Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc
Chương 46: Kết quả của sự trêu đùa
Edit: Ngọc Hân - Diễn đàn
“Sao cô ta chuyển đến trường chúng ta?” Thi Vân Hân liếc mắt nhận ra cô gái Dạ Tử Đồng trên bục giảng, giáo viên đang viết tên Dạ Tử Đồng lên bảng. “Bạn học Dạ chyển trường từ trường trung học Nam Hoa tới.” Trường trung học Nam Hoa là trường quý tộc ở thành phố Đài Châu, đặc biệt chỉ nhận con cái nhà giàu có làm học trò. Nhà họ Dạ không tính là quý tộc gì, nhưng của cải rất nhiều, bối cảnh vinh quang lừng lẫy, Dạ Tử Đồng xem như con cái nhà quyền quý, nhưng không yếu ớt như mấy thiên kim tiểu thư khác.
“Xin chào mọi người, sau này xin chỉ dạy nhiều hơn!”
“Bạn học Dạ, chỗ ngồi của em…” Giáo viên nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào vị trí trống không phía sau lưng thi Vân Hân, “Em ngồi ở tổ thứ 8.”
“Cảm ơn giáo viên!” Dạ Tử Đồng ôm sách vở đi về phía tổ 8, dọc đường đi dừng lại bên chỗ Thi Vân Hân, “Có phải mình đã gặp hai bạn ở đâu rồi không?” Dạ Tử Đồng ảo não nói, Thi Vân Hân trợn mắt trắng, tức giận châm chọc nói: “Bạn đó, có bệnh dễ quên?” Ngày đó trong câu lạc bộ đã vung tay đánh người, thành kẻ thù rồi, vậy mà còn nói: Có phải mình đã gặp hai bạn ở đâu rồi không? Hứ, không nên làm tổn thương người khác như vậy chứ?
“À, mình nhớ ra rồi, bạn là…” Trong đầu hiện ra một hình ảnh, đồng thời Dạ Tử Đồng kinh ngạc kêu lên, hai chữ câu lạc bộ gần như thốt ra, Thi Vân Hân lập tức che miệng cô ta: “Chú ý nói chuyện cho bản tiểu thư!” Trong lời nói đầy cảnh cáo uy hiếp, cô gái này không biết giữ miệng, đồng thời đổ mồ hôi lạnh.
“Mời bạn Dạ về chỗ ngồi, học bài.” Giáo viên trên bục giảng nhắc nhở.
“Dạ!”
Dạ Tử Đồng về chỗ ngồi, đưa tay chọc lưng Thi Vân Hân, đề nghị nói, “Có hứng thú tới câu lạc bộ không?”
“Đậu Đậu!”
Tô Đậu bị gọi một tiếng, quay đầu nhìn Thi Vân Hân kiềm chế phát lửa giận: “Có chuyện gì?”
“Tớ muốn đổi chỗ ngồi với cậu!”
“…..”
Tô Đậu quay người lại, liếc mắt nhìn Dạ Tử Đồng, ngây ngô đáng tiếc nói: “Các người… Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, các người rất thú vị.”
“Đậu Đậu, cậu đây là đang chế nhạo tớ sao?”
Tô Đậu cười mà không nói, bộ dạng như kiểu cậu tự hiểu đi, thấy Thi Vân Hân nghiến răng nghiến lợi…
“Mẹ ơi! Căng tin này nhiều người như vậy sao?” Người đông nghìn nghịt, cục diện bạn đoạt tôi tranh khiến Dạ Tử Đồng líu lưỡi không nói nên lời, hai người kia thì quen rồi, bộ dạng như có thể giúp đỡ, “Bình thường các bạn ăn cơm thế nào? Đi ra ngoài ăn sao?”
“Không, bọn mình mang cơm hộp đi!” Thi Vân Hân tức giận giải thích, vẻ mặt thể hiện không cam tâm tình nguyện, tại sao lại chỉ định cô dẫn cô ta đi tham quan trường học? Tô Đậu vốn có hẹn với chú hai Thi, kết quả bị Thi Vân Hân kéo tới phụ, hic… Chính xác là cùng tới cười!
“Bạn muốn ăn, động tác phải nhanh!” Mặc dù Thi Vân Hân không cam lòng như vẫn tốt bụng thêm vào một câu.
“Mình muốn hỏi…” Lúc này ba hotboy xuất hiện ở căn tin hấp dẫn tất cả nữ sinh, bảo vệ quát Dạ Tử Đồng.
“Bọn họ là ai?” Ngôi sao ư?
