Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Chương 40: Lần đầu hôn trộm
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt Cố Hề Hề, làm cho ngũ quan xinh xắn trên gương mặt cô như phủ một tầng bóng mờ ảo.
Doãn Tư Thần chưa bao giờ phát hiện, thì ra Cố Hề Hề như vậy thật sự rất đẹp mắt. Anh không ghét bầu không khí này, ngược lại còn rất thích.
Bởi vì là mùa hè cho nên Doãn Tư Thần mở mui xe ra. Nhìn Cố Hề Hề ngủ thiếp, anh theo bản năng cởi áo khoác để đắp cho cô. Bộ dáng cô ngủ như một đứa trẻ, anh từ từ dừng xe bên lề đường, kiên nhẫn đắp áp khoác cho cô.
"Ưm.." Cố Hề Hề vô ý xoay đầu, đôi môi khẽ nhếch lên, cánh môi mềm mại quẹt qua ngón tay Doãn Tư Thần.
Ngón tay Doãn Tư Thần đột nhiên cứng đờ, đôi mắt thâm sâu. Cảm xúc dịu dàng này vì sao lại làm cho cả người anh giống như bị điện giật vậy?
Cố Hề Hề vẫn ngủ say, hoàn toàn không cảm nhận được động tác của Doãn Tư Thần.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Doãn Tư Thần thăm dò muốn chạm vào cánh môi của Cố Hề Hề.
Cảm xúc.. thật là mềm mại..
Doãn Tư Thần nổi lên hứng thú, không ngừng dùng tay chọc chọc vào khuôn mặt hồng hào của Cố Hề Hề.
Con chuột nhỏ này ngủ như chết vậy. Đã chọc vào mặt cô rồi mà còn không có phản ứng.
Tầm mắt rơi vào cánh môi, đôi môi khẽ nhếch lên như đang mời chào vậy.
Đôi mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần dần dần khép lại, không thể nào che hết được ánh sáng u ám. Anh từ từ cúi xuống, tầm mắt nhìn vào gương mặt như quả trứng tròn đang ngủ say sưa, càng lúc càng gần.
Không nghĩ tới làn da của cô ở khoảng cách gần như vậy mà không hề có tì vết. Hàng mi dài giống như cánh quạt xếp gọn gàng, chiếc mũi nhỏ xinh xắn nghịch ngợm.
Đôi môi đỏ đầy đặn rơi vào tầm mắt.
Không biết lúc tối cô ăn gì mà đã trôi hết son. Nói cách khác màu môi hiện tại của cô chính là màu môi vốn có của cô.
Doãn Tư Thần đột nhiên nhảy ra một ý, điên cuồng hô to bên tai anh: "Hôn đi, hôn đi!"
Doãn Tư Thần mờ mịt, theo bản năng nhận lệnh, cúi người hôn lên môi cô.
Giây phút hai môi chạm vào nhau, Doãn Tư Thần rõ ràng cảm giác được linh hồn chấn động.
Cảm xúc thật tốt..
Doãn Tư Thần nhịn không được muốn tiến thêm một bước, nhấm nháp hương vị này chút nữa.
Nhưng mà sau đó Cố Hề Hề ưm một tiếng lại tỉnh rồi. Trong nháy mắt Doãn Tư Thần trợn to, lý trí tức thì kéo lại, mặt trắng xanh ngồi ngay ngắn. Anh mở to mắt, khó tin hành vi lúc nãy của mình.
Anh làm sao vậy? Vậy mà lại đi hôn trộm?
Không, không phải anh, nhất định vừa rồi anh bị mê hoặc rồi!
Làm sao anh có thể thừa dịp đối phương ngủ say mà hôn trộm, lại là một cô gái anh không hề thích đây?
Cố Hề Hề mờ mịt mở mắt ra, hoàn toàn không biết lúc nãy cô bị người ta ăn đậu hũ.
