Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài Bạc Tỷ
Chương 27: Búp Bê Của Cô Bị Chôn Bên Ngoài
Đúng là cô không phải cô nhóc nữa rồi, Ôn Đình Vực nghĩ.
Anh đã nếm qua tư vị của cô nên đương nhiên hiểu điều đó.
Ôn Đình Vực cố gắng không nghĩ đến ký ức kiều diễm đó. Cố Niệm Niệm không phải loại phụ nữ tính kế để bò lên giường anh, ban đầu không biết nên mới làm vậy với cô. Bây giờ biết rồi, tất nhiên sẽ không làm.
“Thích không?” Ôn Đình Vực hỏi.
“Thích.” Cố Niệm Niệm gật đầu liên tục: “Rất thích, cảm ơn anh.”
Ôn Đình Vực cười nhạt một tiếng: “Em nên được nhận mà, sau này cho em ở căn hộ này.”
Cố Niệm Niệm mơ mơ màng màng nhận lấy, sự ngờ vực trêи mặt dần chuyển thành sợ hãi.
Cái tên Cố Niệm Niệm của cô chình ình trêи giấy tờ bất động sản!
“Cái này…” Cố Niệm Niệm sợ đến run tay: “Sao lại viết tên tôi?”
“Tặng cho em nên hiển nhiên phải viết tên em rồi.” Ôn Đình Vực đương nhiên nói.
Tặng cô? Cố Niệm Niệm không dám nghĩ đến, căn hộ lớn như vậy mà lại cho cô luôn!
Đây là khu nhà Thang Thần! Sợ rằng tiền lương cả đời của một người bình thường cũng không mua nổi một căn hộ ở đây, vậy mà cứ thế cho Cố Niệm Niệm cô.
“Không, tôi không nhận được.” Cố Niệm Niệm nói.
Đôi mắt đẹp của Ôn Đình Vực nhìn cô: “Không muốn cũng phải muốn, đồ tôi tặng rồi không có chuyện lấy lại.”
Trong giọng nói của anh có ý khiến người khác không thể từ chối.
Cố Niệm Niệm còn muốn nói thêm gì đó, đã bị Ôn Đình Vực cướp lời: “Tôi đi trước, em cứ ở đây đi. Ngày mai tôi cho người giúp việc đến, em cần gì cứ nói với cô ta.”
Nói xong Ôn Đình Vực xoay người rời đi.
Cố Niệm Niệm ngây ra cả nửa ngày mới phục hồi tinh thần.
Một căn hộ lớn thế này lại thuộc về mình rồi?
Nhưng cho dù Ôn Đình Vực nói vậy, cô cũng không phải người có lòng tham.
Cố Niệm Niệm, đến khi hết hợp đồng thì mày vẫn nên trả nhà cho người ta.
Nghĩ đến sau này sẽ trả, Cố Niệm Niệm nhẹ lòng hẳn, cô lăng xăng nhìn quanh một vòng.
Căn hộ này rất lớn, không ngờ mình lại có giá như thế.
Cố Niệm Niệm vào phòng ngủ trước. Bên trong có một chiếc giường lớn màu hồng, cửa sổ có rèn lụa bay màu hồng, còn có một chiếc bàn nhỏ, trêи đó bày đủ loại búp bê.
Cố Niệm Niệm ngả lưng trêи giường lớn, lăn qua lăn lại.
“Trời ơi, êm quá đi!” Cô kinh ngạc nói.
Chiếc giường của cô ở nhà họ Cố là loại thô cứng, đến đệm
cao su cũng chẳng có. Đây là lần đầu tiên cô ngủ trêи chiếc giường êm như vậy.
Không, là lần thứ hai ngủ.
Cố Niệm Niệm đột nhiên nhớ lại có lần vô tình ngủ ở giường Cố Xảo Xảo, giường của Cố Xảo Xảo có trải đệm cao su.
Khi ấy Cố Niệm Niệm cảm thấy thật sự rất thoải mái.
Nhưng Cố Xảo Xảo rất ghét bỏ mà đuổi cô đi. Cô năn nỉ Chu Mỹ Ngọc là mình cũng muốn ngủ giường êm nhưng Chu Mỹ Ngọc chỉ nói một chữ, cút!
Cùng là con gái nhưng Chu Mỹ Ngọc đối xử với Cố Xảo Xảo và Cố Bân hoàn toàn khác biệt.
Bây giờ cô cũng được ngủ trêи giường lớn và êm thế này rồi, nghĩ lại cũng thấy không thể tưởng tượng được.
Cố Niệm Niệm nằm trêи giường, mơ màng thϊế͙p͙ đi.
Cô mơ một giấc mơ rất lạ, giấc mơ đã từng mơ thấy nhiều lần.
Trong mơ cô vẫn còn bé, mặc bộ váy công chúa màu hồng, ôm một con búp bê.
Cô ở trong hoa viên, cả ngày không tìm thấy búp bê.
Cô rất khổ sở, tìm búp bê khắp nơi.
Có một tiếng nói đột nhiên xuất hiện, bảo cô rằng búp bê của cô bị chôn bên ngoài.
Cô đi theo tiếng của giọng nói đi, trông thấy một cái hố đất nhỏ.
