Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Chương 347: Thông đồng cấu kết
Cố Hề Hề cười nói: "Phu nhân quá khách khí rồi, con luôn muốn ghé thăm phu nhân nhưng sợ quấy rầy cho nên vẫn chần chừ chưa dám. Phu nhân nổi tiếng là một nhà hảo tâm luôn hết mình vì sự nghiệp từ thiện, điều này không ai là không biết, con đây là sợ bị người chê cười nên mới không dám đến ra mắt. Hôm nay con mặt dày đến đây, mong phu nhân đừng trách con tuổi trẻ không hiểu chuyện."
Thượng phu nhân cùng Cố Hề Hề nói vài lời khách sáo nửa thật nửa giả, vui đùa vài câu rồi đi vào.
Lúc Cố Hề Hề đi lướt qua Thượng Kha, anh nhỏ giọng hỏi một câu: "Cô ấy.. có khoẻ không?"
Cố Hề Hề ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Thượng Kha. Cái nhìn này của cô khiến Thượng Kha đỏ mặt đến cả mang tai, ánh mắt lập tức né tránh.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Được rồi, cứ hưởng thụ yến hội hôm nay đi đã." Cố Hề Hề nói xong liền bước vào trong, theo sau cô là Tiểu Vương và Tiêu Hằng.
Cố Hề Hề vừa xuất hiện, quả nhiên có rất nhiều vị phu nhân và thiên kim tiểu thư đồng loạt tiến đến nghênh đón.
Từ khi Doãn Tư Thần dụng tâm cố ý nâng cao địa vị của Cố Hề Hề ở Doãn gia, thì đồng thời người bên ngoài cũng thường xuyên nhắc đến cô, điều này đã làm tầng lớp thượng lưu ý thức được một điều, Cố Hề Hề không đơn giản chỉ là một vị phu nhân bù nhìn, mà thật sự là nữ chủ nhân chân chính của Doãn gia.
Đặc biệt là sau khi Cố Hề Hề nắm trong tay 10% cổ phần của tập đoàn Doãn thị, địa vị của cô tựa như nước lên thì thuyền lên, không hề thua kém bất kỳ vị quý phu nhân nào khác. Ở thời thế này, thì ai có tiền, người đó chính là có quyền!
Cố Hề Hề bị vây quanh như mặt trời giữa thiên hà, không ít người hân hoan tiến đến chào hỏi nhiệt liệt. Cô vẫn thong dong ứng đối, nhất cử nhất động đều khoan thai, vô cùng có phong phạm quý tộc.
Chỉ mới nửa năm trước đây, Cố Hề Hề chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có một ngày như vậy, có thể ung dung tán gẫu giữa một nhóm quý tộc thượng lưu. Nhưng bây giờ, cô thật sự đã làm được!
Doãn Tuyết Mạt và Tưởng Huy Âm cùng nhau bước vào, vừa vào cửa thì tầm mắt hai người bọn họ tức khắc dính lên trên người Cố Hề Hề. Cố Hề Hề càng tỏa sáng thì bọn họ càng thêm điên cuồng ghen ghét.
"Vừa đến đã thấy cô ta tươi cười, thật là chỉ muốn cào nát gương mặt đó!" Tưởng Huy Âm nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tôi cũng vậy." Doãn Tuyết Mạt liếc mắt nhìn Tưởng Huy Âm một cái, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tưởng Huy Âm đồng thời liếc mắt nhìn Doãn Tuyết Mạt, hai người bọn họ giống như đang có cùng suy nghĩ, nhanh chóng đạt được một thỏa thuận ngầm.
So với Doãn Tuyết Mạt thì Tưởng Huy Âm hôm nay đến đây hoàn toàn không cam tâm tình nguyện, mà là bị gia đình ép buộc phải tới. Nếu không thì cô ta sẽ tiếp tục bị cấm túc giam lỏng, dĩ nhiên đó không phải điều cô ta muốn, cho nên lựa chọn duy nhất chính là ngoan ngoãn tham gia yến hội từ thiện này.
