Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 245 My love
Con đường trong trấn cổ được lát bằng những phiến đá xanh, hai bên là những tòa nhà cổ kính mang đậm phong cách kiến trúc thời xưa, khiến người ta như thể nhìn thấy vết tích của thời gian để lại qua từng năm tháng.
Vào lúc này, những chiếc đèn lồng đỏ treo trước của mỗi hộ gia đình đã được thắp lên, cả trấn cổ như một bức tranh lung linh rực rỡ.
Đi thêm năm mươi mét, có một cây cầu cổ, nơi một người đàn ông trung niên để râu quai dài đang ôm đàn ghi ta và hát. Chất giọng khàn khàn, chân chất đã thu hút sự chú ý của nhiều du khách. Đường Tâm Nhan kéo Mặc Trì Úy đi tới.
Người đàn ông đang hát một bài có tên “My love”.
Ngay từ khi Đường Tâm Nhan nghe câu đầu tiên, cô đã bất giác vỗ tay theo tiết tấu của bài hát. Mặc dù cô hát không hay bằng Đường Vũ Nhu nhưng cô cũng thích nghe nhạc, đặc biệt là bài “My love” này.
Khi người đàn ông kia hát tới phần cao trào của bài hát, cô lại không tự chủ mà hát theo. Mặc Trì Úy đứng bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười trìu mến dưới ánh đèn màu cam, môi mỏng của anh bất giác nhếch lên. Dù Phó Tư Thần đã làm tổn thương cô rất nhiều nhưng trong lòng cô vẫn luôn khao khát tình yêu, nếu không thì cô sẽ không cảm tính và trong sáng như vậy.
Người đàn ông đang hát thấy Đường Tâm Nhan nhập tâm như vậy, ông ta cầm micro đi đến chỗ cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô hát vài câu. Đường Tâm Nhan đỏ mặt, cô cười lắc đầu. Người đàn ông gật đầu với cô và ra hiệu cho cô rằng cô có thể. Khi micrô một lần nữa đưa đến trước mặt, cô không chần chừ nữa và hát theo nhịp điệu bài hát:
“To see you once again, my love
Overseas from coast to coast
To find a place I love the most
Where the fields are green
To see you once again
My love …”
Khi cô hát, ánh mắt cô không tự chủ nhìn về phía Mặc Trì Úy. Anh cũng đang chăm chú cô, đôi mắt tựa như mặt hồ dưới bầu trời đêm thấp thoáng ánh sáng dịu dàng mờ ảo. Nghe giọng hát nhẹ nhàng mềm mại của cô, lồng ngực anh khẽ rung động. Gật đầu giơ ngón cái về phía cô.
Hát xong, xung quanh vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt. Có người bước tới và hỏi Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy có phải minh tinh không, muốn xin chụp ảnh cùng. Đường Tâm Nhan lắc đầu và khẳng định rằng họ không phải. Sau khi để lại một trăm tệ trong hộp đàn của người đàn ông, cô liền kéo Mặc Trì Úy chạy đi.
Chạy được một đoạn, cô ngừng lại thở hổn hển. Hai tay ôm lấy cái bụng đau nhức, nhìn ánh mắt thâm sâu, anh tuấn phi phàm của người đàn ông, cô chợt bật cười: “Anh không phải sẽ ghét bỏ vợ anh làm mất mặt anh chứ?”
Mặc Trì Úy bóp nhẹ khuôn mặt ửng hồng của cô, môi mỏng khẽ cong lên: “Em hát rất hay.”
Đường Tâm Nhan lấy tay áp lên khuôn mặt nóng bừng, ngượng ngùng nhìn anh: “Anh đừng khen em, em sẽ đắc ý mà kiêu ngạo cho xem.”
Trước đây Phó Tư Thần chưa từng khen cô hát hay, anh ta luôn thấy Đường Vũ Nhu hát hay hơn cô. Mặc dù Đường Vũ Nhu quả thực hát hay hơn cô, nhưng ai mà lại không muốn nhận được lời khen từ người yêu mình chứ!
“Vợ tôi có quyền kiêu ngạo.”
Người đàn ông này, anh…
Thật biết dỗ con gái người ta vui vẻ.
“Miệng ngọt như đường.” Dù nói vậy, nhưng trái tim cô vẫn ngọt ngào, như thể được nhúng trong mật ong.
Mặc Trì Úy đút hai tay vào trong túi áo khoác đen và nâng khuỷu tay lên, cô hiểu ý anh, lập tức vòng bàn tay nhỏ bé của mình qua.
“Em còn muốn ăn mấy món ăn vặt đó không?” Anh nghiêng người nhìn cô.
Cô lè lưỡi, ngượng ngùng không thôi: “Lúc nãy em muốn ăn, anh nhìn thấy rồi à?”
“Em chỉ suýt chảy nước miếng thôi.” Anh không hề giữ cho cô chút mặt mũi nào.
Cô nhăn mũi liếc xéo anh một cái: “Làm gì có đến nỗi đấy, em muốn ăn nhưng sợ anh nói em.”
“Em ăn ít thứ đồ vỉa hè này thôi, chúng không vệ sinh.” Anh nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều.
Cô mím môi: “Nhưng chúng thực sự rất ngon, mùi vị đó đến khách sạn lớn cũng không làm được đâu.” Cô vừa nói vừa nuốt nước miếng. Anh không còn cách nào khác là cùng cô dạo phố ăn vặt.
