Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch
Chương 11: Linh Nhi phản kích
Ba nàng thiếp chưa từng thấy Thu Hàn Nguyệt thịnh nộ như vậy, người nào người nấy sợ hãi mặt hoa thất sắc, chân mềm nhũn quỳ cả xuống.
“Người xấu mau buông Linh Nhi ra, mau buông Linh Nhi ra! Linh Nhi ghét người!” Linh Nhi tay cào, chân đạp, Thu Hàn Nguyệt không phản ứng kịp, bị nàng trườn khỏi lòng. “Không được ôm Linh Nhi, Linh Nhi ghét người! Người còn hung dữ với tỷ tỷ, ghét ngươi!”
“… Linh Nhi?” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Nhìn tiểu nha đầu mặt đầy nước mắt, còn hai mắt lại tức giận thế kia, ngón tay nhỏ đang run run chỉ vào hắn, giống như phải chịu ấm ức tày trời, mà hình như kẻ gây ra sự ấm ức đó của nàng là hắn?
“Nàng vì bọn họ nên mới giận phải không?” Hắn chỉ vào ba người phụ nữ, bỗng nhớ ra thân phận của họ, hình như… là thiếp của hắn?
“Người đến Ấp Thúy lâu, đến “Tiêu hồn quật” đi ôm người con gái khác mua vui, gạc Linh Nhi ở đây luyện chữ… òa…” khóc.
“Những lời này… là các ngươi nói cho nàng ấy nghe?”
Thu Hàn Nguyệt hỏi ba người quỳ dưới đất, “Là ai nói?”
“Thành chủ….” Ba người phụ nữ đều im lặng.
“Không được mắng tỷ tỷ!” Linh Nhi khóc rất thảm thiết, nhưng vẫn nhảy ra làm việc chính nghĩa: “Làm sai lại còn mắng người khác, đại ca ca gọi đó là vừa ăn cắp vừa la làng, rất đáng ghét!”
Đại ca ca? Khuôn mặt anh tuấn của Thu Hàn Nguyệt đột nhiên sầm xuống, nghiêm giọng quát: “Không được nhắc đến ba chữ đó nữa!”
Linh Nhi đầu tiên là bị tiếng quát của hắn làm cho sợ tới trắng bệch cả mặt, rồi sau đó, “òa… ngươi mắng Linh Nhi… òa… Linh Nhi không thích ngươi… Linh Nhi muốn về nhà… òa…”
Phụ nữ được làm bằng nước hay sao, nhưng không phải người con gái nào khóc cũng khiến trái tim hắn như muốn ta ra thế này. “Linh Nhi”.
Thu Hàn Nguyệt hết cách, bước tới ôm chặt tiểu nha đầu đang khóc như vòi rồng phun mưa kia lại, thở dài: “Đừng khóc nữa, nàng khóc thê thảm như thế, người khác lại tưởng ta ức hiếp nàng thật.”
“… Đúng là ngươi ức hiếp Linh Nhi…Ngươi đi ôm người con gái khác mua vui, gạt Linh Nhi ở nhà viết chữ, tay Linh Nhi rất mệt rất mỏi, cũng không dám dừng lại…”
“Ta không có ôm… Tay rất mệt mỏi phải không? Chỗ nào? Chỗ này phải không?” Thu Hàn Nguyệt cầm bàn tay phải của Linh Nhi lên, khe khẽ xoa cổ tay cho nàng, “Như thế này có đỡ hơn không?”
“Ừm, còn phải xoa nữa… Nguyệt ca ca là kẻ xấu, Linh Nhi ghét hắn…Tay này cũng cần xoa… Ca ca đáng ghét… Linh Nhi không thèm chơi với hắn nữa… Còn muốn xoa nữa…”
Cô gái ngốc nghếch vừa ra sức sai bảo lại vẫn không quên lẩm bẩm oán trách, Thu Hàn Nguyệt, vừa là người bị sai bảo và cũng là người bị oán trách phì cười, “Đúng là ta tới Ấp Thúy lâu thật, nhưng không ôm đàn bà con gái gì cả. Ta bảo nàng viết chữ, không phải vì dối gạt nàng, chỉ sợ nàng buồn chán mà thôi.” Lại càng sợ hơn nếu không có việc gì phân tán tâm tư của nàng, tiểu hồ ly ngốc nghếch này lại đòi về nhà.
