Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 113
Lúc Ninh Mẫn tỉnh lại, cô cảm thấy bên cạnh mình như có dấu tích của người vừa ngủ, dưới đệm còn chút hơi ấm, nhưng lại không thấy người đâu. Cô người lên, yên lặng nhìn những vật dụng mang phong cách cổ đại trong căn phòng. Cô sờ lên mặt, vừa chạm vào đã thấy đau.
Nhưng cô lại cười, vì biết đau chứng tỏ cô còn sống. Đây là chuyện tốt nhưng chỉ là hiện tại, cô lại phải đối mặt với một vấn đề phức tạp khác.
Rửa mặt xong rồi thay một chiếc áo len, sau đó cô tìm một vòng trên lầu nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Đợi lúc xuống lầu thì mơ hồ nghe thấy phía thư phòng có giọng nói truyền đến, nhưng cô không có qua đó mà tập tễnh đi về phía nhà bếp. Đúng lúc đó dì Lý – quản gia ở vườn Tử Kinh đang từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cô như vậy liền vội vàng chạy đến đỡ:
“Phu nhân, cô đi lại không tiện, nếu cần cái gì có thể nhấn chuông là được rồi!”
Ninh Mẫn được đỡ ngồi xuống chiếc sô pha.
“Không sao, tôi có chút đói bụng!”
“Tiên sinh đã sai người làm món cô thích rồi!”
Ninh Mẫn không quan tâm dì Lý đã nói cái gì với đầu bếp, toàn bộ sự chú ý của cô lúc này đều đổ dồn vào dòng chữ lớn trên tờ báo bị chén trà che đi một nửa kia.
Cô không nói lời nào vội vàng chộp lấy tờ bào, đọc thấy hàng chữ:
“Vị lãnh tụ vĩ đại Hoắc Kiến Quốc của hoàng tộc Hoắc thị, gia tộc Đệ nhất đã vĩnh biệt cõi đời.”
Sau tựa đề này, báo Tường Tận còn trích dẫn một loạt những thành tích xuất sắc của Thủ tướng Hoắc Kiến Quốc và biểu dương những cống hiến to lớn của ông đối với sự phồn thịnh của Đông Ngải Quốc, cùng với thời gian và địa điểm mà ông qua đời.
Đọc xong, Ninh Mẫn ngẩn người kinh hãi, nhưng tận sâu trong đáy mắt cô lại hiện lên cảm giác bi thương. Bàn tay cô cố giữ chặt lấy viền báo, hô hấp bỗng trở nên khó khăn, cảm giác đau thương với nhân vật truyền kỳ này liền biến mất, giây phút này cô còn cảm thấy đau xót hơn cho những thành viên của đội Liệp Phong, tất cả họ đã phải trả một cái giá đắt như vậy và rồi cuối cùng kết cục này vẫn không thể tránh khỏi. Thủ tướng qua đời, người kế nhiệm vẫn chưa được chỉ định, tương lai của Đông Ngải Quốc nhất định sẽ có rất nhiều biến đổi.
Cái gọi là “nhất triều thiên tử nhất triều thần” chính là: Giới chính trị biến động thì theo đó là sóng gió khắp nơi.
Dì Lý nhìn thấy sắc mặt của cô có chút không ổn liền xoay người đi về phía thư phòng thì đúng lúc đó lại gặp Đông Đình Phong đi ra. Đang muốn nói cái gì thì hắn lại xua tay ý bảo dì và đầu bếp đi ra, không cần ở lại nhà chính nữa. Dì Lý liền đến gọi đầu bếp rồi rời đi.
Đông Đình Phong bước đến phòng khách, hắn thấy cô đang ngồi chết lặng tại chỗ, sắc mặt rất kém, tinh thần có vẻ hốt hoảng, đôi mắt long lanh kia hiện lên nét buồn bã, giống như một loại cảm giác đau thương cực độ.
Hắn nhìn thoáng qua rồi nhẹ nhàng đi tới.
“Chào buổi sáng!”
Bàn tay hắn xoa xoa đầu cô rồi ấm áp nói một tiếng chào buổi sáng.
Ninh Mẫn thu lại thần sắc rồi bỏ tờ báo ra. Nhìn thấy người đàn ông này tinh thần sảng khoái, trên người hắn mặc một chiếc áo len màu xám bạc đang đứng trước mặt mình, ánh mắt còn mang ý cười, theo sau hắn là hai người đàn ông anh tuấn, một người toát lên vẻ cao lớn, thô kệch, một kẻ cả người đầy nét khôn khéo, già giặn. Cả hai bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô đứng lên, nhẹ nhàng chào một tiếng:
“Chào buổi sáng!”
“Để anh giới thiệu một chút, hai vị này là bạn tốt của anh: Uông Dĩ Hàm, Na Sính”
Hắn giới thiệu cho cô.
Ninh Mẫn gật đầu, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, hôm qua cô cảm thấy bọn họ có chút quen quen, quả nhiên đều là nhân vật nổi tiếng.
“Uông thiếu Tây Đô nghe tiếng đã lâu, tứ thiếu Na gia là một chuyên viên đàm phán nổi tiếng trong giới. Thật sự hân hạnh!”
Đồng thời, cô còn biết đây chính là vị hôn phu của Cố Hiểu.
Ninh Mẫn nhìn thoáng qua, vị này cũng không tồi, chỉ là Cố Hiểu hình như không muốn kết hôn với anh ta nên dù đính hôn đã 2 năm nhưng số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Haizz, lại một hôn nhân phục vụ lợi ích chính trị.
Na Sính thấy cô nói rõ lai lịch của bọn họ bất giác mỉm cười:
“Vậy chúng tôi nên xưng hô với cô thế nào? Cô không phải Hàn Tịnh, chuyện này Cẩn Chi đã nói rõ với chúng tôi rồi!”
Uông Dĩ Hàm cũng cười hể hả một tiếng:
“Mặc kệ xưng hô thế nào, gọi một tiếng “em dâu” cũng không sai. Mặc dù là giả, nhưng chỉ cần Cẩn Chi đồng ý, giả cũng có thể thành thật. Cẩn Chi, cậu nói có đúng không?”
Anh ta nháy mắt mấy cái về phía Đông Đình Phong.
Ninh Mẫn chợt cảm thấy mặt nóng bừng lên, thật sự cô cũng không biết phải nói thế nào nữa.
Còn Đông Đình Phong lại cười, trong lòng hắn quả thật rất thích cách xưng hô này, nhưng chỉ nói:
“Bữa sáng đã được chuẩn bị, anh cùng em đi ăn một chút! Tối qua, em đã không ăn gì rồi!”
“Đi đi, đi đi! Chúng tôi đã ăn rồi nên đến thư phòng đợi, không quấy rầy hai người ân ái nữa!”
Uông Dĩ Hàm hùng hổ lôi Na Sính đến thư phòng.
Còn Ninh Mẫn thì bị Đông Đình Phong kéo về phía nhà bếp, đầu bếp và quản gia đã bày sẵn đồ ăn lên bàn. Đông Đình Phong rất lịch sự kéo ghế ra cho cô, hai người ngồi đối diện nhau ăn cháo.