Sáng nay khi Tưởng phu nhân đưa Tưởng Huy Âm đến đây thì thái độ của bà có chút kỳ quái, không còn sự ấm áp cưng chiều như trước kia nữa. Tưởng Huy Âm bỗng nhiên chột dạ, cảm thấy nhất định là do Cố Hề Hề ở sau lưng cáo trạng mình.
Bởi vì hiện tại chỉ có Cố Hề Hề mới dám đối đầu với cô ta!
Nhất định là sau chuyện xảy ra vào ngày giao thừa, Cố Hề Hề đã đi mách tội với Tưởng phu nhân cho nên mới khiến bà lạnh nhạt với cô ta. Tưởng Huy Âm cứ như vậy đổ hết mọi trách nhiệm lên người Cố Hề Hề.
Trên thực tế, sợ dĩ Tưởng phu nhân bắt đầu lãnh đạm với Tưởng Huy Âm, nguyên nhân lại không liên quan đến Cố Hề Hề.
Mà chính là ngày hôm qua sau khi Tưởng Dật Hải dẫn Tưởng Huy Âm trở về Tưởng gia, anh lập tức đem Tưởng Huy Âm nhốt trong phòng. Tưởng Huy Âm cho rằng xung quanh không có ai nên đã hét rống lên: "Anh hai, vì cái gì mà anh lại bênh vực người ngoài chứ? Chúng ta mới là người một nhà, không phải sao? Cả đời này em sẽ không lấy chồng, em sẽ ở bên cạnh anh suốt đời!"
Tưởng Huy Âm không hề hay biết lúc cô ta nói ra những lời này thì Tưởng phu nhân đang vô tình đi ngang qua hành lang gần đó. Khi Tưởng phu nhân nghe được câu nói cả đời không kết hôn của Tưởng Huy Âm, muốn ở bên cạnh Tưởng Dật Hải thì sắc mặt bà trở nên cực kỳ khó coi!
Dường như bà đã đoán được điều gì đó..
Cho dù chuyện này có khó tin đến đâu nhưng bà không thể phủ nhận, Tưởng Huy Âm rất ỷ lại và luôn bám dính lấy Tưởng Dật Hải. Bề ngoài Tưởng Huy Âm khá xinh xắn nên có không ít người theo đuổi, nhưng cô ta chưa từng để mắt đến bất kỳ ai, mà luôn luôn đi theo sau anh trai của mình.
Tưởng tượng đến khả năng kia, đáy lòng Tưởng phu nhân tựa như bị rơi xuống vực sâu.. Bà thật sự rất yêu thương và coi Tưởng Huy Âm như con gái ruột của mình, nhưng chỉ là con gái mà không phải một vị trí nào khác!
Bà tuyệt đối không cho phép giữa con trai và con gái của mình phát sinh bất kỳ chuyện gì! Loại chuyện bại hoại gia môn này tuyệt đối không được phép xảy ra!
Vốn dĩ Tưởng phu nhân không định kết thân với Thượng gia, nhưng sau khi phát hiện được chuyện động trời này thì bà đã hạ quyết định, liền gọi điện thoại ngay cho Thượng gia, đồng ý việc sắp xếp một buổi xem mắt cho Tưởng Huy Âm và Thượng Kha.
Thượng gia nhận thấy Tưởng phu nhân nhận lời, lúc này mới gióng trống khua chiêng mời rất nhiều khách quý trong tầng lớp thượng lưu tham dự buổi yến hội này. Một mặt là để hai nhà có cơ hội gặp nhau, mặt khác là để tìm kiếm xem có đối tượng nào thích hợp hơn hay không.
Rốt cuộc thì Tưởng Huy Âm tuy mang danh nghĩa Tưởng gia đại tiểu thư, nhưng vẫn không phải là huyết mạch chân chính của Tưởng gia, cho nên Thượng gia hiển nhiên phải suy xét lại một chút.
Đương nhiên Thượng phu nhân hoàn toàn không nghĩ con trai của bà có gì yếu kém mà phải rinh ràng đi tìm vợ như vậy, bà đơn giản chỉ cần một người con gái có thể kịp thời xuất hiện lúc này để ngăn cản Mộc Nhược Na ở bên cạnh Thượng Kha. Vậy nên suy cho cùng thì Tưởng Huy Âm chính là lựa chọn tốt, ít nhất là ở thời điểm này.
