Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi
Chương 24: Phạm Trân Hương, Sử Trân Hương?
Đêm khuya, vạn vật không lên tiếng.
Lâm Phàm nằm trên giường đang ngủ say đột nhiên mở choàng mắt, cảnh giác cẩn thận nghe ngóng tiếng động thật khẽ trong bóng tối.Từ từ ngồi dậy, đưa tay đẩy anh chàng đẹp trai ngủ say bên cạnh.Tần Vịnh khó nhọc mở mắt ra, đang định lên tiếng hỏi lại bị Lâm Phàm bịt miệng.
Trợn mắt sung sướng không thôi, Lâm Phàm muốn xâm phạm hắn?Lại thấy đôi mắt Lâm Phàm lóe sáng lạ thường dưới ánh trăng hắt vào cửa sổ, ra dấu cho hắn im lặng.
Tần Vịnh phối hợp gật đầu, ý thức được có tình huống khác thường.Lâm Phàm nhanh nhẹn bước xuống giường không một tiếng động, ra hiệu cho hắn đứng đằng sau cửa.
Kế đó cô sờ đầu giường moi ra một cây đoản côn, vẩy một cái như ảo thuật biến dài ra.
Tần Vịnh giật mình, thì ra đầu giường Lâm Phàm còn giấu hung khí! Thấy cô tính đi ra một mình hắn không chịu, túm vạt áo Lâm Phàm hoa chân múa tay đòi đi theo.
Lâm Phàm bất lực gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng.Hai người dò dẫm trong bóng tối, vừa ra tới phòng khách, Meowth đột nhiên hướng về phía cửa sổ sủa như điên.
Lập tức một loạt tiếng rầm rầm loảng xoảng vang lên, Lâm Phàm biết đối phương đã chạy, nhìn Meowth thở dài mở đèn phòng khách.
Phát hiện trên bệ cửa sổ có dấu chân, cô nhìn bóng đối phương chạy trốn, trầm ngâm không nói.“Meowth giỏi lắm, còn biết giữ nhà bắt trộm nữa.” Tần Vịnh ôm Meowth mới khỏi bệnh lên, gãi cằm khen ngợi.
Meowth rên ư ử sung sướng.“Kẻ này chưa chắc đã là ăn trộm đơn giản như thế.” Lâm Phàm khóa kỹ cửa sổ, quay đầu nghiêm túc nói với Tần Vịnh.Tần Vịnh rũ mắt không nói, ngón tay dài trắng nõn lơ đễnh gãi Meowth.Lâm Phàm thấy bộ dạng hắn, tưởng hắn sợ đành an ủi “Không sao rồi, đi ngủ thôi.”“Em ôm anh ngủ, anh sợ.” Tần Vịnh ngẩng đầu tủi thân nói, nói xong còn dẩu môi nhìn cô.
Lâm Phàm lườm hắn, tự mình đi về phòng không đếm xỉa gì nữa.Tần Vịnh đứng sau lưng cô đột nhiên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt âm u thâm trầm, hoàn toàn khác hẳn người vừa nãy.Sáng sớm, trời xanh thăm thẳm.
Hơi gió lành lạnh phất qua, thổi lá vàng rơi phát ra tiếng xào xạc.
Không ít phiến lá bị gió cuốn lên, chậm rãi rơi xuống mặt đường sạch sẽ rộng rãi.
Tất cả đều đang nhắc nhở mọi người, mùa thu tới rồi.“Phàm tử!” Một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục cảnh sát đặc nhiệm đứng ở cửa trung đội, vui sướng ngoắc tay vẫy Lâm Phàm.“Trân Hương?!” Lâm Phàm đang cùng Tần Vịnh “bịn rịn YY” nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay ngoắt lại, sững sờ nhìn đồng đội cũ, lập tức trên gương mặt nhuốm đầy mừng rỡ ngạc nhiên hét tên đối phương, chạy ào về phía cô ấy.Tần Vịnh đứng bên xe mặt mày như đưa đám, sao không những đề phòng đàn ông, bây giờ còn phải đề phòng cả đàn bà?“Cậu! Cậu!” Lâm Phàm ôm cô ấy kích động nói không ra câu cú gì.
