Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 367 Tìm thấy Bạch Chỉ rồi
Cô ta khóc đến khàn cả cổ, A Quang cũng không động lòng trước tiếng khóc của cô ta, dìm cô ta xuống nước hết lần này đến lần khác.
Nước cứ tràn vào cổ họng, khó thở, phổi khó chịu, cô ta gần như sắp tắt thở.
Cô ta dần mất đi sức lực, ngay cả tiếng khóc cũng trở nên yếu ớt.
A Quang dứt khoát kéo cô lên khỏi mặt nước, hung hăng ném cô ta lên bãi cát.
Anh ta thô bạo xé bỏ quần áo của cô ta, bàn tay to lớn thô kệch lướt trên da thịt nhẵn mịn.
Cô ta nằm thẳng người trên bãi cát, miệng không ngừng phun ra nước biển, sắc mặt tái nhợt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
A Quang ngắm nhìn thân hình nuột nà, xinh xắn của cô ta, tuy có nhiều dấu vết bị ngược đãi nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự yểu điệu của cô ta.
Trên người cô ta không hề thừa thãi tí thịt nào cả.
Trong mắt A Quang hiện lên dục vọng nóng bỏng thiêu đốt, anh ta liền cởi bỏ thắt lưng quần.
Anh ta nâng hai chân thon dài của cô lên, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn: “Đồ đàn bà thối tha, nếu như đã đi theo ông đây thì sống cũng là người của ông, chết cũng là người của ông.
Anh ta đang định thẳng lưng thúc xuống thì đột nhiên bị ai đó đá mạnh vào lưng.
A Quang bị đá ngã xuống đất, một trận đau đớn dữ dội ập đến, anh ta nắm lấy xương bả vai sắp gãy, đôi mắt đỏ rực quay đầu nhìn chằm chằm xem người nào to gan lớn mật lại dám đá anh ta.
“Con mẹ nó, mày là đứa nào…”
Lời còn chưa nói xong, anh ta đột nhiên chạm phải một đôi mắt lạnh lùng giống như vừa bước ra từ địa ngục tối tăm, A Quang rùng mình sợ hãi.
A Quang tuy là người làng chài nhưng suốt ngày không chịu chuyên tâm làm ăn buôn bán mà lại thường xuyên giao du với mấy tên côn đồ.
Anh ta cũng có thể coi là người đã từng biết sự đời.
Anh ta từ trước đến nay không hề sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng đứng trước mặt mình với hơi thở cuồng bạo và đẫm máu khắp người, A Quang hoảng sợ nuốt nước bọt: “Mày, mày là ai?”
Mặc Trì Úy rút súng ra, chĩa thẳng vào dưới háng A Quang bắn một phát.
“Á!”
A Quang hét lên một tiếng đầy đau đớn, đôi đồng tử mở to, anh ta nắm giữ nơi đó, máu đang không ngừng chảy ra, cả người anh ta run rẩy không ngừng, ánh mắt nhìn Mặc Trì Úy lại càng thêm kinh hãi.
Mặc Trì Úy cởi áo khoác ngoài, quấn lấy người phụ nữ đang run rẩy.
Anh liếc nhìn A Quang, ánh mắt ấy quỷ dị hơn cả ma quỷ khiến người ta không khỏi rùng mình vì hoảng sợ.
A Quang lẩm bẩm đôi môi tái nhợt: “Mày không phải người… Mày là ma quỷ …”
Mặc Trì Úy không nhìn A Quang nữa, ánh mắt anh rời sang nhìn người phụ nữ gầy gò đang chật vật đứng dậy từ trên bãi cát, cô ta đi về phía căn nhà đổ nát.
Anh mím chặt môi mỏng, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Trì Chi Hành.
Anh vẫn luôn đứng bên ngoài ngôi nhà xập xệ ấy cho đến khi Trì Chi Hành và bác sĩ vội vội vàng vàng đuổi đến đây.
“Anh Tư, có chuyện gì khẩn cấp gọi em đến vội như vậy?” Trì Chi Hành hôm qua uống rượu đến nửa đêm, mấy tiếng đồng hồ không ngủ, đôi mắt hoa đào của anh ta hằn lên tia máu đỏ ngầu.
Mặc Trì Úy một tay đút vào túi quần, tay kia cầm điếu thuốc nhả ra khói, liếc mắt nói: “Tìm thấy Bạch Chỉ rồi.”
“Hat?” Trì Chi Hành sửng sốt: “Thật sao? Bạch Chỉ mất tích mấy năm rồi, sao đột nhiên lại…” Nhìn vẻ mặt của Mặc Trì Úy có chút sai sai, Trì Chi Hành đảo mắt nhìn quanh: “Chẳng lẽ cô ấy bị bọn bắt cóc bán đến đây?”
Mặc Trì Úy buông điếu thuốc đã hút qua nửa đầu ngón tay, dùng chân dập dí, anh không trả lời câu hỏi của Trì Chi Hành mà giơ tay gõ cửa.
Một lúc lâu sau, cánh cửa vang lên tiếng cót két, cửa được mở ra.
Người phụ nữ đã thay quần áo chải đầu, cô ta đưa chiếc áo vét trong tay cho Mặc Trì Úy.
Sau khi cúi đầu khom lưng với anh xong, cô ta lại đóng cửa lại.