Bầu không ý có vẻ rất yên tĩnh, Ninh Mẫn cúi đầu ăn, cẩn thận nhai nhuốt, cả người toát lên vẻ nhã nhặn.
Nhìn thấy cô lúc này hắn có chút bất đắc dĩ, thật sự hắn có cảm giác cô gái mà hôm qua hắn thấy và cô gái này chẳng có chút liên quan gì.
Đúng, hắn thật sự không ngờ tới thân phận của cô lại như vậy: Ninh Sênh Ca nổi tiếng là vì 7 năm trước cô ấy đã giải cứu được Đệ nhất thiếu khỏi đảo nhỏ, sau khi tin này được truyền ra, mọi người đều nói đây là một người phụ nữ lợi hại, chỉ là vấn đề thân phận và tướng mạo của cô chưa bao giờ bị lộ ra.
“Vết thương còn đau không? Như vậy lát lại phải bôi thuốc rồi!”
“Không sao!”
Ninh Mẫn cúi đầu trả lời, bát cháo đã được ăn xong, cô lại lấy thêm một chút, ăn được một miếng mới hỏi:
“Hàn Thuần tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa!”
Tối qua lúc trở về, Trần Tụy gọi điện tới nói đã tìm thấy Hàn Thuần, nhưng cậu ta bị thương rất nặng, nên bị hôn mê bất tỉnh phải đưa vào bệnh viện.
“Yên tâm, không sao đâu!”
“Chung quy cũng là tại tôi nên cậu ta mới bị đánh thảm như vậy! Quan tâm một chút cũng là chuyện nên làm!”
“Nhưng cũng tại cậu ta nên em mới xảy ra chuyện.”
“Không thể trách cậu ta. Mấy người đó có chuẩn bị, nói thẳng ra thì tôi mới chính là mầm họa.”
Cô ăn xong, lau miệng thì thấy hắn đang yên lặng nhìn mình:
“Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Nếu như không nhìn em thì làm hiểu rõ được em?”
Hắm mỉm cười nói, cử chỉ cực kỳ thân thiết.
Cô cắn môi, ánh mắt trở nên phức tạp. Có vài chuyện cô nhất định phải đối mặt, không thể trốn tránh. Nhưng cô phải bộc lộ thế nào với một người mà cô chỉ mới gặp đây?
“Đông Đình Phong…”
Gọi một tiếng, trong thanh âm còn mang theo tiếng thở dài, nhưng rất lâu sau không hề nói tiếp.
“Hiện tại, nếu như anh muốn điều tra bối cảnh của em, thật sự rất dễ!”
Bởi vì hắn đã giới hạn được phạm vi, dựa vào bản lĩnh của hắn, tìm người có lai lịch như vậy quả thật không khó.
Ninh Mẫn rót một cốc nước, uống được mấy ngụm mới nhẹ nhàng hỏi lại:
“Vậy tại sao anh không điều tra?”
“Bởi vì anh đang đợi em chủ động nói ra. Giữa vợ chồng với nhau nên có sự tin tưởng!”
Hắn nói, ánh mắt rất kiên định.
Cô bật cười, nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt:
“Anh quên là chúng ta không phải vợ chồng sao?”
“Vợ chồng giả cũng là vợ chồng. Trên danh nghĩa, em vẫn là Hàn Tịnh. Sau khi em đồng ý cho anh cơ hội thì em nên thử tin anh chứ! Anh nói rồi, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em, bất luận sau này có chuyện gì xảy ra với em đều có anh ở bên. Đồng thời, anh cũng muốn được em tin tưởng… Tối qua, anh đã nghĩ một vấn đề, chúng ta có nên đi đăng ký để em đỡ phải bất an hay không?”
Người đàn ông này ư, hắn một lòng muốn dụ dỗ cô làm vợ hắn, thế nào cũng không sợ rước họa vào thân.
Cô nhắm mắt lại, ánh mắt, tinh thần từng chút từng chút trở nên băng lãnh, cả khuôn mặt cũng nghiêm nghị hơn, lạnh giá hơn cả băng tuyết. Ninh Mẫn đưa mắt sang nhìn, tất cả đều là thế giới lạnh lẽo, lộ ra vẻ cô độc đến xác sơ tiêu điều:
“Đúng, tôi là Ninh Sênh Ca, đội trưởng đội hành động đặc biệt Liệp Phong dưới trướng của Trung Tướng Nhuế. Tháng 9, Đệ nhất Thủ tướng đến thăm Trúc Quốc và bị phần tử vũ trang của Mạc thị bao vây ở thành phố Trường Môn. Sau đó Mạc thị và các nguyên thủ Đông Ngải Quốc đàm phán. Mạc thị đồng ý thả người nhưng điều kiện tiên quyết chính là: Đông Ngải Quốc phải ủng hộ Mạc thị lên cầm quyền. Cuối tháng 9, Mạc thị đánh bại được đối thủ và ngồi lên vị trí Tổng thống. Lúc họ chuẩn bị thả người thì con trưởng Mạc gia – Mạc Thần Chi đột nhiên lại làm trái với hiệp ước. Rơi vào bước đường cùng, tôi chỉ có thể tuân mệnh dẫn đội Liệp Phong và Liệp Ưng đến giải cứu. Trên đường, Mạc Thần Chi đã lấy tính mạng của Thủ tướng ra uy hiếp, điều kiện hắn đưa ra là muốn giữ lấy bảy cái mạng của đội Liệp Phong. Cuối cùng, Thủ tướng an toàn trở về nước, còn đội Liệp Phong, ngoại trừ tôi…”
Cô cố hít một hơi thật sâu, thanh âm đang run lên, ánh mắt nhìn lên chiếc đèn pha lê đẹp đẽ treo trên trần nhà, rất lâu sau mới nói ra một câu:
“Vẫn còn một thành viên nữ nữa, còn đâu tất cả đã vì tổ quốc hy sinh. Mỗi một cái chết đều rất thê thảm…”
Hai bàn tay nắm chặt lấy chiếc cốc thủy tinh trong suốt đó, cô đang cố nén đi cảm giác đau thương trong lòng, vì vậy mà thanh âm cũng có chút lay động, một lúc sau mới lại nói:
“Người tối ngày 31 đó bắt cóc tôi là thầy giáo dạy tôi bắn súng lúc tôi còn nhỏ – Lý Hưởng, cùng với cộng sự của ông là Đới Lịch. Bọn họ phụng mệnh ám sát tôi, nhưng chú Lý lại không hoàn thành nhiệm vụ nên lúc ở kho hàng, ông đã bị người ta bắn chết. Còn Đới Lịch thì thiêu chết trong ô tô. Hôm qua, mẹ con Hàn gia đưa tôi đến nghĩa trang, chủ yếu là vì có người đã sắp xếp khiến Hàn Thuần sa vào bẫy, có người muốn lợi dụng Hàn gia để gặp tôi!”
“Là ai?”
