Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 84
Không khí trong phòng rất yên lặng, Ninh Mẫn lập tức suy nghĩ cách ứng phó, phải khéo léo mới có thể đạt được mục đích của mình.
“Ông nội, mấy năm nay ở Đông gia xảy ra rất nhiều chuyện kinh hãi thật sự cháu không dám nghĩ lại, nghĩ lại chỉ càng thêm áp lực. Chẳng lẽ ông nhẫn tâm để cháu mãi cô độc sống trong đau khổ sao?”
Trầm tư một lúc sau, cô giọng nói đau thương hỏi lại, nhìn thấy mi tâm của Đông Lục Phúc xếch lên, không nói nữa, lập tức dùng ngữ điệu trần thuật khẳng định để bày tỏ sự quyết tâm của mình:
“Cháu không muốn đau khổ nữa, chỉ muốn từ nay về sau có trở sống qua những ngày bình thường, giản dị, không phải rơi vào những hố sâu trong con mắt người đời. Những chuyện của 6 năm trước không may vỡ nở ra, cũng chính là nỗi đau không thể xóa nhòa của cháu. Rồi một ngày kia, thời gian có thể chữa lành vết thương. Nhưng vết sẹo kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất. Những cảnh tiếp xúc da thịt chỉ có thể bị tổn thương. Ông nội, nếu ông còn thương cháu, thì xin ông hãy cho phép cháu sống một cuộc sống đơn giản được không?”
Ninh Mẫn xúc động, đột nhiên lao đến quỳ gối trước Đông Lục Phúc, vẻ mặt chân thành tha thiết, hành động này của cô khiến ông có chút kinh hãi.
“Nha đầu, cháu làm cái gì vậy? Đứng lên, mau đứng lên!”
Ông lập tức đỡ cô lên.
“Ông nội, xin ông hãy nghe cháu nói xong đã!”
“Được, được, được, cháu nói đi... nói đi... Ông nội nghe đây... Nhưng, đừng quỳ!”
Nhưng Ninh Mẫn không có đứng dậy, đoan đoan chính chính nhất định phải quỳ, chỉ có như vậy mới có thể thể hiện ý chí kiên định quyết tâm ly hôn của mình, rồi miệng cô bắt đầu nói ra những lời dối trá:
“Ông nội, Cẩn Chi, đứa cháu xuất sắc của ông, nhưng tuyệt đối không phải là người đàn ông cháu muốn. Anh ta không cách nào đảm nhận tốt vai trò của một người chồng. Để chúng cháu sống chung chỉ có thể khiến cả hai cùng đau khổ, cháu biết, sức khỏe ông không tốt, cháu không nên nói chuyện này khiến ông kích động, nhưng Tịnh Tịnh thật sự không có cách nào sống tiếp cùng Cẩn Chi. Sau này, cháu và anh ta không thể gặp mặt chính là không thể gặp mặt...”
Chỉ cần nghĩ tới tối hôm qua, cùng với mấy cảnh sáng nay, cô thật sự cảm thấy đặc biệt buồn nôn.
Cô vốn thích sạch sẽ, kể cả trong chuyện tình cảm.
Kịch hay này, cô thực sự không có hứng thú diễn tiếp, phải dứt điểm cắt dứt thôi!
Đông Lục Phúc chống gậy, không hề bỏ qua khuôn mặt nồng nặc sự chán ghét của đứa cháu dâu, ông cảm thấy nha đầu này thái độ khác thường ép ông đồng ý ly hôn, nhất định còn nguyên nhân khác, ông suy nghĩ một chút, rồi hỏi thăm dò:
“Nha đầu, Cẩn Chi đã làm gì khiến cháu không thoải mái? Hôm qua nó đưa người phụ nữ khác về vườn Tử Kinh sao? Cô ta thế nào?”
Nói ra ba từ cuối cùng, ông nhíu mày một cái.
“Anh ta đem người thế nào về thì đâu có quan hệ gì với cháu.”
Ninh Mẫn từ từ kể lại:
“Cháu chỉ muốn quay về cuộc sống tự do của cháu! Ông nội, ông dùng cổ phần công ty bắt Cẩn Chi phải hòa hợp với cháu, điều này hoàn toàn không có nghĩa lý gì cả. Quả thật cháu đoán rằng, số cổ phần đó ông vốn đã muốn cho Cẩn Chi rồi, ở Vạn Thế, anh ta là người thừa kế xuất sắc nhất, và cũng chỉ có anh ta mới có thể lãnh đạo Vạn Thế phát triển hơn. Mà sự tồn tại của cháu chỉ khiến cho món quà của ông trở nên có lý hơn thôi!”
Đông Lục Phúc ngẩn người, khả năng quan sát của đứa trẻ này từ lúc nào lại tốt như vậy? Lại có thể nhìn thấu được ý đồ của ông?
“Ông nội, cháu biết, Đông gia lấy cháu cũng chỉ vì muốn trả lại ân tình cha cháu đã cứu ông và bà, nhưng đoạn hôn nhân này không những không đem lại cho cháu hạnh phúc, mà còn là cơn ác mộng đối với cháu, 6 năm nay, cả ngày lẫn đêm nó đều quấy nhiễu cháu, còn thiếu chút nữa khiến cháu điên loạn. Ông nội, lẽ nào đây là sự yêu thương của ông dành cho cháu sao?”
Câu nói nhỏ nhẹ, nhưng lại đâm thẳng vào chỗ đau của Đông Lục Phúc.
Cô vẫn luôn quan sát ánh mắt hằn sâu hình viên đạn của ông, biết rõ làm như vậy có chút mạo hiểm, vạn nhất nếu ông bị cô kích động mà bệnh tim đột nhiên tái phát thì cô sẽ trở thành hung thủ giết người.
Nhưng cô vẫn muốn đánh cược một ván, chỉ bởi vì mấy ngày trước, lúc ông đến thăm viện trưởng bệnh viện Mai Loan, đã có cuộc đối thoại như vậy:
“Kết quả kiểm tra của ngài dạo này không tệ lắm, các chỉ tiêu đều ổn định. Chỉ là tôi nghe nói lúc trước ngài bị ngất? Làm sao lại xảy ra chuyện này?”
“Ngất? À, ông nói là lần đó ư? Quả thật vẫn ổn, chẳng qua tôi chỉ cố ý nói quá lên!”
Bọn họ nói chuyện rất lâu, nhưng câu này là đúng lúc cô đi ngang qua phòng của viện trưởng nghe được, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng.
Lúc đó, có cũng đoán rằng đây chỉ là thủ đoạn của Đông Đình Phong cố ý muốn dụ địch ra, cho nên, hôm nay cô mới cả gan nói ra những lời như vậy.
