Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 144
“Mẹ, mẹ không vui à?”
Đông Kỳ lại gần, quỳ trên mặt đất, hai tay chống khuôn mặt nhỏ bé, ánh mắt to tròn, còn ghé sát hôn cô một nụ hôn, chiếc miệng nhỏ mềm mại ấy so với ba nó còn non nớt hơn nhiều. Đông Đình Phong đó mở miệng là muốn chiếm lấy, tóm lại hôn lấy hôn để cô… Haizz, lại nghĩ đi đâu vậy?
Mặt cô đỏ bừng thoát khỏi suy nghĩ, mở miệng nói một câu:
“Đâu có!”
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của tiểu tử kia, kéo ra một nụ cười, tiểu tử này đúng là rất tinh tế, dễ dàng có thể phát hiện ra tâm tình không vui của cô.
“Có! Mẹ đang thất thần. Lúc mẹ cao hứng, ánh mắt sẽ long lanh; lúc mất hứng, ánh mắt căn bản không thấy sự tồn tại của con. Nhìn xem, vữa này con đứng ở đây một lúc nhưng mẹ không nhìn thấy, đây cũng quá là xem thường con. Còn nữa, khóe môi mẹ cũng hướng xuống dưới…”
Đúng là một đứa trẻ có tài quan sát!
Cô ngồi dậy, để đứa trẻ ngồi lên đùi mình, chân hai người dính vào nhau, đều trắng nõn như vậy:
“Mẹ không buồn, chỉ là mẹ đang có tâm sự. Mỗi người đều có tâm sự của riêng mình. Khi suy nghĩ sẽ có chút thất thần.”
Đông Kỳ yên tĩnh nhìn, giống như suy nghĩ về độ đáng tin trong lời nói của cô, đột nhiên, một đôi tay nhỏ xíu ôm lấy cổ cô:
“Mẹ, bà nội thường nói bà còn thân thiết ba hơn so với cô Lôi Lôi, ba là chiếc chăn bông mềm mại nhất của bà, là trái vui vẻ nhất khiến người ta yên bình, sau này, Tiểu Kỳ cũng muốn là chiếc chăn bông mềm mại của mẹ, trái hạnh phúc của mẹ. Tiểu Kỳ phải nhanh chóng lớn lên, sau đó sẽ khỏe mạnh được như ba để bảo vệ thật tốt cho mẹ và em gái… Nếu kẻ khác dám bắt nạt mẹ và em, Tiểu Kỳ nhất định sẽ cho kẻ đó no đòn.”
Mẹ đang nói dối, cậu biết, khẳng định là bởi vì cậu vẫn còn nhỏ. Cho nên sau này cậu không được kén ăn nữa, cậu phải nhanh chóng trở thành người lớn, là chỗ dựa tinh thần cho mẹ.
Còn Ninh Mẫn ư, cô bất giác mỉm cười:
Lời tuyên bố này thật sự khiến người ta rất cảm động!
Nhưng tại sao trong miệng đứa trẻ này có câu trước nhắc đến em gái, câu sau cũng nhắc đến em gái luôn miệng vậy…
Thật sự khiến cô rất ngại.
Ở Đông gia, bất luận là Đông Đình Phong hay tiểu tử này đều khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Nếu như tiểu tử này là con trai cô thì tốt biết mấy, đáng tiếc, nó lại là kết quả của Đông Đình Phong và một người phụ nữ vô danh khác.
Nói thật, chân tướng này kì thực khiến người ta chấn động.
Trước đây, cô cho rằng nó là con trai của Hàn Tịnh cho nên khi đối mặt sẽ có cảm giác hổ thẹn. Nhưng bây giờ khi biết được nó không phải, trong lòng cô lại sinh ra một loại cảm giác đau lòng không nói thành lời, cùng với sự bất an.
Tối qua, lúc Đông Đình Phong đi nhận điện thoại, cô vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề: Mẹ đẻ của Tiểu Kỳ sẽ là một người phụ nữ thế nào?
Tại sao lại có thể mang thai đứa con trai của Đông Đình Phong mà hắn hoàn toàn không biết, hơn nữa còn bí mật sinh ra.
Có một điểm cô có thể khẳng định: Chuyện đánh tráo tuyệt đối là chuyện cố ý sắp đặt. Về phần mục đích là gì thì hiện tại vẫn rất khó đoán.
Cô cảm thấy nếu như người mẹ đó cũng là kẻ tham dự vào, vậy thì rắp tâm người phụ nữ này thật đáng sợ!
Còn nếu như mẹ ruột của Đông Kỳ chỉ là một con cờ trong tay những người kia, sau khi sinh con xong, những kẻ đó đã chia cắt mẹ con họ, điều này đối với một người mẹ mà nói, tuyệt đối là một chuyện tàn nhẫn.
Đồng thời, cô còn lo lắng về tính mạng mẹ ruột của Đông Kỳ: có lẽ đã mất tự do, đang bị nhốt; hay cũng có thể đã mất mạng từ 6 năm trước; hoặc người vẫn còn sống nhưng do mất con, sống một cuộc sống giày vò như đã chết.
Mất con trai là một chuyện vô cùng đau khổ. Cô cũng từng mất con.
6 năm trước, khi Ninh Mẫn nhìn thấy đứa con do chính mình đứt ruột sinh ra tắt thở, cô đã khóc rất nhiều.
Mỗi đứa trẻ đều là cốt nhục của người mẹ. Chỉ có người đã từng sinh con mới biết quá trình mang thai 9 tháng 10 ngày, từng ngày mong ngóng đứa trẻ ra đời vất vả thế nào.
Hơn nữa, cô còn mang song thai, nỗi vất vả ấy được nhân lên gấp đôi.
Đối với những người phụ nữ có chồng mà nói, đó là chuyện hạnh phúc, nhưng với một bà mẹ đơn thân như cô thì đó là chuyện chẳng dễ dàng gì. Nhưng cô vẫn quyết tâm sinh con, loại tình cảm này rất phức tạp, nhưng lại là vô cùng kiên định.
Có lẽ bởi vì quá yêu nên mới kiên định như vậy.