Đông Đình Phong cúi đầu, chen vào một câu.
Nhưng Ninh Mẫn không trả lời, ánh mắt cô vẫn nhìn hắn chằm chằm:
“Tôi chỉ biết một chuyện, trong Quốc hội có người câu kết với Mạc gia và tiếp tay cho Mạc Thần Chi để muốn giết tôi, lấy cái chết của đội Liệp Phong làm vật cúng tế của 31 tên cướp đó. Lần này không thành công sẽ còn lần sau. Lần sau không thành công, khẳng định còn lần sau nữa.
Đông Đình Phong, có điều này anh phải biết, tôi ở lại đây sẽ khiến Đông gia xảy ra chuyện. Tôi là kẻ đen đủi, trong lúc này, ai ngồi chung một thuyền với tôi thì người đó sẽ gặp nạn.”
Đông Đình Phong nhíu mày hỏi:
“Cho nên?”
“Cho nên anh đừng có liên quan gì đến người như tôi.”
“Em muốn anh làm thế nào?”
“Hiện tại, anh có hai lựa chọn: Một là giao tôi ra, liên hệ với Trung tướng Nhuế khu D, đem mầm họa như tôi vứt đi, sau này sống chết mặc tôi, anh không cần quản, cứ như vậy anh có thể cưới một cô vợ khác, mà không cần lo lắng bị cuốn vào vòng xoáy chính trị. Hai là anh đưa tôi ra nước ngoài, anh cũng không cần quan tâm đến tôi nữa. Sau đó công bố với mọi người rằng Hàn Tịnh đã chết. Con đường tiếp theo của tôi để tôi tự lo liệu. Có thể mai danh ẩn tính tiếp tục sống thì đó là điều may mắn của tôi. Còn nếu bị bọn chúng tóm được, chết thảm thì đó cũng là số mệnh của tôi…”
Đây là cô muốn cùng hắn vạch rõ ranh giới.
Đông Đình Phong nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, con ngươi băng lãnh mà chân thành:
“Kỳ thực em vẫn còn lựa chọn thứ ba!”
Cô cau mày:
“Có sao?”
“Hơn nữa, trước kia anh đã đề cập đến. Làm vợ của anh, anh và em liên thủ để tóm được kẻ đứng đằng sau chuyện này. Nhổ bỏ được mầm họa, sau này chúng ta có thể vô tư sống những ngày tháng hạnh phúc của mình.”
Ninh Mẫn ngẩn ra, đột nhiên cô có chút sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trên đời này, người bình thường chiếm đa số. Những người này luôn theo đuổi cuộc sống được ăn ngon, ngủ ngon, có công việc tốt, có nhà của chính mình. Dã tâm của bọn họ không quá lớn, bọn họ luôn hướng đến cuộc sống yên ổn, bình lặng.
Ngoài ra còn có một loại người khác, bọn họ là hòa quang chói lóa trong vạn người, bọn họ đứng trên vũ đài cao lớn bao người mơ ước, xung quanh vũ đài là vận mệnh của cả vạn người. Bọn họ điều khiển bộ máy chính trị này để tạo phúc cho bách tính, đồng thời thể hiện giá trị lịch sử của mình.
Một vũ đài như vậy không nghi ngờ gì sẽ hấp dẫn rất nhiều kẻ muốn leo lên đó để mở ra cuộc đời của chính mình.
Một đời già đi, đời kế tiếp lại lên, thời nào cũng có một nhân vật tinh anh trong vạn người đứng lên vũ đài đó, trở thành ngôi sao mới.
Ở Đông Ngải Quốc, đằng sau mỗi nhà chính trị là một tập đoàn tài chính chống lưng.
Theo những gì cô biết, Đông gia vẫn luôn bảo trợ cho Hoắc gia. Bởi vì Đông Lục Phúc và Thần Vạn Niên có giao tình từ thời đi học, mà Thần Vạn Niên và Hoắc Kiến Quốc luôn cùng lí tưởng.
Mặc dù, hiện tại Thần Vạn Niên đã xuống, nhưng quân đội ở Đông Ngải Quốc, thậm chí quá nửa vẫn nằm dưới sự khống chế của Thần gia.
Một Đông Đình Phong có bối cảnh như vậy, nói ra mọi người sẽ nghĩ đến một câu: “Hắn rất ngông cuồng!”, kỳ thật không, hắn căn bản không phải người bình thường. Bằng không, làm sao có thể cùng chuyên viên đàm phán quốc tế xưng anh em, rồi làm sao có thể cùng con trai của ông vua sắt thép phía Tây kết giao bạn bè.
Cuộc đời của hắn và Hoắc Khải Hàng dị khúc cùng công (tuy khởi điểm khác nhau nhưng đều rất thành công), chỗ bất đồng chính là: người đó vừa sinh ra đã bị cuốn vào vòng xoáy chính trị, vốn đã quen với mưa gió bão bùng, còn Đông Đình Phong lại khác, hắn nấp dưới vẻ tự do và chỉ âm thầm giúp đỡ.
Nhưng tại sao mấy năm nay, cô chưa từng thấy Đông Đình Phong và Hoắc Khải Hàng sánh vai trên các cuộc họp báo?
Hai người này có thể nói là nhân tài trẻ tuổi nhất nhì ở Đông Ngải Quốc hiện này, tại sao lại không trở thành bạn bè.
Chuyện này thật sự có chút kỳ lạ.
“Tại sao không nói gì?”
Đông Đình Phong phát hiện cô vẫn ngẩn ra, tinh thần có chút không tập trung, nhưng hắn không biết cô nghĩ gì.
“Đề nghị của anh, hậu quả rất nghiêm trọng, vì thế mà cái giá phải trả rất đắt!”
Cô hoàn hồn, nghiêng đầu, lấy ngón tay gõ nhẹ vào thành cốc, mi tâm cũng hơi nhíu lại:
“Vòng xoáy này không phải có thể dễ dàng vượt qua. Chỉ cần không để ý thì sẽ bị cuốn đi, lúc đó hối hận cũng không kịp. Đó chỉ là cái thứ nhất. Thứ hai, làm phu nhân của anh cũng là chuyện rất mạo hiểm. Hôn nhân đâu phải trò đùa…”
“Vậy chúng ta sẽ cùng nghiên cứu cái thứ nhất của em. Ninh Sênh Ca, anh trịnh trọng hỏi em một câu: Lẽ nào em muốn cả đời này, số mệnh của em đều do kẻ khác nắm giữ sao?” Hắn hỏi ngược lại, “Có lẽ em đã nhìn thấy tựa đề trên báo ngày hôm nay, Hoắc Kiến Quốc đã đi hết cuộc đời vinh quang của ông ấy, tương lai của Đông Ngải Quốc sẽ có rất nhiều biến động. Và đây chính là cơ hội tốt nhất cho em thay đổi vận mệnh. Em còn đắn đo gì? Hay là em vẫn muốn làm con chuột nhút nhát chạy trốn khắp nơi sao?”
