Cô Vơ Cá Chép Thần Ngọt Ngào Như Mật
Chương 12: Giám đốc Mặc cảm thấy cực kì đau đớn
Đối diện với ánh mắt của Cẩm Lê, giám đốc Mặc có vẻ giống như một kẻ đáng thương đang bị bắt nạt, thân thể mập mập của hắn không chịu được, lùi về phía sau.
Lão sụt sịt mũi, rên rỉ: “Cô không thể làm thế này được!”
Cẩm Lê: “… tôi cảm thấy ông nên thanh tỉnh một chút”
Giám đốc Mặc mờ mịt: “Cái gì?”
Khuôn mặt Cẩm Lê lộ vẻ chê bai: “Nên có chút hiểu biết về bản thân đi, với cái nhan sắc này của ông, giả vờ đáng thương không hề có tác dụng đâu, chỉ khiến tôi muốn đánh ông hơn thôi”
Giám đốc Mặc: “…”
“Cô như này là phạm pháp!” Lão cao giọng nói “Nếu cô làm tổn thương tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát”
“Ông nói cái quái gì vậy!” Cẩm Lê chỉ vào mình, đứng thẳng “Tôi yếu đuối, mỹ miều như này sao có thể đánh nổi ông?”
Ánh mắt giám đốc Mặc tối lại.
Yếu đuối?
Mỹ miều?
Sợ là một đứa bên ngoài yếu đuối, bên trong cứng rắn thì có
Điều đáng sợ còn ở phía sau
Cẩm Lê nâng cằm: “Ông tự xem đi, trên người tôi, giống như đánh người khác không?”
Nghĩa là sao?
Giám đốc Mặc ngạc nhiên cúi đầu nhìn cơ thể mình
Mới đầu lão không hiểu ý của Cẩm Lê, xắn tay áo lên--- trên cánh tay trắng trắng không có gì ngoài mỡ.
Hửm?
Vết thương đâu?
Giám đốc mặt đột nhiên hiểu ý Cẩm Lê
Cho dù lão gọi cảnh sát, cảnh sáy cũng không nhìn ra trên cơ thể hắn có bất kì vết thương nào.
Hắn kinh ngạc nhìn Cẩm Lê: Người phụ nữ này, cô ta là ác quỷ sao?
Cẩm Lê dường như cảm nhận thấy sự hoảng loạn của hắn, nở nụ cười:
“Vì vậy, dù tôi có tính ở đây đánh chết ông, bệnh viện cũng không tìm được bất kì dấu vết thương nào~”
Giám đốc Mặc sợ hãi đái cả ra quần.
Tại sao… Bạch Cẩm Lê đột nhiên lại biến thành thế này?
Lão tự hỏi bản thân: Tại sao lão lại đi khiêu khích một con quỷ như vậy?
“Tôi, tôi…”
“Tôi đương nhiên lừa ông” Cẩm Lê đứng lên, cúi xuống bên cạnh giám đốc Mặc, cầm hợp đồng dơ trước mặt ngớ ra của lão lắc lắc.
Giám đốc Mặc theo quán tính nhìn cô, Cẩm Lê mỉm cười: “Tiểu tiên nữ lương thiện, xinh đẹp như ta, sao có thể giết người cái chuyện tàn bạo thế được”
“…”
Giám đốc Mặc “…”
Không phải chỉ là hủy bỏ hợp đồng sao
Ta kí!
Trợ lí rất có tâm ở ngoài tính thời gian cho tổng giám đốc nhà mình.
Mười phút, ba mươi phút, nửa tiếng,…
Hắn không nhịn được thở dài vì xúc động: Giám đốc Mặc không tồi nha! Bảo đao cũ nhưng chưa hỏng! Lần trước rõ ràng trong vòng một tiếng đã xong rồi.
Anh đang nghĩ, cửa đã được người bên trong mở ra.
Cẩm Lê duyên dáng bước khỏi căn phòng.
Trợ lý không nhịn được nhìn người cô: Hửm? Quần áo không xộc xệch, thậm trí còn không có nếp nhăn, kiểu tóc rất hoàn hảo, thâm trí cả son moi cũng không lem.
Thật sự không giống dáng vẻ vừa trải qua chuyện đó nha!
Hắn không nhịn được tiến lên phía trước: “Bạch tiểu thư…”
Cẩm Lê quay đầu liếc nhìn anh ta.
Lớn lên không ra sao.
Không có hứng thú trò chuyện.
Cô xua tay: “Anh đi gặp Mặc tổng đi, lão hình như tìm anh.”
Mặc tổng tìm mình!
Mặc dù rất muốn nói chuyện với người đẹp, nhưng rõ ràng bát cơm quan trọng hơn.
Trong lòng trợ lý tiếc nuối, nhưng vẫn bước nhanh vào phòng làm việc.
Ngay sau khi anh vào phòng làm việc, trợ ý ngơ một lúc: Chỉ thấy Mặc tổng như một con cá ướp muối, không đúng, làm gì có con cá ướp muối nào béo như thế. Chỉ thấy Mặc tổng nằm trên đất như một con lợn, trông nhợt nhạt, toát mồ hôi lạnh.
Bộ dạng thê thảm bị chà đạp.
Liên tưởng đến dáng vẻ tinh thần sảng khoái của Bạch tiểu thư, trợ lý kinh ngạc:
Chẳng lẽ, vừa nãy, không phải Mặc tổng chơi Bạch tiểu thư, mà là Bạch tiêu thư chơi Mặc tổng?