“Bọn họ là ba hotboy trường trung học chúng ta, sao vậy, bạn.... Đừng nhào vào bọn họ!” Lá gan khá lớn, Thi Vân Hân cô còn không dám có chủ ý với ba hotboy đâu đó, chỉ có thể ngắm từ xa chứ không thể làm loạn, cho nên có một số người chỉ có thể để ngắm; Những lời này là Thi Vân Hân nhắc nhở Dạ Tử Đồng, vồ vập Ngưu Lang bị trừng phạt vô số lần, sao cô nàng sắc nữ này còn không rút ra được bài học, không học khôn ngoan lên?
Thực sự phiền não như chú Hai thi dự đoán: Ba nữ sinh này ở chung một chỗ, thật sự thiên hạ muốn đại loạn!
“Tiểu Vân Hân, bạn nhắc nhở mình, ha ha ha!” Dạ Tử Đồng vô tâm ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, mặc dù tiếng cười hấp dẫn một số bạn học chú ý nhưng không khiến ba hotboy coi trọng.
“Tớ cảm thấy… Có dự cảm chẳng lành!” Tô Đậu cũng cười, khóe miệng hơi co giật, có xúc động muốn bỏ chạy; chỗ này là trường học chứ không phải ở câu lạc bộ, cô không muốn trở thành tâm điểm của mọi người, thật sự không muốn! Thi Vân Hân cũng có cảm giác giống vậy, nhưng tâm tình xem cuộc vui chiến thắng lý trí chạy trốn, cô muốn xem xem Dạ Tử Đồng có phải là can đảm ngập trời, dũng cảm đụng chạm ba hotboy đè dưới người mình không.
“Vân Hân, cậu mau khuyên nhủ bạn ấy, đừng gây chuyện.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dạ Tử Đồng khóa mục tiêu, dùng hết sức bình sinh xông về phía trước, tiếng gây rối bắt đầu, tiếng ồn ào náo loạn, trong nháy mắt căng tin tạo thành lối nhỏ, khiến Dạ Tử Động không bị vướng mắc chỗ nào, “Đừng đi, tôi nhào tới!”
Cảnh này giống như được quay chậm, ngược lại mọi người hít khí lạnh, đồng thời trong đám nữ sinh, Dạ Tử Đồng trở thành mối thù kẻ địch của các cô, nhìn Thiệu Vũ Dương - một trong ba hotboy bị đụng té nhào xuống đất, con mắt lạnh lùng thoáng hiện ánh sáng, khuôn mặt âm trầm khiến người ta không nhìn ra tâm tình cậu ta, hai hotboy bên cạnh dáng vẻ nghiền ngẫm Dạ Tử Đồng to gan: “Bạn học, thật tinh mắt!” Hứ, chỉ có Dạ Tử Đồng cô đùa giỡn người khác, nào có phần bị nam sinh đùa giỡn!
“Bạn học, một người vui không bằng mọi người vui, đến đây đi, cùng chơi nào!”
Mẹ, bây giờ là tình huống gì vậy? Mặc dù Thiệu Vũ Dương bị Dạ Tử Đồng đụng chạm không nói lời nào, nhưng sắc mặt cũng chẳng khá hơn, hai chàng hotboy bên cạnh vừa gia nhập hàng ngũ trêu ghẹo, vấn đề là đối tượng bọn họ trêu ghẹo là cô, rốt cuộc là cô trêu bọn họ hay là bọn họ trêu chọc cô? Hu hu… Tính sai rồi!
Vẻ mặt Dạ Tử Đồng cay đắng, không khó để cảm nhận bầu không khí chẳng bình thường, lập tức né khỏi người Thiệu Vũ Dương, nhưng hai hotboy nổi lòng muốn trêu đùa, nào dễ để cô ta bỏ chạy, áp sát cô ta, bàn tay ma quỷ không quên vuốt ve ăn đậu hũ, “Bạn học, bạn thơm qua, da thịt như tuyết, rất có tính đàn hồi.”
Đàn hồi cái cọng lông cậu! Dạ Tử Đồng nóng nảy muốn nói tục, nhưng có luồng khí vô hình phả tới chầm chậm, hu hu… Ngày đầu tiên nhập trường trung học Thập Phiên, ông trời muốn cô chết sao?
Thi Vân Hân, Tô Đậu đứng bên ngoài đám người cũng cảm giác có gió lạnh thổi qua, sống lưnglạnh toát, có xúc động muốn rời khỏi hiện trường, nhưng khoan, Tô Đậu thấy chú hai Thi từ xa đi tới, còn có bóng dáng cao lớn, a a… Người đó không phải là chồng chưa cưới của Dạ Tử Đồng sao!
Lần này, ngay cả Tô Đậu và Thi Vân đều gấp gáp, tục ngữ nói: Chó nóng nảy sẽ nhảy tường, hai người xông vào trong đám người, chạy về phía Dạ Tử Đồng bị chèn ép không thể nhúc nhích, la lên: “Tử Đồng, chạy mau!”
“…. Đã không kịp!”
Cái gì?
