Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 135
Lúc này An Na và Đông Lôi đang đi dao quanh Vườn Tử Kinh, An Na không hề biết trong Noãn Các đang diễn ra một vở kịch chấn động lòng người.
Trong Noãn Các.
Lời Đông Đình Phong vừa nói ra, mí mắt Chu Huệ giật giật, ngực có cảm giác giống như bị một hòn đá đè xuống không thể thở nổi. Bà ta lặp lại một câu:
“Quan hệ trong sáng?”
Tim vì vậy mà ớn lạnh.
“Làm sao có thể? Tiểu An thừa nhận rằng nó sớm đã là người đàn bà của cậu… Ở bệnh viện, trong phòng bệnh, hai người còn đắm đuối… Cẩn Chi, đây là cậu muốn quỵt nợ sao?”
Thanh âm đột nhiên nghiêm túc, giống như một con gà mái mẹ vội vàng muốn bảo vệ con mình không bị bất cứ tổn thương nào.
“Quỵt nợ?”
Hắn cười, thanh âm vang vọng khắp phòng:
“Là tôi đây quỵt nợ sao? Chu Huệ, quay về hỏi con gái bà, rốt cuộc tôi đã động đến cô ấy chưa? Đương nhiên, nếu như bà muốn đối chất, tôi cũng sẵn lòng tiếp đón. Chỉ cần bà không sợ tổn hại đến con gái mình thôi.”
Ngữ khí khẳng định cùng biểu cảm lạnh lùng đó khiến Chu Huệ vô cùng lúng túng:
“Cậu đã không thích Tiểu An, vậy tại sao cậu còn muốn giả vờ qua lại với con bé như vậy…”
An Đức đỡ lấy người vợ đang tức giận của mình, vừa kinh ngạc, vừa tức giận nhưng lại hoảng sợ, hóa ra hôm nay hắn gọi bọn họ đến đây là muốn thanh toán nợ cũ.
Rồi hắn lại cười lạnh một tiếng:
“Không biết An Đức ông còn nhớ không, đã từng có lần tôi và ông ngồi uống trà, ông hỏi tôi chuyện ở Yêm Thị tôi đã xử lí ra sao?”
An Đức bị câu hỏi này làm khiếp vía, ông ta nhìn thấy Đông Đình Phong đang nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt sắc nhọn giống như sắp đâm thẳng vào ngực ông ta.
Ông ta không tiếp lời, nhưng Đông Đình Phong cũng không để ý, tiếp tục truy hỏi:
“Còn nhớ lúc đó tôi trả lời ông thế nào không?”
Một lúc sau, hắn lại tự trả lời:
“Chuyện nên xử lí tôi đã xử lí thỏa đáng. Có lẽ vẫn còn cá lọt lưới, không bắt hết, vậy coi như họ tốt số. Nhưng nếu bắt được lần nữa thì đừng mong trốn thoát.”
Nói đến đây, hắn giương cằm lên, khiến các góc cạnh của khuôn mặt càng thêm sắc bén, lời lẽ nói ra lạnh nhạt khiến người khác run sợ:
“Lấy gậy ông đập lưng ông luôn là phong cách của tôi. Cẩn Chi tôi không thích kết oán nhưng ai dám động đến giới hạn cuối cùng của tôi thì thật ngại, lúc nào nên trả lại tôi sẽ bắt họ phải bồi đắp gấp bội! An Đức, là gia đình các người chọc giận tôi trước. Bây giờ các người còn không biết xấu hổ mà trả đòn sao?”
Nói dứt lời, An Đức yên lặng, sắc mặt tối đen như mực.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên cứng nhắc, tất cả mọi người đều im lặng.
Một lúc lâu sau.
“Cẩn Chi, con nói rõ chuyện này một chút xem, sao mẹ càng nghe càng không hiểu vậy? Con và An Na… từ đầu đã không có gì? Chỉ là con đóng kịch?”
Hà Cúc Hoa đứng dậy, ngữ khí mang theo vẻ kinh ngạc lẫn hoài nghi, cặp lông mày cũng nhíu chặt lại.
“Đã vậy thì con cũng nói rõ một chút: Đúng, là con đóng kịch. Ban đầu, sở dĩ con không có nói ra là vì sợ An Na kích động. Còn sau này, con muốn thông qua An Na để đánh lạc hướng Chu Huệ và An Đức, bởi vì con muốn điều tra mấy chuyện…”
Đối mặt với câu hỏi của mẹ, giọng nói của Đông Đình Phong cũng dịu dàng không ít.
Hà Cúc Hoa lại hỏi:
“Tại sao?”
Haizz, đứa trẻ này tại sao lại giấu nhiều chuyện như vậy? Khiến bà càng lúc càng không hiểu được hắn.
