Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Chương 189 Vụ nổ
Đường Tâm Nhan “ồ” lên một tiếng, gật đầu biểu thị rằng cô đã biết rồi. Giản Thành đã mang hành lý của cô từ một khách sạn khác qua đây, còn đưa cho cô một lọ thuốc bôi ngoài da giúp lưu thông máu, làm tan chỗ máu bầm.
Đường Tâm Nhan đứng trước bồn rửa mặt, đánh răng lau mặt. Nhìn người phụ nữ ngủ không đủ giấc, bọng mắt thâm đen nhàn nhạt dưới mí mắt trong gương, cô hơi có chút thất thần.
Thực ra Mặc Trì Úy đối xử với cô khá tốt! Anh lo lắng chu đáo, cái gì cũng giúp cô thu xếp đâu ra đấy. Sợ cô đi đường tàu xe vất vả nên bảo cô về An Thành trước, anh lại còn đích thân đến thôn trại mời bác sĩ James.
Một người chồng như thế là do kiếp trước cô đã cứu được cả dải ngân hà mới có được sao? Nhưng mà… Cô cúi đầu, nhìn cổ tay đã hết sưng phù nhưng vết bầm tím vẫn còn rất nghiêm trọng, ánh mắt cô dường như có chút hốt hoảng.
Có đôi khi quá tốt, ngược lại làm người ta cảm thấy không chân thực. Dường như cô đang sống trong một giấc mơ, chỉ là không biết trong giấc mơ này bao giờ cô sẽ tỉnh lại.
Thôn trại tĩnh mịch và cổ kính.
Mặc Trì Úy không dẫn theo thuộc hạ, đích thân anh tới nhà trưởng thôn mà bác sĩ James đang nghỉ ngơi. Trưởng thôn không có ở nhà chỉ có một mình James ở phòng bếp làm một bàn đầy ắp đồ ăn. Trên bàn ăn bày hai cái bát, hai đôi đũa và hai ly rượu vang.
Mặc Trì Úy đứng ở trước cửa, nhìn thấy sau khi James rót rượu vang vào ly thì chạm một cái vào chiếc ly để không kia, khàn giọng nói: “Honey, anh mời em một ly.”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu uống cạn một hơi rượu vang ở trong ly, tiếp theo lại mang rượu vang ở trong chiếc ly để không kia đổ xuống đất. Làm xong mọi việc, anh ta mới nhìn về hướng người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp, lạnh lùng và trầm tĩnh đang đứng ở trước cửa.
“Hắc Điểu, anh là người chết sao?”
James muốn gọi người vệ sĩ đang đứng canh ở trước cửa, lại không hề biết rằng vệ sĩ đã sớm bị Mặc Trì Úy đánh ngất đi vứt ở trong lùm cỏ.
Mặc Trì Úy trước nay đều không thích cùng người khác lôi kéo làm quen, anh lấy chiếc nhẫn được đựng trong hộp trang sức đan bằng len ra đặt trên bàn ăn, đi thằng vào vấn đề nói: “Đã lấy được chiếc nhẫn rồi, mời anh theo tôi về An Thành một chuyến, u não của mẹ vợ tôi vẫn cần anh đích thân xử lý.”
Dường như James không hề nghe thấy lời của Mặc Trì Úy nói, anh ta lấy chiếc nhẫn từ trong hộp len ra, ngón tay thon dài hơi run rẩy xoa chiếc nhẫn, mỗi một hoa văn đều được anh ta tỉ mỉ vuốt ve.
Ánh mắt khi anh ta nhìn thấy chiếc nhẫn hồng ngọc cũng giống như khi nhìn thấy người phụ nữ mà mình từng yêu thương, trong con mắt màu xanh sẫm ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt. Nếu như vợ anh ta vẫn còn trên thế giới này thì chắc chắn anh ta sẽ không làm tổn thương trái tim, tổn thương thân thể của cô ấy như vậy!
Mặc Trì Úy lặng lẽ nhìn James vuốt ve chiếc nhẫn, không tiếp tục mở miệng nói chuyện làm phiền anh ta.