Cô gục xuống, ánh mắt nhìn chiếc cốc thủy tinh rồi từ từ uống, rất lâu sau không nói gì: Chính xác, đây là cơ hội, nhưng… cô sẽ nắm bắt được… cô có thể làm như vậy được sao?
Cô suy nghĩ một lúc:
“Chuyện này tôi cần phải từ từ suy nghĩ!”
“Ừ, vậy chúng ta lại nói đến vấn đề hôn nhân!”
Hắn uống một ngụm nước, tiếp tục nói:
“Hôn nhân căn bản là một quá trình mạo hiểm, cuộc đời con người, ai có thể xác định ai có thể cùng ai đi hết cuộc đời?
Có thể đi cùng nhau, nhưng một người trong họ lại bị bệnh, không thể nào qua khỏi, để rồi lại bỏ mặc một người sống cô đơn.
Hay một người trong số họ không ngừng hướng về phía trước, và người còn lại mãi cứ giậm chân tại chỗ, để rồi khoảng cách giữa bọn họ ngày một xa hơn, khó tránh khỏi việc từ bỏ. Và trên chính con đường họ đi đó, họ sẽ gặp được người có thể nắm tay họ đi tiếp, hôn nhân cũng sẽ đến gần hơn.
Phần lớn sẽ xuất hiện kết quả như vậy: Hai người đi chung một con đường, hoặc có va chạm nhưng vẫn tay nắm tay, hai người cùng bao bọc cho nhau, tin tưởng nhau, quý trọng nhau và cùng nhau bước tiếp, cùng nhau chống đỡ, bọn họ dùng sự kiên định của mình để trải qua phong vân bão tố, dù gian nan hiểm trở có nhiều hơn đi nữa, bọn họ cũng không từ bỏ đối phương, cho đến một ngày, sự già nua và tử thần đến đưa họ đi khỏi thế giới này. Cuộc đời con người như vậy đã đi hết.
Hãy cho anh thời gian, anh sẽ chứng minh cho em thấy, sự lựa chọn của em không hề sai.”
Ánh mắt nghiêm túc, giọng nói kiên định khiến người ta không cách nào phớt lờ sự chân thành của hắn.
A, người đàn ông này, đây là hắn muốn hạ quyết tâm để có được cô sao?
Làm vợ hắn, mẹ kế của con trai hắn, có thể sao?
Điều này hình như không nằm trong kế hoạch cuộc đời của cô?
Cuộc sống như vậy khiến cô cảm thấy xa lạ. Một khi đồng ý, người đàn ông này nhất định sẽ mạnh mẽ chiếm lấy cuộc đời của cô, và rồi cuộc sống của cô sẽ thay đổi hoàn toàn… Huống hồ cô còn có con gái, Hoắc Khải Hàng một khi biết cô còn sống, tình huống sẽ càng thêm loạn.
Nhưng cô và Hoắc Khải Hàng cũng không thể có cơ hội đi cùng nhau… Con gái là của hắn, nếu hắn có thể nhường lại con bé cho cô, vậy là tốt nhất. Còn không, cũng chẳng có cách nào khác.
Quan trọng là: Nếu như cô vẫn độc thân, Hoắc Khải Hàng nhất định sẽ tìm mọi cách ép cô đi đăng ký kết hôn. Nếu cô đã kết hôn, trở thành Đông phu nhân thì có lẽ có thể xóa bỏ được ý niệm về Hoắc Khải Hàng…
Nhưng lúc đó, không phải cô nên nói rõ cho Đông Đình Phong biết tình hình: Cô đã có bạn trai, còn có cả con gái nữa?
Hắn thích sạch sẽ, có thể chấp nhận được sự thật này mới là lạ!
“Tôi muốn yên tĩnh để suy nghĩ… Đợi tôi nghĩ kĩ sẽ trả lời anh!”
Cô nhẹ nhàng nói, sau đó khéo léo từ chối trả lời.
Mặc dù cô đã ngủ một đêm, nhưng sự mệt mỏi vẫn hiện rõ trên mặt.
Đông Đình Phong xoa xoa tay, đứng dậy, đi đến trước mặt cô:
“Đây cũng chính là điều anh muốn nói với em, lên lầu nghỉ ngơi chút đi. Nếu có thể thì đầu tiên đừng nghĩ nhiều nữa, hãy để đầu óc thoải mái rồi ngủ một giấc. Sắc mặt em thật sự rất kém.”
Hắn nắm lấy tay cô, kiên định kéo đi, cô muốn rút ra cũng không được, chỉ có thể bị hắn kéo lên phòng. Vào đến phòng, hắn bắt cô nằm xuống giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
“Em có thể an tâm nghỉ ngơi. Xung quanh vườn Tử Kinh rất an toàn, không cần lo lắng! Anh sẽ quản lý tốt!”
Vừa nói hắn vừa vuốt nhẹ tóc cô, cử chỉ vô cùng thân thiết.
Một người rơi vào cơn khủng hoảng rất dễ bị hành vi thân mật này làm cảm động.
“Cảm ơn!”
Cô nhẹ nhàng nói một câu: “Anh xuống tiếp bọn họ đi!”
“Anh còn chuyện muốn làm!”
Đông Đình Phong xoa đầu cô giống như đã thành thói quen, còn cô bởi vì cảm nhận thấy không có gì ác ý cũng không hề bài xích. Cô lặng lẽ nhìn người đàn ông này, thật sự không hiểu hắn muốn làm gì?
Đến lúc cô nhận ra dụng ý của hắn thì hắn đã đem chuyện đó giải quyết một cách dứt khoát: Mặt cúi xuống, không hề báo trước hạ xuống môi cô, cắn một cái. Hoàn thành một nụ hôn.
“Đông Đình Phong…”
Bị hôn trộm nên Ninh Mẫn không khỏi trừng mắt, nét mặt lộ ra vẻ chán nản.
Còn hắn lại vô tội mỉm cười, giống như cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cô, trong lòng thật sự có chút ngứa ngáy vì chưa đủ thỏa mãn, nhưng hắn cũng biết chừng mực, phải chiếm lĩnh từ từ:
“Sau này, mỗi ngày hôn một cái để cho em quen dần với thân phận Đông phu nhân, và cũng là để em rõ một chuyện: Sau này, anh sẽ là chồng em, em có thể yên tâm dựa vào anh mà hưởng thụ quyền lực và phú quý.”
Người đàn ông này, tao nhã nhưng bá đạo, hắn không hề cho cô bất cứ cơ hội nào để cự tuyệt cái quyền lợi hay cái phú quý kia mà đã xoay người rời đi, còn khép cửa lại.
Ninh Mẫn sờ nhẹ lên cánh môi bị cắn, có chút đau, nhưng lại không giống như trước kia, cảm giác chán ghét muốn lao vào nhà tắm đánh răng không còn. Lúc này cô rúc người vào trong chăn, trong chăn toàn một mùii hơi thở nam tính đó. Nhưng cô giống như đã quen, nhắm mắt lại, hít lấy bầu không khí toàn hơi thở của hắn, trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ cục diện trước mặt, cùng với hôn nhân tương lai mang họ Đông, trở thành Đông phu nhân có thể sao?
