Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Chương 54: Chủ tịch phu nhân tha thứ
Nghe tiếng đau đớn của Cố Hề Hề, Mộc Nhược Na như mất hết hồn vía. Doãn Tư Thần đã nhờ cậy chăm sóc Cố Hề Hề, kết quả đứa bé xảy ra chuyện.
Xong rồi, xong rồi! Nếu đứa bé và Cố Hề Hề xảy ra chuyện, cô thật sự không biết giải thích sao.
Vị quý phu nhân trung niên kia nữa, đứng ở chỗ nào tốt không đứng, lại đứng ngay chỗ có xe chạy qua thế kia.
Cố Hề Hề, cô cũng vậy nữa! Thân là phụ nữ có thai, thân mình không lo, ra tay nghĩa hiệp cái gì?
Còn cậu tài xế kia, lão nương tôi nhớ mặt anh!
Mộc Nhược Na ném đồ trong tay qua một bên, chạy tới đỡ Cố Hề Hề.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Chủ tịch phu nhân được Cố Hề Hề cứu, thấy cô nằm dưới đất mới phản ứng lại, một chuỗi tiếng Hàn theo phản xạ từ trong miệng thốt ra: "Thật xin lỗi.. là cô sao?"
Mộc Nhược Na ngẩng đầu nhìn phu nhân, cũng dùng tiếng Hàn trả lời: "Dì à, cô ấy vừa rồi vì cứu dì! Có thể phiền dì gọi cấp cứu dùm được không?"
"A.. được được được, xe tôi ở gần đây, lập tức tới ngay." Chủ tịch phu nhân thấy Cố Hề Hề nằm dưới đất, nhất thời cũng bị dọa hồn tiêu phách tán.
Bà đã nhận ra Cố Hề Hề, dĩ nhiên biết cô hiện tại còn đứa bé trong bụng.
"Nhược Na, bụng tôi đau quá.. mau cứu đứa bé.." Cố Hề Hề lúc này đã bất chấp những thứ khác, nắm tay Mộc Nhược Na nói: "Đứa bé không thể có chuyện.."
Cô vào giờ phút này chỉ có thể dựa vào Mộc Nhược Na.
"Được được được, yên tâm, cô và đứa bé sẽ không sao." Mộc Nhược Na trả lời trấn an.
Xe chủ tịch phu nhân đã tới, Mộc Nhược Na lập tức đỡ Cố Hề Hề lên xe, chạy như điện tới bệnh viện gần nhất. Vừa vào bệnh viện, Cố Hề Hề lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu.
Mộc Nhược Na lúc này mới có tâm trí gọi điện cho Doãn Tư Thần, báo cáo đầu đuôi chuyện xảy ra cho anh.
Doãn Tư Thần, anh phải nghe cho kỹ! Không phải tôi không chăm sóc tốt vợ anh! Là vợ anh tự xông ra! Không có liên quan đến tôi nha!
Một khắc Doãn Tư Thần vừa nghe nói Cố Hề Hề vì cứu người mà bị xe đụng, đầu óc trống rỗng, anh thậm chí quên hết tất cả việc đang làm, bỏ lại đồ trong tay tông cửa xông ra ngoài.
Tiểu A chưa từng nhìn thấy Tổng giám đốc bối rối như vậy, kinh nghiệm cho cậu biết nhất định là thiếu phu nhân xảy ra chuyện! Cậu đi theo Tổng giám đốc đã lâu, nhưng có thể khiến Tổng giám đốc hành động không phù hợp lẽ thường thì chỉ có thiếu phu nhân thôi!
Tiểu A lập tức nói: "Tạm ngừng hội nghị, xin mọi người chờ thông báo."
Nói xong, Tiểu A cũng lập tức xông ra ngoài. Doãn Tư Thần không đợi Tiểu A đã nhảy lên xe, chạy như chớp tới địa chỉ Mộc Nhược Na nói.
