Có Vợ Là Cả Gia Tài
Chương 229: Đến công ty của ông xã để hỏi tội
Hiểu Nhi xoa xoa gò má, lắc đầu: "Không có việc gì…"
Vốn dĩ Hiểu Nhi không muốn đề cập đến những chuyện vụn vặt làm ảnh hưởng tâm trạng này nhưng Phùng Dịch Phong lạnh lùng nheo mắt nên Hiểu Nhi đành phải kể lại từ đầu tới cuối chuyện đã xảy ra:
"Không biết cô ta lại chập dây thần kinh nào nữa rồi? Không hiểu sao cô ta lại đến tìm em để trút giận? Chồng em đẹp trai như vậy, dịu dàng chu đáo như vậy, chỉ cần là kẻ có mắt đều biết nên chọn thế nào đúng không? Huống hồ mắt em còn to nữa chứ?"
Hiểu Nhi cười hì hì nói rồi nháy mắt một cách đáng yêu, cô không quên khen anh một phen rồi mới nói tiếp.
"Nếu không nể tình cô ta đang là phụ nữ có thai thì em đã sớm tát lại cô ta một cái rồi! Chuyện gì cho qua được thì cho qua vậy, ai bảo cô ta đang mang thai chứ, lỡ như có sơ xuất gì lại đổ hết lên đầu em, hại em rước họa vào thân! Ông xã thấy em thông minh không! Bảo đảm sau này cô ta sẽ ngoan ngoãn không dám tới động tay động chân với em nữa! Cùng lắm là chửi rủa vài câu, cô ta muốn mắng cứ để cô ta mắng, em sẽ chẳng mất đi miếng thịt nào nhưng chắc chắn cuối cùng người bị tức chết là cô ta, huh huh! Làm một mẻ khỏe suốt đời, đúng là rất đáng!"
Cô quả thực không phải hữu danh vô thực! Nào chỉ là thông minh? Mà chính là một tiểu quỷ!
Tuy rằng đánh giá rất cao cách làm của cô, cũng tán thành quan điểm của cô, nhưng Phùng Dịch Phong vẫn đau lòng xoa gò má cô: "Ừ!"
Khoản nợ này anh sẽ tính toán với nhà họ Đào!
Việc ba Giang tỉnh lại và hồi phục tốt đã thay đổi toàn bộ trạng thái tinh thần của Hiểu Nhi, tuy rằng mỗi ngày đều phải làm việc rất vất vả, nhận đơn kiếm thêm thu nhập nhưng trong lòng cô luôn tin tưởng và có động lực, lúc nào cũng mong đợi giây phút gia đình đoàn tụ,
Hôm nay, Hiểu Nhi lại nhân lúc rảnh rỗi lén dịch thêm một nghìn chữ nữa, trong cô tràn đầy cảm giác thành tựu: lại hoàn thành nhiệm vụ vượt mức rồi!
Lưu vào máy và cho vào hòm thư rồi cô mới đứng dậy, cô định trên đường đi in tài liệu sẽ tiện thể đi dạo một chút cho giãn gân giãn cốt.
Thấy hàng người xếp hàng đã vãn bớt, cô mới đứng dậy, vận động cơ thể một chút thì thấy cánh tay, trên lưng đều ngứa ngáy, toàn thân như mọc lông, cô nhịn không được bắt đầu gãi.
Lúc ra cửa, cô mới phát hiện điện thoại di động đang sạc, quên mang theo, bởi vì gần đây đang thảo luận về lịch trình phẫu thuật cho ba nên cô rất sợ làm lỡ chuyện này nên không dám rời điện thoại một chút nào, cô lại vui vẻ chạy về, cầm điện thoại theo rồi lại ra ngoài.
Mặc dù chỉ là một tầng lầu với khoảng cách hơn mười mét, nhưng chạy suốt cả quãng đường nên toàn thân Hiểu Nhi lại bắt đầu nhộn nhạo, càng lúc càng thấy khó chịu. Cô cầm tài liệu trở lại chỗ ngồi, nhưng suốt cả buổi cô cứ ngồi không yên.