Cô do dự, trong lòng rất lo lắng, hôn nhân đâu phải trò đùa.
Nhưng cô lại cười, vì biết đau chứng tỏ cô còn sống. Đây là chuyện tốt nhưng chỉ là hiện tại, cô lại phải đối mặt với một vấn đề phức tạp khác.
Rửa mặt xong rồi thay một chiếc áo len, sau đó cô tìm một vòng trên lầu nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Đợi lúc xuống lầu thì mơ hồ nghe thấy phía thư phòng có giọng nói truyền đến, nhưng cô không có qua đó mà tập tễnh đi về phía nhà bếp. Đúng lúc đó dì Lý – quản gia ở vườn Tử Kinh đang từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cô như vậy liền vội vàng chạy đến đỡ:
“Phu nhân, cô đi lại không tiện, nếu cần cái gì có thể nhấn chuông là được rồi!”
Ninh Mẫn được đỡ ngồi xuống chiếc sô pha.
“Không sao, tôi có chút đói bụng!”
“Tiên sinh đã sai người làm món cô thích rồi!”
Ninh Mẫn không quan tâm dì Lý đã nói cái gì với đầu bếp, toàn bộ sự chú ý của cô lúc này đều đổ dồn vào dòng chữ lớn trên tờ báo bị chén trà che đi một nửa kia.
Cô không nói lời nào vội vàng chộp lấy tờ bào, đọc thấy hàng chữ:
“Vị lãnh tụ vĩ đại Hoắc Kiến Quốc của hoàng tộc Hoắc thị, gia tộc Đệ nhất đã vĩnh biệt cõi đời.”
Sau tựa đề này, báo Tường Tận còn trích dẫn một loạt những thành tích xuất sắc của Thủ tướng Hoắc Kiến Quốc và biểu dương những cống hiến to lớn của ông đối với sự phồn thịnh của Đông Ngải Quốc, cùng với thời gian và địa điểm mà ông qua đời.
Đọc xong, Ninh Mẫn ngẩn người kinh hãi, nhưng tận sâu trong đáy mắt cô lại hiện lên cảm giác bi thương. Bàn tay cô cố giữ chặt lấy viền báo, hô hấp bỗng trở nên khó khăn, cảm giác đau thương với nhân vật truyền kỳ này liền biến mất, giây phút này cô còn cảm thấy đau xót hơn cho những thành viên của đội Liệp Phong, tất cả họ đã phải trả một cái giá đắt như vậy và rồi cuối cùng kết cục này vẫn không thể tránh khỏi. Thủ tướng qua đời, người kế nhiệm vẫn chưa được chỉ định, tương lai của Đông Ngải Quốc nhất định sẽ có rất nhiều biến đổi.
Cái gọi là “nhất triều thiên tử nhất triều thần” chính là: Giới chính trị biến động thì theo đó là sóng gió khắp nơi.
Dì Lý nhìn thấy sắc mặt của cô có chút không ổn liền xoay người đi về phía thư phòng thì đúng lúc đó lại gặp Đông Đình Phong đi ra. Đang muốn nói cái gì thì hắn lại xua tay ý bảo dì và đầu bếp đi ra, không cần ở lại nhà chính nữa. Dì Lý liền đến gọi đầu bếp rồi rời đi.
Đông Đình Phong bước đến phòng khách, hắn thấy cô đang ngồi chết lặng tại chỗ, sắc mặt rất kém, tinh thần có vẻ hốt hoảng, đôi mắt long lanh kia hiện lên nét buồn bã, giống như một loại cảm giác đau thương cực độ.
Hắn nhìn thoáng qua rồi nhẹ nhàng đi tới.
“Chào buổi sáng!”
Bàn tay hắn xoa xoa đầu cô rồi ấm áp nói một tiếng chào buổi sáng.
Ninh Mẫn thu lại thần sắc rồi bỏ tờ báo ra. Nhìn thấy người đàn ông này tinh thần sảng khoái, trên người hắn mặc một chiếc áo len màu xám bạc đang đứng trước mặt mình, ánh mắt còn mang ý cười, theo sau hắn là hai người đàn ông anh tuấn, một người toát lên vẻ cao lớn, thô kệch, một kẻ cả người đầy nét khôn khéo, già giặn. Cả hai bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô đứng lên, nhẹ nhàng chào một tiếng:
“Chào buổi sáng!”
“Để anh giới thiệu một chút, hai vị này là bạn tốt của anh: Uông Dĩ Hàm, Na Sính”
Hắn giới thiệu cho cô.
Ninh Mẫn gật đầu, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, hôm qua cô cảm thấy bọn họ có chút quen quen, quả nhiên đều là nhân vật nổi tiếng.
“Uông thiếu Tây Đô nghe tiếng đã lâu, tứ thiếu Na gia là một chuyên viên đàm phán nổi tiếng trong giới. Thật sự hân hạnh!”
Đồng thời, cô còn biết đây chính là vị hôn phu của Cố Hiểu.
Ninh Mẫn nhìn thoáng qua, vị này cũng không tồi, chỉ là Cố Hiểu hình như không muốn kết hôn với anh ta nên dù đính hôn đã 2 năm nhưng số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Haizz, lại một hôn nhân phục vụ lợi ích chính trị.
Na Sính thấy cô nói rõ lai lịch của bọn họ bất giác mỉm cười:
“Vậy chúng tôi nên xưng hô với cô thế nào? Cô không phải Hàn Tịnh, chuyện này Cẩn Chi đã nói rõ với chúng tôi rồi!”
Uông Dĩ Hàm cũng cười hể hả một tiếng:
“Mặc kệ xưng hô thế nào, gọi một tiếng “em dâu” cũng không sai. Mặc dù là giả, nhưng chỉ cần Cẩn Chi đồng ý, giả cũng có thể thành thật. Cẩn Chi, cậu nói có đúng không?”
Anh ta nháy mắt mấy cái về phía Đông Đình Phong.
Ninh Mẫn chợt cảm thấy mặt nóng bừng lên, thật sự cô cũng không biết phải nói thế nào nữa.
Còn Đông Đình Phong lại cười, trong lòng hắn quả thật rất thích cách xưng hô này, nhưng chỉ nói:
“Bữa sáng đã được chuẩn bị, anh cùng em đi ăn một chút! Tối qua, em đã không ăn gì rồi!”
“Đi đi, đi đi! Chúng tôi đã ăn rồi nên đến thư phòng đợi, không quấy rầy hai người ân ái nữa!”
Uông Dĩ Hàm hùng hổ lôi Na Sính đến thư phòng.
Còn Ninh Mẫn thì bị Đông Đình Phong kéo về phía nhà bếp, đầu bếp và quản gia đã bày sẵn đồ ăn lên bàn. Đông Đình Phong rất lịch sự kéo ghế ra cho cô, hai người ngồi đối diện nhau ăn cháo.
Bầu không ý có vẻ rất yên tĩnh, Ninh Mẫn cúi đầu ăn, cẩn thận nhai nhuốt, cả người toát lên vẻ nhã nhặn.