Nhìn thấy gương mặt ông cụ lộ vẻ chột dạ như đã làm sai chuyện gì, ngữ khí Ninh Mẫn lập tức chậm lại một chút, tiện thể nói mấy lời trấn an:
“Ông nội, ông là trưởng bối, tất cả mọi việc ông làm cũng là xuất phát từ việc muốn tốt cho Tịnh Tịnh, nhưng tình hình phát triển của sự việc lại không theo như ý muốn của ông, cháu cũng không có ý trách ông, những chuyện đã qua hãy để nó qua đi, cháu cũng đã nghĩ thông. Nếu như ông thật sự muốn thể hiện lòng thành của mình, vậy thì ông hãy nhượng số cổ phần ông muốn cho cháu sang cho Tiểu Kỳ được không? Cháu nghĩ, nếu cháu và Cẩn Chi ly hôn, không sớm thì muộn anh ta cũng sẽ lấy vợ khác, đến lúc đó, nhất định anh ta sẽ sinh thêm con. Cổ phần cho Đông Kỳ, chí ít nó có thể được một chút coi trọng. Trước khi nó trưởng thành, thì Cẩn Chi sẽ thay nó quản lý, như vậy vừa giúp anh ta có được chỗ đứng vững chắc trong Vạn Thế, vừa giúp ông bảo vệ tốt sự nghiệp của mình. Làm như vậy là nhất cử lưỡng tiện. Còn về phần cháu, cháu cái gì cũng không cần. Ông nội, cháu có đôi bàn tay, quãng đời còn lại phải tự dựa vào nó để nuôi sống chính mình... Cháu biết, vợ chồng ly hôn, người đáng thương nhất chính là con cái. Nhưng hai người gượng ép ở cùng nhau, thì cả ba cùng phải chịu khổ. Ông nội, xin ông hãy tha thứ cho sự ích kỷ của cháu!”
Đông Lục Phúc nghe xong những lời này, tim như bị ai bóp chặt lại, đứa trẻ này không có lòng tham, rất đáng quý, lại còn một lòng nghĩ cho Đông Kỳ, điều này cũng vô cùng hợp lý.
Ông cau này, suy nghĩ một lúc sau mới đem dập điếu xì gà trên tay, đặt cây gậy xuống, đỡ Hàn Tịnh dậy, rồi nặng nề hít một hơi thật sâu:
“Ông nội cũng không phải người bảo thủ, nhưng thật sự ông không thể bỏ qua được, cũng không thể cưỡng ép hai cháu sống cùng nhau. 20% cổ phần này vốn là muốn cho cháu và con cháu, bởi vì ta muốn cháu sinh thêm một đứa con gái nữa, như vậy, hai đứa trẻ mỗi đứa có 5% cổ phần, cháu 5%, còn lại là của Cẩn Chi. Nhưng hiện tại xem ra, ông sợ mình không giữ được cháu nữa rồi. Nếu có một ngày cháu và Cẩn Chi ly hôn, thì ông vẫn dành 5% cổ phần công ty cho cháu, 15% còn lại ông sẽ cho hết Đông Kỳ được không? Ông nội biết, là do ông 6 năm trước làm chuyện lỗ mãng, không tra rõ tình hình nên... Ai... Tóm lại, chuyện này là ông đã sai. Là ông có lỗi với hai cháu... Ông ở chỗ này cùng cháu không phải...”
Ninh Mẫn nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ lên.
Cô ngàn vạn lần không ngờ tới, Đông Lục Phúc đột nhiên lại nói ra những lời tuyệt vời như vậy, không hề trách mắng Hàn Tịnh, mà còn nhượng cổ phần công ty cho cô. Chỉ cần cầm trên tay văn bản chứng minh hợp pháp, thì không phải cô sẽ có thể ly hôn với Đông Đình Phong sao?
Sau khi đại não nhận thức được điều này, ánh mắt cô sáng lên, đang muốn thuận thế đưa lời nói đó thành văn bản thì bên ngoài có tiếng đập cửa, là tứ cô cô Đông Hà đang khóc lóc làm loạn chạy vào, tiếng giày cao gót lộp cộc, bước tới, sau đó ngã nhào ra, vừa gạt nước mắt vừa gào:
“Ba, ba như vậy là có ý gì? Thì cứ cho là Minh Hạo đã làm chuyện có lỗi với ba, cho là nó tham lam tiền bạc, nhưng ba cũng đâu cần phải chém giết tuyệt tình như vậy! Dù gì nó cũng là cháu ngoại của ba, theo ba từ nhỏ đến lớn, ba không thể làm như vậy, đó là hủy hoại cả đời của Minh Hạo... Ba, tại sao ba lại nhẫn tâm như vậy? Minh Hạo là báu vật của con, ba làm như vậy có khác nào đoạt đi mạng sống của con? Ba muốn cái mạng này của con, ba có thể cầm lấy, nhưng tại sao ba lại ra tay với cháu ngoại của mình chứ? Ba, ba nhất định phải dừng lại, phải dừng mọi chuyện lại...”
Ninh Mẫn đứng lên, nhìn ngắm người phụ nữ đã từng cao ngạo trong bữa tiệc đoàn viên, lúc này đây đang bù lu bù loa khóc lóc, hoàn toàn quên đi vẻ kiêu ngạo hôm đó, chỉ còn sự bi phẫn của một người mẹ.
Những bà mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, tất cả đều có thể vì con của mình mà đau lòng, cho dù đứa con của mình đã trưởng thành. Nuôi con trăm năm, thì lo lắng đến chín mươi chín năm, nhưng than thở đứa con không nên thân này thì có thể oán thán ai?
Đông Lục Phúc đối mặt với đứa con gái đang gào khóc như người điên này, mi tâm nhíu chặt, đánh giá, cuối cùng tứ nha đầu này cũng đến về chuyện của con trai, ông biết Đông Hà sẽ đến làm loạn, hừ, cũng có thể nhìn thấy tâm can đứa con trai bảo bối của con gái mình, đã làm chuyện thất đức lại còn mặt mũi đến cầu xin. Ông lập tức nghiêm mặt lại:
“Tịnh Tịnh, cháu ra ngoài đi! Ta có chuyện muốn nói với tứ cô cháu!”
“Vâng!”
Ninh Mẫn gật đầu, đi qua Đông Hà ra ngoài.
Lúc này, sự chú ý Đông Hà chỉ tập trung trên người Đông Lục Phúc, nếu như bà ta biết được chuyện của con trai bà ta có liên quan đến Hàn Tịnh thì sợ rằng giờ phút này đây, người mẹ khăng khăng bảo vệ đứa con của mình sẽ lăng nhục Hàn Tịnh, và cho rằng cô chính là người đã câu dẫn con trai bà ta.
Vẫn may là Đông Đình Phong đã xóa sạch mọi dấu vết, nên lúc này đây cô mới có thể bình yên ra ngoài, bằng không...
Lúc bước ra khỏi phòng, Ninh Mẫn quay đầu liếc mắt nhìn ông cụ đang ngồi tựa trên ghế sô pha, cau mày, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Nói đến, lần này cũng thậy sự khó khăn với ông cụ.
Đại nghĩa diệt thân, không phải ai cũng làm được.
Cô chậm rãi đi ra ngoài.
Ngoài phòng, tràn ngập những tia nắng ấm áp, Ninh Mẫn ngước mắt nhìn ngắm, Đình viện nhà tổ Đông gia thật rộng, là một khu biệt thự nhà vườn cao cấp có lịch sử hàng trăm năm, nhưng vẫn giữ được sự quý phái, xa hoa đến tận ngày nay.