Nói trắng ra chỉ cần loại bỏ được Mộc Nhược Na là được, Tưởng Huy Âm ra sao không cần quan tâm, nếu cậu quý tử của bà không thích thì Thượng gia sẽ giới thiệu vài mối tốt cho Tưởng gia, tin chắc người của Tưởng gia sẽ tự biết xử lý.
Ở trong xã hội thượng lưu này, huyết thống chính là vương miện vô hình. Không mang huyết thống thuần khiết thì dù thân phận hiển hách, tài năng ưu tú, ngoại hình xuất chúng.. tất cả chỉ là hổ giấy (*).
(*) Trong tiếng Trung Quốc, "hổ giấy" là cụm từ dùng để chỉ một ai đó nhìn bề ngoài có vẻ rất mạnh, nhưng thực ra lại là yếu.
Giống như Cố Hề Hề, sở dĩ địa vị của cô được nâng tầm ngang hàng trong giới thượng lưu, là bởi vì cô đang mang thai người thừa kế đời thứ tư của Doãn gia.
Có câu mẫu bằng tử quý (*), chính bởi vì phần huyết thống thuần khiết này cho nên địa vị của Cố Hề Hề mới như nước lên thì thuyền lên. Đương nhiên điều này một phần liên quan đến dòng máu Vân gia đang chảy trong người cô. So với thân phận bình dân ngày xưa, thì thân phận Vân gia nhị tiểu thư lại cách xa một trời một vực!
(*) Mẫu bằng tử quý: Mẹ quý nhờ con.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Vân phu nhân đã từng đặc biệt dạy dỗ cho Cố Hề Hề về việc đối nhân xử thế. Không thể phủ nhân vị thế của Vân gia trong lĩnh vực văn hóa đã hoàn toàn vượt trội, khiến các gia tộc khác khó có thể theo kịp.
Xét về lễ nghi, cho dù tìm khắp toàn thế giới vẫn không có gia tộc nào sánh bằng Vân gia, hình ảnh mẫu mực điềm đạm của Vân phu nhân chính là hình mẫu lý tưởng được vô số các vị phu nhân tôn sùng.
Cố Hề Hề do một tay Vân phu nhân dạy dỗ, tất nhiên cô chính là một phiên bản khác của bà, từ cách đối nhân xử thế đến biểu hiện hàng ngày đều cực kì tốt đẹp lễ nghĩa, đầy đủ khí độ.
Ở bên đây Cố Hề Hề càng được hoan nghênh bao nhiêu, thì bên kia sắc mặt Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt càng vặn vẹo khó coi bấy nhiêu. Bọn họ thật sự không chấp nhận được, rõ ràng Cố Hề Hề chỉ là một thứ bình dân ti tiện, vì cớ gì mà lễ nghĩa lại có thể ưu nhã hơn so với các thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc như họ cơ chứ?
Đây là điều không thể chấp nhận nổi!
"Doãn tiểu thư, nếu chúng ta đã có chung một kẻ địch, vậy, cô có muốn hợp tác với tôi một chút không?" Tưởng Huy Âm hít sâu một hơi, nói: "Một mình tôi có lẽ không phải là đối thủ của cô ta, nhưng nếu cả hai chúng ta cùng nhau liên thủ, mọi chuyện sẽ khác!"
Doãn Tuyết Mạt liền nhìn Tưởng Huy Âm bằng một ánh mắt vui sướng, nói: "Hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ!" Tưởng Huy Âm rít ra bốn chữ này từ kẽ răng.
Chờ tất cả khách quý đều đã đến đông đủ, Thượng phu nhân tuyên bố buổi yến hội từ thiện chính thức bắt đầu. Tiết mục chính của ngày hôm nay là nhận lễ vật quyên góp của các vị phu nhân và thiên kim tiểu thư, các vật phẩm đó sẽ được mang đến hội bán đấu giá, số tiền thu được sẽ dùng cho việc xây cất trường học và hỗ trợ việc học cho trẻ em ở vùng sâu vùng xa.