Cho dù tình yêu ấy vô cùng đau khổ. Nhưng vô vẫn không cách nào ra tay sát hại những đứa con của chính mình.
Cô vẫn luôn là cô gái giàu lòng trắc ẩn, cho nên, sau khi biết mình mang song thai, cô đã hết sức mong đợi ngày được nhìn thấy chúng chào đời. Sự mong đợi ấy rất phức tạp, nhưng cô cam tâm tình nguyện.
Bất cứ bà mẹ nào đều trải qua quá trình mang thai dài dằng đẵng, quá trình này nếu như có chồng ở bên chăm sóc thì chắc chắn sẽ đơn giản, nhưng nếu không có thì rất vất vả, hơn nữa còn phải chịu ánh mắt nhòm ngó của người đời.
Những ngày đầu mang thai, Ninh Mẫn bị nghén rất nặng, suốt ngày nôn, đã từng có mấy ngày cô không thể xuống khỏi giường, sau này, bụng cô to hơn, cả người phát tướng, vì vậy cô phải thôi việc, chuyên tâm chờ sinh, ngoài ra, cô còn cố ý mời một bảo mẫu.
Một tháng sau, chuyện cô làm được chỉ là nằm trên giường, vuốt ve chiếc bụng của mình, cảm nhận chuyện động của hai đứa trẻ.
Lúc đó, cô có đoán giới tính của con mình, cô hy vọng là con trai, sau này lớn lên sẽ tuấn tú giống ba nó.
Sau khi siêu âm xong, bác sĩ nhẹ nhàng nói với cô:
“Chúc mừng, là thai long phụng (một trai một gái)!”
Cô nghe xong không kìm được sự vui sướng, đúng là phúc khí!
Lúc sinh, cô chọn cách sinh thường, cô đau đớn suốt một ngày một đêm, con gái cô sinh ra thuận lợi, còn con trai chân lại ra ngoài trước.
Bác sĩ nói: “Không được, phải phẫu thuật!”
Vậy là phải phẫu thuật!
Sau đó bác sĩ còn nói: “Xuất huyết quá nhiều, sản phụ và đứa trẻ chỉ có thể giữ một!”
Lúc đó, bên cạnh cô chỉ có một bà cô họ xa, là bà ấy đã kí chọn giữ lại mẹ.
Sau đó, không cần động dao đứa trẻ cũng thuận lợi sinh ra, chỉ là bởi vì thời gian ở trong bụng mẹ quá lâu nên đã chết ngạt, không thể cứu được.
Khi cô tỉnh lại, con gái đang khóc, con trai thì lạnh ngắt.
Ngày hôm đó, cô ôm đứa con trai bé bỏng của mình khóc rất nhiều, cô không hiểu, tại sao ông trời ban cho cô hai đứa trẻ đáng yêu như thế, vậy mà tại sao lại phải cướp đi một đứa, khiến cô đau khổ như vậy?
Bà cô ôm lấy Ninh Mẫn khuyên: “Đừng khóc, lúc ở cữ kị nhất là khóc, cháu vẫn còn một đứa mà!”
Nhưng nỗi đau mất con đâu thể chỉ vì hai ba câu nói mà vơi đi được?
Sau đó rất lâu, cô vẫn không cách nào quên đi hình dáng bé bỏng của con trai được quấn trong chiếc chăn xám đó. Cho đến tận sau này, cô có nuôi một đứa trẻ bị bỏ rơi bị tim bẩm sinh, là con trai, lớn hơn Vãn Vãn 5, 6 tháng. Nhờ vậy, toàn bộ sự quan tâm của cô dồn hết vào hai đứa trẻ, và không còn nhớ đến đứa con bị mất của mình.
Không phải bởi vì rời xa Vãn Vãn quá lâu, sở dĩ mỗi lần nhìn thấy Tiểu Kỳ, cô đều có một cảm giác giống như nhìn thấy con gái mình là bởi vì mặt mũi quả thật rất giống.
Giây phút này, cô suy nghĩ rất nhiều, chỉ có thể đem đứa trẻ đáng yêu này ôm vào lòng thật chặt. Sự tồn tại của Tiểu Kỳ khiến cô nhớ lại đứa con đã mất của mình, và nhớ đến con gái. Cô yêu thích Tiểu Kỳ như vậy, nhưng đến cuối cùng cô vẫn không phải mẹ ruột của nó.
Loại quan hệ huyết thống này không ai có thể thay thế được!
Lúc này, cô đang ở Australia, tránh xa vòng xoáy thị phi kia, nhưng tất cả chỉ là bề ngoài đầy giả dối, trừ phi cô sống luôn tại nước ngoài, từ này về sau bỏ mặc tất cả…
Nhưng điều này có thể sao?
Đông Đình Phong đang dính vào ân oán chính trị, còn cô cũng có đầy rắc rối. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, Hoắc Khải Hàng sẽ tìm thấy chỗ này.
Có một vài chuyện không thể chạy thoát được!
Có lẽ, cô nên nói chuyện với Đông Đình Phong!
****
Lúc Đông Đình Phông trở về nhà đã là 6 giờ, hắn tan ca lúc 5 giờ, sau khi xử lí xong mọi chuyện liền muốn trở về nhà.
Trần Tụy thấy hắn thúc giục đi về mà bật cười trêu một câu:
“Mặt trời đúng là mọc từ hướng Tây rồi! Ngày trước, đâu có lần nào Boss không làm đến 8, 9 giờ tối đâu? Thường là giải quyết lượng công việc cả tuần trong vòng 3 ngày. Nhưng lần này sao vậy, mặt trời còn chưa lặn vậy mà đã muốn tan ca rồi sao?”
Tinh thần Đông Đình Phong vẫn nhàn nhạt, vuốt mày, không che giấu bất cứ tâm tư nào:
“Ta đã làm nô dịch cho đồng tiền nhiều năm như vậy rồi, cũng nên chậm lại một chút, hưởng thụ cuộc sống gia đình. Đúng rồi, Tiểu Trần, hiện giờ cậu cũng không còn nhỏ nữa, bạn gái thì chưa có, cậu cũng nên cân nhắc đến vấn đề hôn nhân!”
