Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 177
Đến vườn hoa trong bệnh viện, thời gian vẫn còn sớm, buổi trưa mặc dù hơi nóng, nhưng trong vườn hoa có những cây xum xê, đoán chừng có trăm tuổi, cao to, tạo thành một bóng râm thật lớn, nay không nóng rắc cũng có chút mát lạnh.
Hôm nay trời hơi âm u, có vài người bệnh nằm, ngồi, hay đọc sách, chơi cờ dưới tàng cây, hoặc nói chuyện phiếm, cũng hơi náo nhiệt, ở đây là khu chăm sóc đặc biệt, nơi tốt như vậy chỉ để những người quyền quý nghĩ dưỡng.
Đông Đình Phong ngồi dưới tàng cây, con trai thì ngồi kế bên cầm máy tính xem bộ phận cấu tạo của các loại súng.
Hắn nhìn phòng bệnh trên lầu, nghĩ tới người kia, đã một ngày một đêm không thấy, hắn rất nhớ.
Đây… là đau khổ sao?
Đây chính là.
Hắn híp mắt.
"Ba ba, con đi toilet một chút!"
"Kêu chú Trần đi cùng với con!"
"Dạ!"
Năm phút sau, điện thoại Đông Đình Phong reo lên, hắn vừa nhìn, là tiểu Kỳ, vừa ấn nghe còn chưa kịp hỏi, liền vọng ra tiếng kêu vội vàng của Đông Kỳ:
"Ba ba, ba ba, ba đang ở đâu, ba ở gần cửa không ba?"
"Ừ, sao vậy?"
"Đã xảy ra chuyện rồi, có người bị bắt cóc. Chú Trần đang đánh nhau với một người, còn một người khác đang ôm bé gái chay ra ngoài rồi, ba mau ngăn người đó lại đi ba, người đó mặc áo màu lam..."
Đông Đình Phong rùng mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy người đàn ông mặc áo lam đang ở cửa, trên tay ôm bé gái mặc váy đỏ, trên mặt keo kính râm, hình ảnh kia giống như một người cha ôm đứa con đang ngủ đi ra ngoài, muốn đi về nhà, người ngoài nhìn vào cũng không có gì khác thường
Đông Đình Phong mang theo người chậm rãi bước đến, người nọ liếc mắt, có chút đề phòng, bước chân nhanh hơn, tận lực kéo dài khoảng cách với hắn
Hắn liếc một cái, gió vừa thổi qua, thì một quyền cũng đánh ra, đánh thẳng vào mặt đối phương, liền xoay tay cướp lại bé gái trên tay anh ta, đánh thêm một quyền nữa, người nọ bị bức lui ra xa, sau khi ổn định thân thể, muốn nhào qua, ý đồ muốn cướp lại đứa bé.
Lúc này, hộ về phía sau Đông Đình Phong chạy nhanh tới, bước lên ngăn cản, hai người đánh một người, đánh vài chiêu, người nọ thấy tình thế không đúng, xoay người muốn chạy trốn.
"Đuổi theo!"
Đông Đình Phong âm trầm ra lệnh.
Hai hộ vệ nhanh chóng đuổi theo.
Đông Đình Phong không có đuổi theo, mà cúi đầu nhìn bé gái trong ngực, đột nhiên ánh mắt sáng ngời:
Ừm, đứa nhỏ này, thật là xinh đẹp, tóc dài đen nhánh, được xõa rachiếc váy màu đỏ thắm, trên chân là một đôi giày xăng-̣đan, ngũ quan khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu... Nhìn quần áo và trang sức trên người bé, đều có giá trị cao, rất hiển nhiên, bé con này xuất thân từ gia đình cao sang quyền quý ——
"Ba ba..."
Ở phía xa, Đông Kỳ chạy lại, sau đó, hưng phấn la lên:
"Thật tốt quá, ba, ba quá đẹp trai..."