Kỳ quái, xảy ra chuyện gì thế?
Cô tiếp tục gãi theo bả năng, Hiểu Nhi giơ tay sờ thử thì cảm nhận được dưới cổ có một mảng sần sùi, cô giật mình, ngay tức khắc lôi gương nhỏ và soi, thấy một mảng da bị nổi mẩn đỏ, bên trên còn có mấy miếng da trầy nhìn rất ghê, đặc biệt do bị cô gãi mạnh quá nên trông chỗ ấy đúng là thảm đến không nỡ nhìn.
Dị ứng sao? Gần đây cô có ăn gì đâu nhỉ?
Chẳng lẽ là con cua?
Nhưng trước đây cô từng ăn rồi mà, từ xưa giờ cô chưa từng bị dị ứng với hải sản!
Cô cứ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy nhưng lại không biết cụ thể là ngứa ở đâu, cô vén ống tay áo lên nhìn cánh tay một chút, không có gì bất thường nên Hiểu Nhi càng buồn bực:
Sao cô cứ có cảm giác là cánh tay cũng ngứa nhỉ?
Vốn dĩ cô muốn nhịn đến lúc tan làm, đi mua vài liều thuốc nhưng càng nhìn, Hiểu Nhi càng cảm thấy không bình thường, mấy cái mụn nước này chẳng phải sắp vỡ thối rữa rồi đấy chứ? Sao càng nhìn càng cảm thấy đáng sợ vậy nhỉ!
Hiểu Nhi tan làm sớm một tiếng để đến bệnh viện, kiểm tra, bác sĩ kêu cô chờ kết quả.
Hiểu Nhi hoàn toàn không nghĩ ngợi gì nhiều cũng không để ý, cứ thế ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.
Chỉ chốc lát sau đã có tiếng y tá cất lên: "Số 76! Cô Giang…"
Có vài người vội vàng tiến lên, Hiểu Nhi cũng vội nói: "Có!"
Cô định vào trong nhưng lại bị y tá ngăn lại, cô ta lật lật cuốn sổ trong tay và nói:
"Cô Giang, kết quả kiểm tra da của cô có chút vấn đề, phải làm lại, hôm nay chưa có kết quả nên ngày mai cô hãy quay lại nhé! Đây là đơn thuốc trị ngứa mà bác sĩ kê cho cô, mời xuống cửa hàng thuốc dưới lầu một…”
Nghe xong, tim Hiểu Nhi liền đánh rơi cái “bộp”, ban đầu khi bác sĩ khám xong rồi bảo cô đi soi da thì cô đã cảm thấy có chút kỳ quái rồi, lần này lại không ra kết quả nên trong lòng cô lại càng lo nghĩ bất an:
Không biết là có vấn đề gì lớn không nhỉ?
"Vâng, cảm ơn cô!" Hiểu Nhi đưa tay ra nhận lấy cuốn sổ nhìn lướt qua một chút nhưng lại không hiểu.
Cô quay đi và tiếp tục gãi, cô lúng ta lúng túng chuẩn bị đi lấy thuốc nên cũng chẳng nhận ra cô y tá đứng gần đó đang trừng mắt nhìn mình.
Trong lòng đang lo lắng nên cô không khỏi có chút hoảng hốt, bước chân của cô ngày càng chậm, cuối cùng cô dừng lại ngay giữa lối đi, nhìn biên lai không chớp mắt, chỉ hy vọng có thể nhìn ra chút dấu vết, nhưng chữ nào chữ nấy như gà bới, một mảnh lằn ngang giống nhau, chẳng khác nào một đường ngang, ngay cả một chữ cũng đọc không ra, cô lo lắng như có kiến cắn:
"Đây là chữ ‘nguyệt’ sao? Hay là nguyện?"