Nhìn thấy cô lúc này hắn có chút bất đắc dĩ, thật sự hắn có cảm giác cô gái mà hôm qua hắn thấy và cô gái này chẳng có chút liên quan gì.
Đúng, hắn thật sự không ngờ tới thân phận của cô lại như vậy: Ninh Sênh Ca nổi tiếng là vì 7 năm trước cô ấy đã giải cứu được Đệ nhất thiếu khỏi đảo nhỏ, sau khi tin này được truyền ra, mọi người đều nói đây là một người phụ nữ lợi hại, chỉ là vấn đề thân phận và tướng mạo của cô chưa bao giờ bị lộ ra.
“Vết thương còn đau không? Như vậy lát lại phải bôi thuốc rồi!”
“Không sao!”
Ninh Mẫn cúi đầu trả lời, bát cháo đã được ăn xong, cô lại lấy thêm một chút, ăn được một miếng mới hỏi:
“Hàn Thuần tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa!”
Tối qua lúc trở về, Trần Tụy gọi điện tới nói đã tìm thấy Hàn Thuần, nhưng cậu ta bị thương rất nặng, nên bị hôn mê bất tỉnh phải đưa vào bệnh viện.
“Yên tâm, không sao đâu!”
“Chung quy cũng là tại tôi nên cậu ta mới bị đánh thảm như vậy! Quan tâm một chút cũng là chuyện nên làm!”
“Nhưng cũng tại cậu ta nên em mới xảy ra chuyện.”
“Không thể trách cậu ta. Mấy người đó có chuẩn bị, nói thẳng ra thì tôi mới chính là mầm họa.”
Cô ăn xong, lau miệng thì thấy hắn đang yên lặng nhìn mình:
“Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Nếu như không nhìn em thì làm hiểu rõ được em?”
Hắm mỉm cười nói, cử chỉ cực kỳ thân thiết.
Cô cắn môi, ánh mắt trở nên phức tạp. Có vài chuyện cô nhất định phải đối mặt, không thể trốn tránh. Nhưng cô phải bộc lộ thế nào với một người mà cô chỉ mới gặp đây?
“Đông Đình Phong…”
Gọi một tiếng, trong thanh âm còn mang theo tiếng thở dài, nhưng rất lâu sau không hề nói tiếp.
“Hiện tại, nếu như anh muốn điều tra bối cảnh của em, thật sự rất dễ!”
Bởi vì hắn đã giới hạn được phạm vi, dựa vào bản lĩnh của hắn, tìm người có lai lịch như vậy quả thật không khó.
Ninh Mẫn rót một cốc nước, uống được mấy ngụm mới nhẹ nhàng hỏi lại:
“Vậy tại sao anh không điều tra?”
“Bởi vì anh đang đợi em chủ động nói ra. Giữa vợ chồng với nhau nên có sự tin tưởng!”
Hắn nói, ánh mắt rất kiên định.
Cô bật cười, nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt:
“Anh quên là chúng ta không phải vợ chồng sao?”
“Vợ chồng giả cũng là vợ chồng. Trên danh nghĩa, em vẫn là Hàn Tịnh. Sau khi em đồng ý cho anh cơ hội thì em nên thử tin anh chứ! Anh nói rồi, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em, bất luận sau này có chuyện gì xảy ra với em đều có anh ở bên. Đồng thời, anh cũng muốn được em tin tưởng… Tối qua, anh đã nghĩ một vấn đề, chúng ta có nên đi đăng ký để em đỡ phải bất an hay không?”
Người đàn ông này ư, hắn một lòng muốn dụ dỗ cô làm vợ hắn, thế nào cũng không sợ rước họa vào thân.
Cô nhắm mắt lại, ánh mắt, tinh thần từng chút từng chút trở nên băng lãnh, cả khuôn mặt cũng nghiêm nghị hơn, lạnh giá hơn cả băng tuyết. Ninh Mẫn đưa mắt sang nhìn, tất cả đều là thế giới lạnh lẽo, lộ ra vẻ cô độc đến xác sơ tiêu điều:
“Đúng, tôi là Ninh Sênh Ca, đội trưởng đội hành động đặc biệt Liệp Phong dưới trướng của Trung Tướng Nhuế. Tháng 9, Đệ nhất Thủ tướng đến thăm Trúc Quốc và bị phần tử vũ trang của Mạc thị bao vây ở thành phố Trường Môn. Sau đó Mạc thị và các nguyên thủ Đông Ngải Quốc đàm phán. Mạc thị đồng ý thả người nhưng điều kiện tiên quyết chính là: Đông Ngải Quốc phải ủng hộ Mạc thị lên cầm quyền. Cuối tháng 9, Mạc thị đánh bại được đối thủ và ngồi lên vị trí Tổng thống. Lúc họ chuẩn bị thả người thì con trưởng Mạc gia – Mạc Thần Chi đột nhiên lại làm trái với hiệp ước. Rơi vào bước đường cùng, tôi chỉ có thể tuân mệnh dẫn đội Liệp Phong và Liệp Ưng đến giải cứu. Trên đường, Mạc Thần Chi đã lấy tính mạng của Thủ tướng ra uy hiếp, điều kiện hắn đưa ra là muốn giữ lấy bảy cái mạng của đội Liệp Phong. Cuối cùng, Thủ tướng an toàn trở về nước, còn đội Liệp Phong, ngoại trừ tôi…”
Cô cố hít một hơi thật sâu, thanh âm đang run lên, ánh mắt nhìn lên chiếc đèn pha lê đẹp đẽ treo trên trần nhà, rất lâu sau mới nói ra một câu:
“Vẫn còn một thành viên nữ nữa, còn đâu tất cả đã vì tổ quốc hy sinh. Mỗi một cái chết đều rất thê thảm…”
Hai bàn tay nắm chặt lấy chiếc cốc thủy tinh trong suốt đó, cô đang cố nén đi cảm giác đau thương trong lòng, vì vậy mà thanh âm cũng có chút lay động, một lúc sau mới lại nói:
“Người tối ngày 31 đó bắt cóc tôi là thầy giáo dạy tôi bắn súng lúc tôi còn nhỏ – Lý Hưởng, cùng với cộng sự của ông là Đới Lịch. Bọn họ phụng mệnh ám sát tôi, nhưng chú Lý lại không hoàn thành nhiệm vụ nên lúc ở kho hàng, ông đã bị người ta bắn chết. Còn Đới Lịch thì thiêu chết trong ô tô. Hôm qua, mẹ con Hàn gia đưa tôi đến nghĩa trang, chủ yếu là vì có người đã sắp xếp khiến Hàn Thuần sa vào bẫy, có người muốn lợi dụng Hàn gia để gặp tôi!”
“Là ai?”
Đông Đình Phong cúi đầu, chen vào một câu.