Các vị khách đến đây hôm nay đều mang theo vật phẩm quý giá để quyên tặng. Cố Hề Hề đã chuẩn bị một bức họa Trịnh Bản Kiều, trị giá của tặng phẩm này hiển nhiên rất xa xỉ. Cô đã giao cho Tiểu Vương giữ cẩn thận trong tay không rời.
Khi đến lượt bước lên đài để triển lãm tặng phẩm, thì Tiểu Vương sẽ đem bức họa này lên và Cố Hề Hề sẽ hoàn thành nghi thức quyên tặng trước mặt mọi người.
Khách đến tham dự yến hội hôm nay rất nhiều, nhìn sơ sơ đã hơn một trăm người. Cũng khó trách, lần này Thượng phu nhân gửi lời mời không chỉ là các quý phu nhân và tiểu thư ở thành phố N, mà còn rất nhiều danh gia vọng tộc khác ở thành phố S.
Vốn dĩ các vị khách đến từ thành phố S chưa chắc sẽ tham dự, nhưng nghe nói Cố Hề Hề sẽ đến nên tất cả đều oanh oanh yến yến ăn mặc chỉnh tề tới góp mặt. Bởi lẽ tổng bộ của tập đoàn Doãn thị đặt tại thành phố S, những người này suy cho cùng là muốn dựa vào tập đoàn Doãn thị để kiếm ăn!
Họ dám không nể mặt tập đoàn Doãn thị sao? Cả Doãn thiếu phu nhân cũng tới, bọn họ có lý do gì mà không tới?
Vì thân thể bất tiện nên Cố Hề Hề không thể đứng trò chuyện quá lâu với mọi người được, cô chỉ lịch sự nói vài câu khách khí, sau đó đi cùng Tiểu Vương hướng về phía ghế sofa để nghỉ ngơi.
Tiêu Hằng đứng từ xa lặng lẽ quan sát, một thân dữ tợn quả thật không thích hợp làm cận vệ bên cạnh.
Tiểu Vương tay ôm hộp lễ vật, vẻ mặt lo lắng nhìn Cố Hề Hề: "Thiếu phu nhân, có phải mình nên tìm phòng nghỉ một chút không? Thượng gia lớn như vậy, phòng ốc rất nhiều, nhất định có phòng nghỉ dành riêng cho khách. Chờ lát nữa đến lượt chị thì chúng ta trở ra vẫn không muộn."
Cố Hề Hề đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người còn đang ăn uống linh đình, hân hoan cụng ly náo nhiệt, cô do dự một chút rồi gật gật đầu. Hiện tại thì cô cũng là trường hợp đặc biệt, bụng càng ngày càng lớn, cơ thể trở nên nặng nề bất tiện.
Người hầu nghe nói Cố Hề Hề muốn tìm phòng nghỉ, lập tức chỉ đường cho cô đến một phòng nghỉ cách đó không xa.
Cố Hề Hề lịch sự nói lời cảm ơn, sau đó chậm rãi bước vào. Trong phòng nghỉ này có một chiếc giường mát xa nhỏ, là do gia chủ dụng tâm chuẩn bị dành riêng cho Cố Hề Hề, tiện nghi nơi này rất đầy đủ, muốn cái gì chỉ cần nói với người hầu là được.
Doãn Tuyết Mạt và Tưởng Huy Âm thấy Cố Hề Hề đi vào phòng nghỉ, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng biết cơ hội đã tới!
Nhất định hôm nay phải làm Cố Hề Hề mất mặt tại bữa tiệc này! Phải khiến Cố Hề Hề mất hết thể diện, thân bại danh liệt!
Tưởng Huy Âm quay sang nói với Doãn Tuyết Mạt: "Bây giờ tôi giả vờ đi vào xin lỗi Cố Hề Hề, sau đó cố ý làm đổ nước lên người, chắc chắn cô ta sẽ nói trợ lý giúp tôi lau sạch quần áo. Đến lúc đó, cô phải nhân cơ hội đánh tráo hộp lễ vật! Tôi thật muốn nhìn xem lát nữa lúc quyên tặng, khi mở hộp tặng phẩm ra trước mắt mọi người thì Cố Hề Hề sẽ phải xấu mặt như thế nào!"