"Đứa bé này, con biết sao?"
Đông Đình Phong nghi hoặc hỏi con trai, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt bé gái, đột nhiên cảm thấy, hai khuôn mặt nhỏ nhắn này, có chút giống nhau...
"Ngày hôm qua mới quen. Là người con nói với ba vừa thấy mẹ liền nhào đến gọi mẹ đó ba, tên là Ninh Khuynh Vãn. Vừa rời con với chú Trần đi toilet, thấy có một người bị ngất ở trước phòng rửa tay, nhà vệ sinh nữ lại có âm thanh kỳ lạ, con liền vòng qua xem, vừa mới nhìn liền sợ hết hồn, ở trong đó có hai người đàn ông không biết tiêm cái gì lên người bạn ấy, không lâu sau liền bất động. Ba ba, bạn ấy không sao chứ!"
Đông Kỳ nhón chân lên nhìn người đang ngủ trong lòng baba có chút lo lắng.
Đông Đình Phong ngơ ngác, có chút kinh ngạc, thì ra đứa nhỏ này chính là con gái của Tiểu Ninh, không trách được hắn nhìn có chút nhìn quen mắt, ừ, tương lai nhất định sẽ là mỹ nhân xinh đẹp.
"Ông chủ, tôi đã xem qua, hộ vệ của Hoắc gia bị ngất trước cửa phòng là do bị tiêm thuốc mê. Đoán chừng đứa nhỏ này cũng là bị tiêm thuốc nên mưới bị mất, ông chủ có muốn đưa đến bác sĩ kiểm tra chút không.."
Trần Túy đi ra ngoài, thấy đứa nhỏ đã được cứu, hỏi.
"Ừ!"
Đông Đình Phong ôm Vãn Vãn đi tới phòng khám bệnh.
Chờ kiểm tra xong, xác định đứa nhỏ bởi vì bị tiêm thuốc mê nên ngủ, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đứa nhỏ này đối với Ninh Mẫn mà nói, có thể là cả mạng sống.
Hắn nhớ khi cô nằm mơ thấy đứa bé này gặp chuyện không may, giật mình tỉnh lại, sợ tới mức co quắp
Nhưng nếu gặp chuyện không may, có lẽ cô muốn chết mất.
Ôm đứa nhỏ mềm nhũn trong lòng, Đông Đình Phong không đưa bé trả về, mà tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Muốn đợi bé tỉnh lại. bác sĩ nói liều thuốc này không mạnh, rất nhanh tỉnh lại.
"Ông chủ, sao ngài không mượn cơ hội này đi đến đó?"
Trần Tụy hỏi, nhìn ông chủ ông đứa bé, chợt thấy hình ảnh này có chút ấm áp:
Một người đàn ông anh tuấn, một bé gái xinh đẹp, người đàn ông cúi đầu nhìn, ánh mắt ôn nhu, một người ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, ngồi bên cạnh là một bé trai tinh tế không kém phần anh tuấn...
Giờ khắc này, ông chủ rất giống một người cha: hình ảnh một nhà ba người, rất ấm áp.
"Không đi."
Đông Đình Phong nói.
Bởi vì hắn không muốn những hình ảnh khiến hắn không được thoải mái.
"Vậy có muốn nói với phu nhân một tiếng hay không!"
"Ừ!"
Hắn gật đầu, cầm di dộng gọi một cú điện thoại —— lúc trước, do sạc bin nên không có nhận được điện thoaih của a Xán, vừa rồi a Xán có tìm bọn họ, nói điện thoại anh ta đã đưa cho phu nhân.
Điện thoại, rất nhanh bắt máy, giọng nói của cô mang theo chút chần chờ:
"Cẩn Chi sao?"
Hắn nhìn các loại giấy tuyên truyền trên vách tường, lần lượt từng cái một, lẳng lặng trả lời :
"Ừ!"
