Cô Vợ Của Ông Trùm Âu Mỹ
Chương 15
CÔ VỢ CỦA ÔNG TRÙM ÂU MỸ
#Chương_15
Anh không nói gì chỉ im lặng nhìn người con gái xinh đẹp như tiên nữ đang hôn mê trên chiếc giường trắng kia. Không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút nhói ở trong tim.
- " Lão đại thuộc hạ tin chắc rằng cô ấy sẽ tỉnh lại". Có lẽ Tuấn Thành cũng nhận ra được sự lo lắng của anh dành cho cô.
Trong đôi mắt màu hổ phách kia đang lo lắng cho một cô gái??? Có lẽ đây là lần đầu năm người bọn họ thấy anh như vậy.
- ------------2 tháng sau-------------
Đã hai tháng trôi qua cô vẫn cứ hôn mê như vậy. Tại sao cho tới giờ cô vẫn cứ hôn mê mãi vậy dường như cô không có dấu hiệu tỉnh lại.
- " Lão đại, ngài đi nghỉ ngơi một chút đi ạ". Tuấn Thành đứng cạnh anh nói.
-" Tuấn Thành chú nói xem tại sao đến giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại nữa? ". Anh vuốt tóc cô trầm giọng nói.
- " Thuộc hạ không rõ việc này thưa lão đại". Tuấn Thành nhìn anh nói.
- " Lão đại có một việc thuộc hạ thắc mắc xin mạo phép hỏi". Tuấn Thành e dè hỏi anh.
-" Hỏi đi". Anh lạnh lùng nói. Bàn tay vẫn thản nhiên vuốt mái tóc màu hạt dẻ của cô
- " Lão đại đã động lòng với cô ấy? ". Anh ta nhìn anh cất giọng nói.
Bất giác anh quay lại nhìn anh ta, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Động lòng? Một ông trùm Hắc đạo như anh cũng động lòng sau? Một người luôn lạnh lùng tàn ác mà có thê động lòng với một người con gái sau?.
-" Trong thế giới của chúng ta không có từ đó". Anh lạnh lùng nói.
Tuấn Thành chỉ lắc đầu cười trừ. Có lẽ lão đại của anh ta đã động lòng nhưng lại không nhận ra tình cảm của mình.
Lão đại vẫn không hề hay biết rằng từ khi cô bị hôn mê tới nay người vẫn không thể ngừng quan tâm đến cô. Mỗi khi ở bản doanh về lão đại liền đến thăm cô. Chẳng lẽ đó là lão đại lo cho thuộc hạ?.
Mặc dù anh ta có suy nghỉ đó nhưng lại chẳng dám nói với anh. Chuyện tình cảm của anh tốt hơn hết là nên để anh tự bản thân nhận ra. Anh ta thật sự không nên xen vào.
- ----------- 4 tháng sau ------------
Cô vẫn như vậy vẫn hôn mê trên chiếc giường ấy.
- " Lạc Y, cô cứ ngủ hoài như vậy sau? Lão đại thật sự rất lo lắng cho cô. Tôi theo lão đại hơn 15 năm rồi tôi chưa từng thấy lão đại lo lắng như vậy". Bảo Lâm ngồi cạnh cô quan sát tình hình của cô vừa nói.
- " 6 tháng rồi cô không muốn tỉnh dậy sau? Hay cô đang trách giận ai? Nè không có ai làm gì cô đâu nha". Anh ta vừa nói vừa cười nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô anh ta lại thấy lòng mình thêm khó xử.
-" Cô ấy sao rồi? ". Anh vừa về đến biệt thự là liền đi vào phòng của cô. Thấy Bảo Lâm đang quan sát tình trạng của cô anh liền hỏi.
- " Vẫn vậy vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại". Bảo Lâm nhìn anh nói
Anh không nói gì chỉ ngồi xuống cạnh cô. Bàn tay theo thói quen vuốt mái tóc của cô.
-" Em ngủ lâu như vậy không sợ thành heo sao? Sau em cứ ngủ hoài vậy? Em ngủ như vậy có biết đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện rồi không?". Anh thì thầm với cô Bảo Lâm chỉ biết lặng lẽ nhìn.
-" Em có biết không con gấu thường ngủ đông chỉ khoảng từ một đến hai tháng thôi. Còn em, em đã ngủ suốt 6 tháng, còn hơn cả gấu nữa". Anh vẫn thì thầm với cô. Bảo Lâm bên cạnh nhìn anh như sinh vật lạ?
Lúc thì anh nói cô sẽ thành heo. Còn bây giờ thì lại so sánh cô với gấu? Một lúc nữa anh sẽ so sánh với cái gì đây? Lão đại của anh ta đúng là bá đạo trên từng hạt gạo mà.
-" Lạc Y, tỉnh dậy đi em. Không có em tôi không có gối ôm. 6 tháng qua tôi không có gối ôm rồi.
Em đã ngủ suốt 180 ngày 4 320 giờ 259 200 phút 15 552 000 giây rồi. Mỗi một giây mỗi một phút tôi đều mong em tỉnh dậy.
Tỉnh dậy để tiếp tục làm gối ôm cho tôi". Anh nhìn cô nói khẽ bàn tay vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ của cô.
