Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi
Chương 69: Anh, Giúp Em
Mấy ngày tiếp đó, sóng êm gió lặng, Lâm Phàm từ từ buông lỏng tâm tình, thầm cầu trời cho ba cô đừng gây ra chuyện gì nữa.Hai cu mập còn chìm trong thế giới chocolate, bất quá mập lớn Việt Trạch phát hiện có một thứ còn hấp dẫn hơn cả chocolate.Tiền.Bởi vì lúc hai đứa chui vào nhà chocolate chơi đến quên trời đất thì, Việt Trạch vô ý nghe được đoạn đối thoại của Đậu Tử đang thèm thuồng nhìn và Lí Phương.“Mẹ, con cũng muốn nhà chocolate ~” Nước miếng Đậu Tử sắp chảy xuống đất luôn, cả căn nhà mở máy lạnh ra tràn ngập mùi chocolate thơm nức.Tường căn nhà chocolate xen lẫn hai màu đen trắng, ống khói trên nóc nhà là chocolate vị chuối tiêu màu vàng, trước cửa nhỏ còn có hai chậu hoa màu nâu, đóa hoa màu hồng, lá cây màu xanh.
Nhóc đã ngửi được mùi café, ô mai và trà xanh từ nãy.Lí Phương bất lực vỗ đầu con thì thào “Mấy thứ này đều do ông chủ bỏ tiền thuê người ta làm, mẹ không có nhiều tiền như vậy, mua cho con một cái nhỏ thôi được không?”Nói rồi kéo nhóc muốn đi, lo nó nhìn sẽ càng khó chịu hơn.Đột nhiên Chí Trạch chui từ trong nhà ra, miệng ngoạm một miếng chocolate nhìn như cái chân bàn, ậm ờ gọi “Đậu Tử, Đậu Tử, vào nhà tớ chơi!”Nói xong kéo Đậu Tử định chen vô nhà mình, lại phát hiện bên trong không đủ chỗ chứa hai đứa.
Nghĩ ngợi một chút, rộng rãi nhường cho Đậu Tử chui vô, mình thì chạy qua nhà anh trai kế bên, kiễng mũi chân lên thè lưỡi, liếm liếm ống khói nhà anh trai một cách khoái trá.Việt Trạch vừa khéo chui ra thấy màn này, giật mình đẩy nó “Ai cho em ăn nhà anh!”Chí Trạch đang liếm say sưa, bị nó đẩy một cái không kịp đề phòng, ngã ngửa ra sau đè lên nhà mình, căn nhà không chắc chắn nháy mắt đổ rầm.Đậu Tử đang ngồi chồm hổm bên trong nhai bàn, ngơ ngác nhìn mọi người tự dưng xuất hiện trước mặt mình, còn có Chí Trạch ngã bổ chửng bên cạnh, vội vàng vất chocolate đi muốn đỡ nó dậy.Lí Phương hấp tấp xông lên bồng Chí Trạch té xong phát ngốc lên, Việt Trạch thì lúng túng, không dè mình đẩy có một cái mà lại mạnh tay như thế.Rốt cuộc Chí Trạch hoàn hồn, đờ đẫn nhìn căn nhà đã biến thành đậu hũ của mình, gương mặt nhỏ nhắn nháy mắt thay đổi.Đau lòng muốn chết, bắt đầu khóc ré lên, khóc đến nỗi trán nổi gân xanh, tiếng khóc xé ruột xé gan làm người ta nghe mà rơi lệ.
Mọi người ở dưới lầu nghe cục cưng khóc thảm thiết như thế, cuống quít chạy lên lầu xem tình hình.Nhất thời Lí Phương cũng hoảng hốt, nếu Chí Trạch không kéo Đậu Tử vào nhà, cũng sẽ không đi ăn nhà của Việt Trạch, Việt Trạch cũng không tức giận.
Tất cả tội cuối cùng vẫn quy về Đậu Tử.Ông Tần càng già càng dẻo dai chạy tới đầu tiên.