“Từ từ sẽ đến, tôi là người cô đơn, chỉ tìm cái đúng. Hôn nhân thì không!”
Con người Trần Tụy rất có cá tính, 30 tuổi, hình như chỉ yêu qua một lần lúc học đại học, sau này vì vấn đề gia cảnh, bị bạn gái chia tay, từ đó về sau không còn chút hứng thú với phụ nữ.
“Câu này ta nghe rất thuận tai!”
Đông Đình Phong cũng gật đầu đồng ý: “Người phụ nữ mà mình muốn kết hôn nên là người mình yêu thương nhất, như vậy hôn nhân mới viên mãn.”
6 năm trước, hắn không có người yêu, kết hôn chỉ mang tính tạm thời. Cho nên sau khi cưới, hắn không cách nào quan tâm và lo lắng toàn bộ cho người kia.
Chính vì vậy hắn mới chỉ chú tâm đến sự nghiệp. Chỉ cần không mệt mỏi, hắn sẽ dồn toàn bộ sức lực vào công việc.
Nhưng hiện tại không như vậy.
Trong lòng hắn có người cần lo lắng, hắn khao khát có thời gian rảnh để ở bên cạnh cô.
Công việc quan trọng, đàn bà càng quan trọng hơn, đối với mỗi người mà nói, gia đình luôn đặt ở vị trí số 1.
Trên đường về nhà, Đông Đình Phong còn thảo luận công việc với Trần Tụy, lúc cách nhà tầm 5 phút đi đường, hắn đã làm xong tất cả công việc, lần đầu tiên phát hiện, về nhà là chuyện đáng mong đợi.
Chưa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng của thức ăn, tiếng cười nói vui vẻ của con trai lọt vào tai khiến tim hắn mềm nhũn, miệng cũng giương lên. Cũng không phải tất cả những ngôi nhà đẹp đẽ đều có thể trở thành “nhà”, chỉ có ngôi nhà chứa đựng người phụ nữ và đứa con mà mình quan tâm mới là một ngôi nhà hoàn chỉnh.
“Woah, thức ăn thật phong thú nha!”
Trên bên bày 7, 8 món, có thịt cá sấu, thịt bò nướng, nấm đông cô… Ninh Mẫn quấn tạp dề vớt sủi cảo vào đĩa, bày biện trang trí, đổ dấm lên, rồi bước ra ngoài, Đông Kỳ cũng tíu tít chạy theo, một mùi “gia đình” lan tỏa khắp căn phòng.
Hắn nhẹ nhàng thưởng thức dáng dấp của nữ chủ nhân gia đình, mỉm cười ngồi xuống, ngửi ngửi một miếng sủi cảo:
“Đây là đích thân em làm? Nào, để anh nếm thử!”
Từ lúc trở về từ bệnh viện, nha đầu này món gì cũng không làm, hại hắn không được nếm thử.
“Tét!” Hắn bị cô đánh một nhát.
“Rửa tay trước đã! Anh là con nít chắc? Phải làm gương cho con!”
Ninh Mẫn nhẹ nhàng mắng một câu.
“Được, được, rửa tay thì rửa tay. Tiểu Kỳ, đi, chúng ta đi rửa tay…”
Trần Tụy đứng bên cạnh mỉm cười, ở với Đông thiếu nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ anh ta thấy hắn và một cô gái nào hòa hợp như vậy. Anh ta không tự chủ được mà híp mắt cười.
“Tiểu Trần, anh cũng phải đi rửa tay rồi cùng ăn cơm!”
“Không, không, chúng tôi sẽ sang phòng khác ăn. Đầu bếp cũng đã chuẩn bị riêng thức ăn cho chúng tôi rồi… Đông tiên sinh, Đông phu nhân, hai vị cứ từ từ dùng!”
Trần Tụy hạ thấp người lùi ra.
“Nhưng tôi làm rất nhiều sủi cảo!”
Ninh Mẫn cố ý muốn giữ người ở lại.
“Ăn không hết có thể cất vào tủ lạnh.”
Đùa gì thế, Đông Đình Phong hắn vẫn còn chưa ăn mà, làm sao có thể tùy tiện mời người ngoài. Tài nghệ của phu nhân tạm thời không được lưu truyền ra bên ngoài.
Đông Đình Phong đi từ xa vọng lại một câu.
Ninh Mẫn trợn tròn mắt nhìn hắn, hắn cười, vút đi.
Trong nhà tắm, hai ba con vừa rửa tay vừa thì thầm to nhỏ:
“Ba ơi ba, không phải ba bảo con chăm sóc tốt cho mẹ sao? Mẹ lúc nãy có chút kì lạ!”
Khuôn mặt Đông Kỳ chăm chú.
“Kì lạ thế nào?”
“Dáng vẻ mẹ ôm con rất buồn! Con trêu đùa mẹ cũng không nói gì!”
“Ồ, vậy sao?”
Đông Đình Phong nhìn chằm chằm con trai như có điều gì đó, sau đó cười bóp mũi con trai:
“Khẳng định là con lì lợm nên mẹ mới không vui!”
“Con không có!”
Đông Kỳ cũng bóp mũi hắn, hai người cùng nghịch nước.
Hai người hỉ hả một lúc, sau đó Ninh Mẫn bước vào bắt đắc dĩ nhắc nhở:
“Hai người nghịch nước sao? Nháo một trận như vậy, sợ chị Thu chưa đủ phiền phức sao?”
Đông Đình Phong nắm lấy cái khăn lau tay cho con trai, cảm thấy cảm giác bị càu nhàu thực sự rất thú vị, cô hiện tại càng ngày càng mang dáng vẻ của một nữ chủ nhân.
Hắn lau khô tay cho con trai rồi lại rửa mặt, lúc quay đầu thì nhìn thấy cô đang lau nước trên sàn nhà.
“Mấy chuyện này tự có người làm làm, phu nhân, em hình như quên một chuyện!”
Hắn giằng lấy cây chổi lau nhà trên tay cô, nghiêm túc giữ lấy eo cô, đây chính là chuyện khiến hắn muốn về nhà.
“Chuyện gì?”
