Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch
Chương 82: Diễn xuất bất ngờ của Linh Nhi (3)
Sấm giữa trời quang, sau tiếng nổ rất lớn ấy, là những tiếng nổ liên tiếp không dứt, ầm ì giống như có hàng vạn chiếc xe đang cùng chạy. Mọi người nghe âm thanh ấy thì mặt biến sắc, những kẻ nhát gan đã thét thất thanh.
Đám đạo nhân ban đầu thì vui mừng hớn hở sau lại hồ nghi, vốn tưởng rằng trời xanh nổi sấm, là dấu hiệu khích lệ họ trừ yêu diệt ma, sau lại thấy trong đám người hỗn loạn, hồ yêu là kẻ phải hốt hoảng sợ hãi nhất thì bình chân như vại, không những thế, thậm chí còn hào hứng thích thú ngẩng lên nhìn trời…
“Thiếu niên Vu tộc, đừng tác quái nữa!” Tuyệt Vọng đạo nhân tức giận hét lên, một tiếng xuyên mây, truyền đến tai Thu Quan Vân lúc này đang khoanh tay dựa tường tư thế nhàn nhã như xem kịch vui, đúng lúc ấy tiếng sấm cũng dứt, cuối cùng Tuyệt Vọng đạo nhân đã có thể hiên ngang chất vấn: “Tiếng sấm này là do các hạ sử dụng ‘chướng nhãn pháp’ để tạo thành phải không? Nếu các hạ cho rằng dùng thủ đoạn ấy có thể giúp hồ yêu chạy thoát, thì đừng vọng tưởng nữa!”
Lúc này, Thu Quan Vân đang ngẩng cổ nhìn trời, vẻ mặt hào hứng lạ thường, nghe Tuyệt Vọng đạo nhân hỏi vậy, thì đôi longo mày đen nhướng lên, còn chưa nói, nhưng đôi môi mỏng màu hồng hoa đào đã nở một nụ cười kỳ quái: “Tạp mao lão đạo kia, bổn đại gia đang đứng đây xem kịch rất thú vị, ngươi lại dám làm bổn đại gia mất hứng, ngươi thật khiến người khác chán ghét!”
Tuyệt Vọng đạo nhân lạnh lùng hừ một tiếng, “Bần đạo sớm đã biết rõ lai lịch của ngươi, nay ngươi dùng sấm che tai, là vì hồ yêu kia không sợ tiếng sấm, màn kịch dở đó, ngươi tưởng đạo nhân Thiên Nhạc sơn bọn ta là phế nhân mắt mù tai điếc chắc?”
“Á á á!” Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên kêu ba tiếng kỳ quái, vẻ mặt kinh ngạc. “Ngươi lại đoán được dự định của bổn thiếu niên sao? Tạp mao lão đạo ngươi cũng không phải hạng vừa.”
“Các hạ xin hãy tự trọng!” Nếu không phải Vu tộc có quan hệ với đương kim hoàng thất, thì vị thiếu niên này chắc chắn đã trở thành yêu nghiệt để đám đạo nhân Thiên Nhạc sơn hàng phục rồi, đâu dễ dàng đứng đây mà ngông cuồng ? “Việc này không liên quan gì đến địa giới Vu tộc, xin đừng can dự vào chuyện của huyền môn ngoại giới!” “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta can thiệp? Trời muốn nổi sấm, bổn đại gia muốn mắng ngươi, thì liên quan gì tới ngươi? Lũ tạp mao lão đạo các ngươi ưa quản chuyện không đâu giờ còn quản cả bổn đại gia ta, cũng to gan thật đấy, tưởng mình là ông trời chắc? Cẩn thận trên trời có sấm, sẽ đánh chết kẻ bất kính như ngươi! Ngoài ra còn có cả thần linh, sẽ trừng trị một kẻ không biết trời cao đất dày gì như ngươi! Hơn nữa, chuyện huyền môn ngoại giới, bổn đại gia không những muốn quản, mà còn chắc chắn sẽ phải quản, quản chặt, quản bằng được, ngươi định làm gì bổn ác bá?”
