Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch
Chương 27: Nỗi ân hận của Kính Phi
Lúc trước, Bách Tước Nhi chỉ chăm chăm muốn tìm thấy bùa chú của Linh Nhi, đương nhiên không hề bận tâm tới nguyên nhân khiến người ta muốn ám hại muội muội non nớt của mình, nhưng khi đã tìm ra bùa chú rồi, làm sao nàng ta có thể không truy cứu?
“Trong phủ thành chủ của ngươi, ngay trước mắt ngươi, nếu ngươi không thể bảo vệ Linh Nhi, thì ngươi nghĩ ta có thể yên tâm giao Linh Nhi cho ngươi sao? Hôm nay ta còn ở trong phủ này, nếu ta không có ở đây, Linh Nhi sẽ thế nào?”
Lần này, Thu Hàn Nguyệt chẳng còn gì để nói. Hắn sai vì đã quá tự tin, chưa kịp kể lại chuyện đạo sĩ áo xám kia cho Bách Tước Nhi nghe, nếu không với sự giảo hoạt tinh nhanh của nàng ta, việc đối phó với loại đạo nhân đó không phải quá khó, và như vậy thì đạo sĩ kia sẽ không có cơ hội lợi dụng sơ hở của hắn, đục nước béo cò.
Mà sơ hở này, không biết ở đâu ra?
“Minh Thúy vào đây.”
“Thành chủ.” Minh Thúy vẫn đứng ngoài cửa chờ sai bảo nghe gọi chạy vào ngay.
“Mấy hôm nay ngoài ngươi ra, còn có ai sắp xếp quần áo đồ dùng của tiểu chủ nhân không?”
“Ngoài nô tì ra, thì không còn ai khác, vì đồ của tiểu chủ nhân đều quá quý giá, không ai dám động vào.”
“Ngươi không nhờ ai làm giúp lần nào ư?”
“Tuyệt đối không! Hiện giờ trong phủ nô tì chỉ phải hầu hạ một mình tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân có thể nói là chủ nhân tốt nhất trên đời này, nô tì sao nỡ nhường công việc này cho người khác.”
Không phải Minh Thúy.
… Hắn thật sự không muốn đó là người… khác.
“Thành chủ, tiểu nhân có thể vào không?”
Bẩm báo liền mấy lần, trong phòng vẫn tĩnh lặng như không, Kính Phi rụt cổ, bàn tay đè vào cửa mấy lần, nhưng không dám mở cánh cửa đó.
“Thành chủ…”
“Vào đi.”
Giọng nói này của chủ nhân không giống như đang giận chứ? Kính Phi nuốt nước miếng, bước vào trong, không đợi chủ nhân lên tiếng, đầu tiên là hắn cười hi hi: “Thành chủ…”
Thứ đồ bắt mắt để ngay trên thư án, khiến nụ cười trên môi hắn cứng lại.
Đôi mắt Thu Hàn Nguyệt lạnh như băng: “Xem ra, bổn thành chủ không cần hỏi nữa.”
Kính Phi quỳ sụp dưới đất, nhưng hai môi mím chặt, vẻ mặt quật cường.
“Cái hôm Linh Nhi ngủ trong thư phòng, ngươi đã nhét bùa xuống dưới đế giày.” Thu Hàn Nguyệt cầm chiếc giầy thêu nhỏ kia lên, lá bùa vẫn dính dưới đế, đã bị Bách Tước Nhi phá thuật lực, chỉ giữ lại làm chứng cứ. Chính là nó đã suýt làm hại tới tính mạng của Linh Nhi. Mà người dán nó càng không thể tha thứ được!
“Nếu thành chủ đã biết, tiểu nhân cũng chẳng còn gì để nói. Thành chủ muốn phạt muốn đánh, tiểu nhân tình nguyện hứng chịu.”
“Nghe khẩu khí của ngươi, thì ngươi không cho rằng mình đã sai?”
