Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời
Chương 11: Ân nhân, anh cưới tôi đi?
Người không biết bơi như Tô Thịnh Hạ một khi rơi vào trong nước, chỉ số IQ nhanh chóng trở về con số 0, hai cánh tay không có trật tự ở trong nước vẫy đập lung tung.
Muốn nói chỉ số IQ đã mất hết toàn bộ thì cũng không hẳn là vậy.
Bên trong tiềm thức vẫn cứ nhớ đến mấy hình ảnh mà bản thân đã liều cái mạng nhỏ này chụp được, người càng lúc càng bị nước chiếm lấy, cánh tay vẫn còn liều mạng giơ cao lên khỏi mặt nước, thề sống chết bảo vệ bằng được những bức ảnh của soái ca.
Cứ đùa, cô vẫn chưa đưa cho Phó Tư Minh xem.
Cô vẫn chưa ở trước mặt Phó Tư Minh khoe khoang gì, sao có thể cho phép bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển như thế?
Nước tràn vào càng lúc càng nhiều, mắt nhìn bản thân sắp bị chìm toàn bộ, điện thoại không bảo vệ được nữa, cuối cùng Tô tiểu thư ré to cổ họng dưới ý thức mơ hồ:
Cứu mạng!!"
Thanh âm cứu mạng này nghe không vội vàng chút nào, vừa mở miệng, nước trong hồ liền ào ào tràn vào miệng. Cổ họng Tô Thịnh Hạ đau như kim chích, không thể phát ra một chút thanh âm nào nữa.
Một cánh tay vẫy vẫy trên mặt hồ, cánh tay còn lại đã từ bỏ sự đấu tranh cuối cùng, buông tay xuống, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ cuối cùng.
Mình thế mà lại chết sớm vậy sao?
Trong nháy mắt như có tia điện xẹt qua, một thân ảnh màu xanh lục vươn người lên nhảy xuống!
Hình bóng khoẻ mạnh đó đang nhún người trong chớp mắt, uốn lượn như cá ở ngoài khơi sóng lớn tung tăng bay lượn, động tác nhanh nhẹn, hoàn mĩ đến không có khe hở nào.
Ầm!!
Lãnh Dạ Thần đang lúc mọi người vẫn chưa phản ứng lại đã bổ nhào vào trong hồ nước! Quân nhân nhạy bén, quả quyết, uy vũ, ở trong khoảnh khắc này liền phát huy sâu sắc.
Hai mắt Tô Thịnh Hạ nháy mắt một chút mơ mơ màng màng, chỉ phát giác ra được toàn thân đã không còn một chút khí lực nào, cơ thể mềm mại như thế nấp vào vòng ôm dày rộng, trước khi chìm vào hôn mê, dư quang nơi đấy mắt nhìn thấy được gương mặt đẹp trai nghịch thiên, ánh mắt đầy lo lắng.
Như thiên thần hạ phàm, kéo cô từ chỗ chết trở lại, chính là lão đại bộ đội đặc chiến Phi Điểu Lãnh Dạ Thần.
Trước khi lâm vào hôn mê, khóe môi Tô tiểu thư nhấc lên một vòng cung nhàn nhạt người ngoài khó mà biết được.
Lãnh Dạ Thần là người nào cơ chứ? Anh chính là chiến sĩ thâm niên đã trải qua biết bao nhiêu cuộc huấn luyện dã ngoại sinh tồn với cường độ cùng độ khó rất cao, anh đã chỉ huy vô số buổi diễn tập quân sự của sĩ quan cấp cao.
Đổi lại cứu một cô gái rơi xuống nước, đương nhiên là chuyện nhỏ rồi.
Đôi tay kiềm nén lực đè ép khoang ngực của thiếu nữ đang hôn mê, từng chút một, lực đạo kiểm soát vừa ổn định vừa chính xác.
Hoàn toàn không cần làm hô hấp nhân tạo, Tô tiểu thư đã tự tỉnh dậy.
Khụ khụ! Khụ khụ!
Toàn thân Tô tiểu thư ẩm ước, ra sức ho ra phần nước còn ở trong bụng, chậm chạp mở mắt ra.
Tầm mắt dần dần rõ ràng, con ngươi dần dần tập trung lại bóng người trước mắt, Tô tiểu thư cười ngây dại:
Ân nhân, anh thật đẹp trai....
