Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 174: Ẩn số Hứa Giang Nam
Editor: Táo đỏ phố núi
Chồn Đen bị bắt về cục cảnh sát, Hàn Sâm thì bị hôn mê bất tỉnh được đGvưa vào bệnh viện.
Toàn thân Kiều Hi đau rát, lại còn bị hoa mắt chóng mặt, không ngờ Chồn Đen đã bị trúng một phát đạn, lại còn có sức bay lên đạp cô một cước dính vào góc tường, đúng là một người phụ nữ thô bạo.
Cố Viêm Chi lúc nào cũng nói cô là người thô lỗ, cô cảm thấy một màn vừa rồi cần phải kêu anh vào xem một chút, anh mới biết cô là người nhu nhược như thế nào..
Kiều Hi với vẻ mặt uất ức đang muốn chống người đứng dậy từ dưới đất… Một đôi tay mạnh mẽ đã vững vàng ôm lấy bả vai và thắt lưng của cô, cô rơi vào trong một cái ôm quen thuộc.
Không biết Cố Viêm Chi đã chạy vào từ lúc nào.
Mặc dù đi vào có chút chậm trễ, không nhìn thấy được một màn vừa rồi, nhưng mà cũng còn có lương tâm, Kiều Hi nghĩ vậy ngẩng đầu lên.
Đã nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông phảng phấn hiện lên chút hàn khí, nhìn chằm chằm cô trong gang tấc.
Đây là ánh mắt gì?
“Sao vậy?” Chợt nghe thấy một giọng nói dễ nghe lọt vào tai.
“Không sao.” Kiều Hi vịn vào cánh tay của anh muốn đứng lên, ai ngờ mắt cá chân phải lại nhói lên, cả người mềm nhũn ra, lại tuột xuống.
Cố Viêm Chi phản ứng cực nhanh, cánh tay dài vươn ra, ôm lấy cô vào trong ngực của mình.
Kiều Hi dán mặt vào trong áo sơ mi của anh, trong lòng như bị phỏng.
Nhưng mà sắc mặt của Cố Viêm Chi lại đen kịt, không nói lời nào nhìn chằm chằm cô.
Lúc này, hai người cảnh sát hình sự nghe tiếng thì chạy ra, đứng trên bậc thang hỏi, “Không sao chứ?”
Cố Viêm Chi vòng qua Kiều Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai tên cảnh sát hình sự một cái, rồi đáp lại, “Không sao, các người cứ tiếp tục đi.”
Kiều Hi khẽ bắt lấy cánh tay của anh, trừng mắt lên nhìn anh, rồi hướng về hai người cảnh sát kia nở nụ cười, “Hai người đừng để ý tới anh ta, tính anh ta như vậy đấy.”
Hai người cảnh sát hình sự hơi lúng túng một chút gật gật đầu.
“Nói xong chưa?” Giọng nói của Cố Viêm Chi lạnh lùng vang lên bên tai.
Thái độ này khiến cho Kiều Hi sững sờ: “Nói xong…”
Còn chưa dứt lời, cả người chợt nhẹ đi, trong nháy mắt ánh mắt nghiêng qua nhìn, đã bị anh chặn ngang bế lên, bước từng bước đi về chỗ chiếc xe đậu cách đó không xa.
―――――
Tin dữ truyền tới là lúc buổi trưa.
Cố Viêm Chi đang bôi thuốc giúp Kiều Hi, đột nhiên một nhân viên cảnh sát chạy vào, vừa há miệng muốn nói chuyện, Cố Viêm Chi lại nhìn anh ta với ánh mắt sắc bén.
Nhân viên cảnh sát kia sợ hãi, “Cố, giáo sư Cố…”
Cố Viêm Chi ngẩng đầu, ánh mắt kia lạnh như muốn đóng băng lại, khoé miệng lạnh lùng khẽ nhếch, cũng không biết đang tức giận với ai.
Mà Kiều Hi thì đang dựa vào trong lòng của anh, mắt cá chân còn bị bàn tay to lớn của anh xoa nắn, cô nhìn đường cong trên gò má của anh, gò má cũng khẽ nóng lên…
Cho nên giờ phút này...
Anh ở trước mắt bao nhiêu người, ôm phụ nữ nói chuyện với người khác, sắc mặt cũng không hề thay đổi…
Hiển nhiên Cố Viêm Chi cũng không cho cô chút nhàn rỗi để đi quan sát những điều này, anh lạnh lùng mở miệng, “Có lời gì cứ nói.”