“Tiểu nhân không sai!” Kính Phi ngước khuôn mặt có đôi lông mày thanh tú lên, ánh mắt đầy kiên nghị. “Nàng vốn chỉ là một con… Nếu không thành người, thì chẳng phải là… Người và thú không thể nào sống cùng nhau, thành chủ người vì chút mĩ sắc mà định hủy hoại tiền đồ và tính mạng của mình ư?”
Thu Hàn Nguyệt không giận, ngược lại còn bật cười: “Thế là, ngươi muốn nàng chết?”
“Không! Tiểu nhân không muốn nàng ta chết! Chỉ muốn nàng ta rời khỏi đây, đạo nhân đó nói, qua năm ngày, yêu tinh sẽ không thể chịu đựng được mà phải bỏ đi…”
“Nhưng, nàng đã suýt chết.”
“Sao cơ?” Kính Phi nghệt mặt. “Rõ ràng là đạo nhân đó nói…”
“Kính Phi, ngươi nghĩ ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?”
“Người muốn trừng phạt thế nào thì trừng phạt, nhưng tiểu nhân không cho rằng mình đã sai, đạo nhân đó nói, súc sinh vốn không nên tu thành người…”
Bốp! Một cái bạt tai nảy lửa, vừa mạnh vừa đau, giáng xuống má trái của Kính Phi. Sự kinh ngạc hiện trên mặt Kính Phi còn nhiều hơn là đau đớn. Khi hắn sáu tuổi đã bắt đầu hầu hạ bên thành chủ, lúc đó vẫn còn là công tử, khi ấy tiếng là hắn hầu hạ công tử nhưng sự thật thì công tử phải chăm lo cho hắn, mặc dù tính tình công tử hà khắc, khi muốn trêu chọc ai thì không giờ biết nương tay, nhưng chưa từng động tay động chân hay mắng chửi hắn, ngược lại lúc nào cũng tìm cách bồi dưỡng và coi trọng hắn. Cho dù hắn lỡ tay đánh vỡ chiếc cốc ngọc mà chủ nhân yêu thích nhất, cũng chỉ bị phạt đứng một buổi sáng rồi thôi, khiến mọi người bắt đầu xì xầm và tò mò về quan hệ giữa hai người. Nhưng lần này, chủ nhân đã xuống tay thật… mà thứ kinh khủng hơn cái tát đó, cính là ánh mắt của chủ nhân.
“Kính Phi, ngươi khiến ta quá thất vọng.”
“Thành chủ, tiểu nhân…”
“Đừng nói thêm gì nữa!” Thu Hàn Nguyệt híp mắt lại, “Ta không muốn giết ngươi, nhưng nếu ta còn nghe ngươi nói rằng mình không làm sai hoặc những lời đại loại như những gì ngươi làm là vì nghĩ cho bổn thành chủ ta, ta thật sự sẽ giết ngươi đấy! Ngươi có muốn ta giết ngươi không?”
“Thành chủ…” Cho tới lúc này, Kính Phi đã nếm trải cảm giác thế nào gọi là sợ rồi.
“Bổn thành chủ sao có thể huấn luyện ra một tên nô tài ngu xuẩn, mê tín dị đoan, không phân biệt được tốt xấu như ngươi chứ? Thật uổng công bổn thành chủ đã kỳ vọng vào ngươi, Kính Phi, ngươi thật khiến bổn thành chủ quá đỗi thất vọng. Ngươi có biết khi ngươi làm việc này, ngươi sẽ mất đi thứ gì không?”
Kính Phi run rẩy, sắc mặt thoắt biến đổi: “Không, thành chủ! Người đừng đuổi Kính Phi đi. Tiểu nhân không có nhà, tiểu nhân từ nhỏ đã làm ở đây…”
“Ta sẽ không đuổi ngươi đi. Nếu là người khác, cho dù chỉ làm tổn thương tới cái móng tay của Linh Nhi, ta cũng sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Trước đây bổn thành chủ vốn coi ngươi như huynh đệ của mình, mặc dù ngươi mắc phải lỗi lầm không thể tha thứ, nhưng huynh đệ thì vẫn là huynh đệ, chỉ là không còn là người huynh đệ được huynh trưởng yêu quý nữa thôi.” Hắn nghiêng người, lạnh lùng nói. “Thứ mà ngươi mất đi, chính là sự tín nhiệm của bổn thành chủ, bổn thành chủ sẽ không bao giờ còn tin ngươi được nữa.”