Xông vào phòng, nhìn Chí Trạch được Lí Phương bồng trong lòng, lại nhìn hai đứa nhỏ lúng ta lúng túng đứng nguyên tại chỗ cúi đầu, đang định hỏi xem có chuyện gì thì thấy cháu lớn bĩu môi, đột nhiên cũng bắt đầu nức nở.Bà Tần, Lâm Phàm, Tần Vịnh tới sau ngơ ngác như từ trên trời rớt xuống, sao cả hai tiểu ma đầu đều khóc rồi? Không lẽ hung thủ là Đậu Tử? Nhưng từ nhỏ Đậu Tử đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, không thể nào có chuyện tranh giành được.Cuối cùng, sau khi nghe Chí Trạch thút tha thút thít tố cáo, mọi người biết chuyện gì xảy ra đều dở khóc dở cười.Bà Tần bước lên bế Đậu Tử đã sợ hãi run rẩy lên, đau lòng trách ông Tần “Ông có đầu óc không vậy, nhà chocolate có đứa nhỏ nào không thích, sao ông đặt có hai cái?!”Ông Tần thấy thế cũng ái ngại, vỗ đầu mình, quả thật là việc này mình xử sự không chu đáo, cười nói với Đậu Tử “Tiểu Đậu Tử đừng sợ, ông nội Tần kêu người làm cho con một cái thật lớn, Việt Trạch đẩy em đáng bị phạt, con nói nên phạt sao đây?”Lí Phương vội vàng lên tiếng “Ông chủ không làm thế được ạ!”Nhưng không ai đếm xỉa đến lời chị, mạnh ai nấy dỗ bọn trẻ.
Việt Trạch mới nghe mình sẽ bị phạt, khóc càng lớn hơn.Tần Vịnh chịu không nổi ma âm, len lén ngồi xổm xuống che miệng nhóc, nói nhỏ “Con ngoan, đừng khóc, ba cứu con!”Đậu Tử siết tay mình, cúi đầu không dám nói.
Mẹ luôn dạy nhóc ở nhà này nhất định phải nghe lời, mặc kệ đúng sai đều phải nhường hai cậu chủ nhỏ.Nhưng các cậu chủ nhỏ rất tốt với bé, có gì cũng chia cho bé một phần, đi chơi cũng dắt theo, nếu bị phạt đương nhiên cũng phải chịu phạt theo!Nhóc sợ sệt nói “Ông nội Tần ~ tại con tham ăn… mới…” Còn nhỏ nên bé thực sự không nói được những câu đại loại như muốn phạt thì phạt con, .v.v.
chỉ biết cố gắng bày tỏ ý nghĩ của mình.Ông Tần cảm động, định lên tiếng, La Trữ đột ngột xuất hiện ở cửa, quét mắt một vòng sau đó dừng lại trên người Tần Vịnh.“Anh, giúp em.” Giọng điệu dửng dưng này thật tình không giống như đang nhờ vả.Tần Vịnh thả tay đang bịt miệng Việt Trạch ra, đưa mắt ra hiệu cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm hiểu ý vội vàng ngồi xuống bịt thay hắn, nhỏ nhẹ dỗ “Đừng khóc, ngoan, ông nội dọa con thôi.”