ mặt tò mờ hỏi: “Dì Đình, Tiểu Mễ có phải trang điểm không?”
"Đương nhiên rồi." Trương Đình Đình cười trả lời.
Tiền Tiểu Mễ nghe xong vẻ mặt mất hứng bỉu môi, qua một lúc lâu nói: “Dì Đình, con không xinh đẹp sao?”
“Tiểu Mễ của chúng ta tất nhiên là xinh đẹp rồi.” Trương Đình Đình không biết vì sao con bé lại hỏi câu hỏi kỳ lạ này.
“Nhưng vừa rồi không phải dì Đình nói anh Diệp bộ dáng tuấn tú không cần trang điểm. Bộ dáng của con không xinh đẹp sao?” Tiền Tiểu Mễ nói xong đôi mắt to tròn nháy cũng không nháy nhìn mặt Trương Đình Đình.
Lúc này Trương Đình Đình mới biết mình phạm sai lần gì, cười vỗ đầu Tiểu Mễ, dịu dàng cưới nói: “Tiểu Mễ của chúng ta rất đẹp, nhưng sau khi trang điểm sẽ càng xinh đẹp hơn.”
Tiền Tiểu mễ nháy mắt nhìn Trương Đình Đình, vẻ mặt trẻ con còn nghiêm túc nói: “Còn đẹp hơn dì Đình sao?” Trong suy nghĩ non nớt của cô Trương Đình Đình rất đẹp, đẹp giống như mẹ cô và dì Diệp.
“Đương nhiên rồi, Tiểu Mễ của chúng ta đẹp nhất.” Trương Đình Đình cười lừa cô bé còn đang chấp nhất chuyện xinh đẹp hay khoogn xinh đẹp.
Trong lúc các cô đang nói chuyện xe đã chạy đến giao lộ, gặp đèn đỏ, tài xế dừng lại.
Bọn họ vừa dừng xe, phía sau xe bị đụng vào, Trương Đình Dình nôn nóng bảo vệ hai đứa trẻ kia, nói: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Lái xe cùng vệ sĩ đi xuống xem xét, đúng lúc này, liền thấy một đám người che mặt vọt đến, dùng vật cứng đánh mạnh vỡ cửa kính xe, mở cửa xe vươn tay về phía Trương Đình Đình cùng hai đứa bé.
Sau một giờ đồng hồ giao tranh, Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp và Tiền Tiểu Mễ vẫn bị đám người bịt mặt này kéo vào một chiếc xe khác. Vệ sĩ cũng bị thương, thấy Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp Tiền Tiểu Mễ bị bắt đi, nôn nóng gọi điện thoại báo cáo cho Tô Phi.
Tô Phi đến hội trương hôn lễ chuẩn bị trước nghe được điện thoại, tay không khỏi phát run, tiếp theo phân phó người lập tức truy lùng hướng Trương Đình Đình rời đi. Sau đó gọi điện thông báo sự việc cho Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở nhận được điện thoại, không vui cũng không giận hỏi: "Ai làm?"
“Còn đang điều tra, chưa biết.” Tô Phi cứ nghĩ đến Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp bị trói liền tức giận đến mức mặt tái nhợt, một người vốn vui mừng cả người nhất thời trở nên lạnh lùng khát máu.
Thượng Quan Sở buông điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Trương Đình Đình và hai đứa bé bị bắt cóc.”
“Cái gì?” Diệp Thanh Linh cả kinh, trừng mắt không thể tin được nhìn Thượng Quan Sở.
“Tô Phi đã phái người đi tìm kiếm, rất nhanh sẽ có tin tức.” Thượng Quan Sở cầm lấy tay Diệp Thanh Linh an ủi.
Sau khi sợ hãi qua đi rất nhanh Diệp Thanh Linh đã khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt bình thản, nói: “Có vài người chỉ sợ vẫn không hết hy vọng.”
“Ai? Em biết là ai sao?” Thượng Quan Sở Hòa Nhạc Nhạc đều không thể tin được nhìn Diệp Thanh Linh.
Lãnh Thần lẳng lặng nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Thanh Linh, nói: “Lần này người bắt cóc Trương Đình Đình cùng Tiểu Diệp Tử chỉ sợ có liên quan đến Thanh Linh.”
“Cái gì?” Thượng Quan Sở hoảng sợ liếc mắt nhìn Lãnh Thần, nói: “Anh nói là Hàn Phỉ Phỉ.” Người có liên quan đến Thanh Linh, trừ Hàn Phỉ Phỉ ra thì không còn người nào có cừu oán với Thanh Linh.