Doãn Tư Thần không biết tại sao tim anh đập liên hồi co thắt liên tục, thời điểm anh nghe Cố Hề Hề xảy ra chuyện, điều đầu tiên quan tâm không phải đứa bé, mà là quan tâm Cố Hề Hề có sao không.
Cố Hề Hề nằm trên giường bệnh, trên cánh tay ghim từng ống tiêm.
Chủ tịch phu nhân ngồi bên cạnh, lời nói không mạch lạc: "Thật cảm ơn cô! Nếu không phải cô, tôi e là.."
"Không quan trọng. Cho dù người đó không phải bà, bất kì người nào ở vị trí đó tôi cũng sẽ đi cứu." Sắc mặt Cố Hề Hề trắng bệch, an ủi chủ tịch phu nhân.
Lúc này, Mộc Nhược Na cầm tờ đơn từ bên ngoài đi vào. Cô không biết chủ tịch phu nhân, cho nên đương nhiên không quan tâm sắc mặt bà, nói: "Nói nghe nhẹ nhàng đơn giản quá, cô có biết hôm nay nguy hiểm như thế nào không? Nếu như không phải tên tài xế đó vụng về đụng chân cô, mà là bụng cô, cô cảm thấy còn có thể bảo vệ đứa bé này sao?"
"Nhược Na.." Cố Hề Hề sợ lời của Mộc Nhược Na khiến chủ tịch phu nhân thêm áy náy, vội vàng giơ cánh tay không gắn kim nhẹ nhàng quơ quơ áo Mộc Nhược Na.
Đúng lúc đó, một bóng người từ bên ngoài như gió lốc vọt tới, trong mắt chỉ thấy Cố Hề Hề, chạy vội vàng tới, cầm tay cô hỏi: "Em.. Em có sao không?"
Ánh mắt Doãn Tư Thần không che giấu được lo âu và bất an, ngay cả hai người bên cạnh mà anh cũng không nhìn thấy.
"Tôi không sao." Cố Hề Hề nháy mắt ra dấu cho Doãn Tư Thần, nhìn bên cạnh đi, nhìn bên cạnh đi! Là chủ tịch phu nhân đó!
Doãn Tư Thần lại tưởng Cố Hề Hề muốn anh nhìn bụng, một giây kế tiếp khuôn mặt anh tuấn liền kề sát vào bụng cô, nghe hồi lâu mới nghi hoặc nói: "Bụng không có động tĩnh gì cả.."
Mộc Nhược Na im lặng xoay người lại. Thì ra Doãn tổng bình thường luôn anh minh cơ trí cũng có lúc ngu ngơ thật.
Chủ tịch phu nhân đứng bên cạnh nhìn, bà cảm thấy hai người này không giống như những gì bà đã nghe trước đó. Nếu Doãn Tư Thần không thật sự lo lắng cho Cố Hề Hề, anh sẽ không làm hành động ngây thơ như vậy.
Chủ tịch phu nhân khẽ ho một tiếng. Doãn Tư Thần mới phản ứng được bên cạnh còn có người, vừa quay đầu lại, nhất thời kinh ngạc hỏi: "Chủ tịch phu nhân? Tại sao bà ở đây?"
Chủ tịch phu nhân mặt đầy bối rối: "Người Doãn phu nhân cứu chính là tôi. Vô cùng xin lỗi, vì tôi sơ sót nên mới làm liên lụy Doãn phu nhân."
Doãn Tư Thần không nghĩ tới Cố Hề Hề vì cứu chủ tịch phu nhân mới bị thương.
"Xin chủ tịch phu nhân đừng quá tự trách, vợ tôi có thể trùng hợp cứu phu nhân, cũng là một loại duyên phận. Không biết phu nhân có bị thương không? Có cần tiến hành kiểm tra không?" Doãn Tư Thần vô cùng khách sáo nói, hoàn toàn không có ý yêu cầu báo đáp.
Thái độ của Doãn Tư Thần khiến chủ tịch phu nhân vô cùng hài lòng.