“Hôn tan làm!”
Người đàn ông này càng ngày càng vô liêm sỉ.
“Đến đây!”
Hắn chấm chấm nước trên mặt mình.
“Không cần!”
Cô đẩy hắn ra, hít một hơi, thần sắc đột nhiên thay đổi phức tạp, cương ngạch giữ khoảng cách:
“Trước tiên phải ăn cơm, sau đó, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Tháo tạp dề xuống, cô ngồi xuống bàn ăn.
Hắn híp mắt nhìn, cảm thấy cô quả thật có chút bất thường.
***
Ninh Mẫn quả thật có chút khác thường, bởi vì tâm tình rất phức tạp.
Cô nhìn ra được, Đông Đình Phong thích cô. Tình yêu này càng ngày càng mãnh liệt. Hắn rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, chỉ là cuộc sống như vậy rất kì lạ, tất cả rất mờ ảo, nhìn rất hoàn mĩ, nhưng thực chất rất hư ảo.
Đúng, là hư ảo.
Cô không phải phu nhân của hắn, nhưng lại lấy danh nghĩa Đông phu nhân cùng hắn chung sống, hưởng thụ cơ thể đó, làm mẹ con trai hắn.
Cái cô yêu không phải là hắn!
Sống như vậy lẽ nào là nên sao? Là bình thường sao?
Đáp án là không nên, không bình thường.
Nếu như Hàn Tịnh còn sống, thân phận hiện tại của cô chẳng khác nào một kẻ thứ ba.
Bữa tối thật sự rất khó nuốt.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Ăn xong, Ninh mẫn dắt Đông Kỳ đi ngủ, sau đó đi tắm, rồi mặc lên một chiếc áo ngủ đứng ngoài ban công tầng ba, ngẩng đầu nhìn ngôi sao rực rỡ đó, gió đêm mang theo mùi của biển cả thổi vào, từng đợt hơi lạnh, thời tiết ở Australia có chút khác biệt, ban ngày nắng ấm, ban đêm gió biển thanh lạnh.
Cùng với tiếng gọi nhẹ là một luồng ấm ôm lấy cô, thắt lưng là một cánh tay có lực ôm lấy, khóa chặt cô vào lòng. Sau lưng, cảm giác ấm nóng dính lấy khiến tai cô đỏ lên.
Cô xoay người nhìn thấy nồng ngực rắn chắc ấy, hắn không mặc áo ngủ, trên người vẫn còn dính nước, vết thương trên vai có chút khó coi, không biết là do lúc tắm động phải nên chảy máu hay không?
Vốn là cô có chút kháng cự, nhưng lúc nhìn thấy như vậy thì lực cũng giảm đi.
Vết thương đó là vì cứu cô mà có, nếu chệch sang một chút thì người đàn ông truyền kì này sẽ khó mà sống được.
Hắn đã cứu cô ba lần.
Cô nhớ rất rõ, hắn lúc đó cả ngoài tỏa sáng, luôn xuất hiện kịp thời như vậy, trấn an tâm tình tuyệt vọng của cô, cho cô cảm giác an tâm sau lúc hoảng loạn.
Đúng, cô không yêu hắn, hoặc là, cô của hiện tại hoàn toàn không biết làm thế nào để yêu.
Tình yêu 6 năm trước đã chôn vùi khát vọng yêu thương của cô.
Trải qua 4 tháng này hoàn toàn khiến cô sợ hãi.
Nhưng cô cũng hiểu, sự ấm áp hắn dành cho cô thật sự khiến cô thèm muốn.
Ánh mắt cô không khỏi nhìn sâu vào khuôn mặt đó.
18 năm trước, số phận giúp họ gặp nhau, 18 năm sau, bọn họ lại tương phùng, đây lẽ nào là duyên phận?
Đúng là như vậy!
Về đây là lương duyên hay nghiệt duyên thì hiện tại vẫn rất khó nói.
Cô chỉ rõ một chuyện:
Người đàn ông này khiến cô vừa cảm thấy xa lạ, cũng khiến cô cảm thấy an tâm, cái cảm giác mà suốt 6 năm nay cô chưa từng cảm nhận được.
Từ 6 năm trước, Hoắc Khải Hàng khiến cô bị đả kích đau đớn, sau khi tình yêu chết, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông cho cô cảm giác vững vàng được bảo vệ trong lòng.
Ngoài ra, bất kể là vẻ cổ kính ở Vườn Từ Kinh hay nét tĩnh mịch, cách biệt với thế giới bên ngoài ở Công Ngụ, Australia đều khiến cô tham luyến.
Nhưng tham luyến rồi sau đó thì sao?
Vừa coi tất cả như một quán trọ của cuộc đời, nhưng vẫn có thể coi như chốn trở về?
Nếu lại chìm đắm thì sẽ luôn có một ngày phải đối mặt với hiện thực.
“Lúc nãy không phải em bảo có chuyện với nói với anh sao?”
“Ừ!”
Cô gật đầu, nhìn hắn.
“Anh cũng có chuyện muốn nói với em. Tối qua về đến phòng thì em ngủ rồi.”
Hắn nói.
“Vậy vào nhà trước đã! Bên ngoài lạnh lắm! Thuốc đâu, tôi phải bôi thuốc cho anh…”
“Thư phòng có! Đi thôi!”
Hắn ôm lấy cô, hai người trở về phòng, hắn lấy hộp thuốc tới.
“Đến sô pha ngồi đi, tôi bôi thuốc!”
Đông Đình Phong ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô bận rộn vì mình nên không cản trở.
Hắn thích được cô chăm sóc, cô như vậy khiến hắn đặc biệt yêu mến.
Đồng thời, hắn cũng suy nghĩ, người phụ nữ này muốn nói gì với hắn?
Là muốn kéo gần khoảng cách giữa bọn họ hay là muốn vạch rõ ranh giới với hắn?
Hắn biết rõ: Người phụ nữ này không yêu hắn, trong lòng cô chỉ toàn là những vết thương, hắn có được cơ thể cô, nhưng không biết làm thế nào để cô mở lòng với hắn, từ đó tiếp nhận hắn?
