Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 607 Khẩu vị của tôi không bao gồm cô
Chạm đến ánh mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy, trong lòng Triệu Hân Hân có chút run sợ, hai tay vì căng thẳng mà nắm lại với nhau.
“Mặc Trì Úy, anh không muốn giải thích chút gì với em à?” Trong giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan lộ ra một thoáng lạnh lùng, vang lên bên tai Mặc Trì Úy.
“Bà xã, em đang ghen phải không?” Đối mặt với câu hỏi của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy không những không giận mà còn cười, một nụ cười tà mị hiện lên trên gương mặt của anh.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Em chỉ không ngờ rằng mình mới vừa rời đi không lâu mà lòng đào hoa của người đàn ông của em đã bắt đầu rục rịch, hơn nữa… hơn nữa anh ta còn ăn cỏ gần hang, cậu chủ Mặc, khiêm tốn một chút đi, đừng có dính vào mấy thứ vi khuẩn đó, bằng không bà đây đá văng anh ra khỏi cửa đó.”
Đường Tâm Nhan nói đến đây thì dừng lại một lát.
Qua một hồi lâu, cô mới tiếp tục hé mở đôi môi đỏ mọng xinh đẹp.
“Tin chắc rằng sau khi bộ phim này phát sóng, bà đây sẽ một lần nữa mở ra một khoảng trời trong giới giải trí, đến lúc đó số người theo đuổi bà đây sẽ rất nhiều rất nhiều, vắng mợ thì chợ vẫn đông, cho nên… đừng có tùy tiện phản bội bà đây, bằng không bà đây nhất định sẽ cho anh mọc sừng.”
Lúc nói xong câu cuối cùng, Đường Tâm Nhan gần như là nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói lạnh lùng lộ ra một sự lạnh lẽo.
“Mọc sừng?” Bên môi Mặc Trì Úy nở ra một nụ cười xấu xa: “Bà xã à, em không có cơ hội đấy đâu, nghỉ ngơi sớm một chút đi, việc em cần làm là tin tưởng người đàn ông của em, anh rất kén chọn, ngoài vợ anh ra thì sẽ không vừa ý những người phụ nữa khác.”
Nghe được câu này, trên gương mặt xinh xắn của Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng nở ra một nụ cười rực rỡ.
“Cúp đây, em phải nghỉ ngơi rồi, ngủ ngon.”
Hai người đồng thời cúp điện thoại.
Thấy Mặc Trì Úy cúp điện thoại, Triệu Hân Hân lại một lần nữa đi tới trước mặt anh.
“Trì Úy, vừa nãy em không cố ý, em chỉ… chỉ sợ canh nguội mất, đến lúc đó uống lại không ngon, cho nên mới lên tiếng, không tạo thành hiểu lầm gì giữa anh và Tâm Nhan chứ? Nếu như có thì em có thể gọi điện cho Tâm Nhan để giải thích với cô ấy.”
Triệu Hân Hân sốt ruột nói, không muốn vì hành động mờ ám vừa rồi mà khiến cho Mặc Trì Úy nảy sinh ảnh hưởng không tốt với cô ta.
Mặc Trì Úy nhíu mày rồi ngước mắt lên.
“Hân Hân, có đôi khi diễn trò quá nhiều sẽ khiến người khác cảm thấy chán ghét, cô là một người phụ nữ thông minh, cô cũng biết khẩu vị của tôi.”
Mặc Trì Úy thản nhiên nói.
Rõ ràng là giọng nói trầm thấp mà tràn đầy từ tính, thế nhưng Triệu Hân Hân lại nghe thấy ý tứ cảnh cáo trong đó, cùng với sự khinh thường đối với cô ta.
“Trì Úy, anh… anh thật sự chán ghét em đến như vậy ư?” Vẻ mặt Triệu Hân Hân đầy uất ức, trong đôi mắt to quyến rũ mê người tràn đầy những giọt nước mắt tủi thân.
“Chán ghét?”
Mặc Trì Úy nhún vai.
“Chưa đến mức đấy, cô nghĩ nhiều rồi, thời gian không còn sớm nữa, cô mau trở về đi, tôi còn phải làm việc.”