Trân Hương cười vỗ vai cô “Hì hì, mấy ngày trước tớ đã biết chúng ta được phân cùng một trung đội rồi, đặc biệt cho cậu bất ngờ lớn nên không nói.”“Ha ha, tốt quá! Lại có thể cùng một chỗ.” Lâm Phàm thả cô ấy ra, cẩn thận quan sát một lượt, phát hiện dường như cô trở nên chín chắn hơn nhiều.“Hứ ~ Cậu còn nói nữa, để cho cậu bất ngờ sáng sớm tớ đã ở đây ôm cây đợi thỏ rồi.
Nói! Anh chàng đẹp trai kia là thế nào?!” Trân Hương trề môi hếch cằm chỉ về phía Tần Vịnh, không che giấu được ý cười trong mắt.“Anh ta…” Nhất thời Lâm Phàm không biết nên giới thiệu thế nào, hoàn hồn lại thì phát hiện không biết hắn đến bên cạnh cô lúc nào, trả lời thay cô “Tôi là người theo đuổi Lâm Phàm.
Nếu cô ấy bằng lòng, tôi sẽ là bạn trai, cũng sẽ là chồng cô ấy, cha của các con cô ấy.”Lâm Phàm không kịp bịt miệng hắn, hung hăng nhéo cái eo thịt non của hắn.“Oái! Mưu sát chồng à! Nhẹ chút nhẹ chút.” Tần Vịnh chụp tay cô, đau tới nhe răng trợn mắt, rốt cuộc hắn nếm trải được nỗi khổ của Lâm Lỗi.“Cho chừa cái miệng thối.” Lâm Phàm căm tức.“Hai người sáng sớm đã diễn màn ân ái hả? Có nghĩ tới cảm giác của người cô đơn như tôi không?” Trân Hương giả vờ giận dữ, trong lòng lại âm thầm vui mừng thay cho Lâm Phàm, cuối cùng cô ấy không lẻ loi một mình nữa rồi.Lâm Phàm thả tay ra, níu tay Trân Hương ngẩng cao đầu ưỡn ngực “ngông nghênh ngạo mạn” đi vào chỗ làm.
Để Tần Vịnh đứng đó mặt mày thiểu não xoa cái eo tê buốt.Song khóe miệng hắn không kềm được mà khẽ nhếch lên, vừa rồi Lâm Phàm không có bác bỏ hắn.“Chào mọi người, tôi là số hiệu 0118, Phạm Trân Hương.” Trân Hương giống hệt như Lâm Phàm lần đầu báo cáo, đứng thẳng tắp giới thiệu mình.
Nhưng ánh mắt lại thoáng chút kiêu ngạo và xem thường.Bốp bốp bốp bốp…Lâm Phàm vỗ tay đầu tiên, còn hết sức mạnh mẽ.
Mọi người cũng đi theo vỗ tay hoan nghênh.“Há há, Phạm Trân Hương.
May mà cô không họ Sử, bằng không sẽ thành Sử Trân Hương [11] rồi!” Đội phó là một anh chàng còn trẻ không tránh khỏi hơi kiêu căng, vừa rồi anh ta nhanh nhạy bắt được ánh mắt thoáng chút coi thường của Trân Hương, trong lòng có ngọn lửa vô danh đốt lên nên bắt đầu làm khó dễ cô.Mọi người nghe đội phó nói kháy, rống lên cười lớn.
Mặt Lâm Phàm hết trắng rồi xanh, gay gắt nhìn chằm chằm đội phó, ngược lại Trân Hương phớt lờ như không có chuyện gì.
Chờ mọi người cười xong, cô khẽ nhếch môi cười nhạt, nói với đội phó:“Không ngờ trình độ đội đặc nhiệm tệ thế này, một anh bạn nhỏ tốt nghiệp trường cảnh sát cũng làm được chức đội phó.”Lâm Phàm nghi ngờ, cụp mắt không nói.
Trân Hương mới đến ngày đầu tiên sao đã nhận ra anh ta là đội phó? Xem ra sự việc không đơn giản như thế.“Anh bạn nhỏ? Ồ! Cũng chẳng biết cấp trên nghĩ gì, hai ba ngày lại tống một bà cô đến.
Tôi sợ nhất là các cô súng cầm chẳng nổi, đến chừng đó lại làm nũng với bọn tôi đòi đổi súng nước? Há há há.” Mọi người thấy anh ta nói quá đáng, không dám hùa theo, đại sảnh yên tĩnh chỉ có tiếng cười khô khan của anh ta lượn lờ.Lúc Lâm Phàm đang định bùng nổ, Trân Hương nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô ra hiệu cho cô đừng nóng.