“La Trữ, sao vậy?” Tần Vịnh hỏi, mọi người nháy mắt dời sự chú ý, tò mò nhìn La Trữ đứng ở cửa.La Trữ hơi mím môi, khàn giọng nói “Em… tìm thấy cô ấy rồi, nhưng em không vào được…”Mọi người nghe mà mờ mịt, Chí Trạch khóc xong đang nấc cụt, vội vã gào lên “Con ức, ức, con biết! Ức ~ hôm qua chú ~ ức ức ức ~”“Được rồi, con đừng nói nữa! Việt Trạch con biết không?” Tần Vịnh nghe mà nhói tim, vội hỏi con lớn, hai đứa nhỏ này cả ngày dính lấy nhau, không có gì là bí mật cả.Việt Trạch vừa thấy cơ hội thể hiện tới, lật đật chùi hết nước mắt nước mũi lên người mẹ, nghiêm trang đáp “Hôm qua chú La dẫn bọn con đi viện hải dương chơi, sau đó bỏ tụi con chạy mất! Chạy theo một nàng tiên cá muốn chạy ra đằng sau cái phòng thật lớn, nhưng người ta không cho chú vào ~”Nói xong kể với Lâm Phàm “Mẹ, nàng tiên cá đó có cái đuôi lớn chừng này! À không, chừng này này! Nếu mà kho lên chắc chắn ăn ngon lắm!” Vừa nói vừa quờ tay diễn tả lớn tới cỡ nào.“Em muốn ăn chua ngọt…” Chí Trạch nói nhỏ, Việt Trạch nghĩ nghĩ, cảm thấy hôm nay là lỗi của mình, chu môi hơi ấm ức nói “Vậy cũng được, chúng ta ăn chua ngọt.”Cứ thế, hai anh em lại hòa hảo.Người lớn đều nhốn nháo, nghe Việt Trạch giải thích xong càng hoang mang hơn.May mà, trước đây Lâm Phàm là lính đặc chủng, sở hữu năng lực phân tích và suy luận cực kỳ mạnh lại thêm lời khai của người chứng kiến, mọi người cho ra được đáp án, cộng thêm La Trữ cũng gật đầu khẳng định suy đoán của Lâm Phàm.Sự tình rất đơn giản, mấy ngày trước La Trữ có nói mình thích nàng tiên cá, hôm qua tình cờ bắt gặp ở viện hải dương, hắn muốn chui vào phòng làm việc ở hậu trường lại bị cản lại.Hắn hi vọng mượn sức Tần Vịnh, để hắn chui vào hậu trường thành công.Chuyện này đối với Tần Vịnh mà nói nhỏ như muỗi, gọi điện thoại mấy cú là sắp xếp thỏa đáng, cười “dâm” nói với hắn “Em à, nàng tiên cá này… chỉ có một cái đuôi à, sau này hạnh phúc của mày… không cần hả?”La Trữ nghĩ nghĩ, nghiêm túc đáp “Nếu cô ấy là người cá thật, em có thể không cần, nhưng nếu cô ấy bằng lòng, thì còn có miệng.”…“La Trữ, chuyện này hoãn lại đã, ngày mai Lâm Lỗi kết hôn, con còn phải làm phù rể.” Bà Tần thu xếp đám trẻ con xong vừa xuống tới phòng khách, lên tiếng nhắc nhở, sợ hắn không chịu nổi chạy thẳng tới viện hải dương.La Trữ ngẩn ra, “dạ” một tiếng.Lâm Phàm ở bên lại rầu rĩ, lật tới lật lui mấy món hàng đã mua hỏi Tần Vịnh đang đút trái cây cho con “Tuần sau là sinh nhật hai tuổi của con gái Trân Hương, chúng ta nên tặng gì đây?”Tần Vịnh lơ đễnh đáp “Tặng một cây đàn nhị, ba nó kéo violon, nó ở bên kéo đàn nhị, rất xứng.”“Đừng quậy! Bất quá đàn nhị này quả thực không tệ, tiệm nhạc cụ có bán không nhỉ?” Lý do Lâm Phàm hỏi ý kiến Tần Vịnh? Đó là bởi vì, mặc kệ Tần Vịnh có đưa ra ý kiến dở hơi cỡ nào, Lâm Phàm đều cảm thấy ý đó rất hay, hơn nữa luôn nhìn hắn sùng bái, cái này cực kỳ thỏa mãn thói hư vinh đàn ông của Tần Vịnh.