Thượng phu nhân cùng Cố Hề Hề nói vài lời khách sáo nửa thật nửa giả, vui đùa vài câu rồi đi vào.
Lúc Cố Hề Hề đi lướt qua Thượng Kha, anh nhỏ giọng hỏi một câu: "Cô ấy.. có khoẻ không?"
Cố Hề Hề ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Thượng Kha. Cái nhìn này của cô khiến Thượng Kha đỏ mặt đến cả mang tai, ánh mắt lập tức né tránh.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Được rồi, cứ hưởng thụ yến hội hôm nay đi đã." Cố Hề Hề nói xong liền bước vào trong, theo sau cô là Tiểu Vương và Tiêu Hằng.
Cố Hề Hề vừa xuất hiện, quả nhiên có rất nhiều vị phu nhân và thiên kim tiểu thư đồng loạt tiến đến nghênh đón.
Từ khi Doãn Tư Thần dụng tâm cố ý nâng cao địa vị của Cố Hề Hề ở Doãn gia, thì đồng thời người bên ngoài cũng thường xuyên nhắc đến cô, điều này đã làm tầng lớp thượng lưu ý thức được một điều, Cố Hề Hề không đơn giản chỉ là một vị phu nhân bù nhìn, mà thật sự là nữ chủ nhân chân chính của Doãn gia.
Đặc biệt là sau khi Cố Hề Hề nắm trong tay 10% cổ phần của tập đoàn Doãn thị, địa vị của cô tựa như nước lên thì thuyền lên, không hề thua kém bất kỳ vị quý phu nhân nào khác. Ở thời thế này, thì ai có tiền, người đó chính là có quyền!
Cố Hề Hề bị vây quanh như mặt trời giữa thiên hà, không ít người hân hoan tiến đến chào hỏi nhiệt liệt. Cô vẫn thong dong ứng đối, nhất cử nhất động đều khoan thai, vô cùng có phong phạm quý tộc.
Chỉ mới nửa năm trước đây, Cố Hề Hề chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có một ngày như vậy, có thể ung dung tán gẫu giữa một nhóm quý tộc thượng lưu. Nhưng bây giờ, cô thật sự đã làm được!
Doãn Tuyết Mạt và Tưởng Huy Âm cùng nhau bước vào, vừa vào cửa thì tầm mắt hai người bọn họ tức khắc dính lên trên người Cố Hề Hề. Cố Hề Hề càng tỏa sáng thì bọn họ càng thêm điên cuồng ghen ghét.
"Vừa đến đã thấy cô ta tươi cười, thật là chỉ muốn cào nát gương mặt đó!" Tưởng Huy Âm nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tôi cũng vậy." Doãn Tuyết Mạt liếc mắt nhìn Tưởng Huy Âm một cái, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tưởng Huy Âm đồng thời liếc mắt nhìn Doãn Tuyết Mạt, hai người bọn họ giống như đang có cùng suy nghĩ, nhanh chóng đạt được một thỏa thuận ngầm.
So với Doãn Tuyết Mạt thì Tưởng Huy Âm hôm nay đến đây hoàn toàn không cam tâm tình nguyện, mà là bị gia đình ép buộc phải tới. Nếu không thì cô ta sẽ tiếp tục bị cấm túc giam lỏng, dĩ nhiên đó không phải điều cô ta muốn, cho nên lựa chọn duy nhất chính là ngoan ngoãn tham gia yến hội từ thiện này.
Sáng nay khi Tưởng phu nhân đưa Tưởng Huy Âm đến đây thì thái độ của bà có chút kỳ quái, không còn sự ấm áp cưng chiều như trước kia nữa. Tưởng Huy Âm bỗng nhiên chột dạ, cảm thấy nhất định là do Cố Hề Hề ở sau lưng cáo trạng mình.
Bởi vì hiện tại chỉ có Cố Hề Hề mới dám đối đầu với cô ta!
