Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 518 Ồn ào sau hạnh phúc
Nhìn thấy cảnh này, Đường Tâm Nhan chỉ cười nhạt một tiếng, không có bất kì sự quan tâm nào, dù sao mình cũng đã từng tự mình nhìn thấy rồi, cô ấy mặc quần áo của Mặc Trì Uý lên, nằm lên giường, không phải sao?
Mạnh Bạch Chỉ đã từng hồn Mặc Trì Uý, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy ngước nhìn Đường Tâm Nhan, cô ấy nghĩ rằng Đường Tâm Nhan sẽ tức giận, sẽ nổi cơn ghen, những cô ta thực sự không thể nghĩ đến được rằng, Đường Tâm Nhan lại đang ung dung lựa quần áo cho con, giống như là chẳng nhìn thấy cảnh lúc nãy.
Kết quả như thế này, hoàn toàn không phải là thứ mà Mạnh Bạch Chỉ muốn nhìn thấy, cô càng khẳng định được, cô ta cần phải loại trừ đi người phụ nữ Đường Tâm Nhan này.
“A Lãnh, anh không thích đi dạo trung tâm thương mại mà, tại sao hôm nay đột nhiên lại ở đây? Có phải là đang mua quần áo cho Tiểu Nghê phải không?”
Bạch Mạnh Chỉ điềm đạm hỏi, đôi mắt to sâu thăm thẳm mang theo sự nhu mì đẹp đẽ.
Hóa ra anh ấy đến đây để đi dạo với mình, chính vì muốn mua quần áo cho con trai sao? Đường Tâm Nhan, lúc nãy mình đã nghĩ nhiều rồi.
“Hai người nói chuyện với nhau đi, tôi đi lên phía trước xem đây.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này, thanh nhã đi lên những quầy hàng đằng trước, tuy rằng đi mua sắm một mình thì rất cô đơn, nhưng cũng tốt hơn là cứ căng mắt ra nhìn Bạch Mạnh Chỉ với anh ấy liếc mắt đưa tình với nhau.
“Chào chị, cho em hỏi chị có cần giúp gì không?” Nhân viên tiến đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng hỏi, trên mặt nở một nụ cười nghiệp vụ chuyên nghiệp.
“Không, tôi sẽ tự đi xem. Cô cứ làm việc của mình đi.”
Sau khi nghe Đường Tâm Nhan nói vậy, nhân viên quay người rời đi.
Sau khi lựa chọn rất lâu nhưng vẫn chưa từng có được món đồ nào trúng ý của mình, điều này khiến Đường Tâm Nhan rất thất vọng.
“Cái này thì sao? Con trai hay con gái đều có thể mặc được.” Khi Đường Tâm Nhan đang do dự không biết có rời khỏi trung tâm thương mại hay không, giọng nói trầm thấp và quyến rũ của Mặc Trì Uý vang lên trong bên tai cô.
“Anh… Anh vẫn chưa đi?” Đường Tâm Nhan hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Mặc Trì Uý đứng sau lưng cô, vừa rồi cô không còn nghe thấy giọng nói của anh và Mạnh Bạch Chí, nên cô nghĩ rằng họ đã rời đi rồi.
“Anh nói rồi mà, hôm nay anh đi mua sắm với em.”
Giọng nói ấm nồng như rượu vang đỏ của Mặc Trì Uý lại vang lên, lần này mang theo một hơi thở ấm nóng, phả vào tai Đường Tâm Nhan.
Sự xuất hiện của anh dường như khiến tâm trạng chán nản của Đường Tâm Nhan biến mất ngay lập tức mà không để lại dấu vết.
Nhìn thấy đôi môi gợi cảm hơi nhếch lên của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan nảy ra một ý tưởng táo bạo trong đầu, cô đột nhiên kiễng chân lên, hôn lên nơi mà lúc nãy Mạnh Bạch Chỉ đã hôn, in lên vết tích của mình.
Có lẽ trong tiềm thức cô ấy mong có thể dùng chính hơi thở của mình để bôi đi vết tích của tất cả những người phụ nữ khác.
