Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Chương 252: Doãn đại thiếu gia ôn nhu
Rời khỏi phòng trà, Doãn Tư Thần vẫn không có ý định buông tay Cố Hề Hề ra.
Hiện tại không còn người ngoài, khoé mắt Doãn Tư Thần nheo nheo lại không giấu được ý cười: "Đi, anh sẽ dẫn em đi xem phòng của anh!"
"Phòng của anh?" Cố Hề Hề kinh ngạc.
"Đúng vậy." Doãn Tư Thần nhướng mày: "Anh chính là Doãn đại thiếu gia, ở chỗ này sao lại không có phòng của anh được chứ? Dù anh rất ít khi ở đây nhưng phòng của anh chính là căn phòng tốt nhất!"
Cố Hề Hề ngẫm lại thấy cũng đúng. Từ sau khi kết hôn thì Doãn Tư Thần đều ở cùng với cô tại căn biệt thự bên ngoài kia. Trước giờ chưa từng thấy anh quay về đại trạch của Doãn gia.
Đại trạch của Doãn gia tuy rất rộng lớn xa hoa, nhưng bầu không khí quả thật không thể mang đến cho cô cảm giác dễ chịu như căn biệt thự kia, dĩ nhiên càng không thể so sánh với Vân gia.
Cố Hề Hề tùy ý để Doãn Tư Thần kéo tay cô đi lên tầng ba, dọc đường đi có không ít người hầu cúi đầu hành lễ với họ. Nhưng Doãn Tư Thần phảng phất như cái gì cũng không nghe, điều gì cũng không thấy, chỉ lo nói chuyện giảng giải cho Cố Hề Hề mọi việc trong nhà.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Cố Hề Hề nở nụ cười dịu dàng lắng nghe, cô biết đây là Doãn Tư Thần đang cưng chiều yêu thương mình.
Từ sau khi trở về, tình cảm hai người càng thêm nồng nàn. Mặc kệ là Cố Hề Hề hay là Doãn Tư Thần, cả hai đều đã hoàn toàn vượt qua những ngăn cách trở ngại trước đó, tình yêu tự nhiên càng thêm ân ái.
Doãn Tư Thần đột nhiên đặc biệt cảm kích trước đây bà nội đã buộc anh phải kết hôn. Nếu không có sự ép buộc của ngày hôm đó, thì sao lại có hạnh phúc ngọt ngào của ngày hôm nay?
Chính Doãn Tư Thần cũng cảm thấy bản thân mình thật sự rất tà môn. Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ đẹp, nhưng anh càng ngày càng cảm thấy mái tóc mượt mà, sự ôn nhu của Cố Hề Hề chính là đẹp nhất, không cần giang sơn, chỉ cần mỹ nhân có lẽ là vậy!
Cố Hề Hề đi theo Doãn Tư Thần, từng bước từng bước dẫm lên thảm thủ công tuyệt mỹ, theo một lối đi thẳng đến góc hàng lang phía tây ở tầng ba.
Một cánh cửa lớn xuất hiện trước mắt.
Doãn Tư Thần đưa tay đẩy cửa phòng, xoay người cúi đầu theo tiêu chuẩn quý tộc Anh quốc, ưu nhã nói với Cố Hề Hề: "Phu nhân, mời vào!"
Cố Hề Hề hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, thuận ý cất bước đi vào phòng.
Vừa bước vào phòng, Cố Hề Hề tức khắc cảm thấy như vừa tiến vào một không gian cực kỳ đặc biệt. Phong cách trang trí nơi này và bên ngoài hoàn toàn bất đồng. Bên ngoài tráng lệ, còn chỗ này lại thật trầm lắng, tất cả đều theo phong cách giản lược nhưng vẫn rất thời thượng.
Cố Hề Hề duỗi tay cầm lấy một vật trang trí nhỏ nhỏ, phát hiện đồ vật này rất tinh mỹ.