Lúc này nhân viên cảnh sát mới hoàn hồn lại, vội vàng nói, “Cái người có biệt danh Chồn Đen kia đã tự sát ở trong ngục!”
―――――
Chồn Đen tự sát, những bí mật không muốn người khác biết mà cô ta che giấu cũng biến mất theo cô ta.
Kết quả cuối cùng là cục cảnh sát đâm đơn khởi tố, Thẩm Vi Nhi là hung thủ phía sau, Phó Căng vì giúp cho hung thủ, để bắt cóc Tống Lãng và giết chết Thẩm Vi Nhi, Chồn Đen là hung thủ của hai vụ án liên tiếp, bây giờ cô ta biết mình khó thoát khỏi kiếp này cho nên đã cắn lưỡi tự sát ở trong ngục, cuối cùng chân tướng của vụ án kéo dài gần nửa tháng, đã kết thúc từ đây.
Buổi tối cuối tuần cục cảnh sát tổ chức buỗi lễ chúc mừng.
Người không đi ngoài Hàn Sâm vì miệng vết thương chưa lành còn có Cố Viêm Chi và Kiều Hi.
“Tại sao anh lại không tới buổi lễ chúc mừng?” Kiều Hi chống cằm nhìn ánh đèn sáng chói bên ngoài cửa sổ.
Cố Viêm Chi xem hồ sơ cũng không thèm ngẩng đầu lên trả lời, “Vụ án này còn có quá nhiều điểm đáng nghi, căn bản không tính là đã triệt để phá án thành công, làm sao lại tổ chức lễ chúc mừng?”
“Nhưng mà liên quan gì tới việc tôi không thể đi tới buổi lễ chúc mừng? Anh dựa vào đâu mà lại thay tôi từ chối?” Kiều Hi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn xinh đẹp chằm chằm trừng mắt nhìn anh, tràn đầy oán hận.
Cuối cùng Cố Viêm Chi cũng ngẩng cái đầu cao quý lên khỏi tập hồ sơ, ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm cô mấy giây, rồi nói như lẽ đương nhiên: “Đương nhiên là có liên quan. Em là trợ lý của tôi, thời gian nguyên cả ngày của em đều thuộc về tôi, mà bây giờ em lại định bỏ lại tôi muốn đi ăn một mình? Cùng với một đám người nhàm chán ăn uống no say không biết gì hết?”
“...” Kiều Hi lựa chọn ngậm miệng.
Qua rất lâu, Kiều hi gục mặt xuống bàn nước miếng cũng sắp chảy ra, đột nhiên trên mặt lại bị người đàn ông thô lỗ vỗ một cái.
Kiều Hi mở mắt ra và ngồi dậy, giống như một con chim nhỏ bị hoảng sợ, “Tên điêu dân nào muốn hại trẫm!”
Cố Viêm Chi có chút ghét bỏ nhìn cô một cái, “Em hãy đi điều tra, điều tra thêm xem bên cạnh Tần Ngu có người nào đặc biệt yêu cô ấy, ví dụ như chồng trước hoặc là bạn trai cũ gì gì đó.”
Đầu của Kiều Hi đầy thắc mắc, “Ngay bây giờ?”
Cố Viêm Chi gật đầu, “Đúng vậy, chính là bây giờ.”
“Tại sao lại là tôi?” Kiều Hi kháng nghị.
Cố Viêm Chi trả lời rất gãy gọn, “Chẳng lẽ là tôi? Loại chuyện nhàm chán này đương nhiên là phải giao cho em rồi, nếu không thì em còn có tác dụng gì?”
Kiều Hi không cam lòng yếu thế, “Tôi là người bảo vệ an toàn cho anh, chứ không phải là chân sai vặt của anh.”
Đột nhiên Cố Viêm Chi nghiêng người, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên đỉnh đầu của cô, “Người mà ngay cả mình cũng không bảo vệ tốt được mà lại tuyên bố bảo vệ tôi?”
Kiều Hi sững sờ mấy giây, đứng dậy, “Tôi đi điều tra, tôi sẽ đi điều tra ngay bây giờ…”
―――――
Tần Ngu là cái tên mà cả thành phố A này ai cũng biết, không chỉ vì cô có thân phận là phu nhân nhà họ Tống, mà cô còn là một diễn viên nổi tiếng, có một thời gian, Kiều Hi vô cùng yêu thích phim của cô, nhưng mà vô cùng đáng tiếc, cuối cùng cô lại rút lui khỏi thế giới giải trí.