“… Thành chủ!” Kính Phi khóc rống lên, những lời của thành chủ còn đau hơn dao cắt.
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy tới làm việc cho Nam Trung.” Hắn xoay lưng về phía Kính Phi.
Kính Phi đột nhiên hốt hoảng, lập tức ôm chặt chân của chủ, khóc lóc cầu xin: “Thành chủ, Kính Phi sai rồi, Kính Phi biết sai rồi, nếu Kính Phi biết thứ đó có thể lấy mạng của Linh cô nương, thì dù có nói gì Kính Phi cũng không dám dùng nó. Kính Phi đã lỡ lầm tin lời của đạo sĩ đó, tưởng rằng Linh cô nương thật sự sẽ làm hại người… Kính Phi ngu xuẩn, Kính Phi ngốc nghếch, người hãy tha thứ cho Kính Phi lần này, Kính Phi tình nguyện bị đánh năm mươi trượng, không, một trăm hai trăm trượng, Kính Phi chỉ muốn ở bên người…”
“Bổn thành chủ sẽ không giữ một kẻ mình đã không còn tin tưởng ở bên cạnh.”
“Kính Phi sai rồi, Kính Phi biết sai rồi, Kính Phi là tên ngốc, là kẻ ngu, người đừng đuổi Kính Phi…”
“Hử?” Cửa “kẹt” một tiếng hé mở, qua khe cửa, cái đầu với hai bím tóc được thắt bằng những dải lụa màu hồng màu trắng tò mò thò vào nhìn, hai con mắt to tròn chớp chớp: “Kính Phi ca ca đang khóc ư?”
“Sao nàng lại ra đây?” Tiểu nha đầu vừa mới khỏe lại, hắn muốn nàng ở yên trong phòng tĩnh dưỡng, thế mà nàng lại dám không nghe lời?
“Linh Nhi nhớ ca ca mà.” Linh Nhi hùng hồn, đẩy rộng cánh cửa ra để có thể lách người vào được. “Kính Phi ca ca cũng đang đau ư? Linh Nhi đi gọi tam tỷ đến chữa cho ca ca được không?”
Kính Phi cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt ngây thơ thuần khiết ấy.
“Tin Linh Nhi, hôm qua Linh Nhi đau lắm, không thở nổi, lại còn lúc nóng lúc lạnh, toàn thân đau nhức, nhưng ca ca nhìn Linh Nhi xem, hôm nay khỏi rồi, chính là được tam tỷ chữa trị đấy. Giờ Linh Nhi sẽ đi tìm tam tỷ tới chữa bệnh cho ca ca.”
Nói xong, không đợi hai người đứng trong phòng trả lời, Linh Nhi đã nhanh nhẹn chạy đi như một chú bướm, vừa đi còn vừa nói: “Kính Phi ca ca đừng sợ, tam tỷ đến là sẽ khỏi thôi, Linh Nhi sẽ chạy thật nhanh.”
Kính Phi chẳng biết phải nói gì, quỳ dưới đất cúi gằm mặt, hối hận bật khóc.
Thu Hàn Nguyệt không thèm nhìn hắn thêm nữa, quay người chạy theo tiểu nha đầu.
“Linh Nhi, đợi ta.”
Linh Nhi quay đầu lại, “Không thể đợi, đau thì không thể đợi, Linh Nhi phải đi tìm tam tỷ.”
Tiểu nha đầu từ xưa tới nay vẫn bám chặt lấy hắn, nhưng lần này lại khiến hắn bất ngờ, hắn bật cười, chưa kịp dùng khinh công, đột nhiên cảm thấy hơi thở nặng nề, một luồng sức mạnh to lớn ép tới.
