Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc
Chương 167: Chân tướng
Editor: mèomỡ"Nhược Tình, hãy nhìn thẳng vào sự thật, đừng cố chấp sống trong tưởng tượng của mình được không? Người đáng để em quý trọng không phải là anh, mà là chồng em, con em, là người luôn ở bên cạnh chăm sóc em, cũng cần em chăm sóc, anh chỉ là một người bạn từ lúc nhỏ của em mà thôi."Nhìn cô đau lòng mất khống chế, Ngôn Lạc Quân tiến lên định đỡ cô."Em không tin, em không tin, anh yêu em, anh yêu em. . . . . ." Vu Nhược Tình liều mạng khóc, lắc đầu."Nhược Tình. . . . . ." Ngôn Lạc Quân đi tới, đỡ vai cô.Vu Nhược Tình đột nhiên hét lên, hất ra anh, điên cuồng chạy đi."Nhược Tình!" Ngôn Lạc Quân lập tức đuổi theo.Vu Nhược Tình bị kích thích chạy về phía lối đi bộ, tốc độ nhanh đến mức khiến Ngôn Lạc Quân nhất thời không đuổi kịp.Ngôn Lạc Quân đuổi theo phía sau, nhìn dáng vẻ của cô lúc này, anh bắt đầu hối hận vừa rồi quá xúc động.Gần biệt thự không có xe qua lại, nhưng đi hết con đường này sẽ có nhiều xe hơn. Sợ cô gặp nguy hiểm, Ngôn Lạc Quân liền tăng tốc, muốn đuổi kịp cô."Nhược Tình --""Anh lừa em, mọi người đều lừa em. . . . . ." Nghe tiếng anh gọi, Vu Nhược Tình càng điên cuồng chạy, không hề để ý đến ngã tư đường trước mặt.Vì có cây to che khuất Ngôn Lạc Quân không thấy rõ tình hình trước mặt, chỉ nghe thấy tiếng phanh kít, một chiếc xe màu đỏ nhỏ dừng ở ngã tư đường, Vu Nhược Tình nằm cách đó khoảng mười mét."Nhược Tình --". . . . . .Trong bệnh viện, cửa phòng giải phẫu đóng kín, Phương Tuyền đột nhiên túm lấy áo Ngôn Lạc Quân hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Sao cô ấy lại thành ra như vậy?""Thật xin lỗi."Ngôn Lạc Quân cúi đầu nói: "Lúc ấy tôi quá kích động, không suy tính hậu quả."Phương Tuyền đột nhiên móc súng nhắm giữa trán Ngôn Lạc Quân. Sự việc phát sinh đột ngột khiến y tá bốn phía bị dọa đến trắng bệch cả mặt."Anh cho rằng, một câu thật xin lỗi là có thể xong việc sao?""Buông ra!" Ngôn Lạc Quân nhing anh nói.Phương Tuyền dí súng vào sát trán anh."Mày cho rằng tao không dám giết mày sao? Chỉ cần tao muốn, ngay lúc này tao có thể bắt vỡ sọ mày!" Anh hung hăng nói.Ngôn Lạc Quân đột nhiên cười to hai tiếng, mắt đỏ ngầu nói: "Phương Tuyền, mày nghĩ mày là gì chứ? Lúc tao đi lại trên giang hồ, mày còn đang mặc quần thủng đít đấy!" Nói xong, anh đột nhiên ra tay, một bổ chưởng, đánh rơi súng của Phương Tuyền."Anh. . . . . ."Phương Tuyền không ngờ Ngôn Lạc Quân lại dám ra tay, còn có thể đánh rơi súng của anh. Theo như anh biết, trước giờ Ngôn Lạc Quân không có thân thủ như vậy.Ngôn Lạc Quân đá súng trên đất lên tay, chĩa ngược vào Phương Tuyền nói: "Dám đả thương Lạc Quân, phải hỏi qua tao trước!"Phương Tuyền nhìn nòng súng đen ngòm, nhìn Ngôn Lạc Quân đối diện mắt đỏ như máu, còn có động tác liền mạch lưu loát vừa nãy, trong đầu đột nhiên dần hiện ra một bóng người."Ngôn Diệu Quân. . . . . ."Ngôn Lạc Quân nhìn anh, cười khẽ một tiếng."Anh chưa chết?" Phương Tuyền không thể tin nói."Ba. . . . . ." Tiếng khóc của đứa bé trai truyền đến, Phương Tuyền quay đầu lại, thấy con trai năm tuổi đang đứng ở hành lang bệnh viện nhìn anh khóc."Tiểu Thiên!""Ba --" Tiểu Thiên lập tức xông tới ôm lấy chân anh.Phương Tuyền nhìn Ngôn Lạc Quân một cái, ngồi xổm xuống ôm con vào lòng.Tay Ngôn Lạc Quân cầm súng từ từ hạ xuống, vừa lúc cảnh sát cũng chạy tới.. . . . . .Một giờ sau, cảnh sát điều tra vụ án của Quan Thừa Diễm lại gọi điện thoại tới.Ngôn Lạc Quân nghe, người bên kia nói: "Ngôn tiên sinh, vụ án có tiến triển mới, anh có thể tới sở cảnh sát một chuyến không?""