Khẽ hếch cằm lên đuôi mắt liếc xéo đội phó “Anh bạn đã nói tới súng, vậy chúng ta so tài một chút.
Chơi với các anh bạn nhỏ ở đây đương nhiên không thể dùng súng thật đạn thật được rồi.
Dùng súng bắn tia laser là được, có kèm theo hệ thống tử vong, các cậu ~” cô chỉ tay vào mấy tên đặc nhiệm nhỏ tuổi mới rồi cười to nhất, ước chừng hơn mười người, kế đó lại chỉ vào mình và Lâm Phàm nói tiếp “Đánh với hai đứa tôi, các cậu một phe.
Chúng tôi thua lập tức cởi bộ đồng phục này ra bỏ đi về.
Nhưng, nếu các cậu thua, ngoan ngoãn dâng trà mời chúng tôi, còn phải gọi một tiếng chị.”Trân Hương ngông cuồng làm mọi người sôi sục, không ít cậu chàng trẻ tuổi nóng nảy bẻ tay rôm rốp chuẩn bị dạy dỗ bà cô không coi ai ra gì này.Lâm Phàm bình tĩnh nhẹ nhàng vặn cổ, chuẩn bị khởi động làm nóng người, chờ mọi người bắt tay thỏa thuận.“Đánh thì đánh! Các cô mà thua thì không cần phải đi, chỉ cần gọi bọn tôi là anh trai, mỗi ngày bưng trà rót nước cho bọn tôi là được!” Đội phó tức phát điên, đàn bà ngông cuồng như thế anh ta mới thấy lần đầu.“Hừ! Đừng nói bọn tôi ăn hiếp phụ nữ! Cho các cô nửa tiếng đi làm quen với sân huấn luyện! Không đến chừng thua lại nói bọn tôi chiếm ưu thế.” Một cậu đặc nhiệm hoàn toàn không coi hai người ra gì, chế nhạo.“Không cần! Chiến đấu chân chính không có cơ hội để làm quen địa hình, chuẩn bị vũ khí đi, mười phút nữa tôi chờ các cậu ở sân huấn luyện.” Trân Hương lạnh lùng lên tiếng, hơi nhướng mày hỏi ý kiến Lâm Phàm song Lâm Phàm chỉ khẽ phất tay, mặt mày tỉnh bơ.Phòng thay đồ, Lâm Phàm thay xong đồ huấn luyện, trang bị súng, các loại vũ khí ngắn giấu vào những chỗ bí mật trên người.“Phàm tử, nửa năm rồi nhưng cậu không xuống sắc chút nào nha.” Trân Hương dựa vào tủ áo, vẻ mặt thờ ơ làm động tác giống như Lâm Phàm.Lâm Phàm đứng dậy soi gương, bình thản nói “Trân Hương, cậu tới đây không hẳn đơn giản như vậy.”Trân Hương nghe xong bỗng cười khẽ, vũ trang hoàn tất, đặt tay lên vai Lâm Phàm, hào khí hùng hồn kéo cô đi ra ngoài.
Nhưng Lâm Phàm nhìn rõ ràng, môi cô ấy thốt lên không tiếng động ba chữ “có nội gián”.Đúng mười phút sau, hai người xuất hiện ở sân tập.
Đám đặc nhiệm kia thì mới tới thưa thớt vài người.
Đội phó đi đến trước mặt Trân Hương chỉ vào một tòa nhà năm tầng cũ nát không có cửa gần đó “Lát nữa tòa nhà huấn luyện kia sẽ là trận địa của chúng ta.
Bây giờ các cô đi vào đó trấn giữ, mười phút nữa bọn tôi sẽ tấn công.
Hy vọng các người đừng có thắp đèn đỏ sớm quá, ha ha ha.” Nói xong anh ta nghênh ngang đi về phe mình.“Lát nữa đừng ra tay nặng quá.” Trân Hương không đếm xỉa, cười lạnh một tiếng, quay người đi vào tòa nhà còn không quên dặn dò Lâm Phàm.“Ừ.” Lâm Phàm phẩy tay.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Đại hội hàng năm vốn dĩ cử hành vào tháng 8, do đủ các nguyên nhân bên trong mà lần lữa thêm hai tháng.
