Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 55: Đông Đình Phong là một con cáo già
“Mẹ, nếu hai người ly hôn, Tiểu Kỳ sẽ trở thành đứa trẻ không có mẹ nên xin mẹ đừng ly hôn với ba được không?”
Tiểu tử dùng giọng nói yếu ớt năn nỉ cô, hơn nữa còn trưng ra bộ mặt đáng thương.
“Cái gì gọi là ly hôn rồi Tiểu Kỳ sẽ trở thành đứa trẻ không mẹ?”
Ninh Mẫn vòng tay qua ôm lấy cậu, cơ thể mũm mĩm, mềm mại trong lòng cô khiến cho tình mẹ trong cô như cỏ dại tràn ra không kìm chế được, giọng nói cũng thay đổi cực kỳ ôn nhu, hoàn toàn không giống cái khí thế đùng đùng lúc giằng co với Đông Đình Phong.
“Mẹ nếu như ly hôn thì phải dọn ra ngoài ở. Tiểu Kỳ không muốn sống thiếu mẹ nữa.”
Hóa ra đó là ý nguyện của cậu.
“À... ừ... Nếu con thích ở với mẹ như vậy thì có thể sống cùng mẹ nha...”
Đông Kỳ lập tức cảm thấy tổn thương, hóa ra hai người thật sự muốn ly hôn, tâm trạng cậu đột nhiên trùng xuống, rồi sau đó lắc đầu kiên quyết:
“Như vậy không được. So với mẹ thì con thích ba hơn! Cho dù ba thường xuyên bận rộn không có ở nhà đi nữa!”
“...”
Ninh Mẫn bị đả kích sâu sắc, trong lòng có chút buồn, xem ra, muốn lấy quyền giám hộ từ trong tay Đông Đình Phong là một chuyện vô cùng khó khăn, chẳng riêng gì hắn không chịu buông tay mà ngay cả con trai cũng bị tẩy não, chỉ nhận ba, không nhận mẹ. Đúng là bi kịch!
Trái ngược với cô, đôi môi lãnh bạc của Đông Đình Phong có chút cong lên, hắn ngẩng lên xoa đầu con trai tỏ vẻ rất hài lòng, dịu dàng nói:
“Yên tâm, ba mẹ sẽ không ly hôn!”
Sắc mặt Ninh Mẫn phức tạp nhìn hắn: “...”
Đông Đình Phong, mấy lời hứa kiểu này mà anh cũng dám nói trước mặt con trai sao? Đừng quên chúng ta đã có định ước và hợp đồng.
Nhưng hắn coi như không nhìn thấy.
“Mẹ, điều này thật không vậy?”
Đông Kỳ hướng cặp mắt to tròn về phía cô. Ánh mắt đào hoa làm sao, nó khiến không ít phụ nữ phải say đắm, nhìn xem, nụ cười vô tội, thuần khiết như vậy ngay cả cô cũng bị cảm động, thiếu chút nữa thì gật đầu đồng ý, may mà cô còn kịp thời kiểm soát được mà nói:
“Như vậy phải xem Tiểu Kỳ có ngoan hay không. Để mẹ hỏi Tiểu Kỳ mấy câu. Hiện tại con đã sẵn sàng chưa?”
Đông Kỳ chớp chớp mắt, cau mày, tỏ vẻ không dễ bị mắc lừa:
“Mẹ, mẹ muốn đánh trống lảng sao? Chuyện kiểm tra Tiểu Kỳ có phải đứa trẻ ngoan hay không cùng với chuyện hai người ly hôn đâu có liên quan gì đến nhau. Mẹ chỉ cần trả lời có thể xảy ra hay không như vậy là xong rồi.”
“...”
Trời, sao đứa trẻ này lại khó bảo như vậy?
Cô lại một lần nữa khẳng định, Đông Đình Phong là một con cáo già. Tối qua, hắn cố tình nói với cô về chuyện Đông Kỳ trở về nhà tổ, còn dụ dỗ cô xung phong chạy đến đón con, sau đó hắn cũng vừa lúc xuất hiện, rồi cùng cô diễn một vở kịch ân ái để cổ vũ tinh thần cho Tiểu Kỳ, sau đó, hắn lại mượn lời của con trai khiến cô loại bỏ hoàn toàn ý niệm muốn ly hôn, hắn dùng sự tín nhiệm của con trai dành cho mình mà làm cô bị loạn, rồi âm thầm chỉ đạo con trai thúc ép cô.