“Hả? Á? Á!” Linh Nhi phía trước đột nhiên vừa nhảy lên vừa cười: “Đại ca, đại ca, Linh Nhi rất nhớ đại ca!”
“Trong phủ thành chủ của ngươi, ngay trước mắt ngươi, nếu ngươi không thể bảo vệ Linh Nhi, thì ngươi nghĩ ta có thể yên tâm giao Linh Nhi cho ngươi sao? Hôm nay ta còn ở trong phủ này, nếu ta không có ở đây, Linh Nhi sẽ thế nào?”
Lần này, Thu Hàn Nguyệt chẳng còn gì để nói. Hắn sai vì đã quá tự tin, chưa kịp kể lại chuyện đạo sĩ áo xám kia cho Bách Tước Nhi nghe, nếu không với sự giảo hoạt tinh nhanh của nàng ta, việc đối phó với loại đạo nhân đó không phải quá khó, và như vậy thì đạo sĩ kia sẽ không có cơ hội lợi dụng sơ hở của hắn, đục nước béo cò.
Mà sơ hở này, không biết ở đâu ra?
“Minh Thúy vào đây.”
“Thành chủ.” Minh Thúy vẫn đứng ngoài cửa chờ sai bảo nghe gọi chạy vào ngay.
“Mấy hôm nay ngoài ngươi ra, còn có ai sắp xếp quần áo đồ dùng của tiểu chủ nhân không?”
“Ngoài nô tì ra, thì không còn ai khác, vì đồ của tiểu chủ nhân đều quá quý giá, không ai dám động vào.”
“Ngươi không nhờ ai làm giúp lần nào ư?”
“Tuyệt đối không! Hiện giờ trong phủ nô tì chỉ phải hầu hạ một mình tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân có thể nói là chủ nhân tốt nhất trên đời này, nô tì sao nỡ nhường công việc này cho người khác.”
Không phải Minh Thúy.
… Hắn thật sự không muốn đó là người… khác.
“Thành chủ, tiểu nhân có thể vào không?”
Bẩm báo liền mấy lần, trong phòng vẫn tĩnh lặng như không, Kính Phi rụt cổ, bàn tay đè vào cửa mấy lần, nhưng không dám mở cánh cửa đó.
“Thành chủ…”
“Vào đi.”
Giọng nói này của chủ nhân không giống như đang giận chứ? Kính Phi nuốt nước miếng, bước vào trong, không đợi chủ nhân lên tiếng, đầu tiên là hắn cười hi hi: “Thành chủ…”
Thứ đồ bắt mắt để ngay trên thư án, khiến nụ cười trên môi hắn cứng lại.
Đôi mắt Thu Hàn Nguyệt lạnh như băng: “Xem ra, bổn thành chủ không cần hỏi nữa.”
Kính Phi quỳ sụp dưới đất, nhưng hai môi mím chặt, vẻ mặt quật cường.
“Cái hôm Linh Nhi ngủ trong thư phòng, ngươi đã nhét bùa xuống dưới đế giày.” Thu Hàn Nguyệt cầm chiếc giầy thêu nhỏ kia lên, lá bùa vẫn dính dưới đế, đã bị Bách Tước Nhi phá thuật lực, chỉ giữ lại làm chứng cứ. Chính là nó đã suýt làm hại tới tính mạng của Linh Nhi. Mà người dán nó càng không thể tha thứ được!
“Nếu thành chủ đã biết, tiểu nhân cũng chẳng còn gì để nói. Thành chủ muốn phạt muốn đánh, tiểu nhân tình nguyện hứng chịu.”
“Nghe khẩu khí của ngươi, thì ngươi không cho rằng mình đã sai?”
“Tiểu nhân không sai!” Kính Phi ngước khuôn mặt có đôi lông mày thanh tú lên, ánh mắt đầy kiên nghị. “Nàng vốn chỉ là một con… Nếu không thành người, thì chẳng phải là… Người và thú không thể nào sống cùng nhau, thành chủ người vì chút mĩ sắc mà định hủy hoại tiền đồ và tính mạng của mình ư?”