Trong khi cô đang tập trung tinh thần thì đột nhiên có một giọng nói răn dạy cất lên:
"Lúc này mới biết khổ đúng không! Lúc nhỏ không chịu học hành đàng hoàng! Sau này nên chú ý vệ sinh, sao có thể tùy tiện ra ngoài cùng bạn trai chứ? Bọn đàn ông đều là những kẻ lừa dối! Cô bị bệnh anh ta có từng quan tâm không? Chẳng thấy bóng dáng đâu cả!"
"Nếu cô dính vào thì sẽ giống như cô ta, toàn thân sẽ mọc lên bọc mủ, sau đó thối rữa…"
"Đến lúc đó sẽ không chỉ ngứa thôi đâu mà ngay cả cái mạng nhỏ này cũng đi tong luôn đó!”
"Cô muốn giống cô ta sao? Cô nhìn đi, nhìn kỹ vào! Cũng không biết đã nhiễm phải bệnh gì nữa!"
"Hãy xem đi, hình ảnh cũng có rồi! Toàn mủ là mủ, nếu cô còn không nghe lời thì sẽ giống y như vậy! Nhưng sẽ không chỉ mọc vài cái mụn cóc rồi ngứa là xong đâu!"
"Còn muốn mặc hàng hiệu? Yêu đương? Cái tuổi này biết yêu đương là gì chứ, vài ba lời đường mật liền xem là thật? Con gái phải giữ mình trong sạch!"
Hiểu Nhi bỗng nhiên hoàn hồn và phát hiện hóa ra là một người phụ nữ trung niên, vóc dáng khỏe mạnh cùng một cô bé mảnh khảnh đang đi ngang qua mình, trên tay còn cầm theo túi kiểm tra của bệnh viện và điện thoại di động, thầm thì với nhau, thỉnh thoảng họ lại quay đầu nhìn cô như thể đang nhìn một con virus kinh khủng và ghê tởm.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu được ánh mắt ngưỡng mộ, đố kỵ cùng với những lời nói không rõ ràng của cô y tá vừa rồi nên họ cứ cắt câu lấy nghĩa, đâm ra hiểu lầm, giờ khắc này rõ ràng là người phụ nữ ấy đã mang Hiểu Nhi ra làm ví dụ dạy dỗ con gái mình!
Hiểu Nhi nhìn theo hai người họ bước vào thang máy, tay cũng bất giác vỗ lên người: chắc sẽ không phải là chỗ này đâu!
Lúc lấy thuốc cô mới nhận ra là “Nhất Tảo Quang” bình thường, hầu như các loại bệnh ngoài da đều dùng thứ này, ngay cả vết con muỗi cắn cũng có thể dùng.
Hiểu Nhi buồn bã rời khỏi bệnh viện, đột nhiên cô nhớ ra, lúc trước sau khi cãi vã, hai người đã làm hòa và có một lần, anh ta làm chuyện ấy mà không dùng ‘ba con sói’, nói không chừng trước đó anh ta đã chơi đùa với người phụ nữ khác thì sao…
"Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Có một lần thôi mà!"
Thật chẳng lẽ là do tên khốn ấy truyền bệnh cho cô sao? Thảo nào phải đi xét nghiệm da, thảo nào nói hai mươi phút sẽ có kết quả nhưng lại phải chờ đến tận ngày mai?
Rốt cuộc anh ta đã đi chỗ quái quỷ nào vậy chứ, cũng không biết đã động vào loại đàn bà dơ bẩn nào nữa? Thậm chí còn liên lụy đến cả cô?
Cô thật sự sắp phát điên đến nơi rồi, thấy bây giờ chưa tới năm giờ Hiểu Nhi khởi động xe, chạy thẳng đến công ty quốc tế Trương Việt.