Sắc mặt Lãnh Dạ Thần ngay tức khắc liền cháy đen, bộ mặt lạnh lùng cương quyết không bắt được vẻ mặt dư thừa nào, anh đang quỳ gối dưới đất, cánh tay để trên xương bánh trậu, nước từ đầu ngón tay và ngọn tóc từng giọt từng giọt chảy xuống.
Tô tiểu thư ngây ngốc nhìn khuôn mặt sắc sảo như điêu khắc của Lãnh Dạ Thần, trái tim thình thịch một cái đập cực nhanh.
Mười bảy năm qua, cô lần đầu tiên phát hiện được thì ra trái tim cô lại có thể dũng mãnh như vậy.
Bặm hai cánh môi có chút trắng bệt, Tô tiểu thư không quản mọi người lần lượt vây quanh xem chuyện gì đã xảy ra, da mặt dày nói:
Ân nhân, anh ôm tôi ngồi dậy đi.
Mặt Lãnh Dạ Thần vừa nãy mới cháy đen giờ đây đã chuyển thành đen như đáy nồi. Ở bên cạnh mọi người đứng vây xem nhìn thấy quân hàm của anh, không một ai dám lên tiếng nói, không một ai dám chủ động tiên phong làm bãi mìn, đặc biệt là lúc Lãnh Dạ Thần ngước mắt nhìn lên, ánh mắt lạnh băng sâu thẳm cùng nghiêm túc, liền tức khắc đem đám người đang vây xem đuổi ra xa hơn 10 mét.
Mẹ nó, cái đám người này lại hiểu ánh mắt anh thành gì rồi? Ý của anh vừa nãy là hi vọng có người chủ động qua đây giúp đỡ mà.
Thôi vậy, Lãnh Dạ Thần đành phải cong người ôm Tô tiểu thư dậy, động tác không vội vàng chút nào.
Quần áo của mùa hè nên rất mỏng, Tô tiểu thư lại mặc áo khoác màu nhạt bị nước thấm vào ướt hết hoàn toàn, quần áo dính sát vào người, ban đầu vốn là không phân biệt được giới tính với thân hình lép kẹp đó, thế mà vẻ bề ngoài lại hiện ra một chút đường cong lờ mờ.
Làn da phấn hồng dưới tay áo sơ mi ngắn, bảo bảo mềm mại đáng yêu ngăn cách bởi lớp áo mỏng lộ ra đường nét mơ hồ.
Một chút thịt trước ngực lướt nhẹ qua, để nói là không cẩn thận nhìn thấy hết tất cả thì cũng không hẳn, nói không có thì Lãnh Dạ Thần vừa cúi đầu ánh mắt liền đúng lúc liếc đến khe rãnh mờ nhạt trước ngực.
Thịch!
Sau lúc “phi lễ chớ nhìn”, Lãnh thiếu đưa tay theo phản xạ có điều kiện của nam nhân bình thường, lại đẩy Tô tiểu thư ra!
Anh có bệnh gì à!
Mông của Tô tiêu thư liền tiếp đất, sau lưng liền đau, miệng la mắng ầm lên.
Mắng xong một hồi liền định thần lại, cúi đầu ….. WTF!
Quần áo của cô hoàn toàn bị nước thấm nhìn thấy hết cả rồi.
GÀO THÉT
Ánh mắt Lãnh Dạ Thần nhìn sang hướng khác, tư thế thẳng tắp thong thả đứng dậy, như người không có chuyện gì kìm giọng lạnh lùng lên tiếng:
Cô đã không việc gì rồi.
Tô tiểu thư nắm chặt tay lại:
Làm sao mà không có chuyện gì chứ! Anh đã nhìn thấy hết tất cả của tôi rồi! Phù Phù! Anh phải chịu trách nhiệm với tôi!
Nhìn thấy hết??
Chịu trách nhiệm??
Ánh mắt thâm sâu nham hiểm, nhăn mày cười:
Cô nói cái gì?
Ban đầu cứ nghĩ là nha đầu không biết trời cao đất dày này sẽ bị anh dùng vũ lực dọa chạy, nào ngờ, Tô tiểu thư thân thể bị tổn hại nhưng tinh thần lại mạnh mẽ chống tay lên bãi cỏ lung lay đứng lên, giương cao cái cằm xinh xắn.
Đôi mắt trừng lớn từng lời từng chữ mang theo chút ngang ngược bướng bỉnh của đứa trẻ gào lên:
Anh, phải cưới tôi.
-------
Dịch + biên tập: Linh Châu
Team: Con rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 27/03/18