Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 167
Hắn im lặng nhìn qua khuôn mặt trắng bệch của Hoắc Khải Hàng, thấy anh ta giang hai tay đi tới như muốn ôm lấy người phụ nữ lạnh lùng này.
Cô lại lùi ra sau.
Ninh Mẫn không muốn liên quan đến người đàn ông này nữa, cô biết nếu anh ta ôm cô nhất định sẽ có thêm nhiều phiền toái, nên cô lựa chọn lui ra.
Cô từng rất thích được anh ôm vào ngực, lồng ngực dày rộng này khiến cô ấm áp, cho cô cảm nhận được sự an toàn, nhưng mà hôm nay người đàn ông này chỉ khiến trái tim cô băng giá và đau đớn.
Cô tránh đi cái ôm của anh, bình tĩnh mà lãnh đạm nhắc nhở:
"Trưởng quan Hoắc, xin tự trọng!"
"Mẫn Mẫn..."
Hắn trầm thấp kêu cô, đôi tay nắm thật chặt, cái xưng hô xa lạ đó khiến hắn khó chịu.
"Xin trưởng quan hãy gọi tôi là số DLF621, hoặc cũng có thể là Đông phu nhân!"
Cô lạnh lùng cười nói:
"Ngày 3 tháng 11, tôi đã thành đại thiếu phu nhân Đông gia ở Ba Thành. Hoắc trưởng quan, đoạn tình cảm ngày đó của tôi và anh đã trở thành quá khứ. Mong anh đừng kêu tôi bằng cái tên thân mật như vậy ... nếu vượt quá giới hạn, chồng của tôi sẽ không vui.”
Lời nói cực kỳ tàn nhẫn, vẻ mặt mỉm cười lãnh khốc vô tình, chỉ một cách xưng hô nhưng cô đã phủ sạch hoàn toàn quan hệ của hai người.
Giờ khắc này, cô đau đớn, giống như có ai đó lấy dao găm cắt xuống thịt của cô ——
Khối thịt này là hắn, sáu năm trước đã bám sâu vào trong máu của cô, sáu năm sau nó càng hòa tan vào ý niệm của cô, cho dù bị phản bội nhưng phần tình cảm này cô vẫn khắc sâu trong lòng.
Không phải sau, những năm gần đây cô luôn sống một mình không quen bạn trai, vì cảm thấy không có người đàn ông nào xứng đáng làm cha của Vãn Vãn, cũng có lẽ bởi vì tình cảm đó quá sâu.
Hôm nay, cô muốn đem tình cảm này vứt bỏ.
Bởi vì cô đã là vợ người khác, cô muốn có trách nhiệm với người đàn ông của mình.
Giây phút này, cô nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy của hắn, cả người như đóng băng ở trước mặt mình, đôi mắt mang nhiều nhớ nhung, lộ ra bi ai và không cam lòng, hắn cắn răng nói:
"Đông phu nhân? Vậy tôi có nên chút mừng cô không? Được gả cho một người chồng lý tưởng?"
Trong giọng nói của hắn đầy thống khổ.
Sáu năm rồi, vì muốn mình cường đại hơn, hắn bỏ ra sáu năm để chờ đợi, sau đó tìm cô, muốn bày tỏ lòng mình nhưng hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp xảy ra khiến hắn trở tay không kịp, hành động tháng 9, là một lựa chọn đau khổ nhất của hắn, sau đó tuyệt vọng tìm kiếm, bi thương chờ đợi thẩm lí và phán quyết, nhưng lại ngoài ý muốn nhận được một kinh hỉ thật lớn, sau đó lại là một cái tin dữ đáng sợ như vậy...
Hắn còn chưa cảm nhận được niềm vui thì đã bị đau đớn tra tấn, cho tới hôm nay thấy được cô còn sống, nhưng hắn không cảm giác được mừng như điên mà là đau đớn hơn trước..
Một tờ giấy kết hôn, đã đẩy người con gái sắp thuộc về hắn cho người đàn ông khác. Cô đã thành vợ của người ta.
Việc này với hắn mà nói quá mức châm chọc.
Ninh Mẫn hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn nam nhân mà cô từng nghĩ sẽ gả cho hắn, sẽ trở thành người vợ của hắn, làm một người vợ hạnh phúc. Nhưng sự thật đã phá tan ý nghĩ của cô. Bốn tháng trước, lúc hắn cầm nhẫn đến cầu hôn cô, cô gần như muốn gật đầu, vì Vãn Vãn cũng vì mình yêu hắn, nhưng cuối cùng cô vẫn không đồng ý.