Đông gia được mệnh danh là gia tộc đệ nhất Ba Thành không chỉ bởi vì sự giàu có mà còn có một cái khiến Đông gia rạng danh trong ngoài chính là vị trí đắc địa của khu vườn này. Nó vốn được khen à khu vườn số một trong nước, cảnh vật thanh thú, diện tích rộng lớn, kiến trúc cổ điện toát lên khí thế huy hoàng.
Trên đời này, có biết bao người đánh nhau sứt đầu mẻ trán tranh giành để trở thành một phần tử trong Đông gia, nhưng nào ai có thể hiểu được những áp bức và lăng nhục của chức đệ nhất thiếu phu nhân Ba Thành chứ?
Làm con dâu nhà giàu đâu có không phải dễ, cuộc đời của Hàn Tịnh chính là một bi kịch nghiễm nhiên do chính Đông gia tạo ra.
Một cô gái đáng thương!
Trong lòng thổn thức, cô khẽ thở dài, lạnh lùng nhìn ngắm những con gió bay bay mang theo sự u buồn, thương cảm.
“Mẹ, mẹ, con muốn chụp với mẹ vài tấm ảnh, đợi ba đến, sau đó, chúng ta cùng chụp một tấm cả gia đình nhé, con sẽ đi rửa ra, rồi đặt ở trong phòng! Ông Bách, xin ông hãy chụp giúp cháu và mẹ vài tấm được không, nhất định phải chụp đẹp đó nha!”
Cách đó không xa, Đông Kỳ chạy như bay đến, trên tay cầm chiếc máy ảnh, chú Bách cũng ở bên cạnh.
Ninh Mẫn cười lớn, dang tay đón.
Đông Kỳ hào hứng giao máy ảnh cho chú Bách, rồi chạy đến nhào vào lòng Ninh Mẫn, cười tươi, lộ ra hàm răng bị thiếu mất chiếc răng cửa, ôm lấy cô, không hề che dấu tình yêu của mình dành cho mẹ.
Ninh Mẫn cúi đầu nhìn tiểu bảo bối này, vừa vui mừng, nhưng cũng vừa áy náy.
Vui mừng vì trong biển người mênh mông, cô có thể gặp được một tiểu bảo bối đáng yêu như vậy, nó khiến cô thật sự hạnh phúc; nhưng cô lại áy náy, thằng bé yêu quý mẹ nó như vậy, nhưng mẹ thật sự của nó đã vì cô mà chết, và sẽ không bao giờ quay về cùng nó sống hạnh phúc, mà cô lại không có cách nào cho nó được mong ước này.
Bảo bối, thật sự xin lỗi con.
Ninh Mẫn xoa đầu đứa trẻ, phối hợp với nó tạo dáng, chú Bách mỉm cười chụp cho họ mấy tấm hình, chụp xong, tiểu tử kia liền vội vàng chạy lại xem, sau đó mặt mày rạng ngời, có vẻ rất hài lòng với bức ảnh thân mật của hai mẹ con.
“Mẹ, tấm ảnh nào đẹp ạ?”
“Tấm này!”
“Con cũng cảm thấy như vậy. Đợi lát nữa con sẽ bảo ba rửa nó ra!”
Đông Kỳ nhìn chiếc máy ảnh, yêu thích không muốn buông tay.
Ninh Mẫn yên lặng quan sát: Tâm nguyện của đứa trẻ này đơn giản như vậy, nếu như nó biết cô sẽ rời xa nó, không biết nó có bị tổn thương không?
Ai, thật phiền phức!
***
Sự thật bát viên đang trong thời gian sửa chữa, Ninh Mẫn không có chuyện gì làm, dắt theo con trai đi dạo xung quanh, nhìn thấy bên trong số người ra ra vào vào rất nhiều.
Chị Minh nói với cô:
“Đồ dùng của phu nhân đều được chuyển đến nhất viên rồi ạ.”
Cô chỉ gật đầu, lên lầu xem xét một vòng, phát hiện phòng của Đông Đình Phong cũng đã tháo dỡ, đồ vật bên trong cũng được dọn đi, chỉ còn lại một căn phòng trống không. Phải công nhận, công nhân ở đây làm việc thật sự nhanh nhẹ.
Chị Minh nhìn thấy sự nghi hoặc trong đáy mắt cô liền giải thích:
“Đồ dùng lớn nhỏ đều được chuyển đến nhất viên, đại thiếu nói, ngài ấy sắp sửa xây một cái hồ, và bát viên này sẽ trở thành khu vui chơi giải trí. Cho nên, nếu như phu nhân ở lại nhà tổ, thì những ngày tiếp theo sẽ sống trong nhất viên. Nhất viên là tòa nhà cổ nhất, phòng cũng nhiều nhất. Lão gia thích náo nhiệt, nên trước đây cả nhà đều sống ở nhất viên. Chỉ là sau khi con cái trưởng thành, ông mới cho xây dựng khoảng mười khu nhà khác nhau.”
Lúc rời khỏi bát viên, Ninh Mẫn đột nhiên nhớ đến cái gì đó, liền cúi đầu hỏi Đông Kỳ:
“Ba con có phải rất thích sạch sẽ không?”
“Dạ! Con cũng vậy!”
Đông Kỳ nhe răng cười, có chút ngượng ngùng nói:
“Con rất ghét người khác chạm vào đồ dùng của con, nhưng mẹ là ngoại lệ!”
Nói xong, cậu đặc biệt nhấn mạnh ở cuối câu, để thể hiện vị trí đặc biệt của mẹ trong lòng mình.
Ninh Mẫn mỉm cười, hôn cậu một cái, đứa trẻ này thật biết nịnh nọt, thật sự khiến người khác yêu quý, sau đó cô lại hỏi:
“Cái bệnh thích sạch sẽ của ba con có nghiêm trọng không...”
“Nghiêm trọng ạ! So với con còn nghiêm trọng hơn nhiều!”
“Ví dụ như...”
“Không thích người khác gắp thức ăn cho mình, đồ dùng ăn cơm phải có một bộ riêng, ở trên có khắc tên của ba; ba uống trà, nếu mẹ không cẩn thận uống một ngụm thì đảm bảo ba sẽ không uống ngụm thứ hai, cái chén uống trà đó cũng sẽ được vứt đi, vì ba sẽ không dùng lại nữa... Hay ví dụ là, áo choàng tắm của ba, nếu bị người khác mặc thì đến ngày thứ hai chỉ có thể nhìn thấy trong sọt rác...”
Tiểu tử kia liệt kê rất nhiều, Ninh Mẫn nghe xong mà ù hết cả tai, á khẩu không nói lên lời, nhưng đột nhiên nghĩ đến: Một người đàn ông như vậy tại sao có thể lấy một vợ rồi còn hai tay ôm hai người đàn bà khác chứ? Lại còn sống chết không đồng ý ly hôn, cái tên khốn nạn này rốt cuộc đang muốn làm trò mèo gì?