“Nhưng, Linh Nhi viết chữ rất mệt.”
“Viết mệt rồi thì phải nghỉ chứ, Nguyệt ca ca có nói không cho Linh Nhi nghỉ ư?”
“Nhưng, viết không xong, ca ca sẽ không về, Linh Nhi nhớ ca ca mà…”
“Linh Nhi?” Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đôi mắt lấp lánh như phát sáng. Trong ngực chàng, cảm giác trào dâng, sau đó lan tỏa tới từng ngóc ngách trong cơ thể. “Linh Nhi nhớ Nguyệt ca ca, là vì thích Nguyệt ca ca ư?”
“Vốn đã thích mà.”
Vốn đã thích sao? “Vậy thích hay là không thích?”
“Nguyệt ca ca lừa Linh Nhi, còn hung dữ với các tỷ tỷ, Linh Nhi không muốn thích nữa. Linh Nhi thích các tỷ tỷ!”
“Chẳng phải ta đã giải thích rồi sao, ta đến đó, tuyệt đối không phải là để tìm vui. Còn nữa…” Hung dữ với các tỷ tỷ? Đột nhiên chàng nhớ ra ba người phụ nữ trên danh nghĩa là thuộc về chàng vẫn đang quỳ dưới đất, “Nàng thích họ?”
“Thích, các tỷ tỷ đối với Linh Nhi rất tốt, Linh Nhi thích.” Linh Nhi nhìn ba người phụ nữ cười ngây ngô, nhưng lại thấy họ vẫn đang quỳ, đôi lông mày thanh tú xinh đẹp lại lập tức ảo não chau vào: “Ca ca còn phạt họ?”
“Ta không phạt họ.”
“Nhưng họ đang quỳ.”
“Họ quỳ là bởi họ thích quỳ, không liên quan tới ta.”
“Còn lừa Linh Nhi.”
“Ta không có!”
“Hừ, rõ ràng lừa gạt người ta mà còn không chịu thừa nhận, Linh Nhi không chơi với ca ca nữa!” Nàng cao ngạo hất cằm, quay ngoắt người bỏ đi.
“Linh Nhi…” Thành chủ đại nhân mặt ủ mày chau, quyết định theo đuổi để giáo huấn tiểu yêu tinh không biết tôn phu trọng đạo này, trước khi cất bước, còn không quên ba người mà Linh Nhi quan tâm. “Ba người các nàng tốt nhất nên bảo quản cho chặt cái miệng của mình, mau quay về phòng của các nàng đi!”
Nếu họ không ngu ngốc tới mức gây sự với Linh Nhi, thì đương nhiên hắn cũng chẳng so đo với họ quá nhiều. Còn làm thế nào để bố trí mấy người này, giờ hắn không có tâm tư đâu mà quan tâm nữa, phải tìm tiểu yêu tinh kia tính sổ trước đã.
Khắc tinh. Thì ra, thành chủ đại nhân cũng có khắc tinh. Ba người phụ nữ quỳ dưới đất đã đưa ra đoán định chắc chắn như thế, họ cảm thấy cuộc sống tương lai chắc chắn rất thú vị.
“Không cho ca ca đến “Tiêu hồn quật”, không cho ca ca đến Ấp Thúy lâu, không cho ca ca đi ôm phụ nữ!”
Vừa mới sáng sớm, Thu Hàn Nguyệt cúi đầu nhìn cô nàng nhỏ bé bò trên người mình, ôm chặt eo mình, vừa tức giận lại vừa buồn cười. “Ta ra ngoài là vì việc công.”
“Mặc kệ, Linh Nhi không cần biết là việc công hay việc mẫu, Linh Nhi không muốn ca ca đi ôm người con gái khác!” Trong lúc nói, đôi cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo thò ra khỏi ống tay áo rộng thùng thình ôm eo hắn càng lúc càng chặt hơn.