Bà thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía An Đức và Chu Huệ, rồi nói:
“Con muốn làm rõ ai đang âm thầm liên tiếp cài bẫy con?”
“Vậy con đã tìm hiểu được chưa?”
Hà Cúc Hoa nhẹ nhàng hỏi.
Trong Noãn Các, sự chắc chắn đó của Đông Đình Phong thật sự khiến Ninh Mẫn bội phục, nó cũng khiến vợ chồng An Đức rối loạn.
“Có một vài cái đã rõ, một vài cái vẫn chưa. Con có thể khẳng định là, đây là một cái bẫy, từ 6, 7 năm trước đã bắt đầu thực hiện, hoặc còn sớm hơn nữa.
Nhưng, thời điểm khiến con cảm thấy chính mình bị người khác hãm hại nhất đó chính là lúc con phát hiện nhóm máu của Đông Kỳ, từ lúc đó, con bắt đầu điều tra những chuyện xảy ra trước đây.
Có lẽ là động thái điều tra của con quá rõ ràng, còn kẻ đứng đằng sau thế lực quá mạnh, cho nên điều tra không được lâu đã bị kẻ đó lần lượt cắt dứt hết manh mối. Vì vậy, con chỉ có thể âm thầm điều tra.
Sau đó, con phát hiện, từ năm 2007, chính mình đã bị đưa vào cái bẫy này. Và trong quá trình điều tra, con phát hiện có rất nhiều điểm nghi hoặc có liên quan đến An gia. Lúc đầu, con nghĩ đó là trùng hợp, nhưng trên đời này đâu ra lắm chuyện trùng hợp như vậy?
Doanh nhân Nhật Bản muốn thu mua An thị hồi năm 2007 đó, sau này con cũng không tìm thấy hành tung của ông ta, còn bác sĩ La đỡ đẻ cho Hàn Tịnh cũng bị trúng gió không nói được; còn nữa, chuyện xảy ra cuối tháng 12 năm 2007, là ai đã rắp tâm ám sát con? Tại sao An Na lại tìm đến chỗ đó?
Qua điều tra, con mới cho ra một kết luận:
Tất cả chuyện này đều là một ván cờ. Có người dùng An thị để lôi kéo con, có người đánh tráo con của Hàn Tịnh, có người muốn hại con, cũng có người không muốn con chết sớm như vậy cho nên giúp con hóa dữ thành lành…
Chu Huệ, bà không muốn thừa nhận sao?
Sở dĩ An Thị phá sản không phải vì thiếu tài chính mà các người bị người ta nắm được điểm yếu, có người đã ép các người nên các người chỉ có thể nghe theo.
Kẻ đó thông qua doanh nhân Nhật Bản kia muốn khống chế các người. Sau đó dồn các người vào bước đường cùng là vì cái gì?
Chẳng qua chỉ là muốn mượn tay các người thử khả năng suy xét cùng với năng lực làm việc của tôi.
Trong chuyện này, các người chỉ có tác dụng là vật dò đường.
An Thị không được xem là công ty lớn, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ. Tôi có thể khiến nó nội trong mấy tháng khôi phục và thu được lợi nhuận, đủ có thể khiến kẻ đó hiểu rõ thực lực của tôi.
Hơn nữa, đối với chuyện đánh tráo con của Hàn Tịnh, tôi đã đến gặp bác sĩ La, người nhà bà ấy nói với tôi: Bà ấy đã bị trúng gió, tinh thần không minh mẫn. Nhưng trên thực tế, bà ấy rất tỉnh táo.
Lúc tôi đến gặp, bà ấy đã nhìn tôi rất lâu, ánh mắt còn hiện rõ vẻ áy náy. Sau đó tôi sai người đưa bà ấy đến và nói: Có mấy câu tôi muốn hỏi, nếu bà thấy đúng là nháy mắt hai cái, còn không biết thì nháy ba cái.
Câu hỏi đầu tiên, tôi hỏi bà: Có phải bà và Chu Huệ đã đánh tráo con của Hàn Tịnh? Bà ấy nháy mắt hai cái.
Sau đó, tôi lại hỏi: Có phải bà bị người khác uy hiếp, và trúng gió là do người ta hại? Bà ấy lại nháy mắt hai cái.
Cuối cùng, tôi hỏi: Bà có biết đứa trẻ đó từ đâu ra không? Bà ấy nháy mắt 3 cái. Chuyện này, bà ấy không biết.
Còn chuyện cuối năm 2007 là một chuyện rất phức tạp.
Có người muốn giết tôi, người đó chính là Tống Minh Hạo, chuyện này anh ta thừa nhận, nguyên nhân vì sao các người không cần biết; ngoài ra, có một thế lực không muốn tôi chết, đó có lẽ là người đứng đằng sau khống chế các người, và người này đã thông báo cho An Na để cô ấy kịp lúc đến cứu tôi.