Thế nên bây giờ gần mấy trăm nhân viên tập trung tại hội trường rộng rãi đơn giản của công ty Tần thị.
Ngoại trừ bảo vệ gác cổng và các bà lao công ra, hầu hết mọi người đều ở đây.Tần Vịnh lạnh lùng ngồi trên ghế chủ tịch, nhìn các quản lý cấp cao vui sướng, hùng hồn dõng dạc phát biểu diễn văn đã chuẩn bị sẵn, phía dưới khán đài người đông nghìn ngịt, đầu óc không biết đã trôi dạt về phương nào.Mở tài liệu ra mới phát hiện tài liệu số má chuẩn bị sẵn không có trong đó, đột nhiên sực nhớ ra sáng sớm đưa Lâm Phàm đi làm tiện tay nhét vào túi áo khoác, quên lấy ra.“Jepi.” Hắn hạ giọng sai trợ lý “Anh đến phòng làm việc lấy thẻ nhớ tôi cất trong túi áo khoác tới đây.”“Vâng.”Jepi đứng trong phòng làm việc, cầm áo khoác trên ghế, thò tay vào túi, móc ra được một cái thẻ SD.
Kinh qua huấn luyện là không nhìn ngang liếc dọc, đặt lại cái áo về chỗ cũ, nhanh chóng đi về hội trường.Không ai hay biết, dưới đáy túi áo của Tần Vịnh còn một cái thẻ nhớ khác.“Chủ tịch, thẻ nhớ của ngài.” Jepi cung kính đưa thẻ nhớ bằng hai tay, Tần Vịnh liếc mắt một cái thì phẩy tay “Cho vào máy chiếu chiếu lên đi.”“Vâng.”“Phát biểu đến đây kết thúc, tiếp đó chúng ta tìm hiểu tình hình phát triển của các chi nhánh công ty chúng ta trên toàn cầu.
Giờ phút này mọi người có thể ngồi trong hội trường tổng công ty thưởng thức, đây là vinh hạnh vô cùng to lớn.” Quản lý nào đó tuyên bố trầm bổng, ra hiệu cho dàn âm thanh hình ảnh phát hình.Máy chiếu từ từ bật lên, tiếng nhạc mào đầu như dự kiến không có.
Chân mày Tần Vịnh hơi giật, có cảm giác không ổn.Màn hình lớn đột nhiên nhảy ra hình hắn và Lâm Phàm, còn làm mấy động tác khoa trương buồn cười.“Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”“Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”“Để đề phòng thế giới bị phá hoại”“Phụt!”“Phụt!”Mấy quản lý cấp cao vừa diễn thuyết trước đó, miệng khô lưỡi rát đang uống nước, không hẹn mà cùng phun hết cam lồ trong miệng ra.Mọi người dưới đài im lặng đáng sợ trong mấy giây, liền bắt đầu huyên náo như lũ lụt.
Không ai chịu ai, sôi nổi bàn tán.Tần Vịnh hoàn hồn, đập bốp vào gáy Jepi đứng kế bên “Còn không mau tắt đi!”Trong lúc các quản lý và nhân viên chỉnh âm luốn cuống tay chân đóng lại, tiếng huyên náo của mọi người không giảm mà còn tăng.“Thì ra ông chủ còn có mặt bí mật này.”“Đúng thế, nhìn không ra đó, cứ tưởng là núi băng chứ.”“Ngược lại tôi không thấy ông ấy là núi băng, cứ cảm giác cao không với tới được.
Không ngờ còn ngốc hơn chồng tôi.”“Cái gì mà ngốc chứ, tôi thấy rất dễ thương ~ tôi càng thích ông tổng hơn.”“Tôi cũng thế tôi cũng thế.”“Cô gái đó là ai nhỉ, nhìn thấy quen quen.”“Không phải đồn ông tổng và tổng giám đốc Lâm là một cặp à? Sao nhảy đâu ra một cô gái?”……Mọi người bà tám hết sức hưng phấn, hết sức nhiệt tình.Toàn bộ người trong phòng bảo vệ đều đờ đẫn như khúc củi nhìn trừng trừng màn hình đã tối thui.“Đó… đó… có phải là Phàm tử không?” Anh An run rẩy chỉ vào màn hình, không dám tin vào mắt mình nữa.“Hình như là vậy.” Vẻ mặt Tiểu Hoàng cũng hết sức quái dị.