#Chương_15
Anh không nói gì chỉ im lặng nhìn người con gái xinh đẹp như tiên nữ đang hôn mê trên chiếc giường trắng kia. Không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút nhói ở trong tim.
- " Lão đại thuộc hạ tin chắc rằng cô ấy sẽ tỉnh lại". Có lẽ Tuấn Thành cũng nhận ra được sự lo lắng của anh dành cho cô.
Trong đôi mắt màu hổ phách kia đang lo lắng cho một cô gái??? Có lẽ đây là lần đầu năm người bọn họ thấy anh như vậy.
- ------------2 tháng sau-------------
Đã hai tháng trôi qua cô vẫn cứ hôn mê như vậy. Tại sao cho tới giờ cô vẫn cứ hôn mê mãi vậy dường như cô không có dấu hiệu tỉnh lại.
- " Lão đại, ngài đi nghỉ ngơi một chút đi ạ". Tuấn Thành đứng cạnh anh nói.
-" Tuấn Thành chú nói xem tại sao đến giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại nữa? ". Anh vuốt tóc cô trầm giọng nói.
- " Thuộc hạ không rõ việc này thưa lão đại". Tuấn Thành nhìn anh nói.
- " Lão đại có một việc thuộc hạ thắc mắc xin mạo phép hỏi". Tuấn Thành e dè hỏi anh.
-" Hỏi đi". Anh lạnh lùng nói. Bàn tay vẫn thản nhiên vuốt mái tóc màu hạt dẻ của cô
- " Lão đại đã động lòng với cô ấy? ". Anh ta nhìn anh cất giọng nói.
Bất giác anh quay lại nhìn anh ta, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Động lòng? Một ông trùm Hắc đạo như anh cũng động lòng sau? Một người luôn lạnh lùng tàn ác mà có thê động lòng với một người con gái sau?.
-" Trong thế giới của chúng ta không có từ đó". Anh lạnh lùng nói.
Tuấn Thành chỉ lắc đầu cười trừ. Có lẽ lão đại của anh ta đã động lòng nhưng lại không nhận ra tình cảm của mình.
Lão đại vẫn không hề hay biết rằng từ khi cô bị hôn mê tới nay người vẫn không thể ngừng quan tâm đến cô. Mỗi khi ở bản doanh về lão đại liền đến thăm cô. Chẳng lẽ đó là lão đại lo cho thuộc hạ?.
Mặc dù anh ta có suy nghỉ đó nhưng lại chẳng dám nói với anh. Chuyện tình cảm của anh tốt hơn hết là nên để anh tự bản thân nhận ra. Anh ta thật sự không nên xen vào.
- ----------- 4 tháng sau ------------
Cô vẫn như vậy vẫn hôn mê trên chiếc giường ấy.
- " Lạc Y, cô cứ ngủ hoài như vậy sau? Lão đại thật sự rất lo lắng cho cô. Tôi theo lão đại hơn 15 năm rồi tôi chưa từng thấy lão đại lo lắng như vậy". Bảo Lâm ngồi cạnh cô quan sát tình hình của cô vừa nói.
- " 6 tháng rồi cô không muốn tỉnh dậy sau? Hay cô đang trách giận ai? Nè không có ai làm gì cô đâu nha". Anh ta vừa nói vừa cười nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô anh ta lại thấy lòng mình thêm khó xử.
-" Cô ấy sao rồi? ". Anh vừa về đến biệt thự là liền đi vào phòng của cô. Thấy Bảo Lâm đang quan sát tình trạng của cô anh liền hỏi.
- " Vẫn vậy vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại". Bảo Lâm nhìn anh nói
Anh không nói gì chỉ ngồi xuống cạnh cô. Bàn tay theo thói quen vuốt mái tóc của cô.
-" Em ngủ lâu như vậy không sợ thành heo sao? Sau em cứ ngủ hoài vậy? Em ngủ như vậy có biết đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện rồi không?". Anh thì thầm với cô Bảo Lâm chỉ biết lặng lẽ nhìn.
-" Em có biết không con gấu thường ngủ đông chỉ khoảng từ một đến hai tháng thôi. Còn em, em đã ngủ suốt 6 tháng, còn hơn cả gấu nữa". Anh vẫn thì thầm với cô. Bảo Lâm bên cạnh nhìn anh như sinh vật lạ?
Lúc thì anh nói cô sẽ thành heo. Còn bây giờ thì lại so sánh cô với gấu? Một lúc nữa anh sẽ so sánh với cái gì đây? Lão đại của anh ta đúng là bá đạo trên từng hạt gạo mà.
-" Lạc Y, tỉnh dậy đi em. Không có em tôi không có gối ôm. 6 tháng qua tôi không có gối ôm rồi.
Em đã ngủ suốt 180 ngày 4 320 giờ 259 200 phút 15 552 000 giây rồi. Mỗi một giây mỗi một phút tôi đều mong em tỉnh dậy.
Tỉnh dậy để tiếp tục làm gối ôm cho tôi". Anh nhìn cô nói khẽ bàn tay vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ của cô.
Tác giả :
Bé Lỳ