Khả năng mắng chửi người thì Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên này nếu khiêm tốn cũng được coi là đệ nhị, và chẳng ai dám tranh giành vị trí đệ nhất với hắn. Hôm nay đám đạo nhân chọc giận mĩ thiếu niên, chỉ thấy những tiếng mắng nhiếc vang lên không ngừng, liên miên không dứt, dài như một dòng sông, từ đôi môi hồng hàm răng trắng đó tuôn trào. Mắng một hồi khiến sắc mặt các đạo nhân biến đổi khôn lường, tức giận tới mức không thể kiềm chế.
“Bắt yêu!” Tuyệt Vọng đạo nhân mặt đanh lại, cao giọng ra lệnh.
Các vị đạo nhân dùng pháp khí, cùng hướng về phía Linh Nhi.
Thu Hàn Nguyệt đanh mặt lại, đôi mắt đẹp nheo nheo, tay phải giơ cao: “Chuẩn bị!”
Thị vệ của phủ thành chủ lập tức giương cung, dàn trận đợi.
Đương nhiên đám đạo nhân của Thiên Nhạc sơn khi đã quyết định trừ yêu nghiệt họ chẳng màng sống chết, rừng cung tên lạnh léo cũng không áp đảo được khí thế của họ, nhưng bất giác họ phải chùn bước.
“Thu thành chủ lại cố chấp muốn bảo vệ yêu nghiệt này, vì yêu nghiệt mà không tiếc tính mạng binh sĩ quyết đối đầu với người của Thiên Nhạc sơn ta, với hành vi của ngài, tất sẽ gặp quả báo, làm hại tới gia tộc!” Tuyệt Vọng đạo nhân hét lớn.
“Không kẻ nào được phép bắt nạt thê tử của bổn thành chủ trước mặt bổn thành chủ!” Một tay ôm chặt Linh Nhi, một tay cầm kiếm, mặt đanh lại lạnh như băng, ánh mắt lạnh tới mức khiến nước sông cũng đông lại. “Nếu các người dám bước lên trước một bước, tất sẽ máu chảy thành sông, thi thể chất chồng!”
“Thu thành chủ thân là chủ của một thành, vì sự ích kỷ của bản thân, lại không trân trọng tính mạng của bách tính, thế sao xứng với danh thành chủ!” Tuyệt Vọng đạo nhân đột nhiên quay người hướng về phía bách tính nói lớn: “Cho dù nói thế nào, thì thành chủ phu nhân của các người cũng là yêu không phải người, điều ấy là sự thật, các người đã nhìn thấy rồi đấy, thành chủ của các người cố chấp bảo vệ, nếu có một ngày, đại họa giáng xuống, nếu trách thì đừng chỉ trách yêu nghiệt hại người, mà còn phải trách thành chủ đại nhân vì sắc quên dân!”
Lòng người khó lấy, nhưng lại dễ dàng bị kích động. Trong đám người đứng xem cho dù không tin thành chủ phu nhân là yêu nghiệt hại người, nhưng do đám đạo nhân hết lần này tới lần khác cảnh báo, cũng không tránh khỏi nảy sinh nghi ngơ vào sợ cho an nguy của mình.
“… Thành chủ phu nhân.” Thường thì, càng là những kẻ nhát gan sợ chết, lúc này lại càng thể hiện sự hèn nhát của mình. Người nói lời vừa rồi là một người như thế, dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn thấp thỏm mở lời, “Thành chủ phu nhân dù sao cũng là yêu, kể cả không để đạo nhân giết, nhưng chắc cũng không nên giữ lại trong thành chứ? Thành chủ, xin ngài hãy nghĩ cho con dân, mà đưa thành chủ phu nhân đi được không…”
“… Ừm, đây cũng là một cách hay.” Lập tức có người phụ họa, “Thành chủ phu nhân xinh đẹp như vậy không thể để đạo nhân giết được, nhưng hàng ngày chúng tôi phải sống cùng một hồ ly thành tinh trong thành, thực sự cũng khiến chúng tôi không yên tâm, đưa thành chủ phu nhân rời khỏi thành cũng là một cách hay.”
“Có lý, có lý, vừa đảm bảo an toàn cho thành chủ phu nhân, lại giải tỏa được sự lo lắng của chúng tôi, một cách hay…”
“Cách hay, có ích đấy…”
Lòng người dễ thay đổi, trong đám người đứng quanh đã bắt đầu lên tiếng tán đồng.