Vẻ mặt Mặc Trì Úy trầm xuống, lòng bàn tay to đặt trên khung cửa: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Nước cứ tràn vào cổ họng, khó thở, phổi khó chịu, cô ta gần như sắp tắt thở.
Cô ta dần mất đi sức lực, ngay cả tiếng khóc cũng trở nên yếu ớt.
A Quang dứt khoát kéo cô lên khỏi mặt nước, hung hăng ném cô ta lên bãi cát.
Anh ta thô bạo xé bỏ quần áo của cô ta, bàn tay to lớn thô kệch lướt trên da thịt nhẵn mịn.
Cô ta nằm thẳng người trên bãi cát, miệng không ngừng phun ra nước biển, sắc mặt tái nhợt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
A Quang ngắm nhìn thân hình nuột nà, xinh xắn của cô ta, tuy có nhiều dấu vết bị ngược đãi nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự yểu điệu của cô ta.
Trên người cô ta không hề thừa thãi tí thịt nào cả.
Trong mắt A Quang hiện lên dục vọng nóng bỏng thiêu đốt, anh ta liền cởi bỏ thắt lưng quần.
Anh ta nâng hai chân thon dài của cô lên, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn: “Đồ đàn bà thối tha, nếu như đã đi theo ông đây thì sống cũng là người của ông, chết cũng là người của ông.
Anh ta đang định thẳng lưng thúc xuống thì đột nhiên bị ai đó đá mạnh vào lưng.
A Quang bị đá ngã xuống đất, một trận đau đớn dữ dội ập đến, anh ta nắm lấy xương bả vai sắp gãy, đôi mắt đỏ rực quay đầu nhìn chằm chằm xem người nào to gan lớn mật lại dám đá anh ta.
“Con mẹ nó, mày là đứa nào…”
Lời còn chưa nói xong, anh ta đột nhiên chạm phải một đôi mắt lạnh lùng giống như vừa bước ra từ địa ngục tối tăm, A Quang rùng mình sợ hãi.
A Quang tuy là người làng chài nhưng suốt ngày không chịu chuyên tâm làm ăn buôn bán mà lại thường xuyên giao du với mấy tên côn đồ.
Anh ta cũng có thể coi là người đã từng biết sự đời.
Anh ta từ trước đến nay không hề sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng đứng trước mặt mình với hơi thở cuồng bạo và đẫm máu khắp người, A Quang hoảng sợ nuốt nước bọt: “Mày, mày là ai?”
Mặc Trì Úy rút súng ra, chĩa thẳng vào dưới háng A Quang bắn một phát.
“Á!”
A Quang hét lên một tiếng đầy đau đớn, đôi đồng tử mở to, anh ta nắm giữ nơi đó, máu đang không ngừng chảy ra, cả người anh ta run rẩy không ngừng, ánh mắt nhìn Mặc Trì Úy lại càng thêm kinh hãi.
Mặc Trì Úy cởi áo khoác ngoài, quấn lấy người phụ nữ đang run rẩy.
Anh liếc nhìn A Quang, ánh mắt ấy quỷ dị hơn cả ma quỷ khiến người ta không khỏi rùng mình vì hoảng sợ.
A Quang lẩm bẩm đôi môi tái nhợt: “Mày không phải người… Mày là ma quỷ …”
Mặc Trì Úy không nhìn A Quang nữa, ánh mắt anh rời sang nhìn người phụ nữ gầy gò đang chật vật đứng dậy từ trên bãi cát, cô ta đi về phía căn nhà đổ nát.
Anh mím chặt môi mỏng, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Trì Chi Hành.
Anh vẫn luôn đứng bên ngoài ngôi nhà xập xệ ấy cho đến khi Trì Chi Hành và bác sĩ vội vội vàng vàng đuổi đến đây.
“Anh Tư, có chuyện gì khẩn cấp gọi em đến vội như vậy?” Trì Chi Hành hôm qua uống rượu đến nửa đêm, mấy tiếng đồng hồ không ngủ, đôi mắt hoa đào của anh ta hằn lên tia máu đỏ ngầu.
Mặc Trì Úy một tay đút vào túi quần, tay kia cầm điếu thuốc nhả ra khói, liếc mắt nói: “Tìm thấy Bạch Chỉ rồi.”
“Hat?” Trì Chi Hành sửng sốt: “Thật sao? Bạch Chỉ mất tích mấy năm rồi, sao đột nhiên lại…” Nhìn vẻ mặt của Mặc Trì Úy có chút sai sai, Trì Chi Hành đảo mắt nhìn quanh: “Chẳng lẽ cô ấy bị bọn bắt cóc bán đến đây?”
Mặc Trì Úy buông điếu thuốc đã hút qua nửa đầu ngón tay, dùng chân dập dí, anh không trả lời câu hỏi của Trì Chi Hành mà giơ tay gõ cửa.
Một lúc lâu sau, cánh cửa vang lên tiếng cót két, cửa được mở ra.
Người phụ nữ đã thay quần áo chải đầu, cô ta đưa chiếc áo vét trong tay cho Mặc Trì Úy.
Sau khi cúi đầu khom lưng với anh xong, cô ta lại đóng cửa lại.
Vẻ mặt Mặc Trì Úy trầm xuống, lòng bàn tay to đặt trên khung cửa: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Tác giả :
Khuyết Danh