Trên mặt Diệp Thanh Linh nở nụ cười quái dị, nói: “Đã vậy, lần này không cần lưu tình.” Lần trước là vì hoàn thành tâm nguyện của cha, lần này còn dám bắt cóc con cô cùng Đình Đình, cô tuyệt đối không tha cho chị họ không biết tốt xấu này.
Thượng Quan Sở nhất thời cười đến nghiêng nước nghiêng thành, nói: “Thanh Linh đã nói vậy, chúng ta biết phải làm sao rồi.” Thượng Quan Sở vừa nói xong, Ngô Vân ở bên cạnh anh lập tức xoay người rời đi.
Một giờ sau, bọn họ biết được tình huống hiện tại của Hàn Phỉ Phỉ, hơn nữa còn biết được vị trí ba người Trương Đình Đình cùng Thượng Quan Diệp bị bắt nhốt. Một đám người trang bị đầy đủ liền xuất phát.
Hàn Phỉ Phỉ một thân hàng hiệu ngồi trên ghế sofa, trong tay lắc nhẹ ly rượu vang, trên mặt xuẩ hiện tươi cười ngoan độc như ý, trong lòng nghĩ thầm, “Diệp Thanh Linh, là mày khiến tao mất đi hạnh phúc, là máy khiến chồng tao trở thành tàn phế, cả ngày ngồi trên xe lăn người không ra người ma không ra ma. Hôm nay, tao sẽ trả toàn bộ lại cho mày. Tao muốn mày nếm thử tất cả tư vị bị mất chồng.”
Người đàn ông ngồi đối diện ả nhìn khuôn mặt tươi cười của Hàn Phỉ Phỉ, nói: “Sau khi anh giúp em hoàn thành chuyện này, em phải thực hiện lời hứa của em.”
Hàn Phỉ Phỉ nâng ly rượu trong tay lên khẽ nhấp một ngụm nở nụ cười quyến rũ với người đàn ông kia, nói: “Việc này anh yên tâm, hai năm nay, không phải em vẫn luôn là người phụ nữ của anh sao?”
Người đàn ông nhìn khuôn mặt quyến rũ động lòng người của Hàn Phỉ Phỉ trong mặt ánh lên vẻ dâm đãng, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hàn Phỉ Phỉ, lấy cái ky ra, nói: “Không bằng bây giờ chúng ta…” Nói xong liền đè Hàn Phỉ Phỉ xuống ghế sofa.
Hàn Phỉ Phỉ thầm nghĩ báo thù thế nào, mặc cho người đàn ông kia muốn làm gì thì làm. Thầm nghĩ, ả muốn làm cho Diệp Thanh Linh phải đau khổ cả đời, ả cũng muốn làm cho Thượng Quan Sở chịu đau đớn giống như LưuPhong chồng ả. Hai năm nay cuộc sống của ả giống như trong địa ngục, chính niềm tin này đã chống đỡ ả. Sau khi ra tù, ả đã nghĩ cách làm quan với người nhà họ Lãnh có thế lực tương đương với Thượng Quan Sở ở thủ đô. Dưới nổ lực của mình, cuối cùng ả cũng làm quen được với em trai của chủ nhân đời này nhà họ Lãnh, ả muốn lơi dụng tên già này đối phó với Diệp Thanh Linh, đối phó với Thượng Quan Sở.
Đợi đến khi người đàn ông kia phát tiết trên thân thể ả xong, ả đứng dậy sửa sang lại quần áo, cầm điện thoại gọi cho Diệp Thanh Linh.
“Em gái tốt của chị, em có khỏe không?” Hàn Phỉ Phỉ mở miệng liền hỏi. Thượng Quan Sở đang định xuất phát thấy Diệp Thanh Linh nhận điện thoại liền dừng lại.
Diệp Thanh Linh giống như đã dự đoán trước Hàn Phỉ Phỉ sẽ điện thoại đến, thản nhiên nói: “Chị họ đang nhớ mong bữa cơm tù à?”
Hàn Phỉ Phỉ tức giận đến mức tay phát run. Cứ nghĩ đến những ngày tháng kinh khủng trong nhà lao, lòng ả lại không yên tĩnh được, dự tợn quát to với Diệp Thanh Linh ở đầu dây bên kia: “Mày có bản lĩnh làm tao vào tù lại sao? Mày không có. Mày muốn mạng Trương Đình Đình cùng con mày không? Để cho Thượng Quan Sở nghe điện thoại.”
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, nói vào điện thoại: “Có oán giận gì thì hướng vào tôi, không liên quan đến anh ấy.”
Thượng Quan Sở biết anh ấy trong miệng Diệp Thanh Linh là chỉ mình, xông lên giật lấy điện thoại, lạnh như băng nói: “Hàn Phỉ Phỉ cô muốn gì?”