Ông lão râu dài đứng trong đám người đó ánh mắt sáng lên, mấy lần định mở miệng nói nhưng kìm lại được: Lúc này, nếu mở lời phản đối, thì chỉ kích thích bản tính tạo phản của con người thôi, không hay.
Thu Quan Vân nghe mà phát bực, nên mới nghĩ ra vài câu cay nghiệt để đối đáp. Bên kia, Thu Hàn Nguyệt chau mày, môi cũng mấp máy định nói, nhưng đã có một tiếng nói khác vang lên trước.
“Linh Nhi sẽ không rời khỏi ca ca!” Cái đầu nhỏ xinh đẹp ngẩng cao, Linh Nhi khí thế bừng bừng, nói: “Linh Nhi là thê tử của ca ca, đã từng bái lạy tổ tông trời đất, muốn sống với ca ca mãi mái, sẽ không rời khỏi ca ca!”
“Nhưng… thành chủ phu nhân, người không đi, thì chúng tôi không yên tâm, chúng tôi chỉ là đám phàm phu tục tử, cho dù có biết người không hại chúng côi, nhưng chúng tôi vẫn lo.”
“Đúng thế, thành chủ phu nhân, người sẽ không hại người. Vương lão tam ta có thể vỗ ngực đứng ra đảm bảo cho người, nhưng chúng tôi bé gan sợ sệt quen rồi, một khi chúng tôi đã biết người là… thì, đêm ngủ không yên giấc, cơm ăn không ngon. Thành chủ phu nhân là người tốt, thì hãy coi như thương xót chúng tôi, được không?”
Những lời cầu khấn vang lên, sắc mặt Thu Hàn Nguyệt tối lại, bước lên trước một bước: Các ngươi…”
“Ca ca đừng nói.” Linh Nhi dùng bàn tay nhỏ của mình ngăn lại, đôi mắt to long lanh vô cùng kiên định. “Để Linh Nhi nói với họ.”
“… Hả?” Tiểu nha đầu hôm nay, rốt cuộc có phải Linh Nhi không? Hay là từ trước tới giờ hắn không hề hiểu gì về tiểu thê tử thuần khiết đáng yêu này của mình?
“Các người muốn Linh Nhi đi, chính là vì sợ Linh Nhi sẽ làm hại các người. Linh Nhi nói sẽ không làm thế, nhưng các người không tin. Linh Nhi sẽ không hại người đâu, các người thấy rồi đấy, đến sấm sét trên trời còn không đánh Linh Nhi, bởi vì Linh Nhi là một hồ ly tốt.”
“Đúng vậy.” Lời của thành chủ phu nhân vừa dứt, ông lão râu dài cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào, vỗ tay nói tiếp: “Ai cũng nói yêu có thiên kiếp, sấm trời chính là khắc tinh của yêu ma, vừa rồi tiếng sấm đó khiến người khác phát sợ, chúng ta đều sợ tới mất mật, thành chủ phu nhân lại vẫn bình yên đứng đây. Ngay cả trời còn không đánh thành chủ phu nhân, có thể nói sự lương thiện của thành chủ phu nhân đến trời xanh cũng cảm nhận được…”
“Ông già kia ngươi dám dùng lời lẽ của yêu nghiệt để mê hoặc dân chúng!” Tuyệt Vọng đạo nhân hét lớn một tiếng, “Sấm giữa trời quang, vốn là hiện tượng dị thường, tiếng sấm đó đến lại rất đúng lúc, càng không thể suy đoán theo lẽ thường, lai lịch của ngươi thế nào bổn đạo nhân không quản, nhưng nếu ngươi định hợp lực cùng thiếu niên Vu tộc kia để lừa gạt đạo nhân Thiên Nhạc sơn ta, giúp yêu nghiệt thoát thân, thì đấy là sai lầm.”
Ông lão nhướng mày: “Lão hủ…”
“Có tiếng sấm là vì Lôi ca ca đang tức giận!” Lại là giọng nói non nớt đó, Linh Nhi tiếp: “Lôi ca ca vừa hay đi ngang qua đây, thấy ngươi định giết Linh Nhi, Lôi ca ca rất giận, nên mới lớn tiếng mắng chửi ngươi!”
Tuyệt Vọng đạo nhân cười nhạt: “Yêu nghiệt lại lừa gạt ta.”
