Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch
Chương 100: Trái tim thiêu đốt
“Linh Nhi, Linh Nhi, Linh Nhi, Linh Nhi____”
“… Ca ca?” Linh Nhi đang nằm trên giường bỗng bật dậy, lắc lắc cái đầu nhỏ, lắng nghe xem tiếng gọi vừa rồi là ảo hay thật?
“Linh Nhi, ta ở đây, tới đây!”
“Ca ca!” Nàng đi ra phòng ngủ, mở tung hai cánh cửa, người đứng bên ngoài cửa kia chẳng phải là Hàn Nguyệt ca ca luôn quấn lấy nàng trong mơ hay sao? “Ca ca, ca ca…”
“Linh Nhi cứ đứng đó, đừng tới chỗ ta vội!” Thu Hàn Nguyệt giật lùi một bước, tránh vòng tay của tiểu nha đầu.
“Ồ!” Linh Nhi xưa nay rất nghe lời phu quân, ngoan ngoãn đứng khựng lại, lo lắng hỏi: “Ca ca… không cho Linh Nhi ôm ca ca, có phải là giận Linh Nhi rồi không?”
Thu Hàn Nguyệt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà mình đang nhung nhớ phát cuồng kia, dịu giọng đáp: “Ca ca không giận Linh Nhi…” Ánh mắt tham lam quấn quýt lấy tiểu thê tử không rời, đột nhiên, mặc hắn biến sắc, nghiêm giọng hét lơn: “Quay vào phòng cho ta!”
“… Ca ca!”
“Mau đi giầy và tất vào!” Giờ trời đang lạnh thế này, tiểu nha đầu lại dám đi chân không ra ngoài, đương nhiên đáng đánh đòn!
“… Ồ ồ!” Linh Nhi vội vàng chạy vào phòng, đi đôi tất hồng được đặt gọn gàng trên giường vào, xỏ giầy, rồi lại chạy ra. “Ca ca, Linh Nhi đi xong rồi, ca ca không giận nữa, không giận nữa nhé.”
Tiểu nha đầu này… Thu Hàn Nguyệt nhướng môi lên, cố gắng để nụ cười của mình vẫn như ngày thường, “Linh Nhi có khỏe không?”
“Ừm, khỏe… không, không khỏe lắm.”
“Không khỏe thế nào?”
“Linh Nhi cũng nhớ…” Nàng… Hự! Đột nhiên tim thình thịch, hắn ôm ngực, một tiếng hự nhẹ ép nỗi đau lại.
“… Ca ca đau ở đâu?!” Khuôn mặt hồng hào của Linh Nhi biến sắc, bước tới trước một bước.
“Đứng im đừng cử động… ca ca hỏi nàng vài câu, nàng phải trả lời cho thật, hiểu không?”
“… Vâng.”
“Nàng có thích nơi này không?”
“Thích…”
“Thích?” Trái tim hắn thắt lại.
“Nhưng, không có ca ca, thì không thích.”
“… Thật không?” Đôi mắt hắn sáng lên. “Nếu ca ca muốn Linh Nhi đi, Linh Nhi sẽ đi chứ?”
“Đi đi, Linh Nhi muốn đi với ca ca, ca ca đi đâu, Linh Nhi sẽ đi đấy!”
Sự kiên định không chút do dự này, chính là thứ hắn cần, “Vậy, đợi lát nữa ta gọi Linh Nhi đi theo ta, Linh Nhi nhất định phải đi theo!”
“Giờ đi luôn nhé…”
“Đi đâu?”
“Đi về nhà của chúng ta… Đại thúc?”
Người vừa hỏi, chầm chậm bước tới, gió thổi áo bay, tóc thướt tha, thần tiên một vẻ, chẳng mấy chốc đã tới bên Linh Nhi, mắt mày cũng cười, giọng vui vẻ: “Linh Nhi muốn đi đâu?”
“… Linh Nhi… Linh Nhi muốn đi cùng ca ca!” Bàn tay nhỏ nắm lại, lo sợ, thận trọng lên tiếng.
Người đó mặt buồn bã: “Linh Nhi không phải đã hứa ở lại với ta sao?”