"Ừ. Chúng ta đến đâu rồi? Về đến nhà rồi sao?" Cố Hề Hề ngủ đến choáng váng, quay đầu liền thấy sắc mặt không bình thường của Doãn Tư Thần: "Ồ, sao mặt anh lại đỏ như vậy? Có phải anh uống nhiều rồi không?"
Doãn Tư Thần theo bản năng trả lời: "Không."
Đỏ mặt sao? Anh mà có thể đỏ mặt? Anh đã 28 tuổi rồi, không phải là đứa bé, làm sao có thể đỏ mặt đây?
"Em nhìn nhầm rồi. Đi thôi!" Đột nhiên Doãn Tư Thần hung dữ trả lời, chân giẫm phanh sau đó như điên cuồng phóng xe.
"Doãn Tư Thần, tôi là phụ nữ có thai!" Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần bắt đầu đua xe, vừa nắm dây an toàn vừa hét lên: "Nhỡ may làm tôi sợ hãi thì làm sao bây giờ?"
Chân giẫm ga cũng buông lỏng, tốc độ xe từ từ chậm lại.
Cố Hề Hề tức giận trừng mắt với Doãn Tư Thần, không phải mình chỉ ngủ một chút thôi sao, tức giận đến mức đó? Chẳng lẽ mình nằm mơ đã nói mớ điều không hay nên anh tức giận sao?
Nếu không thì sắc mặt anh lại kỳ quái như vậy? Mỗi ngày ở cùng một người đàn ông khó hiểu như vậy đúng là nằm mơ cũng muốn mắng người.
Từ tận đáy lòng Cố Hề Hề thở dài, Bảo Bảo ơi Bảo Bảo, sao ba con có thể là một gia hỏa âm tình bất định như vậy chứ!
Hai người về nhà, Cố Hề Hề chậm chạp cởi dây an toàn, vừa xuống xe liền nhìn thấy Doãn Tư Thần không thèm quay đầu mà đi thẳng vào nhà.
Đi gấp như vậy làm gì? Giống như chỉ cần anh về nhà thì phong độ thân sĩ không còn rồi. Thôi, may mà căn bản mình không thích anh, nếu không cũng có thể tức chết!
Cố Hề Hề lắc đầu, cầm túi xách định bước vào nhà. Cô vừa quay đầu cầm túi liền thấy chỗ ngồi của mình có để áo khoác âu phục của anh.
Áo của anh sao lại có thể ở chỗ mình.. chẳng lẽ anh dừng xe là vì cởi áo đắp cho mình sao?
Nghĩ đến khả năng này, đột nhiên Cố Hề Hề không hiểu sao lại cảm thấy trái tim mình mềm mại.
Thì ra tên gia hỏa kia không phải là không có tình người! Còn biết sợ mình ngủ bị cảm lạnh liền cởi áo khoác đắp cho mình. Được rồi, dù anh là vì Bảo Bảo trong bụng mới không thể không chăm sóc cho mình thì mình cũng nhận ân tình này của anh rồi.
Cố Hề Hề cầm túi và áo khoác vào nhà, vừa vào đến cửa liền cầm áo khoác và túi cho thím Trương, thay giày xong liền vào phòng.
"Thím Trương, Doãn Tư Thần đâu ạ?" Cố Hề Hề nhìn trên tầng không có ai liền hỏi.
"Thiếu gia tới thư phòng rồi. Thiếu phu nhân, thiếu gia yêu cầu chuẩn bị đồ ăn khuya, thiếu phu nhân có muốn cùng ăn một chút không?" Thím Trương hết sức cung kính hỏi.
Ăn khuya sao? Chẳng lẽ tối nay anh ta không ăn gì?
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, đêm nay hình như anh rất bận, còn phải chu toàn xã giao hết người này đến người khác. Thôi, anh chủ động đắp áo cho mình, mình đi làm thức ăn khuya cho anh xem như cảm ơn vậy.