Ước chừng một tiếng đồng hồ trôi qua, Mặc Trì Úy đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ xíu, không phải người từng trải qua huấn luyện đặc biệt căn bản không thể nào nghe thấy âm thanh này.
Tích… tích… tích…
Âm thanh rất kỳ dị.
Sắc mặt của Mặc Trì Úy ngay tức khắc trầm xuống, anh bước những bước lớn đi đến trước mặt James, một tay túm lấy tay của James, tay khác thì cướp đi chiếc nhẫn trong tay anh ta. Sau khi vứt chiếc nhẫn đi thì nhanh chóng đi ra bên ngoài.
“Anh làm gì vậy?” James muốn quay vào nhặt lại chiếc nhẫn nhưng Mặc Trì Úy căn bản không cho phép anh ta quay đầu.
“Bưu đã đặt một quả bom hẹn giờ mini đời mới nhất ở trong đó, anh ta muốn anh phải chết!” Loại bom hẹn giờ này chắc là loại bom mới được nghiên cứu ra, lúc anh lấy được nhẫn đã dùng thiết bị kiểm tra qua, lúc ấy không hề phát hiện ra điều gì khác thường.
Chính vào khoảnh khắc Mặc Trì Úy vừa nói xong thì “ầm” một tiếng, một âm thanh cực lớn truyền tới. Tiếng kêu chói tai, sức phá hủy mạnh mẽ, chấn động cực lớn giống như núi lửa đang phun trào. Một luồng khí nóng bỏng ập về phía hai người.
Nếu như chỉ có một mình Mặc Trì Úy, anh hoàn toàn có thể tránh khỏi nhưng anh cũng không thể bỏ James ở lại. Lỡ như anh ta bị thương thì mẹ của Đường Tâm Nhan không còn cách nào cứu chữa nữa rồi… Đó là người thân duy nhất của cô.
Đám khói đen hình cây nấm vụt thẳng lên bầu trời, Mặc Trì Úy dùng thân mình chặn lại ngọn lửa và tổn thương đang xông thẳng lên trời, liều mạng để bảo vệ James dưới thân, tránh cho anh ta phải chịu chấn động từ vụ nổ.
Đường Tâm Nhan đứng trước bồn rửa mặt, đánh răng lau mặt. Nhìn người phụ nữ ngủ không đủ giấc, bọng mắt thâm đen nhàn nhạt dưới mí mắt trong gương, cô hơi có chút thất thần.
Thực ra Mặc Trì Úy đối xử với cô khá tốt! Anh lo lắng chu đáo, cái gì cũng giúp cô thu xếp đâu ra đấy. Sợ cô đi đường tàu xe vất vả nên bảo cô về An Thành trước, anh lại còn đích thân đến thôn trại mời bác sĩ James.
Một người chồng như thế là do kiếp trước cô đã cứu được cả dải ngân hà mới có được sao? Nhưng mà… Cô cúi đầu, nhìn cổ tay đã hết sưng phù nhưng vết bầm tím vẫn còn rất nghiêm trọng, ánh mắt cô dường như có chút hốt hoảng.
Có đôi khi quá tốt, ngược lại làm người ta cảm thấy không chân thực. Dường như cô đang sống trong một giấc mơ, chỉ là không biết trong giấc mơ này bao giờ cô sẽ tỉnh lại.
Thôn trại tĩnh mịch và cổ kính.
Mặc Trì Úy không dẫn theo thuộc hạ, đích thân anh tới nhà trưởng thôn mà bác sĩ James đang nghỉ ngơi. Trưởng thôn không có ở nhà chỉ có một mình James ở phòng bếp làm một bàn đầy ắp đồ ăn. Trên bàn ăn bày hai cái bát, hai đôi đũa và hai ly rượu vang.
Mặc Trì Úy đứng ở trước cửa, nhìn thấy sau khi James rót rượu vang vào ly thì chạm một cái vào chiếc ly để không kia, khàn giọng nói: “Honey, anh mời em một ly.”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu uống cạn một hơi rượu vang ở trong ly, tiếp theo lại mang rượu vang ở trong chiếc ly để không kia đổ xuống đất. Làm xong mọi việc, anh ta mới nhìn về hướng người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp, lạnh lùng và trầm tĩnh đang đứng ở trước cửa.
