Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 196 Gợn sóng rung động
Diệp Nhiễm không biết bản thân tại sao lại thương tâm đến như vậy, giống như người mà bản thân yêu thích bị người phụ nữ khác cướp đi.
Trước đây rõ ràng Đường Tâm Nhab đã nói với mình là hôn nhân giữa cô ta với Mặc Trì Úy chỉ là hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, sẽ không động tâm. Vì sao cô ta lại lừa mình như thế?
Cô ta với Phó Tư Thần mới ly hôn không lâu, chưa đến một tháng, vậy mà cô ta với người đàn ông khác lại hôn đến nhiệt tình như vậy. Nghe đồn cô ta lả lơi ong bướm, không tuân theo đạo đức mới bị Phó thiếu ghét bỏ. Trước đây mình còn không tin!
Hai tay Diệp Nhiễm che khuôn mặt đầy nước mắt, cô ta gắt gao cắn chặt môi, hàm răng cắn chặt, đem môi cắn đến bật máu.
Giang Na Nhi đến bệnh viện làm kiểm tra theo sau Diệp Nhiễm vào nhà vệ sinh, cô ta một bên trang điểm, một bên nghe động tĩnh ở gian phòng cách vách.
Nghe thấy Diệp Nhiễm khóc thương tâm muốn chết, khóe miệng cô ta gợi lên một độ cong có chút kỳ dị mà âm lãnh.
Hóa ra, bạn tốt nhất của Đường Tâm Nhan cũng yêu thầm người đàn ông họ Mặc kia à? Lần này có trò hay để xem rồi.
Giang Na Nhi ra khỏi nhà vệ sinh, tay cô ta cầm điện thoại, gửi một đoạn tin nhắn cho Đường Vũ Nhu, người mới bước vào nhà họ Phó.
Lại kết thúc một nụ hôn sâu nữa, Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt đỏ kiều diễm của người phụ nữ trong lòng mình, cách gần đến mức có thể nhìn rõ hàng lông mi dài nhỏ cong vút của cô. Anh cúi đầu, một nụ hôn nhẹ rơi trên mí mắt cô.
Ngực của cô gợn lên một làn sóng rung động.
“Tối nay về nhà nghỉ ngơi trước, ngày mai trước khi mẹ phẫu thuật hẵng đến.” Anh nhìn thấy dưới mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt: “Bên này anh sẽ sắp xếp y tá chăm sóc tốt nhất, hơn nữa còn có James và các bác sĩ khác, em không cần lo lắng.”
Đường Tâm Nhan quả thực mấy ngày này không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên cô không phản đối, nghe lời mà gật đầu: “Nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Sau khi nói vài lời với James, Đường Tâm Nhan không nhìn thấy bóng dáng Diệp Nhiễm thì gửi tin nhắn, nói cho cô ấy biết cô đã về nhà rồi.
Ngồi ở ghế bên cạnh ghế lái, Đường Tâm Nhan nhìn sườn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Mặc Trì Úy, sau khi anh lên xe, cởi bỏ đi áo vest và áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi cùng gile được cắt may vừa vặn với cơ thể, ánh sáng trắng nhạt bên ngoài cửa sổ phác họa nên dáng hình bờ vai hoàn mỹ của anh, tràn đầy khí khái đàn ông.
Đường Tâm Nhan cứ vậy mà nhìn rồi ngủ quên.
Đột nhiên cảm thấy gả cho một ông chồng tuấn lãng hoàn mỹ như vậy cũng không tồi, nhìn thấy là khiến người khác tâm tình vui vẻ, còn có tác dụng gây buồn ngủ nữa…
Sau khi Đường Tâm Nhan ngủ, Mặc Trì Úy liền đem xe dừng lại bên đường, thay cô ngả ghế, lấy áo khoác đắp lên trên người cô.
Xe chạy đến nơi mà cô đang ở, nhìn thấy cô vẫn chưa tỉnh, anh cũng không gọi cô dậy, ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn dung nhan sau khi cô ngủ vừa điềm tĩnh vừa xinh đẹp. Nhìn cô một lúc lâu, lại quay sang nhìn tòa nhà mà cô đang ở.
Ánh mắt thâm thúy, dần dần trở nên buồn bã, phức tạp.
Đường Tâm Nhan ngủ giấc này thẳng đến khi trời gần tối. Chậm rãi mở mắt, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã tối sầm lại, đèn đường xung quanh đều đã bật sáng, cô từ ghế dựa ngồi dậy.
Đẩy cửa xe, nhìn thấy Mặc Trì Úy đang đứng ở dựa ở đầu xe hút thuốc nên cô bước qua đó. Vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì phát hiện trong gạt tàn thuốc đặt ở trên đầu xe có rất nhiều đầu thuốc lá.
Trong lúc cô ngủ, anh vẫn luôn hút thuốc ư? Tại sao vậy? Tâm trạng anh không tốt sao?
Nhìn thấy cô đến, anh dập tắt thuốc trong tay rồi xoa xoa đầu cô: “Nhanh về nhà nghỉ ngơi đi!”
Đường Tâm Nhan nhìn con ngươi tối đen như mực của anh, gương mặt tuấn mỹ đạm mạc mà ấm áp, cô cắn cắn môi, muốn hỏi anh tại sao đưa cô về tòa nhà trước đây của nhà họ Đường, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại nuốt ngược trở lại.