Tô Đậu và Thi Vân Hân cùng quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông nghiêm khắc nặng nề đứng sau bọn cô, vẻ mặt chú hai Thi bất đắc dĩ, đau đầu không biết nên bắt ba nữ sinh này làm sao đây!
“Dạ Tử Đồng, em ở đây làm gì?”
Khí thế người đàn ông như muốn giết chết hết người ở chỗ này như cũ, kể cả hai hotboy đang đùa giỡn cũng thu liễm lại; đám người vây xem bị tác phong người đàn ông dọa hoảng, đứng im, hai chân muốn chạy trốn khỏi hiện trường đồng thời chân như bị đóng đinh nhìn thẳng. Bây giờ Dạ Tử Đồng bị mấy trăm đôi mắt oán hận trừng nhìn lủng cả người, hai người Tô Đậu và Thi Vân Hân thì tốt hơn nhiều, nhìn thấy chú hai lập tức trốn sau lưng anh.
“Đi tham quan trường học, sao lại biến thành tình trạng này?” Chú hai Thi xoa huyệt thái dương đau nhức, hỏi.
“Cái này…” Tô Đậu và Thi Vân Hân đều khó mở miệng, ánh mắt hoảng hốt.
“Vẫn chưa chịu dậy? Có phải là muốn tôi ra tay?” Một khi đàn ông ra tay không đơn giản là không việc gì, Dạ Đồng Tử biết thế; cô ta từ trên người Thiệu Vũ Dương đứng lên, vì hai chân nhũn ra nên vừa đứng lên một cái lập tức ngã xuống, trong nháy mắt hơi thở người đàn ông đông lạnh như băng, lại một lần nữa đám người thấy lạnh run rẩy.
“Thích “Ngã” như vậy, tôi cho em ngã đến tối!” Lời người đàn ông nói ra khiến Dạ Tử Đồng duy trì tư thế ngã nhào trên người Thiệu Vũ Dương, cái này không chỉ trừng phạt Dạ Tử Đồng, gián tiếp làm liên lụy tới Thiệu Vũ Dương vô tội, nếu như cứ mãi duy trì tư thế này, như vậy thì cậu ta cứ nằm dưới đất để Dạ Tử Đồng ngồi trên lưng.
Nửa người dưới không dễ dàng có phản ứng, giờ phút này lại có phản ứng không nên có ở nơi đáng chết này, sắc mặt Thiệu Vũ Dương càng thậm tệ khó nhìn.
“Không…” Một tiếng nhỏ như muỗi kêu kèm theo tiếng khóc, Dạ Tử Đồng cố gắng từ trên người Thiệu Vũ Dương đứng dậy, nhưng hai chân không có sức, đứng lên lại ngã xuống, mấy lần như vậy, hai người Tô Đậu và Thi Vân Hân không nhìn được, lập tức đi tới đỡ cô ta dậy, nhưng bị tác phong người đàn ông ngăn cản động tác.
“Thầy Thi, thầy giúp một chút đi!” Tô Đậu ném ánh mắt lên người chú hai Thi, cầu cứu nói.
Chú hai Thi rơi vào đường cùng, tiến lên giải vây, nói: “Thôi đi, nữ sinh, đừng quá tính toán.” Người đàn ông híp con ngươi âm u, trong lòng như có tiếng va chạm nứt ra, rồi sải rộng bước chân rời khỏi căng tin. Sau khi người đàn ông đàn ông khí thế đáng sợ biến mất như rồng cuốn gió, mọi người ai cũng thở dài một hơi, nhưng vẫn dùng ánh mắt oán hận trừng liếc Dạ Tử Đồng như trước, rồi tan tác như chim muông. Sau đó Dạ Tử Đồng được Tô Đậu và Thi Vân Hân nâng dậy, Thiệu Vũ Dương cũng được hai bạn giúp đỡ rời khỏi nơi thị phi.
Sau khi đưa Dạ Tử Đồng về chỗ cũ, cô ta không dừng được nước mắt tuôn ra như suối, Tô Đậu đưa khăn tay ra, lúc này là lúc không thích hợp mở miệng nói chuyện nhất, cho nên hai người yên lặng đứng bên cạnh; chú hai Thi tìm người đàn ông đang ngồi trên xe khởi động động cơ ở trước cửa trường học, đưa tay rút chìa khóa: “Có hứng thú nói chuyện không?”
Lê quý đôn,
Hai người đàn ông đi tới sân bóng, đang lúc nghỉ trưa nên sân không có học sinh luyện tập, hai người đứng đó! Dưới tán cây, hai người cảm nhận sự tĩnh lặng một lúc, nhưng ngược lại sâu trong đáy lòng lại dời núi lấp biển, im lặng gần 30 giây, cuối cùng Thi Cảng Bác mở miệng, hỏi: “Ghét sao?”