Hiểu Nhi bị bảo vệ ngăn lại ngay cửa, hai bên đang dùng dằng thì may sao Mạc Ngôn ra ngoài trở về nên cô mới được cho qua, thuận lợi lên tầng cao nhất, dựa theo lời của Mạc Ngôn cô đã tìm được phòng làm việc, toàn thân đang bốc hỏa nên Hiểu Nhi không thèm gõ cửa mà trực tiếp đạp bay cửa xông vào:
"Phùng Dịch Phong, anh…”
Vốn dĩ Hiểu Nhi không muốn đề cập đến những chuyện vụn vặt làm ảnh hưởng tâm trạng này nhưng Phùng Dịch Phong lạnh lùng nheo mắt nên Hiểu Nhi đành phải kể lại từ đầu tới cuối chuyện đã xảy ra:
"Không biết cô ta lại chập dây thần kinh nào nữa rồi? Không hiểu sao cô ta lại đến tìm em để trút giận? Chồng em đẹp trai như vậy, dịu dàng chu đáo như vậy, chỉ cần là kẻ có mắt đều biết nên chọn thế nào đúng không? Huống hồ mắt em còn to nữa chứ?"
Hiểu Nhi cười hì hì nói rồi nháy mắt một cách đáng yêu, cô không quên khen anh một phen rồi mới nói tiếp.
"Nếu không nể tình cô ta đang là phụ nữ có thai thì em đã sớm tát lại cô ta một cái rồi! Chuyện gì cho qua được thì cho qua vậy, ai bảo cô ta đang mang thai chứ, lỡ như có sơ xuất gì lại đổ hết lên đầu em, hại em rước họa vào thân! Ông xã thấy em thông minh không! Bảo đảm sau này cô ta sẽ ngoan ngoãn không dám tới động tay động chân với em nữa! Cùng lắm là chửi rủa vài câu, cô ta muốn mắng cứ để cô ta mắng, em sẽ chẳng mất đi miếng thịt nào nhưng chắc chắn cuối cùng người bị tức chết là cô ta, huh huh! Làm một mẻ khỏe suốt đời, đúng là rất đáng!"
Cô quả thực không phải hữu danh vô thực! Nào chỉ là thông minh? Mà chính là một tiểu quỷ!
Tuy rằng đánh giá rất cao cách làm của cô, cũng tán thành quan điểm của cô, nhưng Phùng Dịch Phong vẫn đau lòng xoa gò má cô: "Ừ!"
Khoản nợ này anh sẽ tính toán với nhà họ Đào!
Việc ba Giang tỉnh lại và hồi phục tốt đã thay đổi toàn bộ trạng thái tinh thần của Hiểu Nhi, tuy rằng mỗi ngày đều phải làm việc rất vất vả, nhận đơn kiếm thêm thu nhập nhưng trong lòng cô luôn tin tưởng và có động lực, lúc nào cũng mong đợi giây phút gia đình đoàn tụ,
Hôm nay, Hiểu Nhi lại nhân lúc rảnh rỗi lén dịch thêm một nghìn chữ nữa, trong cô tràn đầy cảm giác thành tựu: lại hoàn thành nhiệm vụ vượt mức rồi!
Lưu vào máy và cho vào hòm thư rồi cô mới đứng dậy, cô định trên đường đi in tài liệu sẽ tiện thể đi dạo một chút cho giãn gân giãn cốt.
Thấy hàng người xếp hàng đã vãn bớt, cô mới đứng dậy, vận động cơ thể một chút thì thấy cánh tay, trên lưng đều ngứa ngáy, toàn thân như mọc lông, cô nhịn không được bắt đầu gãi.
Lúc ra cửa, cô mới phát hiện điện thoại di động đang sạc, quên mang theo, bởi vì gần đây đang thảo luận về lịch trình phẫu thuật cho ba nên cô rất sợ làm lỡ chuyện này nên không dám rời điện thoại một chút nào, cô lại vui vẻ chạy về, cầm điện thoại theo rồi lại ra ngoài.
Mặc dù chỉ là một tầng lầu với khoảng cách hơn mười mét, nhưng chạy suốt cả quãng đường nên toàn thân Hiểu Nhi lại bắt đầu nhộn nhạo, càng lúc càng thấy khó chịu. Cô cầm tài liệu trở lại chỗ ngồi, nhưng suốt cả buổi cô cứ ngồi không yên.
Kỳ quái, xảy ra chuyện gì thế?