Và sự tình bên trong thế nào An Na cũng biết được ít nhiều, tôi có hỏi qua, nhưng cô ấy không nói. Về phần nguyên nhân tại sao, các người chắc hẳn rất rõ.
Sau đó, tôi không hỏi nữa, chuyện coi như đi vào quên lãng.
Mấy năm sau này, tôi vẫn luôn âm thầm điều tra, đã sai người ẩn núp bên cạnh các người để điều tra toàn bộ chuyện này.
Hợp đồng của các người và doanh nhân Nhật Bản kia tôi cũng đã lấy được một phần; bức thư sám hối của bác sĩ La trong lúc tỉnh táo tôi cũng tìm được; còn nữa, tài xế đã đâm phải An Na tôi cũng tìm ra…
An Đức, Chu Huệ, các người muốn tôi lôi từng chứng cứ ra một mới chịu thừa nhận sao?”
Toàn bộ quá trình đã được phác thảo qua, An Đức và Chu Huệ không còn lời nào chống đỡ, cảm nhận đầu tiên của họ chính là Đông Đình Phong quá đáng sợ: Hắn tỉnh bơ sắp xếp khiến họ sa vào lưới, còn bọn họ vẫn dương dương tự đắc, nghĩ rằng nguy cơ đã qua. Nhưng không ngờ, lúc nguy cơ thật sự kéo đến là lúc bình lặng nhất.
“Đúng rồi, còn có một chuyện rất đáng nhắc đến. Gần đây, các người diễn thật sự rất xuất sắc. An Na rõ ràng không có biến chứng, nhưng hai người các người lại vì khiến tôi nhanh chóng cho An Na một thân phận mà cố ý cùng An Na diễn kịch với tôi, và lấy sự cố trịu liệu của Mike lúc ở nước ngoài để ép cậu ấy cùng diễn kịch với các người.
Các người có thể không biết, tôi mời Mike đến, kì thực là muốn để các người hiện rõ nguyên hình. Tôi rất vui vì các người đã không làm tôi thất vọng…
Có lẽ, tôi nên vỗ tay tán thưởng cho các người, cuối cùng thì vở kịch mà các người diễn bao năm nay cũng hạ màn rồi… Chúc mừng!”
Nụ cười đó của Đông Đình Phong lạnh lẽo không gì bằng, nó khiến người ta cảm thấy cả người như đóng băng lại.
Vợ chồng An Đức lúc này cực kì run sợ: Đứa trẻ mà bọn họ tận mắt chứng kiến lớn lên thật sự khiến người ta sợ hãi. Bọn họ cho rằng bọn họ đã làm rất cẩn thận, nhưng ai có thể ngờ, tất cả đều lọt lưới của hắn, sau đó, hắn lạnh lùng ngồi bên quan sát xem khả năng diễn kịch của bọn họ cao siêu đến đâu, cuối cùng, trong lúc bọn họ tràn trề hi vọng mà thu lưới về.
Hóa ra trước mặt hắn, bọn họ chỉ là những con hề nhảy nhót.
An Đức và Chu Huệ không nói gì, sắc mặt u ám thảm hại, lúc này, bọn họ vô cùng chấn động, không còn cách nào để bào chữa cho mình nữa.
“An Đức, Chu Huệ, các người… các người đã đem con của Hàn Tịnh đi đâu?”
Thôi Tán không kiềm chế nổi chạy đến nhanh như một cơn gió, anh ta túm lấy cổ áo Chu Huệ hét lên một câu.
An Đức cau mày, vội vàng cứu vợ, gấp gáp nói:
“Bỏ vợ tôi ra…”
Ông ta tách ngón tay Thôi Tán ra.
Nhưng Thôi Tán đâu chịu từ bỏ, anh ta quay đầu lại giơ nắm đấm lên đánh một cái vào mặt An Đức khiến ông ta ngã ra xa ba bước, sau đó lại xoay người tóm cổ áo Chu Huệ rồi đẩy bà ta ngồi xuống ghế. Bộ dạng lúc này của anh ta giống như muốn ăn thịt người.
“Nói, đứa trẻ đâu? Con của Hàn Tịnh đâu?”
“Tôi không biết!”
Chu Huệ run rẩy đáp:
“Tôi không biết! Tôi không biết gì hết!”
“Cái gì mà bà không biết? Đông Kỳ là bà ôm đến, con Hàn Tịnh cũng là bà đem đi. Vậy mà bà nói bà không biết…”
Thôi Tán gào lên, hai hàm răng nghiến chặt.