"Vừa rồi em có điện thoại cho anh nhưng anh tắt máy... Sao vậy, chúng ta gặp mặt được không..."
Cô nhẹ hỏi, giống như đứa nhỏ phạm sai lầm, sao khi về nhà liền hỏi ý cha mẹ.
Hắn suy nghĩ, khẽ mỉm cười:
"Được!"
"Anh... Có lời muốn nói với em sao?"
"Có. Vãn Vãn đang ở đây... Nó, ừ, nó đang chơi cùng tiểu Kỳ. Em đừng lo lắng."
"Mọi người gặp nhau sao?"
Cô nghi ngờ hỏi, sau đó có chút khẩn trương.
"Vừa mới gặp không bao lâu."
"Hai đứa nhỏ không cãi nhau sao!"
"Không có, tốt lắm, yên tâm, tiểu Kỳ sẽ nhường Vãn Vãn!"
Cô liền thở phào nhẹ nhõm, còn gọi một tiếng:
"Cẩn Chi..."
Nhưng lại không nói gì nữa.
"Sao vậy?"
"Em, em nghĩ. Chờ liệu xử lý mọi chuyện ở đây, em liền về nhà!"
Không có lời nói nào khiến người ta thoải mái hơn lời này?
Có chút làm nũng, còn mang theo chút bảo đảm.
Đông Đình Phong âm thầm thở ra một hơi bị đè nén cả đêm, nụ cười sâu thêm một chút, giống như mùa đông vừa qua có gió xuân quất vào mặt, ánh mặt trời cũng ấm áp nhiều hơn.
"Ừ, anh chờ em... Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
"Không tốt lắm!"
Giọng nói của cô lộ vẻ mỏi mệt.
Đây là nguyên nhân chủ yếu hắn muốn hỏi cô.
"Chiếu cố mình cho tốt. Mới có thể chiếu cố người khác chứ!"
"Em biết."
"Tình huống của Hoắc Khải Hàng sao rồi?"
"Anh ta, anh ta tỉnh rồi! bác sĩ vừa mới kiểm tra, không có vấn đề gì nữa."
Cô nhẹ nhàng nói.
"Vậy thì tốt!"
Im lặng, hắn cũng không hỏi nữa.
"Cẩn Chi..."
Cô lại gọi, nhẹ nhàng mềm nhũn, không biết có phải đang nghe điện thoại hay không, giọng nói ôn nhu này so với ở nhà càng khiến người say mê hơn.
Hắn rất thích nghe: "Ừ!"
Cô lại im lặng
Hắn bất giác cười một tiếng: "Ách, sao?"
Giọng nói ấm áp, cũng làm cho tâm tình của Ninh Mẫn được buông lỏng, môi khẽ cong, nở nụ cười.
Giờ phút này, cô đang đứng trên hành lang đối diện cửa thủy tinh , nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cúi đầu nói:
"Chỉ là muốn gọi anh thôi!"
Chẳng biết tại sao, chỉ một tiếng kêu, lại khiến trái tim an tâm hơn.
"Vậy thì gọi thêm vài tiếng nữa đi!"
Hắn mỉm cười nói. Đột nhiên phát hiện, tư vị của một loại tình yêu đang cuồng nhiệt. Gọi điện thoại, cũng có thể khiến trong lòng ấm áp, tâm tình càng thoải mái.
"Cẩn Chi, Cẩn Chi, Cẩn Chi..."
Cô gọi rất nhiều lần, đến khi bật cười.
Chuyện như vậy, hình như trước giờ cô chưa thử qua.
Hắn nghe rất thỏa mãn: "Thật ngoan."
Đối diện cửa thủy tinh Ninh Mẫn thấy mình nhợt nhạt mỉm cười, sắc mặt có chút tiều tụy giờ có thêm chút sức sống.
"Em không phải là con gái ngoan của anh!"
"Nhưng em là vợ ngoan của anh!"