“Ừm…”
“Chuyện đã hứa thì phải làm được, nếu không không phải đứa trẻ ngoan, Linh Nhi hiểu không?”
“Linh Nhi hiểu…”
“Vậy Linh Nhi định thất hứa ngay bây giờ sao?”
“Linh Nhi…”
Sự đau đớn trong tim càng ngày càng kịch liệt, đau đớn tới mức ngay cả thở cũng khiến nó nhói lên, mà điều khiến Thu Hàn Nguyệt buồn bực nhất bây giờ là, lúc này hắn không thể lên tiếng để cho tiểu thê tử bất kỳ lời khuyên nào.
“Tiểu tẩu tử cần phải tự nguyện tuyệt đối theo huynh quay về, như thế mới khiến ‘Sảo hồn đại pháp’ phát huy được uy lực mạng nhất, mới có thể đoạt được người từ tay vị chí tôn của tam giới kia. Đương nhiên, Hàn Nguyệt ca ca càng nhẫn nại, thì nỗi đau đớn mà hồn phách phải chịu đựng càng mãnh liệt. Nếu huynh không chịu đựng được, nhớ dùng ngón trỏ của tay trái viết hình dấu thập lên lòng bàn tay phải, ta sẽ đưa huynh về…”
Dấu thập đó, được diễn tập đi diễn tâp lại khi linh hồn, cơ thể phải chịu sự giày vò đau đớn, rất muốn tuân theo sự sai khiến của cơ thể mà viết vào lòng bàn tay phải… Pháp thuật của Vu giới tại sao lại kỳ lạ như vậy? Chẳng phải nói khi hồn phách rời khỏi cơ thể, thì sẽ không còn gì nữa, sẽ không còn cảm giác gì nữa mà? Tại sao lại bắt hắn chịu đựng sự giày vò này?
“Linh Nhi muốn về cùng ca ca, về nhà của chúng ta!” Phía bên này, Linh Nhi đã ngập ngừng, nhưng khẳng định đáp lời.
Những lời ấy, giống như làn nước ấm ào vào trong trái tim hắn, làm dịu nỗi đau, hắn nhướng môi lên, định mỉm cười với tiểu thê tử, nhưng lực bất tòng tâm…
“Ca ca làm sao thế? Ca ca cười như rất đau đớn ấy, ca ca đau ở đâu?”
Linh Nhi tiến lại gần, bất đắc dĩ, hắn phải phản lại mong muốn của trái tim mình, giật lùi về phía sau thêm bước nữa.
Người kia bỗng mở miệng nói: “Hắn làm sao ư? Hắn đang phải chịu đau, vì ngươi, hắn đang phải chịu nỗi đau đớn lớn nhất trên thế gian này, Linh Nhi, nếu ngươi yêu người này như thế, sao ngươi nỡ?”
“Ta…”
“Nếu ngươi đi theo hắn, thì hắn còn phải chịu đau đớn nhiều hơn, ngươi có nhẫn tâm không?”
“Ta…”
“Nếu ngươi rời khỏi đây, hại hắn phải chịu khổ, mà cũng bỏ lại ta cô độc, ngươi nhẫn tâm làm được việc ấy sao?”
“Ta…”
Thấy vẻ mặt Linh Nhi ngày một hoang mang, Thu Hàn Nguyệt không thể kìm nén được nữa, định mở lời, nhưng đột nhiên ngực như bốc cháy, những ngọn lửa rừng rực thiêu đốt từng thớ thịt hắn…
“Ca ca!”
“Nếu ngươi chạm vào hắn, hắn sẽ mãi mãi biến mất tại chỗ này.” Người kia nhắc nhở.
Linh Nhi đang định lao về phía Thu Hàn Nguyệt, bỗng khựng lại.
“Ngươi muốn cứu hắn không khó, an tâm ở lại đây là được.”
“Ta…”
“Nếu không muốn, thì hãy đi theo hắn đi, để nhìn hắn vì ngươi mà chịu khổ, vì ngươi mà mất mạng…”
“Dương Hạo!”
Nghe thấy tiếng quát ấy, môi người kia nhếch lên cười: Người nên xuất hiện, cũng xuất hiện rồi.
“Các hạ là chủ của tam giới, là bậc chí tôn, tại sao lại không chịu tha cho vãn bối?” Phi Hồ tiên tử hỏi.
