Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 378 Không bao giờ buông tay
Sự thật đột nhiên biết được giống như sét đánh giữa trời xanh, nó khiến cả người Đường Tâm Nhan sắp tan vỡ.
Cô run rẩy đứng không vững, hai chân mềm nhũn, lúc sắp ngã xuống thì anh nhanh chóng giơ tay đỡ lấy cô.
Cô lập tức đập tay anh ra khỏi eo mình.
Nhìn vào ánh mắt của anh, nó lạnh giá đến nỗi khiến người khác run sợ.
Con ngươi của Mặc Trì Úy co rút nặng nề, những gì anh làm với nhà họ Đường năm đó anh đã làm cho không ai có thể tìm ra manh mối, nhưng anh lại quên mất bà Đường.
Anh không ngờ rằng bà ấy đã nhìn thấy anh.
Nhưng anh không hối hận.
Đó là những gì nhà họ Đường mắc nợ anh.
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của anh, lồng ngực thắt chặt, như có một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt trái tim cô một cách thô bạo, cơn đau khiến cô không thở nổi.
Chóp mũi chua xót từng cơn.
Cô vẫn luôn không hiểu tại sao anh lại muốn nhanh chóng kết hôn với cô, rõ ràng là anh không yêu cô.
Hóa ra trả thù ba cô còn chưa đủ, còn phải đến trả thù cô sao?
Có phải là do ba cô đã làm chuyện gì thương thiên hại lý hay là vì cô đã từng làm tổn thương anh, nên anh mới đối xử với cô như thế này đây?
Đêm qua, cô còn hạnh phúc ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ, cô lại thất vọng và đau đớn bấy nhiêu!
Hóa ra, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ cần thời gian một ngày ngắn ngủi.
Liễu Nguyệt bước đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, bà ôm cô vào lòng: “Con à, đừng khóc nữa, chỉ có thể trách mẹ con không khỏi bệnh sớm. Nếu mẹ khỏi bệnh sớm, con đã không cần phải gả cho cái tên ác ma mặt người dạ thú, hại nhà họ Đường chúng ta tang gia bại sản!”
Ngay cả vào lúc này, Đường Tâm Nhan cũng không muốn tin rằng, anh là một tên ác ma.
Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay của Liễu Nguyệt, nhìn anh với đôi môi run rẩy: “Ba em rốt cuộc đã làm ra chuyện gì khiến anh phải đối xử với gia đình em như vậy?”
Đôi mắt Mặc Trì Úy thấm sâu đến mức không thể nhìn thấu, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm lệ của cô, lông mày kiếm của anh nhíu lại, giọng nói nặng nề khàn khàn: “Anh không hổ thẹn với lương tâm.”
Hay cho câu không hổ thẹn với lương tâm.
Khiến gia đình người khác chia năm xẻ bảy, lại còn có thể nói ra lời như vậy!
Ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa, đầu cô đau như búa bổ: “Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Lời nói của cô khiến người anh run lên.
Một nỗi hoảng sợ chưa từng có đang dần dần dâng lên trong lòng anh.
“Tâm Nhan!”
Đường Tâm Nhan không nhìn Mặc Trì Úy lấy một cái, cô chạy vào phòng ngủ.
Mặc Trì Úy đang định đuổi theo thì Liễu Nguyệt đã giang tay ngăn anh lại, bà giơ tay tát vào mặt anh một cái.
“Cậu đã khiến tôi mất chồng rồi, tôi không thể để cậu lại làm hại con gái tôi nữa! Nếu như cậu còn chút lương tâm thì ly hôn với con bé, trả lại cuộc sống tự do cho nó!”
Mặc Trì Úy yên lặng nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt, tựa hồ không cảm nhận được vẻ đau đớn trên mặt, lãnh đạm thản nhiên nói: “Có một số chuyện tôi không nói ra là bởi vì tôi không muốn Tâm Nhan lại tổn thương một lần nữa, nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy, vĩnh viễn không.”
Liễu Nguyệt sống nửa đời người, bà thừa nhận người đàn ông như Mặc Trì Úy quả thực rất hấp dẫn, Tâm Nhan đem lòng yêu anh lúc nào không biết thì cũng là điều dễ hiểu, nhưng bây giờ bà đã tỉnh táo, bà sẽ không bao giờ cho phép anh làm tổn thương con gái bà thêm nữa.
“Tôi không hiểu những thứ ở trên thương trường, nhưng gia đình chúng tôi phá sản, chồng tôi bị tai nạn xe hơi, còn tôi thì không tỉnh táo, con gái tôi mới chỉ mới mấy tuổi đã phải gánh chịu mọi thứ. Một câu không hổ thẹn với lương tâm của cậu mà có thể xóa bỏ mọi trách nhiệm sao?”
“Tôi cảm ơn cậu đã cứu tôi, nhưng nếu như tôi biết con gái tôi gả cho cậu, tôi thà chết đi để gặp ba con bé còn hơn.”
Dòng lệ làm mắt Liễu Nguyệt nhòe đi, bà lắc đầu, toàn thân bất lực vô cùng khó chịu: “Tôi không quan tâm cậu và chồng tôi đã từng có ân oán gì mà cậu phải đối xử với gia đình tôi như vậy, nhưng tôi thật lòng hy vọng, cậu có thể buông tha cho Tâm Nhan nhà chúng tôi.”