Bọn họ đi dạo một vòng, lúc trở lại nhất viên thì tứ cô cô Đông Hà đã rời đi, Đông Lục Phúc đang đứng một mình trước cửa sổ, thân ảnh vô cùng cô độc, cũng may Tiểu Kỳ thấy vậy liền chạy đến chơi đùa khiến nụ cười trên môi ông lại lần nữa hiện ra, tràn đầy sức sống.
Ninh Mẫn đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng vui vẻ, ầm ĩ giữa hai người mà suy nghĩ, ở Đông gia, chỉ có hai người này là đơn giản nhất, giàu tình người nhất, có thể khiến người khác cảm thấy ở đây còn có chút hương vị gọi là “nhà”.
“Cháu buồn đi tiểu!”
Đông Kỳ đột nhiên kêu lên một tiếng, từ người ông cụ nhảy ra, chạy thẳng đến nhà tắm, vừa chạy vừa lấy bàn tay nhỏ che trước quần, bộ dạng kỳ quặc đó khiến Ninh Mẫn không nhịn được cười, đứa nhỏ nghịch ngợm này đúng là không nhịn được mà.
Quả nhiên, bất luận dù cho nó có chỉ số thông minh cao đến đâu thì trẻ con vẫn là trẻ con, và luôn luôn có tính khí của trẻ con.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô cười không được.
“Ông nội, chúng cháu đã trở về!”
Cánh cửa phòng khách đột nhiên mở ra, giọng nói của Đông Đình Phong vang tới, cô quay đầu liền nhìn thấy người phụ nữ sáng nay đang khoác tay Đông Đình Phong vui vẻ đi vào, lúc này cặp lông mày thanh tú của cô không khỏi cau lại, có mấy phần khó tin vào sự thật trước mắt:
Người đàn ông này như vậy là có ý gì? Sao hắn dám ngang nhiên đem người đàn bà bên ngoài của mình về gặp ông nội?
Cuối cùng lúc này cô cũng nhìn rõ tướng mạo của người phụ nữ kia, ngũ quan rất tinh xảo, toát lên dáng điệu thướt tha kiều diễm của một người phụ nữ chín chắn, mái tóc dài bồng bềnh, chiếc áo khoác lông đỏ kết hợp với chiếc váy ren ngắn đen, trên cổ quấn khăn, từ biểu cảm cho đến giọng nói không còn gì thân mật hơn với Đông Đình Phong, nụ cười rất rạng rỡ, không giống như nét tà dị lúc sáng nay nhìn thấy.
“Tiểu Kỳ đâu? Lúc nãy ta vẫn còn nghe thấy tiếng nó cười...” Đông Đình Phong vừa vào nhìn xung quanh một lượt không thấy người liền hỏi, “Đây là nó muốn trốn dọa ta sao?”
Hắn nhìn thấy ánh mắt vô cùng không hài lòng của bà xã giả mạo, nhưng cô vẫn kiềm chế không để bộc phát ra.
“Ba... ba, con ở đây. Con đang... Đợi con một chút, con có chuyện mới cùng ba thương lượng... Lập tức xong ngay...”
Từ xa, Đông Kỳ nói vọng lại, đúng là quan hệ cha con hai người rất tốt!
Ninh Mẫn kìm chế tức giận, nếu người đàn ông này thật sự là chồng cô thì cô sẽ không hai lời mà chạy đến vả cho họ mỗi người một cái. Loại hành động này của hắn quá là không tôn trọng Hàn Tịnh, cũng không quan tâm đến cảm nhận của Tiểu Kỳ, nhưng cô chỉ là giả mạo, hơn nữa, quan hệ của bọn họ lại chẳng ra làm sao, nên cô không thể làm như vậy.
Cô chỉ có thể nhẫn nhịn, lặng lẽ chịu đựng trong lòng sự giày vò kỳ lạ này, tâm trạng tốt đẹp đều bị phá hỏng.
Chính lúc này đây, người phụ nữ kia đột nhiên buông tay Đông Đình Phong, chạy đến chỗ Đông Lục Phúc, cười tủm tỉm quan sát, cảnh tiếp theo lại càng khiến Ninh Mẫn kinh ngạc:
“Ba, con đã trở về! Con đã về rồi... Đã lâu rồi không được ôm ba, đến đây cho con ôm một cái, ôm đứa trẻ già của con...”
“Nha đầu thối, tại sao lại nói vậy? Ai là đứa trẻ già?”
Đông Lục Phúc vuốt râu trừng mắt nhìn, sau đó cười tươi ôm đứa con gái này vào lòng.
“Có thể cùng đứa cháu đời thứ tư của gia đình chúng ta chơi đùa, hơn nữa còn rất nhiệt tình, vậy không phải đứa trẻ già thì là cái gì? À, nghe nói, gần đây ba còn ép đứa cháu trai ngoan ngoãn của con sinh thêm đứa nữa, ha, cũng chỉ có một đứa nhỏ thôi lại có thể làm ra hành vi bất thường như vậy... Bảo bối này của con đúng là rất tốt, lúc nào cũng làm theo sắp xếp của ba!”
Nữ nhân trách mắng nhưng vẫn hôn Đông Lục Phúc một cái.
Mặt Đông Lục Phúc vừa đen vừa đỏ lên, véo má đứa con gái quát:
“Nha đầu chết tiệt kia, một bên con rót mật vào tai ta, một bên con lại mắng chửi ta giống như ta mắc nợ con...”
“Ba, ba, con đến đây, con đến đây... A, bà trẻ quay về lúc nào vậy?”
Từ trong nhà tắm đi ra, Đông Kỳ hoan hỉ chạy ra, lúc đến gần ngạc nhiên bổ nhào tới người phụ nữ kia, người phụ nữ kia thuận thế liền ôm lấy Tiểu Kỳ, hôn một cái rồi cười nói:
“Thì là tối qua đó!”
“A, nói như vậy, tối hôm qua người ngủ trong phòng khách là bà trẻ sao?”
“Ừ!”
Người phụ nữ vừa gật đầu vừa nở nụ cười xấu xa nhìn qua nữ nhân nào đó đang kinh ngạc:
“Có phải mẹ cháu hiểu lầm cho nên hôm nay mới đến đây trút giận không?”
“Dạ!”
Đông Kỳ gật đầu liên tục, sau đó đột nhiên phát hiện một hiện tượng cổ quái: Ba giống như cười như không, bà trẻ cũng cười trộm, cụ nội cố gắng nhịn cười, ánh mắt còn sáng lên, chỉ có riêng mẹ cậu gặp phải chuyện này, nhất thời mặt đỏ bừng lên, vô cùng khó xử.
Ninh Mẫn xấu hổ, hận không thể chui ngay xuống đất!
Trời ơi, đất ơi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
Người phụ nữ Đông Đình Phong đưa về nhà tối qua, đột nhiên lại trở thành ngũ cô cô, Đông Dạng của hắn.
Mẹ kiếp, người đàn ông này lại còn không thèm giải thích rõ với cô, cứ giương mắt đứng nhìn cô làm ra chuyện xấu hổ này chứ!