“Lôi ca ca đang đứng sau ngươi!” Ngón tay giơ cao, Linh Nhi chỉ về phía sau Tuyệt Vọng đạo nhân.
Đám đạo nhân ban đầu thì vui mừng hớn hở sau lại hồ nghi, vốn tưởng rằng trời xanh nổi sấm, là dấu hiệu khích lệ họ trừ yêu diệt ma, sau lại thấy trong đám người hỗn loạn, hồ yêu là kẻ phải hốt hoảng sợ hãi nhất thì bình chân như vại, không những thế, thậm chí còn hào hứng thích thú ngẩng lên nhìn trời…
“Thiếu niên Vu tộc, đừng tác quái nữa!” Tuyệt Vọng đạo nhân tức giận hét lên, một tiếng xuyên mây, truyền đến tai Thu Quan Vân lúc này đang khoanh tay dựa tường tư thế nhàn nhã như xem kịch vui, đúng lúc ấy tiếng sấm cũng dứt, cuối cùng Tuyệt Vọng đạo nhân đã có thể hiên ngang chất vấn: “Tiếng sấm này là do các hạ sử dụng ‘chướng nhãn pháp’ để tạo thành phải không? Nếu các hạ cho rằng dùng thủ đoạn ấy có thể giúp hồ yêu chạy thoát, thì đừng vọng tưởng nữa!”
Lúc này, Thu Quan Vân đang ngẩng cổ nhìn trời, vẻ mặt hào hứng lạ thường, nghe Tuyệt Vọng đạo nhân hỏi vậy, thì đôi longo mày đen nhướng lên, còn chưa nói, nhưng đôi môi mỏng màu hồng hoa đào đã nở một nụ cười kỳ quái: “Tạp mao lão đạo kia, bổn đại gia đang đứng đây xem kịch rất thú vị, ngươi lại dám làm bổn đại gia mất hứng, ngươi thật khiến người khác chán ghét!”
Tuyệt Vọng đạo nhân lạnh lùng hừ một tiếng, “Bần đạo sớm đã biết rõ lai lịch của ngươi, nay ngươi dùng sấm che tai, là vì hồ yêu kia không sợ tiếng sấm, màn kịch dở đó, ngươi tưởng đạo nhân Thiên Nhạc sơn bọn ta là phế nhân mắt mù tai điếc chắc?”
“Á á á!” Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên kêu ba tiếng kỳ quái, vẻ mặt kinh ngạc. “Ngươi lại đoán được dự định của bổn thiếu niên sao? Tạp mao lão đạo ngươi cũng không phải hạng vừa.”
“Các hạ xin hãy tự trọng!” Nếu không phải Vu tộc có quan hệ với đương kim hoàng thất, thì vị thiếu niên này chắc chắn đã trở thành yêu nghiệt để đám đạo nhân Thiên Nhạc sơn hàng phục rồi, đâu dễ dàng đứng đây mà ngông cuồng ? “Việc này không liên quan gì đến địa giới Vu tộc, xin đừng can dự vào chuyện của huyền môn ngoại giới!” “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta can thiệp? Trời muốn nổi sấm, bổn đại gia muốn mắng ngươi, thì liên quan gì tới ngươi? Lũ tạp mao lão đạo các ngươi ưa quản chuyện không đâu giờ còn quản cả bổn đại gia ta, cũng to gan thật đấy, tưởng mình là ông trời chắc? Cẩn thận trên trời có sấm, sẽ đánh chết kẻ bất kính như ngươi! Ngoài ra còn có cả thần linh, sẽ trừng trị một kẻ không biết trời cao đất dày gì như ngươi! Hơn nữa, chuyện huyền môn ngoại giới, bổn đại gia không những muốn quản, mà còn chắc chắn sẽ phải quản, quản chặt, quản bằng được, ngươi định làm gì bổn ác bá?”
Khả năng mắng chửi người thì Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên này nếu khiêm tốn cũng được coi là đệ nhị, và chẳng ai dám tranh giành vị trí đệ nhất với hắn. Hôm nay đám đạo nhân chọc giận mĩ thiếu niên, chỉ thấy những tiếng mắng nhiếc vang lên không ngừng, liên miên không dứt, dài như một dòng sông, từ đôi môi hồng hàm răng trắng đó tuôn trào. Mắng một hồi khiến sắc mặt các đạo nhân biến đổi khôn lường, tức giận tới mức không thể kiềm chế.