Cô run rẩy đứng không vững, hai chân mềm nhũn, lúc sắp ngã xuống thì anh nhanh chóng giơ tay đỡ lấy cô.
Cô lập tức đập tay anh ra khỏi eo mình.
Nhìn vào ánh mắt của anh, nó lạnh giá đến nỗi khiến người khác run sợ.
Con ngươi của Mặc Trì Úy co rút nặng nề, những gì anh làm với nhà họ Đường năm đó anh đã làm cho không ai có thể tìm ra manh mối, nhưng anh lại quên mất bà Đường.
Anh không ngờ rằng bà ấy đã nhìn thấy anh.
Nhưng anh không hối hận.
Đó là những gì nhà họ Đường mắc nợ anh.
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của anh, lồng ngực thắt chặt, như có một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt trái tim cô một cách thô bạo, cơn đau khiến cô không thở nổi.
Chóp mũi chua xót từng cơn.
Cô vẫn luôn không hiểu tại sao anh lại muốn nhanh chóng kết hôn với cô, rõ ràng là anh không yêu cô.
Hóa ra trả thù ba cô còn chưa đủ, còn phải đến trả thù cô sao?
Có phải là do ba cô đã làm chuyện gì thương thiên hại lý hay là vì cô đã từng làm tổn thương anh, nên anh mới đối xử với cô như thế này đây?
Đêm qua, cô còn hạnh phúc ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ, cô lại thất vọng và đau đớn bấy nhiêu!
Hóa ra, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ cần thời gian một ngày ngắn ngủi.
Liễu Nguyệt bước đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, bà ôm cô vào lòng: “Con à, đừng khóc nữa, chỉ có thể trách mẹ con không khỏi bệnh sớm. Nếu mẹ khỏi bệnh sớm, con đã không cần phải gả cho cái tên ác ma mặt người dạ thú, hại nhà họ Đường chúng ta tang gia bại sản!”
Ngay cả vào lúc này, Đường Tâm Nhan cũng không muốn tin rằng, anh là một tên ác ma.
Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay của Liễu Nguyệt, nhìn anh với đôi môi run rẩy: “Ba em rốt cuộc đã làm ra chuyện gì khiến anh phải đối xử với gia đình em như vậy?”
Đôi mắt Mặc Trì Úy thấm sâu đến mức không thể nhìn thấu, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm lệ của cô, lông mày kiếm của anh nhíu lại, giọng nói nặng nề khàn khàn: “Anh không hổ thẹn với lương tâm.”
Hay cho câu không hổ thẹn với lương tâm.
Khiến gia đình người khác chia năm xẻ bảy, lại còn có thể nói ra lời như vậy!
Ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa, đầu cô đau như búa bổ: “Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Lời nói của cô khiến người anh run lên.
Một nỗi hoảng sợ chưa từng có đang dần dần dâng lên trong lòng anh.
“Tâm Nhan!”
Đường Tâm Nhan không nhìn Mặc Trì Úy lấy một cái, cô chạy vào phòng ngủ.
Mặc Trì Úy đang định đuổi theo thì Liễu Nguyệt đã giang tay ngăn anh lại, bà giơ tay tát vào mặt anh một cái.
“Cậu đã khiến tôi mất chồng rồi, tôi không thể để cậu lại làm hại con gái tôi nữa! Nếu như cậu còn chút lương tâm thì ly hôn với con bé, trả lại cuộc sống tự do cho nó!”
Mặc Trì Úy yên lặng nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt, tựa hồ không cảm nhận được vẻ đau đớn trên mặt, lãnh đạm thản nhiên nói: “Có một số chuyện tôi không nói ra là bởi vì tôi không muốn Tâm Nhan lại tổn thương một lần nữa, nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy, vĩnh viễn không.”
Liễu Nguyệt sống nửa đời người, bà thừa nhận người đàn ông như Mặc Trì Úy quả thực rất hấp dẫn, Tâm Nhan đem lòng yêu anh lúc nào không biết thì cũng là điều dễ hiểu, nhưng bây giờ bà đã tỉnh táo, bà sẽ không bao giờ cho phép anh làm tổn thương con gái bà thêm nữa.
“Tôi không hiểu những thứ ở trên thương trường, nhưng gia đình chúng tôi phá sản, chồng tôi bị tai nạn xe hơi, còn tôi thì không tỉnh táo, con gái tôi mới chỉ mới mấy tuổi đã phải gánh chịu mọi thứ. Một câu không hổ thẹn với lương tâm của cậu mà có thể xóa bỏ mọi trách nhiệm sao?”
“Tôi cảm ơn cậu đã cứu tôi, nhưng nếu như tôi biết con gái tôi gả cho cậu, tôi thà chết đi để gặp ba con bé còn hơn.”
Dòng lệ làm mắt Liễu Nguyệt nhòe đi, bà lắc đầu, toàn thân bất lực vô cùng khó chịu: “Tôi không quan tâm cậu và chồng tôi đã từng có ân oán gì mà cậu phải đối xử với gia đình tôi như vậy, nhưng tôi thật lòng hy vọng, cậu có thể buông tha cho Tâm Nhan nhà chúng tôi.”
Tác giả :
Khuyết Danh