“Có thể ghét không?” Chuyện hôn sự này là anh ta chỉ định, Dạ Tử Đồng cũng là đối tượng anh ta chỉ định kết hôn, hỏi anh ta chán ghét cuộc sống mệt mỏi này không, không ghét, ngược lại mệt mỏi, trong lòng mệt mỏi!
“Nếu như vì trách nhiệm, trói một cô bé không thích hợp với mình, tình hình hàng ngày giống như hôm nay, một người bị trừng phạt vô số lần mà không biết ngoan ngoan, không mệt mỏi sao?” Thi Cảng Bác nói lời như khuyên người đàn ông buông tay, vừa giống như bức ép tâm tình thật sự của anh ta, nếu như yêu một người không phải bao dung tất cả sao?
“Cậu nói đúng, vì trách nhiệm, vì một câu nói vui đùa khi còn bé, kết quả buộc cùng một chỗ, khiến trong lòng mệt mỏi, cả người mệt mỏi!” Giống như nghĩ thông suốt, trong đầu lập tức sáng tỏ, đã không thích hợp, buông tay thôi, “Đi!”
Thi Cảng Bác cười chua xót, vừa xoay người ba tầm mắt bắn thẳng vào anh, vẻ mặt có khiếp sợ, có buồn rầu, có tức giận. Xem ra Dạ Tử Đồng đã khóc đến mặt mũi đỏ như tôm luộc chín, bây giờ cô ta không biết nên khóc hay cười, trong lòng có tiếng hoan hô vang lên: Cô tự do rồi, nhưng cô thật sự tự do sao?
Là thân hay trái tim, rất châm chọc….
Ầm!
Tiếng kéo cửa kèm theo tiếng bước chân hỗn loạn, Thi Vân Hân hắng giọng, hét lên: “Đậu Đậu, Dạ Tử Đồng đâu?” Ngón tay Tô Đậu chỉ lên sân thượng, kỳ quái hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện ngày hôm qua đó, Dạ Tử Đồng đã lên bảng tin, hiện tại rất nhiều đang vây xem bên kia, chồng chưa cưới của cô ta cũng bị mấy học trò bên câu lạc bộ tin học chụp lại.” Hôm nay vừa đúng ngày trả sách, Thi Vân Hân đi thư viện một chuyến, khi nghe nhân viên quản lý xì xào bàn tán, mới phát hiện chuyện lớn rồi, sau đó đi tới phòng tập san của trường, chỗ đó người đông nghìn nghịt, chật như nêm như cối, đám học sinh chỉ trỏ, còn có châm chọc khiêu khích, tóm lại nói khó nghe bao nhiêu có khó nghe bấy nhiêu.
“Còn nữa, bọn Thiệu Vũ Dương cũng bị chụp, tớ xem ra lát nữa Dạ Tử Đồng nhất định gặp nạn, đám fan club kia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.” Thi Vân Hân bổ sung nói.
“……”
Khóe miệng Tô Đậu co quắp, rời chỗ ngồi đi về phía sân thượng, đứng bên cạnh Dạ Tử Đồng, thở dài nói: “Bạn thành người nổi tiếng rồi!” Mấy lời này không biết là châm chọc hay là khen ngợi, “Chuyện ngày hôm qua đã lên tin tức trên tập san của trường rồi, bây giờ giáo viên và học sinh trong trường đều đang bàn luận chuyện này, bạn…” Tô Đậu muốn nói thêm nữa thì bị Dạ Tử Đồng cắt ngang: “Miệng mọc trên người người khác, muốn nói cứ để bọn họ nói!”
“Dạ Tử Đồng, bạn bị kích thích à?” Thi Vân Hân trợn mắt trắng, kỳ quái quan sát bộ dạng Dạ Tử Đồng hôm nay không giống ngày thường, trong đầu Thi Vân Hân hiện lên lời chú hai nói với người đàn ông kia ngày hôm qua, sắc mặt tái nhợt, lời nói dừng biên miệng, cùng cô ta nhìn về đám mây trắng ở phía phương xa.
“Bạn học Dạ, bên ngoài có người tìm!” Một lát sau, một học sinh nam nhìn về sân thượng hô lên, thân thể hai người Tô Đậu và Thi Vân Hân chấn động, trong lòng hoảng sợ nói: Tìm tới cửa nhanh thế?
Dạ Tử Đồng rời sân thượng xuống phòng học, đi theo bạn học xuống lầu dưới, bước tới chỗ vườn trường thưa thớt người, quả nhiên chỗ đó có đám fan club ở đó. Tô Đậu và Thi Vân Hân lén theo tới xem cuối cùng bị thế trận này dọa hoảng sợ, fan club của ba hotboy thật không bình thường, tất cả đều là học sinh nữ, không kể là lớp trên hay lớp dưới, tóm lại tất cả đều là nữ.