“… Cùng lắm thì ra lệnh cho Kính Phi thông báo với đối phương, đổi địa điểm hẹn gặp ở trà lầu vậy.”
“Trong trà lầu có phụ nữ không?”
“… Cái này…” Hoàng triều Đại Lũng không có điều luật nào quy định phụ nữ không được làm trong trà lầu thì phải?
Đôi mắt đẹp của Linh Nhi mở to hết cỡ, “Có, đúng không?”
“…” Hắn không thể nói là không có. Nếu hắn nói thế, thì mới đúng là lừa dối nàng.
Linh Nhi tức giận đùng đùng, tay đột nhiên buông ra, không những không ôm hắn nữa, mà còn đẩy hắn ra ngoài: “Ca ca đi đi, ca ca đi ôm phụ nữ đi! Linh Nhi cũng muốn đi ôm các tỷ tỷ!”
Thu Hàn Nguyệt cười ngất, kéo nàng ôm vào lòng, từ nay về sau, vị trí này chỉ dành cho riêng cho nàng mà thôi. “Cô nhóc, nàng ôm phụ nữ thì làm sao chọc giận được ta chứ.”
“Phụ nữ không giận phải không, vậy ôm đàn ông thì sao?” Đừng tưởng Linh Nhi tính tình thuần khiết, nhưng lại biết suy từ việc này ra việc kia.
Khuôn mặt anh tuấn của Thu Hàn Nguyệt sầm xuống:
“Không được!”
“Không được gì cơ?”
“…” Thu Hàn Nguyệt dám khẳng định, nếu hắn nói ra những lời đại loại như không cho phép nàng ôm đàn ông, nàng sẽ thật sự chạy đi ôm một tên đàn ông để chọc tức hắn. Cô nàng nhỏ bé này hơi trẻ con, hơi ngốc một tí, cũng dễ bắt nạt, nhưng thú tính còn trong nàng khiến nàng biết cách để phản kích, hơn nữa còn là sự phản kích đơn giản, trực tiếp nhất, và lại luôn luôn có hiệu quả.
“Thật sự không muốn ta ra ngoài?”
“Đúng!”
“Thật sự không muốn người phụ nữ khác tiếp cận ta?”
“Đúng!”
“Tại sao?”
Tại sao? Linh Nhi chớp chớp đôi mắt có hàng lông mi dày dài cong vút, rồi đảo đảo đôi mắt tròn xoe long lanh, nhất thời không biết phải giải thích tại sao. Đúng là nàng không hiểu tại sao, nhưng nàng cũng cho rằng “tại sao” kia hoàn toàn không quan trọng. Trên người ca ca có mùi mà Linh Nhi thích, cũng có nụ cười mà Linh Nhi thích. Mặc dù, thỉnh thoảng ánh mắt ca ca nhìn Linh Nhi còn nóng bỏng hơn cả ánh nắng mặt trời, biểu hiện của ca ca trông còn “đói khát” hơn cả khi Bạch Hổ tinh cao giọng nói muốn nuốt Linh Nhi vào bụng, nhưng ca ca sẽ không làm hại Linh Nhi, bị ca ca nhìn như thế, trái tim nhỏ bé của Linh Nhi lại đập thình thịch thình thịch rất nhanh, nhưng không phải vì sợ hãi. Linh Nhi không sợ ca ca, mà còn muốn thân thiết gần gũi với ca ca, nhìn ca ca là Linh Nhi thấy thích rồi. Ca ca như thế, chỉ có thể được nhìn một mình Linh Nhi thôi…
Dù dáng vẻ nghiêng đầu chăm chú suy nghĩ của nàng đáng yêu vô cùng vô tận, nhưng Thu Hàn Nguyệt vẫn thở dài thê lương. Hắn sao có thể hy vọng cô nàng hồ ly ngốc nghếch này nói ra những lời từ tâm can mình chứ? Tiểu hồ ly ngốc nghếch này tâm tính chất phác ngây thơ, còn chưa hiểu chuyện đời, hắn phải vất vả rồi.
“Mặc thêm áo vào, ta đưa nàng ra phố dạo một vòng.” Trong lúc chờ tình cảm của nàng “chín muồi” thì hắn chỉ còn mỗi cách là yêu chiều sủng ái nàng hơn mà thôi. Nếu không, còn có thể làm gì khác đây?