Thu Hàn Nguyệt không giận, ngược lại còn bật cười: “Thế là, ngươi muốn nàng chết?”
“Không! Tiểu nhân không muốn nàng ta chết! Chỉ muốn nàng ta rời khỏi đây, đạo nhân đó nói, qua năm ngày, yêu tinh sẽ không thể chịu đựng được mà phải bỏ đi…”
“Nhưng, nàng đã suýt chết.”
“Sao cơ?” Kính Phi nghệt mặt. “Rõ ràng là đạo nhân đó nói…”
“Kính Phi, ngươi nghĩ ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?”
“Người muốn trừng phạt thế nào thì trừng phạt, nhưng tiểu nhân không cho rằng mình đã sai, đạo nhân đó nói, súc sinh vốn không nên tu thành người…”
Bốp! Một cái bạt tai nảy lửa, vừa mạnh vừa đau, giáng xuống má trái của Kính Phi. Sự kinh ngạc hiện trên mặt Kính Phi còn nhiều hơn là đau đớn. Khi hắn sáu tuổi đã bắt đầu hầu hạ bên thành chủ, lúc đó vẫn còn là công tử, khi ấy tiếng là hắn hầu hạ công tử nhưng sự thật thì công tử phải chăm lo cho hắn, mặc dù tính tình công tử hà khắc, khi muốn trêu chọc ai thì không giờ biết nương tay, nhưng chưa từng động tay động chân hay mắng chửi hắn, ngược lại lúc nào cũng tìm cách bồi dưỡng và coi trọng hắn. Cho dù hắn lỡ tay đánh vỡ chiếc cốc ngọc mà chủ nhân yêu thích nhất, cũng chỉ bị phạt đứng một buổi sáng rồi thôi, khiến mọi người bắt đầu xì xầm và tò mò về quan hệ giữa hai người. Nhưng lần này, chủ nhân đã xuống tay thật… mà thứ kinh khủng hơn cái tát đó, cính là ánh mắt của chủ nhân.
“Kính Phi, ngươi khiến ta quá thất vọng.”
“Thành chủ, tiểu nhân…”
“Đừng nói thêm gì nữa!” Thu Hàn Nguyệt híp mắt lại, “Ta không muốn giết ngươi, nhưng nếu ta còn nghe ngươi nói rằng mình không làm sai hoặc những lời đại loại như những gì ngươi làm là vì nghĩ cho bổn thành chủ ta, ta thật sự sẽ giết ngươi đấy! Ngươi có muốn ta giết ngươi không?”
“Thành chủ…” Cho tới lúc này, Kính Phi đã nếm trải cảm giác thế nào gọi là sợ rồi.
“Bổn thành chủ sao có thể huấn luyện ra một tên nô tài ngu xuẩn, mê tín dị đoan, không phân biệt được tốt xấu như ngươi chứ? Thật uổng công bổn thành chủ đã kỳ vọng vào ngươi, Kính Phi, ngươi thật khiến bổn thành chủ quá đỗi thất vọng. Ngươi có biết khi ngươi làm việc này, ngươi sẽ mất đi thứ gì không?”
Kính Phi run rẩy, sắc mặt thoắt biến đổi: “Không, thành chủ! Người đừng đuổi Kính Phi đi. Tiểu nhân không có nhà, tiểu nhân từ nhỏ đã làm ở đây…”
“Ta sẽ không đuổi ngươi đi. Nếu là người khác, cho dù chỉ làm tổn thương tới cái móng tay của Linh Nhi, ta cũng sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Trước đây bổn thành chủ vốn coi ngươi như huynh đệ của mình, mặc dù ngươi mắc phải lỗi lầm không thể tha thứ, nhưng huynh đệ thì vẫn là huynh đệ, chỉ là không còn là người huynh đệ được huynh trưởng yêu quý nữa thôi.” Hắn nghiêng người, lạnh lùng nói. “Thứ mà ngươi mất đi, chính là sự tín nhiệm của bổn thành chủ, bổn thành chủ sẽ không bao giờ còn tin ngươi được nữa.”