“Tôi sao? Không nghĩ gì cả. Chẳng qua anh muốn cứu con anh thì anh tự đến trao đổi ba người đó! Bằng không tôi có thể giết con tin bất cứ lúc này.” Trong mắt Hàn Phỉ Phỉ toàn ánh lên vẻ độc ác, lần này ả nhất định sẽ báo thù thành công.
Lúc Thượng Quan Sở còn chưa trả lời vấn đề của ả, Hàn Phỉ Phỉ còn nói, “Tôi biết thiếu gia Sở bản lĩnh rất lớn, anh đừng nghĩ đến chuyện cứu người, nếu anh dám động, người của tôi liền một đao giải quyết 1 người, không muốn con trai anh và Trương Đình Đình chết, thì ngoan ngoãn phối hợp, biết không?”
Nghe được giọng điệu kiêu ngạo của Hàn Phỉ Phỉ trong điện thoại, sắc mặt Thượng Quan Sở trở nên lạnh như băng, lạnh giọng nói: “Được, tôi đáp ứng với cô. Nói đi, ở đâu.”
“Một mình anh bay đến thủ đô, ngay lúc anh bước vào thủ đô, tôi sẽ trả lại Trương Đình Đình cùng con trai anh.” Hàn Phỉ Phỉ nói.
Thượng Quan Sở cười lạnh, nói: “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng lời nói của cô?”
Để cho anh tin tưởng, bây giờ tôi sẽ trả lại bé gái đi chung với bọn họ, chờ con bé đó bình an đến nhà anh, anh hãy xuất phát!” hàn Phỉ Phỉ nói xong cặt đứt điện thoại. Thượng Quan Sở đặt điện thoại xuống, nhìn mọi người.
Diệp Thanh Linh biết sự việc nghiêm trọng, nói: “Cô ta ra điều kiện gì?”
“Hàn Phỉ Phỉ sẽ trả Tiểu Mễ để lấy tín trước, cô ta nói Tiểu Mễ vừa đến nhà, thì anh phải một mình xuất phát đến thủ đô.” Thượng Quan Sở thuật lại chi tiết.
“Anh đến thủ đô, cô ta mới có thể thả Đình Đình cùng Tiểu Diệp Tử đúng không!” Diệp Thanh Linh sắc mặt trầm xuống nói.
“Sao em biết?” Thượng Quan Sở cau mày hỏi.
“Em biết cô ta muốn gì? Anh không thể đến thủ đô, nơi đó vốn không phải là địa bàn của anh, đi đến đó tương đương vpis chịu chết.” Mục đích của Hàn Phỉ Phỉ lại rõ ràng hơn hết, muốn Diệp Thanh Linh cô mất đi chồng mất đi hạnh phúc, đây là trả thù của ả đối với Diệp Thanh Linh cô.
Thượng Quan Sở nắm tay Diệp Thanh Linh, cảm nhận rõ ràng tay cô đang run, an ủi nói: “Tin tưởng anh, anh sẽ bình an trở về.” Vì cứu con trai cùng Trương Đình Đình, anh nguyện ý mạo hiểm.
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, trong lòng chua xót, nói: “Không, em không thể để anh mạo hiểm, chúng ta có thể nghĩ cách khác.”
Lúc này điện thoại Lãnh Thần vang lên, tiếp điện thoại xong nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, mở miệng nói: “Tôi đến thủ đô trước, Thượng Quan Sở chờ Tiểu Mễ về thì xuất phát luôn!” Nói xong nhìn về phía Diệp Thanh Linh nói: “Chuyện ở thủ đô giao cho anh.”
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Lãnh Thần, cảm kích cười: “Được rồi!” Cho dù cô có nói nữa, Thượng Quan Sở cũng sẽ vì cứu con trai mà mạo hiểm, đã vậy, cô liền tin tưởng chồng mình, cũng tin tưởng Lãnh Thần.
Hàn Phỉ Phỉ quả nhiên nói lời giữ lời, vài giờ sau liền mang Tiền Tiểu Mễ đến nhà sách của Nhạc Nhạc. Sau khi mọi người mang Tiền Tiểu Mễ bình an trở về, Thượng Quan Sở mới bắt đầu xuất phát, một mình ngồi máy bay đến thủ đô. Mà lúc này, Lãnh Thân đã sớm đến thủ đô, không chỉ biết chỗ dựa của Hàn Phỉ Phỉ là ai, hơn nữa còn chuẩn bị chu đáo. Chờ sau khi Hàn Phỉ Phỉ thả Tiểu Diệp Tử cùng Trương Đình Đình, anh sẽ lập tức hành động.
Tác giả :
Hàn Hi Nhân