"Đây là tác phẩm của Versace, toàn thế giới này chỉ có một cái." Doãn Tư Thần thuận miệng nói: "Bởi vì từng hợp tác với Versace cho nên đây là lễ vật mà Versace tặng riêng cho anh. Nhà thiết kế phải mất một tháng mới có thể tạo ra tuyệt phẩm này."
Chỉ là một vật trang trí phòng, hơn nữa chỉ là một trong những đồ vật trang trí ở đây, thế nhưng lại thiết kế mất một tháng!
Cố Hề Hề run rẩy đặt đồ vật kia xuống, cảm thấy xem thế là đủ rồi.
"Vậy những đồ vật trang trí khác cũng vậy sao?" Cố Hề Hề nhịn không được hỏi.
Doãn Tư Thần nhướng mày: "Đúng, đều là tác phẩm của các công ty khác. Em biết đấy, anh đối với những chuyện này đều có yêu cầu rất cao."
Đâu chỉ là rất cao! Không chỉ ở đây mà cả những đồ vật trang trí trong căn biệt thự kia đều không có cái nào là vật phẩm bình thường cả.
A, trừ mấy con búp bê sứ mà cô tự bày biện!
Doãn Tư Thần hào hứng lôi kéo Cố Hề Hề giới thiệu từng đồ vật trong phòng của anh, thậm chí có rất nhiều đồ đều là chính Doãn Tư Thần làm ra. Cô lúc này mới biết được Doãn Tư Thần là một người vô cùng đa tài đa nghệ.
Tuy từ miệng trợ lý Tiểu A thì cô đã biết anh thông minh tài giỏi đến cỡ nào, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông nằm bên cạnh mình mỗi đêm lại ưu tú đến trình độ này!
Ánh mắt Doãn Tư Thần nhìn về phía Cố Hề Hề, mang theo cực hạn sủng nịch nói: "Em tới đây!"
Cố Hề Hề đặt món đồ gỗ tinh xảo trong tay xuống, đi theo Doãn Tư Thần tới một không gian rộng rãi. Toàn bộ gian phòng đều trống trải thoáng đãng, chỉ có một cây đàn dương cẩm đặt chính giữa, ngoài ra không có gì khác.
Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề ngồi xuống trước đàn dương cầm, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đánh lên phím đàn, một chuỗi âm thanh thanh thoát vang lên.
"Anh muốn đánh đàn cho em nghe?" Cố Hề Hề cười cười nhìn Doãn Tư Thần.
"Ừ!" Lúc này khuôn mặt Doãn Tư Thần lại có vẻ hồn nhiên trẻ trung: "Anh rất thích bài hát mà em hát vào buổi sáng ngày hôm đó!"
Buổi sáng ngày hôm đó?
Cố Hề Hề thẫn thờ một chút, rồi mới nhớ ra chính là lúc sau khi cô vừa kết hôn, cô tưởng nhầm Doãn Tư Thần đã rời khỏi cho nên vui vẻ đứng ở ban công vừa tưới hoa vừa múa hát.
Sau đó cô lại cùng anh hát bài này..
"Hôm nay anh muốn tự mình hát cho em nghe. Trước giờ anh chưa từng hát cho người nào nghe cả." Đáy mắt Doãn Tư Thần tràn đầy nhu tình, ánh mắt ôn hòa, ôm lấy Cố Hề Hề.. một chút.. giữ chặt lấy cô trong lồng ngực của anh.
Cố Hề Hề nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập tình yêu, ngước nhìn cổ vũ cho Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần chậm rãi nhắm mắt, ngón tay ấn lên các phím đàn, giai điệu "I 'm yours" từ từ vang lên.
Đây là lần thứ hai Cố Hề Hề nghe được Doãn Tư Thần đàn khúc nhạc này, phảng phất nhớ tới thời điểm lúc vừa mới kết hôn, những ngày tháng đó là vô vàn ký ức ngọt ngào khi hai người nảy nở tình cảm với nhau.