“… Thành chủ!” Kính Phi khóc rống lên, những lời của thành chủ còn đau hơn dao cắt.
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy tới làm việc cho Nam Trung.” Hắn xoay lưng về phía Kính Phi.
Kính Phi đột nhiên hốt hoảng, lập tức ôm chặt chân của chủ, khóc lóc cầu xin: “Thành chủ, Kính Phi sai rồi, Kính Phi biết sai rồi, nếu Kính Phi biết thứ đó có thể lấy mạng của Linh cô nương, thì dù có nói gì Kính Phi cũng không dám dùng nó. Kính Phi đã lỡ lầm tin lời của đạo sĩ đó, tưởng rằng Linh cô nương thật sự sẽ làm hại người… Kính Phi ngu xuẩn, Kính Phi ngốc nghếch, người hãy tha thứ cho Kính Phi lần này, Kính Phi tình nguyện bị đánh năm mươi trượng, không, một trăm hai trăm trượng, Kính Phi chỉ muốn ở bên người…”
“Bổn thành chủ sẽ không giữ một kẻ mình đã không còn tin tưởng ở bên cạnh.”
“Kính Phi sai rồi, Kính Phi biết sai rồi, Kính Phi là tên ngốc, là kẻ ngu, người đừng đuổi Kính Phi…”
“Hử?” Cửa “kẹt” một tiếng hé mở, qua khe cửa, cái đầu với hai bím tóc được thắt bằng những dải lụa màu hồng màu trắng tò mò thò vào nhìn, hai con mắt to tròn chớp chớp: “Kính Phi ca ca đang khóc ư?”
“Sao nàng lại ra đây?” Tiểu nha đầu vừa mới khỏe lại, hắn muốn nàng ở yên trong phòng tĩnh dưỡng, thế mà nàng lại dám không nghe lời?
“Linh Nhi nhớ ca ca mà.” Linh Nhi hùng hồn, đẩy rộng cánh cửa ra để có thể lách người vào được. “Kính Phi ca ca cũng đang đau ư? Linh Nhi đi gọi tam tỷ đến chữa cho ca ca được không?”
Kính Phi cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt ngây thơ thuần khiết ấy.
“Tin Linh Nhi, hôm qua Linh Nhi đau lắm, không thở nổi, lại còn lúc nóng lúc lạnh, toàn thân đau nhức, nhưng ca ca nhìn Linh Nhi xem, hôm nay khỏi rồi, chính là được tam tỷ chữa trị đấy. Giờ Linh Nhi sẽ đi tìm tam tỷ tới chữa bệnh cho ca ca.”
Nói xong, không đợi hai người đứng trong phòng trả lời, Linh Nhi đã nhanh nhẹn chạy đi như một chú bướm, vừa đi còn vừa nói: “Kính Phi ca ca đừng sợ, tam tỷ đến là sẽ khỏi thôi, Linh Nhi sẽ chạy thật nhanh.”
Kính Phi chẳng biết phải nói gì, quỳ dưới đất cúi gằm mặt, hối hận bật khóc.
Thu Hàn Nguyệt không thèm nhìn hắn thêm nữa, quay người chạy theo tiểu nha đầu.
“Linh Nhi, đợi ta.”
Linh Nhi quay đầu lại, “Không thể đợi, đau thì không thể đợi, Linh Nhi phải đi tìm tam tỷ.”
Tiểu nha đầu từ xưa tới nay vẫn bám chặt lấy hắn, nhưng lần này lại khiến hắn bất ngờ, hắn bật cười, chưa kịp dùng khinh công, đột nhiên cảm thấy hơi thở nặng nề, một luồng sức mạnh to lớn ép tới.
“Hả? Á? Á!” Linh Nhi phía trước đột nhiên vừa nhảy lên vừa cười: “Đại ca, đại ca, Linh Nhi rất nhớ đại ca!”
Tác giả :
Kính Trung Ảnh