Giọng nói rất lý lẽ hùng hồn a!
Cô hiểu ý cười một tiếng, cúi đầu nhìn ngón tay trống rỗng, chiếc nhẫn đãị mất, nhưng lòng của cô, như bị một chiếc nhẫn vô hình vững vàng bao lấy.
"Tiểu Ninh, có nghe không?"
"Ừ, đang nghe!"
"Anh muốn để Vãn Vãn ở đây chơi với tiểu Kỳ một chút. Đến lúc đó, anh sẽ để cho hộ vệ Hoắc gia đưa nó về!"
"Được, vậy thì làm phiền anh chú ý Vãn Vãn một chút rồi, Vãn Vãn có chút bướng bỉnh!"
"Vợ chồng với nhau còn cần khách sáo như vậy sao? Con bé là con em, thì cũng như con anh thôi."
"Em cám ơn anh nhiều!"
Hắn nhận con gái cô, trong lòng cô rất cao hứng.
"Tiểu Ninh, em biết không, con bé lớn lên rất giống em... rất xinh đẹp..."
Bên phòng khám bệnh khoa nhim Đông Đình Phong nhìn đứa bé ngoan ngoãn ngủ trong ngực hắn, môi cong lên.
"Nhưng thật ra là tiểu quỷ bướng bỉnh!"
"Con bé cũng không bướng bỉnh lắm?"
Hai người nói chuyện trong chốc lát, không khí rất hòa hợp.
Cúp máy, Đông Kỳ vui vẻ đi tới, mặt mày hớn hở a, lúc ba ba nói chuyện điện thoại với mẹ vẻ mặt thật phong phú.
Dĩ nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là:
"Ba ba, sao ba lại lừa gạt mẹ?"
Đông Đình Phong xoa đầu con trai, biết nhóc nói cái gì:
"Có vài chuyện, không thể nói thật. Lời nói thật nhiều khi khiến người khác sợ hãi. Ba ba không muốn để mẹ con lo lắng! Chờ Vãn Vãn tỉnh lại rồi đưa bé về, không phải tốt hơn sao?"
Hôm nay trời hơi âm u, có vài người bệnh nằm, ngồi, hay đọc sách, chơi cờ dưới tàng cây, hoặc nói chuyện phiếm, cũng hơi náo nhiệt, ở đây là khu chăm sóc đặc biệt, nơi tốt như vậy chỉ để những người quyền quý nghĩ dưỡng.
Đông Đình Phong ngồi dưới tàng cây, con trai thì ngồi kế bên cầm máy tính xem bộ phận cấu tạo của các loại súng.
Hắn nhìn phòng bệnh trên lầu, nghĩ tới người kia, đã một ngày một đêm không thấy, hắn rất nhớ.
Đây… là đau khổ sao?
Đây chính là.
Hắn híp mắt.
"Ba ba, con đi toilet một chút!"
"Kêu chú Trần đi cùng với con!"
"Dạ!"
Năm phút sau, điện thoại Đông Đình Phong reo lên, hắn vừa nhìn, là tiểu Kỳ, vừa ấn nghe còn chưa kịp hỏi, liền vọng ra tiếng kêu vội vàng của Đông Kỳ:
"Ba ba, ba ba, ba đang ở đâu, ba ở gần cửa không ba?"
"Ừ, sao vậy?"
"Đã xảy ra chuyện rồi, có người bị bắt cóc. Chú Trần đang đánh nhau với một người, còn một người khác đang ôm bé gái chay ra ngoài rồi, ba mau ngăn người đó lại đi ba, người đó mặc áo màu lam..."
