Cô Vợ Bí Ẩn
Chương 70: Anh Là Bạn Trai Của Chị Ấy Ạ?
Ăn trưa xong, Bạch Lăng Diệp trở lại bệnh viện, buổi chiều nay cô phải tham gia một cuộc hội thảo của bệnh viện.
Đến khi dự hội thảo xong đã là nửa buổi, Bạch Lăng Diệp uể oải trở về phòng làm việc.
Bạch Lăng Diệp tiện tay cầm một quyển bệnh án bệnh nhân mới lên xem, lúc này cô mới chú ý tới, bệnh án này là của một đứa trẻ, thằng bé mới bảy tuổi, từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh.
Những đứa trẻ như vậy cũng không phải là trường hợp hiếm, nhưng điều đặc biệt của đứa trẻ này chính là cậu bé còn có một chứng bệnh khác, chính là hội chứng máu khó đông, một khi làm phẫu thuật thì nguy cơ tử vong sẽ rất cao.
Bạch Lăng Diệp lật dở mấy trang giấy sau cùng cô quyết định cô sẽ tiếp nhận bệnh nhân này.
Sau khi xem tỉ mỉ lại bệnh án của cậu bé, cô liền cầm bệnh án đến tìm Lăng Hạo Thiên có lẽ trường hợp này cần anh hỗ trợ cô, dù sao thì chuyên môn của cô cũng chỉ là làm phẫu thuật, vẫn còn một số vấn đề cần người có chuyên môn về bệnh máu khó đông.
Lăng Hạo Thiên sau khi xem xong bệnh án thì trầm tư suy nghĩ, "Được rồi, về trường hợp này, tôi sẽ tìm thêm chuyên gia về huyết học đến hỗ trợ cho cô, bây giờ chúng ta đi thăm cậu bé trước đã!"
"Ừm!" Bạch Lăng Diệp gật đầu cùng Lăng Hạo Thiên đi thăm cậu bé.
Cậu bé bề ngoài trông rất gầy, nhưng trên khuôn mặt sán lạn của cậu lại tràn ngập nụ cười khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Vừa thấy cô bước vào, cậu bé đã cười tươi như hoa nhìn cô hỏi: "Chị ơi, chị chính là bác sĩ sẽ điều trị cho em sao?"
Bạch Lăng Diệp ngơ ngác mấy giây trước nụ cười của cậu bé sau đó cô gật đầu mỉm cười nói: "Đúng vậy, sau này chị chính là bác sĩ điều trị cho em, em thấy trong người thế nào rồi?"
"Dạ, em vẫn ổn!" Cậu bé mỉm cười đáp, sau đó quay sang nhìn mẹ mình nói, "Mẹ ơi, con muốn ăn trái cây, mẹ đi mua giúp con được không?"
Mẹ cậu bé nghe vậy liền đứng dậy nói: "Vậy con ở đây với bác sĩ một chút, mẹ ra ngoài mua chút trái cây rồi sẽ quay lại ngay!"
Bạch Lăng Diệp im lặng nhìn cậu bé, hình như cậu bé đang cố ý muốn mẹ mình đi ra ngoài thì phải.
Mẹ cậu đi rồi, cậu mới ngẩng đầu nhìn Bạch Lăng Diệp: "Chị ơi, chị nói cho em biết đi, bệnh của em rất khó chữa phải không?"
Bạch Lăng Diệp kinh ngạc nhìn cậu bé, đây là câu hỏi mà một cậu bé nên hỏi sao?
Cô vội vã phủ nhận: "Không có, em yên tâm đi, chị nhất định sẽ chữa khỏi cho em!"
"Chị, chị không cần phải an ủi em như vậy đâu, đây đã là bệnh viện thứ bảy mà em tới rồi, những bệnh viện trước đây đều nói bệnh của em rất khó để chữa trị cho nên chị không cần phải nói dối em đâu!"
Bạch Lăng Diệp trầm tư, cô không ngờ một đứa nhỏ như vậy lại có những suy nghĩ trưởng thành như thế.
Lăng Hạo Thiên đứng bên cạnh cô cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng anh rất nhanh liền đi tới bên cạnh cậu bé, vỗ vỗ vai cậu: "Này nhóc, chị ấy không có nói dối nhóc đâu, cô ấy đã nói là sẽ chữa khỏi cho nhóc thì nhất định sẽ làm được, nhóc yên tâm đi!"
"Thật sao ạ?" mắt cậu bé sáng lên nhưng rất nhanh lại trầm xuống, "Nhưng mà, trước đây mấy bác sĩ đều nói bệnh của em rất khó để chữa trị!"
"Này nhóc, bọn họ nói vậy là vì bọn họ không giỏi giang hiểu không, em xem người đứng trước mặt em chính là một trong những bác sĩ giỏi nhất thế giới đấy!" Nói rồi anh đưa tay chỉ về phía Bạch Lăng Diệp.
"Thật sao? Chị thật sự có thể chữa khỏi cho em sao?" cậu bé ngước cái đầu nhỏ lên nhìn Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp thấy thế vội vàng tiến đến xoa đầu cậu bé: "Ừm, yên tâm đi chị nhất định sẽ chữa khỏi cho em!"