Well you done done me and you bet I felt it
I tried to be chill but you' re so hot I melted
I fell right through the cracks
And now I 'm trying to get back
Before the cool done run out
I' ll be giving it my best-est
And nothing 's going to stop me but divine intervention
I reckon it' s again my turn,
To win some or learn some
But I won 't hesitate no more, no more
It cannot wait, I' m yours
So với Cố Hề Hề thì Doãn Tư Thần phát âm tốt và thuần túy chính tông hơn. Đây cũng không phải điểm mấu chốt, mà là lần đầu tiên Cố Hề Hề phát hiện Doãn Tư Thần lại hát hay đến vậy!
Đặc biệt lúc anh nhìn cô chăm chú với ánh mắt thâm tình chân thành, những ca từ vốn quen thuộc kia từ miệng anh phát ra làm cho Cố Hề Hề cảm thấy một lần nữa như bị bài hát này nắm lấy linh hồn mình!
Bài hát này, Doãn Tư Thần hát hoàn chỉnh từ đầu tới cuối.
Cố Hề Hề vẫn mỉm cười chìm đắm trong giai điệu.
Tiếng đàn thật hay, tiếng hát thật tuyệt vời!
Thời điểm khúc ca kết thúc, Doãn Tư Thần đánh phím đàn cuối cùng, ngẩng đầu thâm trầm nhìn cô: "Hề Hề, I'm yours!"
Cố Hề Hề đột nhiên thấy cảm động như vỡ òa, hốc mắt thoáng chốc đỏ lên.
Doãn Tư Thần duỗi tay vuốt ve gương mặt Cố Hề Hề, cọ cọ trán mình lên trán của cô, giữa hai người không còn khoảng cách nào nữa cả. Khoé mắt hẹp dài hơi nheo lại, đôi mắt đẹp đó không hề trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt Cố Hề Hề.
Anh dùng cách này để nói cho cô biết anh nghiêm túc đến nhường nào.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng đáp lại: "Em cũng vậy!"
Doãn Tư Thần nở nụ cười dịu dàng, ý cười càng lúc càng sâu, càng lúc càng mãn nguyện.
Không kiềm chế được nữa, môi anh chạm khẽ lên môi Cố Hề Hề hôn một chút.
"Anh rất hạnh phúc! Anh thật phải cảm tạ trời xanh đã mang em đến bên anh." Doãn Tư Thần vô cùng nghiêm túc nói: "Hề Hề, từ nay về sau, anh sẽ luôn ở bên em cho dù là đến chân trời góc biển, không rời không xa!"
Cố Hề Hề rưng rưng gật gật đầu.
Một nụ hôn lần nữa đặt lên môi, Cố Hề Hề ngọt ngào đáp lại.
Giờ khắc này, trong mắt hai người chỉ có nhau.
Doãn Tư Thần bồng Cố Hề Hề lên theo kiểu công chúa, triền miên hôn nồng nhiệt không dứt, lại vừa nhanh chóng đi tới phòng ngủ của mình, ngón tay ái muội từ từ cởi bỏ quần áo của cô.
"Anh lại nữa!" Cố Hề Hề hơi bất mãn lẩm bẩm.
"Ừ, đã quá một tháng anh chưa được đụng vào em rồi, anh ăn chay thật sự lâu lắm rồi.." Giọng nói Doãn Tư Thần tà mị mơ hồ: "Vợ à, em thật là xấu nha! Rõ ràng đang mang thai mà còn đẹp mê hồn đến vậy, làm mỗi lần anh nhìn em đều cầm lòng không được! Chúng ta sinh xong tên tiểu tử này thì không cần sinh nữa có được không? Sinh nhiều như vậy sẽ quấy rầy hạnh phúc của chúng ta thì không tốt chút nào!"
Cố Hề Hề thiếu chút cười phun ra.
Doãn Tư Thần lại trừng phạt cắn mút bên tai Cố Hề Hề: "Chú ý vào! Không được nghĩ đến người khác, cả con của mình cũng không được!"