Mặc tổng: Ta tuyên bố, công việc của anh mất rồi!
Lão sụt sịt mũi, rên rỉ: “Cô không thể làm thế này được!”
Cẩm Lê: “… tôi cảm thấy ông nên thanh tỉnh một chút”
Giám đốc Mặc mờ mịt: “Cái gì?”
Khuôn mặt Cẩm Lê lộ vẻ chê bai: “Nên có chút hiểu biết về bản thân đi, với cái nhan sắc này của ông, giả vờ đáng thương không hề có tác dụng đâu, chỉ khiến tôi muốn đánh ông hơn thôi”
Giám đốc Mặc: “…”
“Cô như này là phạm pháp!” Lão cao giọng nói “Nếu cô làm tổn thương tôi, tôi sẽ gọi cảnh sát”
“Ông nói cái quái gì vậy!” Cẩm Lê chỉ vào mình, đứng thẳng “Tôi yếu đuối, mỹ miều như này sao có thể đánh nổi ông?”
Ánh mắt giám đốc Mặc tối lại.
Yếu đuối?
Mỹ miều?
Sợ là một đứa bên ngoài yếu đuối, bên trong cứng rắn thì có
Điều đáng sợ còn ở phía sau
Cẩm Lê nâng cằm: “Ông tự xem đi, trên người tôi, giống như đánh người khác không?”
Nghĩa là sao?
Giám đốc Mặc ngạc nhiên cúi đầu nhìn cơ thể mình
Mới đầu lão không hiểu ý của Cẩm Lê, xắn tay áo lên--- trên cánh tay trắng trắng không có gì ngoài mỡ.
Hửm?
Vết thương đâu?
Giám đốc mặt đột nhiên hiểu ý Cẩm Lê
Cho dù lão gọi cảnh sát, cảnh sáy cũng không nhìn ra trên cơ thể hắn có bất kì vết thương nào.
Hắn kinh ngạc nhìn Cẩm Lê: Người phụ nữ này, cô ta là ác quỷ sao?
Cẩm Lê dường như cảm nhận thấy sự hoảng loạn của hắn, nở nụ cười:
“Vì vậy, dù tôi có tính ở đây đánh chết ông, bệnh viện cũng không tìm được bất kì dấu vết thương nào~”
Giám đốc Mặc sợ hãi đái cả ra quần.
Tại sao… Bạch Cẩm Lê đột nhiên lại biến thành thế này?
Lão tự hỏi bản thân: Tại sao lão lại đi khiêu khích một con quỷ như vậy?
“Tôi, tôi…”
“Tôi đương nhiên lừa ông” Cẩm Lê đứng lên, cúi xuống bên cạnh giám đốc Mặc, cầm hợp đồng dơ trước mặt ngớ ra của lão lắc lắc.
Giám đốc Mặc theo quán tính nhìn cô, Cẩm Lê mỉm cười: “Tiểu tiên nữ lương thiện, xinh đẹp như ta, sao có thể giết người cái chuyện tàn bạo thế được”
“…”
Giám đốc Mặc “…”
Không phải chỉ là hủy bỏ hợp đồng sao
Ta kí!
Trợ lí rất có tâm ở ngoài tính thời gian cho tổng giám đốc nhà mình.
Mười phút, ba mươi phút, nửa tiếng,…
Hắn không nhịn được thở dài vì xúc động: Giám đốc Mặc không tồi nha! Bảo đao cũ nhưng chưa hỏng! Lần trước rõ ràng trong vòng một tiếng đã xong rồi.
Anh đang nghĩ, cửa đã được người bên trong mở ra.
Cẩm Lê duyên dáng bước khỏi căn phòng.
Trợ lý không nhịn được nhìn người cô: Hửm? Quần áo không xộc xệch, thậm trí còn không có nếp nhăn, kiểu tóc rất hoàn hảo, thâm trí cả son moi cũng không lem.
Thật sự không giống dáng vẻ vừa trải qua chuyện đó nha!
Hắn không nhịn được tiến lên phía trước: “Bạch tiểu thư…”
Cẩm Lê quay đầu liếc nhìn anh ta.
Lớn lên không ra sao.
Không có hứng thú trò chuyện.
Cô xua tay: “Anh đi gặp Mặc tổng đi, lão hình như tìm anh.”
Mặc tổng tìm mình!
Mặc dù rất muốn nói chuyện với người đẹp, nhưng rõ ràng bát cơm quan trọng hơn.
Trong lòng trợ lý tiếc nuối, nhưng vẫn bước nhanh vào phòng làm việc.
Ngay sau khi anh vào phòng làm việc, trợ ý ngơ một lúc: Chỉ thấy Mặc tổng như một con cá ướp muối, không đúng, làm gì có con cá ướp muối nào béo như thế. Chỉ thấy Mặc tổng nằm trên đất như một con lợn, trông nhợt nhạt, toát mồ hôi lạnh.
Bộ dạng thê thảm bị chà đạp.
Liên tưởng đến dáng vẻ tinh thần sảng khoái của Bạch tiểu thư, trợ lý kinh ngạc:
Chẳng lẽ, vừa nãy, không phải Mặc tổng chơi Bạch tiểu thư, mà là Bạch tiêu thư chơi Mặc tổng?
Mặc tổng: Ta tuyên bố, công việc của anh mất rồi!
Tác giả :
Tố Thủ Chiết Chi