Đông Kỳ lại gần, quỳ trên mặt đất, hai tay chống khuôn mặt nhỏ bé, ánh mắt to tròn, còn ghé sát hôn cô một nụ hôn, chiếc miệng nhỏ mềm mại ấy so với ba nó còn non nớt hơn nhiều. Đông Đình Phong đó mở miệng là muốn chiếm lấy, tóm lại hôn lấy hôn để cô… Haizz, lại nghĩ đi đâu vậy?
Mặt cô đỏ bừng thoát khỏi suy nghĩ, mở miệng nói một câu:
“Đâu có!”
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của tiểu tử kia, kéo ra một nụ cười, tiểu tử này đúng là rất tinh tế, dễ dàng có thể phát hiện ra tâm tình không vui của cô.
“Có! Mẹ đang thất thần. Lúc mẹ cao hứng, ánh mắt sẽ long lanh; lúc mất hứng, ánh mắt căn bản không thấy sự tồn tại của con. Nhìn xem, vữa này con đứng ở đây một lúc nhưng mẹ không nhìn thấy, đây cũng quá là xem thường con. Còn nữa, khóe môi mẹ cũng hướng xuống dưới…”
Đúng là một đứa trẻ có tài quan sát!
Cô ngồi dậy, để đứa trẻ ngồi lên đùi mình, chân hai người dính vào nhau, đều trắng nõn như vậy:
“Mẹ không buồn, chỉ là mẹ đang có tâm sự. Mỗi người đều có tâm sự của riêng mình. Khi suy nghĩ sẽ có chút thất thần.”
Đông Kỳ yên tĩnh nhìn, giống như suy nghĩ về độ đáng tin trong lời nói của cô, đột nhiên, một đôi tay nhỏ xíu ôm lấy cổ cô:
“Mẹ, bà nội thường nói bà còn thân thiết ba hơn so với cô Lôi Lôi, ba là chiếc chăn bông mềm mại nhất của bà, là trái vui vẻ nhất khiến người ta yên bình, sau này, Tiểu Kỳ cũng muốn là chiếc chăn bông mềm mại của mẹ, trái hạnh phúc của mẹ. Tiểu Kỳ phải nhanh chóng lớn lên, sau đó sẽ khỏe mạnh được như ba để bảo vệ thật tốt cho mẹ và em gái… Nếu kẻ khác dám bắt nạt mẹ và em, Tiểu Kỳ nhất định sẽ cho kẻ đó no đòn.”
Mẹ đang nói dối, cậu biết, khẳng định là bởi vì cậu vẫn còn nhỏ. Cho nên sau này cậu không được kén ăn nữa, cậu phải nhanh chóng trở thành người lớn, là chỗ dựa tinh thần cho mẹ.
Còn Ninh Mẫn ư, cô bất giác mỉm cười:
Lời tuyên bố này thật sự khiến người ta rất cảm động!
Nhưng tại sao trong miệng đứa trẻ này có câu trước nhắc đến em gái, câu sau cũng nhắc đến em gái luôn miệng vậy…
Thật sự khiến cô rất ngại.
Ở Đông gia, bất luận là Đông Đình Phong hay tiểu tử này đều khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Nếu như tiểu tử này là con trai cô thì tốt biết mấy, đáng tiếc, nó lại là kết quả của Đông Đình Phong và một người phụ nữ vô danh khác.
Nói thật, chân tướng này kì thực khiến người ta chấn động.
Trước đây, cô cho rằng nó là con trai của Hàn Tịnh cho nên khi đối mặt sẽ có cảm giác hổ thẹn. Nhưng bây giờ khi biết được nó không phải, trong lòng cô lại sinh ra một loại cảm giác đau lòng không nói thành lời, cùng với sự bất an.
Tối qua, lúc Đông Đình Phong đi nhận điện thoại, cô vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề: Mẹ đẻ của Tiểu Kỳ sẽ là một người phụ nữ thế nào?
Tại sao lại có thể mang thai đứa con trai của Đông Đình Phong mà hắn hoàn toàn không biết, hơn nữa còn bí mật sinh ra.
Có một điểm cô có thể khẳng định: Chuyện đánh tráo tuyệt đối là chuyện cố ý sắp đặt. Về phần mục đích là gì thì hiện tại vẫn rất khó đoán.
Cô cảm thấy nếu như người mẹ đó cũng là kẻ tham dự vào, vậy thì rắp tâm người phụ nữ này thật đáng sợ!
Còn nếu như mẹ ruột của Đông Kỳ chỉ là một con cờ trong tay những người kia, sau khi sinh con xong, những kẻ đó đã chia cắt mẹ con họ, điều này đối với một người mẹ mà nói, tuyệt đối là một chuyện tàn nhẫn.
Đồng thời, cô còn lo lắng về tính mạng mẹ ruột của Đông Kỳ: có lẽ đã mất tự do, đang bị nhốt; hay cũng có thể đã mất mạng từ 6 năm trước; hoặc người vẫn còn sống nhưng do mất con, sống một cuộc sống giày vò như đã chết.
Mất con trai là một chuyện vô cùng đau khổ. Cô cũng từng mất con.
6 năm trước, khi Ninh Mẫn nhìn thấy đứa con do chính mình đứt ruột sinh ra tắt thở, cô đã khóc rất nhiều.
Mỗi đứa trẻ đều là cốt nhục của người mẹ. Chỉ có người đã từng sinh con mới biết quá trình mang thai 9 tháng 10 ngày, từng ngày mong ngóng đứa trẻ ra đời vất vả thế nào.
Hơn nữa, cô còn mang song thai, nỗi vất vả ấy được nhân lên gấp đôi.
Đối với những người phụ nữ có chồng mà nói, đó là chuyện hạnh phúc, nhưng với một bà mẹ đơn thân như cô thì đó là chuyện chẳng dễ dàng gì. Nhưng cô vẫn quyết tâm sinh con, loại tình cảm này rất phức tạp, nhưng lại là vô cùng kiên định.
Có lẽ bởi vì quá yêu nên mới kiên định như vậy.