Mở máy tính ra, những bài viết liên quan tới Tần Ngu vẫn còn rất nhiều như trước.
Xem khoảng mười mấy trang, cái tên Hứa Giang Nam mới lọt vào tầm mắt của Kiều Hi.
“Anh đã đoán đúng rồi, quả thật là có người như vậy.” Kiều Hi hương về Cố Viêm Chi vẫy vẫy tay.
Cố Viêm Chi cầm một ly nước đi lại.
Trên màn hình không giới thiệu nhiều về Hứa Giang Nam, chỉ đưa ra suy đoán nói anh là bạn trai cũ của Tần Ngu, nói nhiều hơn, chính là khúc mắc trước đây của Hứa Giang Nam và Thẩm Vi Nhi, thậm chí có người còn nói Tần Ngu và Thẩm Vi Nhi trở mặt bởi vì Thẩm Vi Nhi cướp đi bạn trai cũ của Tần Ngu.
Kiều Hi đọc mà không hiểu ra sao, cuối cùng thì Hứa Giang Nam yêu Tần Ngu hay là yêu Thẩm Vi Nhi?
Liếc mắt qua, lại phát hiện ra ánh mắt của Cố Viêm Chi đang loé sáng nhìn chăm chú vào màn hình, ánh mắt kia cực kỳ chuyên tâm, mà ánh mắt của anh, hiện lên ánh đèn bên ngoài cửa sổ, lộ ra tia sáng lung linh, một nụ cười lặng lẽ lan tràn ra.
Ý này là…
Kiều Hi: “Anh có phát hiện?”
Cố Viêm Chi thưởng thức ly nước trong tay, cả người đều tỏ ra thong dong nhàn nhã, vẻ mặt thả lỏng: “Ừ, tôi đã biết hung thủ là ai.”
Kiều Hi chỉ chỉ màn hình: “Chỉ bằng những thứ này?”
“Chẳng lẽ dựa vào những thứ này còn không đủ?” Chân mày của Cố Viêm Chi hiện lên sự kiêu căng.
“...” Chuyện này cũng quá đả thương người ta rồi!
Kiều Hi nóng lòng muốn biết chân tướng sự thật, sau khi đau khổ mấy giây quyết định tạm thời quên cái chuyện không vui này đi, nhìn về phía Cố Viêm Chi bằng ánh mắt nịnh nọt: “Là ai?”
Cố Viêm Chi hơi cười cười, nhìn cô trả lời: “Trước mắt vẫn không có chứng cứ, cần phải kiểm chứng lại, tôi mới có thể kết luận được.”
Kiều Hi còn muốn hỏi anh tiếp, nhưng anh lại đứng dậy như một làn khói: “Đi thôi.”
“Anh muốn làm gì?”
Cố Viêm Chi cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ: “Cho nghi phạm của tôi trở tay không kịp.”
―――――
Cố Viêm Chi: “Tần tiểu thư, cô có biết người tên là Hứa Giang Nam không?”
Lần này, sắc mặt của Tần Ngu đã tốt hơn nhiều, lúc Cố Viêm Chi hỏi cô vấn đề có liên quan tới Hứa Giang Nam, trên mặt cô đã hồng hào hơn nhiều.
Dường như cô đặc biệt cam thấy kinh ngạc, “Biết chứ, nhưng mà sao vậy?”
Cố Viêm Chi hỏi: “Cô có biết khúc mắc giữa anh ta và Thẩm Vi Nhi không?”
Vấn đề này giống như đã đâm trúng tim của cô, cô yên lặng một hồi lâu, rồi mới nói: “Đúng là có một chuyện như vậy, nhưng mà cũng là một chuyện từ rất lâu rồi.”
“Cô có thể nói cụ thể cho chúng tôi biết chuyện xảy ra lúc đó như thế nào không?” Lần này người tiếp lời là Kiều hi, cho dù cô là một cảnh sát nhân dân cao thượng, nhưng cô cũng là một người phụ nữ giống như phần đông phụ nữ khác, rất thích hóng chuyện.
Tần Ngu định trả lời nhưng lại có chút suy đoán mơ hồ, giống như phát hiện ra điều gì đó, nhìn về phía hai người vẻ mặt có chút cảnh giác: “Cụ thể câu chuyện thì tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà sao đột nhiên hai người lại hỏi tới chuyện này?”