Trước căn nhà trúc, vốn là một khoảng đất trống, cỏ mọc rậm rạp, lúc này vì sự xuất hiện của một nam một nữ, dung mạo tuyệt thế, mà bỗng trở nên rạng rỡ huy hoàng hơn. Nhưng không khí quanh đây lại không được đẹp đẽ thơ mộng như cảnh tượng của nó.
Thiên đế Dương Hạo, trong thời kì đen tối nhất, tam giới hỗn chiến, máu chảy thành sông, hắn đã đắc thành đại đạo sau khi trải qua muôn ngàn kiếp nạn, trở thành chủ của tam giới, lập ra thiên địa đại luật, tạo ra thứ tự sinh tồn trong tam giới, lúc này, đang nhàn nhã ung dung, tay chắp sau lưng đứng đó. Còn người vừa hét lên là Phi Hồ tiên tử.
“Bổn tôn cho rằng, với ngạo khí của nàng, thì phải nên đến đây một mình mới phải.”
“Ngài định thế nào mới chịu tha cho Linh Nhi đi?” Rõ ràng, Phi Hồ tiên tử không hứng thú với đề tài mà người kia vừa khơi gợi.
“Bổn tôn đã bao giờ nói không cho cô nương Linh Nhi đi đâu?” Dương Hạo giọng rất nhạt, chậm rãi: “Là Linh Nhi hiểu được đại cục, hiểu được tính mạng phu quân đang nguy hiểm, nên không muốn manh động. Ta nói có đúng không, Linh Nhi?”
Linh Nhi cúi đầu không đáp.
“Linh Nhi, ngẩng đầu lên, nhìn mẹ.”
“Mẹ…” Linh Nhi ngẩng mặt lên, nước mắt lăn dài, Linh Nhi muốn nhào vào lòng mẹ mà khóc mà trút hết mọi ấm ức tủi hờn nhưng lại bị ánh mắt nghiêm khắc đang nhìn chằm chằm vào mình kia ngăn lại: Tính mạng của ca ca, đang nằm trong tay mình, phải làm thế nào, làm thế nào?
“… Ca ca?” Linh Nhi đang nằm trên giường bỗng bật dậy, lắc lắc cái đầu nhỏ, lắng nghe xem tiếng gọi vừa rồi là ảo hay thật?
“Linh Nhi, ta ở đây, tới đây!”
“Ca ca!” Nàng đi ra phòng ngủ, mở tung hai cánh cửa, người đứng bên ngoài cửa kia chẳng phải là Hàn Nguyệt ca ca luôn quấn lấy nàng trong mơ hay sao? “Ca ca, ca ca…”
“Linh Nhi cứ đứng đó, đừng tới chỗ ta vội!” Thu Hàn Nguyệt giật lùi một bước, tránh vòng tay của tiểu nha đầu.
“Ồ!” Linh Nhi xưa nay rất nghe lời phu quân, ngoan ngoãn đứng khựng lại, lo lắng hỏi: “Ca ca… không cho Linh Nhi ôm ca ca, có phải là giận Linh Nhi rồi không?”
Thu Hàn Nguyệt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà mình đang nhung nhớ phát cuồng kia, dịu giọng đáp: “Ca ca không giận Linh Nhi…” Ánh mắt tham lam quấn quýt lấy tiểu thê tử không rời, đột nhiên, mặc hắn biến sắc, nghiêm giọng hét lơn: “Quay vào phòng cho ta!”
“… Ca ca!”
“Mau đi giầy và tất vào!” Giờ trời đang lạnh thế này, tiểu nha đầu lại dám đi chân không ra ngoài, đương nhiên đáng đánh đòn!
“… Ồ ồ!” Linh Nhi vội vàng chạy vào phòng, đi đôi tất hồng được đặt gọn gàng trên giường vào, xỏ giầy, rồi lại chạy ra. “Ca ca, Linh Nhi đi xong rồi, ca ca không giận nữa, không giận nữa nhé.”
Tiểu nha đầu này… Thu Hàn Nguyệt nhướng môi lên, cố gắng để nụ cười của mình vẫn như ngày thường, “Linh Nhi có khỏe không?”