Hết chương 46
“Sao cô ta chuyển đến trường chúng ta?” Thi Vân Hân liếc mắt nhận ra cô gái Dạ Tử Đồng trên bục giảng, giáo viên đang viết tên Dạ Tử Đồng lên bảng. “Bạn học Dạ chyển trường từ trường trung học Nam Hoa tới.” Trường trung học Nam Hoa là trường quý tộc ở thành phố Đài Châu, đặc biệt chỉ nhận con cái nhà giàu có làm học trò. Nhà họ Dạ không tính là quý tộc gì, nhưng của cải rất nhiều, bối cảnh vinh quang lừng lẫy, Dạ Tử Đồng xem như con cái nhà quyền quý, nhưng không yếu ớt như mấy thiên kim tiểu thư khác.
“Xin chào mọi người, sau này xin chỉ dạy nhiều hơn!”
“Bạn học Dạ, chỗ ngồi của em…” Giáo viên nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào vị trí trống không phía sau lưng thi Vân Hân, “Em ngồi ở tổ thứ 8.”
“Cảm ơn giáo viên!” Dạ Tử Đồng ôm sách vở đi về phía tổ 8, dọc đường đi dừng lại bên chỗ Thi Vân Hân, “Có phải mình đã gặp hai bạn ở đâu rồi không?” Dạ Tử Đồng ảo não nói, Thi Vân Hân trợn mắt trắng, tức giận châm chọc nói: “Bạn đó, có bệnh dễ quên?” Ngày đó trong câu lạc bộ đã vung tay đánh người, thành kẻ thù rồi, vậy mà còn nói: Có phải mình đã gặp hai bạn ở đâu rồi không? Hứ, không nên làm tổn thương người khác như vậy chứ?
“À, mình nhớ ra rồi, bạn là…” Trong đầu hiện ra một hình ảnh, đồng thời Dạ Tử Đồng kinh ngạc kêu lên, hai chữ câu lạc bộ gần như thốt ra, Thi Vân Hân lập tức che miệng cô ta: “Chú ý nói chuyện cho bản tiểu thư!” Trong lời nói đầy cảnh cáo uy hiếp, cô gái này không biết giữ miệng, đồng thời đổ mồ hôi lạnh.
“Mời bạn Dạ về chỗ ngồi, học bài.” Giáo viên trên bục giảng nhắc nhở.
“Dạ!”
Dạ Tử Đồng về chỗ ngồi, đưa tay chọc lưng Thi Vân Hân, đề nghị nói, “Có hứng thú tới câu lạc bộ không?”
“Đậu Đậu!”
Tô Đậu bị gọi một tiếng, quay đầu nhìn Thi Vân Hân kiềm chế phát lửa giận: “Có chuyện gì?”
“Tớ muốn đổi chỗ ngồi với cậu!”
“…..”
Tô Đậu quay người lại, liếc mắt nhìn Dạ Tử Đồng, ngây ngô đáng tiếc nói: “Các người… Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, các người rất thú vị.”
“Đậu Đậu, cậu đây là đang chế nhạo tớ sao?”
Tô Đậu cười mà không nói, bộ dạng như kiểu cậu tự hiểu đi, thấy Thi Vân Hân nghiến răng nghiến lợi…
“Mẹ ơi! Căng tin này nhiều người như vậy sao?” Người đông nghìn nghịt, cục diện bạn đoạt tôi tranh khiến Dạ Tử Đồng líu lưỡi không nói nên lời, hai người kia thì quen rồi, bộ dạng như có thể giúp đỡ, “Bình thường các bạn ăn cơm thế nào? Đi ra ngoài ăn sao?”
“Không, bọn mình mang cơm hộp đi!” Thi Vân Hân tức giận giải thích, vẻ mặt thể hiện không cam tâm tình nguyện, tại sao lại chỉ định cô dẫn cô ta đi tham quan trường học? Tô Đậu vốn có hẹn với chú hai Thi, kết quả bị Thi Vân Hân kéo tới phụ, hic… Chính xác là cùng tới cười!
“Bạn muốn ăn, động tác phải nhanh!” Mặc dù Thi Vân Hân không cam lòng như vẫn tốt bụng thêm vào một câu.
“Mình muốn hỏi…” Lúc này ba hotboy xuất hiện ở căn tin hấp dẫn tất cả nữ sinh, bảo vệ quát Dạ Tử Đồng.
“Bọn họ là ai?” Ngôi sao ư?
“Bọn họ là ba hotboy trường trung học chúng ta, sao vậy, bạn.... Đừng nhào vào bọn họ!” Lá gan khá lớn, Thi Vân Hân cô còn không dám có chủ ý với ba hotboy đâu đó, chỉ có thể ngắm từ xa chứ không thể làm loạn, cho nên có một số người chỉ có thể để ngắm; Những lời này là Thi Vân Hân nhắc nhở Dạ Tử Đồng, vồ vập Ngưu Lang bị trừng phạt vô số lần, sao cô nàng sắc nữ này còn không rút ra được bài học, không học khôn ngoan lên?