Cho dù tình yêu ấy vô cùng đau khổ. Nhưng vô vẫn không cách nào ra tay sát hại những đứa con của chính mình.
Cô vẫn luôn là cô gái giàu lòng trắc ẩn, cho nên, sau khi biết mình mang song thai, cô đã hết sức mong đợi ngày được nhìn thấy chúng chào đời. Sự mong đợi ấy rất phức tạp, nhưng cô cam tâm tình nguyện.
Bất cứ bà mẹ nào đều trải qua quá trình mang thai dài dằng đẵng, quá trình này nếu như có chồng ở bên chăm sóc thì chắc chắn sẽ đơn giản, nhưng nếu không có thì rất vất vả, hơn nữa còn phải chịu ánh mắt nhòm ngó của người đời.
Những ngày đầu mang thai, Ninh Mẫn bị nghén rất nặng, suốt ngày nôn, đã từng có mấy ngày cô không thể xuống khỏi giường, sau này, bụng cô to hơn, cả người phát tướng, vì vậy cô phải thôi việc, chuyên tâm chờ sinh, ngoài ra, cô còn cố ý mời một bảo mẫu.
Một tháng sau, chuyện cô làm được chỉ là nằm trên giường, vuốt ve chiếc bụng của mình, cảm nhận chuyện động của hai đứa trẻ.
Lúc đó, cô có đoán giới tính của con mình, cô hy vọng là con trai, sau này lớn lên sẽ tuấn tú giống ba nó.
Sau khi siêu âm xong, bác sĩ nhẹ nhàng nói với cô:
“Chúc mừng, là thai long phụng (một trai một gái)!”
Cô nghe xong không kìm được sự vui sướng, đúng là phúc khí!
Lúc sinh, cô chọn cách sinh thường, cô đau đớn suốt một ngày một đêm, con gái cô sinh ra thuận lợi, còn con trai chân lại ra ngoài trước.
Bác sĩ nói: “Không được, phải phẫu thuật!”
Vậy là phải phẫu thuật!
Sau đó bác sĩ còn nói: “Xuất huyết quá nhiều, sản phụ và đứa trẻ chỉ có thể giữ một!”
Lúc đó, bên cạnh cô chỉ có một bà cô họ xa, là bà ấy đã kí chọn giữ lại mẹ.
Sau đó, không cần động dao đứa trẻ cũng thuận lợi sinh ra, chỉ là bởi vì thời gian ở trong bụng mẹ quá lâu nên đã chết ngạt, không thể cứu được.
Khi cô tỉnh lại, con gái đang khóc, con trai thì lạnh ngắt.
Ngày hôm đó, cô ôm đứa con trai bé bỏng của mình khóc rất nhiều, cô không hiểu, tại sao ông trời ban cho cô hai đứa trẻ đáng yêu như thế, vậy mà tại sao lại phải cướp đi một đứa, khiến cô đau khổ như vậy?
Bà cô ôm lấy Ninh Mẫn khuyên: “Đừng khóc, lúc ở cữ kị nhất là khóc, cháu vẫn còn một đứa mà!”
Nhưng nỗi đau mất con đâu thể chỉ vì hai ba câu nói mà vơi đi được?
Sau đó rất lâu, cô vẫn không cách nào quên đi hình dáng bé bỏng của con trai được quấn trong chiếc chăn xám đó. Cho đến tận sau này, cô có nuôi một đứa trẻ bị bỏ rơi bị tim bẩm sinh, là con trai, lớn hơn Vãn Vãn 5, 6 tháng. Nhờ vậy, toàn bộ sự quan tâm của cô dồn hết vào hai đứa trẻ, và không còn nhớ đến đứa con bị mất của mình.
Không phải bởi vì rời xa Vãn Vãn quá lâu, sở dĩ mỗi lần nhìn thấy Tiểu Kỳ, cô đều có một cảm giác giống như nhìn thấy con gái mình là bởi vì mặt mũi quả thật rất giống.
Giây phút này, cô suy nghĩ rất nhiều, chỉ có thể đem đứa trẻ đáng yêu này ôm vào lòng thật chặt. Sự tồn tại của Tiểu Kỳ khiến cô nhớ lại đứa con đã mất của mình, và nhớ đến con gái. Cô yêu thích Tiểu Kỳ như vậy, nhưng đến cuối cùng cô vẫn không phải mẹ ruột của nó.
Loại quan hệ huyết thống này không ai có thể thay thế được!
Lúc này, cô đang ở Australia, tránh xa vòng xoáy thị phi kia, nhưng tất cả chỉ là bề ngoài đầy giả dối, trừ phi cô sống luôn tại nước ngoài, từ này về sau bỏ mặc tất cả…
Nhưng điều này có thể sao?
Đông Đình Phong đang dính vào ân oán chính trị, còn cô cũng có đầy rắc rối. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, Hoắc Khải Hàng sẽ tìm thấy chỗ này.
Có một vài chuyện không thể chạy thoát được!
Có lẽ, cô nên nói chuyện với Đông Đình Phong!
****
Lúc Đông Đình Phông trở về nhà đã là 6 giờ, hắn tan ca lúc 5 giờ, sau khi xử lí xong mọi chuyện liền muốn trở về nhà.
Trần Tụy thấy hắn thúc giục đi về mà bật cười trêu một câu:
“Mặt trời đúng là mọc từ hướng Tây rồi! Ngày trước, đâu có lần nào Boss không làm đến 8, 9 giờ tối đâu? Thường là giải quyết lượng công việc cả tuần trong vòng 3 ngày. Nhưng lần này sao vậy, mặt trời còn chưa lặn vậy mà đã muốn tan ca rồi sao?”
Tinh thần Đông Đình Phong vẫn nhàn nhạt, vuốt mày, không che giấu bất cứ tâm tư nào:
“Ta đã làm nô dịch cho đồng tiền nhiều năm như vậy rồi, cũng nên chậm lại một chút, hưởng thụ cuộc sống gia đình. Đúng rồi, Tiểu Trần, hiện giờ cậu cũng không còn nhỏ nữa, bạn gái thì chưa có, cậu cũng nên cân nhắc đến vấn đề hôn nhân!”
