Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 256 Mặc Trì Úy, anh sẽ đối tốt với em chứ?
Lúc sấy tóc cho cô, dáng hình cao lớn của anh dần tiến sát về phía cô.
Cô thuận thế ngã xuống chiếc ghế. Ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy ga giường, đầu ngón tay khẽ run, rõ ràng cô đang hồi hộp.
Hai tay Mặc Trì Úy ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt đen lấy ngắm nhìn cô: “Tâm Nhan.”
Cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, đôi mắt lại nhìn xuống lồng ngực săn chắc của anh, cơ bụng sáu múi đầy cảm gợi, ánh mắt cô bây giờ ngấn nước, ngập tràn trong tình dục.
Cô không hề sợ sệt, hai tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh, đầu ngón tay bắt đầu chạm vào mái tóc ngắn đã được cắt tỉa gọn gàng, anh không sấy tóc, nó vẫn còn mềm mềm ướt ướt, như là mấy cọng lông vũ đang thổi lướt nhẹ qua tim cô.
“Em… chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Giọng cô rất nhỏ nhẹ, êm tai.
Trong đôi mắt đen láy của anh, dường như có một quả cầu lửa đang dần xuất hiện.
Cúi đầu xuống, hung hăng chiếm lấy đôi môi. Hơi thở trên người anh ấy nóng hầm hập đến mê người, toàn bộ đều tỏa ra, cắn nuốt mọi giác quan của cô.
Anh cạy răng cô ra, hôn vào cánh môi của cô từ ngoài vào trong. Hơi thở của hai người càng ngày càng nóng bỏng.
Bàn tay to lớn của anh từ từ mò đến chiếc áo sơ mi đen của cô. Những đầu ngón tay thô ráp, lướt qua từng tấc da thịt, bắt đầu run lên.
Một âm thanh xấu hổ phát ra từ môi và răng cô.
Cô nhất thời không thể tin được, mình sẽ phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy. Tiếng rên rỉ của cô phát ra càng kích thích sự hoang dã từ trong tận xương cốt của anh.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng mãnh liệt. Đường Tâm Nhan khó có thể tưởng tượng được, một người đàn ông bình thường vừa thâm sâu khó lường, lạnh lùng, kiêu ngạo, cũng sẽ có có phương diện không thể nào kiềm chế được.
Anh như một con sư tử trên đồng cỏ xanh đã nhìn thấy con mồi, cuồng dã, thô bạo và mạnh mẽ, dường như muốn quấn lấy cô, nuốt chửng vào trong xương cốt.
Đường Tâm Nhan cảm thấy mình đã trở thành một dòng suối, ngoại trừ mềm nhũn cả người ra và thở dốc thì cái gì cũng biết nữa.
Đầu ngón tay thon dài nắm lấy đầu tóc đen nhánh mềm mại của người đàn ông đó, trái tim trống rỗng của kia dường như cần anh lấp đầy ngay lập tức.
“Trì Úy, sau này anh sẽ đối tốt với em chứ?”
Mặc Trì Úy từ cần cổ trắng nõn hồng hào của cô ngẩng đầu lên, ánh đèn màu cam, khiến cho gương mặt đẹp trai của anh phủ lên tầng dục vọng đầy ám muội, gợi cảm đến mê người.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt u tối của cô, có chút phức tạp và trầm lắng khiến cô không thể nào hiểu được: “Anh sẽ đối xử tốt với em.”
Có lẽ, anh kết hôn với cô là vì một lý do nào đó, nhưng sao anh lại không thể hiểu được, nếu như không có cảm giác với cô thì hà cớ gì anh lại phải đi ngăn cản cuộc hôn nhân của chính mình?
Giống như cô có từ trường trong người vậy, từ từ hấp dẫn lấy anh, khiến anh không thể nào tự chủ được bản thân.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của anh, cô chủ động hôn lấy cánh môi mỏng của anh. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, anh lại chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, chầm chậm tìm kiếm về nơi sắp nổ tung ở bụng dưới của anh. Đụng phải vật nóng bỏng đó, trong đầu cô vang lên một tiếng “ù ù”.
“Trì Úy, em…”
Đôi môi của anh chạm đến dái tai của cô, hơi thở nặng nề đi vào từng chút một, thậm chí ngay cả một câu hoàn chỉnh cô cũng không nói ra được. Cả người bị anh điều khiển không kiểm soát được.
Cô gần như sắp bật khóc đến nơi.
Cúc áo sơ mi đen trên người đã bị anh cởi ra.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, hơi thở của cả hai càng lúc càng nặng nề và gấp gáp hơn. Khi cơ thể và cả tâm trí cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận, đột nhiên anh dừng lại.
Cô nâng mắt lên, nhìn giọt mồ hôi trơn bóng lấm tấm trên khuôn mặt đẹp trai như tượng đúc của người đàn ông đó, và xương quai hàm đang cắn chặt lại, cô khó hiểu lên tiếng: “Trì Úy, anh sao thế?”
Nghe thấy giọng nói của cô, cả người anh bắt đầu động đậy, nhưng thay vì tiếp tục tiến tới, anh lại bước xuống khỏi người cô.
Lúc này ước chừng cũng đã qua được năm giây, cô mới nghe thấy một giọng nói khàn đục vang lên bên tai: “Không có bao, để anh đi mua.”