Thực sự phiền não như chú Hai thi dự đoán: Ba nữ sinh này ở chung một chỗ, thật sự thiên hạ muốn đại loạn!
“Tiểu Vân Hân, bạn nhắc nhở mình, ha ha ha!” Dạ Tử Đồng vô tâm ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, mặc dù tiếng cười hấp dẫn một số bạn học chú ý nhưng không khiến ba hotboy coi trọng.
“Tớ cảm thấy… Có dự cảm chẳng lành!” Tô Đậu cũng cười, khóe miệng hơi co giật, có xúc động muốn bỏ chạy; chỗ này là trường học chứ không phải ở câu lạc bộ, cô không muốn trở thành tâm điểm của mọi người, thật sự không muốn! Thi Vân Hân cũng có cảm giác giống vậy, nhưng tâm tình xem cuộc vui chiến thắng lý trí chạy trốn, cô muốn xem xem Dạ Tử Đồng có phải là can đảm ngập trời, dũng cảm đụng chạm ba hotboy đè dưới người mình không.
“Vân Hân, cậu mau khuyên nhủ bạn ấy, đừng gây chuyện.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dạ Tử Đồng khóa mục tiêu, dùng hết sức bình sinh xông về phía trước, tiếng gây rối bắt đầu, tiếng ồn ào náo loạn, trong nháy mắt căng tin tạo thành lối nhỏ, khiến Dạ Tử Động không bị vướng mắc chỗ nào, “Đừng đi, tôi nhào tới!”
Cảnh này giống như được quay chậm, ngược lại mọi người hít khí lạnh, đồng thời trong đám nữ sinh, Dạ Tử Đồng trở thành mối thù kẻ địch của các cô, nhìn Thiệu Vũ Dương - một trong ba hotboy bị đụng té nhào xuống đất, con mắt lạnh lùng thoáng hiện ánh sáng, khuôn mặt âm trầm khiến người ta không nhìn ra tâm tình cậu ta, hai hotboy bên cạnh dáng vẻ nghiền ngẫm Dạ Tử Đồng to gan: “Bạn học, thật tinh mắt!” Hứ, chỉ có Dạ Tử Đồng cô đùa giỡn người khác, nào có phần bị nam sinh đùa giỡn!
“Bạn học, một người vui không bằng mọi người vui, đến đây đi, cùng chơi nào!”
Mẹ, bây giờ là tình huống gì vậy? Mặc dù Thiệu Vũ Dương bị Dạ Tử Đồng đụng chạm không nói lời nào, nhưng sắc mặt cũng chẳng khá hơn, hai chàng hotboy bên cạnh vừa gia nhập hàng ngũ trêu ghẹo, vấn đề là đối tượng bọn họ trêu ghẹo là cô, rốt cuộc là cô trêu bọn họ hay là bọn họ trêu chọc cô? Hu hu… Tính sai rồi!
Vẻ mặt Dạ Tử Đồng cay đắng, không khó để cảm nhận bầu không khí chẳng bình thường, lập tức né khỏi người Thiệu Vũ Dương, nhưng hai hotboy nổi lòng muốn trêu đùa, nào dễ để cô ta bỏ chạy, áp sát cô ta, bàn tay ma quỷ không quên vuốt ve ăn đậu hũ, “Bạn học, bạn thơm qua, da thịt như tuyết, rất có tính đàn hồi.”
Đàn hồi cái cọng lông cậu! Dạ Tử Đồng nóng nảy muốn nói tục, nhưng có luồng khí vô hình phả tới chầm chậm, hu hu… Ngày đầu tiên nhập trường trung học Thập Phiên, ông trời muốn cô chết sao?
Thi Vân Hân, Tô Đậu đứng bên ngoài đám người cũng cảm giác có gió lạnh thổi qua, sống lưnglạnh toát, có xúc động muốn rời khỏi hiện trường, nhưng khoan, Tô Đậu thấy chú hai Thi từ xa đi tới, còn có bóng dáng cao lớn, a a… Người đó không phải là chồng chưa cưới của Dạ Tử Đồng sao!
Lần này, ngay cả Tô Đậu và Thi Vân đều gấp gáp, tục ngữ nói: Chó nóng nảy sẽ nhảy tường, hai người xông vào trong đám người, chạy về phía Dạ Tử Đồng bị chèn ép không thể nhúc nhích, la lên: “Tử Đồng, chạy mau!”
“…. Đã không kịp!”
Cái gì?