Mặc Trì Uý không ngờ Đường Tâm Nhan lại đột nhiên hôn mình, nơi cô hôn chính là nơi vừa rồi Mạnh Bạch Chí đã hôn, điều này khiến anh lập tức đoán được tâm tình của Đường Tâm Nhan.
Một nụ cười xấu xa như hồ ly, làm vấy bẩn đôi má đẹp trai của Mặc Trì Uý, anh có thể chắc chắn rằng mình có thể khiến người phụ nữ này chìm nổi vì anh một lần nữa mà không cần bất kì sự nỗ lực nào.
Mặc Trì Uý, người có thể sớm thực hiện được kế hoạch, cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
“Anh sao vậy? Đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan không khỏi nhẹ giọng hỏi.
“Mau chọn đi, hôm nay anh sẽ thanh toán hết”
Mặc Trì Uý trực tiếp không trả lời câu hỏi của Đường Tâm Nhan.
Dù có chút hụt hẫng nhưng Đường Tâm Nhan vẫn vô cùng hạnh phúc khi cho rằng tất cả thời gian tiếp theo của Mặc Trì Uý sẽ thuộc về mình.
Hai người đi mua sắm đã lâu, Mặc Trì Uý cũng phải khâm phục khả năng mua sắm của người phụ nữ này, nhìn bụng bầu của cô mà cao hứng vô cùng, anh hoàn toàn không để cảm nhận được một chút mệt mỏi nào của Đường Tâm Nhan. Mặc Trì Uý không thể không lắc đầu.
Quả thật phụ nữ sinh ra vốn là cuồng mua sắm.
Hai người không trở về biệt thự dùng bữa, mà trở về biệt thự sau khi ăn cơm ở ngoài.
Mặc dù sống trong biệt thự rất tốt, có người đặc biệt chăm sóc, nhưng khi Đường Tâm Nhan ở một mình, cô vẫn luôn nghĩ đến mẹ.
Cô không biết người mẹ già của cô đang ở trong thôn sống như thế nào?
Đường Tâm Nhan không dám gọi cho Liễu Nguyệt, vì sợ rằng sau khi nghe giọng nói đầy sự quan tâm của bà ấy, cô ấy sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Rốt cuộc, từ đầu đến cuối, mẹ cô thật sự không hy vọng cô ở bên Mặc Trì Uý, nhất là bây giờ, khi anh đã quên tình cảnh của cô, cô vẫn ở bên cạnh anh với thân phận là người tình của anh.
Một khi mẹ cô biết điều đó, không chừng bà sẽ sụp đổ mất. Cơ thể người mẹ già của cô luôn yếu ớt và dễ bệnh, không thể chịu được bất kỳ sự đả kích nào.
Đường Tâm Nhan cảm thấy buồn khi nghĩ đến cảnh mẹ cô sống một mình ở quê nhà.
Nhấc điện thoại lên, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm bấm vào số điện thoại của Liễu Nguyệt, điện thoại đổ chuông lên một hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của mẹ cô.
“Nhan Nhan, là con sao?”
Nghe thấy giọng nói của mẹ, những giọt nước mắt trước giờ Đường Tâm Nhan luôn kiềm chế lại, lúc bây giờ không thể kiềm chế được nữa mà tuôn ra.
“Mẹ, là … Là con, con là Nhan Nhan.”
Đường Tâm Nhan trấn tĩnh tâm trí trước khi mở miệng nói, cô không muốn mẹ nghe thấy giọng nói bất thường của mình.
Mặc dù Đường Tâm Nhan đã rất cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng Liễu Nguyệt đã nghe thấy điều gì đó sai.
“Nhan Nhan, chuyện gì đã xảy ra vậy? Hiện tại con đang ở đâu?”
Liễu Nguyệt lo lắng hỏi, người mẹ đã lâu không gặp con gái, đột nhiên có dự cảm không lành.
“Con … Con không sao, mẹ, mẹ có khỏe không?”
Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi, mẹ cô vẫn luôn yếu ớt, mặc dù có người khác trong thôn chăm sóc nhưng Đường Tâm Nhan vẫn có hơi không yên lòng.
“Mẹ rất …” Chữ “ khỏe” chưa được thốt ra thì Đường Tâm Nhan đã nghe thấy tiếng ho của mẹ, tiếng ho dữ dội khiến Đường Tâm Nhan giật mình.
“Mẹ, mẹ bị sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ chứ?” Đường Tân Nham lo lắng hét vào điện thoại, một lúc sau, giọng nói của Liễu Nguyệt vang lên bên tai cô.
“Mẹ không sao, mới bị ho vài cái thôi mà.”
Mặc dù Liễu Nguyệt nhiều lần nói rằng cô ấy không sao, nhưng cơn ho dữ dội vừa rồi của cô ấy khiến Đường Tâm Nhan lo lắng.
“Đừng lo lắng, mẹ sẽ chăm sóc bản thân, con cũng phải chăm sóc bản thân mình. Đợi khi nào mẹ không bận, mẹ sẽ đến thăm con.”
Có lẽ là vì sợ con gái biết mình sức khỏe không tốt, Liễu Nguyệt nói vài câu rồi tự ý cúp điện thoại.
Mẹ ơi ……
Cầm chiếc điện thoại bị cúp, Đường Tâm Nhan bật khóc.
Mặc Trì Uý bước vào phòng và nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Đường Tâm Nhan.
“Em muốn về nhà.”
Nhìn thấy Mặc Trì Uý trở lại, Đường Tâm Nhan nói mà không hề nghĩ ngợi gì.
“Trở về Trung Quốc?” Mặc Trì Uý cau mày, trực tiếp đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Cô à, dường như cô đã quên, thỏa thuận một tháng giữa chúng ta còn chưa kết thúc.”
Giọng nói Mặc Trì Uý không còn hơi ấm áp nào khiến trái tim của Đường Tâm Nhan lạnh lẽo.
“Thỏa thuận một tháng kết thúc tại đây, tôi nhất định phải trở về Trung Quốc.” Đường Tâm Nhan nói xong trực tiếp bấm số của công ty hàng không.
Mạnh Bạch Chỉ đã từng hồn Mặc Trì Uý, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy ngước nhìn Đường Tâm Nhan, cô ấy nghĩ rằng Đường Tâm Nhan sẽ tức giận, sẽ nổi cơn ghen, những cô ta thực sự không thể nghĩ đến được rằng, Đường Tâm Nhan lại đang ung dung lựa quần áo cho con, giống như là chẳng nhìn thấy cảnh lúc nãy.
Kết quả như thế này, hoàn toàn không phải là thứ mà Mạnh Bạch Chỉ muốn nhìn thấy, cô càng khẳng định được, cô ta cần phải loại trừ đi người phụ nữ Đường Tâm Nhan này.
“A Lãnh, anh không thích đi dạo trung tâm thương mại mà, tại sao hôm nay đột nhiên lại ở đây? Có phải là đang mua quần áo cho Tiểu Nghê phải không?”
Bạch Mạnh Chỉ điềm đạm hỏi, đôi mắt to sâu thăm thẳm mang theo sự nhu mì đẹp đẽ.
Hóa ra anh ấy đến đây để đi dạo với mình, chính vì muốn mua quần áo cho con trai sao? Đường Tâm Nhan, lúc nãy mình đã nghĩ nhiều rồi.
“Hai người nói chuyện với nhau đi, tôi đi lên phía trước xem đây.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này, thanh nhã đi lên những quầy hàng đằng trước, tuy rằng đi mua sắm một mình thì rất cô đơn, nhưng cũng tốt hơn là cứ căng mắt ra nhìn Bạch Mạnh Chỉ với anh ấy liếc mắt đưa tình với nhau.
“Chào chị, cho em hỏi chị có cần giúp gì không?” Nhân viên tiến đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng hỏi, trên mặt nở một nụ cười nghiệp vụ chuyên nghiệp.