Được, tôi đến nay."Nghe tin tức như thế, Ngôn Lạc Quân lập tức cúp điện thoại, đi tới thang máy."Ngôn Lạc Quân!" Phương Tuyền ở phía sau gọi anh lại.Ngôn Lạc Quân dừng bước, chỉ nghe Phương Tuyền phía sau lưng nói: "Nếu Nhược Tình xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"Ngôn Lạc Quân không quay đầu lại, đi thẳng vào thang máy.Trong sở cảnh sát, đội trưởng Trần đặt một tấm hình ở trước mặt Ngôn Lạc Quân."Anh có biết cô ấy không?"Ngôn Lạc Quân nhìn cô gái trong hình thật lâu, gật đầu một cái."Quan hệ thế nào, sao lại quen nhau?""Hộp đêm."Ngôn Lạc Quân nói."Từng có quan hệ?"Yên lặng một chút, Ngôn Lạc Quân lại gật đầu lần nữa."Theo tôi được biết, anh và Ngôn phu nhân tình cảm rất tốt."Ngôn Lạc Quân cúi đầu, nói: "Khi ấy, quan hệ không tốt.""Ngôn phu nhân biết chuyện này không?" Đội trưởng Trần hỏi.Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu lên, ngay sau đó lại cúi đầu, sắc mặt có chút trắng bệch, nói: "Không biết.""Anh sợ cô ấy biết?""Tôi cho rằng chuyện không liên quan đến vụ án." Có vẻ như anh không muốn nhắc đến chuyện này.Đội trưởng Trần gật đầu một cái, nói: "Đêm hôm xảy ra vụ án, anh xuống máy bay xong trực tiếp về nhà hay là đi qua chỗ khác?""Trực tiếp về nhà, tôi nói rồi tôi không nhớ rõ.""Quan Thừa Diễm có đi tìm anh không?""Không.""Vậy còn tấm hình này, anh từng thấy chưa?" Đội trưởng Trần đặt một tấm hình khác trước mặt anh.Trong nháy mắt nhìn thấy tấm hình kia, mặt Ngôn Lạc Quân trắng bệch.Là hình anh và người phụ nữ kia ở khách sạn!"Chúng tôi căn cứ từ đầu mối khác tìm được cô gái này, là một diễn viên không nổi nóng lòng gia nhập giới giải trí. Cô ta nói cho chúng tôi biết, trước đây không lâu, Quan Thừa Diễm tìm cô ta, bảo cô ta diễn một tuồng kịch, rồi cô ta sẽ nhận được một món tiền lớn. Sau đó, sẽ công bố ảnh nóng của cô ta và một doanh nhân của công ty nổi tiếng, Quan Thừa Diễm sẽ nhân cơ hội nâng cô ta lên, để cô ta nhanh chóng trở thành ngôi sao hạng A, cô ta đồng ý. Mà hình này, là cô ta đưa cho chúng tôi, cũng nói cho chúng tôi biết, ở chỗ Quan Thừa Diễm nơi cũng có."Đội trưởng Trần chậm rãi nói.Tất cả những hình ảnh đã quên giờ lại hiện lên trong đầu, Ngôn Lạc Quân khó chịu ấn đầu.Tia chớp. . . . . . Tiếng sấm. . . . . . Đường sắt bỏ hoang. . . . . . Quan Thừa Diễm. . . . . . Còn nữa, còn có tấm hình này. . . . . .Từng hình ảnh thoáng qua trong đầu, sau đó dần rõ ràng, dần chi tiết. . . . . .Ngôn Lạc Quân ấn đầu, rất lâu sau đột nhiên nói: "Tôi nhớ ra rồi. . . . . . Chính là anh ấy giết. . . . . . Chính là anh ấy giết. . . . . .""Là ai?" Đội trưởng Trần lập tức hỏi.Ngôn Lạc Quân chậm rãi nói: "Anh trai tôi."Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát không ngừng hỏi chi tiết sự việc, Bạch Ngưng vẫn hoảng sợ không nói một câu nào.Cảnh sát nhìn cô, mở miệng nói: "Ngôn phu nhân, cô đừng nói dối, Ngôn tiên sinh đã khai tất cả mọi chuyện."Thân thể Bạch Ngưng không ngừng run lên."Ngày đó cô không đi, nhưng chồng cô biết địa điểm cô và Quan Thừa Diễm gặp mặt, sau khi đến đã xảy ra xung đột với Quan Thừa Diễm. Quan Thừa Diễm có hình chồng cô và một cô gái ở hộp đêm, vốn định cho cô xem, kết quả vì kích động mà dùng nó đe dọa Ngôn Lạc Quân. Sau đó, Ngôn Lạc Quân giết anh ta. Hơn nữa, chúng tôi đã tìm thấy vết máu trên xe Ngôn Lạc Quân, kết quả xét nghiệm còn chưa có, nhưng tôi tin chắc chắn là của nạn nhân."Cảnh sát tinh tường nói.Bạch Ngưng cúi đầu, nước mắt từ từ chảy xuống, sau đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều."Thật xin lỗi. . . . . . Tôi không muốn anh ấy xảy ra chuyện, thật sự không muốn. . . . . . Ngày đó, tôi mở cửa, thấy anh ấy đi từ trong xe ra, cả người đầy máu, mưa xối trên người anh ấy khiến quần áo toàn thân bị nhuộm thành màu máu. . . . . . Tôi sợ anh ấy có chuyện, rất sợ rất sợ. . . . . ."Cảnh sát ghi chép lại, hỏi: "Làm sao cô biết anh ta đã giết Quan Thừa Diễm?""Anh ấy hôn mê bất tỉnh, sau đó tôi thấy cái cuốc dính máu trong xe, còn có tấm hình, điện thoại di động. . . . . . Tôi biết anh ấy vì tấm hình mà giết người, giết Quan Thừa Diễm, đều tại tôi. . . . . . Nếu không phải do tôi luôn trốn tránh, chúng tôi sẽ không biến thành như vậy, anh ấy sẽ không đi tìm người phụ nữ khác, cũng sẽ không vì sợ mà giết Quan Thừa Diễm. . . . . . Đều tại tôi. . . . . .". . . . . ."Lúc đó tôi cũng không biết phải làm sao, chỉ cởi quần áo dính máu trên người anh ấy đi đốt, tấm hình, điện thoại di động tôi cũng đốt hết. . . . . . Tôi không biết làm sao, chỉ sợ anh ấy xảy ra chuyện, sợ anh ấy bị phán hình. . . . . . Sau đó anh ấy tỉnh, hỏi anh ấy về bằng cách nào. . . . . . Tôi phát hiện anh ấy không nhớ gì cả, không nhớ những chuyện đã xảy ra. . . . . . Cho nên tôi đột nhiên nghĩ tới việc gánh tội thay anh ấy. . . . . . Anh ấy không thể chết được, tôi không muốn anh ấy chết. . . . . . Đều tại tôi, chúng tôi rõ ràng có thể hạnh phúc ở bên nhau. . . . . . Rõ ràng có thể bình an đến bạc đầu. . . . . ."Ngôn Lạc Quân qua camera nhìn "Hứa Tĩnh Hàm" trong phòng khóc không thành tiếng, nhắm mắt lại, trong mắt cũng dần ướt át.Cuối cùng, kết quả giám định tư pháp, Ngôn Lạc Quân đúng là hung thủ sát hại Quan Thừa Diễm. Sau khi mọi chuyện xảy ra, vì quá shock nên não bộ xảy ra hiện tượng mất trí nhớ tạm thời, khiến anh quên đi tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó.Vậy mà, sau khi nhớ lại, Ngôn Lạc Quân cũng không nói rõ được tâm lý lúc giết người, tất cả đều trần thuật theo góc độ của người thứ ba. Theo như ý anh, người thấy tấm hình là anh, mà người giết người là anh trai đã qua đời nhiều năm của anh.Nước Mĩ, hoàng Mạn Văn vừa dọn dẹp đủ loại tài liệu, vừa gọi điện thoại."Anh tạm thời đừng hoãn hội nghị, để một mình em qua đó là được, chờ hội nghị kết thúc anh đến cũng không muộn."Bên kia điện thoại, ba của Ngôn Lạc Quân nói: "Ừ, mang tài liệu năm đó đi theo, còn có cảnh sát xử lý vụ án của Diệu Quân, em vừa đi vừa liên lạc với anh ta là được. Lập tức cho người đưa ra giấy giám định tinh thần.""Em biết rồi, nhưng. . . . . . Như vậy có ảnh hưởng đến tiền đồ của Lạc Quân không?""Bây giờ còn để ý tiền đồ gì chứ? Cùng lắm thì mất Thịnh Thế, nhưng không thể để Lạc Quân xảy ra chuyện." Đầu bên kia điện thoại khẳng định."Được rồi, sáu giờ sáng mai em xuống máy bay rồi, luật sư Phùng hôm sau cũng sẽ đến.""Ừ, yên tâm, không sao đâu."Ông Ngôn an ủi.Hai ngày sau, Bạch Ngưng gõ cửa phòng khách sạn Hoàng Mạn Văn ở."Mẹ, mẹ về sao không nói cho con biết?"Ánh mắt Hoàng Mạn Văn nhìn khuôn mặt tiều tụy trước mắt có chút phức tạp, bà xoay người sang chỗ khác, đi vào trong phòng."Mẹ, là mẹ đưa ra giấy giám định tinh thần sao? Có phải thật vậy không, có cách nào cứu Lạc Quân không?" Bạch Ngưng lập tức đi tới trước mặt bà hỏi."Cô đã tới, vậy ký cái này đi."Hoàng Mạn Văn lấy ra một tờ giấy, đặt ở trên bàn trà.Bạch Ngưng cúi đầu nhìn, là đơn li hôn, tên phía dưới rõ ràng là tên cô và Ngôn Lạc Quân."Đây. . . . . . Đây là cái gì? Tại sao muốn con ký?" Bạch Ngưng giật mình nói.
Tác giả :
Thanh Đình