“Ừm, khỏe… không, không khỏe lắm.”
“Không khỏe thế nào?”
“Linh Nhi cũng nhớ…” Nàng… Hự! Đột nhiên tim thình thịch, hắn ôm ngực, một tiếng hự nhẹ ép nỗi đau lại.
“… Ca ca đau ở đâu?!” Khuôn mặt hồng hào của Linh Nhi biến sắc, bước tới trước một bước.
“Đứng im đừng cử động… ca ca hỏi nàng vài câu, nàng phải trả lời cho thật, hiểu không?”
“… Vâng.”
“Nàng có thích nơi này không?”
“Thích…”
“Thích?” Trái tim hắn thắt lại.
“Nhưng, không có ca ca, thì không thích.”
“… Thật không?” Đôi mắt hắn sáng lên. “Nếu ca ca muốn Linh Nhi đi, Linh Nhi sẽ đi chứ?”
“Đi đi, Linh Nhi muốn đi với ca ca, ca ca đi đâu, Linh Nhi sẽ đi đấy!”
Sự kiên định không chút do dự này, chính là thứ hắn cần, “Vậy, đợi lát nữa ta gọi Linh Nhi đi theo ta, Linh Nhi nhất định phải đi theo!”
“Giờ đi luôn nhé…”
“Đi đâu?”
“Đi về nhà của chúng ta… Đại thúc?”
Người vừa hỏi, chầm chậm bước tới, gió thổi áo bay, tóc thướt tha, thần tiên một vẻ, chẳng mấy chốc đã tới bên Linh Nhi, mắt mày cũng cười, giọng vui vẻ: “Linh Nhi muốn đi đâu?”
“… Linh Nhi… Linh Nhi muốn đi cùng ca ca!” Bàn tay nhỏ nắm lại, lo sợ, thận trọng lên tiếng.
Người đó mặt buồn bã: “Linh Nhi không phải đã hứa ở lại với ta sao?”
“Ừm…”
“Chuyện đã hứa thì phải làm được, nếu không không phải đứa trẻ ngoan, Linh Nhi hiểu không?”
“Linh Nhi hiểu…”
“Vậy Linh Nhi định thất hứa ngay bây giờ sao?”
“Linh Nhi…”
Sự đau đớn trong tim càng ngày càng kịch liệt, đau đớn tới mức ngay cả thở cũng khiến nó nhói lên, mà điều khiến Thu Hàn Nguyệt buồn bực nhất bây giờ là, lúc này hắn không thể lên tiếng để cho tiểu thê tử bất kỳ lời khuyên nào.
“Tiểu tẩu tử cần phải tự nguyện tuyệt đối theo huynh quay về, như thế mới khiến ‘Sảo hồn đại pháp’ phát huy được uy lực mạng nhất, mới có thể đoạt được người từ tay vị chí tôn của tam giới kia. Đương nhiên, Hàn Nguyệt ca ca càng nhẫn nại, thì nỗi đau đớn mà hồn phách phải chịu đựng càng mãnh liệt. Nếu huynh không chịu đựng được, nhớ dùng ngón trỏ của tay trái viết hình dấu thập lên lòng bàn tay phải, ta sẽ đưa huynh về…”
Dấu thập đó, được diễn tập đi diễn tâp lại khi linh hồn, cơ thể phải chịu sự giày vò đau đớn, rất muốn tuân theo sự sai khiến của cơ thể mà viết vào lòng bàn tay phải… Pháp thuật của Vu giới tại sao lại kỳ lạ như vậy? Chẳng phải nói khi hồn phách rời khỏi cơ thể, thì sẽ không còn gì nữa, sẽ không còn cảm giác gì nữa mà? Tại sao lại bắt hắn chịu đựng sự giày vò này?
“Linh Nhi muốn về cùng ca ca, về nhà của chúng ta!” Phía bên này, Linh Nhi đã ngập ngừng, nhưng khẳng định đáp lời.
Những lời ấy, giống như làn nước ấm ào vào trong trái tim hắn, làm dịu nỗi đau, hắn nhướng môi lên, định mỉm cười với tiểu thê tử, nhưng lực bất tòng tâm…
“Ca ca làm sao thế? Ca ca cười như rất đau đớn ấy, ca ca đau ở đâu?”