“Không, tôi sẽ tự đi xem. Cô cứ làm việc của mình đi.”
Sau khi nghe Đường Tâm Nhan nói vậy, nhân viên quay người rời đi.
Sau khi lựa chọn rất lâu nhưng vẫn chưa từng có được món đồ nào trúng ý của mình, điều này khiến Đường Tâm Nhan rất thất vọng.
“Cái này thì sao? Con trai hay con gái đều có thể mặc được.” Khi Đường Tâm Nhan đang do dự không biết có rời khỏi trung tâm thương mại hay không, giọng nói trầm thấp và quyến rũ của Mặc Trì Uý vang lên trong bên tai cô.
“Anh… Anh vẫn chưa đi?” Đường Tâm Nhan hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Mặc Trì Uý đứng sau lưng cô, vừa rồi cô không còn nghe thấy giọng nói của anh và Mạnh Bạch Chí, nên cô nghĩ rằng họ đã rời đi rồi.
“Anh nói rồi mà, hôm nay anh đi mua sắm với em.”
Giọng nói ấm nồng như rượu vang đỏ của Mặc Trì Uý lại vang lên, lần này mang theo một hơi thở ấm nóng, phả vào tai Đường Tâm Nhan.
Sự xuất hiện của anh dường như khiến tâm trạng chán nản của Đường Tâm Nhan biến mất ngay lập tức mà không để lại dấu vết.
Nhìn thấy đôi môi gợi cảm hơi nhếch lên của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan nảy ra một ý tưởng táo bạo trong đầu, cô đột nhiên kiễng chân lên, hôn lên nơi mà lúc nãy Mạnh Bạch Chỉ đã hôn, in lên vết tích của mình.
Có lẽ trong tiềm thức cô ấy mong có thể dùng chính hơi thở của mình để bôi đi vết tích của tất cả những người phụ nữ khác.
Mặc Trì Uý không ngờ Đường Tâm Nhan lại đột nhiên hôn mình, nơi cô hôn chính là nơi vừa rồi Mạnh Bạch Chí đã hôn, điều này khiến anh lập tức đoán được tâm tình của Đường Tâm Nhan.
Một nụ cười xấu xa như hồ ly, làm vấy bẩn đôi má đẹp trai của Mặc Trì Uý, anh có thể chắc chắn rằng mình có thể khiến người phụ nữ này chìm nổi vì anh một lần nữa mà không cần bất kì sự nỗ lực nào.
Mặc Trì Uý, người có thể sớm thực hiện được kế hoạch, cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
“Anh sao vậy? Đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan không khỏi nhẹ giọng hỏi.
“Mau chọn đi, hôm nay anh sẽ thanh toán hết”
Mặc Trì Uý trực tiếp không trả lời câu hỏi của Đường Tâm Nhan.
Dù có chút hụt hẫng nhưng Đường Tâm Nhan vẫn vô cùng hạnh phúc khi cho rằng tất cả thời gian tiếp theo của Mặc Trì Uý sẽ thuộc về mình.
Hai người đi mua sắm đã lâu, Mặc Trì Uý cũng phải khâm phục khả năng mua sắm của người phụ nữ này, nhìn bụng bầu của cô mà cao hứng vô cùng, anh hoàn toàn không để cảm nhận được một chút mệt mỏi nào của Đường Tâm Nhan. Mặc Trì Uý không thể không lắc đầu.
Quả thật phụ nữ sinh ra vốn là cuồng mua sắm.
Hai người không trở về biệt thự dùng bữa, mà trở về biệt thự sau khi ăn cơm ở ngoài.
Mặc dù sống trong biệt thự rất tốt, có người đặc biệt chăm sóc, nhưng khi Đường Tâm Nhan ở một mình, cô vẫn luôn nghĩ đến mẹ.
Cô không biết người mẹ già của cô đang ở trong thôn sống như thế nào?