Ai cũng nói hắn cưới cô lính đặc chủng này không trị được, này không phải trị rất tốt sao?Hôm sau, Lâm Lỗi rốt cuộc ôm được người đẹp về, có điều đêm động phòng hoa chúc bị đám anh em trời đánh chuốc cho say ngất ngư, ói một bãi to đùng trên giường xong thì ngủ mất.Cô dâu Dương Thông đành ngồi một mình trên giường cưới đỏ thẫm đếm bao lì xì.Tần Vịnh say lờ đờ ôm Lâm Phàm, cảm khái “Vợ, kiếp sau anh vẫn lấy em.”Lâm Phàm vùi mặt vào ngực hắn, nằm trên giường mỉm cười không nói.Ánh đèn trong phòng khách dìu dịu, bao trùm cả giá vẽ.La Trữ ngồi ở giữa, tay cầm bút vẽ bình thường, trên nền vải xuất hiện cảnh hắn nhìn thấy ở viện hải dương hôm trước, lòng hắn chấn động tới giờ cũng chưa bình tĩnh lại.Rốt cuộc thượng đế lại cho bọn họ gặp nhau.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tuần sau, vợ chồng Tần Vịnh mang cây đàn nhị đặt làm đi tới thành phố L nơi Trân Hương gả đến tham gia sinh nhật hai tuổi của con gái cô ấy.
Cả tiệc sinh nhật bị ông bố nghệ thuật gia Tiểu Tân biến thành hội âm nhạc.Hai nhóc sinh đôi do ông Tần đưa đi mẫu giáo, tối ấy vì ông Tần mắc chiêu đãi Raphael ở xa tới chơi, bèn nhờ La Trữ đến trường mẫu giáo đón chúng.La Trữ tan sở ở viện hải dương, thay đồ xong liền leo lên xe Harlan đến trường mẫu giáo, do tới trễ nên đến nơi thì đã tan học.May mà công tác an toàn của giáo viên trường này rất đến nơi đến chốn, không có lai lịch và không đăng ký thì không được vào, mà bọn trẻ cũng ngồi yên đó, không có người nhà tới đón thì không được về.La Trữ xuống xe, sải đôi chân dài đi tới cổng trường, liếc mắt thấy cách đó không xa một người đàn ông nhìn quen quen thậm thà thậm thụt nhìn trộm.Nhíu mày ngẫm kỹ, không nhớ ra là ai.
Nói ngắn gọn mấy câu với bảo vệ, chứng minh thân phận của mình xong, hai thằng mập được thả ra, lăn cái thân béo tròn tới chỗ hắn.La Trữ lo lắng lùi lại một bước, thật tình hắn không thích tiếp xúc thân mật với bất cứ sinh vật nào, kể cả con nít.Khổ nỗi hai thằng mập này bất kể, sán lại túm ống quần hắn trèo lên, đòi bế.“Chú La ~ con đói rồi!” Chí Trạch sờ cái bụng mình, nói giọng măng sữa, đôi mắt thoáng nét xa cách của La Trữ nhìn nó hồi lâu, ngẩng đầu ngó trái ngó phải, quả nhiên thấy một quán bán bạch tuộc viên.“Chờ.” Giọng điệu hờ hững vạn năm không đổi, bước về phía quán bán bạch tuộc viên trang hoàng đẹp đẽ.Cặp sinh đôi háo hức nhìn bóng hắn lẩm bẩm “Chú La tốt thật! Ba không bao giờ cho anh em mình ăn cái này.”“Phải, nhưng mà em vẫn muốn ăn nàng tiên cá của chú La.”Đang lên kế hoạch kho hay là làm chua ngọt, bọn trẻ không phát hiện có một người đàn ông từ từ lại gần chúng từ đằng sau.“Chí Trạch ~”Chí Trạch nghe có người gọi mình, theo bản năng quay đầu lại, thấy đối phương thì mừng rỡ hô to “Ông ngoại ~!”Ba Lâm Phàm cười cười, móc trong túi ra một hộp bánh chocolate rẻ tiền đưa cho nó “Đừng nói với mẹ các con nha.”Cặp sinh đôi liếc nhau một cái, lấy làm khó xử nhìn hộp bánh trong tay ông ta.
Việt Trạch nói “Mẹ nói không được ăn đồ của người lạ.” Tuy chúng tham ăn nhưng cây roi trong phòng mẹ có sức uy hiếp còn mạnh hơn, nghĩ tới là ớn lạnh.Chí Trạch nhìn ba Lâm Phàm, sửa lại “Nhưng ông ấy không phải người lạ, ông là ông ngoại.”Nói rồi muốn nhận lấy hộp bánh.