Mặc Trì Úy lại dời tầm mắt đến tài liệu trong tay, tỏ rõ sẽ không tiếp tục dây dưa với Triệu Hân Hân.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hần lại thất vọng tràn trề.
“Vậy em đi về trước, anh cũng không được làm việc quá muộn, nhớ chú ý sức khỏe.”
Nói xong câu đó, Triệu Hân Hân mới lưu luyến rời khỏi phòng làm việc của Mặc Trì Úy.
Đối với việc cô ta rời đi, ngay cả đầu Mặc Trì Úy cũng không ngẩng lên, anh vẫn chuyên tâm xử lý tài liệu trên bàn, hy vọng có thể bay đến với người phụ nữ của mình trong thời gian ngắn nhất.
Triệu Hân Hân về tới biệt thự với vẻ mặt đầy thất vọng.
Nhìn thấy bố vẫn đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha, Triệu Hân Hân có chút ngoài ý muốn, dù sao thì bình thường giờ này ông cụ cũng đã lên giường nghỉ ngơi.
Thấy biểu cảm trên mặt con gái, giáo sư Triệu cũng có thể xác định cô ta lại thất bại đi về, khẽ thở dài một hơi, giáo sư Triệu gọi con gái đến bên cạnh mình.
“Bố, có phải bố có chủ ý gì đúng không?” Triệu Hân Hân ngạc nhiên hỏi, cô ta vẫn luôn tin chắc rằng chỉ cần có bố ra tay, sớm muộn gì cũng có một ngày Mặc Trì Úy sẽ thuộc về cô ta.
“Con thật sự thích Trì Úy?” Giáo sư Triệu nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên rồi, con không chỉ thích anh ấy, mà còn… yêu.” Triệu Hân Hân không hề do dự chút nào mà trực tiếp nói ra, chỉ có thời điểm nhắc đến Mặc Trì Úy, nụ cười trên mặt cô ta mới rực rỡ như thế.
Nhìn thấy sự si mê của con gái, giáo sư Triệu rất đau lòng.
Ở nước ngoài, điều kiện ưu tú của con gái khiến cho con bé trở thành mục tiêu theo đuổi của rất nhiều đàn ông, nhưng mà con bé lại chẳng thèm ngó tới một ai, bây giờ lại vì Mặc Trì Úy mà từ bỏ hết thảy tự tôn và kiêu hãnh, đây là tình cảm sâu nặng đến cỡ nào chứ?
“Bố, bố còn chưa nói cho con biết rốt cuộc là có cách gì không? Bố mau nói đi, bố muốn con sốt ruột chết mất ư?” Mãi không có được câu trả lời của bố, trái lại thấy ông vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Triệu Hân Hân sốt ruột hỏi.
Hít sâu một hơi, giáo sư Triệu chậm rãi mở lời.
“Tối mai bố sẽ tham dự hội thảo học thuật, Trì Úy đã đồng ý sẽ đi cùng với bố, con… cũng có thể đi cùng, có hành động mập mờ với Trì Úy ở nơi công cộng mới có thể khiến mọi chuyện càng nháo càng lớn, đến lúc đó sau khi Đường Tâm Nhan biết chuyện, có thể sẽ vì ghen mà làm ầm ĩ, con cũng biết Trì Úy ghét nhất là phụ nữ cố tình gây sự.”
Giáo sư Triệu nói ra kế hoạch của mình.
“Bố, bố tốt quá đi, bố là người bố tốt nhất trên thế giới này.” Nghe xong kế hoạch của của bố, Triệu Hân Hân phấn khích không thôi, cô ta vui vẻ hôn lên mặt giáo sư Triệu một cái.
“Con đi chuẩn bị đây, ngày mai nhất định sẽ xinh đẹp gọn gàng đứng bên cạnh anh ấy.”
Triệu Hân Hân vui vẻ chạy về phòng của mình.
Hân Hân, đây là cơ hội duy nhất mà bố có thể tạo cho con, còn thành công hay không phải xem chính con.
Trên mặt giáo sư Triệu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vì con gái của mình, bây giờ ông ta trở thành một ông già tâm cơ thủ đoạn, chuyện này… thật là quá đáng lắm rồi.