“Ông nội, mấy năm nay ở Đông gia xảy ra rất nhiều chuyện kinh hãi thật sự cháu không dám nghĩ lại, nghĩ lại chỉ càng thêm áp lực. Chẳng lẽ ông nhẫn tâm để cháu mãi cô độc sống trong đau khổ sao?”
Trầm tư một lúc sau, cô giọng nói đau thương hỏi lại, nhìn thấy mi tâm của Đông Lục Phúc xếch lên, không nói nữa, lập tức dùng ngữ điệu trần thuật khẳng định để bày tỏ sự quyết tâm của mình:
“Cháu không muốn đau khổ nữa, chỉ muốn từ nay về sau có trở sống qua những ngày bình thường, giản dị, không phải rơi vào những hố sâu trong con mắt người đời. Những chuyện của 6 năm trước không may vỡ nở ra, cũng chính là nỗi đau không thể xóa nhòa của cháu. Rồi một ngày kia, thời gian có thể chữa lành vết thương. Nhưng vết sẹo kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất. Những cảnh tiếp xúc da thịt chỉ có thể bị tổn thương. Ông nội, nếu ông còn thương cháu, thì xin ông hãy cho phép cháu sống một cuộc sống đơn giản được không?”
Ninh Mẫn xúc động, đột nhiên lao đến quỳ gối trước Đông Lục Phúc, vẻ mặt chân thành tha thiết, hành động này của cô khiến ông có chút kinh hãi.
“Nha đầu, cháu làm cái gì vậy? Đứng lên, mau đứng lên!”
Ông lập tức đỡ cô lên.
“Ông nội, xin ông hãy nghe cháu nói xong đã!”
“Được, được, được, cháu nói đi... nói đi... Ông nội nghe đây... Nhưng, đừng quỳ!”
Nhưng Ninh Mẫn không có đứng dậy, đoan đoan chính chính nhất định phải quỳ, chỉ có như vậy mới có thể thể hiện ý chí kiên định quyết tâm ly hôn của mình, rồi miệng cô bắt đầu nói ra những lời dối trá:
“Ông nội, Cẩn Chi, đứa cháu xuất sắc của ông, nhưng tuyệt đối không phải là người đàn ông cháu muốn. Anh ta không cách nào đảm nhận tốt vai trò của một người chồng. Để chúng cháu sống chung chỉ có thể khiến cả hai cùng đau khổ, cháu biết, sức khỏe ông không tốt, cháu không nên nói chuyện này khiến ông kích động, nhưng Tịnh Tịnh thật sự không có cách nào sống tiếp cùng Cẩn Chi. Sau này, cháu và anh ta không thể gặp mặt chính là không thể gặp mặt...”
Chỉ cần nghĩ tới tối hôm qua, cùng với mấy cảnh sáng nay, cô thật sự cảm thấy đặc biệt buồn nôn.
Cô vốn thích sạch sẽ, kể cả trong chuyện tình cảm.
Kịch hay này, cô thực sự không có hứng thú diễn tiếp, phải dứt điểm cắt dứt thôi!
Đông Lục Phúc chống gậy, không hề bỏ qua khuôn mặt nồng nặc sự chán ghét của đứa cháu dâu, ông cảm thấy nha đầu này thái độ khác thường ép ông đồng ý ly hôn, nhất định còn nguyên nhân khác, ông suy nghĩ một chút, rồi hỏi thăm dò:
“Nha đầu, Cẩn Chi đã làm gì khiến cháu không thoải mái? Hôm qua nó đưa người phụ nữ khác về vườn Tử Kinh sao? Cô ta thế nào?”
Nói ra ba từ cuối cùng, ông nhíu mày một cái.
“Anh ta đem người thế nào về thì đâu có quan hệ gì với cháu.”
Ninh Mẫn từ từ kể lại:
“Cháu chỉ muốn quay về cuộc sống tự do của cháu! Ông nội, ông dùng cổ phần công ty bắt Cẩn Chi phải hòa hợp với cháu, điều này hoàn toàn không có nghĩa lý gì cả. Quả thật cháu đoán rằng, số cổ phần đó ông vốn đã muốn cho Cẩn Chi rồi, ở Vạn Thế, anh ta là người thừa kế xuất sắc nhất, và cũng chỉ có anh ta mới có thể lãnh đạo Vạn Thế phát triển hơn. Mà sự tồn tại của cháu chỉ khiến cho món quà của ông trở nên có lý hơn thôi!”
Đông Lục Phúc ngẩn người, khả năng quan sát của đứa trẻ này từ lúc nào lại tốt như vậy? Lại có thể nhìn thấu được ý đồ của ông?
“Ông nội, cháu biết, Đông gia lấy cháu cũng chỉ vì muốn trả lại ân tình cha cháu đã cứu ông và bà, nhưng đoạn hôn nhân này không những không đem lại cho cháu hạnh phúc, mà còn là cơn ác mộng đối với cháu, 6 năm nay, cả ngày lẫn đêm nó đều quấy nhiễu cháu, còn thiếu chút nữa khiến cháu điên loạn. Ông nội, lẽ nào đây là sự yêu thương của ông dành cho cháu sao?”
Câu nói nhỏ nhẹ, nhưng lại đâm thẳng vào chỗ đau của Đông Lục Phúc.
Cô vẫn luôn quan sát ánh mắt hằn sâu hình viên đạn của ông, biết rõ làm như vậy có chút mạo hiểm, vạn nhất nếu ông bị cô kích động mà bệnh tim đột nhiên tái phát thì cô sẽ trở thành hung thủ giết người.
Nhưng cô vẫn muốn đánh cược một ván, chỉ bởi vì mấy ngày trước, lúc ông đến thăm viện trưởng bệnh viện Mai Loan, đã có cuộc đối thoại như vậy:
“Kết quả kiểm tra của ngài dạo này không tệ lắm, các chỉ tiêu đều ổn định. Chỉ là tôi nghe nói lúc trước ngài bị ngất? Làm sao lại xảy ra chuyện này?”
“Ngất? À, ông nói là lần đó ư? Quả thật vẫn ổn, chẳng qua tôi chỉ cố ý nói quá lên!”
Bọn họ nói chuyện rất lâu, nhưng câu này là đúng lúc cô đi ngang qua phòng của viện trưởng nghe được, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng.
Lúc đó, có cũng đoán rằng đây chỉ là thủ đoạn của Đông Đình Phong cố ý muốn dụ địch ra, cho nên, hôm nay cô mới cả gan nói ra những lời như vậy.