Nhất định là sau chuyện xảy ra vào ngày giao thừa, Cố Hề Hề đã đi mách tội với Tưởng phu nhân cho nên mới khiến bà lạnh nhạt với cô ta. Tưởng Huy Âm cứ như vậy đổ hết mọi trách nhiệm lên người Cố Hề Hề.
Trên thực tế, sợ dĩ Tưởng phu nhân bắt đầu lãnh đạm với Tưởng Huy Âm, nguyên nhân lại không liên quan đến Cố Hề Hề.
Mà chính là ngày hôm qua sau khi Tưởng Dật Hải dẫn Tưởng Huy Âm trở về Tưởng gia, anh lập tức đem Tưởng Huy Âm nhốt trong phòng. Tưởng Huy Âm cho rằng xung quanh không có ai nên đã hét rống lên: "Anh hai, vì cái gì mà anh lại bênh vực người ngoài chứ? Chúng ta mới là người một nhà, không phải sao? Cả đời này em sẽ không lấy chồng, em sẽ ở bên cạnh anh suốt đời!"
Tưởng Huy Âm không hề hay biết lúc cô ta nói ra những lời này thì Tưởng phu nhân đang vô tình đi ngang qua hành lang gần đó. Khi Tưởng phu nhân nghe được câu nói cả đời không kết hôn của Tưởng Huy Âm, muốn ở bên cạnh Tưởng Dật Hải thì sắc mặt bà trở nên cực kỳ khó coi!
Dường như bà đã đoán được điều gì đó..
Cho dù chuyện này có khó tin đến đâu nhưng bà không thể phủ nhận, Tưởng Huy Âm rất ỷ lại và luôn bám dính lấy Tưởng Dật Hải. Bề ngoài Tưởng Huy Âm khá xinh xắn nên có không ít người theo đuổi, nhưng cô ta chưa từng để mắt đến bất kỳ ai, mà luôn luôn đi theo sau anh trai của mình.
Tưởng tượng đến khả năng kia, đáy lòng Tưởng phu nhân tựa như bị rơi xuống vực sâu.. Bà thật sự rất yêu thương và coi Tưởng Huy Âm như con gái ruột của mình, nhưng chỉ là con gái mà không phải một vị trí nào khác!
Bà tuyệt đối không cho phép giữa con trai và con gái của mình phát sinh bất kỳ chuyện gì! Loại chuyện bại hoại gia môn này tuyệt đối không được phép xảy ra!
Vốn dĩ Tưởng phu nhân không định kết thân với Thượng gia, nhưng sau khi phát hiện được chuyện động trời này thì bà đã hạ quyết định, liền gọi điện thoại ngay cho Thượng gia, đồng ý việc sắp xếp một buổi xem mắt cho Tưởng Huy Âm và Thượng Kha.
Thượng gia nhận thấy Tưởng phu nhân nhận lời, lúc này mới gióng trống khua chiêng mời rất nhiều khách quý trong tầng lớp thượng lưu tham dự buổi yến hội này. Một mặt là để hai nhà có cơ hội gặp nhau, mặt khác là để tìm kiếm xem có đối tượng nào thích hợp hơn hay không.
Rốt cuộc thì Tưởng Huy Âm tuy mang danh nghĩa Tưởng gia đại tiểu thư, nhưng vẫn không phải là huyết mạch chân chính của Tưởng gia, cho nên Thượng gia hiển nhiên phải suy xét lại một chút.
Đương nhiên Thượng phu nhân hoàn toàn không nghĩ con trai của bà có gì yếu kém mà phải rinh ràng đi tìm vợ như vậy, bà đơn giản chỉ cần một người con gái có thể kịp thời xuất hiện lúc này để ngăn cản Mộc Nhược Na ở bên cạnh Thượng Kha. Vậy nên suy cho cùng thì Tưởng Huy Âm chính là lựa chọn tốt, ít nhất là ở thời điểm này.