“Người xấu mau buông Linh Nhi ra, mau buông Linh Nhi ra! Linh Nhi ghét người!” Linh Nhi tay cào, chân đạp, Thu Hàn Nguyệt không phản ứng kịp, bị nàng trườn khỏi lòng. “Không được ôm Linh Nhi, Linh Nhi ghét người! Người còn hung dữ với tỷ tỷ, ghét ngươi!”
“… Linh Nhi?” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Nhìn tiểu nha đầu mặt đầy nước mắt, còn hai mắt lại tức giận thế kia, ngón tay nhỏ đang run run chỉ vào hắn, giống như phải chịu ấm ức tày trời, mà hình như kẻ gây ra sự ấm ức đó của nàng là hắn?
“Nàng vì bọn họ nên mới giận phải không?” Hắn chỉ vào ba người phụ nữ, bỗng nhớ ra thân phận của họ, hình như… là thiếp của hắn?
“Người đến Ấp Thúy lâu, đến “Tiêu hồn quật” đi ôm người con gái khác mua vui, gạc Linh Nhi ở đây luyện chữ… òa…” khóc.
“Những lời này… là các ngươi nói cho nàng ấy nghe?”
Thu Hàn Nguyệt hỏi ba người quỳ dưới đất, “Là ai nói?”
“Thành chủ….” Ba người phụ nữ đều im lặng.
“Không được mắng tỷ tỷ!” Linh Nhi khóc rất thảm thiết, nhưng vẫn nhảy ra làm việc chính nghĩa: “Làm sai lại còn mắng người khác, đại ca ca gọi đó là vừa ăn cắp vừa la làng, rất đáng ghét!”
Đại ca ca? Khuôn mặt anh tuấn của Thu Hàn Nguyệt đột nhiên sầm xuống, nghiêm giọng quát: “Không được nhắc đến ba chữ đó nữa!”
Linh Nhi đầu tiên là bị tiếng quát của hắn làm cho sợ tới trắng bệch cả mặt, rồi sau đó, “òa… ngươi mắng Linh Nhi… òa… Linh Nhi không thích ngươi… Linh Nhi muốn về nhà… òa…”
Phụ nữ được làm bằng nước hay sao, nhưng không phải người con gái nào khóc cũng khiến trái tim hắn như muốn ta ra thế này. “Linh Nhi”.
Thu Hàn Nguyệt hết cách, bước tới ôm chặt tiểu nha đầu đang khóc như vòi rồng phun mưa kia lại, thở dài: “Đừng khóc nữa, nàng khóc thê thảm như thế, người khác lại tưởng ta ức hiếp nàng thật.”
“… Đúng là ngươi ức hiếp Linh Nhi…Ngươi đi ôm người con gái khác mua vui, gạt Linh Nhi ở nhà viết chữ, tay Linh Nhi rất mệt rất mỏi, cũng không dám dừng lại…”
“Ta không có ôm… Tay rất mệt mỏi phải không? Chỗ nào? Chỗ này phải không?” Thu Hàn Nguyệt cầm bàn tay phải của Linh Nhi lên, khe khẽ xoa cổ tay cho nàng, “Như thế này có đỡ hơn không?”
“Ừm, còn phải xoa nữa… Nguyệt ca ca là kẻ xấu, Linh Nhi ghét hắn…Tay này cũng cần xoa… Ca ca đáng ghét… Linh Nhi không thèm chơi với hắn nữa… Còn muốn xoa nữa…”
Cô gái ngốc nghếch vừa ra sức sai bảo lại vẫn không quên lẩm bẩm oán trách, Thu Hàn Nguyệt, vừa là người bị sai bảo và cũng là người bị oán trách phì cười, “Đúng là ta tới Ấp Thúy lâu thật, nhưng không ôm đàn bà con gái gì cả. Ta bảo nàng viết chữ, không phải vì dối gạt nàng, chỉ sợ nàng buồn chán mà thôi.” Lại càng sợ hơn nếu không có việc gì phân tán tâm tư của nàng, tiểu hồ ly ngốc nghếch này lại đòi về nhà.