Cố Hề Hề lần nữa bật cười.
Thì ra chồng của cô lại là một bình dấm cực kỳ chua..
Một khắc kiều diễm, tình yêu ôn nhu lan tỏa khắp phòng.
Doãn Tư Thần đau lòng không nỡ để Cố Hề Hề phải lăn lộn nhiều, thấy cô có chút mệt mỏi thì sau đó liền tốc chiến tốc thắng.
Không lâu sau đã có người hầu tiến vào giúp Cố Hề Hề tắm rửa lau sạch thân thể.
Cố Hề Hề đỏ bừng cả mặt, vừa rồi nhất thời động tình, hoàn toàn quên mất nơi này không phải là biệt thự nhà mình.. Đều là do người này..
Doãn Tư Thần tắm rửa xong tươi cười nhìn Cố Hề Hề đang đỏ mặt đang thay quần áo.
"Xấu xa! Đây chính là đại trạch đó!" Cố Hề Hề trừng mắt liếc nhìn Doãn Tư Thần một cái.
Doãn Tư Thần càng cười thêm tà mị.
"Vợ ngốc của anh! Xem ra em còn chưa biết ý nghĩa của thân phận Doãn đại thiếu gia này là gì rồi? Tuy rằng nơi này hiện tại chủ nhân là bà nội, nhưng Doãn đại thiếu gia là người hoàn toàn có quyền thừa kế chính thức!" Doãn Tư Thần duỗi tay nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Cố Hề Hề một cái: "Tư tàng của bà nội thì anh không quản được, nhưng những đồ vật khác ở đây đều thuộc về anh! Ở chính nơi của mình làm chuyện yêu đương thì có gì mà không được chứ?"
(*) Tư tàng: Tài sản riêng.
Gương mặt Cố Hề Hề lần nữa đỏ ửng lên, nhưng khi suy nghĩ lại thì những lời này còn có một tầng ý nghĩa khác.
"Ý anh là tư tàng trân quý của bà nội sẽ để dành cho Doãn Tư Dược sao?" Cố Hề Hề hỏi lại.
"Không phải là không có khả năng này. Chẳng qua từ biểu hiện ngày hôm nay thì chuyện này đúng là khó nói." Doãn Tư Thần nở nụ cười kiêu ngạo: "Doãn Tư Dược có lẽ sẽ có được một số tiền cùng vài món đồ cổ đáng giá, còn những thứ khác thì chưa chắc."
Cố Hề Hề nhạy bén nhìn anh: "Anh đã làm cái gì đó đúng không?"
Doãn Tư Thần khen thưởng hôn lên trán Cố Hề Hề một cái: "Hừ, đó là đương nhiên! Bà nội muốn cho Doãn Tư Dược lễ vật, sao lại có thể không cho em? Cho nên anh đã cùng bà nội chơi một ván cờ, nếu bà nội thua thì lễ vật đưa cho Doãn Tư Dược phải để em được ưu tiên chọn trước! Nói cách khác, cho dù là những món đồ cho Doãn Tư Dược thì chỉ là những thứ mà vợ yêu của anh không cần!"
Cố Hề Hề vô ngữ không biết nói gì.
Ông chồng này của cô..
Thật đúng là biết bênh vực người của mình mà! Nhưng mà, cô thích!
Nghỉ ngơi không lâu lắm thì bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu A gõ cửa nói: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân. Chủ tịch mời hai người qua ạ!"
"Đã biết." Doãn Tư Thần trả lời một biết, lập tức nói với Cố Hề Hề: "Trong lúc chọn đồ, cứ việc mở miệng, đừng ngượng ngùng gì cả, cùng đừng có cảm giác không đành lòng! Dù sao vài thứ kia chỉ là ở trên tay Doãn Tư Dược một thời gian, sớm muộn gì cũng về tay chúng ta!"
Cố Hề Hề một lần nữa im lặng.
Trắng trợn khi dễ Doãn Tư Dược như vậy thật sự có thể được chứ?