Bởi vì do dự, ma xui quỷ khiến cô và hắn đã bỏ lỡ nhau.
"Mẫn Mẫn, sao cháu có thể lấy hôn nhân làm trò đùa?"
Nhuế Kính nghiêm túc lắc đầu:
"Việc này do cháu nhất thời hồ đồ thôi!"
"Báo cáo trưởng quan, tôi rất tỉnh táo! Khi trưởng quan Hoắc buông tha cho tổ Liệp Phong, bức tôi vào con đường chết, chồng của tôi Đông Đình Phong đã cứu tôi, để tôi có dũng khí sống tiếp. Khi ký tên lên tờ kết hôn này, thì tôi rất thanh tỉnh."
Giọng nói trầm tĩnh của cô vang lên, một câu nói như con dao vô hình đâm vào lòng người
Tâm của Hoắc Khải Đường như nhỏ máu, hắn hung hăng nắm chặt nắm tay: người con gái hắn yêu nhất, lại nói ra lời này, từng chút từng chút lăng trì linh hồn của hắn.
Hắn biết rõ cô đang hận hắn, cho nên cô chọn phương thức này để trả thù hắn, để chấm dứt tình cảm của hắn và cô...
Nhưng hắn không cam lòng tiếp nhận sự thật này.
Dù cô là vợ người khác.
Hắn vẫn muốn có trái tim cô, sẽ không bao giờ thay đổi.
Việc trước mắt là hắn không thể cứng đối cứng với cô.
Cô càng dùng những lời lẽ này chọc giận hắn, vậy hắn càng phải tỉnh táo—— đúng, hắn phải tỉnh táo, hắn sẽ cho cô một thời gian cũng như cho bản thân mình một thời gian, sau đó từng chút phá vỡ bức tường trong lòng cô, nếu bây giờ hắn cứng rắn chống đối với cô nhất định sẽ không có kết quả tốt.
"Ninh Sênh Ca tôi không cần biết cô là phu nhân của ai, nhưng trước mắt cô là đội trưởng tổ Liệp Phong thì phải về đơn vị nhận lệnh, đây là cương vị công tác của cô. Cũng là nguyên nhân chủ yếu hôm nay chúng tôi tới đây, tôi mong cô có thể phối hợp quay về nước để tiếp nhận điều tra quân sự"
Hắn dùng lý trí để xử lý chuyện này, sắc mặt bình tĩnh không rợn sóng, giống như sỡ dĩ hắn có mặt ở tại đây chỉ do công việc chứ không có nữa điểm tư tình, thậm chí hắn còn chào với cô theo nghi thức quân đội:
"Chiều nay, hài cốt của các thành viên trong tổ Liệp Phong sẽ được chuyển về thủ đô. Thân là đội trưởng cô nên có mặt trong nghi thức bàn giao hài cốt của họ."
Vốn những lời cự tuyệt đã chuẩn bị sẵn nhưng vì câu nói này mà ngăn lại trong cổ họng.
Ninh Mẫn ngơ ngác nhìn hắn, phải không?
Các đội viên đều được đưa về sao?
Sống mũi cô cay cay, bốn tháng rồi, đã bốn tháng cuối cùng bọn họ cũng có thể trở về nhà.
Bọn họ sống đi ra ngoài, nhưng trở về chỉ là những cái xác, thân nhân của bọn họ sẽ có bao nhiêu thống khổ ….
"Về cùng anh đi! Hậu sự của các đội viên, anh nghĩ em muốn tự mình an bài cho họ!"
Ngữ khí của Hoắc Khải Hàng ôn hòa hơn nhiều.
Hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Người đàn ông này rất hiểu cô, hắn lấy lý do này để cho cô không có cách nào cự tuyệt hắn.
Quay về đó là chuyện phải làm rồi.
"Được, tôi trở về."
Cô nhắm mắt lại, đáp ứng.
"Vậy đi thôi! Bây giờ chúng ta sẽ đi tới sân bay!"
Hắn thở dài một hơi, trong lòng chua xót, muốn bước lên dắt tay cô, lúc này cô lộ ra yếu ớt, bất lực, hắn thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.