“Nhưng, Linh Nhi viết chữ rất mệt.”
“Viết mệt rồi thì phải nghỉ chứ, Nguyệt ca ca có nói không cho Linh Nhi nghỉ ư?”
“Nhưng, viết không xong, ca ca sẽ không về, Linh Nhi nhớ ca ca mà…”
“Linh Nhi?” Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đôi mắt lấp lánh như phát sáng. Trong ngực chàng, cảm giác trào dâng, sau đó lan tỏa tới từng ngóc ngách trong cơ thể. “Linh Nhi nhớ Nguyệt ca ca, là vì thích Nguyệt ca ca ư?”
“Vốn đã thích mà.”
Vốn đã thích sao? “Vậy thích hay là không thích?”
“Nguyệt ca ca lừa Linh Nhi, còn hung dữ với các tỷ tỷ, Linh Nhi không muốn thích nữa. Linh Nhi thích các tỷ tỷ!”
“Chẳng phải ta đã giải thích rồi sao, ta đến đó, tuyệt đối không phải là để tìm vui. Còn nữa…” Hung dữ với các tỷ tỷ? Đột nhiên chàng nhớ ra ba người phụ nữ trên danh nghĩa là thuộc về chàng vẫn đang quỳ dưới đất, “Nàng thích họ?”
“Thích, các tỷ tỷ đối với Linh Nhi rất tốt, Linh Nhi thích.” Linh Nhi nhìn ba người phụ nữ cười ngây ngô, nhưng lại thấy họ vẫn đang quỳ, đôi lông mày thanh tú xinh đẹp lại lập tức ảo não chau vào: “Ca ca còn phạt họ?”
“Ta không phạt họ.”
“Nhưng họ đang quỳ.”
“Họ quỳ là bởi họ thích quỳ, không liên quan tới ta.”
“Còn lừa Linh Nhi.”
“Ta không có!”
“Hừ, rõ ràng lừa gạt người ta mà còn không chịu thừa nhận, Linh Nhi không chơi với ca ca nữa!” Nàng cao ngạo hất cằm, quay ngoắt người bỏ đi.
“Linh Nhi…” Thành chủ đại nhân mặt ủ mày chau, quyết định theo đuổi để giáo huấn tiểu yêu tinh không biết tôn phu trọng đạo này, trước khi cất bước, còn không quên ba người mà Linh Nhi quan tâm. “Ba người các nàng tốt nhất nên bảo quản cho chặt cái miệng của mình, mau quay về phòng của các nàng đi!”
Nếu họ không ngu ngốc tới mức gây sự với Linh Nhi, thì đương nhiên hắn cũng chẳng so đo với họ quá nhiều. Còn làm thế nào để bố trí mấy người này, giờ hắn không có tâm tư đâu mà quan tâm nữa, phải tìm tiểu yêu tinh kia tính sổ trước đã.
Khắc tinh. Thì ra, thành chủ đại nhân cũng có khắc tinh. Ba người phụ nữ quỳ dưới đất đã đưa ra đoán định chắc chắn như thế, họ cảm thấy cuộc sống tương lai chắc chắn rất thú vị.
“Không cho ca ca đến “Tiêu hồn quật”, không cho ca ca đến Ấp Thúy lâu, không cho ca ca đi ôm phụ nữ!”
Vừa mới sáng sớm, Thu Hàn Nguyệt cúi đầu nhìn cô nàng nhỏ bé bò trên người mình, ôm chặt eo mình, vừa tức giận lại vừa buồn cười. “Ta ra ngoài là vì việc công.”
“Mặc kệ, Linh Nhi không cần biết là việc công hay việc mẫu, Linh Nhi không muốn ca ca đi ôm người con gái khác!” Trong lúc nói, đôi cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo thò ra khỏi ống tay áo rộng thùng thình ôm eo hắn càng lúc càng chặt hơn.
“… Cùng lắm thì ra lệnh cho Kính Phi thông báo với đối phương, đổi địa điểm hẹn gặp ở trà lầu vậy.”
“Trong trà lầu có phụ nữ không?”