Kiều Hi hơi ngẩn ra, Cố Viêm Chi đã mở miệng: “Thực sự không dám giấu giếm, chúng tôi nghi ngờ chuyện Thẩm Vi Nhi chết có liên quan tới Hứa Giang Nam.”
Tần Ngu giật mình nói: “Vụ án kia không phải đã kết thúc rồi sao?”
Sắc mặt Cố Viêm Chi lạnh nhạt: “Trên thực tế đây chỉ là kết quả từ phía chính phủ thôi.”
Tần Ngu: “Cho nên các người nghi ngờ Hứa Giang Nam có thể là hung thủ giết chết Thẩm Vi Nhi?”
Cố Viêm Chi gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Tần Ngu giống nhưu bị mất hồn, gương mặt mờ mịt lúng túng mấy giây, đột nhiên tâm trạng trở nên kích động: “Không thể nào! Anh Giang Nam làm sao có thể giết người được, anh Giang Nam sẽ không biết làm những chuyện như vậy…”
Anh Giang Nam?
Kiều Hi nhìn thấy bộ dạng thất thần của Tần Ngu, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, theo như trực giác của phụ nữ nói cho cô biết ở đây nhất định có chuyện gì đó, cô tiền gần lại phía trước: “Tần tiểu thư, xin hỏi quan hệ của cô và Hứa Giang Nam là gì?”
Sắc mặt của tần Ngu có chút chán nản: “Anh ấy từng là vị hôn phu của tôi.”
Xem ra tin đồn trên mạng đúng là không có lửa làm sao có khói, như vậy thì có hay không chuyện Thẩm Vi Nhi cướp đi Hứa Giang Nam từ bên người của Tần Ngu?
Kiều Hi nhìn về phía Cố Viêm Chi, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng và kiêu căng, nhìn vô cùng nghiêm túc: “Tần tiểu thư, nếu như cô thực sự muốn giúp Hứa Giang Nam thoát khỏi nghi vấn, vậy thì hãy đem tất cả mọi chuyện nói cho chúng tôi biết, kể cả chuyện của cô và Hứa Giang Nam.”
Chồn Đen bị bắt về cục cảnh sát, Hàn Sâm thì bị hôn mê bất tỉnh được đGvưa vào bệnh viện.
Toàn thân Kiều Hi đau rát, lại còn bị hoa mắt chóng mặt, không ngờ Chồn Đen đã bị trúng một phát đạn, lại còn có sức bay lên đạp cô một cước dính vào góc tường, đúng là một người phụ nữ thô bạo.
Cố Viêm Chi lúc nào cũng nói cô là người thô lỗ, cô cảm thấy một màn vừa rồi cần phải kêu anh vào xem một chút, anh mới biết cô là người nhu nhược như thế nào..
Kiều Hi với vẻ mặt uất ức đang muốn chống người đứng dậy từ dưới đất… Một đôi tay mạnh mẽ đã vững vàng ôm lấy bả vai và thắt lưng của cô, cô rơi vào trong một cái ôm quen thuộc.
Không biết Cố Viêm Chi đã chạy vào từ lúc nào.
Mặc dù đi vào có chút chậm trễ, không nhìn thấy được một màn vừa rồi, nhưng mà cũng còn có lương tâm, Kiều Hi nghĩ vậy ngẩng đầu lên.
Đã nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông phảng phấn hiện lên chút hàn khí, nhìn chằm chằm cô trong gang tấc.
Đây là ánh mắt gì?
“Sao vậy?” Chợt nghe thấy một giọng nói dễ nghe lọt vào tai.
“Không sao.” Kiều Hi vịn vào cánh tay của anh muốn đứng lên, ai ngờ mắt cá chân phải lại nhói lên, cả người mềm nhũn ra, lại tuột xuống.
Cố Viêm Chi phản ứng cực nhanh, cánh tay dài vươn ra, ôm lấy cô vào trong ngực của mình.
Kiều Hi dán mặt vào trong áo sơ mi của anh, trong lòng như bị phỏng.
Nhưng mà sắc mặt của Cố Viêm Chi lại đen kịt, không nói lời nào nhìn chằm chằm cô.
Lúc này, hai người cảnh sát hình sự nghe tiếng thì chạy ra, đứng trên bậc thang hỏi, “Không sao chứ?”