Cô lại giống như lâm đại dịch mà lùi về sau :
"Chiều nay mới tổ chức nghi thức phải không? Được rồi, đến lúc đó, chồng tôi sẽ đưa tôi tới Quỳnh Thành. Tôi đã dẫn họ đi, thì tôi cũng sẽ đón họ về, đó là trách nhiệm của tôi. Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tham gia."
Cô lại lần nữa xát muối vào tim hắn.
Tâm của Hoắc Khải Hàng thoáng run rẩy.
"Hoắc Khải Hàng, tôi rất nhớ Vãn Vãn, anh có thể để con bé ở lại đây với tôi không. Anh đi đi, còn những chuyện khác đợi tôi đến Quỳnh Thành rồi nói tiếp..."
Ninh Mẫn không để ý tới người đàn ông đang nhíu mày trước mặt, xoay người đi về phía hai đứa nhỏ.
"Anh sẽ không để Vãn Vãn ở lại đây! Nếu em nhớ Vãn Vãn thì hãy trở về với anh."
Lời nói lạnh nhạt của hắn khiến mặt Ninh Mẫn tái nhợt, lòng càng lạnh.
Đột nhiên cô cảm thấy muốn nhận quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn từ tay người đàn ông này là một chuyện vô cùng khó.
Ninh Mẫn nhịn nhịn, nhưng cô không cách nào đè nén lửa giận hừng hực trong lòng, cô quay phắt lại, đáy mắt có tia lửa bắn ra bốn phía:
"Hoắc Khải Hàng, anh còn muốn hại tôi như thế nào nữa mới cam tâm hả?
"Bốn tháng trước, nếu như không phải anh chạy tới Trung Quốc dẫn Vãn Vãn đi, tôi cũng sẽ không gặp những chuyện chết tiệt này. Trong bốn tháng qua, tôi đã sống không bằng chết, tất cả đều do anh ban tặng đó, thật vất vả tôi mới sống yên ổn một chút thì anh lại xuất hiện can thiệp vào cuộc sống của tôi? Anh không thể để tôi sống yên ổn sao? Vãn Vãn là con gái của tôi, nó là khối thịt trong lòng tôi. Sao anh có thể nhẫn tâm đoạt nó một lần nữa rời khỏi tôi hả?.
"Hoắc Khải Hàng, trong mắt anh tôi là gì hả?
"Cần thì tìm tới, không cần thì vứt bỏ. Tôi là người, chứ không phải đồ vật, rốt cuộc anh có để ý tới cảm nhận của tôi không?
"Xin hỏi, rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Mà anh muốn gọi tới thì tới, muốn đuổi thì phải đi hả?"
Cô rống thật to, ủy khuất, thống khổ… lòng của nàng, sớm đã chứa đầy thương tích:
"Anh đừng như vậy nữa được không? Tôi không cần gì nhiều, tôi chỉ muốn có một gia đình hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi, cũng không được sao.
"Cũng bởi vì anh mà sáu năm trước tôi vứt bỏ cha mẹ mình; tôi biết, ai cũng nói tôi ngốc, bởi vì anh sáu năm nay tôi vẫn một mình nuôi nấng Vãn Vãn, tôi biết, nhưng ai kêu tôi yêu đứa nhỏ nhiều như vậy; bởi vì anh, chiến hữu của tôi đều đã hi sinh nơi đất khách quê người, xin lỗi, những chuyện này tôi đều biết…
"Hoắc Khải Hàng, Ninh Sênh Ca chết rồi, cô ta chết trong tai nạn máy bay ở Trúc quốc, là do anh đẩy cô ta vào con đường chết không phải sao?
"Hiện tại, tôi chỉ muốn sống yên ổn một chút, vậy mà anh cũng lấy Vãn Vãn để bức tôi sao?
"Có phải hay không, anh muốn ép tôi chết anh mới vừa lòng sao?
"Anh biết không? Tôi sống mệt mỏi lắm rồi? Chuyện tới nước này anh còn muốn tra tấn tôi sao nữa hả!"
Câu cuối cùng cô rống lên như người bị tâm thần.
Hoắc Khải Hàng không trả lời, thấy cô không thể khống chế cảm xúc của mình, cô chưa từng dùng cảm xúc này đối với hắn, tâm không hiểu sao cứ đau. .
Khó chịu!
Cô khó chịu, sao hắn không biết chứ.
Người đã từng ân ái, hôm nay lại lấy sự thù hận để đối diện nhau.
Tình cảm của hắn và cô sao lại đi tới mức này chứ?