Nhìn thấy gương mặt ông cụ lộ vẻ chột dạ như đã làm sai chuyện gì, ngữ khí Ninh Mẫn lập tức chậm lại một chút, tiện thể nói mấy lời trấn an:
“Ông nội, ông là trưởng bối, tất cả mọi việc ông làm cũng là xuất phát từ việc muốn tốt cho Tịnh Tịnh, nhưng tình hình phát triển của sự việc lại không theo như ý muốn của ông, cháu cũng không có ý trách ông, những chuyện đã qua hãy để nó qua đi, cháu cũng đã nghĩ thông. Nếu như ông thật sự muốn thể hiện lòng thành của mình, vậy thì ông hãy nhượng số cổ phần ông muốn cho cháu sang cho Tiểu Kỳ được không? Cháu nghĩ, nếu cháu và Cẩn Chi ly hôn, không sớm thì muộn anh ta cũng sẽ lấy vợ khác, đến lúc đó, nhất định anh ta sẽ sinh thêm con. Cổ phần cho Đông Kỳ, chí ít nó có thể được một chút coi trọng. Trước khi nó trưởng thành, thì Cẩn Chi sẽ thay nó quản lý, như vậy vừa giúp anh ta có được chỗ đứng vững chắc trong Vạn Thế, vừa giúp ông bảo vệ tốt sự nghiệp của mình. Làm như vậy là nhất cử lưỡng tiện. Còn về phần cháu, cháu cái gì cũng không cần. Ông nội, cháu có đôi bàn tay, quãng đời còn lại phải tự dựa vào nó để nuôi sống chính mình... Cháu biết, vợ chồng ly hôn, người đáng thương nhất chính là con cái. Nhưng hai người gượng ép ở cùng nhau, thì cả ba cùng phải chịu khổ. Ông nội, xin ông hãy tha thứ cho sự ích kỷ của cháu!”
Đông Lục Phúc nghe xong những lời này, tim như bị ai bóp chặt lại, đứa trẻ này không có lòng tham, rất đáng quý, lại còn một lòng nghĩ cho Đông Kỳ, điều này cũng vô cùng hợp lý.
Ông cau này, suy nghĩ một lúc sau mới đem dập điếu xì gà trên tay, đặt cây gậy xuống, đỡ Hàn Tịnh dậy, rồi nặng nề hít một hơi thật sâu:
“Ông nội cũng không phải người bảo thủ, nhưng thật sự ông không thể bỏ qua được, cũng không thể cưỡng ép hai cháu sống cùng nhau. 20% cổ phần này vốn là muốn cho cháu và con cháu, bởi vì ta muốn cháu sinh thêm một đứa con gái nữa, như vậy, hai đứa trẻ mỗi đứa có 5% cổ phần, cháu 5%, còn lại là của Cẩn Chi. Nhưng hiện tại xem ra, ông sợ mình không giữ được cháu nữa rồi. Nếu có một ngày cháu và Cẩn Chi ly hôn, thì ông vẫn dành 5% cổ phần công ty cho cháu, 15% còn lại ông sẽ cho hết Đông Kỳ được không? Ông nội biết, là do ông 6 năm trước làm chuyện lỗ mãng, không tra rõ tình hình nên... Ai... Tóm lại, chuyện này là ông đã sai. Là ông có lỗi với hai cháu... Ông ở chỗ này cùng cháu không phải...”
Ninh Mẫn nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ lên.
Cô ngàn vạn lần không ngờ tới, Đông Lục Phúc đột nhiên lại nói ra những lời tuyệt vời như vậy, không hề trách mắng Hàn Tịnh, mà còn nhượng cổ phần công ty cho cô. Chỉ cần cầm trên tay văn bản chứng minh hợp pháp, thì không phải cô sẽ có thể ly hôn với Đông Đình Phong sao?
Sau khi đại não nhận thức được điều này, ánh mắt cô sáng lên, đang muốn thuận thế đưa lời nói đó thành văn bản thì bên ngoài có tiếng đập cửa, là tứ cô cô Đông Hà đang khóc lóc làm loạn chạy vào, tiếng giày cao gót lộp cộc, bước tới, sau đó ngã nhào ra, vừa gạt nước mắt vừa gào:
“Ba, ba như vậy là có ý gì? Thì cứ cho là Minh Hạo đã làm chuyện có lỗi với ba, cho là nó tham lam tiền bạc, nhưng ba cũng đâu cần phải chém giết tuyệt tình như vậy! Dù gì nó cũng là cháu ngoại của ba, theo ba từ nhỏ đến lớn, ba không thể làm như vậy, đó là hủy hoại cả đời của Minh Hạo... Ba, tại sao ba lại nhẫn tâm như vậy? Minh Hạo là báu vật của con, ba làm như vậy có khác nào đoạt đi mạng sống của con? Ba muốn cái mạng này của con, ba có thể cầm lấy, nhưng tại sao ba lại ra tay với cháu ngoại của mình chứ? Ba, ba nhất định phải dừng lại, phải dừng mọi chuyện lại...”
Ninh Mẫn đứng lên, nhìn ngắm người phụ nữ đã từng cao ngạo trong bữa tiệc đoàn viên, lúc này đây đang bù lu bù loa khóc lóc, hoàn toàn quên đi vẻ kiêu ngạo hôm đó, chỉ còn sự bi phẫn của một người mẹ.
Những bà mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, tất cả đều có thể vì con của mình mà đau lòng, cho dù đứa con của mình đã trưởng thành. Nuôi con trăm năm, thì lo lắng đến chín mươi chín năm, nhưng than thở đứa con không nên thân này thì có thể oán thán ai?
Đông Lục Phúc đối mặt với đứa con gái đang gào khóc như người điên này, mi tâm nhíu chặt, đánh giá, cuối cùng tứ nha đầu này cũng đến về chuyện của con trai, ông biết Đông Hà sẽ đến làm loạn, hừ, cũng có thể nhìn thấy tâm can đứa con trai bảo bối của con gái mình, đã làm chuyện thất đức lại còn mặt mũi đến cầu xin. Ông lập tức nghiêm mặt lại:
“Tịnh Tịnh, cháu ra ngoài đi! Ta có chuyện muốn nói với tứ cô cháu!”
“Vâng!”
Ninh Mẫn gật đầu, đi qua Đông Hà ra ngoài.
Lúc này, sự chú ý Đông Hà chỉ tập trung trên người Đông Lục Phúc, nếu như bà ta biết được chuyện của con trai bà ta có liên quan đến Hàn Tịnh thì sợ rằng giờ phút này đây, người mẹ khăng khăng bảo vệ đứa con của mình sẽ lăng nhục Hàn Tịnh, và cho rằng cô chính là người đã câu dẫn con trai bà ta.
Vẫn may là Đông Đình Phong đã xóa sạch mọi dấu vết, nên lúc này đây cô mới có thể bình yên ra ngoài, bằng không...
Lúc bước ra khỏi phòng, Ninh Mẫn quay đầu liếc mắt nhìn ông cụ đang ngồi tựa trên ghế sô pha, cau mày, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Nói đến, lần này cũng thậy sự khó khăn với ông cụ.
Đại nghĩa diệt thân, không phải ai cũng làm được.
Cô chậm rãi đi ra ngoài.
Ngoài phòng, tràn ngập những tia nắng ấm áp, Ninh Mẫn ngước mắt nhìn ngắm, Đình viện nhà tổ Đông gia thật rộng, là một khu biệt thự nhà vườn cao cấp có lịch sử hàng trăm năm, nhưng vẫn giữ được sự quý phái, xa hoa đến tận ngày nay.