Nói trắng ra chỉ cần loại bỏ được Mộc Nhược Na là được, Tưởng Huy Âm ra sao không cần quan tâm, nếu cậu quý tử của bà không thích thì Thượng gia sẽ giới thiệu vài mối tốt cho Tưởng gia, tin chắc người của Tưởng gia sẽ tự biết xử lý.
Ở trong xã hội thượng lưu này, huyết thống chính là vương miện vô hình. Không mang huyết thống thuần khiết thì dù thân phận hiển hách, tài năng ưu tú, ngoại hình xuất chúng.. tất cả chỉ là hổ giấy (*).
(*) Trong tiếng Trung Quốc, "hổ giấy" là cụm từ dùng để chỉ một ai đó nhìn bề ngoài có vẻ rất mạnh, nhưng thực ra lại là yếu.
Giống như Cố Hề Hề, sở dĩ địa vị của cô được nâng tầm ngang hàng trong giới thượng lưu, là bởi vì cô đang mang thai người thừa kế đời thứ tư của Doãn gia.
Có câu mẫu bằng tử quý (*), chính bởi vì phần huyết thống thuần khiết này cho nên địa vị của Cố Hề Hề mới như nước lên thì thuyền lên. Đương nhiên điều này một phần liên quan đến dòng máu Vân gia đang chảy trong người cô. So với thân phận bình dân ngày xưa, thì thân phận Vân gia nhị tiểu thư lại cách xa một trời một vực!
(*) Mẫu bằng tử quý: Mẹ quý nhờ con.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Vân phu nhân đã từng đặc biệt dạy dỗ cho Cố Hề Hề về việc đối nhân xử thế. Không thể phủ nhân vị thế của Vân gia trong lĩnh vực văn hóa đã hoàn toàn vượt trội, khiến các gia tộc khác khó có thể theo kịp.
Xét về lễ nghi, cho dù tìm khắp toàn thế giới vẫn không có gia tộc nào sánh bằng Vân gia, hình ảnh mẫu mực điềm đạm của Vân phu nhân chính là hình mẫu lý tưởng được vô số các vị phu nhân tôn sùng.
Cố Hề Hề do một tay Vân phu nhân dạy dỗ, tất nhiên cô chính là một phiên bản khác của bà, từ cách đối nhân xử thế đến biểu hiện hàng ngày đều cực kì tốt đẹp lễ nghĩa, đầy đủ khí độ.
Ở bên đây Cố Hề Hề càng được hoan nghênh bao nhiêu, thì bên kia sắc mặt Tưởng Huy Âm và Doãn Tuyết Mạt càng vặn vẹo khó coi bấy nhiêu. Bọn họ thật sự không chấp nhận được, rõ ràng Cố Hề Hề chỉ là một thứ bình dân ti tiện, vì cớ gì mà lễ nghĩa lại có thể ưu nhã hơn so với các thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc như họ cơ chứ?
Đây là điều không thể chấp nhận nổi!
"Doãn tiểu thư, nếu chúng ta đã có chung một kẻ địch, vậy, cô có muốn hợp tác với tôi một chút không?" Tưởng Huy Âm hít sâu một hơi, nói: "Một mình tôi có lẽ không phải là đối thủ của cô ta, nhưng nếu cả hai chúng ta cùng nhau liên thủ, mọi chuyện sẽ khác!"
Doãn Tuyết Mạt liền nhìn Tưởng Huy Âm bằng một ánh mắt vui sướng, nói: "Hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ!" Tưởng Huy Âm rít ra bốn chữ này từ kẽ răng.
Chờ tất cả khách quý đều đã đến đông đủ, Thượng phu nhân tuyên bố buổi yến hội từ thiện chính thức bắt đầu. Tiết mục chính của ngày hôm nay là nhận lễ vật quyên góp của các vị phu nhân và thiên kim tiểu thư, các vật phẩm đó sẽ được mang đến hội bán đấu giá, số tiền thu được sẽ dùng cho việc xây cất trường học và hỗ trợ việc học cho trẻ em ở vùng sâu vùng xa.
Các vị khách đến đây hôm nay đều mang theo vật phẩm quý giá để quyên tặng. Cố Hề Hề đã chuẩn bị một bức họa Trịnh Bản Kiều, trị giá của tặng phẩm này hiển nhiên rất xa xỉ. Cô đã giao cho Tiểu Vương giữ cẩn thận trong tay không rời.