Lâm Phàm nằm trên giường đang ngủ say đột nhiên mở choàng mắt, cảnh giác cẩn thận nghe ngóng tiếng động thật khẽ trong bóng tối.Từ từ ngồi dậy, đưa tay đẩy anh chàng đẹp trai ngủ say bên cạnh.Tần Vịnh khó nhọc mở mắt ra, đang định lên tiếng hỏi lại bị Lâm Phàm bịt miệng.
Trợn mắt sung sướng không thôi, Lâm Phàm muốn xâm phạm hắn?Lại thấy đôi mắt Lâm Phàm lóe sáng lạ thường dưới ánh trăng hắt vào cửa sổ, ra dấu cho hắn im lặng.
Tần Vịnh phối hợp gật đầu, ý thức được có tình huống khác thường.Lâm Phàm nhanh nhẹn bước xuống giường không một tiếng động, ra hiệu cho hắn đứng đằng sau cửa.
Kế đó cô sờ đầu giường moi ra một cây đoản côn, vẩy một cái như ảo thuật biến dài ra.
Tần Vịnh giật mình, thì ra đầu giường Lâm Phàm còn giấu hung khí! Thấy cô tính đi ra một mình hắn không chịu, túm vạt áo Lâm Phàm hoa chân múa tay đòi đi theo.
Lâm Phàm bất lực gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng.Hai người dò dẫm trong bóng tối, vừa ra tới phòng khách, Meowth đột nhiên hướng về phía cửa sổ sủa như điên.
Lập tức một loạt tiếng rầm rầm loảng xoảng vang lên, Lâm Phàm biết đối phương đã chạy, nhìn Meowth thở dài mở đèn phòng khách.
Phát hiện trên bệ cửa sổ có dấu chân, cô nhìn bóng đối phương chạy trốn, trầm ngâm không nói.“Meowth giỏi lắm, còn biết giữ nhà bắt trộm nữa.” Tần Vịnh ôm Meowth mới khỏi bệnh lên, gãi cằm khen ngợi.
Meowth rên ư ử sung sướng.“Kẻ này chưa chắc đã là ăn trộm đơn giản như thế.” Lâm Phàm khóa kỹ cửa sổ, quay đầu nghiêm túc nói với Tần Vịnh.Tần Vịnh rũ mắt không nói, ngón tay dài trắng nõn lơ đễnh gãi Meowth.Lâm Phàm thấy bộ dạng hắn, tưởng hắn sợ đành an ủi “Không sao rồi, đi ngủ thôi.”“Em ôm anh ngủ, anh sợ.” Tần Vịnh ngẩng đầu tủi thân nói, nói xong còn dẩu môi nhìn cô.
Lâm Phàm lườm hắn, tự mình đi về phòng không đếm xỉa gì nữa.Tần Vịnh đứng sau lưng cô đột nhiên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt âm u thâm trầm, hoàn toàn khác hẳn người vừa nãy.Sáng sớm, trời xanh thăm thẳm.
Hơi gió lành lạnh phất qua, thổi lá vàng rơi phát ra tiếng xào xạc.
Không ít phiến lá bị gió cuốn lên, chậm rãi rơi xuống mặt đường sạch sẽ rộng rãi.
Tất cả đều đang nhắc nhở mọi người, mùa thu tới rồi.“Phàm tử!” Một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục cảnh sát đặc nhiệm đứng ở cửa trung đội, vui sướng ngoắc tay vẫy Lâm Phàm.“Trân Hương?!” Lâm Phàm đang cùng Tần Vịnh “bịn rịn YY” nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay ngoắt lại, sững sờ nhìn đồng đội cũ, lập tức trên gương mặt nhuốm đầy mừng rỡ ngạc nhiên hét tên đối phương, chạy ào về phía cô ấy.Tần Vịnh đứng bên xe mặt mày như đưa đám, sao không những đề phòng đàn ông, bây giờ còn phải đề phòng cả đàn bà?“Cậu! Cậu!” Lâm Phàm ôm cô ấy kích động nói không ra câu cú gì.
Trân Hương cười vỗ vai cô “Hì hì, mấy ngày trước tớ đã biết chúng ta được phân cùng một trung đội rồi, đặc biệt cho cậu bất ngờ lớn nên không nói.”“Ha ha, tốt quá! Lại có thể cùng một chỗ.” Lâm Phàm thả cô ấy ra, cẩn thận quan sát một lượt, phát hiện dường như cô trở nên chín chắn hơn nhiều.“Hứ ~ Cậu còn nói nữa, để cho cậu bất ngờ sáng sớm tớ đã ở đây ôm cây đợi thỏ rồi.
