Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 61: Bạt tai
Sắc mặt Đông Đình Phong bỗng nhiên cứng đờ, đây cũng là lần đầu tiên hắn bị người khác ghét bỏ như vậy.
Điều này khiến hắn không thể chấp nhận.
Quả thật hắn có chút hiếu kỳ, vị “đại Phật” không mời mà tới này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Không phải Đông Đình Phong tự khen mình, nhưng với điều kiện của hắn, bất luận là đi tới đâu, đều hấp dẫn ánh mắt của cả nam lẫn nữ, nhưng người phụ nữ này, không chỉ không bị mê hoặc bởi tướng mạo của hắn, cũng không tham tiền của hắn, lúc nào cũng chán ghét muốn vứt bỏ hắn, đây là vì cô có mục đích khác, cố ý biểu hiện khác người, chẳng lẽ muốn gây sự chú ý với hắn sao?
Hình như cũng không phải như vậy.
“Đông phu nhân, cô đã là người đàn bà của ta rồi! Hơn nữa còn sinh cho ta một đứa con trai.”
Hắn giống như ma quỷ từ từ xuất hiện trước mặt cô, nhắc nhở.
“A!”
Ninh Mẫn hoảng sợ đánh rơi cả máy sấy và điện thoại trên tay xuống đất, trừng mắt nhìn gương mắt anh tuấn của nam nhân đó phẫn nộ quát:
“Đông Đình Phong, anh muốn dọa chết tôi sao!”
Một câu nói rất đơn giản, nhưng từ miệng cô nói ra sao lại có sức hấp dẫn lạ thường đến vậy, hay là bởi vì khuôn mặt ửng hồng của cô trông rất đẹp, trong suốt như chiếu sáng, toát lên vẻ mê hoặc.
Đông Đình Phong tỉnh táo phát hiện tim hắn vừa mới nhảy lên.
“Tại sao anh lại đi ra đây?”
“Ta tắm xong tất nhiên phải đi ra, với lại bên đó không có giường...”
“...”
Cô hỏi có chút ngu ngốc, được thôi, tất cả là do bị hắn dọa, còn nữa, cô vừa rồi đã nói những lời không nên nói hình như đã bị hắn nghe được, giờ phải làm sao?
“Đông tiên sinh, sinh con như thế nào? Anh không phải khẩu vị của tôi, sớm muộn gì thì ai đi đường nấy.”
Một bên vừa tuyên bố đã khiến bên kia nhượng bộ.
Đời này, cô rất ghét nam nhân nào thân mật với mình, hôm nay, hôm nay cô căm ghét cái kẻ tên Đông Đình Phong kia, hắn dám ôm cô, điều đó khiến cô cảm thấy khó chịu.
Đông Đình Phong giương mắt lên:
“Câm miệng, không được phép kết luận! Biết đâu ta lại thích ta, không để cô đi...”
“...”
Câu này thật vô lại.
“Chúng ta đã có hợp đồng...”
Nàng giận đến tái mặt: “Đông đại thiếu không phải luôn giữ chữ tín sao?”
“Đó phải xem cô có bản lĩnh lấy được bản hợp đồng trên tay ta không... Kỳ thực, ta thấy hiện tại vợ chồng chúng ta rất ân ái, xem, cô bây giờ còn đang mặc áo ngủ của ta... Chỉ là áo ngủ của ta hơi rộng. **... Đúng, có chỗ bị lộ ra...”
Khóe môi hắn khẽ cong lên, tựa hồ mang theo ý cười, ánh mắt nhìn thẳng vào phần cơ thể không được che. Quả thật cô có xương quai xanh không chỉ đẹp mà còn rất khêu gợi, làn da trắng nõn như ngọc, chiếc áo màu đen tôn lên làn da trắng mịn của cô, chỗ căng tròn đậm đà thấp thoáng dưới lớp áo, thực sự rất câu dẫn, mái tóc xõa ngang vai nhìn qua vừa thanh khiết vừa mê hoặc.
Ninh Mẫn bị hắn nhắc nhở, vội vàng kéo lại vạt áo, khuôn mặt tà mị lập tức đỏ bừng lên.
“Hạ lưu!”
Cô vô cùng tức giận, vốn chỉ muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa vung tay lên không biết tại sao, chắc tại khoảng cách quá gần, nghe thấy “bốp” một tiếng, là cô đã cho hắn một cái bạt tai.