Hắn không nghĩ ra, càng không muốn nghĩ tới.
Cô lại lùi ra sau.
Ninh Mẫn không muốn liên quan đến người đàn ông này nữa, cô biết nếu anh ta ôm cô nhất định sẽ có thêm nhiều phiền toái, nên cô lựa chọn lui ra.
Cô từng rất thích được anh ôm vào ngực, lồng ngực dày rộng này khiến cô ấm áp, cho cô cảm nhận được sự an toàn, nhưng mà hôm nay người đàn ông này chỉ khiến trái tim cô băng giá và đau đớn.
Cô tránh đi cái ôm của anh, bình tĩnh mà lãnh đạm nhắc nhở:
"Trưởng quan Hoắc, xin tự trọng!"
"Mẫn Mẫn..."
Hắn trầm thấp kêu cô, đôi tay nắm thật chặt, cái xưng hô xa lạ đó khiến hắn khó chịu.
"Xin trưởng quan hãy gọi tôi là số DLF621, hoặc cũng có thể là Đông phu nhân!"
Cô lạnh lùng cười nói:
"Ngày 3 tháng 11, tôi đã thành đại thiếu phu nhân Đông gia ở Ba Thành. Hoắc trưởng quan, đoạn tình cảm ngày đó của tôi và anh đã trở thành quá khứ. Mong anh đừng kêu tôi bằng cái tên thân mật như vậy ... nếu vượt quá giới hạn, chồng của tôi sẽ không vui.”
Lời nói cực kỳ tàn nhẫn, vẻ mặt mỉm cười lãnh khốc vô tình, chỉ một cách xưng hô nhưng cô đã phủ sạch hoàn toàn quan hệ của hai người.
Giờ khắc này, cô đau đớn, giống như có ai đó lấy dao găm cắt xuống thịt của cô ——
Khối thịt này là hắn, sáu năm trước đã bám sâu vào trong máu của cô, sáu năm sau nó càng hòa tan vào ý niệm của cô, cho dù bị phản bội nhưng phần tình cảm này cô vẫn khắc sâu trong lòng.
Không phải sau, những năm gần đây cô luôn sống một mình không quen bạn trai, vì cảm thấy không có người đàn ông nào xứng đáng làm cha của Vãn Vãn, cũng có lẽ bởi vì tình cảm đó quá sâu.
Hôm nay, cô muốn đem tình cảm này vứt bỏ.
Bởi vì cô đã là vợ người khác, cô muốn có trách nhiệm với người đàn ông của mình.
Giây phút này, cô nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy của hắn, cả người như đóng băng ở trước mặt mình, đôi mắt mang nhiều nhớ nhung, lộ ra bi ai và không cam lòng, hắn cắn răng nói:
"Đông phu nhân? Vậy tôi có nên chút mừng cô không? Được gả cho một người chồng lý tưởng?"
Trong giọng nói của hắn đầy thống khổ.
Sáu năm rồi, vì muốn mình cường đại hơn, hắn bỏ ra sáu năm để chờ đợi, sau đó tìm cô, muốn bày tỏ lòng mình nhưng hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp xảy ra khiến hắn trở tay không kịp, hành động tháng 9, là một lựa chọn đau khổ nhất của hắn, sau đó tuyệt vọng tìm kiếm, bi thương chờ đợi thẩm lí và phán quyết, nhưng lại ngoài ý muốn nhận được một kinh hỉ thật lớn, sau đó lại là một cái tin dữ đáng sợ như vậy...
Hắn còn chưa cảm nhận được niềm vui thì đã bị đau đớn tra tấn, cho tới hôm nay thấy được cô còn sống, nhưng hắn không cảm giác được mừng như điên mà là đau đớn hơn trước..
Một tờ giấy kết hôn, đã đẩy người con gái sắp thuộc về hắn cho người đàn ông khác. Cô đã thành vợ của người ta.
Việc này với hắn mà nói quá mức châm chọc.
Ninh Mẫn hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn nam nhân mà cô từng nghĩ sẽ gả cho hắn, sẽ trở thành người vợ của hắn, làm một người vợ hạnh phúc. Nhưng sự thật đã phá tan ý nghĩ của cô. Bốn tháng trước, lúc hắn cầm nhẫn đến cầu hôn cô, cô gần như muốn gật đầu, vì Vãn Vãn cũng vì mình yêu hắn, nhưng cuối cùng cô vẫn không đồng ý.