Harlan vẫn ngồi trong xe, cùng La Trữ đang trả tiền ở tiệm mực gần đó đều nhìn thấy người đàn ông có hành vi lén lút kia đang nói chuyện với bọn trẻ.Harlan lập tức mở cửa xe, La Trữ vất bạch tuộc viên, đồng thời xông tới chỗ ông ta.
Nhóc đã ngửi được mùi café, ô mai và trà xanh từ nãy.Lí Phương bất lực vỗ đầu con thì thào “Mấy thứ này đều do ông chủ bỏ tiền thuê người ta làm, mẹ không có nhiều tiền như vậy, mua cho con một cái nhỏ thôi được không?”Nói rồi kéo nhóc muốn đi, lo nó nhìn sẽ càng khó chịu hơn.Đột nhiên Chí Trạch chui từ trong nhà ra, miệng ngoạm một miếng chocolate nhìn như cái chân bàn, ậm ờ gọi “Đậu Tử, Đậu Tử, vào nhà tớ chơi!”Nói xong kéo Đậu Tử định chen vô nhà mình, lại phát hiện bên trong không đủ chỗ chứa hai đứa.
Nghĩ ngợi một chút, rộng rãi nhường cho Đậu Tử chui vô, mình thì chạy qua nhà anh trai kế bên, kiễng mũi chân lên thè lưỡi, liếm liếm ống khói nhà anh trai một cách khoái trá.Việt Trạch vừa khéo chui ra thấy màn này, giật mình đẩy nó “Ai cho em ăn nhà anh!”Chí Trạch đang liếm say sưa, bị nó đẩy một cái không kịp đề phòng, ngã ngửa ra sau đè lên nhà mình, căn nhà không chắc chắn nháy mắt đổ rầm.Đậu Tử đang ngồi chồm hổm bên trong nhai bàn, ngơ ngác nhìn mọi người tự dưng xuất hiện trước mặt mình, còn có Chí Trạch ngã bổ chửng bên cạnh, vội vàng vất chocolate đi muốn đỡ nó dậy.Lí Phương hấp tấp xông lên bồng Chí Trạch té xong phát ngốc lên, Việt Trạch thì lúng túng, không dè mình đẩy có một cái mà lại mạnh tay như thế.Rốt cuộc Chí Trạch hoàn hồn, đờ đẫn nhìn căn nhà đã biến thành đậu hũ của mình, gương mặt nhỏ nhắn nháy mắt thay đổi.Đau lòng muốn chết, bắt đầu khóc ré lên, khóc đến nỗi trán nổi gân xanh, tiếng khóc xé ruột xé gan làm người ta nghe mà rơi lệ.
Mọi người ở dưới lầu nghe cục cưng khóc thảm thiết như thế, cuống quít chạy lên lầu xem tình hình.Nhất thời Lí Phương cũng hoảng hốt, nếu Chí Trạch không kéo Đậu Tử vào nhà, cũng sẽ không đi ăn nhà của Việt Trạch, Việt Trạch cũng không tức giận.
Tất cả tội cuối cùng vẫn quy về Đậu Tử.Ông Tần càng già càng dẻo dai chạy tới đầu tiên.