Oh my god! Cùng đấu trí với loại người này đúng là chuyện phiền phức!
“Mẹ, tại sao mẹ lại không trả lời?”
Đông Kỳ lại một lần nữa trưng ra bộ mặt đáng thương ấy.
“Mẹ không trả lời chính là đồng ý. Con trai, con phải rõ một chuyện: Không nói đôi lúc đồng nghĩa với thừa nhận!”
Một ông bố nói dối không chớp mắt đang gạt một đứa con khao khát tình yêu của mẹ mà lo lắng.
Ngay lập tức, mọi muộn phiền trên khuôn mặt của Đông Kỳ đều biến mất, vui mừng ôm lấy mẹ, ngọt ngào gọi một câu:
“Con biết ngay là mẹ thương con mà. Mẹ ơi, mẹ à, con yêu mẹ chết mất!”
Ninh Mẫn đen mặt: Cô đến một chữ cũng không có nói, tất cả đều là ba con họ người hát kẻ phụ họa, Đông Đình Phong là anh cố tình hãm hại tôi đúng không?
Cục tức trong cô trào ra, nhưng bởi vì Đông Kỳ đang ôm như vậy nên đành gắng nhịn.
Haizz, sao cái vật nhỏ bé này lại thích cô như vậy, suốt dọc đường, liên tục nói chuyện với cô, giữa mẹ con không có một chút gì xa cách hay câu lệ, một chút cũng không giống như hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt,
Đông Đình Phong ở bên cạnh vẫn chăm chú quan sát: Thân phận bà mẹ giả mạo này cô ta diễn cũng rất ăn nhập nha! Cô gái, cô như vậy là muốn chơi sao?
Môi hắn khẽ cong lên: Mặc kệ cô muốn chơi cái gì, ta đều chơi cùng cô, nếu không điều tra ngọn ngành được cô thì ta sẽ không mang họ Đông nữa...
Tiểu tử dùng giọng nói yếu ớt năn nỉ cô, hơn nữa còn trưng ra bộ mặt đáng thương.
“Cái gì gọi là ly hôn rồi Tiểu Kỳ sẽ trở thành đứa trẻ không mẹ?”
Ninh Mẫn vòng tay qua ôm lấy cậu, cơ thể mũm mĩm, mềm mại trong lòng cô khiến cho tình mẹ trong cô như cỏ dại tràn ra không kìm chế được, giọng nói cũng thay đổi cực kỳ ôn nhu, hoàn toàn không giống cái khí thế đùng đùng lúc giằng co với Đông Đình Phong.
“Mẹ nếu như ly hôn thì phải dọn ra ngoài ở. Tiểu Kỳ không muốn sống thiếu mẹ nữa.”
Hóa ra đó là ý nguyện của cậu.
“À... ừ... Nếu con thích ở với mẹ như vậy thì có thể sống cùng mẹ nha...”
Đông Kỳ lập tức cảm thấy tổn thương, hóa ra hai người thật sự muốn ly hôn, tâm trạng cậu đột nhiên trùng xuống, rồi sau đó lắc đầu kiên quyết:
“Như vậy không được. So với mẹ thì con thích ba hơn! Cho dù ba thường xuyên bận rộn không có ở nhà đi nữa!”
“...”
Ninh Mẫn bị đả kích sâu sắc, trong lòng có chút buồn, xem ra, muốn lấy quyền giám hộ từ trong tay Đông Đình Phong là một chuyện vô cùng khó khăn, chẳng riêng gì hắn không chịu buông tay mà ngay cả con trai cũng bị tẩy não, chỉ nhận ba, không nhận mẹ. Đúng là bi kịch!
Trái ngược với cô, đôi môi lãnh bạc của Đông Đình Phong có chút cong lên, hắn ngẩng lên xoa đầu con trai tỏ vẻ rất hài lòng, dịu dàng nói:
“Yên tâm, ba mẹ sẽ không ly hôn!”