Âm thanh đó tiếp tục vang lên, búp bê của cô bị chôn ở trong đó.
Anh đã nếm qua tư vị của cô nên đương nhiên hiểu điều đó.
Ôn Đình Vực cố gắng không nghĩ đến ký ức kiều diễm đó. Cố Niệm Niệm không phải loại phụ nữ tính kế để bò lên giường anh, ban đầu không biết nên mới làm vậy với cô. Bây giờ biết rồi, tất nhiên sẽ không làm.
“Thích không?” Ôn Đình Vực hỏi.
“Thích.” Cố Niệm Niệm gật đầu liên tục: “Rất thích, cảm ơn anh.”
Ôn Đình Vực cười nhạt một tiếng: “Em nên được nhận mà, sau này cho em ở căn hộ này.”
Cố Niệm Niệm mơ mơ màng màng nhận lấy, sự ngờ vực trêи mặt dần chuyển thành sợ hãi.
Cái tên Cố Niệm Niệm của cô chình ình trêи giấy tờ bất động sản!
“Cái này…” Cố Niệm Niệm sợ đến run tay: “Sao lại viết tên tôi?”
“Tặng cho em nên hiển nhiên phải viết tên em rồi.” Ôn Đình Vực đương nhiên nói.
Tặng cô? Cố Niệm Niệm không dám nghĩ đến, căn hộ lớn như vậy mà lại cho cô luôn!
Đây là khu nhà Thang Thần! Sợ rằng tiền lương cả đời của một người bình thường cũng không mua nổi một căn hộ ở đây, vậy mà cứ thế cho Cố Niệm Niệm cô.
“Không, tôi không nhận được.” Cố Niệm Niệm nói.
Đôi mắt đẹp của Ôn Đình Vực nhìn cô: “Không muốn cũng phải muốn, đồ tôi tặng rồi không có chuyện lấy lại.”
Trong giọng nói của anh có ý khiến người khác không thể từ chối.
Cố Niệm Niệm còn muốn nói thêm gì đó, đã bị Ôn Đình Vực cướp lời: “Tôi đi trước, em cứ ở đây đi. Ngày mai tôi cho người giúp việc đến, em cần gì cứ nói với cô ta.”
Nói xong Ôn Đình Vực xoay người rời đi.
Cố Niệm Niệm ngây ra cả nửa ngày mới phục hồi tinh thần.
Một căn hộ lớn thế này lại thuộc về mình rồi?
Nhưng cho dù Ôn Đình Vực nói vậy, cô cũng không phải người có lòng tham.
Cố Niệm Niệm, đến khi hết hợp đồng thì mày vẫn nên trả nhà cho người ta.
Nghĩ đến sau này sẽ trả, Cố Niệm Niệm nhẹ lòng hẳn, cô lăng xăng nhìn quanh một vòng.
Căn hộ này rất lớn, không ngờ mình lại có giá như thế.
Cố Niệm Niệm vào phòng ngủ trước. Bên trong có một chiếc giường lớn màu hồng, cửa sổ có rèn lụa bay màu hồng, còn có một chiếc bàn nhỏ, trêи đó bày đủ loại búp bê.
Cố Niệm Niệm ngả lưng trêи giường lớn, lăn qua lăn lại.
“Trời ơi, êm quá đi!” Cô kinh ngạc nói.
Chiếc giường của cô ở nhà họ Cố là loại thô cứng, đến đệm
cao su cũng chẳng có. Đây là lần đầu tiên cô ngủ trêи chiếc giường êm như vậy.
Không, là lần thứ hai ngủ.
Cố Niệm Niệm đột nhiên nhớ lại có lần vô tình ngủ ở giường Cố Xảo Xảo, giường của Cố Xảo Xảo có trải đệm cao su.
Khi ấy Cố Niệm Niệm cảm thấy thật sự rất thoải mái.
Nhưng Cố Xảo Xảo rất ghét bỏ mà đuổi cô đi. Cô năn nỉ Chu Mỹ Ngọc là mình cũng muốn ngủ giường êm nhưng Chu Mỹ Ngọc chỉ nói một chữ, cút!
Cùng là con gái nhưng Chu Mỹ Ngọc đối xử với Cố Xảo Xảo và Cố Bân hoàn toàn khác biệt.
Bây giờ cô cũng được ngủ trêи giường lớn và êm thế này rồi, nghĩ lại cũng thấy không thể tưởng tượng được.
Cố Niệm Niệm nằm trêи giường, mơ màng thϊế͙p͙ đi.
Cô mơ một giấc mơ rất lạ, giấc mơ đã từng mơ thấy nhiều lần.
Trong mơ cô vẫn còn bé, mặc bộ váy công chúa màu hồng, ôm một con búp bê.
Cô ở trong hoa viên, cả ngày không tìm thấy búp bê.
Cô rất khổ sở, tìm búp bê khắp nơi.
Có một tiếng nói đột nhiên xuất hiện, bảo cô rằng búp bê của cô bị chôn bên ngoài.
Cô đi theo tiếng của giọng nói đi, trông thấy một cái hố đất nhỏ.
Âm thanh đó tiếp tục vang lên, búp bê của cô bị chôn ở trong đó.
Tác giả :
Lạc Lệ Tháp