Trước đây rõ ràng Đường Tâm Nhab đã nói với mình là hôn nhân giữa cô ta với Mặc Trì Úy chỉ là hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, sẽ không động tâm. Vì sao cô ta lại lừa mình như thế?
Cô ta với Phó Tư Thần mới ly hôn không lâu, chưa đến một tháng, vậy mà cô ta với người đàn ông khác lại hôn đến nhiệt tình như vậy. Nghe đồn cô ta lả lơi ong bướm, không tuân theo đạo đức mới bị Phó thiếu ghét bỏ. Trước đây mình còn không tin!
Hai tay Diệp Nhiễm che khuôn mặt đầy nước mắt, cô ta gắt gao cắn chặt môi, hàm răng cắn chặt, đem môi cắn đến bật máu.
Giang Na Nhi đến bệnh viện làm kiểm tra theo sau Diệp Nhiễm vào nhà vệ sinh, cô ta một bên trang điểm, một bên nghe động tĩnh ở gian phòng cách vách.
Nghe thấy Diệp Nhiễm khóc thương tâm muốn chết, khóe miệng cô ta gợi lên một độ cong có chút kỳ dị mà âm lãnh.
Hóa ra, bạn tốt nhất của Đường Tâm Nhan cũng yêu thầm người đàn ông họ Mặc kia à? Lần này có trò hay để xem rồi.
Giang Na Nhi ra khỏi nhà vệ sinh, tay cô ta cầm điện thoại, gửi một đoạn tin nhắn cho Đường Vũ Nhu, người mới bước vào nhà họ Phó.
Lại kết thúc một nụ hôn sâu nữa, Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt đỏ kiều diễm của người phụ nữ trong lòng mình, cách gần đến mức có thể nhìn rõ hàng lông mi dài nhỏ cong vút của cô. Anh cúi đầu, một nụ hôn nhẹ rơi trên mí mắt cô.
Ngực của cô gợn lên một làn sóng rung động.
“Tối nay về nhà nghỉ ngơi trước, ngày mai trước khi mẹ phẫu thuật hẵng đến.” Anh nhìn thấy dưới mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt: “Bên này anh sẽ sắp xếp y tá chăm sóc tốt nhất, hơn nữa còn có James và các bác sĩ khác, em không cần lo lắng.”
Đường Tâm Nhan quả thực mấy ngày này không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên cô không phản đối, nghe lời mà gật đầu: “Nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Sau khi nói vài lời với James, Đường Tâm Nhan không nhìn thấy bóng dáng Diệp Nhiễm thì gửi tin nhắn, nói cho cô ấy biết cô đã về nhà rồi.
Ngồi ở ghế bên cạnh ghế lái, Đường Tâm Nhan nhìn sườn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Mặc Trì Úy, sau khi anh lên xe, cởi bỏ đi áo vest và áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi cùng gile được cắt may vừa vặn với cơ thể, ánh sáng trắng nhạt bên ngoài cửa sổ phác họa nên dáng hình bờ vai hoàn mỹ của anh, tràn đầy khí khái đàn ông.
Đường Tâm Nhan cứ vậy mà nhìn rồi ngủ quên.
Đột nhiên cảm thấy gả cho một ông chồng tuấn lãng hoàn mỹ như vậy cũng không tồi, nhìn thấy là khiến người khác tâm tình vui vẻ, còn có tác dụng gây buồn ngủ nữa…
Sau khi Đường Tâm Nhan ngủ, Mặc Trì Úy liền đem xe dừng lại bên đường, thay cô ngả ghế, lấy áo khoác đắp lên trên người cô.
Xe chạy đến nơi mà cô đang ở, nhìn thấy cô vẫn chưa tỉnh, anh cũng không gọi cô dậy, ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn dung nhan sau khi cô ngủ vừa điềm tĩnh vừa xinh đẹp. Nhìn cô một lúc lâu, lại quay sang nhìn tòa nhà mà cô đang ở.
Ánh mắt thâm thúy, dần dần trở nên buồn bã, phức tạp.
Đường Tâm Nhan ngủ giấc này thẳng đến khi trời gần tối. Chậm rãi mở mắt, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã tối sầm lại, đèn đường xung quanh đều đã bật sáng, cô từ ghế dựa ngồi dậy.
Đẩy cửa xe, nhìn thấy Mặc Trì Úy đang đứng ở dựa ở đầu xe hút thuốc nên cô bước qua đó. Vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì phát hiện trong gạt tàn thuốc đặt ở trên đầu xe có rất nhiều đầu thuốc lá.
Trong lúc cô ngủ, anh vẫn luôn hút thuốc ư? Tại sao vậy? Tâm trạng anh không tốt sao?
Nhìn thấy cô đến, anh dập tắt thuốc trong tay rồi xoa xoa đầu cô: “Nhanh về nhà nghỉ ngơi đi!”
Đường Tâm Nhan nhìn con ngươi tối đen như mực của anh, gương mặt tuấn mỹ đạm mạc mà ấm áp, cô cắn cắn môi, muốn hỏi anh tại sao đưa cô về tòa nhà trước đây của nhà họ Đường, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại nuốt ngược trở lại.
Tác giả :
Khuyết Danh