"Tôi không sao, hai người trò chuyện đi, nếu có cần gì, cứ nói tôi." Chủ tịch phu nhân thấy Doãn Tư Thần từ khi vào đến giờ vẫn luôn nắm chặt tay Cố Hề Hề, đáy mắt xẹt qua tia hài lòng, nói: "Tôi tạm biệt trước."
Doãn Tư Thần muốn tiễn chủ tịch phu nhân, thì bà đã đưa tay ngăn lại, để Tiểu A thay mặt tiễn.
Mộc Nhược Na nhìn màn này hiểu một chút. Vị phu nhân trung niên mà Cố Hề Hề cứu là một nhân vật quan trọng. Nhìn ánh mắt Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần, cô cũng có ý định tò mò hỏi.
Nhưng Mộc Nhược Na cũng biết nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi tuyệt đối không thể lắm mồm. Bất kể giữa Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần có gì, cũng là chuyện của họ.
Quả nhiên, Doãn Tư Thần ngẩng đầu nhìn Mộc Nhược Na nói: "Mộc tổng, hôm nay cảm ơn cô đã giúp Cố Hề Hề."
"Được rồi, anh không trách tôi là tôi mừng rồi, chữ cảm ơn không dám nhận. Hai người có chuyện cần nói, vậy tôi đi về trước, có chuyện gì gọi cho tôi." Mộc Nhược Na nói xong, nhìn Cố Hề Hề gật đầu một cái, cầm túi xách xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, lúc này Cố Hề Hề mới phát hiện Doãn Tư Thần từ nãy giờ luôn nắm tay cô.
Ngón tay Cố Hề Hề cuộn tròn rút tay lại. Tầm mắt Doãn Tư Thần hụt hẫng rơi vào lòng bàn tay trống không của mình.
Cô luôn muốn trốn tránh anh như vậy sao?
"Chủ tịch phu nhân.." Cố Hề Hề định kể lại sự việc.
"Ai cho phép em làm vậy?" Doãn Tư Thần ngắt lời cô.
"Sao cơ?" Cố Hề Hề mờ mịt ngẩng đầu, liền đụng phải tầm mắt phun lửa.
Tại sao anh tức giận? Cô làm như thế, mặc dù mạo hiểm, nhưng cuối cùng vẫn để chủ tịch phu nhân nhận mình một ân huệ. Chỉ cần có chủ tịch phu nhân giúp, chủ tịch có thể..
A, đúng rồi! Sở dĩ anh tức giận như vậy, đại khái là vì khiến đứa bé nguy hiểm, đúng không?
Đúng rồi, tại sao cô quên mất, Doãn Tư Thần cũng như Doãn gia, đối với đứa bé này đều rất coi trọng..
"Thật xin lỗi." Cố Hề Hề rũ mắt, đáy mắt Doãn Tư Thần thoáng qua tia đau lòng, nhưng cô lại không nhìn thấy..
"Mấy ngày tới, em không được đi đâu, ở yên trong bệnh viện cho tôi." Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề rũ mắt, lửa giận trong tim không khỏi cháy lên.
Có trời mới biết, một khắc anh nghe tin Cố Hề Hề bị xe đụng, lòng lập tức trở nên rối loạn. Cho tới nay, anh chưa từng biểu hiện mất bình tĩnh thất thố trước mặt ai. Vậy mà hôm nay anh lại như vậy..
Anh giận vì Cố Hề Hề không để ý an toàn của mình mà lấy lòng chủ tịch và chủ tịch phu nhân, chuyện này có anh lo là đủ rồi, sao đến lượt cô đi quan tâm?
Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần thật sự nổi giận, cắn môi không dám lên tiếng nữa.
Doãn Tư Thần vẫn còn tức giận muốn nói, nhưng vừa ngẩng mặt nhìn thấy Cố Hề Hề ủy khuất híp mắt, lời tiếp theo lập tức tan thành mây khói.
Lúc này, Tiểu A gõ cửa đi vào: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân."