Cố Hề Hề nói: "Tôi vào bếp xem, đúng lúc tôi hơi đói, để tôi làm luôn rồi đưa cho anh ấy."
Nghe Cố Hề Hề muốn làm đồ ăn khuya cho Doãn Tư Thần, đáy mắt thím Trương đầy vui vẻ.
Cố Hề Hề lên thay quần áo, dùng dây chun buộc tóc lại sau đó xuống bếp bắt đầu hầm cháo, lại thái nhỏ dưa muối, thêm một ít bánh bao hấp, một ít quẩy nóng. Thanh đạm nhưng không hề thiếu chất dinh dưỡng.
Cố Hề Hề bưng đồ ăn khuya lên sau đó gõ phòng Doãn Tư Thần.
"Vào đi." Doãn Tư Thần không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Đồ ăn để đó là được."
Cố Hề Hề đẩy cửa đi vào, để đồ ăn trên tay xuống, nhìn Doãn Tư Thần đang bận rộn, không lên tiếng mà trực tiếp xoay người rời đi.
"Cà phê." Không đợi Cố Hề Hề rời đi, Doãn Tư Thần đã ra lệnh.
Cố Hề Hề chần chờ một chút sau đó vẫn xuống bếp pha cho anh một ly cà phê.
Doãn Tư Thần không ngẩng đầu lên mà cứ thế nhận lấy, uống xong một ngụm liền nhíu mày: "Sao lại như thế này? Lần đầu làm sao? Cà phê này như thế nào.."
Doãn Tư Thần tức giận chưa nói hết liền ngẩng đầu nhìn thấy được Cố Hề Hề. Anh nhìn xuống cà phê trong tay và thức ăn khuya trên bàn, trong nháy mắt sự tức giận của anh tan thành mây khói.
"Em làm đồ ăn khuya sao?" Doãn Tư Thần ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, đầy thâm ý nhìn cô.
Cố Hề Hề bị Doãn Tư Thần nhìn như vậy hơi mất tự nhiên, lại đưa tay vén tóc, trả lời: "Ừ, tôi cũng hơi đói, cho nên thuận tay chuẩn bị một phần cho anh."
"Nếu đói bụng thì ăn luôn ở đây đi." Doãn Tư Thần nói xong sau đó nhìn tài liệu trong tay.
Cố Hề Hề ngẩn ngơ không biết nên trả lời như thế nào. Cô chỉ đưa đồ ăn khuya cho anh, nhưng không tính ăn chung với anh.
Doãn Tư Thần dừng bút: "Em ăn trước đi, tôi sẽ xong nhanh thôi."
Hiển nhiên Doãn Tư Thần nghĩ cô ngẩn ngơ như vậy là muốn chờ anh cùng ăn.
Nếu Cố Hề Hề biết suy nghĩ của Doãn Tư Thần nhất định sẽ dở khóc dở cười nói cho anh biết tuyệt đối là hiểu nhầm.
Nếu Doãn Tư Thần đã nói vậy thì mình không ăn có phải sẽ trêu chọc làm anh tức giận hay không? Haiz, mấy ngày nay hình như mình vẫn làm cho anh tức giận.
Thôi, đêm nay ăn khuya cùng anh vậy.
Cố Hề Hề trực tiếp ngồi xuống bàn, bắt đầu múc thêm cháo cho mình từ từ ăn.
Ừ, cháo này nấu không tệ, ăn cực kỳ ngon.
Ừ, bánh bao hấp cũng cực kì ngon, nhân bánh cực kì ngọt ngào.
Ừ, bánh quẩy này làm không tệ, lần sau bảo đầu bếp làm thêm vài cái.
Cô Hề Hề ăn rất vui vẻ, cảm giác trên đỉnh đầu có bóng đen đè lên, theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc thấy gương mặt tuấn mỹ của Doãn Tư Thần.
Anh xong việc rồi hả?