Nói! Anh chàng đẹp trai kia là thế nào?!” Trân Hương trề môi hếch cằm chỉ về phía Tần Vịnh, không che giấu được ý cười trong mắt.“Anh ta…” Nhất thời Lâm Phàm không biết nên giới thiệu thế nào, hoàn hồn lại thì phát hiện không biết hắn đến bên cạnh cô lúc nào, trả lời thay cô “Tôi là người theo đuổi Lâm Phàm.
Nếu cô ấy bằng lòng, tôi sẽ là bạn trai, cũng sẽ là chồng cô ấy, cha của các con cô ấy.”Lâm Phàm không kịp bịt miệng hắn, hung hăng nhéo cái eo thịt non của hắn.“Oái! Mưu sát chồng à! Nhẹ chút nhẹ chút.” Tần Vịnh chụp tay cô, đau tới nhe răng trợn mắt, rốt cuộc hắn nếm trải được nỗi khổ của Lâm Lỗi.“Cho chừa cái miệng thối.” Lâm Phàm căm tức.“Hai người sáng sớm đã diễn màn ân ái hả? Có nghĩ tới cảm giác của người cô đơn như tôi không?” Trân Hương giả vờ giận dữ, trong lòng lại âm thầm vui mừng thay cho Lâm Phàm, cuối cùng cô ấy không lẻ loi một mình nữa rồi.Lâm Phàm thả tay ra, níu tay Trân Hương ngẩng cao đầu ưỡn ngực “ngông nghênh ngạo mạn” đi vào chỗ làm.
Để Tần Vịnh đứng đó mặt mày thiểu não xoa cái eo tê buốt.Song khóe miệng hắn không kềm được mà khẽ nhếch lên, vừa rồi Lâm Phàm không có bác bỏ hắn.“Chào mọi người, tôi là số hiệu 0118, Phạm Trân Hương.” Trân Hương giống hệt như Lâm Phàm lần đầu báo cáo, đứng thẳng tắp giới thiệu mình.
Nhưng ánh mắt lại thoáng chút kiêu ngạo và xem thường.Bốp bốp bốp bốp…Lâm Phàm vỗ tay đầu tiên, còn hết sức mạnh mẽ.
Mọi người cũng đi theo vỗ tay hoan nghênh.“Há há, Phạm Trân Hương.
May mà cô không họ Sử, bằng không sẽ thành Sử Trân Hương [11] rồi!” Đội phó là một anh chàng còn trẻ không tránh khỏi hơi kiêu căng, vừa rồi anh ta nhanh nhạy bắt được ánh mắt thoáng chút coi thường của Trân Hương, trong lòng có ngọn lửa vô danh đốt lên nên bắt đầu làm khó dễ cô.Mọi người nghe đội phó nói kháy, rống lên cười lớn.
Mặt Lâm Phàm hết trắng rồi xanh, gay gắt nhìn chằm chằm đội phó, ngược lại Trân Hương phớt lờ như không có chuyện gì.
Chờ mọi người cười xong, cô khẽ nhếch môi cười nhạt, nói với đội phó:“Không ngờ trình độ đội đặc nhiệm tệ thế này, một anh bạn nhỏ tốt nghiệp trường cảnh sát cũng làm được chức đội phó.”Lâm Phàm nghi ngờ, cụp mắt không nói.
Trân Hương mới đến ngày đầu tiên sao đã nhận ra anh ta là đội phó? Xem ra sự việc không đơn giản như thế.“Anh bạn nhỏ? Ồ! Cũng chẳng biết cấp trên nghĩ gì, hai ba ngày lại tống một bà cô đến.
Tôi sợ nhất là các cô súng cầm chẳng nổi, đến chừng đó lại làm nũng với bọn tôi đòi đổi súng nước? Há há há.” Mọi người thấy anh ta nói quá đáng, không dám hùa theo, đại sảnh yên tĩnh chỉ có tiếng cười khô khan của anh ta lượn lờ.Lúc Lâm Phàm đang định bùng nổ, Trân Hương nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô ra hiệu cho cô đừng nóng.