Cô tiếp tục gãi theo bả năng, Hiểu Nhi giơ tay sờ thử thì cảm nhận được dưới cổ có một mảng sần sùi, cô giật mình, ngay tức khắc lôi gương nhỏ và soi, thấy một mảng da bị nổi mẩn đỏ, bên trên còn có mấy miếng da trầy nhìn rất ghê, đặc biệt do bị cô gãi mạnh quá nên trông chỗ ấy đúng là thảm đến không nỡ nhìn.
Dị ứng sao? Gần đây cô có ăn gì đâu nhỉ?
Chẳng lẽ là con cua?
Nhưng trước đây cô từng ăn rồi mà, từ xưa giờ cô chưa từng bị dị ứng với hải sản!
Cô cứ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy nhưng lại không biết cụ thể là ngứa ở đâu, cô vén ống tay áo lên nhìn cánh tay một chút, không có gì bất thường nên Hiểu Nhi càng buồn bực:
Sao cô cứ có cảm giác là cánh tay cũng ngứa nhỉ?
Vốn dĩ cô muốn nhịn đến lúc tan làm, đi mua vài liều thuốc nhưng càng nhìn, Hiểu Nhi càng cảm thấy không bình thường, mấy cái mụn nước này chẳng phải sắp vỡ thối rữa rồi đấy chứ? Sao càng nhìn càng cảm thấy đáng sợ vậy nhỉ!
Hiểu Nhi tan làm sớm một tiếng để đến bệnh viện, kiểm tra, bác sĩ kêu cô chờ kết quả.
Hiểu Nhi hoàn toàn không nghĩ ngợi gì nhiều cũng không để ý, cứ thế ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi.
Chỉ chốc lát sau đã có tiếng y tá cất lên: "Số 76! Cô Giang…"
Có vài người vội vàng tiến lên, Hiểu Nhi cũng vội nói: "Có!"
Cô định vào trong nhưng lại bị y tá ngăn lại, cô ta lật lật cuốn sổ trong tay và nói:
"Cô Giang, kết quả kiểm tra da của cô có chút vấn đề, phải làm lại, hôm nay chưa có kết quả nên ngày mai cô hãy quay lại nhé! Đây là đơn thuốc trị ngứa mà bác sĩ kê cho cô, mời xuống cửa hàng thuốc dưới lầu một…”
Nghe xong, tim Hiểu Nhi liền đánh rơi cái “bộp”, ban đầu khi bác sĩ khám xong rồi bảo cô đi soi da thì cô đã cảm thấy có chút kỳ quái rồi, lần này lại không ra kết quả nên trong lòng cô lại càng lo nghĩ bất an:
Không biết là có vấn đề gì lớn không nhỉ?
"Vâng, cảm ơn cô!" Hiểu Nhi đưa tay ra nhận lấy cuốn sổ nhìn lướt qua một chút nhưng lại không hiểu.
Cô quay đi và tiếp tục gãi, cô lúng ta lúng túng chuẩn bị đi lấy thuốc nên cũng chẳng nhận ra cô y tá đứng gần đó đang trừng mắt nhìn mình.
Trong lòng đang lo lắng nên cô không khỏi có chút hoảng hốt, bước chân của cô ngày càng chậm, cuối cùng cô dừng lại ngay giữa lối đi, nhìn biên lai không chớp mắt, chỉ hy vọng có thể nhìn ra chút dấu vết, nhưng chữ nào chữ nấy như gà bới, một mảnh lằn ngang giống nhau, chẳng khác nào một đường ngang, ngay cả một chữ cũng đọc không ra, cô lo lắng như có kiến cắn:
"Đây là chữ ‘nguyệt’ sao? Hay là nguyện?"
Trong khi cô đang tập trung tinh thần thì đột nhiên có một giọng nói răn dạy cất lên:
"Lúc này mới biết khổ đúng không! Lúc nhỏ không chịu học hành đàng hoàng! Sau này nên chú ý vệ sinh, sao có thể tùy tiện ra ngoài cùng bạn trai chứ? Bọn đàn ông đều là những kẻ lừa dối! Cô bị bệnh anh ta có từng quan tâm không? Chẳng thấy bóng dáng đâu cả!"