"Nói." Doãn Tư Thần thu hồi tầm mắt, đưa lưng về phía Cố Hề Hề, hỏi Tiểu A: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói thiếu phu nhân và đứa bé đều không sao. Tài xế lỗ mãng đó chỉ đụng phải đùi thiếu phu nhân, không ảnh hưởng gì đến thai nhi trong bụng." Tiểu A tóm ý nói: "Người đụng thiếu phu nhân là một đối tượng muốn hợp tác với chi nhánh công ty chúng ta."
"Ai?" Trong mắt Doãn Tư Thần nổi lên bão táp. Thiếu chút nữa làm cho người phụ nữ của anh bị thương, còn muốn làm ăn cùng Tập đoàn Doãn thị?
"Là một công ty chuyên nghiên cứu sinh học, sản xuất nguyên liệu, đầu năm nay vừa thắng đấu thầu. Công ty này là chi nhánh của Tập đoàn Mặc thị, tổng giá trị tài sản công ty này khoảng một tỷ. Giám đốc công ty cũng đang ở thành phố S, nghe nói lần này tới có ý đàm phán hợp tác với chúng ta, thứ hai nữa là gặp Tổng giám đốc Tập đoàn bên đó là Mặc Tử Hân." Tiểu A dò hỏi toàn bộ trong thời gian ngắn.
Quả nhiên không hổ là trợ thủ đắc lực của Doãn Tư Thần, chỉ cần một động thái của anh, Tiểu A cũng biết tiếp theo nên làm thế nào.
Mặc Tử Hân?
Doãn Tư Thần híp mắt lại. Người này anh đã từng nghe qua, cũng là một kỳ tài được mọi người truyền tụng như đối thủ ngang ngửa anh.
"Mặc tổng đã nghe nói chuyện thiếu phu nhân bị thương, cho thư ký gọi tới, bảo là muốn tự mình đến bệnh viện nói xin lỗi." Tiểu A tiếp tục nói: "Hình như Mặc tổng muốn tự nói chuyện với ngài."
Gặp Cố Hề Hề?
Ánh mắt Doãn Tư Thần trầm xuống. Không biết tại sao, Doãn Tư Thần đặc biệt không thích đàn ông khác gặp Cố Hề Hề. Nhất là Mặc Tử Hân, người được xem là ngang tài ngang sức, chia đều thiên hạ với anh.
Xong rồi, xong rồi! Nếu đứa bé và Cố Hề Hề xảy ra chuyện, cô thật sự không biết giải thích sao.
Vị quý phu nhân trung niên kia nữa, đứng ở chỗ nào tốt không đứng, lại đứng ngay chỗ có xe chạy qua thế kia.
Cố Hề Hề, cô cũng vậy nữa! Thân là phụ nữ có thai, thân mình không lo, ra tay nghĩa hiệp cái gì?
Còn cậu tài xế kia, lão nương tôi nhớ mặt anh!
Mộc Nhược Na ném đồ trong tay qua một bên, chạy tới đỡ Cố Hề Hề.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Chủ tịch phu nhân được Cố Hề Hề cứu, thấy cô nằm dưới đất mới phản ứng lại, một chuỗi tiếng Hàn theo phản xạ từ trong miệng thốt ra: "Thật xin lỗi.. là cô sao?"
Mộc Nhược Na ngẩng đầu nhìn phu nhân, cũng dùng tiếng Hàn trả lời: "Dì à, cô ấy vừa rồi vì cứu dì! Có thể phiền dì gọi cấp cứu dùm được không?"
"A.. được được được, xe tôi ở gần đây, lập tức tới ngay." Chủ tịch phu nhân thấy Cố Hề Hề nằm dưới đất, nhất thời cũng bị dọa hồn tiêu phách tán.
Bà đã nhận ra Cố Hề Hề, dĩ nhiên biết cô hiện tại còn đứa bé trong bụng.
"Nhược Na, bụng tôi đau quá.. mau cứu đứa bé.." Cố Hề Hề lúc này đã bất chấp những thứ khác, nắm tay Mộc Nhược Na nói: "Đứa bé không thể có chuyện.."
Cô vào giờ phút này chỉ có thể dựa vào Mộc Nhược Na.
