Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 204 Không thể chờ đợi để được chia sẻ niềm vui cùng anh
Tiêu Dực trầm tư nhìn Mặc Trì Úy. Anh là kiểu người đàn ông cứng rắn và mạnh mẽ, đại khái là từ nhỏ đã chưa từng có được nhiều tình yêu thương vì thế sau khi trưởng thành đã quen với việc âm thầm chịu đựng tất cả mọi chuyện, không muốn gây phiền phức cho người khác. Nhưng anh không chú ý rằng, đó chính là người vợ mà anh đã cưới về.
Tiêu Dực cũng lười nhắc nhở anh, thu dọn xong hộp y tế, vừa chuẩn bị ra ngoài lại nghe thấy Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói: “Nếu như cô ấy biết tôi bị thương, nhất định sẽ cảm thấy áy náy, tự trách, tôi không muốn khiến cho cô ấy cảm thấy cô ấy mắc nợ tôi.”
Lần đầu tiên Tiêu Dực nghe thấy Mặc Trì Úy nói nhiều đến như vậy, anh ta quay đầu nhìn anh. Người đàn ông đứng trước khung cửa sổ, tóc mai được cắt sửa gọn gàng rũ xuống, đường nét góc nghiêng hoàn hảo, trong dung mạo sâu xa đó ẩn chứa chút cô đơn và trầm mặc không thể nói thành lời.
Mặc dù anh đang đứng trên đỉnh cao của quyền lực, nhận được sự sùng bái của nhiều người nhưng xem ra anh ta có vẻ không hề vui vẻ. Tiêu Dực biết, con người này cũng giống với anh ta, là một người đàn ông có máu có nước mắt, có quá khứ.
Mẹ Đường vẫn còn đang nằm trong phòng theo dõi, sau ba ngày nữa mới được chuyển sang phòng bệnh thường. Sau khi Đường Tâm Nhan vào trong thăm bà thì bị Quý Tịnh gọi sang một bên nói chuyện.
“Hay lắm con bé này, em với Tổng giám đốc Mặc ở bên nhau từ lúc nào? Mau mau khai thật đi.” Quý Tịnh híp mắt cười, gặng hỏi.
Đường Tâm Nhan cầm tay của Quý Tịnh, cô ngại ngùng nói: “Ở bên nhau chưa lâu, chị Quý, chị đừng trêu em nữa. Đúng rồi, gần đây có dự án nào phải nhận không?” Mặc dù ca phẫu thuật của mẹ cô đã thành công rồi nhưng nằm viện cần phải có rất nhiều tiền, lại cộng thêm một tỷ rưỡi mà cô còn nợ Quý Tịnh nên cũng cần phải nhanh chóng làm việc để trả nợ.
Mặc dù Mặc Trì Úy đã đưa cho cô một tấm thẻ đen nhưng cô chưa hề động vào tiền trong thẻ đó. Nguyên tắc của cô là, trước khi mối quan hệ của hai người còn chưa ổn định, trước khi cô hiểu rõ về con người của anh, cô sẽ cố gắng hết sức không dùng đến tiền của anh.
Quý Tịnh gọi Đường Tâm Nhan ra ngoài chính là để nói chuyện công việc với cô: “Đường Vũ Nhu có thai, cộng thêm việc hình ảnh của cô ta bị hủy hoại nên cô ta khước từ vai nữ phụ trong bộ “Mỹ nhân truyền kỳ” rồi. Ý của đạo diễn Hầu muốn em về thay thế Đường Vũ Nhu. Có điều, nữ phụ là một vai khá là cay độc, em có dám thử sức với phong cách mới này không?”
Đường Tâm Nhan không hề suy nghĩ một chút nào, trực tiếp gật đầu: “Nói thật, sau khi em xem xong kịch bản, vai diễn làm em thấy có hứng thú nhất không phải là nữ chính mà là vai nữ phụ này. Tuy rằng cô ta cay độc nhưng cũng là do hiện thực tàn khốc dồn ép, cảnh cuối cùng cô ta vì người mình yêu mà chết khiến em cảm thấy cực kỳ cảm động. Nếu như em có thể diễn tốt vai này chẳng phải có thể khiến khán giả nhớ đến em lâu hơn sao?”
Quý Tịnh tin tưởng diễn xuất của Đường Tâm Nhan, cô ấy cười nói: “Tâm Nhan, chị chính là yêu thích những người nghệ sĩ dám phá bỏ hình tượng trước kia, thử thách những vai diễn khác nhau. Đúng rồi, chị đã nhắc đến chuyện hợp đồng của em và công ty bọn chị với ban lãnh đạo rồi, chỉ cần em diễn tốt bộ phim này, ban lãnh đạo sẽ đồng ý cho em gia nhập công ty của bọn chị thôi.”
“Thật ạ! Cảm ơn chị, chị Quý.”
Sau khi Quý Tịnh rời đi, Đường Tâm Nhan không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn mang tin tốt cô có thể gia nhập đoàn phim “Mỹ nhân truyền kì” nói với Mặc Trì Úy.
Cô chạy tới phòng làm việc tạm thời của Tiêu Dực. Xa xa đã nhìn thấy thân hình cao lớn tuyệt đẹp, anh đang gọi điện thoại, một tay cầm điện thoại, một tay đút trong túi quần, góc nghiêng góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn tú tuyệt mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ. Chỉ cần anh đứng đó thôi là đã khiến cho người ta cảm thấy lưu lại trên thế gian này sự cao quý, độc lập và ưu nhã.