Đông Đình Phong rùng mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy người đàn ông mặc áo lam đang ở cửa, trên tay ôm bé gái mặc váy đỏ, trên mặt keo kính râm, hình ảnh kia giống như một người cha ôm đứa con đang ngủ đi ra ngoài, muốn đi về nhà, người ngoài nhìn vào cũng không có gì khác thường
Đông Đình Phong mang theo người chậm rãi bước đến, người nọ liếc mắt, có chút đề phòng, bước chân nhanh hơn, tận lực kéo dài khoảng cách với hắn
Hắn liếc một cái, gió vừa thổi qua, thì một quyền cũng đánh ra, đánh thẳng vào mặt đối phương, liền xoay tay cướp lại bé gái trên tay anh ta, đánh thêm một quyền nữa, người nọ bị bức lui ra xa, sau khi ổn định thân thể, muốn nhào qua, ý đồ muốn cướp lại đứa bé.
Lúc này, hộ về phía sau Đông Đình Phong chạy nhanh tới, bước lên ngăn cản, hai người đánh một người, đánh vài chiêu, người nọ thấy tình thế không đúng, xoay người muốn chạy trốn.
"Đuổi theo!"
Đông Đình Phong âm trầm ra lệnh.
Hai hộ vệ nhanh chóng đuổi theo.
Đông Đình Phong không có đuổi theo, mà cúi đầu nhìn bé gái trong ngực, đột nhiên ánh mắt sáng ngời:
Ừm, đứa nhỏ này, thật là xinh đẹp, tóc dài đen nhánh, được xõa rachiếc váy màu đỏ thắm, trên chân là một đôi giày xăng-̣đan, ngũ quan khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu... Nhìn quần áo và trang sức trên người bé, đều có giá trị cao, rất hiển nhiên, bé con này xuất thân từ gia đình cao sang quyền quý ——
"Ba ba..."
Ở phía xa, Đông Kỳ chạy lại, sau đó, hưng phấn la lên:
"Thật tốt quá, ba, ba quá đẹp trai..."
"Đứa bé này, con biết sao?"
Đông Đình Phong nghi hoặc hỏi con trai, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt bé gái, đột nhiên cảm thấy, hai khuôn mặt nhỏ nhắn này, có chút giống nhau...
"Ngày hôm qua mới quen. Là người con nói với ba vừa thấy mẹ liền nhào đến gọi mẹ đó ba, tên là Ninh Khuynh Vãn. Vừa rời con với chú Trần đi toilet, thấy có một người bị ngất ở trước phòng rửa tay, nhà vệ sinh nữ lại có âm thanh kỳ lạ, con liền vòng qua xem, vừa mới nhìn liền sợ hết hồn, ở trong đó có hai người đàn ông không biết tiêm cái gì lên người bạn ấy, không lâu sau liền bất động. Ba ba, bạn ấy không sao chứ!"
Đông Kỳ nhón chân lên nhìn người đang ngủ trong lòng baba có chút lo lắng.
Đông Đình Phong ngơ ngác, có chút kinh ngạc, thì ra đứa nhỏ này chính là con gái của Tiểu Ninh, không trách được hắn nhìn có chút nhìn quen mắt, ừ, tương lai nhất định sẽ là mỹ nhân xinh đẹp.
"Ông chủ, tôi đã xem qua, hộ vệ của Hoắc gia bị ngất trước cửa phòng là do bị tiêm thuốc mê. Đoán chừng đứa nhỏ này cũng là bị tiêm thuốc nên mưới bị mất, ông chủ có muốn đưa đến bác sĩ kiểm tra chút không.."
Trần Túy đi ra ngoài, thấy đứa nhỏ đã được cứu, hỏi.
"Ừ!"
Đông Đình Phong ôm Vãn Vãn đi tới phòng khám bệnh.
Chờ kiểm tra xong, xác định đứa nhỏ bởi vì bị tiêm thuốc mê nên ngủ, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đứa nhỏ này đối với Ninh Mẫn mà nói, có thể là cả mạng sống.
Hắn nhớ khi cô nằm mơ thấy đứa bé này gặp chuyện không may, giật mình tỉnh lại, sợ tới mức co quắp
Nhưng nếu gặp chuyện không may, có lẽ cô muốn chết mất.