Linh Nhi tiến lại gần, bất đắc dĩ, hắn phải phản lại mong muốn của trái tim mình, giật lùi về phía sau thêm bước nữa.
Người kia bỗng mở miệng nói: “Hắn làm sao ư? Hắn đang phải chịu đau, vì ngươi, hắn đang phải chịu nỗi đau đớn lớn nhất trên thế gian này, Linh Nhi, nếu ngươi yêu người này như thế, sao ngươi nỡ?”
“Ta…”
“Nếu ngươi đi theo hắn, thì hắn còn phải chịu đau đớn nhiều hơn, ngươi có nhẫn tâm không?”
“Ta…”
“Nếu ngươi rời khỏi đây, hại hắn phải chịu khổ, mà cũng bỏ lại ta cô độc, ngươi nhẫn tâm làm được việc ấy sao?”
“Ta…”
Thấy vẻ mặt Linh Nhi ngày một hoang mang, Thu Hàn Nguyệt không thể kìm nén được nữa, định mở lời, nhưng đột nhiên ngực như bốc cháy, những ngọn lửa rừng rực thiêu đốt từng thớ thịt hắn…
“Ca ca!”
“Nếu ngươi chạm vào hắn, hắn sẽ mãi mãi biến mất tại chỗ này.” Người kia nhắc nhở.
Linh Nhi đang định lao về phía Thu Hàn Nguyệt, bỗng khựng lại.
“Ngươi muốn cứu hắn không khó, an tâm ở lại đây là được.”
“Ta…”
“Nếu không muốn, thì hãy đi theo hắn đi, để nhìn hắn vì ngươi mà chịu khổ, vì ngươi mà mất mạng…”
“Dương Hạo!”
Nghe thấy tiếng quát ấy, môi người kia nhếch lên cười: Người nên xuất hiện, cũng xuất hiện rồi.
“Các hạ là chủ của tam giới, là bậc chí tôn, tại sao lại không chịu tha cho vãn bối?” Phi Hồ tiên tử hỏi.
Trước căn nhà trúc, vốn là một khoảng đất trống, cỏ mọc rậm rạp, lúc này vì sự xuất hiện của một nam một nữ, dung mạo tuyệt thế, mà bỗng trở nên rạng rỡ huy hoàng hơn. Nhưng không khí quanh đây lại không được đẹp đẽ thơ mộng như cảnh tượng của nó.
Thiên đế Dương Hạo, trong thời kì đen tối nhất, tam giới hỗn chiến, máu chảy thành sông, hắn đã đắc thành đại đạo sau khi trải qua muôn ngàn kiếp nạn, trở thành chủ của tam giới, lập ra thiên địa đại luật, tạo ra thứ tự sinh tồn trong tam giới, lúc này, đang nhàn nhã ung dung, tay chắp sau lưng đứng đó. Còn người vừa hét lên là Phi Hồ tiên tử.
“Bổn tôn cho rằng, với ngạo khí của nàng, thì phải nên đến đây một mình mới phải.”
“Ngài định thế nào mới chịu tha cho Linh Nhi đi?” Rõ ràng, Phi Hồ tiên tử không hứng thú với đề tài mà người kia vừa khơi gợi.
“Bổn tôn đã bao giờ nói không cho cô nương Linh Nhi đi đâu?” Dương Hạo giọng rất nhạt, chậm rãi: “Là Linh Nhi hiểu được đại cục, hiểu được tính mạng phu quân đang nguy hiểm, nên không muốn manh động. Ta nói có đúng không, Linh Nhi?”
Linh Nhi cúi đầu không đáp.
“Linh Nhi, ngẩng đầu lên, nhìn mẹ.”
“Mẹ…” Linh Nhi ngẩng mặt lên, nước mắt lăn dài, Linh Nhi muốn nhào vào lòng mẹ mà khóc mà trút hết mọi ấm ức tủi hờn nhưng lại bị ánh mắt nghiêm khắc đang nhìn chằm chằm vào mình kia ngăn lại: Tính mạng của ca ca, đang nằm trong tay mình, phải làm thế nào, làm thế nào?
Tác giả :
Kính Trung Ảnh