Nhưng Ninh Mẫn không trả lời, ánh mắt cô vẫn nhìn hắn chằm chằm:
“Tôi chỉ biết một chuyện, trong Quốc hội có người câu kết với Mạc gia và tiếp tay cho Mạc Thần Chi để muốn giết tôi, lấy cái chết của đội Liệp Phong làm vật cúng tế của 31 tên cướp đó. Lần này không thành công sẽ còn lần sau. Lần sau không thành công, khẳng định còn lần sau nữa.
Đông Đình Phong, có điều này anh phải biết, tôi ở lại đây sẽ khiến Đông gia xảy ra chuyện. Tôi là kẻ đen đủi, trong lúc này, ai ngồi chung một thuyền với tôi thì người đó sẽ gặp nạn.”
Đông Đình Phong nhíu mày hỏi:
“Cho nên?”
“Cho nên anh đừng có liên quan gì đến người như tôi.”
“Em muốn anh làm thế nào?”
“Hiện tại, anh có hai lựa chọn: Một là giao tôi ra, liên hệ với Trung tướng Nhuế khu D, đem mầm họa như tôi vứt đi, sau này sống chết mặc tôi, anh không cần quản, cứ như vậy anh có thể cưới một cô vợ khác, mà không cần lo lắng bị cuốn vào vòng xoáy chính trị. Hai là anh đưa tôi ra nước ngoài, anh cũng không cần quan tâm đến tôi nữa. Sau đó công bố với mọi người rằng Hàn Tịnh đã chết. Con đường tiếp theo của tôi để tôi tự lo liệu. Có thể mai danh ẩn tính tiếp tục sống thì đó là điều may mắn của tôi. Còn nếu bị bọn chúng tóm được, chết thảm thì đó cũng là số mệnh của tôi…”
Đây là cô muốn cùng hắn vạch rõ ranh giới.
Đông Đình Phong nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, con ngươi băng lãnh mà chân thành:
“Kỳ thực em vẫn còn lựa chọn thứ ba!”
Cô cau mày:
“Có sao?”
“Hơn nữa, trước kia anh đã đề cập đến. Làm vợ của anh, anh và em liên thủ để tóm được kẻ đứng đằng sau chuyện này. Nhổ bỏ được mầm họa, sau này chúng ta có thể vô tư sống những ngày tháng hạnh phúc của mình.”
Ninh Mẫn ngẩn ra, đột nhiên cô có chút sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trên đời này, người bình thường chiếm đa số. Những người này luôn theo đuổi cuộc sống được ăn ngon, ngủ ngon, có công việc tốt, có nhà của chính mình. Dã tâm của bọn họ không quá lớn, bọn họ luôn hướng đến cuộc sống yên ổn, bình lặng.
Ngoài ra còn có một loại người khác, bọn họ là hòa quang chói lóa trong vạn người, bọn họ đứng trên vũ đài cao lớn bao người mơ ước, xung quanh vũ đài là vận mệnh của cả vạn người. Bọn họ điều khiển bộ máy chính trị này để tạo phúc cho bách tính, đồng thời thể hiện giá trị lịch sử của mình.
Một vũ đài như vậy không nghi ngờ gì sẽ hấp dẫn rất nhiều kẻ muốn leo lên đó để mở ra cuộc đời của chính mình.
Một đời già đi, đời kế tiếp lại lên, thời nào cũng có một nhân vật tinh anh trong vạn người đứng lên vũ đài đó, trở thành ngôi sao mới.
Ở Đông Ngải Quốc, đằng sau mỗi nhà chính trị là một tập đoàn tài chính chống lưng.
Theo những gì cô biết, Đông gia vẫn luôn bảo trợ cho Hoắc gia. Bởi vì Đông Lục Phúc và Thần Vạn Niên có giao tình từ thời đi học, mà Thần Vạn Niên và Hoắc Kiến Quốc luôn cùng lí tưởng.
Mặc dù, hiện tại Thần Vạn Niên đã xuống, nhưng quân đội ở Đông Ngải Quốc, thậm chí quá nửa vẫn nằm dưới sự khống chế của Thần gia.
Một Đông Đình Phong có bối cảnh như vậy, nói ra mọi người sẽ nghĩ đến một câu: “Hắn rất ngông cuồng!”, kỳ thật không, hắn căn bản không phải người bình thường. Bằng không, làm sao có thể cùng chuyên viên đàm phán quốc tế xưng anh em, rồi làm sao có thể cùng con trai của ông vua sắt thép phía Tây kết giao bạn bè.
Cuộc đời của hắn và Hoắc Khải Hàng dị khúc cùng công (tuy khởi điểm khác nhau nhưng đều rất thành công), chỗ bất đồng chính là: người đó vừa sinh ra đã bị cuốn vào vòng xoáy chính trị, vốn đã quen với mưa gió bão bùng, còn Đông Đình Phong lại khác, hắn nấp dưới vẻ tự do và chỉ âm thầm giúp đỡ.
Nhưng tại sao mấy năm nay, cô chưa từng thấy Đông Đình Phong và Hoắc Khải Hàng sánh vai trên các cuộc họp báo?
Hai người này có thể nói là nhân tài trẻ tuổi nhất nhì ở Đông Ngải Quốc hiện này, tại sao lại không trở thành bạn bè.
Chuyện này thật sự có chút kỳ lạ.
“Tại sao không nói gì?”
Đông Đình Phong phát hiện cô vẫn ngẩn ra, tinh thần có chút không tập trung, nhưng hắn không biết cô nghĩ gì.
“Đề nghị của anh, hậu quả rất nghiêm trọng, vì thế mà cái giá phải trả rất đắt!”
Cô hoàn hồn, nghiêng đầu, lấy ngón tay gõ nhẹ vào thành cốc, mi tâm cũng hơi nhíu lại:
“Vòng xoáy này không phải có thể dễ dàng vượt qua. Chỉ cần không để ý thì sẽ bị cuốn đi, lúc đó hối hận cũng không kịp. Đó chỉ là cái thứ nhất. Thứ hai, làm phu nhân của anh cũng là chuyện rất mạo hiểm. Hôn nhân đâu phải trò đùa…”
“Vậy chúng ta sẽ cùng nghiên cứu cái thứ nhất của em. Ninh Sênh Ca, anh trịnh trọng hỏi em một câu: Lẽ nào em muốn cả đời này, số mệnh của em đều do kẻ khác nắm giữ sao?” Hắn hỏi ngược lại, “Có lẽ em đã nhìn thấy tựa đề trên báo ngày hôm nay, Hoắc Kiến Quốc đã đi hết cuộc đời vinh quang của ông ấy, tương lai của Đông Ngải Quốc sẽ có rất nhiều biến động. Và đây chính là cơ hội tốt nhất cho em thay đổi vận mệnh. Em còn đắn đo gì? Hay là em vẫn muốn làm con chuột nhút nhát chạy trốn khắp nơi sao?”
Cô gục xuống, ánh mắt nhìn chiếc cốc thủy tinh rồi từ từ uống, rất lâu sau không nói gì: Chính xác, đây là cơ hội, nhưng… cô sẽ nắm bắt được… cô có thể làm như vậy được sao?