Ôm đứa nhỏ mềm nhũn trong lòng, Đông Đình Phong không đưa bé trả về, mà tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Muốn đợi bé tỉnh lại. bác sĩ nói liều thuốc này không mạnh, rất nhanh tỉnh lại.
"Ông chủ, sao ngài không mượn cơ hội này đi đến đó?"
Trần Tụy hỏi, nhìn ông chủ ông đứa bé, chợt thấy hình ảnh này có chút ấm áp:
Một người đàn ông anh tuấn, một bé gái xinh đẹp, người đàn ông cúi đầu nhìn, ánh mắt ôn nhu, một người ngủ say, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, ngồi bên cạnh là một bé trai tinh tế không kém phần anh tuấn...
Giờ khắc này, ông chủ rất giống một người cha: hình ảnh một nhà ba người, rất ấm áp.
"Không đi."
Đông Đình Phong nói.
Bởi vì hắn không muốn những hình ảnh khiến hắn không được thoải mái.
"Vậy có muốn nói với phu nhân một tiếng hay không!"
"Ừ!"
Hắn gật đầu, cầm di dộng gọi một cú điện thoại —— lúc trước, do sạc bin nên không có nhận được điện thoaih của a Xán, vừa rồi a Xán có tìm bọn họ, nói điện thoại anh ta đã đưa cho phu nhân.
Điện thoại, rất nhanh bắt máy, giọng nói của cô mang theo chút chần chờ:
"Cẩn Chi sao?"
Hắn nhìn các loại giấy tuyên truyền trên vách tường, lần lượt từng cái một, lẳng lặng trả lời :
"Ừ!"
"Vừa rồi em có điện thoại cho anh nhưng anh tắt máy... Sao vậy, chúng ta gặp mặt được không..."
Cô nhẹ hỏi, giống như đứa nhỏ phạm sai lầm, sao khi về nhà liền hỏi ý cha mẹ.
Hắn suy nghĩ, khẽ mỉm cười:
"Được!"
"Anh... Có lời muốn nói với em sao?"
"Có. Vãn Vãn đang ở đây... Nó, ừ, nó đang chơi cùng tiểu Kỳ. Em đừng lo lắng."
"Mọi người gặp nhau sao?"
Cô nghi ngờ hỏi, sau đó có chút khẩn trương.
"Vừa mới gặp không bao lâu."
"Hai đứa nhỏ không cãi nhau sao!"
"Không có, tốt lắm, yên tâm, tiểu Kỳ sẽ nhường Vãn Vãn!"
Cô liền thở phào nhẹ nhõm, còn gọi một tiếng:
"Cẩn Chi..."
Nhưng lại không nói gì nữa.
"Sao vậy?"
"Em, em nghĩ. Chờ liệu xử lý mọi chuyện ở đây, em liền về nhà!"
Không có lời nói nào khiến người ta thoải mái hơn lời này?
Có chút làm nũng, còn mang theo chút bảo đảm.
Đông Đình Phong âm thầm thở ra một hơi bị đè nén cả đêm, nụ cười sâu thêm một chút, giống như mùa đông vừa qua có gió xuân quất vào mặt, ánh mặt trời cũng ấm áp nhiều hơn.
"Ừ, anh chờ em... Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
"Không tốt lắm!"
Giọng nói của cô lộ vẻ mỏi mệt.
Đây là nguyên nhân chủ yếu hắn muốn hỏi cô.
"Chiếu cố mình cho tốt. Mới có thể chiếu cố người khác chứ!"
"Em biết."
"Tình huống của Hoắc Khải Hàng sao rồi?"
"Anh ta, anh ta tỉnh rồi! bác sĩ vừa mới kiểm tra, không có vấn đề gì nữa."
Cô nhẹ nhàng nói.
"Vậy thì tốt!"