“Hắc Điểu, anh là người chết sao?”
James muốn gọi người vệ sĩ đang đứng canh ở trước cửa, lại không hề biết rằng vệ sĩ đã sớm bị Mặc Trì Úy đánh ngất đi vứt ở trong lùm cỏ.
Mặc Trì Úy trước nay đều không thích cùng người khác lôi kéo làm quen, anh lấy chiếc nhẫn được đựng trong hộp trang sức đan bằng len ra đặt trên bàn ăn, đi thằng vào vấn đề nói: “Đã lấy được chiếc nhẫn rồi, mời anh theo tôi về An Thành một chuyến, u não của mẹ vợ tôi vẫn cần anh đích thân xử lý.”
Dường như James không hề nghe thấy lời của Mặc Trì Úy nói, anh ta lấy chiếc nhẫn từ trong hộp len ra, ngón tay thon dài hơi run rẩy xoa chiếc nhẫn, mỗi một hoa văn đều được anh ta tỉ mỉ vuốt ve.
Ánh mắt khi anh ta nhìn thấy chiếc nhẫn hồng ngọc cũng giống như khi nhìn thấy người phụ nữ mà mình từng yêu thương, trong con mắt màu xanh sẫm ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt. Nếu như vợ anh ta vẫn còn trên thế giới này thì chắc chắn anh ta sẽ không làm tổn thương trái tim, tổn thương thân thể của cô ấy như vậy!
Mặc Trì Úy lặng lẽ nhìn James vuốt ve chiếc nhẫn, không tiếp tục mở miệng nói chuyện làm phiền anh ta.
Ước chừng một tiếng đồng hồ trôi qua, Mặc Trì Úy đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ xíu, không phải người từng trải qua huấn luyện đặc biệt căn bản không thể nào nghe thấy âm thanh này.
Tích… tích… tích…
Âm thanh rất kỳ dị.
Sắc mặt của Mặc Trì Úy ngay tức khắc trầm xuống, anh bước những bước lớn đi đến trước mặt James, một tay túm lấy tay của James, tay khác thì cướp đi chiếc nhẫn trong tay anh ta. Sau khi vứt chiếc nhẫn đi thì nhanh chóng đi ra bên ngoài.
“Anh làm gì vậy?” James muốn quay vào nhặt lại chiếc nhẫn nhưng Mặc Trì Úy căn bản không cho phép anh ta quay đầu.
“Bưu đã đặt một quả bom hẹn giờ mini đời mới nhất ở trong đó, anh ta muốn anh phải chết!” Loại bom hẹn giờ này chắc là loại bom mới được nghiên cứu ra, lúc anh lấy được nhẫn đã dùng thiết bị kiểm tra qua, lúc ấy không hề phát hiện ra điều gì khác thường.
Chính vào khoảnh khắc Mặc Trì Úy vừa nói xong thì “ầm” một tiếng, một âm thanh cực lớn truyền tới. Tiếng kêu chói tai, sức phá hủy mạnh mẽ, chấn động cực lớn giống như núi lửa đang phun trào. Một luồng khí nóng bỏng ập về phía hai người.
Nếu như chỉ có một mình Mặc Trì Úy, anh hoàn toàn có thể tránh khỏi nhưng anh cũng không thể bỏ James ở lại. Lỡ như anh ta bị thương thì mẹ của Đường Tâm Nhan không còn cách nào cứu chữa nữa rồi… Đó là người thân duy nhất của cô.
Đám khói đen hình cây nấm vụt thẳng lên bầu trời, Mặc Trì Úy dùng thân mình chặn lại ngọn lửa và tổn thương đang xông thẳng lên trời, liều mạng để bảo vệ James dưới thân, tránh cho anh ta phải chịu chấn động từ vụ nổ.
Tác giả :
Khuyết Danh