“Bắt yêu!” Tuyệt Vọng đạo nhân mặt đanh lại, cao giọng ra lệnh.
Các vị đạo nhân dùng pháp khí, cùng hướng về phía Linh Nhi.
Thu Hàn Nguyệt đanh mặt lại, đôi mắt đẹp nheo nheo, tay phải giơ cao: “Chuẩn bị!”
Thị vệ của phủ thành chủ lập tức giương cung, dàn trận đợi.
Đương nhiên đám đạo nhân của Thiên Nhạc sơn khi đã quyết định trừ yêu nghiệt họ chẳng màng sống chết, rừng cung tên lạnh léo cũng không áp đảo được khí thế của họ, nhưng bất giác họ phải chùn bước.
“Thu thành chủ lại cố chấp muốn bảo vệ yêu nghiệt này, vì yêu nghiệt mà không tiếc tính mạng binh sĩ quyết đối đầu với người của Thiên Nhạc sơn ta, với hành vi của ngài, tất sẽ gặp quả báo, làm hại tới gia tộc!” Tuyệt Vọng đạo nhân hét lớn.
“Không kẻ nào được phép bắt nạt thê tử của bổn thành chủ trước mặt bổn thành chủ!” Một tay ôm chặt Linh Nhi, một tay cầm kiếm, mặt đanh lại lạnh như băng, ánh mắt lạnh tới mức khiến nước sông cũng đông lại. “Nếu các người dám bước lên trước một bước, tất sẽ máu chảy thành sông, thi thể chất chồng!”
“Thu thành chủ thân là chủ của một thành, vì sự ích kỷ của bản thân, lại không trân trọng tính mạng của bách tính, thế sao xứng với danh thành chủ!” Tuyệt Vọng đạo nhân đột nhiên quay người hướng về phía bách tính nói lớn: “Cho dù nói thế nào, thì thành chủ phu nhân của các người cũng là yêu không phải người, điều ấy là sự thật, các người đã nhìn thấy rồi đấy, thành chủ của các người cố chấp bảo vệ, nếu có một ngày, đại họa giáng xuống, nếu trách thì đừng chỉ trách yêu nghiệt hại người, mà còn phải trách thành chủ đại nhân vì sắc quên dân!”
Lòng người khó lấy, nhưng lại dễ dàng bị kích động. Trong đám người đứng xem cho dù không tin thành chủ phu nhân là yêu nghiệt hại người, nhưng do đám đạo nhân hết lần này tới lần khác cảnh báo, cũng không tránh khỏi nảy sinh nghi ngơ vào sợ cho an nguy của mình.
“… Thành chủ phu nhân.” Thường thì, càng là những kẻ nhát gan sợ chết, lúc này lại càng thể hiện sự hèn nhát của mình. Người nói lời vừa rồi là một người như thế, dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn thấp thỏm mở lời, “Thành chủ phu nhân dù sao cũng là yêu, kể cả không để đạo nhân giết, nhưng chắc cũng không nên giữ lại trong thành chứ? Thành chủ, xin ngài hãy nghĩ cho con dân, mà đưa thành chủ phu nhân đi được không…”
“… Ừm, đây cũng là một cách hay.” Lập tức có người phụ họa, “Thành chủ phu nhân xinh đẹp như vậy không thể để đạo nhân giết được, nhưng hàng ngày chúng tôi phải sống cùng một hồ ly thành tinh trong thành, thực sự cũng khiến chúng tôi không yên tâm, đưa thành chủ phu nhân rời khỏi thành cũng là một cách hay.”
“Có lý, có lý, vừa đảm bảo an toàn cho thành chủ phu nhân, lại giải tỏa được sự lo lắng của chúng tôi, một cách hay…”
“Cách hay, có ích đấy…”
Lòng người dễ thay đổi, trong đám người đứng quanh đã bắt đầu lên tiếng tán đồng.
Ông lão râu dài đứng trong đám người đó ánh mắt sáng lên, mấy lần định mở miệng nói nhưng kìm lại được: Lúc này, nếu mở lời phản đối, thì chỉ kích thích bản tính tạo phản của con người thôi, không hay.