Im lặng, hắn cũng không hỏi nữa.
"Cẩn Chi..."
Cô lại gọi, nhẹ nhàng mềm nhũn, không biết có phải đang nghe điện thoại hay không, giọng nói ôn nhu này so với ở nhà càng khiến người say mê hơn.
Hắn rất thích nghe: "Ừ!"
Cô lại im lặng
Hắn bất giác cười một tiếng: "Ách, sao?"
Giọng nói ấm áp, cũng làm cho tâm tình của Ninh Mẫn được buông lỏng, môi khẽ cong, nở nụ cười.
Giờ phút này, cô đang đứng trên hành lang đối diện cửa thủy tinh , nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cúi đầu nói:
"Chỉ là muốn gọi anh thôi!"
Chẳng biết tại sao, chỉ một tiếng kêu, lại khiến trái tim an tâm hơn.
"Vậy thì gọi thêm vài tiếng nữa đi!"
Hắn mỉm cười nói. Đột nhiên phát hiện, tư vị của một loại tình yêu đang cuồng nhiệt. Gọi điện thoại, cũng có thể khiến trong lòng ấm áp, tâm tình càng thoải mái.
"Cẩn Chi, Cẩn Chi, Cẩn Chi..."
Cô gọi rất nhiều lần, đến khi bật cười.
Chuyện như vậy, hình như trước giờ cô chưa thử qua.
Hắn nghe rất thỏa mãn: "Thật ngoan."
Đối diện cửa thủy tinh Ninh Mẫn thấy mình nhợt nhạt mỉm cười, sắc mặt có chút tiều tụy giờ có thêm chút sức sống.
"Em không phải là con gái ngoan của anh!"
"Nhưng em là vợ ngoan của anh!"
Giọng nói rất lý lẽ hùng hồn a!
Cô hiểu ý cười một tiếng, cúi đầu nhìn ngón tay trống rỗng, chiếc nhẫn đãị mất, nhưng lòng của cô, như bị một chiếc nhẫn vô hình vững vàng bao lấy.
"Tiểu Ninh, có nghe không?"
"Ừ, đang nghe!"
"Anh muốn để Vãn Vãn ở đây chơi với tiểu Kỳ một chút. Đến lúc đó, anh sẽ để cho hộ vệ Hoắc gia đưa nó về!"
"Được, vậy thì làm phiền anh chú ý Vãn Vãn một chút rồi, Vãn Vãn có chút bướng bỉnh!"
"Vợ chồng với nhau còn cần khách sáo như vậy sao? Con bé là con em, thì cũng như con anh thôi."
"Em cám ơn anh nhiều!"
Hắn nhận con gái cô, trong lòng cô rất cao hứng.
"Tiểu Ninh, em biết không, con bé lớn lên rất giống em... rất xinh đẹp..."
Bên phòng khám bệnh khoa nhim Đông Đình Phong nhìn đứa bé ngoan ngoãn ngủ trong ngực hắn, môi cong lên.
"Nhưng thật ra là tiểu quỷ bướng bỉnh!"
"Con bé cũng không bướng bỉnh lắm?"
Hai người nói chuyện trong chốc lát, không khí rất hòa hợp.
Cúp máy, Đông Kỳ vui vẻ đi tới, mặt mày hớn hở a, lúc ba ba nói chuyện điện thoại với mẹ vẻ mặt thật phong phú.
Dĩ nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là:
"Ba ba, sao ba lại lừa gạt mẹ?"
Đông Đình Phong xoa đầu con trai, biết nhóc nói cái gì:
"Có vài chuyện, không thể nói thật. Lời nói thật nhiều khi khiến người khác sợ hãi. Ba ba không muốn để mẹ con lo lắng! Chờ Vãn Vãn tỉnh lại rồi đưa bé về, không phải tốt hơn sao?"
Tác giả :
Vọng Thần Mạc Cập