Chu Huệ nuốt nước bọt:
“Thật sự tôi không biết. Tôi chỉ phụ trách đổi đứa trẻ. Đứa trẻ từ đâu đến rồi bị đem đi đâu tôi thật sự không biết. Tôi cũng đến hôm nay mới biết Đông Kỳ là con ruột của Đông Đình Phong. Những lời này của tôi tuyệt đối là thật lòng, không có nửa lời dối trá.”
Đông Đình Phong thấy vậy đi tới, nhưng cũng không ngăn cản Thôi Tán, chỉ đứng bên cạnh nhàn nhạt nói:
“Người liên hệ với bà để ôm đứa trẻ đi là ai?”
Chu Huệ bất lực nhìn về phía đứa trẻ hàng ngày vẫn luôn lễ phép với bà ta cảm thấy áy náy rồi vội vàng nói:
“Tên là Trương Tứ, một năm trước xuất ngoại du lịch, nhưng nghe nói đã bị chết.”
“Vậy các người biết tung tích tên doanh nhân Nhật Bản kia không?”
“Nghe nói năm ngoái do nuốt một lượng lớn ma túy đã chết rồi.”
Thôi Tán và Đông Đình Phong bất giác nhìn nhau, có cùng một suy nghĩ: Đây là giết người diệt khẩu.
“Bỏ bà ta ra! Trong ván cờ này, bà ta chỉ là một con tốt nhỏ. Giết bà ta cũng vô dụng.”
Đông Đình Phong suy nghĩ sau đó nói.
Thôi Tán từ từ bỏ tay ra rồi lại nhìn về phía hắn, ngữ khí mang theo chút tức giận:
“Lẽ nào tha cho bọn họ như vậy? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy…”
Con anh ta làm sao có thể vô duyên vô cớ mà biến mất được.
“Đúng rồi, là ai đã sinh ra Đông Kỳ, chuyện này lẽ nào cậu không muốn điều tra rõ sao?”
Kiều Sâm nhẹ nhàng hỏi, xa cách 6 năm, anh ta mới phát hiện sự hiểu biết của anh ta đối với người bạn tri kỉ năm nào này thật quá ít…
“Bọn họ không biết, các cậu cũng không biết sao? Những kẻ biết quá nhiều đều phải chết… Mà đến hôm nay bọn họ vẫn còn sống chứng tỏ… không cần nói cũng biết…”
Thôi Tán và Kiều Sâm suy nghĩ mà sống lưng ớn lạnh.
Đông Đình Phong nhìn về phía vợ chồng An Đức:
“Các người đi đi!”
“Cẩn Chi…”
An Đức ôm lấy người vợ đang run rẩy, bà ta khó chịu gọi một tiếng, muốn biện minh cái gì đó cho hành vi của bản thân nhưng vừa mở miệng thì lại không biết nói gì.
Đông Đình Phong ngồi lại vào chỗ của mình, uống xong ngụm trà mới ngẩng đầu lên, nét mặt vẫn như vậy, tác phong thân sĩ, cả người toát ra khí lạnh khiến cặp vợ chồng này khó xử. Lúc trước, người đàn ông này là chỗ dựa vững chắc của họ, nhưng hiện tại hắn lại cho họ cảm giác bị áp bức vô cùng.
“Cẩn Chi, cháu có thể nghe chúng ta giải thích không?”
“Không cần. Ngụy biện chỉ là hành vi trốn tránh trách nhiệm. Tôi không muốn nghe! Đi đi! Hãy đưa theo An Na của các người rời khỏi đây!”
Đông Đình Phong rất kiên quyết, hai chân hắn vắt chéo, dựa vào thành ghế trông rất ưu nhã, khí thế bức người, lời lẽ băng lãnh từ trong miệng hắn nói ra:
“Trong trò chơi này, tôi không nợ An gia các người cái gì. Ngược lại, là các người vẫn luôn cài bẫy tôi. Nể tình mấy năm nay, tôi sẽ không tính toán. Số 10 Ngự Cung cùng với trái tim đang đặt trong ngực An Na bây giờ xem như là thù lao tôi trả cho An Na đã diễn cùng tôi suốt 5 năm nay.
Từ nay về sau, tôi không có bất cứ liên quan gì đến An gia, cũng hi vọng hai vị sau khi trở về có thể quản lí tốt con gái yêu của mình, đừng lại chạy đến Đông gia rồi tự mình mất mặt.
Chu Huệ, An Đức, đã dám chơi với Đông Đình Phong tôi thì các người cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lí được mất. Bất kể là các người thua hay được, thì đó cũng là cái giá mà các người phải trả…
Mời, không tiễn!”
Mọi người đều nói Đông Đình Phong lạnh lùng tâm cơ càng đáng sợ. Quả nhiên là vậy.
Hóa ra ngay từ lúc đầu, hắn đã thấy được kết cục, còn sớm đã tính toán rõ ràng được mất mà mình bỏ ra.
