Có Vợ Là Cả Gia Tài
Chương 116: Anh thích phụ nữ biết nghe lời
Biết “quy tắc cũ” mà anh nói chính là cho phép cô về nhà ở với mẹ, Hiểu Nhi chớp đôi mi dài, có một loại hạnh phúc từ sự quan tâm của anh, cô cũng không được mà mỉm cười:
“Em đâu có?” Cô không hiểu chuyện gì chứ?
Rõ ràng không dám ừ bừa, chọc nhẹ vào cái mũi nhỏ của cô, nâng chiếc cằm tinh tế lên, Phùng Dịch Phong cúi đầu giao cho một nụ hôn sâu:
“Anh thích phụ nữ biết nghe lời!”
“Ừm!”
Hai người quấn lấy nhau, giống như một đôi tình nhân.
Một lát sau, trên giường, hai người ôm nhau trong im lặng, mùi hương đọng lại, cũng đều hơn 1 giờ mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Hiểu Nhi còn đặc biệt dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho Phùng Dịch Phong.
Cùng nhau ăn sáng, cô còn tiễn anh đến cửa, cẩn thận chỉnh lại áo khoác cho anh, giống như một cô vợ nhỏ dịu dàng hoàn hảo:
“Ông xã, đi đường bình an, đi ra bên ngoài phải chú ý an toàn!”
Một câu nói bình thường lại sâu sắc động đến trái tim của Phùng Dịch Phong, đi công tác, đối với anh mà nói, là chuyện thường như cơm bữa, nhưng đây là lần đầu có một người mà anh để tâm lại quan tâm anh như vậy.
Mặc dù, trong lòng đều luôn ghét cô gái này, nhưng trên thực tế, không có ai hơn được cô ấy, sự ấp áp như màu hy vọng, ấm áp của gia đình.
Đây là lần đầu tiên, trái tim của Phùng Dịch Phong lưu lại đoạn ký ức sâu sắc không thể xóa nhòa.
Tay vòng qua eo của cô, Phùng Dịch Phong cúi đầu hôn lên cánh môi của cô, sau đó mới ra khỏi cửa.***
Phùng Dịch Phong vừa rời khỏi thì Hiểu Nhi theo bản năng có chút vui vẻ, tan làm thì có thể về nhà mẹ rồi, cô cũng không quên gửi tin nhắn cho Phùng Dịch Phong để chắc chắn bình an của anh.
Biết anh an toàn đến nơi, tất cả mọi thứ đều thuận lợi, dặn dò anh chú ý cơ thể, lại ngoan ngoãn báo cáo lịch trình của mình, cô bèn nhanh chóng kết thúc cuộc liên lạc ngày đầu tiên.
Mà đầu bên kia, cầm chiếc điện thoại, cơ thể mệt mỏi của Phùng Dịch Phong giống như bị cuộc gọi này lại cho tan biến hết. Hồi lâu sau, anh nhìn bức ảnh tự chụp mà cô gửi đang ở cùng mẹ, cô còn đeo bông tai hình con bướm, tay vô thức chạm nhẹ vào gương mặt tuyệt đẹp của mình!
Nháy mắt đã qua một tuần, rảnh rỗi, Hiểu Nhi bèn chọn khoảng thời gian tối nay gọi điện hỏi thăm anh thế nào, báo cáo tình trạng gần đây của bà nội, bởi vì anh còn ở bên ngoài, chỉ là ậm ừ được vài câu thì kết thúc cuộc gọi, tình cảm chân thành nhất chính là lúc hai trái tim được ở bên nhau.
Để điện thoại xuống, Hiểu Nhi bèn nằm xuống, mà một bên khác, bước chân của Phùng Dịch Phong lại chuyển sang một cửa tiệm châu báu còn chưa đóng cửa, chọn một đôi hoa tai kim cương hình quả lê.
Hoàng hôn bình minh, lại là một ngày tuyệt đẹp.
Hiểu Nhi vừa bước vào công ty thì nhận được điện thoại của thím Miêu.