"Được được được, yên tâm, cô và đứa bé sẽ không sao." Mộc Nhược Na trả lời trấn an.
Xe chủ tịch phu nhân đã tới, Mộc Nhược Na lập tức đỡ Cố Hề Hề lên xe, chạy như điện tới bệnh viện gần nhất. Vừa vào bệnh viện, Cố Hề Hề lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu.
Mộc Nhược Na lúc này mới có tâm trí gọi điện cho Doãn Tư Thần, báo cáo đầu đuôi chuyện xảy ra cho anh.
Doãn Tư Thần, anh phải nghe cho kỹ! Không phải tôi không chăm sóc tốt vợ anh! Là vợ anh tự xông ra! Không có liên quan đến tôi nha!
Một khắc Doãn Tư Thần vừa nghe nói Cố Hề Hề vì cứu người mà bị xe đụng, đầu óc trống rỗng, anh thậm chí quên hết tất cả việc đang làm, bỏ lại đồ trong tay tông cửa xông ra ngoài.
Tiểu A chưa từng nhìn thấy Tổng giám đốc bối rối như vậy, kinh nghiệm cho cậu biết nhất định là thiếu phu nhân xảy ra chuyện! Cậu đi theo Tổng giám đốc đã lâu, nhưng có thể khiến Tổng giám đốc hành động không phù hợp lẽ thường thì chỉ có thiếu phu nhân thôi!
Tiểu A lập tức nói: "Tạm ngừng hội nghị, xin mọi người chờ thông báo."
Nói xong, Tiểu A cũng lập tức xông ra ngoài. Doãn Tư Thần không đợi Tiểu A đã nhảy lên xe, chạy như chớp tới địa chỉ Mộc Nhược Na nói.
Doãn Tư Thần không biết tại sao tim anh đập liên hồi co thắt liên tục, thời điểm anh nghe Cố Hề Hề xảy ra chuyện, điều đầu tiên quan tâm không phải đứa bé, mà là quan tâm Cố Hề Hề có sao không.
Cố Hề Hề nằm trên giường bệnh, trên cánh tay ghim từng ống tiêm.
Chủ tịch phu nhân ngồi bên cạnh, lời nói không mạch lạc: "Thật cảm ơn cô! Nếu không phải cô, tôi e là.."
"Không quan trọng. Cho dù người đó không phải bà, bất kì người nào ở vị trí đó tôi cũng sẽ đi cứu." Sắc mặt Cố Hề Hề trắng bệch, an ủi chủ tịch phu nhân.
Lúc này, Mộc Nhược Na cầm tờ đơn từ bên ngoài đi vào. Cô không biết chủ tịch phu nhân, cho nên đương nhiên không quan tâm sắc mặt bà, nói: "Nói nghe nhẹ nhàng đơn giản quá, cô có biết hôm nay nguy hiểm như thế nào không? Nếu như không phải tên tài xế đó vụng về đụng chân cô, mà là bụng cô, cô cảm thấy còn có thể bảo vệ đứa bé này sao?"
"Nhược Na.." Cố Hề Hề sợ lời của Mộc Nhược Na khiến chủ tịch phu nhân thêm áy náy, vội vàng giơ cánh tay không gắn kim nhẹ nhàng quơ quơ áo Mộc Nhược Na.
Đúng lúc đó, một bóng người từ bên ngoài như gió lốc vọt tới, trong mắt chỉ thấy Cố Hề Hề, chạy vội vàng tới, cầm tay cô hỏi: "Em.. Em có sao không?"
Ánh mắt Doãn Tư Thần không che giấu được lo âu và bất an, ngay cả hai người bên cạnh mà anh cũng không nhìn thấy.
"Tôi không sao." Cố Hề Hề nháy mắt ra dấu cho Doãn Tư Thần, nhìn bên cạnh đi, nhìn bên cạnh đi! Là chủ tịch phu nhân đó!
Doãn Tư Thần lại tưởng Cố Hề Hề muốn anh nhìn bụng, một giây kế tiếp khuôn mặt anh tuấn liền kề sát vào bụng cô, nghe hồi lâu mới nghi hoặc nói: "Bụng không có động tĩnh gì cả.."