Bởi vì do dự, ma xui quỷ khiến cô và hắn đã bỏ lỡ nhau.
"Mẫn Mẫn, sao cháu có thể lấy hôn nhân làm trò đùa?"
Nhuế Kính nghiêm túc lắc đầu:
"Việc này do cháu nhất thời hồ đồ thôi!"
"Báo cáo trưởng quan, tôi rất tỉnh táo! Khi trưởng quan Hoắc buông tha cho tổ Liệp Phong, bức tôi vào con đường chết, chồng của tôi Đông Đình Phong đã cứu tôi, để tôi có dũng khí sống tiếp. Khi ký tên lên tờ kết hôn này, thì tôi rất thanh tỉnh."
Giọng nói trầm tĩnh của cô vang lên, một câu nói như con dao vô hình đâm vào lòng người
Tâm của Hoắc Khải Đường như nhỏ máu, hắn hung hăng nắm chặt nắm tay: người con gái hắn yêu nhất, lại nói ra lời này, từng chút từng chút lăng trì linh hồn của hắn.
Hắn biết rõ cô đang hận hắn, cho nên cô chọn phương thức này để trả thù hắn, để chấm dứt tình cảm của hắn và cô...
Nhưng hắn không cam lòng tiếp nhận sự thật này.
Dù cô là vợ người khác.
Hắn vẫn muốn có trái tim cô, sẽ không bao giờ thay đổi.
Việc trước mắt là hắn không thể cứng đối cứng với cô.
Cô càng dùng những lời lẽ này chọc giận hắn, vậy hắn càng phải tỉnh táo—— đúng, hắn phải tỉnh táo, hắn sẽ cho cô một thời gian cũng như cho bản thân mình một thời gian, sau đó từng chút phá vỡ bức tường trong lòng cô, nếu bây giờ hắn cứng rắn chống đối với cô nhất định sẽ không có kết quả tốt.
"Ninh Sênh Ca tôi không cần biết cô là phu nhân của ai, nhưng trước mắt cô là đội trưởng tổ Liệp Phong thì phải về đơn vị nhận lệnh, đây là cương vị công tác của cô. Cũng là nguyên nhân chủ yếu hôm nay chúng tôi tới đây, tôi mong cô có thể phối hợp quay về nước để tiếp nhận điều tra quân sự"
Hắn dùng lý trí để xử lý chuyện này, sắc mặt bình tĩnh không rợn sóng, giống như sỡ dĩ hắn có mặt ở tại đây chỉ do công việc chứ không có nữa điểm tư tình, thậm chí hắn còn chào với cô theo nghi thức quân đội:
"Chiều nay, hài cốt của các thành viên trong tổ Liệp Phong sẽ được chuyển về thủ đô. Thân là đội trưởng cô nên có mặt trong nghi thức bàn giao hài cốt của họ."
Vốn những lời cự tuyệt đã chuẩn bị sẵn nhưng vì câu nói này mà ngăn lại trong cổ họng.
Ninh Mẫn ngơ ngác nhìn hắn, phải không?
Các đội viên đều được đưa về sao?
Sống mũi cô cay cay, bốn tháng rồi, đã bốn tháng cuối cùng bọn họ cũng có thể trở về nhà.
Bọn họ sống đi ra ngoài, nhưng trở về chỉ là những cái xác, thân nhân của bọn họ sẽ có bao nhiêu thống khổ ….
"Về cùng anh đi! Hậu sự của các đội viên, anh nghĩ em muốn tự mình an bài cho họ!"
Ngữ khí của Hoắc Khải Hàng ôn hòa hơn nhiều.
Hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Người đàn ông này rất hiểu cô, hắn lấy lý do này để cho cô không có cách nào cự tuyệt hắn.
Quay về đó là chuyện phải làm rồi.
"Được, tôi trở về."
Cô nhắm mắt lại, đáp ứng.
"Vậy đi thôi! Bây giờ chúng ta sẽ đi tới sân bay!"
Hắn thở dài một hơi, trong lòng chua xót, muốn bước lên dắt tay cô, lúc này cô lộ ra yếu ớt, bất lực, hắn thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.
Cô lại giống như lâm đại dịch mà lùi về sau :
"Chiều nay mới tổ chức nghi thức phải không? Được rồi, đến lúc đó, chồng tôi sẽ đưa tôi tới Quỳnh Thành. Tôi đã dẫn họ đi, thì tôi cũng sẽ đón họ về, đó là trách nhiệm của tôi. Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tham gia."