Đường Tâm Nhan không dám gọi cho Liễu Nguyệt, vì sợ rằng sau khi nghe giọng nói đầy sự quan tâm của bà ấy, cô ấy sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Rốt cuộc, từ đầu đến cuối, mẹ cô thật sự không hy vọng cô ở bên Mặc Trì Uý, nhất là bây giờ, khi anh đã quên tình cảnh của cô, cô vẫn ở bên cạnh anh với thân phận là người tình của anh.
Một khi mẹ cô biết điều đó, không chừng bà sẽ sụp đổ mất. Cơ thể người mẹ già của cô luôn yếu ớt và dễ bệnh, không thể chịu được bất kỳ sự đả kích nào.
Đường Tâm Nhan cảm thấy buồn khi nghĩ đến cảnh mẹ cô sống một mình ở quê nhà.
Nhấc điện thoại lên, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm bấm vào số điện thoại của Liễu Nguyệt, điện thoại đổ chuông lên một hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của mẹ cô.
“Nhan Nhan, là con sao?”
Nghe thấy giọng nói của mẹ, những giọt nước mắt trước giờ Đường Tâm Nhan luôn kiềm chế lại, lúc bây giờ không thể kiềm chế được nữa mà tuôn ra.
“Mẹ, là … Là con, con là Nhan Nhan.”
Đường Tâm Nhan trấn tĩnh tâm trí trước khi mở miệng nói, cô không muốn mẹ nghe thấy giọng nói bất thường của mình.
Mặc dù Đường Tâm Nhan đã rất cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng Liễu Nguyệt đã nghe thấy điều gì đó sai.
“Nhan Nhan, chuyện gì đã xảy ra vậy? Hiện tại con đang ở đâu?”
Liễu Nguyệt lo lắng hỏi, người mẹ đã lâu không gặp con gái, đột nhiên có dự cảm không lành.
“Con … Con không sao, mẹ, mẹ có khỏe không?”
Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi, mẹ cô vẫn luôn yếu ớt, mặc dù có người khác trong thôn chăm sóc nhưng Đường Tâm Nhan vẫn có hơi không yên lòng.
“Mẹ rất …” Chữ “ khỏe” chưa được thốt ra thì Đường Tâm Nhan đã nghe thấy tiếng ho của mẹ, tiếng ho dữ dội khiến Đường Tâm Nhan giật mình.
“Mẹ, mẹ bị sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ chứ?” Đường Tân Nham lo lắng hét vào điện thoại, một lúc sau, giọng nói của Liễu Nguyệt vang lên bên tai cô.
“Mẹ không sao, mới bị ho vài cái thôi mà.”
Mặc dù Liễu Nguyệt nhiều lần nói rằng cô ấy không sao, nhưng cơn ho dữ dội vừa rồi của cô ấy khiến Đường Tâm Nhan lo lắng.
“Đừng lo lắng, mẹ sẽ chăm sóc bản thân, con cũng phải chăm sóc bản thân mình. Đợi khi nào mẹ không bận, mẹ sẽ đến thăm con.”
Có lẽ là vì sợ con gái biết mình sức khỏe không tốt, Liễu Nguyệt nói vài câu rồi tự ý cúp điện thoại.
Mẹ ơi ……
Cầm chiếc điện thoại bị cúp, Đường Tâm Nhan bật khóc.
Mặc Trì Uý bước vào phòng và nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Đường Tâm Nhan.
“Em muốn về nhà.”
Nhìn thấy Mặc Trì Uý trở lại, Đường Tâm Nhan nói mà không hề nghĩ ngợi gì.
“Trở về Trung Quốc?” Mặc Trì Uý cau mày, trực tiếp đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Cô à, dường như cô đã quên, thỏa thuận một tháng giữa chúng ta còn chưa kết thúc.”
Giọng nói Mặc Trì Uý không còn hơi ấm áp nào khiến trái tim của Đường Tâm Nhan lạnh lẽo.
“Thỏa thuận một tháng kết thúc tại đây, tôi nhất định phải trở về Trung Quốc.” Đường Tâm Nhan nói xong trực tiếp bấm số của công ty hàng không.
Tác giả :
Khuyết Danh