Cố Viêm Chi vòng qua Kiều Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai tên cảnh sát hình sự một cái, rồi đáp lại, “Không sao, các người cứ tiếp tục đi.”
Kiều Hi khẽ bắt lấy cánh tay của anh, trừng mắt lên nhìn anh, rồi hướng về hai người cảnh sát kia nở nụ cười, “Hai người đừng để ý tới anh ta, tính anh ta như vậy đấy.”
Hai người cảnh sát hình sự hơi lúng túng một chút gật gật đầu.
“Nói xong chưa?” Giọng nói của Cố Viêm Chi lạnh lùng vang lên bên tai.
Thái độ này khiến cho Kiều Hi sững sờ: “Nói xong…”
Còn chưa dứt lời, cả người chợt nhẹ đi, trong nháy mắt ánh mắt nghiêng qua nhìn, đã bị anh chặn ngang bế lên, bước từng bước đi về chỗ chiếc xe đậu cách đó không xa.
―――――
Tin dữ truyền tới là lúc buổi trưa.
Cố Viêm Chi đang bôi thuốc giúp Kiều Hi, đột nhiên một nhân viên cảnh sát chạy vào, vừa há miệng muốn nói chuyện, Cố Viêm Chi lại nhìn anh ta với ánh mắt sắc bén.
Nhân viên cảnh sát kia sợ hãi, “Cố, giáo sư Cố…”
Cố Viêm Chi ngẩng đầu, ánh mắt kia lạnh như muốn đóng băng lại, khoé miệng lạnh lùng khẽ nhếch, cũng không biết đang tức giận với ai.
Mà Kiều Hi thì đang dựa vào trong lòng của anh, mắt cá chân còn bị bàn tay to lớn của anh xoa nắn, cô nhìn đường cong trên gò má của anh, gò má cũng khẽ nóng lên…
Cho nên giờ phút này...
Anh ở trước mắt bao nhiêu người, ôm phụ nữ nói chuyện với người khác, sắc mặt cũng không hề thay đổi…
Hiển nhiên Cố Viêm Chi cũng không cho cô chút nhàn rỗi để đi quan sát những điều này, anh lạnh lùng mở miệng, “Có lời gì cứ nói.”
Lúc này nhân viên cảnh sát mới hoàn hồn lại, vội vàng nói, “Cái người có biệt danh Chồn Đen kia đã tự sát ở trong ngục!”
―――――
Chồn Đen tự sát, những bí mật không muốn người khác biết mà cô ta che giấu cũng biến mất theo cô ta.
Kết quả cuối cùng là cục cảnh sát đâm đơn khởi tố, Thẩm Vi Nhi là hung thủ phía sau, Phó Căng vì giúp cho hung thủ, để bắt cóc Tống Lãng và giết chết Thẩm Vi Nhi, Chồn Đen là hung thủ của hai vụ án liên tiếp, bây giờ cô ta biết mình khó thoát khỏi kiếp này cho nên đã cắn lưỡi tự sát ở trong ngục, cuối cùng chân tướng của vụ án kéo dài gần nửa tháng, đã kết thúc từ đây.
Buổi tối cuối tuần cục cảnh sát tổ chức buỗi lễ chúc mừng.
Người không đi ngoài Hàn Sâm vì miệng vết thương chưa lành còn có Cố Viêm Chi và Kiều Hi.
“Tại sao anh lại không tới buổi lễ chúc mừng?” Kiều Hi chống cằm nhìn ánh đèn sáng chói bên ngoài cửa sổ.
Cố Viêm Chi xem hồ sơ cũng không thèm ngẩng đầu lên trả lời, “Vụ án này còn có quá nhiều điểm đáng nghi, căn bản không tính là đã triệt để phá án thành công, làm sao lại tổ chức lễ chúc mừng?”
“Nhưng mà liên quan gì tới việc tôi không thể đi tới buổi lễ chúc mừng? Anh dựa vào đâu mà lại thay tôi từ chối?” Kiều Hi nghiêng đầu, đôi mắt to tròn xinh đẹp chằm chằm trừng mắt nhìn anh, tràn đầy oán hận.
Cuối cùng Cố Viêm Chi cũng ngẩng cái đầu cao quý lên khỏi tập hồ sơ, ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm cô mấy giây, rồi nói như lẽ đương nhiên: “Đương nhiên là có liên quan. Em là trợ lý của tôi, thời gian nguyên cả ngày của em đều thuộc về tôi, mà bây giờ em lại định bỏ lại tôi muốn đi ăn một mình? Cùng với một đám người nhàm chán ăn uống no say không biết gì hết?”