Cô lại lần nữa xát muối vào tim hắn.
Tâm của Hoắc Khải Hàng thoáng run rẩy.
"Hoắc Khải Hàng, tôi rất nhớ Vãn Vãn, anh có thể để con bé ở lại đây với tôi không. Anh đi đi, còn những chuyện khác đợi tôi đến Quỳnh Thành rồi nói tiếp..."
Ninh Mẫn không để ý tới người đàn ông đang nhíu mày trước mặt, xoay người đi về phía hai đứa nhỏ.
"Anh sẽ không để Vãn Vãn ở lại đây! Nếu em nhớ Vãn Vãn thì hãy trở về với anh."
Lời nói lạnh nhạt của hắn khiến mặt Ninh Mẫn tái nhợt, lòng càng lạnh.
Đột nhiên cô cảm thấy muốn nhận quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn từ tay người đàn ông này là một chuyện vô cùng khó.
Ninh Mẫn nhịn nhịn, nhưng cô không cách nào đè nén lửa giận hừng hực trong lòng, cô quay phắt lại, đáy mắt có tia lửa bắn ra bốn phía:
"Hoắc Khải Hàng, anh còn muốn hại tôi như thế nào nữa mới cam tâm hả?
"Bốn tháng trước, nếu như không phải anh chạy tới Trung Quốc dẫn Vãn Vãn đi, tôi cũng sẽ không gặp những chuyện chết tiệt này. Trong bốn tháng qua, tôi đã sống không bằng chết, tất cả đều do anh ban tặng đó, thật vất vả tôi mới sống yên ổn một chút thì anh lại xuất hiện can thiệp vào cuộc sống của tôi? Anh không thể để tôi sống yên ổn sao? Vãn Vãn là con gái của tôi, nó là khối thịt trong lòng tôi. Sao anh có thể nhẫn tâm đoạt nó một lần nữa rời khỏi tôi hả?.
"Hoắc Khải Hàng, trong mắt anh tôi là gì hả?
"Cần thì tìm tới, không cần thì vứt bỏ. Tôi là người, chứ không phải đồ vật, rốt cuộc anh có để ý tới cảm nhận của tôi không?
"Xin hỏi, rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Mà anh muốn gọi tới thì tới, muốn đuổi thì phải đi hả?"
Cô rống thật to, ủy khuất, thống khổ… lòng của nàng, sớm đã chứa đầy thương tích:
"Anh đừng như vậy nữa được không? Tôi không cần gì nhiều, tôi chỉ muốn có một gia đình hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi, cũng không được sao.
"Cũng bởi vì anh mà sáu năm trước tôi vứt bỏ cha mẹ mình; tôi biết, ai cũng nói tôi ngốc, bởi vì anh sáu năm nay tôi vẫn một mình nuôi nấng Vãn Vãn, tôi biết, nhưng ai kêu tôi yêu đứa nhỏ nhiều như vậy; bởi vì anh, chiến hữu của tôi đều đã hi sinh nơi đất khách quê người, xin lỗi, những chuyện này tôi đều biết…
"Hoắc Khải Hàng, Ninh Sênh Ca chết rồi, cô ta chết trong tai nạn máy bay ở Trúc quốc, là do anh đẩy cô ta vào con đường chết không phải sao?
"Hiện tại, tôi chỉ muốn sống yên ổn một chút, vậy mà anh cũng lấy Vãn Vãn để bức tôi sao?
"Có phải hay không, anh muốn ép tôi chết anh mới vừa lòng sao?
"Anh biết không? Tôi sống mệt mỏi lắm rồi? Chuyện tới nước này anh còn muốn tra tấn tôi sao nữa hả!"
Câu cuối cùng cô rống lên như người bị tâm thần.
Hoắc Khải Hàng không trả lời, thấy cô không thể khống chế cảm xúc của mình, cô chưa từng dùng cảm xúc này đối với hắn, tâm không hiểu sao cứ đau. .
Khó chịu!
Cô khó chịu, sao hắn không biết chứ.
Người đã từng ân ái, hôm nay lại lấy sự thù hận để đối diện nhau.
Tình cảm của hắn và cô sao lại đi tới mức này chứ?
Hắn không nghĩ ra, càng không muốn nghĩ tới.
Tác giả :
Vọng Thần Mạc Cập