Cô suy nghĩ một lúc:
“Chuyện này tôi cần phải từ từ suy nghĩ!”
“Ừ, vậy chúng ta lại nói đến vấn đề hôn nhân!”
Hắn uống một ngụm nước, tiếp tục nói:
“Hôn nhân căn bản là một quá trình mạo hiểm, cuộc đời con người, ai có thể xác định ai có thể cùng ai đi hết cuộc đời?
Có thể đi cùng nhau, nhưng một người trong họ lại bị bệnh, không thể nào qua khỏi, để rồi lại bỏ mặc một người sống cô đơn.
Hay một người trong số họ không ngừng hướng về phía trước, và người còn lại mãi cứ giậm chân tại chỗ, để rồi khoảng cách giữa bọn họ ngày một xa hơn, khó tránh khỏi việc từ bỏ. Và trên chính con đường họ đi đó, họ sẽ gặp được người có thể nắm tay họ đi tiếp, hôn nhân cũng sẽ đến gần hơn.
Phần lớn sẽ xuất hiện kết quả như vậy: Hai người đi chung một con đường, hoặc có va chạm nhưng vẫn tay nắm tay, hai người cùng bao bọc cho nhau, tin tưởng nhau, quý trọng nhau và cùng nhau bước tiếp, cùng nhau chống đỡ, bọn họ dùng sự kiên định của mình để trải qua phong vân bão tố, dù gian nan hiểm trở có nhiều hơn đi nữa, bọn họ cũng không từ bỏ đối phương, cho đến một ngày, sự già nua và tử thần đến đưa họ đi khỏi thế giới này. Cuộc đời con người như vậy đã đi hết.
Hãy cho anh thời gian, anh sẽ chứng minh cho em thấy, sự lựa chọn của em không hề sai.”
Ánh mắt nghiêm túc, giọng nói kiên định khiến người ta không cách nào phớt lờ sự chân thành của hắn.
A, người đàn ông này, đây là hắn muốn hạ quyết tâm để có được cô sao?
Làm vợ hắn, mẹ kế của con trai hắn, có thể sao?
Điều này hình như không nằm trong kế hoạch cuộc đời của cô?
Cuộc sống như vậy khiến cô cảm thấy xa lạ. Một khi đồng ý, người đàn ông này nhất định sẽ mạnh mẽ chiếm lấy cuộc đời của cô, và rồi cuộc sống của cô sẽ thay đổi hoàn toàn… Huống hồ cô còn có con gái, Hoắc Khải Hàng một khi biết cô còn sống, tình huống sẽ càng thêm loạn.
Nhưng cô và Hoắc Khải Hàng cũng không thể có cơ hội đi cùng nhau… Con gái là của hắn, nếu hắn có thể nhường lại con bé cho cô, vậy là tốt nhất. Còn không, cũng chẳng có cách nào khác.
Quan trọng là: Nếu như cô vẫn độc thân, Hoắc Khải Hàng nhất định sẽ tìm mọi cách ép cô đi đăng ký kết hôn. Nếu cô đã kết hôn, trở thành Đông phu nhân thì có lẽ có thể xóa bỏ được ý niệm về Hoắc Khải Hàng…
Nhưng lúc đó, không phải cô nên nói rõ cho Đông Đình Phong biết tình hình: Cô đã có bạn trai, còn có cả con gái nữa?
Hắn thích sạch sẽ, có thể chấp nhận được sự thật này mới là lạ!
“Tôi muốn yên tĩnh để suy nghĩ… Đợi tôi nghĩ kĩ sẽ trả lời anh!”
Cô nhẹ nhàng nói, sau đó khéo léo từ chối trả lời.
Mặc dù cô đã ngủ một đêm, nhưng sự mệt mỏi vẫn hiện rõ trên mặt.
Đông Đình Phong xoa xoa tay, đứng dậy, đi đến trước mặt cô:
“Đây cũng chính là điều anh muốn nói với em, lên lầu nghỉ ngơi chút đi. Nếu có thể thì đầu tiên đừng nghĩ nhiều nữa, hãy để đầu óc thoải mái rồi ngủ một giấc. Sắc mặt em thật sự rất kém.”
Hắn nắm lấy tay cô, kiên định kéo đi, cô muốn rút ra cũng không được, chỉ có thể bị hắn kéo lên phòng. Vào đến phòng, hắn bắt cô nằm xuống giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
“Em có thể an tâm nghỉ ngơi. Xung quanh vườn Tử Kinh rất an toàn, không cần lo lắng! Anh sẽ quản lý tốt!”
Vừa nói hắn vừa vuốt nhẹ tóc cô, cử chỉ vô cùng thân thiết.
Một người rơi vào cơn khủng hoảng rất dễ bị hành vi thân mật này làm cảm động.
“Cảm ơn!”
Cô nhẹ nhàng nói một câu: “Anh xuống tiếp bọn họ đi!”
“Anh còn chuyện muốn làm!”
Đông Đình Phong xoa đầu cô giống như đã thành thói quen, còn cô bởi vì cảm nhận thấy không có gì ác ý cũng không hề bài xích. Cô lặng lẽ nhìn người đàn ông này, thật sự không hiểu hắn muốn làm gì?
Đến lúc cô nhận ra dụng ý của hắn thì hắn đã đem chuyện đó giải quyết một cách dứt khoát: Mặt cúi xuống, không hề báo trước hạ xuống môi cô, cắn một cái. Hoàn thành một nụ hôn.
“Đông Đình Phong…”
Bị hôn trộm nên Ninh Mẫn không khỏi trừng mắt, nét mặt lộ ra vẻ chán nản.
Còn hắn lại vô tội mỉm cười, giống như cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi của cô, trong lòng thật sự có chút ngứa ngáy vì chưa đủ thỏa mãn, nhưng hắn cũng biết chừng mực, phải chiếm lĩnh từ từ:
“Sau này, mỗi ngày hôn một cái để cho em quen dần với thân phận Đông phu nhân, và cũng là để em rõ một chuyện: Sau này, anh sẽ là chồng em, em có thể yên tâm dựa vào anh mà hưởng thụ quyền lực và phú quý.”
Người đàn ông này, tao nhã nhưng bá đạo, hắn không hề cho cô bất cứ cơ hội nào để cự tuyệt cái quyền lợi hay cái phú quý kia mà đã xoay người rời đi, còn khép cửa lại.
Ninh Mẫn sờ nhẹ lên cánh môi bị cắn, có chút đau, nhưng lại không giống như trước kia, cảm giác chán ghét muốn lao vào nhà tắm đánh răng không còn. Lúc này cô rúc người vào trong chăn, trong chăn toàn một mùii hơi thở nam tính đó. Nhưng cô giống như đã quen, nhắm mắt lại, hít lấy bầu không khí toàn hơi thở của hắn, trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ cục diện trước mặt, cùng với hôn nhân tương lai mang họ Đông, trở thành Đông phu nhân có thể sao?
Cô do dự, trong lòng rất lo lắng, hôn nhân đâu phải trò đùa.
Tác giả :
Vọng Thần Mạc Cập