Đông gia được mệnh danh là gia tộc đệ nhất Ba Thành không chỉ bởi vì sự giàu có mà còn có một cái khiến Đông gia rạng danh trong ngoài chính là vị trí đắc địa của khu vườn này. Nó vốn được khen à khu vườn số một trong nước, cảnh vật thanh thú, diện tích rộng lớn, kiến trúc cổ điện toát lên khí thế huy hoàng.
Trên đời này, có biết bao người đánh nhau sứt đầu mẻ trán tranh giành để trở thành một phần tử trong Đông gia, nhưng nào ai có thể hiểu được những áp bức và lăng nhục của chức đệ nhất thiếu phu nhân Ba Thành chứ?
Làm con dâu nhà giàu đâu có không phải dễ, cuộc đời của Hàn Tịnh chính là một bi kịch nghiễm nhiên do chính Đông gia tạo ra.
Một cô gái đáng thương!
Trong lòng thổn thức, cô khẽ thở dài, lạnh lùng nhìn ngắm những con gió bay bay mang theo sự u buồn, thương cảm.
“Mẹ, mẹ, con muốn chụp với mẹ vài tấm ảnh, đợi ba đến, sau đó, chúng ta cùng chụp một tấm cả gia đình nhé, con sẽ đi rửa ra, rồi đặt ở trong phòng! Ông Bách, xin ông hãy chụp giúp cháu và mẹ vài tấm được không, nhất định phải chụp đẹp đó nha!”
Cách đó không xa, Đông Kỳ chạy như bay đến, trên tay cầm chiếc máy ảnh, chú Bách cũng ở bên cạnh.
Ninh Mẫn cười lớn, dang tay đón.
Đông Kỳ hào hứng giao máy ảnh cho chú Bách, rồi chạy đến nhào vào lòng Ninh Mẫn, cười tươi, lộ ra hàm răng bị thiếu mất chiếc răng cửa, ôm lấy cô, không hề che dấu tình yêu của mình dành cho mẹ.
Ninh Mẫn cúi đầu nhìn tiểu bảo bối này, vừa vui mừng, nhưng cũng vừa áy náy.
Vui mừng vì trong biển người mênh mông, cô có thể gặp được một tiểu bảo bối đáng yêu như vậy, nó khiến cô thật sự hạnh phúc; nhưng cô lại áy náy, thằng bé yêu quý mẹ nó như vậy, nhưng mẹ thật sự của nó đã vì cô mà chết, và sẽ không bao giờ quay về cùng nó sống hạnh phúc, mà cô lại không có cách nào cho nó được mong ước này.
Bảo bối, thật sự xin lỗi con.
Ninh Mẫn xoa đầu đứa trẻ, phối hợp với nó tạo dáng, chú Bách mỉm cười chụp cho họ mấy tấm hình, chụp xong, tiểu tử kia liền vội vàng chạy lại xem, sau đó mặt mày rạng ngời, có vẻ rất hài lòng với bức ảnh thân mật của hai mẹ con.
“Mẹ, tấm ảnh nào đẹp ạ?”
“Tấm này!”
“Con cũng cảm thấy như vậy. Đợi lát nữa con sẽ bảo ba rửa nó ra!”
Đông Kỳ nhìn chiếc máy ảnh, yêu thích không muốn buông tay.
Ninh Mẫn yên lặng quan sát: Tâm nguyện của đứa trẻ này đơn giản như vậy, nếu như nó biết cô sẽ rời xa nó, không biết nó có bị tổn thương không?
Ai, thật phiền phức!
***
Sự thật bát viên đang trong thời gian sửa chữa, Ninh Mẫn không có chuyện gì làm, dắt theo con trai đi dạo xung quanh, nhìn thấy bên trong số người ra ra vào vào rất nhiều.
Chị Minh nói với cô:
“Đồ dùng của phu nhân đều được chuyển đến nhất viên rồi ạ.”
Cô chỉ gật đầu, lên lầu xem xét một vòng, phát hiện phòng của Đông Đình Phong cũng đã tháo dỡ, đồ vật bên trong cũng được dọn đi, chỉ còn lại một căn phòng trống không. Phải công nhận, công nhân ở đây làm việc thật sự nhanh nhẹ.
Chị Minh nhìn thấy sự nghi hoặc trong đáy mắt cô liền giải thích:
“Đồ dùng lớn nhỏ đều được chuyển đến nhất viên, đại thiếu nói, ngài ấy sắp sửa xây một cái hồ, và bát viên này sẽ trở thành khu vui chơi giải trí. Cho nên, nếu như phu nhân ở lại nhà tổ, thì những ngày tiếp theo sẽ sống trong nhất viên. Nhất viên là tòa nhà cổ nhất, phòng cũng nhiều nhất. Lão gia thích náo nhiệt, nên trước đây cả nhà đều sống ở nhất viên. Chỉ là sau khi con cái trưởng thành, ông mới cho xây dựng khoảng mười khu nhà khác nhau.”
Lúc rời khỏi bát viên, Ninh Mẫn đột nhiên nhớ đến cái gì đó, liền cúi đầu hỏi Đông Kỳ:
“Ba con có phải rất thích sạch sẽ không?”
“Dạ! Con cũng vậy!”
Đông Kỳ nhe răng cười, có chút ngượng ngùng nói:
“Con rất ghét người khác chạm vào đồ dùng của con, nhưng mẹ là ngoại lệ!”
Nói xong, cậu đặc biệt nhấn mạnh ở cuối câu, để thể hiện vị trí đặc biệt của mẹ trong lòng mình.
Ninh Mẫn mỉm cười, hôn cậu một cái, đứa trẻ này thật biết nịnh nọt, thật sự khiến người khác yêu quý, sau đó cô lại hỏi:
“Cái bệnh thích sạch sẽ của ba con có nghiêm trọng không...”
“Nghiêm trọng ạ! So với con còn nghiêm trọng hơn nhiều!”
“Ví dụ như...”
“Không thích người khác gắp thức ăn cho mình, đồ dùng ăn cơm phải có một bộ riêng, ở trên có khắc tên của ba; ba uống trà, nếu mẹ không cẩn thận uống một ngụm thì đảm bảo ba sẽ không uống ngụm thứ hai, cái chén uống trà đó cũng sẽ được vứt đi, vì ba sẽ không dùng lại nữa... Hay ví dụ là, áo choàng tắm của ba, nếu bị người khác mặc thì đến ngày thứ hai chỉ có thể nhìn thấy trong sọt rác...”
Tiểu tử kia liệt kê rất nhiều, Ninh Mẫn nghe xong mà ù hết cả tai, á khẩu không nói lên lời, nhưng đột nhiên nghĩ đến: Một người đàn ông như vậy tại sao có thể lấy một vợ rồi còn hai tay ôm hai người đàn bà khác chứ? Lại còn sống chết không đồng ý ly hôn, cái tên khốn nạn này rốt cuộc đang muốn làm trò mèo gì?