Xông vào phòng, nhìn Chí Trạch được Lí Phương bồng trong lòng, lại nhìn hai đứa nhỏ lúng ta lúng túng đứng nguyên tại chỗ cúi đầu, đang định hỏi xem có chuyện gì thì thấy cháu lớn bĩu môi, đột nhiên cũng bắt đầu nức nở.Bà Tần, Lâm Phàm, Tần Vịnh tới sau ngơ ngác như từ trên trời rớt xuống, sao cả hai tiểu ma đầu đều khóc rồi? Không lẽ hung thủ là Đậu Tử? Nhưng từ nhỏ Đậu Tử đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, không thể nào có chuyện tranh giành được.Cuối cùng, sau khi nghe Chí Trạch thút tha thút thít tố cáo, mọi người biết chuyện gì xảy ra đều dở khóc dở cười.Bà Tần bước lên bế Đậu Tử đã sợ hãi run rẩy lên, đau lòng trách ông Tần “Ông có đầu óc không vậy, nhà chocolate có đứa nhỏ nào không thích, sao ông đặt có hai cái?!”Ông Tần thấy thế cũng ái ngại, vỗ đầu mình, quả thật là việc này mình xử sự không chu đáo, cười nói với Đậu Tử “Tiểu Đậu Tử đừng sợ, ông nội Tần kêu người làm cho con một cái thật lớn, Việt Trạch đẩy em đáng bị phạt, con nói nên phạt sao đây?”Lí Phương vội vàng lên tiếng “Ông chủ không làm thế được ạ!”Nhưng không ai đếm xỉa đến lời chị, mạnh ai nấy dỗ bọn trẻ.
Việt Trạch mới nghe mình sẽ bị phạt, khóc càng lớn hơn.Tần Vịnh chịu không nổi ma âm, len lén ngồi xổm xuống che miệng nhóc, nói nhỏ “Con ngoan, đừng khóc, ba cứu con!”Đậu Tử siết tay mình, cúi đầu không dám nói.
Mẹ luôn dạy nhóc ở nhà này nhất định phải nghe lời, mặc kệ đúng sai đều phải nhường hai cậu chủ nhỏ.Nhưng các cậu chủ nhỏ rất tốt với bé, có gì cũng chia cho bé một phần, đi chơi cũng dắt theo, nếu bị phạt đương nhiên cũng phải chịu phạt theo!Nhóc sợ sệt nói “Ông nội Tần ~ tại con tham ăn… mới…” Còn nhỏ nên bé thực sự không nói được những câu đại loại như muốn phạt thì phạt con, .v.v.
chỉ biết cố gắng bày tỏ ý nghĩ của mình.Ông Tần cảm động, định lên tiếng, La Trữ đột ngột xuất hiện ở cửa, quét mắt một vòng sau đó dừng lại trên người Tần Vịnh.“Anh, giúp em.” Giọng điệu dửng dưng này thật tình không giống như đang nhờ vả.Tần Vịnh thả tay đang bịt miệng Việt Trạch ra, đưa mắt ra hiệu cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm hiểu ý vội vàng ngồi xuống bịt thay hắn, nhỏ nhẹ dỗ “Đừng khóc, ngoan, ông nội dọa con thôi.”“La Trữ, sao vậy?” Tần Vịnh hỏi, mọi người nháy mắt dời sự chú ý, tò mò nhìn La Trữ đứng ở cửa.La Trữ hơi mím môi, khàn giọng nói “Em… tìm thấy cô ấy rồi, nhưng em không vào được…”Mọi người nghe mà mờ mịt, Chí Trạch khóc xong đang nấc cụt, vội vã gào lên “Con ức, ức, con biết! Ức ~ hôm qua chú ~ ức ức ức ~”“Được rồi, con đừng nói nữa! Việt Trạch con biết không?” Tần Vịnh nghe mà nhói tim, vội hỏi con lớn, hai đứa nhỏ này cả ngày dính lấy nhau, không có gì là bí mật cả.Việt Trạch vừa thấy cơ hội thể hiện tới, lật đật chùi hết nước mắt nước mũi lên người mẹ, nghiêm trang đáp “Hôm qua chú La dẫn bọn con đi viện hải dương chơi, sau đó bỏ tụi con chạy mất! Chạy theo một nàng tiên cá muốn chạy ra đằng sau cái phòng thật lớn, nhưng người ta không cho chú vào ~”Nói xong kể với Lâm Phàm “Mẹ, nàng tiên cá đó có cái đuôi lớn chừng này! À không, chừng này này! Nếu mà kho lên chắc chắn ăn ngon lắm!” Vừa nói vừa quờ tay diễn tả lớn tới cỡ nào.