Trong Noãn Các.
Lời Đông Đình Phong vừa nói ra, mí mắt Chu Huệ giật giật, ngực có cảm giác giống như bị một hòn đá đè xuống không thể thở nổi. Bà ta lặp lại một câu:
“Quan hệ trong sáng?”
Tim vì vậy mà ớn lạnh.
“Làm sao có thể? Tiểu An thừa nhận rằng nó sớm đã là người đàn bà của cậu… Ở bệnh viện, trong phòng bệnh, hai người còn đắm đuối… Cẩn Chi, đây là cậu muốn quỵt nợ sao?”
Thanh âm đột nhiên nghiêm túc, giống như một con gà mái mẹ vội vàng muốn bảo vệ con mình không bị bất cứ tổn thương nào.
“Quỵt nợ?”
Hắn cười, thanh âm vang vọng khắp phòng:
“Là tôi đây quỵt nợ sao? Chu Huệ, quay về hỏi con gái bà, rốt cuộc tôi đã động đến cô ấy chưa? Đương nhiên, nếu như bà muốn đối chất, tôi cũng sẵn lòng tiếp đón. Chỉ cần bà không sợ tổn hại đến con gái mình thôi.”
Ngữ khí khẳng định cùng biểu cảm lạnh lùng đó khiến Chu Huệ vô cùng lúng túng:
“Cậu đã không thích Tiểu An, vậy tại sao cậu còn muốn giả vờ qua lại với con bé như vậy…”
An Đức đỡ lấy người vợ đang tức giận của mình, vừa kinh ngạc, vừa tức giận nhưng lại hoảng sợ, hóa ra hôm nay hắn gọi bọn họ đến đây là muốn thanh toán nợ cũ.
Rồi hắn lại cười lạnh một tiếng:
“Không biết An Đức ông còn nhớ không, đã từng có lần tôi và ông ngồi uống trà, ông hỏi tôi chuyện ở Yêm Thị tôi đã xử lí ra sao?”
An Đức bị câu hỏi này làm khiếp vía, ông ta nhìn thấy Đông Đình Phong đang nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt sắc nhọn giống như sắp đâm thẳng vào ngực ông ta.
Ông ta không tiếp lời, nhưng Đông Đình Phong cũng không để ý, tiếp tục truy hỏi:
“Còn nhớ lúc đó tôi trả lời ông thế nào không?”
Một lúc sau, hắn lại tự trả lời:
“Chuyện nên xử lí tôi đã xử lí thỏa đáng. Có lẽ vẫn còn cá lọt lưới, không bắt hết, vậy coi như họ tốt số. Nhưng nếu bắt được lần nữa thì đừng mong trốn thoát.”
Nói đến đây, hắn giương cằm lên, khiến các góc cạnh của khuôn mặt càng thêm sắc bén, lời lẽ nói ra lạnh nhạt khiến người khác run sợ:
“Lấy gậy ông đập lưng ông luôn là phong cách của tôi. Cẩn Chi tôi không thích kết oán nhưng ai dám động đến giới hạn cuối cùng của tôi thì thật ngại, lúc nào nên trả lại tôi sẽ bắt họ phải bồi đắp gấp bội! An Đức, là gia đình các người chọc giận tôi trước. Bây giờ các người còn không biết xấu hổ mà trả đòn sao?”
Nói dứt lời, An Đức yên lặng, sắc mặt tối đen như mực.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên cứng nhắc, tất cả mọi người đều im lặng.
Một lúc lâu sau.
“Cẩn Chi, con nói rõ chuyện này một chút xem, sao mẹ càng nghe càng không hiểu vậy? Con và An Na… từ đầu đã không có gì? Chỉ là con đóng kịch?”
Hà Cúc Hoa đứng dậy, ngữ khí mang theo vẻ kinh ngạc lẫn hoài nghi, cặp lông mày cũng nhíu chặt lại.
“Đã vậy thì con cũng nói rõ một chút: Đúng, là con đóng kịch. Ban đầu, sở dĩ con không có nói ra là vì sợ An Na kích động. Còn sau này, con muốn thông qua An Na để đánh lạc hướng Chu Huệ và An Đức, bởi vì con muốn điều tra mấy chuyện…”
Đối mặt với câu hỏi của mẹ, giọng nói của Đông Đình Phong cũng dịu dàng không ít.
Hà Cúc Hoa lại hỏi:
“Tại sao?”
Haizz, đứa trẻ này tại sao lại giấu nhiều chuyện như vậy? Khiến bà càng lúc càng không hiểu được hắn.
Bà thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía An Đức và Chu Huệ, rồi nói:
“Con muốn làm rõ ai đang âm thầm liên tiếp cài bẫy con?”