Tô Đậu và Thi Vân Hân cùng quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông nghiêm khắc nặng nề đứng sau bọn cô, vẻ mặt chú hai Thi bất đắc dĩ, đau đầu không biết nên bắt ba nữ sinh này làm sao đây!
“Dạ Tử Đồng, em ở đây làm gì?”
Khí thế người đàn ông như muốn giết chết hết người ở chỗ này như cũ, kể cả hai hotboy đang đùa giỡn cũng thu liễm lại; đám người vây xem bị tác phong người đàn ông dọa hoảng, đứng im, hai chân muốn chạy trốn khỏi hiện trường đồng thời chân như bị đóng đinh nhìn thẳng. Bây giờ Dạ Tử Đồng bị mấy trăm đôi mắt oán hận trừng nhìn lủng cả người, hai người Tô Đậu và Thi Vân Hân thì tốt hơn nhiều, nhìn thấy chú hai lập tức trốn sau lưng anh.
“Đi tham quan trường học, sao lại biến thành tình trạng này?” Chú hai Thi xoa huyệt thái dương đau nhức, hỏi.
“Cái này…” Tô Đậu và Thi Vân Hân đều khó mở miệng, ánh mắt hoảng hốt.
“Vẫn chưa chịu dậy? Có phải là muốn tôi ra tay?” Một khi đàn ông ra tay không đơn giản là không việc gì, Dạ Đồng Tử biết thế; cô ta từ trên người Thiệu Vũ Dương đứng lên, vì hai chân nhũn ra nên vừa đứng lên một cái lập tức ngã xuống, trong nháy mắt hơi thở người đàn ông đông lạnh như băng, lại một lần nữa đám người thấy lạnh run rẩy.
“Thích “Ngã” như vậy, tôi cho em ngã đến tối!” Lời người đàn ông nói ra khiến Dạ Tử Đồng duy trì tư thế ngã nhào trên người Thiệu Vũ Dương, cái này không chỉ trừng phạt Dạ Tử Đồng, gián tiếp làm liên lụy tới Thiệu Vũ Dương vô tội, nếu như cứ mãi duy trì tư thế này, như vậy thì cậu ta cứ nằm dưới đất để Dạ Tử Đồng ngồi trên lưng.
Nửa người dưới không dễ dàng có phản ứng, giờ phút này lại có phản ứng không nên có ở nơi đáng chết này, sắc mặt Thiệu Vũ Dương càng thậm tệ khó nhìn.
“Không…” Một tiếng nhỏ như muỗi kêu kèm theo tiếng khóc, Dạ Tử Đồng cố gắng từ trên người Thiệu Vũ Dương đứng dậy, nhưng hai chân không có sức, đứng lên lại ngã xuống, mấy lần như vậy, hai người Tô Đậu và Thi Vân Hân không nhìn được, lập tức đi tới đỡ cô ta dậy, nhưng bị tác phong người đàn ông ngăn cản động tác.
“Thầy Thi, thầy giúp một chút đi!” Tô Đậu ném ánh mắt lên người chú hai Thi, cầu cứu nói.
Chú hai Thi rơi vào đường cùng, tiến lên giải vây, nói: “Thôi đi, nữ sinh, đừng quá tính toán.” Người đàn ông híp con ngươi âm u, trong lòng như có tiếng va chạm nứt ra, rồi sải rộng bước chân rời khỏi căng tin. Sau khi người đàn ông đàn ông khí thế đáng sợ biến mất như rồng cuốn gió, mọi người ai cũng thở dài một hơi, nhưng vẫn dùng ánh mắt oán hận trừng liếc Dạ Tử Đồng như trước, rồi tan tác như chim muông. Sau đó Dạ Tử Đồng được Tô Đậu và Thi Vân Hân nâng dậy, Thiệu Vũ Dương cũng được hai bạn giúp đỡ rời khỏi nơi thị phi.
Sau khi đưa Dạ Tử Đồng về chỗ cũ, cô ta không dừng được nước mắt tuôn ra như suối, Tô Đậu đưa khăn tay ra, lúc này là lúc không thích hợp mở miệng nói chuyện nhất, cho nên hai người yên lặng đứng bên cạnh; chú hai Thi tìm người đàn ông đang ngồi trên xe khởi động động cơ ở trước cửa trường học, đưa tay rút chìa khóa: “Có hứng thú nói chuyện không?”
Lê quý đôn,
Hai người đàn ông đi tới sân bóng, đang lúc nghỉ trưa nên sân không có học sinh luyện tập, hai người đứng đó! Dưới tán cây, hai người cảm nhận sự tĩnh lặng một lúc, nhưng ngược lại sâu trong đáy lòng lại dời núi lấp biển, im lặng gần 30 giây, cuối cùng Thi Cảng Bác mở miệng, hỏi: “Ghét sao?”