“Cái gì? Bà nội ốm sao? ở bệnh viện nào? Tôi lập tức đến ngay.” Cô hôm kia khi đến thăm bà nội, bà nội vẫn còn rất khỏe mà!
Biết Phùng Dịch Phong để tâm nhất bà nội nên cô gọi điện xin nghỉ, sau đó chạy đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Hiểu Nhi mới biết bà nội đột nhiên bị tiêu chảy, nôn không ngừng, lúc đưa đến bệnh viện thì đã hôn mê rồi.
Mà ba mẹ Phùng đi tham gia hoạt động nên không liên lạc được, gia đình chú hai mấy ngày trước đi du lịch nước ngoài, bà nội không cho cô nói với Phùng Dịch Phong, cô nhất thời không biết tìm ai nên đã gọi điện cho Phùng Hương Hương.
“Được được, sao lại đột ngột bị đau bụng?”
Sốt ruột chờ đợi kết quả kiểm tra, Hiểu Như lo lắng không yên, bà nội đối xử với cô rất tốt, cô thật sự rất thích bà cụ này.
Hai người đang chắp tay đứng chờ, cửa của phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, một bác sĩ đi ra:
“Dạ dày của bệnh nhân có một khối u, hiện tại là u lành hay u ác tính thì chưa rõ, nhưng đã có hiện tượng bị vỡ, nhất định phải lập tức loại bỏ, hơn nữa bệnh nhân tuổi tác cũng đã cao, còn có các chứng bệnh của viêm dạ dày, cho nên không thể kéo dài, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Các người ai là người nhà? Nhất định phải lập tức quyết định! Nhưng, phẫu thuật cũng có độ nguy hiểm!”
Hiểu Nhi nhìn sang thím Miêu, mắt cũng dại đi, chuyện quan trọng như vậy, bọn họ sao có thể làm chủ được?
Cầm lấy điện thoại, thím Miêu lại gọi điện thoại một lượt, nhưng không có một ai nghe máy.
Hiểu Nhi cũng định gọi điện cho Phùng Dịch Phong,vậy mà anh lại tắt máy.
Lúc này, giọng nói gấp gáp của y tá lại truyền đến: “Bác sĩ, mạch đập của bệnh nhân đang giảm dần----”
“Lập tức chuẩn bị máy móc hỗ trợ.”Trong tình thế cấp bách, Hiểu Nhi trực tiếp giành lấy tờ cam kết: “Tôi ký! Bác sĩ, phẫu thuật đi! Cầu xin ông, nhất định phải cứu được bà nội tôi!”
“Mợ chủ?” Ngước lên, thím Miêu cũng có chút lo lắng.
Chuyện này, quá lớn rồi!
“Thím Miêu, đừng quản nhiều như vậy, tính mạng của bà nội đã đến tình trạng khẩn cấp rồi! Mọi trách nhiệm, tôi gánh!”
Đanh nói chuyện, Trịnh Liên Thành cũng dẫn một nhóm người chạy đến, khi nhìn thấy một màn như vậy. Cũng tán thưởng gật đầu chào hỏi với Hiểu Nhi.
“Viện trưởng Trịnh---”
Nhìn thấy anh ta, giống như nhìn thấy ngôi sao hy vọng, Hiểu Nhi túm lấy ống tay áo của anh ta, mắt đỏ hoe: “Cầu xin anh, nhất định phải cứu bà nội của tôi! Nhất định phải chữa khỏi bà!”
“Yên tâm đi! Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Đẩy cô ra, Trịnh Liên Thành vừa đi vào vừa hỏi: “Tình hình thế nào?”
Sau đó, cửa phòng phẫu thuật nặng nề đóng lại, ánh đèn cấp cứu nổi đỏ.
Một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở rồi.
Xông lên trước, trái tim của Hiểu Nhi như nghẹn lại, mất cả nửa thành, há miệng, cũng vì quá lo lắng mà nói không lên lời, vẫn là thím Miêu ở bên cạnh lên tiếng:
“Bác sĩ, bà cụ như thế nào rồi?”