“Vậy con đã tìm hiểu được chưa?”
Hà Cúc Hoa nhẹ nhàng hỏi.
Trong Noãn Các, sự chắc chắn đó của Đông Đình Phong thật sự khiến Ninh Mẫn bội phục, nó cũng khiến vợ chồng An Đức rối loạn.
“Có một vài cái đã rõ, một vài cái vẫn chưa. Con có thể khẳng định là, đây là một cái bẫy, từ 6, 7 năm trước đã bắt đầu thực hiện, hoặc còn sớm hơn nữa.
Nhưng, thời điểm khiến con cảm thấy chính mình bị người khác hãm hại nhất đó chính là lúc con phát hiện nhóm máu của Đông Kỳ, từ lúc đó, con bắt đầu điều tra những chuyện xảy ra trước đây.
Có lẽ là động thái điều tra của con quá rõ ràng, còn kẻ đứng đằng sau thế lực quá mạnh, cho nên điều tra không được lâu đã bị kẻ đó lần lượt cắt dứt hết manh mối. Vì vậy, con chỉ có thể âm thầm điều tra.
Sau đó, con phát hiện, từ năm 2007, chính mình đã bị đưa vào cái bẫy này. Và trong quá trình điều tra, con phát hiện có rất nhiều điểm nghi hoặc có liên quan đến An gia. Lúc đầu, con nghĩ đó là trùng hợp, nhưng trên đời này đâu ra lắm chuyện trùng hợp như vậy?
Doanh nhân Nhật Bản muốn thu mua An thị hồi năm 2007 đó, sau này con cũng không tìm thấy hành tung của ông ta, còn bác sĩ La đỡ đẻ cho Hàn Tịnh cũng bị trúng gió không nói được; còn nữa, chuyện xảy ra cuối tháng 12 năm 2007, là ai đã rắp tâm ám sát con? Tại sao An Na lại tìm đến chỗ đó?
Qua điều tra, con mới cho ra một kết luận:
Tất cả chuyện này đều là một ván cờ. Có người dùng An thị để lôi kéo con, có người đánh tráo con của Hàn Tịnh, có người muốn hại con, cũng có người không muốn con chết sớm như vậy cho nên giúp con hóa dữ thành lành…
Chu Huệ, bà không muốn thừa nhận sao?
Sở dĩ An Thị phá sản không phải vì thiếu tài chính mà các người bị người ta nắm được điểm yếu, có người đã ép các người nên các người chỉ có thể nghe theo.
Kẻ đó thông qua doanh nhân Nhật Bản kia muốn khống chế các người. Sau đó dồn các người vào bước đường cùng là vì cái gì?
Chẳng qua chỉ là muốn mượn tay các người thử khả năng suy xét cùng với năng lực làm việc của tôi.
Trong chuyện này, các người chỉ có tác dụng là vật dò đường.
An Thị không được xem là công ty lớn, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ. Tôi có thể khiến nó nội trong mấy tháng khôi phục và thu được lợi nhuận, đủ có thể khiến kẻ đó hiểu rõ thực lực của tôi.
Hơn nữa, đối với chuyện đánh tráo con của Hàn Tịnh, tôi đã đến gặp bác sĩ La, người nhà bà ấy nói với tôi: Bà ấy đã bị trúng gió, tinh thần không minh mẫn. Nhưng trên thực tế, bà ấy rất tỉnh táo.
Lúc tôi đến gặp, bà ấy đã nhìn tôi rất lâu, ánh mắt còn hiện rõ vẻ áy náy. Sau đó tôi sai người đưa bà ấy đến và nói: Có mấy câu tôi muốn hỏi, nếu bà thấy đúng là nháy mắt hai cái, còn không biết thì nháy ba cái.
Câu hỏi đầu tiên, tôi hỏi bà: Có phải bà và Chu Huệ đã đánh tráo con của Hàn Tịnh? Bà ấy nháy mắt hai cái.
Sau đó, tôi lại hỏi: Có phải bà bị người khác uy hiếp, và trúng gió là do người ta hại? Bà ấy lại nháy mắt hai cái.
Cuối cùng, tôi hỏi: Bà có biết đứa trẻ đó từ đâu ra không? Bà ấy nháy mắt 3 cái. Chuyện này, bà ấy không biết.
Còn chuyện cuối năm 2007 là một chuyện rất phức tạp.
Có người muốn giết tôi, người đó chính là Tống Minh Hạo, chuyện này anh ta thừa nhận, nguyên nhân vì sao các người không cần biết; ngoài ra, có một thế lực không muốn tôi chết, đó có lẽ là người đứng đằng sau khống chế các người, và người này đã thông báo cho An Na để cô ấy kịp lúc đến cứu tôi.