“Từ từ sẽ đến, tôi là người cô đơn, chỉ tìm cái đúng. Hôn nhân thì không!”
Con người Trần Tụy rất có cá tính, 30 tuổi, hình như chỉ yêu qua một lần lúc học đại học, sau này vì vấn đề gia cảnh, bị bạn gái chia tay, từ đó về sau không còn chút hứng thú với phụ nữ.
“Câu này ta nghe rất thuận tai!”
Đông Đình Phong cũng gật đầu đồng ý: “Người phụ nữ mà mình muốn kết hôn nên là người mình yêu thương nhất, như vậy hôn nhân mới viên mãn.”
6 năm trước, hắn không có người yêu, kết hôn chỉ mang tính tạm thời. Cho nên sau khi cưới, hắn không cách nào quan tâm và lo lắng toàn bộ cho người kia.
Chính vì vậy hắn mới chỉ chú tâm đến sự nghiệp. Chỉ cần không mệt mỏi, hắn sẽ dồn toàn bộ sức lực vào công việc.
Nhưng hiện tại không như vậy.
Trong lòng hắn có người cần lo lắng, hắn khao khát có thời gian rảnh để ở bên cạnh cô.
Công việc quan trọng, đàn bà càng quan trọng hơn, đối với mỗi người mà nói, gia đình luôn đặt ở vị trí số 1.
Trên đường về nhà, Đông Đình Phong còn thảo luận công việc với Trần Tụy, lúc cách nhà tầm 5 phút đi đường, hắn đã làm xong tất cả công việc, lần đầu tiên phát hiện, về nhà là chuyện đáng mong đợi.
Chưa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nồng của thức ăn, tiếng cười nói vui vẻ của con trai lọt vào tai khiến tim hắn mềm nhũn, miệng cũng giương lên. Cũng không phải tất cả những ngôi nhà đẹp đẽ đều có thể trở thành “nhà”, chỉ có ngôi nhà chứa đựng người phụ nữ và đứa con mà mình quan tâm mới là một ngôi nhà hoàn chỉnh.
“Woah, thức ăn thật phong thú nha!”
Trên bên bày 7, 8 món, có thịt cá sấu, thịt bò nướng, nấm đông cô… Ninh Mẫn quấn tạp dề vớt sủi cảo vào đĩa, bày biện trang trí, đổ dấm lên, rồi bước ra ngoài, Đông Kỳ cũng tíu tít chạy theo, một mùi “gia đình” lan tỏa khắp căn phòng.
Hắn nhẹ nhàng thưởng thức dáng dấp của nữ chủ nhân gia đình, mỉm cười ngồi xuống, ngửi ngửi một miếng sủi cảo:
“Đây là đích thân em làm? Nào, để anh nếm thử!”
Từ lúc trở về từ bệnh viện, nha đầu này món gì cũng không làm, hại hắn không được nếm thử.
“Tét!” Hắn bị cô đánh một nhát.
“Rửa tay trước đã! Anh là con nít chắc? Phải làm gương cho con!”
Ninh Mẫn nhẹ nhàng mắng một câu.
“Được, được, rửa tay thì rửa tay. Tiểu Kỳ, đi, chúng ta đi rửa tay…”
Trần Tụy đứng bên cạnh mỉm cười, ở với Đông thiếu nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ anh ta thấy hắn và một cô gái nào hòa hợp như vậy. Anh ta không tự chủ được mà híp mắt cười.
“Tiểu Trần, anh cũng phải đi rửa tay rồi cùng ăn cơm!”
“Không, không, chúng tôi sẽ sang phòng khác ăn. Đầu bếp cũng đã chuẩn bị riêng thức ăn cho chúng tôi rồi… Đông tiên sinh, Đông phu nhân, hai vị cứ từ từ dùng!”
Trần Tụy hạ thấp người lùi ra.
“Nhưng tôi làm rất nhiều sủi cảo!”
Ninh Mẫn cố ý muốn giữ người ở lại.
“Ăn không hết có thể cất vào tủ lạnh.”
Đùa gì thế, Đông Đình Phong hắn vẫn còn chưa ăn mà, làm sao có thể tùy tiện mời người ngoài. Tài nghệ của phu nhân tạm thời không được lưu truyền ra bên ngoài.
Đông Đình Phong đi từ xa vọng lại một câu.
Ninh Mẫn trợn tròn mắt nhìn hắn, hắn cười, vút đi.
Trong nhà tắm, hai ba con vừa rửa tay vừa thì thầm to nhỏ:
“Ba ơi ba, không phải ba bảo con chăm sóc tốt cho mẹ sao? Mẹ lúc nãy có chút kì lạ!”
Khuôn mặt Đông Kỳ chăm chú.
“Kì lạ thế nào?”
“Dáng vẻ mẹ ôm con rất buồn! Con trêu đùa mẹ cũng không nói gì!”
“Ồ, vậy sao?”
Đông Đình Phong nhìn chằm chằm con trai như có điều gì đó, sau đó cười bóp mũi con trai:
“Khẳng định là con lì lợm nên mẹ mới không vui!”
“Con không có!”
Đông Kỳ cũng bóp mũi hắn, hai người cùng nghịch nước.
Hai người hỉ hả một lúc, sau đó Ninh Mẫn bước vào bắt đắc dĩ nhắc nhở:
“Hai người nghịch nước sao? Nháo một trận như vậy, sợ chị Thu chưa đủ phiền phức sao?”
Đông Đình Phong nắm lấy cái khăn lau tay cho con trai, cảm thấy cảm giác bị càu nhàu thực sự rất thú vị, cô hiện tại càng ngày càng mang dáng vẻ của một nữ chủ nhân.
Hắn lau khô tay cho con trai rồi lại rửa mặt, lúc quay đầu thì nhìn thấy cô đang lau nước trên sàn nhà.
“Mấy chuyện này tự có người làm làm, phu nhân, em hình như quên một chuyện!”
Hắn giằng lấy cây chổi lau nhà trên tay cô, nghiêm túc giữ lấy eo cô, đây chính là chuyện khiến hắn muốn về nhà.
“Chuyện gì?”
“Hôn tan làm!”