Vì để nổ thành công phát súng đầu tiên của mình trong hội thảo học thuật, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Triệu Hân Hân đã rời khỏi biệt thự để đi đến chỗ nhà thiết kế có đẳng cấp và danh tiếng tốt nhất thành phố.
Cô ta tận tâm chọn một bộ lễ phục dạ hội màu bạc, thiết kế xẻ tà cao giúp đôi chân thẳng thon dài của cô ta như ẩn như hiện trong lúc đi lại.
Mái tóc búi cao để lộ ra xương quai xanh gợi cảm của Triệu Hân Hân.
Trì Úy, em không tin anh có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của em.
Nhìn chính mình trong gương, trên mặt Triệu Hân Hân nở ra một nụ cười tự tin mà quyến rũ.
Bảy giờ tối, Mặc Trì Úy đã đồng ý sẽ tự mình đi đón giáo sư Triệu, anh tạm gạt tất cả công việc sang một bên, dồn hết tâm trí để lái xe trở lại biệt thự.
Triệu Hân Hân vẫn đang chờ đợi, cuối cùng cũng đã thấy xe của Mặc Trì Úy lái vào trong sân, điều này khiến cô ta hưng phấn đến nỗi suýt thì nhảy cẫng lên.
“Hân Hân, chững chạc một chút, Trí Úy không thích con gái hay khoa chân múa tay.” Giáo sư Triệu nhắc nhở, rất không hài lòng với biểu cảm điên cuồng của con gái khi nhìn thấy Mặc Trì Úy.
Triệu Hân Hân gật đầu một cái, dần dần bình ổn lại sự kích động của bản thân.
“Giáo sư Triệu, chúng ta có thể xuất phát rồi.” Mặc Trì Úy đi vào phòng khách, bước đến trước mặt giáo sư Triệu, trên mặt mang theo nụ cười mê hoặc lòng người.
“Được, tôi đã chuẩn bị xong rồi, Trì Úy, vất vả cho cậu rồi, còn phải đi cùng lão già này.” Giáo sư Triệu đứng lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Mặc Trì Úy, toát ra vẻ hiền từ.
“Mặc Trì Úy, anh không muốn giải thích chút gì với em à?” Trong giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan lộ ra một thoáng lạnh lùng, vang lên bên tai Mặc Trì Úy.
“Bà xã, em đang ghen phải không?” Đối mặt với câu hỏi của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy không những không giận mà còn cười, một nụ cười tà mị hiện lên trên gương mặt của anh.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Em chỉ không ngờ rằng mình mới vừa rời đi không lâu mà lòng đào hoa của người đàn ông của em đã bắt đầu rục rịch, hơn nữa… hơn nữa anh ta còn ăn cỏ gần hang, cậu chủ Mặc, khiêm tốn một chút đi, đừng có dính vào mấy thứ vi khuẩn đó, bằng không bà đây đá văng anh ra khỏi cửa đó.”
Đường Tâm Nhan nói đến đây thì dừng lại một lát.
Qua một hồi lâu, cô mới tiếp tục hé mở đôi môi đỏ mọng xinh đẹp.
“Tin chắc rằng sau khi bộ phim này phát sóng, bà đây sẽ một lần nữa mở ra một khoảng trời trong giới giải trí, đến lúc đó số người theo đuổi bà đây sẽ rất nhiều rất nhiều, vắng mợ thì chợ vẫn đông, cho nên… đừng có tùy tiện phản bội bà đây, bằng không bà đây nhất định sẽ cho anh mọc sừng.”
Lúc nói xong câu cuối cùng, Đường Tâm Nhan gần như là nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói lạnh lùng lộ ra một sự lạnh lẽo.
“Mọc sừng?” Bên môi Mặc Trì Úy nở ra một nụ cười xấu xa: “Bà xã à, em không có cơ hội đấy đâu, nghỉ ngơi sớm một chút đi, việc em cần làm là tin tưởng người đàn ông của em, anh rất kén chọn, ngoài vợ anh ra thì sẽ không vừa ý những người phụ nữa khác.”