Sắc mặt Ninh Mẫn phức tạp nhìn hắn: “...”
Đông Đình Phong, mấy lời hứa kiểu này mà anh cũng dám nói trước mặt con trai sao? Đừng quên chúng ta đã có định ước và hợp đồng.
Nhưng hắn coi như không nhìn thấy.
“Mẹ, điều này thật không vậy?”
Đông Kỳ hướng cặp mắt to tròn về phía cô. Ánh mắt đào hoa làm sao, nó khiến không ít phụ nữ phải say đắm, nhìn xem, nụ cười vô tội, thuần khiết như vậy ngay cả cô cũng bị cảm động, thiếu chút nữa thì gật đầu đồng ý, may mà cô còn kịp thời kiểm soát được mà nói:
“Như vậy phải xem Tiểu Kỳ có ngoan hay không. Để mẹ hỏi Tiểu Kỳ mấy câu. Hiện tại con đã sẵn sàng chưa?”
Đông Kỳ chớp chớp mắt, cau mày, tỏ vẻ không dễ bị mắc lừa:
“Mẹ, mẹ muốn đánh trống lảng sao? Chuyện kiểm tra Tiểu Kỳ có phải đứa trẻ ngoan hay không cùng với chuyện hai người ly hôn đâu có liên quan gì đến nhau. Mẹ chỉ cần trả lời có thể xảy ra hay không như vậy là xong rồi.”
“...”
Trời, sao đứa trẻ này lại khó bảo như vậy?
Cô lại một lần nữa khẳng định, Đông Đình Phong là một con cáo già. Tối qua, hắn cố tình nói với cô về chuyện Đông Kỳ trở về nhà tổ, còn dụ dỗ cô xung phong chạy đến đón con, sau đó hắn cũng vừa lúc xuất hiện, rồi cùng cô diễn một vở kịch ân ái để cổ vũ tinh thần cho Tiểu Kỳ, sau đó, hắn lại mượn lời của con trai khiến cô loại bỏ hoàn toàn ý niệm muốn ly hôn, hắn dùng sự tín nhiệm của con trai dành cho mình mà làm cô bị loạn, rồi âm thầm chỉ đạo con trai thúc ép cô.
Oh my god! Cùng đấu trí với loại người này đúng là chuyện phiền phức!
“Mẹ, tại sao mẹ lại không trả lời?”
Đông Kỳ lại một lần nữa trưng ra bộ mặt đáng thương ấy.
“Mẹ không trả lời chính là đồng ý. Con trai, con phải rõ một chuyện: Không nói đôi lúc đồng nghĩa với thừa nhận!”
Một ông bố nói dối không chớp mắt đang gạt một đứa con khao khát tình yêu của mẹ mà lo lắng.
Ngay lập tức, mọi muộn phiền trên khuôn mặt của Đông Kỳ đều biến mất, vui mừng ôm lấy mẹ, ngọt ngào gọi một câu:
“Con biết ngay là mẹ thương con mà. Mẹ ơi, mẹ à, con yêu mẹ chết mất!”
Ninh Mẫn đen mặt: Cô đến một chữ cũng không có nói, tất cả đều là ba con họ người hát kẻ phụ họa, Đông Đình Phong là anh cố tình hãm hại tôi đúng không?
Cục tức trong cô trào ra, nhưng bởi vì Đông Kỳ đang ôm như vậy nên đành gắng nhịn.
Haizz, sao cái vật nhỏ bé này lại thích cô như vậy, suốt dọc đường, liên tục nói chuyện với cô, giữa mẹ con không có một chút gì xa cách hay câu lệ, một chút cũng không giống như hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt,
Đông Đình Phong ở bên cạnh vẫn chăm chú quan sát: Thân phận bà mẹ giả mạo này cô ta diễn cũng rất ăn nhập nha! Cô gái, cô như vậy là muốn chơi sao?
Môi hắn khẽ cong lên: Mặc kệ cô muốn chơi cái gì, ta đều chơi cùng cô, nếu không điều tra ngọn ngành được cô thì ta sẽ không mang họ Đông nữa...
Tác giả :
Vọng Thần Mạc Cập