Mộc Nhược Na im lặng xoay người lại. Thì ra Doãn tổng bình thường luôn anh minh cơ trí cũng có lúc ngu ngơ thật.
Chủ tịch phu nhân đứng bên cạnh nhìn, bà cảm thấy hai người này không giống như những gì bà đã nghe trước đó. Nếu Doãn Tư Thần không thật sự lo lắng cho Cố Hề Hề, anh sẽ không làm hành động ngây thơ như vậy.
Chủ tịch phu nhân khẽ ho một tiếng. Doãn Tư Thần mới phản ứng được bên cạnh còn có người, vừa quay đầu lại, nhất thời kinh ngạc hỏi: "Chủ tịch phu nhân? Tại sao bà ở đây?"
Chủ tịch phu nhân mặt đầy bối rối: "Người Doãn phu nhân cứu chính là tôi. Vô cùng xin lỗi, vì tôi sơ sót nên mới làm liên lụy Doãn phu nhân."
Doãn Tư Thần không nghĩ tới Cố Hề Hề vì cứu chủ tịch phu nhân mới bị thương.
"Xin chủ tịch phu nhân đừng quá tự trách, vợ tôi có thể trùng hợp cứu phu nhân, cũng là một loại duyên phận. Không biết phu nhân có bị thương không? Có cần tiến hành kiểm tra không?" Doãn Tư Thần vô cùng khách sáo nói, hoàn toàn không có ý yêu cầu báo đáp.
Thái độ của Doãn Tư Thần khiến chủ tịch phu nhân vô cùng hài lòng.
"Tôi không sao, hai người trò chuyện đi, nếu có cần gì, cứ nói tôi." Chủ tịch phu nhân thấy Doãn Tư Thần từ khi vào đến giờ vẫn luôn nắm chặt tay Cố Hề Hề, đáy mắt xẹt qua tia hài lòng, nói: "Tôi tạm biệt trước."
Doãn Tư Thần muốn tiễn chủ tịch phu nhân, thì bà đã đưa tay ngăn lại, để Tiểu A thay mặt tiễn.
Mộc Nhược Na nhìn màn này hiểu một chút. Vị phu nhân trung niên mà Cố Hề Hề cứu là một nhân vật quan trọng. Nhìn ánh mắt Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần, cô cũng có ý định tò mò hỏi.
Nhưng Mộc Nhược Na cũng biết nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi tuyệt đối không thể lắm mồm. Bất kể giữa Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần có gì, cũng là chuyện của họ.
Quả nhiên, Doãn Tư Thần ngẩng đầu nhìn Mộc Nhược Na nói: "Mộc tổng, hôm nay cảm ơn cô đã giúp Cố Hề Hề."
"Được rồi, anh không trách tôi là tôi mừng rồi, chữ cảm ơn không dám nhận. Hai người có chuyện cần nói, vậy tôi đi về trước, có chuyện gì gọi cho tôi." Mộc Nhược Na nói xong, nhìn Cố Hề Hề gật đầu một cái, cầm túi xách xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, lúc này Cố Hề Hề mới phát hiện Doãn Tư Thần từ nãy giờ luôn nắm tay cô.
Ngón tay Cố Hề Hề cuộn tròn rút tay lại. Tầm mắt Doãn Tư Thần hụt hẫng rơi vào lòng bàn tay trống không của mình.
Cô luôn muốn trốn tránh anh như vậy sao?
"Chủ tịch phu nhân.." Cố Hề Hề định kể lại sự việc.
"Ai cho phép em làm vậy?" Doãn Tư Thần ngắt lời cô.
"Sao cơ?" Cố Hề Hề mờ mịt ngẩng đầu, liền đụng phải tầm mắt phun lửa.
Tại sao anh tức giận? Cô làm như thế, mặc dù mạo hiểm, nhưng cuối cùng vẫn để chủ tịch phu nhân nhận mình một ân huệ. Chỉ cần có chủ tịch phu nhân giúp, chủ tịch có thể..