Hiện tại không còn người ngoài, khoé mắt Doãn Tư Thần nheo nheo lại không giấu được ý cười: "Đi, anh sẽ dẫn em đi xem phòng của anh!"
"Phòng của anh?" Cố Hề Hề kinh ngạc.
"Đúng vậy." Doãn Tư Thần nhướng mày: "Anh chính là Doãn đại thiếu gia, ở chỗ này sao lại không có phòng của anh được chứ? Dù anh rất ít khi ở đây nhưng phòng của anh chính là căn phòng tốt nhất!"
Cố Hề Hề ngẫm lại thấy cũng đúng. Từ sau khi kết hôn thì Doãn Tư Thần đều ở cùng với cô tại căn biệt thự bên ngoài kia. Trước giờ chưa từng thấy anh quay về đại trạch của Doãn gia.
Đại trạch của Doãn gia tuy rất rộng lớn xa hoa, nhưng bầu không khí quả thật không thể mang đến cho cô cảm giác dễ chịu như căn biệt thự kia, dĩ nhiên càng không thể so sánh với Vân gia.
Cố Hề Hề tùy ý để Doãn Tư Thần kéo tay cô đi lên tầng ba, dọc đường đi có không ít người hầu cúi đầu hành lễ với họ. Nhưng Doãn Tư Thần phảng phất như cái gì cũng không nghe, điều gì cũng không thấy, chỉ lo nói chuyện giảng giải cho Cố Hề Hề mọi việc trong nhà.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Cố Hề Hề nở nụ cười dịu dàng lắng nghe, cô biết đây là Doãn Tư Thần đang cưng chiều yêu thương mình.
Từ sau khi trở về, tình cảm hai người càng thêm nồng nàn. Mặc kệ là Cố Hề Hề hay là Doãn Tư Thần, cả hai đều đã hoàn toàn vượt qua những ngăn cách trở ngại trước đó, tình yêu tự nhiên càng thêm ân ái.
Doãn Tư Thần đột nhiên đặc biệt cảm kích trước đây bà nội đã buộc anh phải kết hôn. Nếu không có sự ép buộc của ngày hôm đó, thì sao lại có hạnh phúc ngọt ngào của ngày hôm nay?
Chính Doãn Tư Thần cũng cảm thấy bản thân mình thật sự rất tà môn. Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ đẹp, nhưng anh càng ngày càng cảm thấy mái tóc mượt mà, sự ôn nhu của Cố Hề Hề chính là đẹp nhất, không cần giang sơn, chỉ cần mỹ nhân có lẽ là vậy!
Cố Hề Hề đi theo Doãn Tư Thần, từng bước từng bước dẫm lên thảm thủ công tuyệt mỹ, theo một lối đi thẳng đến góc hàng lang phía tây ở tầng ba.
Một cánh cửa lớn xuất hiện trước mắt.
Doãn Tư Thần đưa tay đẩy cửa phòng, xoay người cúi đầu theo tiêu chuẩn quý tộc Anh quốc, ưu nhã nói với Cố Hề Hề: "Phu nhân, mời vào!"
Cố Hề Hề hờn dỗi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, thuận ý cất bước đi vào phòng.
Vừa bước vào phòng, Cố Hề Hề tức khắc cảm thấy như vừa tiến vào một không gian cực kỳ đặc biệt. Phong cách trang trí nơi này và bên ngoài hoàn toàn bất đồng. Bên ngoài tráng lệ, còn chỗ này lại thật trầm lắng, tất cả đều theo phong cách giản lược nhưng vẫn rất thời thượng.
Cố Hề Hề duỗi tay cầm lấy một vật trang trí nhỏ nhỏ, phát hiện đồ vật này rất tinh mỹ.
"Đây là tác phẩm của Versace, toàn thế giới này chỉ có một cái." Doãn Tư Thần thuận miệng nói: "Bởi vì từng hợp tác với Versace cho nên đây là lễ vật mà Versace tặng riêng cho anh. Nhà thiết kế phải mất một tháng mới có thể tạo ra tuyệt phẩm này."