“Có thể ghét không?” Chuyện hôn sự này là anh ta chỉ định, Dạ Tử Đồng cũng là đối tượng anh ta chỉ định kết hôn, hỏi anh ta chán ghét cuộc sống mệt mỏi này không, không ghét, ngược lại mệt mỏi, trong lòng mệt mỏi!
“Nếu như vì trách nhiệm, trói một cô bé không thích hợp với mình, tình hình hàng ngày giống như hôm nay, một người bị trừng phạt vô số lần mà không biết ngoan ngoan, không mệt mỏi sao?” Thi Cảng Bác nói lời như khuyên người đàn ông buông tay, vừa giống như bức ép tâm tình thật sự của anh ta, nếu như yêu một người không phải bao dung tất cả sao?
“Cậu nói đúng, vì trách nhiệm, vì một câu nói vui đùa khi còn bé, kết quả buộc cùng một chỗ, khiến trong lòng mệt mỏi, cả người mệt mỏi!” Giống như nghĩ thông suốt, trong đầu lập tức sáng tỏ, đã không thích hợp, buông tay thôi, “Đi!”
Thi Cảng Bác cười chua xót, vừa xoay người ba tầm mắt bắn thẳng vào anh, vẻ mặt có khiếp sợ, có buồn rầu, có tức giận. Xem ra Dạ Tử Đồng đã khóc đến mặt mũi đỏ như tôm luộc chín, bây giờ cô ta không biết nên khóc hay cười, trong lòng có tiếng hoan hô vang lên: Cô tự do rồi, nhưng cô thật sự tự do sao?
Là thân hay trái tim, rất châm chọc….
Ầm!
Tiếng kéo cửa kèm theo tiếng bước chân hỗn loạn, Thi Vân Hân hắng giọng, hét lên: “Đậu Đậu, Dạ Tử Đồng đâu?” Ngón tay Tô Đậu chỉ lên sân thượng, kỳ quái hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện ngày hôm qua đó, Dạ Tử Đồng đã lên bảng tin, hiện tại rất nhiều đang vây xem bên kia, chồng chưa cưới của cô ta cũng bị mấy học trò bên câu lạc bộ tin học chụp lại.” Hôm nay vừa đúng ngày trả sách, Thi Vân Hân đi thư viện một chuyến, khi nghe nhân viên quản lý xì xào bàn tán, mới phát hiện chuyện lớn rồi, sau đó đi tới phòng tập san của trường, chỗ đó người đông nghìn nghịt, chật như nêm như cối, đám học sinh chỉ trỏ, còn có châm chọc khiêu khích, tóm lại nói khó nghe bao nhiêu có khó nghe bấy nhiêu.
“Còn nữa, bọn Thiệu Vũ Dương cũng bị chụp, tớ xem ra lát nữa Dạ Tử Đồng nhất định gặp nạn, đám fan club kia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.” Thi Vân Hân bổ sung nói.
“……”
Khóe miệng Tô Đậu co quắp, rời chỗ ngồi đi về phía sân thượng, đứng bên cạnh Dạ Tử Đồng, thở dài nói: “Bạn thành người nổi tiếng rồi!” Mấy lời này không biết là châm chọc hay là khen ngợi, “Chuyện ngày hôm qua đã lên tin tức trên tập san của trường rồi, bây giờ giáo viên và học sinh trong trường đều đang bàn luận chuyện này, bạn…” Tô Đậu muốn nói thêm nữa thì bị Dạ Tử Đồng cắt ngang: “Miệng mọc trên người người khác, muốn nói cứ để bọn họ nói!”
“Dạ Tử Đồng, bạn bị kích thích à?” Thi Vân Hân trợn mắt trắng, kỳ quái quan sát bộ dạng Dạ Tử Đồng hôm nay không giống ngày thường, trong đầu Thi Vân Hân hiện lên lời chú hai nói với người đàn ông kia ngày hôm qua, sắc mặt tái nhợt, lời nói dừng biên miệng, cùng cô ta nhìn về đám mây trắng ở phía phương xa.
“Bạn học Dạ, bên ngoài có người tìm!” Một lát sau, một học sinh nam nhìn về sân thượng hô lên, thân thể hai người Tô Đậu và Thi Vân Hân chấn động, trong lòng hoảng sợ nói: Tìm tới cửa nhanh thế?
Dạ Tử Đồng rời sân thượng xuống phòng học, đi theo bạn học xuống lầu dưới, bước tới chỗ vườn trường thưa thớt người, quả nhiên chỗ đó có đám fan club ở đó. Tô Đậu và Thi Vân Hân lén theo tới xem cuối cùng bị thế trận này dọa hoảng sợ, fan club của ba hotboy thật không bình thường, tất cả đều là học sinh nữ, không kể là lớp trên hay lớp dưới, tóm lại tất cả đều là nữ.
Hết chương 46
Tác giả :
Độ Nương