Nghe được câu này, trên gương mặt xinh xắn của Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng nở ra một nụ cười rực rỡ.
“Cúp đây, em phải nghỉ ngơi rồi, ngủ ngon.”
Hai người đồng thời cúp điện thoại.
Thấy Mặc Trì Úy cúp điện thoại, Triệu Hân Hân lại một lần nữa đi tới trước mặt anh.
“Trì Úy, vừa nãy em không cố ý, em chỉ… chỉ sợ canh nguội mất, đến lúc đó uống lại không ngon, cho nên mới lên tiếng, không tạo thành hiểu lầm gì giữa anh và Tâm Nhan chứ? Nếu như có thì em có thể gọi điện cho Tâm Nhan để giải thích với cô ấy.”
Triệu Hân Hân sốt ruột nói, không muốn vì hành động mờ ám vừa rồi mà khiến cho Mặc Trì Úy nảy sinh ảnh hưởng không tốt với cô ta.
Mặc Trì Úy nhíu mày rồi ngước mắt lên.
“Hân Hân, có đôi khi diễn trò quá nhiều sẽ khiến người khác cảm thấy chán ghét, cô là một người phụ nữ thông minh, cô cũng biết khẩu vị của tôi.”
Mặc Trì Úy thản nhiên nói.
Rõ ràng là giọng nói trầm thấp mà tràn đầy từ tính, thế nhưng Triệu Hân Hân lại nghe thấy ý tứ cảnh cáo trong đó, cùng với sự khinh thường đối với cô ta.
“Trì Úy, anh… anh thật sự chán ghét em đến như vậy ư?” Vẻ mặt Triệu Hân Hân đầy uất ức, trong đôi mắt to quyến rũ mê người tràn đầy những giọt nước mắt tủi thân.
“Chán ghét?”
Mặc Trì Úy nhún vai.
“Chưa đến mức đấy, cô nghĩ nhiều rồi, thời gian không còn sớm nữa, cô mau trở về đi, tôi còn phải làm việc.”
Mặc Trì Úy lại dời tầm mắt đến tài liệu trong tay, tỏ rõ sẽ không tiếp tục dây dưa với Triệu Hân Hân.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hần lại thất vọng tràn trề.
“Vậy em đi về trước, anh cũng không được làm việc quá muộn, nhớ chú ý sức khỏe.”
Nói xong câu đó, Triệu Hân Hân mới lưu luyến rời khỏi phòng làm việc của Mặc Trì Úy.
Đối với việc cô ta rời đi, ngay cả đầu Mặc Trì Úy cũng không ngẩng lên, anh vẫn chuyên tâm xử lý tài liệu trên bàn, hy vọng có thể bay đến với người phụ nữ của mình trong thời gian ngắn nhất.
Triệu Hân Hân về tới biệt thự với vẻ mặt đầy thất vọng.
Nhìn thấy bố vẫn đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha, Triệu Hân Hân có chút ngoài ý muốn, dù sao thì bình thường giờ này ông cụ cũng đã lên giường nghỉ ngơi.
Thấy biểu cảm trên mặt con gái, giáo sư Triệu cũng có thể xác định cô ta lại thất bại đi về, khẽ thở dài một hơi, giáo sư Triệu gọi con gái đến bên cạnh mình.
“Bố, có phải bố có chủ ý gì đúng không?” Triệu Hân Hân ngạc nhiên hỏi, cô ta vẫn luôn tin chắc rằng chỉ cần có bố ra tay, sớm muộn gì cũng có một ngày Mặc Trì Úy sẽ thuộc về cô ta.
“Con thật sự thích Trì Úy?” Giáo sư Triệu nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên rồi, con không chỉ thích anh ấy, mà còn… yêu.” Triệu Hân Hân không hề do dự chút nào mà trực tiếp nói ra, chỉ có thời điểm nhắc đến Mặc Trì Úy, nụ cười trên mặt cô ta mới rực rỡ như thế.
Nhìn thấy sự si mê của con gái, giáo sư Triệu rất đau lòng.