Cũng không biết anh đang gọi điện thoại cho ai, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, lãnh đạm và thờ ơ, bày ra một khí chất không muốn ai lại gần. Đường Tâm Nhan cũng chú ý tới có tận mấy cô y tá đi qua anh đều không kìm được mà đỏ mặt.
Tiêu Dực cũng lười nhắc nhở anh, thu dọn xong hộp y tế, vừa chuẩn bị ra ngoài lại nghe thấy Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói: “Nếu như cô ấy biết tôi bị thương, nhất định sẽ cảm thấy áy náy, tự trách, tôi không muốn khiến cho cô ấy cảm thấy cô ấy mắc nợ tôi.”
Lần đầu tiên Tiêu Dực nghe thấy Mặc Trì Úy nói nhiều đến như vậy, anh ta quay đầu nhìn anh. Người đàn ông đứng trước khung cửa sổ, tóc mai được cắt sửa gọn gàng rũ xuống, đường nét góc nghiêng hoàn hảo, trong dung mạo sâu xa đó ẩn chứa chút cô đơn và trầm mặc không thể nói thành lời.
Mặc dù anh đang đứng trên đỉnh cao của quyền lực, nhận được sự sùng bái của nhiều người nhưng xem ra anh ta có vẻ không hề vui vẻ. Tiêu Dực biết, con người này cũng giống với anh ta, là một người đàn ông có máu có nước mắt, có quá khứ.
Mẹ Đường vẫn còn đang nằm trong phòng theo dõi, sau ba ngày nữa mới được chuyển sang phòng bệnh thường. Sau khi Đường Tâm Nhan vào trong thăm bà thì bị Quý Tịnh gọi sang một bên nói chuyện.
“Hay lắm con bé này, em với Tổng giám đốc Mặc ở bên nhau từ lúc nào? Mau mau khai thật đi.” Quý Tịnh híp mắt cười, gặng hỏi.
Đường Tâm Nhan cầm tay của Quý Tịnh, cô ngại ngùng nói: “Ở bên nhau chưa lâu, chị Quý, chị đừng trêu em nữa. Đúng rồi, gần đây có dự án nào phải nhận không?” Mặc dù ca phẫu thuật của mẹ cô đã thành công rồi nhưng nằm viện cần phải có rất nhiều tiền, lại cộng thêm một tỷ rưỡi mà cô còn nợ Quý Tịnh nên cũng cần phải nhanh chóng làm việc để trả nợ.
Mặc dù Mặc Trì Úy đã đưa cho cô một tấm thẻ đen nhưng cô chưa hề động vào tiền trong thẻ đó. Nguyên tắc của cô là, trước khi mối quan hệ của hai người còn chưa ổn định, trước khi cô hiểu rõ về con người của anh, cô sẽ cố gắng hết sức không dùng đến tiền của anh.
Quý Tịnh gọi Đường Tâm Nhan ra ngoài chính là để nói chuyện công việc với cô: “Đường Vũ Nhu có thai, cộng thêm việc hình ảnh của cô ta bị hủy hoại nên cô ta khước từ vai nữ phụ trong bộ “Mỹ nhân truyền kỳ” rồi. Ý của đạo diễn Hầu muốn em về thay thế Đường Vũ Nhu. Có điều, nữ phụ là một vai khá là cay độc, em có dám thử sức với phong cách mới này không?”
Đường Tâm Nhan không hề suy nghĩ một chút nào, trực tiếp gật đầu: “Nói thật, sau khi em xem xong kịch bản, vai diễn làm em thấy có hứng thú nhất không phải là nữ chính mà là vai nữ phụ này. Tuy rằng cô ta cay độc nhưng cũng là do hiện thực tàn khốc dồn ép, cảnh cuối cùng cô ta vì người mình yêu mà chết khiến em cảm thấy cực kỳ cảm động. Nếu như em có thể diễn tốt vai này chẳng phải có thể khiến khán giả nhớ đến em lâu hơn sao?”
Quý Tịnh tin tưởng diễn xuất của Đường Tâm Nhan, cô ấy cười nói: “Tâm Nhan, chị chính là yêu thích những người nghệ sĩ dám phá bỏ hình tượng trước kia, thử thách những vai diễn khác nhau. Đúng rồi, chị đã nhắc đến chuyện hợp đồng của em và công ty bọn chị với ban lãnh đạo rồi, chỉ cần em diễn tốt bộ phim này, ban lãnh đạo sẽ đồng ý cho em gia nhập công ty của bọn chị thôi.”
“Thật ạ! Cảm ơn chị, chị Quý.”
Sau khi Quý Tịnh rời đi, Đường Tâm Nhan không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn mang tin tốt cô có thể gia nhập đoàn phim “Mỹ nhân truyền kì” nói với Mặc Trì Úy.
Cô chạy tới phòng làm việc tạm thời của Tiêu Dực. Xa xa đã nhìn thấy thân hình cao lớn tuyệt đẹp, anh đang gọi điện thoại, một tay cầm điện thoại, một tay đút trong túi quần, góc nghiêng góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn tú tuyệt mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ. Chỉ cần anh đứng đó thôi là đã khiến cho người ta cảm thấy lưu lại trên thế gian này sự cao quý, độc lập và ưu nhã.
Cũng không biết anh đang gọi điện thoại cho ai, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, lãnh đạm và thờ ơ, bày ra một khí chất không muốn ai lại gần. Đường Tâm Nhan cũng chú ý tới có tận mấy cô y tá đi qua anh đều không kìm được mà đỏ mặt.
Tác giả :
Khuyết Danh