Vào lúc này, những chiếc đèn lồng đỏ treo trước của mỗi hộ gia đình đã được thắp lên, cả trấn cổ như một bức tranh lung linh rực rỡ.
Đi thêm năm mươi mét, có một cây cầu cổ, nơi một người đàn ông trung niên để râu quai dài đang ôm đàn ghi ta và hát. Chất giọng khàn khàn, chân chất đã thu hút sự chú ý của nhiều du khách. Đường Tâm Nhan kéo Mặc Trì Úy đi tới.
Người đàn ông đang hát một bài có tên “My love”.
Ngay từ khi Đường Tâm Nhan nghe câu đầu tiên, cô đã bất giác vỗ tay theo tiết tấu của bài hát. Mặc dù cô hát không hay bằng Đường Vũ Nhu nhưng cô cũng thích nghe nhạc, đặc biệt là bài “My love” này.
Khi người đàn ông kia hát tới phần cao trào của bài hát, cô lại không tự chủ mà hát theo. Mặc Trì Úy đứng bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười trìu mến dưới ánh đèn màu cam, môi mỏng của anh bất giác nhếch lên. Dù Phó Tư Thần đã làm tổn thương cô rất nhiều nhưng trong lòng cô vẫn luôn khao khát tình yêu, nếu không thì cô sẽ không cảm tính và trong sáng như vậy.
Người đàn ông đang hát thấy Đường Tâm Nhan nhập tâm như vậy, ông ta cầm micro đi đến chỗ cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô hát vài câu. Đường Tâm Nhan đỏ mặt, cô cười lắc đầu. Người đàn ông gật đầu với cô và ra hiệu cho cô rằng cô có thể. Khi micrô một lần nữa đưa đến trước mặt, cô không chần chừ nữa và hát theo nhịp điệu bài hát:
“To see you once again, my love
Overseas from coast to coast
To find a place I love the most
Where the fields are green
To see you once again
My love …”
Khi cô hát, ánh mắt cô không tự chủ nhìn về phía Mặc Trì Úy. Anh cũng đang chăm chú cô, đôi mắt tựa như mặt hồ dưới bầu trời đêm thấp thoáng ánh sáng dịu dàng mờ ảo. Nghe giọng hát nhẹ nhàng mềm mại của cô, lồng ngực anh khẽ rung động. Gật đầu giơ ngón cái về phía cô.
Hát xong, xung quanh vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt. Có người bước tới và hỏi Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy có phải minh tinh không, muốn xin chụp ảnh cùng. Đường Tâm Nhan lắc đầu và khẳng định rằng họ không phải. Sau khi để lại một trăm tệ trong hộp đàn của người đàn ông, cô liền kéo Mặc Trì Úy chạy đi.
Chạy được một đoạn, cô ngừng lại thở hổn hển. Hai tay ôm lấy cái bụng đau nhức, nhìn ánh mắt thâm sâu, anh tuấn phi phàm của người đàn ông, cô chợt bật cười: “Anh không phải sẽ ghét bỏ vợ anh làm mất mặt anh chứ?”
Mặc Trì Úy bóp nhẹ khuôn mặt ửng hồng của cô, môi mỏng khẽ cong lên: “Em hát rất hay.”
Đường Tâm Nhan lấy tay áp lên khuôn mặt nóng bừng, ngượng ngùng nhìn anh: “Anh đừng khen em, em sẽ đắc ý mà kiêu ngạo cho xem.”
Trước đây Phó Tư Thần chưa từng khen cô hát hay, anh ta luôn thấy Đường Vũ Nhu hát hay hơn cô. Mặc dù Đường Vũ Nhu quả thực hát hay hơn cô, nhưng ai mà lại không muốn nhận được lời khen từ người yêu mình chứ!
“Vợ tôi có quyền kiêu ngạo.”
Người đàn ông này, anh…
Thật biết dỗ con gái người ta vui vẻ.
“Miệng ngọt như đường.” Dù nói vậy, nhưng trái tim cô vẫn ngọt ngào, như thể được nhúng trong mật ong.
Mặc Trì Úy đút hai tay vào trong túi áo khoác đen và nâng khuỷu tay lên, cô hiểu ý anh, lập tức vòng bàn tay nhỏ bé của mình qua.
“Em còn muốn ăn mấy món ăn vặt đó không?” Anh nghiêng người nhìn cô.
Cô lè lưỡi, ngượng ngùng không thôi: “Lúc nãy em muốn ăn, anh nhìn thấy rồi à?”
“Em chỉ suýt chảy nước miếng thôi.” Anh không hề giữ cho cô chút mặt mũi nào.
Cô nhăn mũi liếc xéo anh một cái: “Làm gì có đến nỗi đấy, em muốn ăn nhưng sợ anh nói em.”
“Em ăn ít thứ đồ vỉa hè này thôi, chúng không vệ sinh.” Anh nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều.
Cô mím môi: “Nhưng chúng thực sự rất ngon, mùi vị đó đến khách sạn lớn cũng không làm được đâu.” Cô vừa nói vừa nuốt nước miếng. Anh không còn cách nào khác là cùng cô dạo phố ăn vặt.
Tác giả :
Khuyết Danh