Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 438 Hôn bà Mặc một cái
Tối nay Mặc Trì Úy đã uống rất nhiều rượu, mà anh lại không mang theo tài xế nên phải ngồi xe của Đường Tâm Nhan về, Đường Tâm Nhan cũng không từ chối.
Từ trước tới nay anh không nói nhiều, ngồi tựa lưng vào ghế lái phụ cũng không nói nhiều với cô.
Cô chuyên tâm lái xe cũng không nói chuyện gì với anh.
Hệ thống sưởi ấm trong xe đã được bật nên Đường Tâm Nhan cởi áo măng tô kiểu nữ ra. Bên trong cô còn mặc một chiếc áo len ôm hông và đôi tất đen có thể mờ mờ thấy được làn da nữa.
Lúc lái xe, áo len co rút lại, còn có thể lờ mờ nhìn thấy được mép quần an toàn bằng vải ren nữa.
Mặc Trì Úy liếc mắt nhanh qua đôi chân của cô: “Sao em lại ăn mặc thành ra thế này?”
Đường Tâm Nhan đang nghĩ đến chuyện ân oán giữa bố cô và gia đình anh, nghe anh nói vậy cô hơi sửng sốt một chút: “Tôi mặc thành thế nào cơ?”
“Lộ quần lót hết rồi kia kìa.”
Đường Tâm Nhan cúi đầu nhìn xuống, cô kéo áo len xuống, hai má hơi nóng lên nói: “Anh thì biết cái gì chứ, đó là quần an toàn thôi.”
“Bên trong không mặc gì hết à?”
Đúng lúc đợi đèn đỏ, ngón tay thon dài của anh men dọc theo bắp đùi cô từ từ hướng lên trên.
Đường Tâm Nhan vỗ lên bàn tay không an phận của anh rồi mặt đỏ tía tai nói: “Nghĩ gì thế, có mặc quần bên trong nữa.”
Anh thấp giọng cười một tiếng, nụ cười rất ngắn ngủi, gợi cảm lại pha chút mơ hồ không rõ.
Đường Tâm Nhan không vui lườm anh một cái: “Anh cười cái gì?”
“Phụ nữ các em phiền phức thật đấy, có mỗi quần trong thôi mà cũng mặc tận 2 cái.”
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt sâu lại có ý cười nhạo của anh, giơ tay lên đẩy gương mặt đáng ghét của anh: “Anh ngồi đàng hoàng lại đi, đừng có mãi nhìn tôi như thế.”
“Vợ anh xinh thế này mà không cho anh nhìn à?”
Đường Tâm Nhan: “…” Sao anh lại trở nên xấu xa như thế?
“Tôi còn chưa nghĩ đến việc có ở bên anh thêm một lần nữa hay không đâu, nên anh đừng có nói lời ngon tiếng ngọt trước mặt tôi.”
Thân hình cao to của Mặc Trì Úy kề sát vào cô mấy phút, bàn tay to lớn của anh xoa phần bụng dưới ngăn cách bởi chiếc áo len của cô: “Dạo này tên nhóc này có nghe lời không?”
“Vẫn ổn.” Cô trừng mắt nhìn anh: “Ngược lại là anh đó, dạo này tôi thấy anh phiền lắm đó.”
Mặc Trì Úy tháo dây an toàn ra, gương mặt khôi ngô tuấn tú trực tiếp ghé sát vào bụng dưới của cô. Đôi mắt đen láy tựa như những đốm nhỏ li ti trên bầu trời đêm của anh nhìn về phía cô giữa ánh sáng lờ mờ, sáng rực như lửa thiêu đốt người khác: “Để anh nghe xem nó đang làm gì ở trong này.”
Đường Tâm Nhan nhìn gương mặt tinh xảo tựa như chạm khắc của anh, đôi môi hồng phấn trơn bóng của cô nhịn không được mà hơi nhếch lên: “Bây giờ còn chưa nghe được gì đâu, phải qua mấy tuần nữa thì nó mới cử động lận.”