Khẽ hếch cằm lên đuôi mắt liếc xéo đội phó “Anh bạn đã nói tới súng, vậy chúng ta so tài một chút.
Chơi với các anh bạn nhỏ ở đây đương nhiên không thể dùng súng thật đạn thật được rồi.
Dùng súng bắn tia laser là được, có kèm theo hệ thống tử vong, các cậu ~” cô chỉ tay vào mấy tên đặc nhiệm nhỏ tuổi mới rồi cười to nhất, ước chừng hơn mười người, kế đó lại chỉ vào mình và Lâm Phàm nói tiếp “Đánh với hai đứa tôi, các cậu một phe.
Chúng tôi thua lập tức cởi bộ đồng phục này ra bỏ đi về.
Nhưng, nếu các cậu thua, ngoan ngoãn dâng trà mời chúng tôi, còn phải gọi một tiếng chị.”Trân Hương ngông cuồng làm mọi người sôi sục, không ít cậu chàng trẻ tuổi nóng nảy bẻ tay rôm rốp chuẩn bị dạy dỗ bà cô không coi ai ra gì này.Lâm Phàm bình tĩnh nhẹ nhàng vặn cổ, chuẩn bị khởi động làm nóng người, chờ mọi người bắt tay thỏa thuận.“Đánh thì đánh! Các cô mà thua thì không cần phải đi, chỉ cần gọi bọn tôi là anh trai, mỗi ngày bưng trà rót nước cho bọn tôi là được!” Đội phó tức phát điên, đàn bà ngông cuồng như thế anh ta mới thấy lần đầu.“Hừ! Đừng nói bọn tôi ăn hiếp phụ nữ! Cho các cô nửa tiếng đi làm quen với sân huấn luyện! Không đến chừng thua lại nói bọn tôi chiếm ưu thế.” Một cậu đặc nhiệm hoàn toàn không coi hai người ra gì, chế nhạo.“Không cần! Chiến đấu chân chính không có cơ hội để làm quen địa hình, chuẩn bị vũ khí đi, mười phút nữa tôi chờ các cậu ở sân huấn luyện.” Trân Hương lạnh lùng lên tiếng, hơi nhướng mày hỏi ý kiến Lâm Phàm song Lâm Phàm chỉ khẽ phất tay, mặt mày tỉnh bơ.Phòng thay đồ, Lâm Phàm thay xong đồ huấn luyện, trang bị súng, các loại vũ khí ngắn giấu vào những chỗ bí mật trên người.“Phàm tử, nửa năm rồi nhưng cậu không xuống sắc chút nào nha.” Trân Hương dựa vào tủ áo, vẻ mặt thờ ơ làm động tác giống như Lâm Phàm.Lâm Phàm đứng dậy soi gương, bình thản nói “Trân Hương, cậu tới đây không hẳn đơn giản như vậy.”Trân Hương nghe xong bỗng cười khẽ, vũ trang hoàn tất, đặt tay lên vai Lâm Phàm, hào khí hùng hồn kéo cô đi ra ngoài.
Nhưng Lâm Phàm nhìn rõ ràng, môi cô ấy thốt lên không tiếng động ba chữ “có nội gián”.Đúng mười phút sau, hai người xuất hiện ở sân tập.
Đám đặc nhiệm kia thì mới tới thưa thớt vài người.
Đội phó đi đến trước mặt Trân Hương chỉ vào một tòa nhà năm tầng cũ nát không có cửa gần đó “Lát nữa tòa nhà huấn luyện kia sẽ là trận địa của chúng ta.
Bây giờ các cô đi vào đó trấn giữ, mười phút nữa bọn tôi sẽ tấn công.
Hy vọng các người đừng có thắp đèn đỏ sớm quá, ha ha ha.” Nói xong anh ta nghênh ngang đi về phe mình.“Lát nữa đừng ra tay nặng quá.” Trân Hương không đếm xỉa, cười lạnh một tiếng, quay người đi vào tòa nhà còn không quên dặn dò Lâm Phàm.“Ừ.” Lâm Phàm phẩy tay.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Đại hội hàng năm vốn dĩ cử hành vào tháng 8, do đủ các nguyên nhân bên trong mà lần lữa thêm hai tháng.
Thế nên bây giờ gần mấy trăm nhân viên tập trung tại hội trường rộng rãi đơn giản của công ty Tần thị.