Cô thuận thế ngã xuống chiếc ghế. Ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy ga giường, đầu ngón tay khẽ run, rõ ràng cô đang hồi hộp.
Hai tay Mặc Trì Úy ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt đen lấy ngắm nhìn cô: “Tâm Nhan.”
Cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, đôi mắt lại nhìn xuống lồng ngực săn chắc của anh, cơ bụng sáu múi đầy cảm gợi, ánh mắt cô bây giờ ngấn nước, ngập tràn trong tình dục.
Cô không hề sợ sệt, hai tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh, đầu ngón tay bắt đầu chạm vào mái tóc ngắn đã được cắt tỉa gọn gàng, anh không sấy tóc, nó vẫn còn mềm mềm ướt ướt, như là mấy cọng lông vũ đang thổi lướt nhẹ qua tim cô.
“Em… chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Giọng cô rất nhỏ nhẹ, êm tai.
Trong đôi mắt đen láy của anh, dường như có một quả cầu lửa đang dần xuất hiện.
Cúi đầu xuống, hung hăng chiếm lấy đôi môi. Hơi thở trên người anh ấy nóng hầm hập đến mê người, toàn bộ đều tỏa ra, cắn nuốt mọi giác quan của cô.
Anh cạy răng cô ra, hôn vào cánh môi của cô từ ngoài vào trong. Hơi thở của hai người càng ngày càng nóng bỏng.
Bàn tay to lớn của anh từ từ mò đến chiếc áo sơ mi đen của cô. Những đầu ngón tay thô ráp, lướt qua từng tấc da thịt, bắt đầu run lên.
Một âm thanh xấu hổ phát ra từ môi và răng cô.
Cô nhất thời không thể tin được, mình sẽ phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy. Tiếng rên rỉ của cô phát ra càng kích thích sự hoang dã từ trong tận xương cốt của anh.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng mãnh liệt. Đường Tâm Nhan khó có thể tưởng tượng được, một người đàn ông bình thường vừa thâm sâu khó lường, lạnh lùng, kiêu ngạo, cũng sẽ có có phương diện không thể nào kiềm chế được.
Anh như một con sư tử trên đồng cỏ xanh đã nhìn thấy con mồi, cuồng dã, thô bạo và mạnh mẽ, dường như muốn quấn lấy cô, nuốt chửng vào trong xương cốt.
Đường Tâm Nhan cảm thấy mình đã trở thành một dòng suối, ngoại trừ mềm nhũn cả người ra và thở dốc thì cái gì cũng biết nữa.
Đầu ngón tay thon dài nắm lấy đầu tóc đen nhánh mềm mại của người đàn ông đó, trái tim trống rỗng của kia dường như cần anh lấp đầy ngay lập tức.
“Trì Úy, sau này anh sẽ đối tốt với em chứ?”
Mặc Trì Úy từ cần cổ trắng nõn hồng hào của cô ngẩng đầu lên, ánh đèn màu cam, khiến cho gương mặt đẹp trai của anh phủ lên tầng dục vọng đầy ám muội, gợi cảm đến mê người.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt u tối của cô, có chút phức tạp và trầm lắng khiến cô không thể nào hiểu được: “Anh sẽ đối xử tốt với em.”
Có lẽ, anh kết hôn với cô là vì một lý do nào đó, nhưng sao anh lại không thể hiểu được, nếu như không có cảm giác với cô thì hà cớ gì anh lại phải đi ngăn cản cuộc hôn nhân của chính mình?
Giống như cô có từ trường trong người vậy, từ từ hấp dẫn lấy anh, khiến anh không thể nào tự chủ được bản thân.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của anh, cô chủ động hôn lấy cánh môi mỏng của anh. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, anh lại chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, chầm chậm tìm kiếm về nơi sắp nổ tung ở bụng dưới của anh. Đụng phải vật nóng bỏng đó, trong đầu cô vang lên một tiếng “ù ù”.
“Trì Úy, em…”
Đôi môi của anh chạm đến dái tai của cô, hơi thở nặng nề đi vào từng chút một, thậm chí ngay cả một câu hoàn chỉnh cô cũng không nói ra được. Cả người bị anh điều khiển không kiểm soát được.
Cô gần như sắp bật khóc đến nơi.
Cúc áo sơ mi đen trên người đã bị anh cởi ra.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, hơi thở của cả hai càng lúc càng nặng nề và gấp gáp hơn. Khi cơ thể và cả tâm trí cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận, đột nhiên anh dừng lại.
Cô nâng mắt lên, nhìn giọt mồ hôi trơn bóng lấm tấm trên khuôn mặt đẹp trai như tượng đúc của người đàn ông đó, và xương quai hàm đang cắn chặt lại, cô khó hiểu lên tiếng: “Trì Úy, anh sao thế?”
Nghe thấy giọng nói của cô, cả người anh bắt đầu động đậy, nhưng thay vì tiếp tục tiến tới, anh lại bước xuống khỏi người cô.
Lúc này ước chừng cũng đã qua được năm giây, cô mới nghe thấy một giọng nói khàn đục vang lên bên tai: “Không có bao, để anh đi mua.”
Tác giả :
Khuyết Danh