Chỉ là một vật trang trí phòng, hơn nữa chỉ là một trong những đồ vật trang trí ở đây, thế nhưng lại thiết kế mất một tháng!
Cố Hề Hề run rẩy đặt đồ vật kia xuống, cảm thấy xem thế là đủ rồi.
"Vậy những đồ vật trang trí khác cũng vậy sao?" Cố Hề Hề nhịn không được hỏi.
Doãn Tư Thần nhướng mày: "Đúng, đều là tác phẩm của các công ty khác. Em biết đấy, anh đối với những chuyện này đều có yêu cầu rất cao."
Đâu chỉ là rất cao! Không chỉ ở đây mà cả những đồ vật trang trí trong căn biệt thự kia đều không có cái nào là vật phẩm bình thường cả.
A, trừ mấy con búp bê sứ mà cô tự bày biện!
Doãn Tư Thần hào hứng lôi kéo Cố Hề Hề giới thiệu từng đồ vật trong phòng của anh, thậm chí có rất nhiều đồ đều là chính Doãn Tư Thần làm ra. Cô lúc này mới biết được Doãn Tư Thần là một người vô cùng đa tài đa nghệ.
Tuy từ miệng trợ lý Tiểu A thì cô đã biết anh thông minh tài giỏi đến cỡ nào, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông nằm bên cạnh mình mỗi đêm lại ưu tú đến trình độ này!
Ánh mắt Doãn Tư Thần nhìn về phía Cố Hề Hề, mang theo cực hạn sủng nịch nói: "Em tới đây!"
Cố Hề Hề đặt món đồ gỗ tinh xảo trong tay xuống, đi theo Doãn Tư Thần tới một không gian rộng rãi. Toàn bộ gian phòng đều trống trải thoáng đãng, chỉ có một cây đàn dương cẩm đặt chính giữa, ngoài ra không có gì khác.
Doãn Tư Thần nắm tay Cố Hề Hề ngồi xuống trước đàn dương cầm, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đánh lên phím đàn, một chuỗi âm thanh thanh thoát vang lên.
"Anh muốn đánh đàn cho em nghe?" Cố Hề Hề cười cười nhìn Doãn Tư Thần.
"Ừ!" Lúc này khuôn mặt Doãn Tư Thần lại có vẻ hồn nhiên trẻ trung: "Anh rất thích bài hát mà em hát vào buổi sáng ngày hôm đó!"
Buổi sáng ngày hôm đó?
Cố Hề Hề thẫn thờ một chút, rồi mới nhớ ra chính là lúc sau khi cô vừa kết hôn, cô tưởng nhầm Doãn Tư Thần đã rời khỏi cho nên vui vẻ đứng ở ban công vừa tưới hoa vừa múa hát.
Sau đó cô lại cùng anh hát bài này..
"Hôm nay anh muốn tự mình hát cho em nghe. Trước giờ anh chưa từng hát cho người nào nghe cả." Đáy mắt Doãn Tư Thần tràn đầy nhu tình, ánh mắt ôn hòa, ôm lấy Cố Hề Hề.. một chút.. giữ chặt lấy cô trong lồng ngực của anh.
Cố Hề Hề nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập tình yêu, ngước nhìn cổ vũ cho Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần chậm rãi nhắm mắt, ngón tay ấn lên các phím đàn, giai điệu "I 'm yours" từ từ vang lên.
Đây là lần thứ hai Cố Hề Hề nghe được Doãn Tư Thần đàn khúc nhạc này, phảng phất nhớ tới thời điểm lúc vừa mới kết hôn, những ngày tháng đó là vô vàn ký ức ngọt ngào khi hai người nảy nở tình cảm với nhau.