Ngoại trừ bảo vệ gác cổng và các bà lao công ra, hầu hết mọi người đều ở đây.Tần Vịnh lạnh lùng ngồi trên ghế chủ tịch, nhìn các quản lý cấp cao vui sướng, hùng hồn dõng dạc phát biểu diễn văn đã chuẩn bị sẵn, phía dưới khán đài người đông nghìn ngịt, đầu óc không biết đã trôi dạt về phương nào.Mở tài liệu ra mới phát hiện tài liệu số má chuẩn bị sẵn không có trong đó, đột nhiên sực nhớ ra sáng sớm đưa Lâm Phàm đi làm tiện tay nhét vào túi áo khoác, quên lấy ra.“Jepi.” Hắn hạ giọng sai trợ lý “Anh đến phòng làm việc lấy thẻ nhớ tôi cất trong túi áo khoác tới đây.”“Vâng.”Jepi đứng trong phòng làm việc, cầm áo khoác trên ghế, thò tay vào túi, móc ra được một cái thẻ SD.
Kinh qua huấn luyện là không nhìn ngang liếc dọc, đặt lại cái áo về chỗ cũ, nhanh chóng đi về hội trường.Không ai hay biết, dưới đáy túi áo của Tần Vịnh còn một cái thẻ nhớ khác.“Chủ tịch, thẻ nhớ của ngài.” Jepi cung kính đưa thẻ nhớ bằng hai tay, Tần Vịnh liếc mắt một cái thì phẩy tay “Cho vào máy chiếu chiếu lên đi.”“Vâng.”“Phát biểu đến đây kết thúc, tiếp đó chúng ta tìm hiểu tình hình phát triển của các chi nhánh công ty chúng ta trên toàn cầu.
Giờ phút này mọi người có thể ngồi trong hội trường tổng công ty thưởng thức, đây là vinh hạnh vô cùng to lớn.” Quản lý nào đó tuyên bố trầm bổng, ra hiệu cho dàn âm thanh hình ảnh phát hình.Máy chiếu từ từ bật lên, tiếng nhạc mào đầu như dự kiến không có.
Chân mày Tần Vịnh hơi giật, có cảm giác không ổn.Màn hình lớn đột nhiên nhảy ra hình hắn và Lâm Phàm, còn làm mấy động tác khoa trương buồn cười.“Nếu các ngươi thành tâm muốn biết”“Thì chúng ta xin sẵn lòng trả lời”“Để đề phòng thế giới bị phá hoại”“Phụt!”“Phụt!”Mấy quản lý cấp cao vừa diễn thuyết trước đó, miệng khô lưỡi rát đang uống nước, không hẹn mà cùng phun hết cam lồ trong miệng ra.Mọi người dưới đài im lặng đáng sợ trong mấy giây, liền bắt đầu huyên náo như lũ lụt.
Không ai chịu ai, sôi nổi bàn tán.Tần Vịnh hoàn hồn, đập bốp vào gáy Jepi đứng kế bên “Còn không mau tắt đi!”Trong lúc các quản lý và nhân viên chỉnh âm luốn cuống tay chân đóng lại, tiếng huyên náo của mọi người không giảm mà còn tăng.“Thì ra ông chủ còn có mặt bí mật này.”“Đúng thế, nhìn không ra đó, cứ tưởng là núi băng chứ.”“Ngược lại tôi không thấy ông ấy là núi băng, cứ cảm giác cao không với tới được.
Không ngờ còn ngốc hơn chồng tôi.”“Cái gì mà ngốc chứ, tôi thấy rất dễ thương ~ tôi càng thích ông tổng hơn.”“Tôi cũng thế tôi cũng thế.”“Cô gái đó là ai nhỉ, nhìn thấy quen quen.”“Không phải đồn ông tổng và tổng giám đốc Lâm là một cặp à? Sao nhảy đâu ra một cô gái?”……Mọi người bà tám hết sức hưng phấn, hết sức nhiệt tình.Toàn bộ người trong phòng bảo vệ đều đờ đẫn như khúc củi nhìn trừng trừng màn hình đã tối thui.“Đó… đó… có phải là Phàm tử không?” Anh An run rẩy chỉ vào màn hình, không dám tin vào mắt mình nữa.“Hình như là vậy.” Vẻ mặt Tiểu Hoàng cũng hết sức quái dị.
Tác giả :
Phạm Thu