Thu Quan Vân nghe mà phát bực, nên mới nghĩ ra vài câu cay nghiệt để đối đáp. Bên kia, Thu Hàn Nguyệt chau mày, môi cũng mấp máy định nói, nhưng đã có một tiếng nói khác vang lên trước.
“Linh Nhi sẽ không rời khỏi ca ca!” Cái đầu nhỏ xinh đẹp ngẩng cao, Linh Nhi khí thế bừng bừng, nói: “Linh Nhi là thê tử của ca ca, đã từng bái lạy tổ tông trời đất, muốn sống với ca ca mãi mái, sẽ không rời khỏi ca ca!”
“Nhưng… thành chủ phu nhân, người không đi, thì chúng tôi không yên tâm, chúng tôi chỉ là đám phàm phu tục tử, cho dù có biết người không hại chúng côi, nhưng chúng tôi vẫn lo.”
“Đúng thế, thành chủ phu nhân, người sẽ không hại người. Vương lão tam ta có thể vỗ ngực đứng ra đảm bảo cho người, nhưng chúng tôi bé gan sợ sệt quen rồi, một khi chúng tôi đã biết người là… thì, đêm ngủ không yên giấc, cơm ăn không ngon. Thành chủ phu nhân là người tốt, thì hãy coi như thương xót chúng tôi, được không?”
Những lời cầu khấn vang lên, sắc mặt Thu Hàn Nguyệt tối lại, bước lên trước một bước: Các ngươi…”
“Ca ca đừng nói.” Linh Nhi dùng bàn tay nhỏ của mình ngăn lại, đôi mắt to long lanh vô cùng kiên định. “Để Linh Nhi nói với họ.”
“… Hả?” Tiểu nha đầu hôm nay, rốt cuộc có phải Linh Nhi không? Hay là từ trước tới giờ hắn không hề hiểu gì về tiểu thê tử thuần khiết đáng yêu này của mình?
“Các người muốn Linh Nhi đi, chính là vì sợ Linh Nhi sẽ làm hại các người. Linh Nhi nói sẽ không làm thế, nhưng các người không tin. Linh Nhi sẽ không hại người đâu, các người thấy rồi đấy, đến sấm sét trên trời còn không đánh Linh Nhi, bởi vì Linh Nhi là một hồ ly tốt.”
“Đúng vậy.” Lời của thành chủ phu nhân vừa dứt, ông lão râu dài cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào, vỗ tay nói tiếp: “Ai cũng nói yêu có thiên kiếp, sấm trời chính là khắc tinh của yêu ma, vừa rồi tiếng sấm đó khiến người khác phát sợ, chúng ta đều sợ tới mất mật, thành chủ phu nhân lại vẫn bình yên đứng đây. Ngay cả trời còn không đánh thành chủ phu nhân, có thể nói sự lương thiện của thành chủ phu nhân đến trời xanh cũng cảm nhận được…”
“Ông già kia ngươi dám dùng lời lẽ của yêu nghiệt để mê hoặc dân chúng!” Tuyệt Vọng đạo nhân hét lớn một tiếng, “Sấm giữa trời quang, vốn là hiện tượng dị thường, tiếng sấm đó đến lại rất đúng lúc, càng không thể suy đoán theo lẽ thường, lai lịch của ngươi thế nào bổn đạo nhân không quản, nhưng nếu ngươi định hợp lực cùng thiếu niên Vu tộc kia để lừa gạt đạo nhân Thiên Nhạc sơn ta, giúp yêu nghiệt thoát thân, thì đấy là sai lầm.”
Ông lão nhướng mày: “Lão hủ…”
“Có tiếng sấm là vì Lôi ca ca đang tức giận!” Lại là giọng nói non nớt đó, Linh Nhi tiếp: “Lôi ca ca vừa hay đi ngang qua đây, thấy ngươi định giết Linh Nhi, Lôi ca ca rất giận, nên mới lớn tiếng mắng chửi ngươi!”
Tuyệt Vọng đạo nhân cười nhạt: “Yêu nghiệt lại lừa gạt ta.”
“Lôi ca ca đang đứng sau ngươi!” Ngón tay giơ cao, Linh Nhi chỉ về phía sau Tuyệt Vọng đạo nhân.
Tác giả :
Kính Trung Ảnh