Và sự tình bên trong thế nào An Na cũng biết được ít nhiều, tôi có hỏi qua, nhưng cô ấy không nói. Về phần nguyên nhân tại sao, các người chắc hẳn rất rõ.
Sau đó, tôi không hỏi nữa, chuyện coi như đi vào quên lãng.
Mấy năm sau này, tôi vẫn luôn âm thầm điều tra, đã sai người ẩn núp bên cạnh các người để điều tra toàn bộ chuyện này.
Hợp đồng của các người và doanh nhân Nhật Bản kia tôi cũng đã lấy được một phần; bức thư sám hối của bác sĩ La trong lúc tỉnh táo tôi cũng tìm được; còn nữa, tài xế đã đâm phải An Na tôi cũng tìm ra…
An Đức, Chu Huệ, các người muốn tôi lôi từng chứng cứ ra một mới chịu thừa nhận sao?”
Toàn bộ quá trình đã được phác thảo qua, An Đức và Chu Huệ không còn lời nào chống đỡ, cảm nhận đầu tiên của họ chính là Đông Đình Phong quá đáng sợ: Hắn tỉnh bơ sắp xếp khiến họ sa vào lưới, còn bọn họ vẫn dương dương tự đắc, nghĩ rằng nguy cơ đã qua. Nhưng không ngờ, lúc nguy cơ thật sự kéo đến là lúc bình lặng nhất.
“Đúng rồi, còn có một chuyện rất đáng nhắc đến. Gần đây, các người diễn thật sự rất xuất sắc. An Na rõ ràng không có biến chứng, nhưng hai người các người lại vì khiến tôi nhanh chóng cho An Na một thân phận mà cố ý cùng An Na diễn kịch với tôi, và lấy sự cố trịu liệu của Mike lúc ở nước ngoài để ép cậu ấy cùng diễn kịch với các người.
Các người có thể không biết, tôi mời Mike đến, kì thực là muốn để các người hiện rõ nguyên hình. Tôi rất vui vì các người đã không làm tôi thất vọng…
Có lẽ, tôi nên vỗ tay tán thưởng cho các người, cuối cùng thì vở kịch mà các người diễn bao năm nay cũng hạ màn rồi… Chúc mừng!”
Nụ cười đó của Đông Đình Phong lạnh lẽo không gì bằng, nó khiến người ta cảm thấy cả người như đóng băng lại.
Vợ chồng An Đức lúc này cực kì run sợ: Đứa trẻ mà bọn họ tận mắt chứng kiến lớn lên thật sự khiến người ta sợ hãi. Bọn họ cho rằng bọn họ đã làm rất cẩn thận, nhưng ai có thể ngờ, tất cả đều lọt lưới của hắn, sau đó, hắn lạnh lùng ngồi bên quan sát xem khả năng diễn kịch của bọn họ cao siêu đến đâu, cuối cùng, trong lúc bọn họ tràn trề hi vọng mà thu lưới về.
Hóa ra trước mặt hắn, bọn họ chỉ là những con hề nhảy nhót.
An Đức và Chu Huệ không nói gì, sắc mặt u ám thảm hại, lúc này, bọn họ vô cùng chấn động, không còn cách nào để bào chữa cho mình nữa.
“An Đức, Chu Huệ, các người… các người đã đem con của Hàn Tịnh đi đâu?”
Thôi Tán không kiềm chế nổi chạy đến nhanh như một cơn gió, anh ta túm lấy cổ áo Chu Huệ hét lên một câu.
An Đức cau mày, vội vàng cứu vợ, gấp gáp nói:
“Bỏ vợ tôi ra…”
Ông ta tách ngón tay Thôi Tán ra.
Nhưng Thôi Tán đâu chịu từ bỏ, anh ta quay đầu lại giơ nắm đấm lên đánh một cái vào mặt An Đức khiến ông ta ngã ra xa ba bước, sau đó lại xoay người tóm cổ áo Chu Huệ rồi đẩy bà ta ngồi xuống ghế. Bộ dạng lúc này của anh ta giống như muốn ăn thịt người.
“Nói, đứa trẻ đâu? Con của Hàn Tịnh đâu?”
“Tôi không biết!”
Chu Huệ run rẩy đáp:
“Tôi không biết! Tôi không biết gì hết!”
“Cái gì mà bà không biết? Đông Kỳ là bà ôm đến, con Hàn Tịnh cũng là bà đem đi. Vậy mà bà nói bà không biết…”
Thôi Tán gào lên, hai hàm răng nghiến chặt.
Chu Huệ nuốt nước bọt:
“Thật sự tôi không biết. Tôi chỉ phụ trách đổi đứa trẻ. Đứa trẻ từ đâu đến rồi bị đem đi đâu tôi thật sự không biết. Tôi cũng đến hôm nay mới biết Đông Kỳ là con ruột của Đông Đình Phong. Những lời này của tôi tuyệt đối là thật lòng, không có nửa lời dối trá.”