“Em muốn ăn chua ngọt…” Chí Trạch nói nhỏ, Việt Trạch nghĩ nghĩ, cảm thấy hôm nay là lỗi của mình, chu môi hơi ấm ức nói “Vậy cũng được, chúng ta ăn chua ngọt.”Cứ thế, hai anh em lại hòa hảo.Người lớn đều nhốn nháo, nghe Việt Trạch giải thích xong càng hoang mang hơn.May mà, trước đây Lâm Phàm là lính đặc chủng, sở hữu năng lực phân tích và suy luận cực kỳ mạnh lại thêm lời khai của người chứng kiến, mọi người cho ra được đáp án, cộng thêm La Trữ cũng gật đầu khẳng định suy đoán của Lâm Phàm.Sự tình rất đơn giản, mấy ngày trước La Trữ có nói mình thích nàng tiên cá, hôm qua tình cờ bắt gặp ở viện hải dương, hắn muốn chui vào phòng làm việc ở hậu trường lại bị cản lại.Hắn hi vọng mượn sức Tần Vịnh, để hắn chui vào hậu trường thành công.Chuyện này đối với Tần Vịnh mà nói nhỏ như muỗi, gọi điện thoại mấy cú là sắp xếp thỏa đáng, cười “dâm” nói với hắn “Em à, nàng tiên cá này… chỉ có một cái đuôi à, sau này hạnh phúc của mày… không cần hả?”La Trữ nghĩ nghĩ, nghiêm túc đáp “Nếu cô ấy là người cá thật, em có thể không cần, nhưng nếu cô ấy bằng lòng, thì còn có miệng.”…“La Trữ, chuyện này hoãn lại đã, ngày mai Lâm Lỗi kết hôn, con còn phải làm phù rể.” Bà Tần thu xếp đám trẻ con xong vừa xuống tới phòng khách, lên tiếng nhắc nhở, sợ hắn không chịu nổi chạy thẳng tới viện hải dương.La Trữ ngẩn ra, “dạ” một tiếng.Lâm Phàm ở bên lại rầu rĩ, lật tới lật lui mấy món hàng đã mua hỏi Tần Vịnh đang đút trái cây cho con “Tuần sau là sinh nhật hai tuổi của con gái Trân Hương, chúng ta nên tặng gì đây?”Tần Vịnh lơ đễnh đáp “Tặng một cây đàn nhị, ba nó kéo violon, nó ở bên kéo đàn nhị, rất xứng.”“Đừng quậy! Bất quá đàn nhị này quả thực không tệ, tiệm nhạc cụ có bán không nhỉ?” Lý do Lâm Phàm hỏi ý kiến Tần Vịnh? Đó là bởi vì, mặc kệ Tần Vịnh có đưa ra ý kiến dở hơi cỡ nào, Lâm Phàm đều cảm thấy ý đó rất hay, hơn nữa luôn nhìn hắn sùng bái, cái này cực kỳ thỏa mãn thói hư vinh đàn ông của Tần Vịnh.
Ai cũng nói hắn cưới cô lính đặc chủng này không trị được, này không phải trị rất tốt sao?Hôm sau, Lâm Lỗi rốt cuộc ôm được người đẹp về, có điều đêm động phòng hoa chúc bị đám anh em trời đánh chuốc cho say ngất ngư, ói một bãi to đùng trên giường xong thì ngủ mất.Cô dâu Dương Thông đành ngồi một mình trên giường cưới đỏ thẫm đếm bao lì xì.Tần Vịnh say lờ đờ ôm Lâm Phàm, cảm khái “Vợ, kiếp sau anh vẫn lấy em.”Lâm Phàm vùi mặt vào ngực hắn, nằm trên giường mỉm cười không nói.Ánh đèn trong phòng khách dìu dịu, bao trùm cả giá vẽ.La Trữ ngồi ở giữa, tay cầm bút vẽ bình thường, trên nền vải xuất hiện cảnh hắn nhìn thấy ở viện hải dương hôm trước, lòng hắn chấn động tới giờ cũng chưa bình tĩnh lại.Rốt cuộc thượng đế lại cho bọn họ gặp nhau.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tuần sau, vợ chồng Tần Vịnh mang cây đàn nhị đặt làm đi tới thành phố L nơi Trân Hương gả đến tham gia sinh nhật hai tuổi của con gái cô ấy.