Cố Hề Hề vừa cúi đầu nhìn đôi đũa mình đã dùng, bát cũng bị mình dùng rồi, ngay cả thìa mình cũng dùng. "Mấy thứ này tôi đã dùng rồi, tôi đi lấy bộ mới cho anh." Cô còn chưa nói xong, Doãn Tư Thần đã cầm bát múc thêm bát nữa, lại dùng chiếc thìa mà cô đã dùng qua.
Suýt chút nữa Cố Hề Hề bị miếng bánh bao làm cho nghẹn.
Khoan đã, những thứ này cô đã dùng rồi mà. Hiện tại anh còn ăn, vậy chẳng phải bọn họ.. gián tiếp hôn môi sao?
Cố Hề Hề vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy lỗ tai nóng lên.
"Bánh bao ăn rất ngon sao?" Doãn Tư Thần giống như không phát hiện ra bộ dạng quẫn bách của Cố Hề Hề, mở miệng hỏi.
"Ừ, ừ, ừ, ăn ngon." Cố Hề Hề nhét đầy miệng, cả người ngây ngốc chỉ có thể trả lời theo bản năng.
Doãn Tư Thần trước tiếp cầm đũa Cố Hề Hề đã ăn gắp một bánh bao nóng cho vào miệng, nhẹ nhàng gật đầu: "Hương vị đúng là không tệ, lần sau bảo đầu bếp làm thêm một ít."
Đôi đũa kia cô cũng dùng qua rồi đấy! Cố Hề Hề bị dọa tại chỗ, theo bản năng nuốt xuống, nuốt vào miếng bánh bao lập tức muốn phun trở ra.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề nôn ra liền trực tiếp cầm bát đưa tới.
Cố Hề Hề bị nghẹn khó chịu, thấy người đưa bát qua cũng không thèm nhìn mà cúi đầu nuốt xuống.
Thật kì quái, vốn anh vẫn là người thích sạch sẽ, lúc này lại không hề mất hứng, ngược lại hình như.. còn cao hứng nữa?
Doãn Tư Thần chưa bao giờ phát hiện, thì ra Cố Hề Hề như vậy thật sự rất đẹp mắt. Anh không ghét bầu không khí này, ngược lại còn rất thích.
Bởi vì là mùa hè cho nên Doãn Tư Thần mở mui xe ra. Nhìn Cố Hề Hề ngủ thiếp, anh theo bản năng cởi áo khoác để đắp cho cô. Bộ dáng cô ngủ như một đứa trẻ, anh từ từ dừng xe bên lề đường, kiên nhẫn đắp áp khoác cho cô.
"Ưm.." Cố Hề Hề vô ý xoay đầu, đôi môi khẽ nhếch lên, cánh môi mềm mại quẹt qua ngón tay Doãn Tư Thần.
Ngón tay Doãn Tư Thần đột nhiên cứng đờ, đôi mắt thâm sâu. Cảm xúc dịu dàng này vì sao lại làm cho cả người anh giống như bị điện giật vậy?
Cố Hề Hề vẫn ngủ say, hoàn toàn không cảm nhận được động tác của Doãn Tư Thần.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Doãn Tư Thần thăm dò muốn chạm vào cánh môi của Cố Hề Hề.
Cảm xúc.. thật là mềm mại..
Doãn Tư Thần nổi lên hứng thú, không ngừng dùng tay chọc chọc vào khuôn mặt hồng hào của Cố Hề Hề.
Con chuột nhỏ này ngủ như chết vậy. Đã chọc vào mặt cô rồi mà còn không có phản ứng.
Tầm mắt rơi vào cánh môi, đôi môi khẽ nhếch lên như đang mời chào vậy.
Đôi mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần dần dần khép lại, không thể nào che hết được ánh sáng u ám. Anh từ từ cúi xuống, tầm mắt nhìn vào gương mặt như quả trứng tròn đang ngủ say sưa, càng lúc càng gần.