Khi đến lượt bước lên đài để triển lãm tặng phẩm, thì Tiểu Vương sẽ đem bức họa này lên và Cố Hề Hề sẽ hoàn thành nghi thức quyên tặng trước mặt mọi người.
Khách đến tham dự yến hội hôm nay rất nhiều, nhìn sơ sơ đã hơn một trăm người. Cũng khó trách, lần này Thượng phu nhân gửi lời mời không chỉ là các quý phu nhân và tiểu thư ở thành phố N, mà còn rất nhiều danh gia vọng tộc khác ở thành phố S.
Vốn dĩ các vị khách đến từ thành phố S chưa chắc sẽ tham dự, nhưng nghe nói Cố Hề Hề sẽ đến nên tất cả đều oanh oanh yến yến ăn mặc chỉnh tề tới góp mặt. Bởi lẽ tổng bộ của tập đoàn Doãn thị đặt tại thành phố S, những người này suy cho cùng là muốn dựa vào tập đoàn Doãn thị để kiếm ăn!
Họ dám không nể mặt tập đoàn Doãn thị sao? Cả Doãn thiếu phu nhân cũng tới, bọn họ có lý do gì mà không tới?
Vì thân thể bất tiện nên Cố Hề Hề không thể đứng trò chuyện quá lâu với mọi người được, cô chỉ lịch sự nói vài câu khách khí, sau đó đi cùng Tiểu Vương hướng về phía ghế sofa để nghỉ ngơi.
Tiêu Hằng đứng từ xa lặng lẽ quan sát, một thân dữ tợn quả thật không thích hợp làm cận vệ bên cạnh.
Tiểu Vương tay ôm hộp lễ vật, vẻ mặt lo lắng nhìn Cố Hề Hề: "Thiếu phu nhân, có phải mình nên tìm phòng nghỉ một chút không? Thượng gia lớn như vậy, phòng ốc rất nhiều, nhất định có phòng nghỉ dành riêng cho khách. Chờ lát nữa đến lượt chị thì chúng ta trở ra vẫn không muộn."
Cố Hề Hề đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người còn đang ăn uống linh đình, hân hoan cụng ly náo nhiệt, cô do dự một chút rồi gật gật đầu. Hiện tại thì cô cũng là trường hợp đặc biệt, bụng càng ngày càng lớn, cơ thể trở nên nặng nề bất tiện.
Người hầu nghe nói Cố Hề Hề muốn tìm phòng nghỉ, lập tức chỉ đường cho cô đến một phòng nghỉ cách đó không xa.
Cố Hề Hề lịch sự nói lời cảm ơn, sau đó chậm rãi bước vào. Trong phòng nghỉ này có một chiếc giường mát xa nhỏ, là do gia chủ dụng tâm chuẩn bị dành riêng cho Cố Hề Hề, tiện nghi nơi này rất đầy đủ, muốn cái gì chỉ cần nói với người hầu là được.
Doãn Tuyết Mạt và Tưởng Huy Âm thấy Cố Hề Hề đi vào phòng nghỉ, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng biết cơ hội đã tới!
Nhất định hôm nay phải làm Cố Hề Hề mất mặt tại bữa tiệc này! Phải khiến Cố Hề Hề mất hết thể diện, thân bại danh liệt!
Tưởng Huy Âm quay sang nói với Doãn Tuyết Mạt: "Bây giờ tôi giả vờ đi vào xin lỗi Cố Hề Hề, sau đó cố ý làm đổ nước lên người, chắc chắn cô ta sẽ nói trợ lý giúp tôi lau sạch quần áo. Đến lúc đó, cô phải nhân cơ hội đánh tráo hộp lễ vật! Tôi thật muốn nhìn xem lát nữa lúc quyên tặng, khi mở hộp tặng phẩm ra trước mắt mọi người thì Cố Hề Hề sẽ phải xấu mặt như thế nào!"
Tác giả :
Nghiêm Như Bạch