Ra hiệu ý tá đẩy bệnh nhân vào phòng bệnh, Trịnh Liên Thành mới thảo khẩu trang xuống nói:
“Phẫu thuật rất thành công! Khối u lành tính, không có lan rộng! May mà trạng thái cơ thể của bệnh nhân rất tốt, phẫu thuật trong phạm vi nhỏ, vết thương cũng không lớn, mọi người có thể yên tâm rồi! Lát nữa, bệnh nhân chắc sẽ tỉnh lại, hai người có thể đi thăm bà, nhưng không thể quá lâu, bệnh nhân trước mắt cần được nghỉ ngơi!”
“Được! Được! Cảm ơn cậu Trịnh---”
Gật đầu liên tục, Hiểu Nhi rơi nước mắt, vẫn là nửa thành một âm cũng không phát ra được. Có lẽ quá nhạy cảm với bệnh viện này, có lẽ là một lần kịch lịch để cô giống như đánh một trận lớn, giờ khắc này, cô rất vui, cả người đều được thả lỏng.
Cuối cùng, vẫn là thím Miêu đỡ cô, hai người đi thăm bà cụ.
Khi bà nội Phùng mở mắt, bên cạnh chỉ có cô và thím Miêu, thím Miêu an ủi, giải thích đại khái tình trạng bệnh, rất nhanh, bà cụ Phùng lại mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sau đó, thím Miêu trở về chuẩn bị một số đồ cần dùng khi ở viện, Hiểu Nhi bèn ở trong bệnh viện với bà.
Nhưng hôm nay, mãi đến sẩm tối, thím Miêu cũng quay lại, bà nội cũng tỉnh lại rồi, bên cạnh giường chỉ có hai người. Quá nửa đêm, Gia Nghiên và Phùng Hương Hương mới sải đôi cao gót chạy vào phòng bệnh.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Con bận ở bên ngoài, bây giờ mới nghe thấy tin nhắn thoại!”
“Bà nội, bà đỡ hơn chưa? Cháu sắp bị dọa chết rồi...”
Bước đến trước giường, Phùng Hương Hương còn khóc nức nở.
“Em đâu có?” Cô không hiểu chuyện gì chứ?
Rõ ràng không dám ừ bừa, chọc nhẹ vào cái mũi nhỏ của cô, nâng chiếc cằm tinh tế lên, Phùng Dịch Phong cúi đầu giao cho một nụ hôn sâu:
“Anh thích phụ nữ biết nghe lời!”
“Ừm!”
Hai người quấn lấy nhau, giống như một đôi tình nhân.
Một lát sau, trên giường, hai người ôm nhau trong im lặng, mùi hương đọng lại, cũng đều hơn 1 giờ mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Hiểu Nhi còn đặc biệt dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho Phùng Dịch Phong.
Cùng nhau ăn sáng, cô còn tiễn anh đến cửa, cẩn thận chỉnh lại áo khoác cho anh, giống như một cô vợ nhỏ dịu dàng hoàn hảo:
“Ông xã, đi đường bình an, đi ra bên ngoài phải chú ý an toàn!”
Một câu nói bình thường lại sâu sắc động đến trái tim của Phùng Dịch Phong, đi công tác, đối với anh mà nói, là chuyện thường như cơm bữa, nhưng đây là lần đầu có một người mà anh để tâm lại quan tâm anh như vậy.
Mặc dù, trong lòng đều luôn ghét cô gái này, nhưng trên thực tế, không có ai hơn được cô ấy, sự ấp áp như màu hy vọng, ấm áp của gia đình.
Đây là lần đầu tiên, trái tim của Phùng Dịch Phong lưu lại đoạn ký ức sâu sắc không thể xóa nhòa.
Tay vòng qua eo của cô, Phùng Dịch Phong cúi đầu hôn lên cánh môi của cô, sau đó mới ra khỏi cửa.***
Phùng Dịch Phong vừa rời khỏi thì Hiểu Nhi theo bản năng có chút vui vẻ, tan làm thì có thể về nhà mẹ rồi, cô cũng không quên gửi tin nhắn cho Phùng Dịch Phong để chắc chắn bình an của anh.