Ở nước ngoài, điều kiện ưu tú của con gái khiến cho con bé trở thành mục tiêu theo đuổi của rất nhiều đàn ông, nhưng mà con bé lại chẳng thèm ngó tới một ai, bây giờ lại vì Mặc Trì Úy mà từ bỏ hết thảy tự tôn và kiêu hãnh, đây là tình cảm sâu nặng đến cỡ nào chứ?
“Bố, bố còn chưa nói cho con biết rốt cuộc là có cách gì không? Bố mau nói đi, bố muốn con sốt ruột chết mất ư?” Mãi không có được câu trả lời của bố, trái lại thấy ông vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Triệu Hân Hân sốt ruột hỏi.
Hít sâu một hơi, giáo sư Triệu chậm rãi mở lời.
“Tối mai bố sẽ tham dự hội thảo học thuật, Trì Úy đã đồng ý sẽ đi cùng với bố, con… cũng có thể đi cùng, có hành động mập mờ với Trì Úy ở nơi công cộng mới có thể khiến mọi chuyện càng nháo càng lớn, đến lúc đó sau khi Đường Tâm Nhan biết chuyện, có thể sẽ vì ghen mà làm ầm ĩ, con cũng biết Trì Úy ghét nhất là phụ nữ cố tình gây sự.”
Giáo sư Triệu nói ra kế hoạch của mình.
“Bố, bố tốt quá đi, bố là người bố tốt nhất trên thế giới này.” Nghe xong kế hoạch của của bố, Triệu Hân Hân phấn khích không thôi, cô ta vui vẻ hôn lên mặt giáo sư Triệu một cái.
“Con đi chuẩn bị đây, ngày mai nhất định sẽ xinh đẹp gọn gàng đứng bên cạnh anh ấy.”
Triệu Hân Hân vui vẻ chạy về phòng của mình.
Hân Hân, đây là cơ hội duy nhất mà bố có thể tạo cho con, còn thành công hay không phải xem chính con.
Trên mặt giáo sư Triệu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vì con gái của mình, bây giờ ông ta trở thành một ông già tâm cơ thủ đoạn, chuyện này… thật là quá đáng lắm rồi.
Vì để nổ thành công phát súng đầu tiên của mình trong hội thảo học thuật, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Triệu Hân Hân đã rời khỏi biệt thự để đi đến chỗ nhà thiết kế có đẳng cấp và danh tiếng tốt nhất thành phố.
Cô ta tận tâm chọn một bộ lễ phục dạ hội màu bạc, thiết kế xẻ tà cao giúp đôi chân thẳng thon dài của cô ta như ẩn như hiện trong lúc đi lại.
Mái tóc búi cao để lộ ra xương quai xanh gợi cảm của Triệu Hân Hân.
Trì Úy, em không tin anh có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của em.
Nhìn chính mình trong gương, trên mặt Triệu Hân Hân nở ra một nụ cười tự tin mà quyến rũ.
Bảy giờ tối, Mặc Trì Úy đã đồng ý sẽ tự mình đi đón giáo sư Triệu, anh tạm gạt tất cả công việc sang một bên, dồn hết tâm trí để lái xe trở lại biệt thự.
Triệu Hân Hân vẫn đang chờ đợi, cuối cùng cũng đã thấy xe của Mặc Trì Úy lái vào trong sân, điều này khiến cô ta hưng phấn đến nỗi suýt thì nhảy cẫng lên.
“Hân Hân, chững chạc một chút, Trí Úy không thích con gái hay khoa chân múa tay.” Giáo sư Triệu nhắc nhở, rất không hài lòng với biểu cảm điên cuồng của con gái khi nhìn thấy Mặc Trì Úy.
Triệu Hân Hân gật đầu một cái, dần dần bình ổn lại sự kích động của bản thân.
“Giáo sư Triệu, chúng ta có thể xuất phát rồi.” Mặc Trì Úy đi vào phòng khách, bước đến trước mặt giáo sư Triệu, trên mặt mang theo nụ cười mê hoặc lòng người.
“Được, tôi đã chuẩn bị xong rồi, Trì Úy, vất vả cho cậu rồi, còn phải đi cùng lão già này.” Giáo sư Triệu đứng lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Mặc Trì Úy, toát ra vẻ hiền từ.
Tác giả :
Khuyết Danh