“...” Kiều Hi lựa chọn ngậm miệng.
Qua rất lâu, Kiều hi gục mặt xuống bàn nước miếng cũng sắp chảy ra, đột nhiên trên mặt lại bị người đàn ông thô lỗ vỗ một cái.
Kiều Hi mở mắt ra và ngồi dậy, giống như một con chim nhỏ bị hoảng sợ, “Tên điêu dân nào muốn hại trẫm!”
Cố Viêm Chi có chút ghét bỏ nhìn cô một cái, “Em hãy đi điều tra, điều tra thêm xem bên cạnh Tần Ngu có người nào đặc biệt yêu cô ấy, ví dụ như chồng trước hoặc là bạn trai cũ gì gì đó.”
Đầu của Kiều Hi đầy thắc mắc, “Ngay bây giờ?”
Cố Viêm Chi gật đầu, “Đúng vậy, chính là bây giờ.”
“Tại sao lại là tôi?” Kiều Hi kháng nghị.
Cố Viêm Chi trả lời rất gãy gọn, “Chẳng lẽ là tôi? Loại chuyện nhàm chán này đương nhiên là phải giao cho em rồi, nếu không thì em còn có tác dụng gì?”
Kiều Hi không cam lòng yếu thế, “Tôi là người bảo vệ an toàn cho anh, chứ không phải là chân sai vặt của anh.”
Đột nhiên Cố Viêm Chi nghiêng người, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên đỉnh đầu của cô, “Người mà ngay cả mình cũng không bảo vệ tốt được mà lại tuyên bố bảo vệ tôi?”
Kiều Hi sững sờ mấy giây, đứng dậy, “Tôi đi điều tra, tôi sẽ đi điều tra ngay bây giờ…”
―――――
Tần Ngu là cái tên mà cả thành phố A này ai cũng biết, không chỉ vì cô có thân phận là phu nhân nhà họ Tống, mà cô còn là một diễn viên nổi tiếng, có một thời gian, Kiều Hi vô cùng yêu thích phim của cô, nhưng mà vô cùng đáng tiếc, cuối cùng cô lại rút lui khỏi thế giới giải trí.
Mở máy tính ra, những bài viết liên quan tới Tần Ngu vẫn còn rất nhiều như trước.
Xem khoảng mười mấy trang, cái tên Hứa Giang Nam mới lọt vào tầm mắt của Kiều Hi.
“Anh đã đoán đúng rồi, quả thật là có người như vậy.” Kiều Hi hương về Cố Viêm Chi vẫy vẫy tay.
Cố Viêm Chi cầm một ly nước đi lại.
Trên màn hình không giới thiệu nhiều về Hứa Giang Nam, chỉ đưa ra suy đoán nói anh là bạn trai cũ của Tần Ngu, nói nhiều hơn, chính là khúc mắc trước đây của Hứa Giang Nam và Thẩm Vi Nhi, thậm chí có người còn nói Tần Ngu và Thẩm Vi Nhi trở mặt bởi vì Thẩm Vi Nhi cướp đi bạn trai cũ của Tần Ngu.
Kiều Hi đọc mà không hiểu ra sao, cuối cùng thì Hứa Giang Nam yêu Tần Ngu hay là yêu Thẩm Vi Nhi?
Liếc mắt qua, lại phát hiện ra ánh mắt của Cố Viêm Chi đang loé sáng nhìn chăm chú vào màn hình, ánh mắt kia cực kỳ chuyên tâm, mà ánh mắt của anh, hiện lên ánh đèn bên ngoài cửa sổ, lộ ra tia sáng lung linh, một nụ cười lặng lẽ lan tràn ra.
Ý này là…
Kiều Hi: “Anh có phát hiện?”
Cố Viêm Chi thưởng thức ly nước trong tay, cả người đều tỏ ra thong dong nhàn nhã, vẻ mặt thả lỏng: “Ừ, tôi đã biết hung thủ là ai.”
Kiều Hi chỉ chỉ màn hình: “Chỉ bằng những thứ này?”
“Chẳng lẽ dựa vào những thứ này còn không đủ?” Chân mày của Cố Viêm Chi hiện lên sự kiêu căng.
“...” Chuyện này cũng quá đả thương người ta rồi!