Biết anh an toàn đến nơi, tất cả mọi thứ đều thuận lợi, dặn dò anh chú ý cơ thể, lại ngoan ngoãn báo cáo lịch trình của mình, cô bèn nhanh chóng kết thúc cuộc liên lạc ngày đầu tiên.
Mà đầu bên kia, cầm chiếc điện thoại, cơ thể mệt mỏi của Phùng Dịch Phong giống như bị cuộc gọi này lại cho tan biến hết. Hồi lâu sau, anh nhìn bức ảnh tự chụp mà cô gửi đang ở cùng mẹ, cô còn đeo bông tai hình con bướm, tay vô thức chạm nhẹ vào gương mặt tuyệt đẹp của mình!
Nháy mắt đã qua một tuần, rảnh rỗi, Hiểu Nhi bèn chọn khoảng thời gian tối nay gọi điện hỏi thăm anh thế nào, báo cáo tình trạng gần đây của bà nội, bởi vì anh còn ở bên ngoài, chỉ là ậm ừ được vài câu thì kết thúc cuộc gọi, tình cảm chân thành nhất chính là lúc hai trái tim được ở bên nhau.
Để điện thoại xuống, Hiểu Nhi bèn nằm xuống, mà một bên khác, bước chân của Phùng Dịch Phong lại chuyển sang một cửa tiệm châu báu còn chưa đóng cửa, chọn một đôi hoa tai kim cương hình quả lê.
Hoàng hôn bình minh, lại là một ngày tuyệt đẹp.
Hiểu Nhi vừa bước vào công ty thì nhận được điện thoại của thím Miêu.
“Cái gì? Bà nội ốm sao? ở bệnh viện nào? Tôi lập tức đến ngay.” Cô hôm kia khi đến thăm bà nội, bà nội vẫn còn rất khỏe mà!
Biết Phùng Dịch Phong để tâm nhất bà nội nên cô gọi điện xin nghỉ, sau đó chạy đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Hiểu Nhi mới biết bà nội đột nhiên bị tiêu chảy, nôn không ngừng, lúc đưa đến bệnh viện thì đã hôn mê rồi.
Mà ba mẹ Phùng đi tham gia hoạt động nên không liên lạc được, gia đình chú hai mấy ngày trước đi du lịch nước ngoài, bà nội không cho cô nói với Phùng Dịch Phong, cô nhất thời không biết tìm ai nên đã gọi điện cho Phùng Hương Hương.
“Được được, sao lại đột ngột bị đau bụng?”
Sốt ruột chờ đợi kết quả kiểm tra, Hiểu Như lo lắng không yên, bà nội đối xử với cô rất tốt, cô thật sự rất thích bà cụ này.
Hai người đang chắp tay đứng chờ, cửa của phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, một bác sĩ đi ra:
“Dạ dày của bệnh nhân có một khối u, hiện tại là u lành hay u ác tính thì chưa rõ, nhưng đã có hiện tượng bị vỡ, nhất định phải lập tức loại bỏ, hơn nữa bệnh nhân tuổi tác cũng đã cao, còn có các chứng bệnh của viêm dạ dày, cho nên không thể kéo dài, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Các người ai là người nhà? Nhất định phải lập tức quyết định! Nhưng, phẫu thuật cũng có độ nguy hiểm!”
Hiểu Nhi nhìn sang thím Miêu, mắt cũng dại đi, chuyện quan trọng như vậy, bọn họ sao có thể làm chủ được?
Cầm lấy điện thoại, thím Miêu lại gọi điện thoại một lượt, nhưng không có một ai nghe máy.
Hiểu Nhi cũng định gọi điện cho Phùng Dịch Phong,vậy mà anh lại tắt máy.