A, đúng rồi! Sở dĩ anh tức giận như vậy, đại khái là vì khiến đứa bé nguy hiểm, đúng không?
Đúng rồi, tại sao cô quên mất, Doãn Tư Thần cũng như Doãn gia, đối với đứa bé này đều rất coi trọng..
"Thật xin lỗi." Cố Hề Hề rũ mắt, đáy mắt Doãn Tư Thần thoáng qua tia đau lòng, nhưng cô lại không nhìn thấy..
"Mấy ngày tới, em không được đi đâu, ở yên trong bệnh viện cho tôi." Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề rũ mắt, lửa giận trong tim không khỏi cháy lên.
Có trời mới biết, một khắc anh nghe tin Cố Hề Hề bị xe đụng, lòng lập tức trở nên rối loạn. Cho tới nay, anh chưa từng biểu hiện mất bình tĩnh thất thố trước mặt ai. Vậy mà hôm nay anh lại như vậy..
Anh giận vì Cố Hề Hề không để ý an toàn của mình mà lấy lòng chủ tịch và chủ tịch phu nhân, chuyện này có anh lo là đủ rồi, sao đến lượt cô đi quan tâm?
Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần thật sự nổi giận, cắn môi không dám lên tiếng nữa.
Doãn Tư Thần vẫn còn tức giận muốn nói, nhưng vừa ngẩng mặt nhìn thấy Cố Hề Hề ủy khuất híp mắt, lời tiếp theo lập tức tan thành mây khói.
Lúc này, Tiểu A gõ cửa đi vào: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân."
"Nói." Doãn Tư Thần thu hồi tầm mắt, đưa lưng về phía Cố Hề Hề, hỏi Tiểu A: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói thiếu phu nhân và đứa bé đều không sao. Tài xế lỗ mãng đó chỉ đụng phải đùi thiếu phu nhân, không ảnh hưởng gì đến thai nhi trong bụng." Tiểu A tóm ý nói: "Người đụng thiếu phu nhân là một đối tượng muốn hợp tác với chi nhánh công ty chúng ta."
"Ai?" Trong mắt Doãn Tư Thần nổi lên bão táp. Thiếu chút nữa làm cho người phụ nữ của anh bị thương, còn muốn làm ăn cùng Tập đoàn Doãn thị?
"Là một công ty chuyên nghiên cứu sinh học, sản xuất nguyên liệu, đầu năm nay vừa thắng đấu thầu. Công ty này là chi nhánh của Tập đoàn Mặc thị, tổng giá trị tài sản công ty này khoảng một tỷ. Giám đốc công ty cũng đang ở thành phố S, nghe nói lần này tới có ý đàm phán hợp tác với chúng ta, thứ hai nữa là gặp Tổng giám đốc Tập đoàn bên đó là Mặc Tử Hân." Tiểu A dò hỏi toàn bộ trong thời gian ngắn.
Quả nhiên không hổ là trợ thủ đắc lực của Doãn Tư Thần, chỉ cần một động thái của anh, Tiểu A cũng biết tiếp theo nên làm thế nào.
Mặc Tử Hân?
Doãn Tư Thần híp mắt lại. Người này anh đã từng nghe qua, cũng là một kỳ tài được mọi người truyền tụng như đối thủ ngang ngửa anh.
"Mặc tổng đã nghe nói chuyện thiếu phu nhân bị thương, cho thư ký gọi tới, bảo là muốn tự mình đến bệnh viện nói xin lỗi." Tiểu A tiếp tục nói: "Hình như Mặc tổng muốn tự nói chuyện với ngài."
Gặp Cố Hề Hề?
Ánh mắt Doãn Tư Thần trầm xuống. Không biết tại sao, Doãn Tư Thần đặc biệt không thích đàn ông khác gặp Cố Hề Hề. Nhất là Mặc Tử Hân, người được xem là ngang tài ngang sức, chia đều thiên hạ với anh.
Tác giả :
Nghiêm Như Bạch