Người đàn ông này càng ngày càng vô liêm sỉ.
“Đến đây!”
Hắn chấm chấm nước trên mặt mình.
“Không cần!”
Cô đẩy hắn ra, hít một hơi, thần sắc đột nhiên thay đổi phức tạp, cương ngạch giữ khoảng cách:
“Trước tiên phải ăn cơm, sau đó, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Tháo tạp dề xuống, cô ngồi xuống bàn ăn.
Hắn híp mắt nhìn, cảm thấy cô quả thật có chút bất thường.
***
Ninh Mẫn quả thật có chút khác thường, bởi vì tâm tình rất phức tạp.
Cô nhìn ra được, Đông Đình Phong thích cô. Tình yêu này càng ngày càng mãnh liệt. Hắn rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, chỉ là cuộc sống như vậy rất kì lạ, tất cả rất mờ ảo, nhìn rất hoàn mĩ, nhưng thực chất rất hư ảo.
Đúng, là hư ảo.
Cô không phải phu nhân của hắn, nhưng lại lấy danh nghĩa Đông phu nhân cùng hắn chung sống, hưởng thụ cơ thể đó, làm mẹ con trai hắn.
Cái cô yêu không phải là hắn!
Sống như vậy lẽ nào là nên sao? Là bình thường sao?
Đáp án là không nên, không bình thường.
Nếu như Hàn Tịnh còn sống, thân phận hiện tại của cô chẳng khác nào một kẻ thứ ba.
Bữa tối thật sự rất khó nuốt.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Ăn xong, Ninh mẫn dắt Đông Kỳ đi ngủ, sau đó đi tắm, rồi mặc lên một chiếc áo ngủ đứng ngoài ban công tầng ba, ngẩng đầu nhìn ngôi sao rực rỡ đó, gió đêm mang theo mùi của biển cả thổi vào, từng đợt hơi lạnh, thời tiết ở Australia có chút khác biệt, ban ngày nắng ấm, ban đêm gió biển thanh lạnh.
Cùng với tiếng gọi nhẹ là một luồng ấm ôm lấy cô, thắt lưng là một cánh tay có lực ôm lấy, khóa chặt cô vào lòng. Sau lưng, cảm giác ấm nóng dính lấy khiến tai cô đỏ lên.
Cô xoay người nhìn thấy nồng ngực rắn chắc ấy, hắn không mặc áo ngủ, trên người vẫn còn dính nước, vết thương trên vai có chút khó coi, không biết là do lúc tắm động phải nên chảy máu hay không?
Vốn là cô có chút kháng cự, nhưng lúc nhìn thấy như vậy thì lực cũng giảm đi.
Vết thương đó là vì cứu cô mà có, nếu chệch sang một chút thì người đàn ông truyền kì này sẽ khó mà sống được.
Hắn đã cứu cô ba lần.
Cô nhớ rất rõ, hắn lúc đó cả ngoài tỏa sáng, luôn xuất hiện kịp thời như vậy, trấn an tâm tình tuyệt vọng của cô, cho cô cảm giác an tâm sau lúc hoảng loạn.
Đúng, cô không yêu hắn, hoặc là, cô của hiện tại hoàn toàn không biết làm thế nào để yêu.
Tình yêu 6 năm trước đã chôn vùi khát vọng yêu thương của cô.
Trải qua 4 tháng này hoàn toàn khiến cô sợ hãi.
Nhưng cô cũng hiểu, sự ấm áp hắn dành cho cô thật sự khiến cô thèm muốn.
Ánh mắt cô không khỏi nhìn sâu vào khuôn mặt đó.
18 năm trước, số phận giúp họ gặp nhau, 18 năm sau, bọn họ lại tương phùng, đây lẽ nào là duyên phận?
Đúng là như vậy!
Về đây là lương duyên hay nghiệt duyên thì hiện tại vẫn rất khó nói.
Cô chỉ rõ một chuyện:
Người đàn ông này khiến cô vừa cảm thấy xa lạ, cũng khiến cô cảm thấy an tâm, cái cảm giác mà suốt 6 năm nay cô chưa từng cảm nhận được.
Từ 6 năm trước, Hoắc Khải Hàng khiến cô bị đả kích đau đớn, sau khi tình yêu chết, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông cho cô cảm giác vững vàng được bảo vệ trong lòng.
Ngoài ra, bất kể là vẻ cổ kính ở Vườn Từ Kinh hay nét tĩnh mịch, cách biệt với thế giới bên ngoài ở Công Ngụ, Australia đều khiến cô tham luyến.
Nhưng tham luyến rồi sau đó thì sao?
Vừa coi tất cả như một quán trọ của cuộc đời, nhưng vẫn có thể coi như chốn trở về?
Nếu lại chìm đắm thì sẽ luôn có một ngày phải đối mặt với hiện thực.
“Lúc nãy không phải em bảo có chuyện với nói với anh sao?”
“Ừ!”
Cô gật đầu, nhìn hắn.
“Anh cũng có chuyện muốn nói với em. Tối qua về đến phòng thì em ngủ rồi.”
Hắn nói.
“Vậy vào nhà trước đã! Bên ngoài lạnh lắm! Thuốc đâu, tôi phải bôi thuốc cho anh…”
“Thư phòng có! Đi thôi!”
Hắn ôm lấy cô, hai người trở về phòng, hắn lấy hộp thuốc tới.
“Đến sô pha ngồi đi, tôi bôi thuốc!”
Đông Đình Phong ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô bận rộn vì mình nên không cản trở.
Hắn thích được cô chăm sóc, cô như vậy khiến hắn đặc biệt yêu mến.
Đồng thời, hắn cũng suy nghĩ, người phụ nữ này muốn nói gì với hắn?
Là muốn kéo gần khoảng cách giữa bọn họ hay là muốn vạch rõ ranh giới với hắn?
Hắn biết rõ: Người phụ nữ này không yêu hắn, trong lòng cô chỉ toàn là những vết thương, hắn có được cơ thể cô, nhưng không biết làm thế nào để cô mở lòng với hắn, từ đó tiếp nhận hắn?
Tác giả :
Vọng Thần Mạc Cập