Anh ngẩng đầu lên, ghé gương mặt khôi ngô tuấn tú của mình sát lại gần cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: “Hạnh phúc quá bà Mặc.”
Đường Tâm Nhan nhìn anh gần trong gang tấc, tìm không ra bất kì khuyết điểm nhỏ nhặt nào trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh, sống mũi cô có hơi chua.
Sau khi khịt khịt mũi, giọng cô không vui nói: “Ngồi đàng hoàng đi, còn phải lái xe nữa.”
Mặc Trì Úy nhìn qua đèn đỏ: “Còn 50 giây nữa mà, bà Mặc à, ngước đầu lên nhìn anh đi.”
Đường Tâm Nhan không biết anh muốn làm gì, sau khi nghe anh nói thì ngước đầu lên theo bản năng.
Dường như cùng lúc đó, đôi môi mỏng và mạnh mẽ của anh áp sát về phía cô.
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, còn có mùi rượu nữa. Bây giờ cô đã qua thời kỳ ốm nghén rồi nên cũng không thấy khó chịu nữa. Ngược lại lại cảm thấy vô cùng gợi cảm thu hút người khác và sức quyến rũ vô cùng nam tính.
Cô cảm thấy mình thật sự không thể cứu chữa được nữa rồi.
Cô rụt đầu về sau, muốn tránh khỏi anh: “Có camera đấy.”
“Anh lại không muốn nụ hôn tạm biệt đâu vợ à.” Anh lại mút lấy đôi môi ẩm ướt của cô, mặc sức làm loạn trong miệng cô, lấy hết vị ngọt của cô.
Thẳng cho đến khi phía sau vang lên tiếng còi xe inh ỏi anh mới chịu thả cô ra.
Đèn đỏ đã chuyển thành đèn xanh rồi, mặt cô đỏ bừng lên, cả người cô vô cùng lúng túng.
“Sau này đừng có mặc kiểu áo len làm lộ mép quần lót mỗi khi ngồi xuống nữa.”
Đường Tâm Nhan hết sức cạn lời: “Đã nói không phải là quần lót rồi mà!” Cô chưa từng gặp người nào cố chấp như này luôn đó!
Từ trước tới nay anh không nói nhiều, ngồi tựa lưng vào ghế lái phụ cũng không nói nhiều với cô.
Cô chuyên tâm lái xe cũng không nói chuyện gì với anh.
Hệ thống sưởi ấm trong xe đã được bật nên Đường Tâm Nhan cởi áo măng tô kiểu nữ ra. Bên trong cô còn mặc một chiếc áo len ôm hông và đôi tất đen có thể mờ mờ thấy được làn da nữa.
Lúc lái xe, áo len co rút lại, còn có thể lờ mờ nhìn thấy được mép quần an toàn bằng vải ren nữa.
Mặc Trì Úy liếc mắt nhanh qua đôi chân của cô: “Sao em lại ăn mặc thành ra thế này?”
Đường Tâm Nhan đang nghĩ đến chuyện ân oán giữa bố cô và gia đình anh, nghe anh nói vậy cô hơi sửng sốt một chút: “Tôi mặc thành thế nào cơ?”
“Lộ quần lót hết rồi kia kìa.”
Đường Tâm Nhan cúi đầu nhìn xuống, cô kéo áo len xuống, hai má hơi nóng lên nói: “Anh thì biết cái gì chứ, đó là quần an toàn thôi.”
“Bên trong không mặc gì hết à?”
Đúng lúc đợi đèn đỏ, ngón tay thon dài của anh men dọc theo bắp đùi cô từ từ hướng lên trên.
Đường Tâm Nhan vỗ lên bàn tay không an phận của anh rồi mặt đỏ tía tai nói: “Nghĩ gì thế, có mặc quần bên trong nữa.”
Anh thấp giọng cười một tiếng, nụ cười rất ngắn ngủi, gợi cảm lại pha chút mơ hồ không rõ.
Đường Tâm Nhan không vui lườm anh một cái: “Anh cười cái gì?”