Đông Đình Phong thấy vậy đi tới, nhưng cũng không ngăn cản Thôi Tán, chỉ đứng bên cạnh nhàn nhạt nói:
“Người liên hệ với bà để ôm đứa trẻ đi là ai?”
Chu Huệ bất lực nhìn về phía đứa trẻ hàng ngày vẫn luôn lễ phép với bà ta cảm thấy áy náy rồi vội vàng nói:
“Tên là Trương Tứ, một năm trước xuất ngoại du lịch, nhưng nghe nói đã bị chết.”
“Vậy các người biết tung tích tên doanh nhân Nhật Bản kia không?”
“Nghe nói năm ngoái do nuốt một lượng lớn ma túy đã chết rồi.”
Thôi Tán và Đông Đình Phong bất giác nhìn nhau, có cùng một suy nghĩ: Đây là giết người diệt khẩu.
“Bỏ bà ta ra! Trong ván cờ này, bà ta chỉ là một con tốt nhỏ. Giết bà ta cũng vô dụng.”
Đông Đình Phong suy nghĩ sau đó nói.
Thôi Tán từ từ bỏ tay ra rồi lại nhìn về phía hắn, ngữ khí mang theo chút tức giận:
“Lẽ nào tha cho bọn họ như vậy? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy…”
Con anh ta làm sao có thể vô duyên vô cớ mà biến mất được.
“Đúng rồi, là ai đã sinh ra Đông Kỳ, chuyện này lẽ nào cậu không muốn điều tra rõ sao?”
Kiều Sâm nhẹ nhàng hỏi, xa cách 6 năm, anh ta mới phát hiện sự hiểu biết của anh ta đối với người bạn tri kỉ năm nào này thật quá ít…
“Bọn họ không biết, các cậu cũng không biết sao? Những kẻ biết quá nhiều đều phải chết… Mà đến hôm nay bọn họ vẫn còn sống chứng tỏ… không cần nói cũng biết…”
Thôi Tán và Kiều Sâm suy nghĩ mà sống lưng ớn lạnh.
Đông Đình Phong nhìn về phía vợ chồng An Đức:
“Các người đi đi!”
“Cẩn Chi…”
An Đức ôm lấy người vợ đang run rẩy, bà ta khó chịu gọi một tiếng, muốn biện minh cái gì đó cho hành vi của bản thân nhưng vừa mở miệng thì lại không biết nói gì.
Đông Đình Phong ngồi lại vào chỗ của mình, uống xong ngụm trà mới ngẩng đầu lên, nét mặt vẫn như vậy, tác phong thân sĩ, cả người toát ra khí lạnh khiến cặp vợ chồng này khó xử. Lúc trước, người đàn ông này là chỗ dựa vững chắc của họ, nhưng hiện tại hắn lại cho họ cảm giác bị áp bức vô cùng.
“Cẩn Chi, cháu có thể nghe chúng ta giải thích không?”
“Không cần. Ngụy biện chỉ là hành vi trốn tránh trách nhiệm. Tôi không muốn nghe! Đi đi! Hãy đưa theo An Na của các người rời khỏi đây!”
Đông Đình Phong rất kiên quyết, hai chân hắn vắt chéo, dựa vào thành ghế trông rất ưu nhã, khí thế bức người, lời lẽ băng lãnh từ trong miệng hắn nói ra:
“Trong trò chơi này, tôi không nợ An gia các người cái gì. Ngược lại, là các người vẫn luôn cài bẫy tôi. Nể tình mấy năm nay, tôi sẽ không tính toán. Số 10 Ngự Cung cùng với trái tim đang đặt trong ngực An Na bây giờ xem như là thù lao tôi trả cho An Na đã diễn cùng tôi suốt 5 năm nay.
Từ nay về sau, tôi không có bất cứ liên quan gì đến An gia, cũng hi vọng hai vị sau khi trở về có thể quản lí tốt con gái yêu của mình, đừng lại chạy đến Đông gia rồi tự mình mất mặt.
Chu Huệ, An Đức, đã dám chơi với Đông Đình Phong tôi thì các người cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lí được mất. Bất kể là các người thua hay được, thì đó cũng là cái giá mà các người phải trả…
Mời, không tiễn!”
Mọi người đều nói Đông Đình Phong lạnh lùng tâm cơ càng đáng sợ. Quả nhiên là vậy.
Hóa ra ngay từ lúc đầu, hắn đã thấy được kết cục, còn sớm đã tính toán rõ ràng được mất mà mình bỏ ra.
Tác giả :
Vọng Thần Mạc Cập