"Nếu cô dính vào thì sẽ giống như cô ta, toàn thân sẽ mọc lên bọc mủ, sau đó thối rữa…"
"Đến lúc đó sẽ không chỉ ngứa thôi đâu mà ngay cả cái mạng nhỏ này cũng đi tong luôn đó!”
"Cô muốn giống cô ta sao? Cô nhìn đi, nhìn kỹ vào! Cũng không biết đã nhiễm phải bệnh gì nữa!"
"Hãy xem đi, hình ảnh cũng có rồi! Toàn mủ là mủ, nếu cô còn không nghe lời thì sẽ giống y như vậy! Nhưng sẽ không chỉ mọc vài cái mụn cóc rồi ngứa là xong đâu!"
"Còn muốn mặc hàng hiệu? Yêu đương? Cái tuổi này biết yêu đương là gì chứ, vài ba lời đường mật liền xem là thật? Con gái phải giữ mình trong sạch!"
Hiểu Nhi bỗng nhiên hoàn hồn và phát hiện hóa ra là một người phụ nữ trung niên, vóc dáng khỏe mạnh cùng một cô bé mảnh khảnh đang đi ngang qua mình, trên tay còn cầm theo túi kiểm tra của bệnh viện và điện thoại di động, thầm thì với nhau, thỉnh thoảng họ lại quay đầu nhìn cô như thể đang nhìn một con virus kinh khủng và ghê tởm.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu được ánh mắt ngưỡng mộ, đố kỵ cùng với những lời nói không rõ ràng của cô y tá vừa rồi nên họ cứ cắt câu lấy nghĩa, đâm ra hiểu lầm, giờ khắc này rõ ràng là người phụ nữ ấy đã mang Hiểu Nhi ra làm ví dụ dạy dỗ con gái mình!
Hiểu Nhi nhìn theo hai người họ bước vào thang máy, tay cũng bất giác vỗ lên người: chắc sẽ không phải là chỗ này đâu!
Lúc lấy thuốc cô mới nhận ra là “Nhất Tảo Quang” bình thường, hầu như các loại bệnh ngoài da đều dùng thứ này, ngay cả vết con muỗi cắn cũng có thể dùng.
Hiểu Nhi buồn bã rời khỏi bệnh viện, đột nhiên cô nhớ ra, lúc trước sau khi cãi vã, hai người đã làm hòa và có một lần, anh ta làm chuyện ấy mà không dùng ‘ba con sói’, nói không chừng trước đó anh ta đã chơi đùa với người phụ nữ khác thì sao…
"Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Có một lần thôi mà!"
Thật chẳng lẽ là do tên khốn ấy truyền bệnh cho cô sao? Thảo nào phải đi xét nghiệm da, thảo nào nói hai mươi phút sẽ có kết quả nhưng lại phải chờ đến tận ngày mai?
Rốt cuộc anh ta đã đi chỗ quái quỷ nào vậy chứ, cũng không biết đã động vào loại đàn bà dơ bẩn nào nữa? Thậm chí còn liên lụy đến cả cô?
Cô thật sự sắp phát điên đến nơi rồi, thấy bây giờ chưa tới năm giờ Hiểu Nhi khởi động xe, chạy thẳng đến công ty quốc tế Trương Việt.
Hiểu Nhi bị bảo vệ ngăn lại ngay cửa, hai bên đang dùng dằng thì may sao Mạc Ngôn ra ngoài trở về nên cô mới được cho qua, thuận lợi lên tầng cao nhất, dựa theo lời của Mạc Ngôn cô đã tìm được phòng làm việc, toàn thân đang bốc hỏa nên Hiểu Nhi không thèm gõ cửa mà trực tiếp đạp bay cửa xông vào:
"Phùng Dịch Phong, anh…”
Tác giả :
Hồng Loan Tâm Nhi