Kiều Hi nóng lòng muốn biết chân tướng sự thật, sau khi đau khổ mấy giây quyết định tạm thời quên cái chuyện không vui này đi, nhìn về phía Cố Viêm Chi bằng ánh mắt nịnh nọt: “Là ai?”
Cố Viêm Chi hơi cười cười, nhìn cô trả lời: “Trước mắt vẫn không có chứng cứ, cần phải kiểm chứng lại, tôi mới có thể kết luận được.”
Kiều Hi còn muốn hỏi anh tiếp, nhưng anh lại đứng dậy như một làn khói: “Đi thôi.”
“Anh muốn làm gì?”
Cố Viêm Chi cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ: “Cho nghi phạm của tôi trở tay không kịp.”
―――――
Cố Viêm Chi: “Tần tiểu thư, cô có biết người tên là Hứa Giang Nam không?”
Lần này, sắc mặt của Tần Ngu đã tốt hơn nhiều, lúc Cố Viêm Chi hỏi cô vấn đề có liên quan tới Hứa Giang Nam, trên mặt cô đã hồng hào hơn nhiều.
Dường như cô đặc biệt cam thấy kinh ngạc, “Biết chứ, nhưng mà sao vậy?”
Cố Viêm Chi hỏi: “Cô có biết khúc mắc giữa anh ta và Thẩm Vi Nhi không?”
Vấn đề này giống như đã đâm trúng tim của cô, cô yên lặng một hồi lâu, rồi mới nói: “Đúng là có một chuyện như vậy, nhưng mà cũng là một chuyện từ rất lâu rồi.”
“Cô có thể nói cụ thể cho chúng tôi biết chuyện xảy ra lúc đó như thế nào không?” Lần này người tiếp lời là Kiều hi, cho dù cô là một cảnh sát nhân dân cao thượng, nhưng cô cũng là một người phụ nữ giống như phần đông phụ nữ khác, rất thích hóng chuyện.
Tần Ngu định trả lời nhưng lại có chút suy đoán mơ hồ, giống như phát hiện ra điều gì đó, nhìn về phía hai người vẻ mặt có chút cảnh giác: “Cụ thể câu chuyện thì tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà sao đột nhiên hai người lại hỏi tới chuyện này?”
Kiều Hi hơi ngẩn ra, Cố Viêm Chi đã mở miệng: “Thực sự không dám giấu giếm, chúng tôi nghi ngờ chuyện Thẩm Vi Nhi chết có liên quan tới Hứa Giang Nam.”
Tần Ngu giật mình nói: “Vụ án kia không phải đã kết thúc rồi sao?”
Sắc mặt Cố Viêm Chi lạnh nhạt: “Trên thực tế đây chỉ là kết quả từ phía chính phủ thôi.”
Tần Ngu: “Cho nên các người nghi ngờ Hứa Giang Nam có thể là hung thủ giết chết Thẩm Vi Nhi?”
Cố Viêm Chi gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Tần Ngu giống nhưu bị mất hồn, gương mặt mờ mịt lúng túng mấy giây, đột nhiên tâm trạng trở nên kích động: “Không thể nào! Anh Giang Nam làm sao có thể giết người được, anh Giang Nam sẽ không biết làm những chuyện như vậy…”
Anh Giang Nam?
Kiều Hi nhìn thấy bộ dạng thất thần của Tần Ngu, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, theo như trực giác của phụ nữ nói cho cô biết ở đây nhất định có chuyện gì đó, cô tiền gần lại phía trước: “Tần tiểu thư, xin hỏi quan hệ của cô và Hứa Giang Nam là gì?”
Sắc mặt của tần Ngu có chút chán nản: “Anh ấy từng là vị hôn phu của tôi.”
Xem ra tin đồn trên mạng đúng là không có lửa làm sao có khói, như vậy thì có hay không chuyện Thẩm Vi Nhi cướp đi Hứa Giang Nam từ bên người của Tần Ngu?
Kiều Hi nhìn về phía Cố Viêm Chi, vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng và kiêu căng, nhìn vô cùng nghiêm túc: “Tần tiểu thư, nếu như cô thực sự muốn giúp Hứa Giang Nam thoát khỏi nghi vấn, vậy thì hãy đem tất cả mọi chuyện nói cho chúng tôi biết, kể cả chuyện của cô và Hứa Giang Nam.”
Tác giả :
Tiểu Yêu Hoan Hoan