“… Cái này…” Hoàng triều Đại Lũng không có điều luật nào quy định phụ nữ không được làm trong trà lầu thì phải?
Đôi mắt đẹp của Linh Nhi mở to hết cỡ, “Có, đúng không?”
“…” Hắn không thể nói là không có. Nếu hắn nói thế, thì mới đúng là lừa dối nàng.
Linh Nhi tức giận đùng đùng, tay đột nhiên buông ra, không những không ôm hắn nữa, mà còn đẩy hắn ra ngoài: “Ca ca đi đi, ca ca đi ôm phụ nữ đi! Linh Nhi cũng muốn đi ôm các tỷ tỷ!”
Thu Hàn Nguyệt cười ngất, kéo nàng ôm vào lòng, từ nay về sau, vị trí này chỉ dành cho riêng cho nàng mà thôi. “Cô nhóc, nàng ôm phụ nữ thì làm sao chọc giận được ta chứ.”
“Phụ nữ không giận phải không, vậy ôm đàn ông thì sao?” Đừng tưởng Linh Nhi tính tình thuần khiết, nhưng lại biết suy từ việc này ra việc kia.
Khuôn mặt anh tuấn của Thu Hàn Nguyệt sầm xuống:
“Không được!”
“Không được gì cơ?”
“…” Thu Hàn Nguyệt dám khẳng định, nếu hắn nói ra những lời đại loại như không cho phép nàng ôm đàn ông, nàng sẽ thật sự chạy đi ôm một tên đàn ông để chọc tức hắn. Cô nàng nhỏ bé này hơi trẻ con, hơi ngốc một tí, cũng dễ bắt nạt, nhưng thú tính còn trong nàng khiến nàng biết cách để phản kích, hơn nữa còn là sự phản kích đơn giản, trực tiếp nhất, và lại luôn luôn có hiệu quả.
“Thật sự không muốn ta ra ngoài?”
“Đúng!”
“Thật sự không muốn người phụ nữ khác tiếp cận ta?”
“Đúng!”
“Tại sao?”
Tại sao? Linh Nhi chớp chớp đôi mắt có hàng lông mi dày dài cong vút, rồi đảo đảo đôi mắt tròn xoe long lanh, nhất thời không biết phải giải thích tại sao. Đúng là nàng không hiểu tại sao, nhưng nàng cũng cho rằng “tại sao” kia hoàn toàn không quan trọng. Trên người ca ca có mùi mà Linh Nhi thích, cũng có nụ cười mà Linh Nhi thích. Mặc dù, thỉnh thoảng ánh mắt ca ca nhìn Linh Nhi còn nóng bỏng hơn cả ánh nắng mặt trời, biểu hiện của ca ca trông còn “đói khát” hơn cả khi Bạch Hổ tinh cao giọng nói muốn nuốt Linh Nhi vào bụng, nhưng ca ca sẽ không làm hại Linh Nhi, bị ca ca nhìn như thế, trái tim nhỏ bé của Linh Nhi lại đập thình thịch thình thịch rất nhanh, nhưng không phải vì sợ hãi. Linh Nhi không sợ ca ca, mà còn muốn thân thiết gần gũi với ca ca, nhìn ca ca là Linh Nhi thấy thích rồi. Ca ca như thế, chỉ có thể được nhìn một mình Linh Nhi thôi…
Dù dáng vẻ nghiêng đầu chăm chú suy nghĩ của nàng đáng yêu vô cùng vô tận, nhưng Thu Hàn Nguyệt vẫn thở dài thê lương. Hắn sao có thể hy vọng cô nàng hồ ly ngốc nghếch này nói ra những lời từ tâm can mình chứ? Tiểu hồ ly ngốc nghếch này tâm tính chất phác ngây thơ, còn chưa hiểu chuyện đời, hắn phải vất vả rồi.
“Mặc thêm áo vào, ta đưa nàng ra phố dạo một vòng.” Trong lúc chờ tình cảm của nàng “chín muồi” thì hắn chỉ còn mỗi cách là yêu chiều sủng ái nàng hơn mà thôi. Nếu không, còn có thể làm gì khác đây?
Tác giả :
Kính Trung Ảnh