Không nghĩ tới làn da của cô ở khoảng cách gần như vậy mà không hề có tì vết. Hàng mi dài giống như cánh quạt xếp gọn gàng, chiếc mũi nhỏ xinh xắn nghịch ngợm.
Đôi môi đỏ đầy đặn rơi vào tầm mắt.
Không biết lúc tối cô ăn gì mà đã trôi hết son. Nói cách khác màu môi hiện tại của cô chính là màu môi vốn có của cô.
Doãn Tư Thần đột nhiên nhảy ra một ý, điên cuồng hô to bên tai anh: "Hôn đi, hôn đi!"
Doãn Tư Thần mờ mịt, theo bản năng nhận lệnh, cúi người hôn lên môi cô.
Giây phút hai môi chạm vào nhau, Doãn Tư Thần rõ ràng cảm giác được linh hồn chấn động.
Cảm xúc thật tốt..
Doãn Tư Thần nhịn không được muốn tiến thêm một bước, nhấm nháp hương vị này chút nữa.
Nhưng mà sau đó Cố Hề Hề ưm một tiếng lại tỉnh rồi. Trong nháy mắt Doãn Tư Thần trợn to, lý trí tức thì kéo lại, mặt trắng xanh ngồi ngay ngắn. Anh mở to mắt, khó tin hành vi lúc nãy của mình.
Anh làm sao vậy? Vậy mà lại đi hôn trộm?
Không, không phải anh, nhất định vừa rồi anh bị mê hoặc rồi!
Làm sao anh có thể thừa dịp đối phương ngủ say mà hôn trộm, lại là một cô gái anh không hề thích đây?
Cố Hề Hề mờ mịt mở mắt ra, hoàn toàn không biết lúc nãy cô bị người ta ăn đậu hũ.
"Ừ. Chúng ta đến đâu rồi? Về đến nhà rồi sao?" Cố Hề Hề ngủ đến choáng váng, quay đầu liền thấy sắc mặt không bình thường của Doãn Tư Thần: "Ồ, sao mặt anh lại đỏ như vậy? Có phải anh uống nhiều rồi không?"
Doãn Tư Thần theo bản năng trả lời: "Không."
Đỏ mặt sao? Anh mà có thể đỏ mặt? Anh đã 28 tuổi rồi, không phải là đứa bé, làm sao có thể đỏ mặt đây?
"Em nhìn nhầm rồi. Đi thôi!" Đột nhiên Doãn Tư Thần hung dữ trả lời, chân giẫm phanh sau đó như điên cuồng phóng xe.
"Doãn Tư Thần, tôi là phụ nữ có thai!" Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần bắt đầu đua xe, vừa nắm dây an toàn vừa hét lên: "Nhỡ may làm tôi sợ hãi thì làm sao bây giờ?"
Chân giẫm ga cũng buông lỏng, tốc độ xe từ từ chậm lại.
Cố Hề Hề tức giận trừng mắt với Doãn Tư Thần, không phải mình chỉ ngủ một chút thôi sao, tức giận đến mức đó? Chẳng lẽ mình nằm mơ đã nói mớ điều không hay nên anh tức giận sao?
Nếu không thì sắc mặt anh lại kỳ quái như vậy? Mỗi ngày ở cùng một người đàn ông khó hiểu như vậy đúng là nằm mơ cũng muốn mắng người.
Từ tận đáy lòng Cố Hề Hề thở dài, Bảo Bảo ơi Bảo Bảo, sao ba con có thể là một gia hỏa âm tình bất định như vậy chứ!
Hai người về nhà, Cố Hề Hề chậm chạp cởi dây an toàn, vừa xuống xe liền nhìn thấy Doãn Tư Thần không thèm quay đầu mà đi thẳng vào nhà.
Đi gấp như vậy làm gì? Giống như chỉ cần anh về nhà thì phong độ thân sĩ không còn rồi. Thôi, may mà căn bản mình không thích anh, nếu không cũng có thể tức chết!