“Phụ nữ các em phiền phức thật đấy, có mỗi quần trong thôi mà cũng mặc tận 2 cái.”
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt sâu lại có ý cười nhạo của anh, giơ tay lên đẩy gương mặt đáng ghét của anh: “Anh ngồi đàng hoàng lại đi, đừng có mãi nhìn tôi như thế.”
“Vợ anh xinh thế này mà không cho anh nhìn à?”
Đường Tâm Nhan: “…” Sao anh lại trở nên xấu xa như thế?
“Tôi còn chưa nghĩ đến việc có ở bên anh thêm một lần nữa hay không đâu, nên anh đừng có nói lời ngon tiếng ngọt trước mặt tôi.”
Thân hình cao to của Mặc Trì Úy kề sát vào cô mấy phút, bàn tay to lớn của anh xoa phần bụng dưới ngăn cách bởi chiếc áo len của cô: “Dạo này tên nhóc này có nghe lời không?”
“Vẫn ổn.” Cô trừng mắt nhìn anh: “Ngược lại là anh đó, dạo này tôi thấy anh phiền lắm đó.”
Mặc Trì Úy tháo dây an toàn ra, gương mặt khôi ngô tuấn tú trực tiếp ghé sát vào bụng dưới của cô. Đôi mắt đen láy tựa như những đốm nhỏ li ti trên bầu trời đêm của anh nhìn về phía cô giữa ánh sáng lờ mờ, sáng rực như lửa thiêu đốt người khác: “Để anh nghe xem nó đang làm gì ở trong này.”
Đường Tâm Nhan nhìn gương mặt tinh xảo tựa như chạm khắc của anh, đôi môi hồng phấn trơn bóng của cô nhịn không được mà hơi nhếch lên: “Bây giờ còn chưa nghe được gì đâu, phải qua mấy tuần nữa thì nó mới cử động lận.”
Anh ngẩng đầu lên, ghé gương mặt khôi ngô tuấn tú của mình sát lại gần cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: “Hạnh phúc quá bà Mặc.”
Đường Tâm Nhan nhìn anh gần trong gang tấc, tìm không ra bất kì khuyết điểm nhỏ nhặt nào trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh, sống mũi cô có hơi chua.
Sau khi khịt khịt mũi, giọng cô không vui nói: “Ngồi đàng hoàng đi, còn phải lái xe nữa.”
Mặc Trì Úy nhìn qua đèn đỏ: “Còn 50 giây nữa mà, bà Mặc à, ngước đầu lên nhìn anh đi.”
Đường Tâm Nhan không biết anh muốn làm gì, sau khi nghe anh nói thì ngước đầu lên theo bản năng.
Dường như cùng lúc đó, đôi môi mỏng và mạnh mẽ của anh áp sát về phía cô.
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, còn có mùi rượu nữa. Bây giờ cô đã qua thời kỳ ốm nghén rồi nên cũng không thấy khó chịu nữa. Ngược lại lại cảm thấy vô cùng gợi cảm thu hút người khác và sức quyến rũ vô cùng nam tính.
Cô cảm thấy mình thật sự không thể cứu chữa được nữa rồi.
Cô rụt đầu về sau, muốn tránh khỏi anh: “Có camera đấy.”
“Anh lại không muốn nụ hôn tạm biệt đâu vợ à.” Anh lại mút lấy đôi môi ẩm ướt của cô, mặc sức làm loạn trong miệng cô, lấy hết vị ngọt của cô.
Thẳng cho đến khi phía sau vang lên tiếng còi xe inh ỏi anh mới chịu thả cô ra.
Đèn đỏ đã chuyển thành đèn xanh rồi, mặt cô đỏ bừng lên, cả người cô vô cùng lúng túng.
“Sau này đừng có mặc kiểu áo len làm lộ mép quần lót mỗi khi ngồi xuống nữa.”
Đường Tâm Nhan hết sức cạn lời: “Đã nói không phải là quần lót rồi mà!” Cô chưa từng gặp người nào cố chấp như này luôn đó!
Tác giả :
Khuyết Danh