Well you done done me and you bet I felt it
I tried to be chill but you' re so hot I melted
I fell right through the cracks
And now I 'm trying to get back
Before the cool done run out
I' ll be giving it my best-est
And nothing 's going to stop me but divine intervention
I reckon it' s again my turn,
To win some or learn some
But I won 't hesitate no more, no more
It cannot wait, I' m yours
So với Cố Hề Hề thì Doãn Tư Thần phát âm tốt và thuần túy chính tông hơn. Đây cũng không phải điểm mấu chốt, mà là lần đầu tiên Cố Hề Hề phát hiện Doãn Tư Thần lại hát hay đến vậy!
Đặc biệt lúc anh nhìn cô chăm chú với ánh mắt thâm tình chân thành, những ca từ vốn quen thuộc kia từ miệng anh phát ra làm cho Cố Hề Hề cảm thấy một lần nữa như bị bài hát này nắm lấy linh hồn mình!
Bài hát này, Doãn Tư Thần hát hoàn chỉnh từ đầu tới cuối.
Cố Hề Hề vẫn mỉm cười chìm đắm trong giai điệu.
Tiếng đàn thật hay, tiếng hát thật tuyệt vời!
Thời điểm khúc ca kết thúc, Doãn Tư Thần đánh phím đàn cuối cùng, ngẩng đầu thâm trầm nhìn cô: "Hề Hề, I'm yours!"
Cố Hề Hề đột nhiên thấy cảm động như vỡ òa, hốc mắt thoáng chốc đỏ lên.
Doãn Tư Thần duỗi tay vuốt ve gương mặt Cố Hề Hề, cọ cọ trán mình lên trán của cô, giữa hai người không còn khoảng cách nào nữa cả. Khoé mắt hẹp dài hơi nheo lại, đôi mắt đẹp đó không hề trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt Cố Hề Hề.
Anh dùng cách này để nói cho cô biết anh nghiêm túc đến nhường nào.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng đáp lại: "Em cũng vậy!"
Doãn Tư Thần nở nụ cười dịu dàng, ý cười càng lúc càng sâu, càng lúc càng mãn nguyện.
Không kiềm chế được nữa, môi anh chạm khẽ lên môi Cố Hề Hề hôn một chút.
"Anh rất hạnh phúc! Anh thật phải cảm tạ trời xanh đã mang em đến bên anh." Doãn Tư Thần vô cùng nghiêm túc nói: "Hề Hề, từ nay về sau, anh sẽ luôn ở bên em cho dù là đến chân trời góc biển, không rời không xa!"
Cố Hề Hề rưng rưng gật gật đầu.
Một nụ hôn lần nữa đặt lên môi, Cố Hề Hề ngọt ngào đáp lại.
Giờ khắc này, trong mắt hai người chỉ có nhau.
Doãn Tư Thần bồng Cố Hề Hề lên theo kiểu công chúa, triền miên hôn nồng nhiệt không dứt, lại vừa nhanh chóng đi tới phòng ngủ của mình, ngón tay ái muội từ từ cởi bỏ quần áo của cô.
"Anh lại nữa!" Cố Hề Hề hơi bất mãn lẩm bẩm.
"Ừ, đã quá một tháng anh chưa được đụng vào em rồi, anh ăn chay thật sự lâu lắm rồi.." Giọng nói Doãn Tư Thần tà mị mơ hồ: "Vợ à, em thật là xấu nha! Rõ ràng đang mang thai mà còn đẹp mê hồn đến vậy, làm mỗi lần anh nhìn em đều cầm lòng không được! Chúng ta sinh xong tên tiểu tử này thì không cần sinh nữa có được không? Sinh nhiều như vậy sẽ quấy rầy hạnh phúc của chúng ta thì không tốt chút nào!"
Cố Hề Hề thiếu chút cười phun ra.
Doãn Tư Thần lại trừng phạt cắn mút bên tai Cố Hề Hề: "Chú ý vào! Không được nghĩ đến người khác, cả con của mình cũng không được!"
Cố Hề Hề lần nữa bật cười.