Cố Hề Hề lắc đầu, cầm túi xách định bước vào nhà. Cô vừa quay đầu cầm túi liền thấy chỗ ngồi của mình có để áo khoác âu phục của anh.
Áo của anh sao lại có thể ở chỗ mình.. chẳng lẽ anh dừng xe là vì cởi áo đắp cho mình sao?
Nghĩ đến khả năng này, đột nhiên Cố Hề Hề không hiểu sao lại cảm thấy trái tim mình mềm mại.
Thì ra tên gia hỏa kia không phải là không có tình người! Còn biết sợ mình ngủ bị cảm lạnh liền cởi áo khoác đắp cho mình. Được rồi, dù anh là vì Bảo Bảo trong bụng mới không thể không chăm sóc cho mình thì mình cũng nhận ân tình này của anh rồi.
Cố Hề Hề cầm túi và áo khoác vào nhà, vừa vào đến cửa liền cầm áo khoác và túi cho thím Trương, thay giày xong liền vào phòng.
"Thím Trương, Doãn Tư Thần đâu ạ?" Cố Hề Hề nhìn trên tầng không có ai liền hỏi.
"Thiếu gia tới thư phòng rồi. Thiếu phu nhân, thiếu gia yêu cầu chuẩn bị đồ ăn khuya, thiếu phu nhân có muốn cùng ăn một chút không?" Thím Trương hết sức cung kính hỏi.
Ăn khuya sao? Chẳng lẽ tối nay anh ta không ăn gì?
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, đêm nay hình như anh rất bận, còn phải chu toàn xã giao hết người này đến người khác. Thôi, anh chủ động đắp áo cho mình, mình đi làm thức ăn khuya cho anh xem như cảm ơn vậy.
Cố Hề Hề nói: "Tôi vào bếp xem, đúng lúc tôi hơi đói, để tôi làm luôn rồi đưa cho anh ấy."
Nghe Cố Hề Hề muốn làm đồ ăn khuya cho Doãn Tư Thần, đáy mắt thím Trương đầy vui vẻ.
Cố Hề Hề lên thay quần áo, dùng dây chun buộc tóc lại sau đó xuống bếp bắt đầu hầm cháo, lại thái nhỏ dưa muối, thêm một ít bánh bao hấp, một ít quẩy nóng. Thanh đạm nhưng không hề thiếu chất dinh dưỡng.
Cố Hề Hề bưng đồ ăn khuya lên sau đó gõ phòng Doãn Tư Thần.
"Vào đi." Doãn Tư Thần không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Đồ ăn để đó là được."
Cố Hề Hề đẩy cửa đi vào, để đồ ăn trên tay xuống, nhìn Doãn Tư Thần đang bận rộn, không lên tiếng mà trực tiếp xoay người rời đi.
"Cà phê." Không đợi Cố Hề Hề rời đi, Doãn Tư Thần đã ra lệnh.
Cố Hề Hề chần chờ một chút sau đó vẫn xuống bếp pha cho anh một ly cà phê.
Doãn Tư Thần không ngẩng đầu lên mà cứ thế nhận lấy, uống xong một ngụm liền nhíu mày: "Sao lại như thế này? Lần đầu làm sao? Cà phê này như thế nào.."
Doãn Tư Thần tức giận chưa nói hết liền ngẩng đầu nhìn thấy được Cố Hề Hề. Anh nhìn xuống cà phê trong tay và thức ăn khuya trên bàn, trong nháy mắt sự tức giận của anh tan thành mây khói.
"Em làm đồ ăn khuya sao?" Doãn Tư Thần ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, đầy thâm ý nhìn cô.
Cố Hề Hề bị Doãn Tư Thần nhìn như vậy hơi mất tự nhiên, lại đưa tay vén tóc, trả lời: "Ừ, tôi cũng hơi đói, cho nên thuận tay chuẩn bị một phần cho anh."