Lúc này, giọng nói gấp gáp của y tá lại truyền đến: “Bác sĩ, mạch đập của bệnh nhân đang giảm dần----”
“Lập tức chuẩn bị máy móc hỗ trợ.”Trong tình thế cấp bách, Hiểu Nhi trực tiếp giành lấy tờ cam kết: “Tôi ký! Bác sĩ, phẫu thuật đi! Cầu xin ông, nhất định phải cứu được bà nội tôi!”
“Mợ chủ?” Ngước lên, thím Miêu cũng có chút lo lắng.
Chuyện này, quá lớn rồi!
“Thím Miêu, đừng quản nhiều như vậy, tính mạng của bà nội đã đến tình trạng khẩn cấp rồi! Mọi trách nhiệm, tôi gánh!”
Đanh nói chuyện, Trịnh Liên Thành cũng dẫn một nhóm người chạy đến, khi nhìn thấy một màn như vậy. Cũng tán thưởng gật đầu chào hỏi với Hiểu Nhi.
“Viện trưởng Trịnh---”
Nhìn thấy anh ta, giống như nhìn thấy ngôi sao hy vọng, Hiểu Nhi túm lấy ống tay áo của anh ta, mắt đỏ hoe: “Cầu xin anh, nhất định phải cứu bà nội của tôi! Nhất định phải chữa khỏi bà!”
“Yên tâm đi! Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Đẩy cô ra, Trịnh Liên Thành vừa đi vào vừa hỏi: “Tình hình thế nào?”
Sau đó, cửa phòng phẫu thuật nặng nề đóng lại, ánh đèn cấp cứu nổi đỏ.
Một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở rồi.
Xông lên trước, trái tim của Hiểu Nhi như nghẹn lại, mất cả nửa thành, há miệng, cũng vì quá lo lắng mà nói không lên lời, vẫn là thím Miêu ở bên cạnh lên tiếng:
“Bác sĩ, bà cụ như thế nào rồi?”
Ra hiệu ý tá đẩy bệnh nhân vào phòng bệnh, Trịnh Liên Thành mới thảo khẩu trang xuống nói:
“Phẫu thuật rất thành công! Khối u lành tính, không có lan rộng! May mà trạng thái cơ thể của bệnh nhân rất tốt, phẫu thuật trong phạm vi nhỏ, vết thương cũng không lớn, mọi người có thể yên tâm rồi! Lát nữa, bệnh nhân chắc sẽ tỉnh lại, hai người có thể đi thăm bà, nhưng không thể quá lâu, bệnh nhân trước mắt cần được nghỉ ngơi!”
“Được! Được! Cảm ơn cậu Trịnh---”
Gật đầu liên tục, Hiểu Nhi rơi nước mắt, vẫn là nửa thành một âm cũng không phát ra được. Có lẽ quá nhạy cảm với bệnh viện này, có lẽ là một lần kịch lịch để cô giống như đánh một trận lớn, giờ khắc này, cô rất vui, cả người đều được thả lỏng.
Cuối cùng, vẫn là thím Miêu đỡ cô, hai người đi thăm bà cụ.
Khi bà nội Phùng mở mắt, bên cạnh chỉ có cô và thím Miêu, thím Miêu an ủi, giải thích đại khái tình trạng bệnh, rất nhanh, bà cụ Phùng lại mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sau đó, thím Miêu trở về chuẩn bị một số đồ cần dùng khi ở viện, Hiểu Nhi bèn ở trong bệnh viện với bà.
Nhưng hôm nay, mãi đến sẩm tối, thím Miêu cũng quay lại, bà nội cũng tỉnh lại rồi, bên cạnh giường chỉ có hai người. Quá nửa đêm, Gia Nghiên và Phùng Hương Hương mới sải đôi cao gót chạy vào phòng bệnh.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Con bận ở bên ngoài, bây giờ mới nghe thấy tin nhắn thoại!”
“Bà nội, bà đỡ hơn chưa? Cháu sắp bị dọa chết rồi...”
Bước đến trước giường, Phùng Hương Hương còn khóc nức nở.
Tác giả :
Hồng Loan Tâm Nhi