Bọn họ đi dạo một vòng, lúc trở lại nhất viên thì tứ cô cô Đông Hà đã rời đi, Đông Lục Phúc đang đứng một mình trước cửa sổ, thân ảnh vô cùng cô độc, cũng may Tiểu Kỳ thấy vậy liền chạy đến chơi đùa khiến nụ cười trên môi ông lại lần nữa hiện ra, tràn đầy sức sống.
Ninh Mẫn đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng vui vẻ, ầm ĩ giữa hai người mà suy nghĩ, ở Đông gia, chỉ có hai người này là đơn giản nhất, giàu tình người nhất, có thể khiến người khác cảm thấy ở đây còn có chút hương vị gọi là “nhà”.
“Cháu buồn đi tiểu!”
Đông Kỳ đột nhiên kêu lên một tiếng, từ người ông cụ nhảy ra, chạy thẳng đến nhà tắm, vừa chạy vừa lấy bàn tay nhỏ che trước quần, bộ dạng kỳ quặc đó khiến Ninh Mẫn không nhịn được cười, đứa nhỏ nghịch ngợm này đúng là không nhịn được mà.
Quả nhiên, bất luận dù cho nó có chỉ số thông minh cao đến đâu thì trẻ con vẫn là trẻ con, và luôn luôn có tính khí của trẻ con.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô cười không được.
“Ông nội, chúng cháu đã trở về!”
Cánh cửa phòng khách đột nhiên mở ra, giọng nói của Đông Đình Phong vang tới, cô quay đầu liền nhìn thấy người phụ nữ sáng nay đang khoác tay Đông Đình Phong vui vẻ đi vào, lúc này cặp lông mày thanh tú của cô không khỏi cau lại, có mấy phần khó tin vào sự thật trước mắt:
Người đàn ông này như vậy là có ý gì? Sao hắn dám ngang nhiên đem người đàn bà bên ngoài của mình về gặp ông nội?
Cuối cùng lúc này cô cũng nhìn rõ tướng mạo của người phụ nữ kia, ngũ quan rất tinh xảo, toát lên dáng điệu thướt tha kiều diễm của một người phụ nữ chín chắn, mái tóc dài bồng bềnh, chiếc áo khoác lông đỏ kết hợp với chiếc váy ren ngắn đen, trên cổ quấn khăn, từ biểu cảm cho đến giọng nói không còn gì thân mật hơn với Đông Đình Phong, nụ cười rất rạng rỡ, không giống như nét tà dị lúc sáng nay nhìn thấy.
“Tiểu Kỳ đâu? Lúc nãy ta vẫn còn nghe thấy tiếng nó cười...” Đông Đình Phong vừa vào nhìn xung quanh một lượt không thấy người liền hỏi, “Đây là nó muốn trốn dọa ta sao?”
Hắn nhìn thấy ánh mắt vô cùng không hài lòng của bà xã giả mạo, nhưng cô vẫn kiềm chế không để bộc phát ra.
“Ba... ba, con ở đây. Con đang... Đợi con một chút, con có chuyện mới cùng ba thương lượng... Lập tức xong ngay...”
Từ xa, Đông Kỳ nói vọng lại, đúng là quan hệ cha con hai người rất tốt!
Ninh Mẫn kìm chế tức giận, nếu người đàn ông này thật sự là chồng cô thì cô sẽ không hai lời mà chạy đến vả cho họ mỗi người một cái. Loại hành động này của hắn quá là không tôn trọng Hàn Tịnh, cũng không quan tâm đến cảm nhận của Tiểu Kỳ, nhưng cô chỉ là giả mạo, hơn nữa, quan hệ của bọn họ lại chẳng ra làm sao, nên cô không thể làm như vậy.
Cô chỉ có thể nhẫn nhịn, lặng lẽ chịu đựng trong lòng sự giày vò kỳ lạ này, tâm trạng tốt đẹp đều bị phá hỏng.
Chính lúc này đây, người phụ nữ kia đột nhiên buông tay Đông Đình Phong, chạy đến chỗ Đông Lục Phúc, cười tủm tỉm quan sát, cảnh tiếp theo lại càng khiến Ninh Mẫn kinh ngạc:
“Ba, con đã trở về! Con đã về rồi... Đã lâu rồi không được ôm ba, đến đây cho con ôm một cái, ôm đứa trẻ già của con...”
“Nha đầu thối, tại sao lại nói vậy? Ai là đứa trẻ già?”
Đông Lục Phúc vuốt râu trừng mắt nhìn, sau đó cười tươi ôm đứa con gái này vào lòng.
“Có thể cùng đứa cháu đời thứ tư của gia đình chúng ta chơi đùa, hơn nữa còn rất nhiệt tình, vậy không phải đứa trẻ già thì là cái gì? À, nghe nói, gần đây ba còn ép đứa cháu trai ngoan ngoãn của con sinh thêm đứa nữa, ha, cũng chỉ có một đứa nhỏ thôi lại có thể làm ra hành vi bất thường như vậy... Bảo bối này của con đúng là rất tốt, lúc nào cũng làm theo sắp xếp của ba!”
Nữ nhân trách mắng nhưng vẫn hôn Đông Lục Phúc một cái.
Mặt Đông Lục Phúc vừa đen vừa đỏ lên, véo má đứa con gái quát:
“Nha đầu chết tiệt kia, một bên con rót mật vào tai ta, một bên con lại mắng chửi ta giống như ta mắc nợ con...”
“Ba, ba, con đến đây, con đến đây... A, bà trẻ quay về lúc nào vậy?”
Từ trong nhà tắm đi ra, Đông Kỳ hoan hỉ chạy ra, lúc đến gần ngạc nhiên bổ nhào tới người phụ nữ kia, người phụ nữ kia thuận thế liền ôm lấy Tiểu Kỳ, hôn một cái rồi cười nói:
“Thì là tối qua đó!”
“A, nói như vậy, tối hôm qua người ngủ trong phòng khách là bà trẻ sao?”
“Ừ!”
Người phụ nữ vừa gật đầu vừa nở nụ cười xấu xa nhìn qua nữ nhân nào đó đang kinh ngạc:
“Có phải mẹ cháu hiểu lầm cho nên hôm nay mới đến đây trút giận không?”
“Dạ!”
Đông Kỳ gật đầu liên tục, sau đó đột nhiên phát hiện một hiện tượng cổ quái: Ba giống như cười như không, bà trẻ cũng cười trộm, cụ nội cố gắng nhịn cười, ánh mắt còn sáng lên, chỉ có riêng mẹ cậu gặp phải chuyện này, nhất thời mặt đỏ bừng lên, vô cùng khó xử.
Ninh Mẫn xấu hổ, hận không thể chui ngay xuống đất!
Trời ơi, đất ơi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
Người phụ nữ Đông Đình Phong đưa về nhà tối qua, đột nhiên lại trở thành ngũ cô cô, Đông Dạng của hắn.
Mẹ kiếp, người đàn ông này lại còn không thèm giải thích rõ với cô, cứ giương mắt đứng nhìn cô làm ra chuyện xấu hổ này chứ!
Tác giả :
Vọng Thần Mạc Cập