Thì ra chồng của cô lại là một bình dấm cực kỳ chua..
Một khắc kiều diễm, tình yêu ôn nhu lan tỏa khắp phòng.
Doãn Tư Thần đau lòng không nỡ để Cố Hề Hề phải lăn lộn nhiều, thấy cô có chút mệt mỏi thì sau đó liền tốc chiến tốc thắng.
Không lâu sau đã có người hầu tiến vào giúp Cố Hề Hề tắm rửa lau sạch thân thể.
Cố Hề Hề đỏ bừng cả mặt, vừa rồi nhất thời động tình, hoàn toàn quên mất nơi này không phải là biệt thự nhà mình.. Đều là do người này..
Doãn Tư Thần tắm rửa xong tươi cười nhìn Cố Hề Hề đang đỏ mặt đang thay quần áo.
"Xấu xa! Đây chính là đại trạch đó!" Cố Hề Hề trừng mắt liếc nhìn Doãn Tư Thần một cái.
Doãn Tư Thần càng cười thêm tà mị.
"Vợ ngốc của anh! Xem ra em còn chưa biết ý nghĩa của thân phận Doãn đại thiếu gia này là gì rồi? Tuy rằng nơi này hiện tại chủ nhân là bà nội, nhưng Doãn đại thiếu gia là người hoàn toàn có quyền thừa kế chính thức!" Doãn Tư Thần duỗi tay nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Cố Hề Hề một cái: "Tư tàng của bà nội thì anh không quản được, nhưng những đồ vật khác ở đây đều thuộc về anh! Ở chính nơi của mình làm chuyện yêu đương thì có gì mà không được chứ?"
(*) Tư tàng: Tài sản riêng.
Gương mặt Cố Hề Hề lần nữa đỏ ửng lên, nhưng khi suy nghĩ lại thì những lời này còn có một tầng ý nghĩa khác.
"Ý anh là tư tàng trân quý của bà nội sẽ để dành cho Doãn Tư Dược sao?" Cố Hề Hề hỏi lại.
"Không phải là không có khả năng này. Chẳng qua từ biểu hiện ngày hôm nay thì chuyện này đúng là khó nói." Doãn Tư Thần nở nụ cười kiêu ngạo: "Doãn Tư Dược có lẽ sẽ có được một số tiền cùng vài món đồ cổ đáng giá, còn những thứ khác thì chưa chắc."
Cố Hề Hề nhạy bén nhìn anh: "Anh đã làm cái gì đó đúng không?"
Doãn Tư Thần khen thưởng hôn lên trán Cố Hề Hề một cái: "Hừ, đó là đương nhiên! Bà nội muốn cho Doãn Tư Dược lễ vật, sao lại có thể không cho em? Cho nên anh đã cùng bà nội chơi một ván cờ, nếu bà nội thua thì lễ vật đưa cho Doãn Tư Dược phải để em được ưu tiên chọn trước! Nói cách khác, cho dù là những món đồ cho Doãn Tư Dược thì chỉ là những thứ mà vợ yêu của anh không cần!"
Cố Hề Hề vô ngữ không biết nói gì.
Ông chồng này của cô..
Thật đúng là biết bênh vực người của mình mà! Nhưng mà, cô thích!
Nghỉ ngơi không lâu lắm thì bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu A gõ cửa nói: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân. Chủ tịch mời hai người qua ạ!"
"Đã biết." Doãn Tư Thần trả lời một biết, lập tức nói với Cố Hề Hề: "Trong lúc chọn đồ, cứ việc mở miệng, đừng ngượng ngùng gì cả, cùng đừng có cảm giác không đành lòng! Dù sao vài thứ kia chỉ là ở trên tay Doãn Tư Dược một thời gian, sớm muộn gì cũng về tay chúng ta!"
Cố Hề Hề một lần nữa im lặng.
Trắng trợn khi dễ Doãn Tư Dược như vậy thật sự có thể được chứ?
Tác giả :
Nghiêm Như Bạch