"Nếu đói bụng thì ăn luôn ở đây đi." Doãn Tư Thần nói xong sau đó nhìn tài liệu trong tay.
Cố Hề Hề ngẩn ngơ không biết nên trả lời như thế nào. Cô chỉ đưa đồ ăn khuya cho anh, nhưng không tính ăn chung với anh.
Doãn Tư Thần dừng bút: "Em ăn trước đi, tôi sẽ xong nhanh thôi."
Hiển nhiên Doãn Tư Thần nghĩ cô ngẩn ngơ như vậy là muốn chờ anh cùng ăn.
Nếu Cố Hề Hề biết suy nghĩ của Doãn Tư Thần nhất định sẽ dở khóc dở cười nói cho anh biết tuyệt đối là hiểu nhầm.
Nếu Doãn Tư Thần đã nói vậy thì mình không ăn có phải sẽ trêu chọc làm anh tức giận hay không? Haiz, mấy ngày nay hình như mình vẫn làm cho anh tức giận.
Thôi, đêm nay ăn khuya cùng anh vậy.
Cố Hề Hề trực tiếp ngồi xuống bàn, bắt đầu múc thêm cháo cho mình từ từ ăn.
Ừ, cháo này nấu không tệ, ăn cực kỳ ngon.
Ừ, bánh bao hấp cũng cực kì ngon, nhân bánh cực kì ngọt ngào.
Ừ, bánh quẩy này làm không tệ, lần sau bảo đầu bếp làm thêm vài cái.
Cô Hề Hề ăn rất vui vẻ, cảm giác trên đỉnh đầu có bóng đen đè lên, theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc thấy gương mặt tuấn mỹ của Doãn Tư Thần.
Anh xong việc rồi hả?
Cố Hề Hề vừa cúi đầu nhìn đôi đũa mình đã dùng, bát cũng bị mình dùng rồi, ngay cả thìa mình cũng dùng. "Mấy thứ này tôi đã dùng rồi, tôi đi lấy bộ mới cho anh." Cô còn chưa nói xong, Doãn Tư Thần đã cầm bát múc thêm bát nữa, lại dùng chiếc thìa mà cô đã dùng qua.
Suýt chút nữa Cố Hề Hề bị miếng bánh bao làm cho nghẹn.
Khoan đã, những thứ này cô đã dùng rồi mà. Hiện tại anh còn ăn, vậy chẳng phải bọn họ.. gián tiếp hôn môi sao?
Cố Hề Hề vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy lỗ tai nóng lên.
"Bánh bao ăn rất ngon sao?" Doãn Tư Thần giống như không phát hiện ra bộ dạng quẫn bách của Cố Hề Hề, mở miệng hỏi.
"Ừ, ừ, ừ, ăn ngon." Cố Hề Hề nhét đầy miệng, cả người ngây ngốc chỉ có thể trả lời theo bản năng.
Doãn Tư Thần trước tiếp cầm đũa Cố Hề Hề đã ăn gắp một bánh bao nóng cho vào miệng, nhẹ nhàng gật đầu: "Hương vị đúng là không tệ, lần sau bảo đầu bếp làm thêm một ít."
Đôi đũa kia cô cũng dùng qua rồi đấy! Cố Hề Hề bị dọa tại chỗ, theo bản năng nuốt xuống, nuốt vào miếng bánh bao lập tức muốn phun trở ra.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề nôn ra liền trực tiếp cầm bát đưa tới.
Cố Hề Hề bị nghẹn khó chịu, thấy người đưa bát qua cũng không thèm nhìn mà cúi đầu nuốt xuống.
Thật kì quái, vốn anh vẫn là người thích sạch sẽ, lúc này lại không hề mất hứng, ngược lại hình như.. còn cao hứng nữa?
Tác giả :
Nghiêm Như Bạch