Cả tiệc sinh nhật bị ông bố nghệ thuật gia Tiểu Tân biến thành hội âm nhạc.Hai nhóc sinh đôi do ông Tần đưa đi mẫu giáo, tối ấy vì ông Tần mắc chiêu đãi Raphael ở xa tới chơi, bèn nhờ La Trữ đến trường mẫu giáo đón chúng.La Trữ tan sở ở viện hải dương, thay đồ xong liền leo lên xe Harlan đến trường mẫu giáo, do tới trễ nên đến nơi thì đã tan học.May mà công tác an toàn của giáo viên trường này rất đến nơi đến chốn, không có lai lịch và không đăng ký thì không được vào, mà bọn trẻ cũng ngồi yên đó, không có người nhà tới đón thì không được về.La Trữ xuống xe, sải đôi chân dài đi tới cổng trường, liếc mắt thấy cách đó không xa một người đàn ông nhìn quen quen thậm thà thậm thụt nhìn trộm.Nhíu mày ngẫm kỹ, không nhớ ra là ai.
Nói ngắn gọn mấy câu với bảo vệ, chứng minh thân phận của mình xong, hai thằng mập được thả ra, lăn cái thân béo tròn tới chỗ hắn.La Trữ lo lắng lùi lại một bước, thật tình hắn không thích tiếp xúc thân mật với bất cứ sinh vật nào, kể cả con nít.Khổ nỗi hai thằng mập này bất kể, sán lại túm ống quần hắn trèo lên, đòi bế.“Chú La ~ con đói rồi!” Chí Trạch sờ cái bụng mình, nói giọng măng sữa, đôi mắt thoáng nét xa cách của La Trữ nhìn nó hồi lâu, ngẩng đầu ngó trái ngó phải, quả nhiên thấy một quán bán bạch tuộc viên.“Chờ.” Giọng điệu hờ hững vạn năm không đổi, bước về phía quán bán bạch tuộc viên trang hoàng đẹp đẽ.Cặp sinh đôi háo hức nhìn bóng hắn lẩm bẩm “Chú La tốt thật! Ba không bao giờ cho anh em mình ăn cái này.”“Phải, nhưng mà em vẫn muốn ăn nàng tiên cá của chú La.”Đang lên kế hoạch kho hay là làm chua ngọt, bọn trẻ không phát hiện có một người đàn ông từ từ lại gần chúng từ đằng sau.“Chí Trạch ~”Chí Trạch nghe có người gọi mình, theo bản năng quay đầu lại, thấy đối phương thì mừng rỡ hô to “Ông ngoại ~!”Ba Lâm Phàm cười cười, móc trong túi ra một hộp bánh chocolate rẻ tiền đưa cho nó “Đừng nói với mẹ các con nha.”Cặp sinh đôi liếc nhau một cái, lấy làm khó xử nhìn hộp bánh trong tay ông ta.
Việt Trạch nói “Mẹ nói không được ăn đồ của người lạ.” Tuy chúng tham ăn nhưng cây roi trong phòng mẹ có sức uy hiếp còn mạnh hơn, nghĩ tới là ớn lạnh.Chí Trạch nhìn ba Lâm Phàm, sửa lại “Nhưng ông ấy không phải người lạ, ông là ông ngoại.”Nói rồi muốn nhận lấy hộp bánh.
Harlan vẫn ngồi trong xe, cùng La Trữ đang trả tiền ở tiệm mực gần đó đều nhìn thấy người đàn ông có hành vi lén lút kia đang nói chuyện với bọn trẻ.Harlan lập tức mở cửa xe, La Trữ vất bạch tuộc viên, đồng thời xông tới chỗ ông ta.
Tác giả :
Phạm Thu