Điều này khiến hắn không thể chấp nhận.
Quả thật hắn có chút hiếu kỳ, vị “đại Phật” không mời mà tới này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Không phải Đông Đình Phong tự khen mình, nhưng với điều kiện của hắn, bất luận là đi tới đâu, đều hấp dẫn ánh mắt của cả nam lẫn nữ, nhưng người phụ nữ này, không chỉ không bị mê hoặc bởi tướng mạo của hắn, cũng không tham tiền của hắn, lúc nào cũng chán ghét muốn vứt bỏ hắn, đây là vì cô có mục đích khác, cố ý biểu hiện khác người, chẳng lẽ muốn gây sự chú ý với hắn sao?
Hình như cũng không phải như vậy.
“Đông phu nhân, cô đã là người đàn bà của ta rồi! Hơn nữa còn sinh cho ta một đứa con trai.”
Hắn giống như ma quỷ từ từ xuất hiện trước mặt cô, nhắc nhở.
“A!”
Ninh Mẫn hoảng sợ đánh rơi cả máy sấy và điện thoại trên tay xuống đất, trừng mắt nhìn gương mắt anh tuấn của nam nhân đó phẫn nộ quát:
“Đông Đình Phong, anh muốn dọa chết tôi sao!”
Một câu nói rất đơn giản, nhưng từ miệng cô nói ra sao lại có sức hấp dẫn lạ thường đến vậy, hay là bởi vì khuôn mặt ửng hồng của cô trông rất đẹp, trong suốt như chiếu sáng, toát lên vẻ mê hoặc.
Đông Đình Phong tỉnh táo phát hiện tim hắn vừa mới nhảy lên.
“Tại sao anh lại đi ra đây?”
“Ta tắm xong tất nhiên phải đi ra, với lại bên đó không có giường...”
“...”
Cô hỏi có chút ngu ngốc, được thôi, tất cả là do bị hắn dọa, còn nữa, cô vừa rồi đã nói những lời không nên nói hình như đã bị hắn nghe được, giờ phải làm sao?
“Đông tiên sinh, sinh con như thế nào? Anh không phải khẩu vị của tôi, sớm muộn gì thì ai đi đường nấy.”
Một bên vừa tuyên bố đã khiến bên kia nhượng bộ.
Đời này, cô rất ghét nam nhân nào thân mật với mình, hôm nay, hôm nay cô căm ghét cái kẻ tên Đông Đình Phong kia, hắn dám ôm cô, điều đó khiến cô cảm thấy khó chịu.
Đông Đình Phong giương mắt lên:
“Câm miệng, không được phép kết luận! Biết đâu ta lại thích ta, không để cô đi...”
“...”
Câu này thật vô lại.
“Chúng ta đã có hợp đồng...”
Nàng giận đến tái mặt: “Đông đại thiếu không phải luôn giữ chữ tín sao?”
“Đó phải xem cô có bản lĩnh lấy được bản hợp đồng trên tay ta không... Kỳ thực, ta thấy hiện tại vợ chồng chúng ta rất ân ái, xem, cô bây giờ còn đang mặc áo ngủ của ta... Chỉ là áo ngủ của ta hơi rộng. **... Đúng, có chỗ bị lộ ra...”
Khóe môi hắn khẽ cong lên, tựa hồ mang theo ý cười, ánh mắt nhìn thẳng vào phần cơ thể không được che. Quả thật cô có xương quai xanh không chỉ đẹp mà còn rất khêu gợi, làn da trắng nõn như ngọc, chiếc áo màu đen tôn lên làn da trắng mịn của cô, chỗ căng tròn đậm đà thấp thoáng dưới lớp áo, thực sự rất câu dẫn, mái tóc xõa ngang vai nhìn qua vừa thanh khiết vừa mê hoặc.
Ninh Mẫn bị hắn nhắc nhở, vội vàng kéo lại vạt áo, khuôn mặt tà mị lập tức đỏ bừng lên.
“Hạ lưu!”
Cô vô cùng tức giận, vốn chỉ muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa vung tay lên không biết tại sao, chắc tại khoảng cách quá gần, nghe thấy “bốp” một tiếng, là cô đã cho hắn một cái bạt tai.
Tác giả :
Vọng Thần Mạc Cập