Cuối cùng cũng đã xoa dịu được tâm lý lo lắng của cậu bé rồi, hai người lại tiếp tục trò chuyện thêm mấy câu nữa cùng cậu bé.
Bỗng cậu bé đột nhiên nhìn Lăng Hạo Thiên và hỏi: "Anh ơi, anh là bạn trai của chị ấy ạ?"
Lăng Hạo Thiên và Bạch Lăng Diệp vừa nghe liền không nhịn được mà nhìn cậu bé.
Lăng Hạo Thiên cười cười hỏi cậu bé: "Này nhóc, vì sao em lại hỏi như vậy?"
"Vì thái độ của anh luôn sùng bái chị ấy, hơn nữa anh còn luôn nói tốt cho chị ấy!"
Lăng Hạo Thiên ho khan vài tiếng rồi cười nói: "Nhóc con, em hiểu lầm rồi, anh không phải bạn trai của chị ấy, bọn anh chỉ là bạn bè, hơn nữa anh đã có bạn gái rồi!"
Hai mắt cậu bé bỗng sáng rực, cậu bé quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp hỏi: "Vậy chị ơi, chị đã có bạn trai chưa ạ?"
"Khụ! Khụ!" Bạch Lăng Diệp kinh ngạc trước câu hỏi của cậu bé. Một cậu nhóc như vậy hỏi cô chuyện này để làm gì?
Đúng lúc này mẹ cậu bé đi mua trái cây đã trở về, bà ấy xách túi trái cây đi vào phòng, "Mộc Phong, mẹ mua trái cây về cho con rồi đây!"
"Nếu mẹ em đã về rồi thì em nghỉ ngơi đi nhé, bọn chị đi đây!" Bạch Lăng Diệp nói xong vẫy tay tạm biệt với cậu bé rồi cùng Lăng Hạo Thiên đi ra ngoài.
Đến khi dự hội thảo xong đã là nửa buổi, Bạch Lăng Diệp uể oải trở về phòng làm việc.
Bạch Lăng Diệp tiện tay cầm một quyển bệnh án bệnh nhân mới lên xem, lúc này cô mới chú ý tới, bệnh án này là của một đứa trẻ, thằng bé mới bảy tuổi, từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh.
Những đứa trẻ như vậy cũng không phải là trường hợp hiếm, nhưng điều đặc biệt của đứa trẻ này chính là cậu bé còn có một chứng bệnh khác, chính là hội chứng máu khó đông, một khi làm phẫu thuật thì nguy cơ tử vong sẽ rất cao.
Bạch Lăng Diệp lật dở mấy trang giấy sau cùng cô quyết định cô sẽ tiếp nhận bệnh nhân này.
Sau khi xem tỉ mỉ lại bệnh án của cậu bé, cô liền cầm bệnh án đến tìm Lăng Hạo Thiên có lẽ trường hợp này cần anh hỗ trợ cô, dù sao thì chuyên môn của cô cũng chỉ là làm phẫu thuật, vẫn còn một số vấn đề cần người có chuyên môn về bệnh máu khó đông.
Lăng Hạo Thiên sau khi xem xong bệnh án thì trầm tư suy nghĩ, "Được rồi, về trường hợp này, tôi sẽ tìm thêm chuyên gia về huyết học đến hỗ trợ cho cô, bây giờ chúng ta đi thăm cậu bé trước đã!"
"Ừm!" Bạch Lăng Diệp gật đầu cùng Lăng Hạo Thiên đi thăm cậu bé.
Cậu bé bề ngoài trông rất gầy, nhưng trên khuôn mặt sán lạn của cậu lại tràn ngập nụ cười khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Vừa thấy cô bước vào, cậu bé đã cười tươi như hoa nhìn cô hỏi: "Chị ơi, chị chính là bác sĩ sẽ điều trị cho em sao?"
Bạch Lăng Diệp ngơ ngác mấy giây trước nụ cười của cậu bé sau đó cô gật đầu mỉm cười nói: "Đúng vậy, sau này chị chính là bác sĩ điều trị cho em, em thấy trong người thế nào rồi?"
"Dạ, em vẫn ổn!" Cậu bé mỉm cười đáp, sau đó quay sang nhìn mẹ mình nói, "Mẹ ơi, con muốn ăn trái cây, mẹ đi mua giúp con được không?"
Mẹ cậu bé nghe vậy liền đứng dậy nói: "Vậy con ở đây với bác sĩ một chút, mẹ ra ngoài mua chút trái cây rồi sẽ quay lại ngay!"
Bạch Lăng Diệp im lặng nhìn cậu bé, hình như cậu bé đang cố ý muốn mẹ mình đi ra ngoài thì phải.
Mẹ cậu đi rồi, cậu mới ngẩng đầu nhìn Bạch Lăng Diệp: "Chị ơi, chị nói cho em biết đi, bệnh của em rất khó chữa phải không?"
Bạch Lăng Diệp kinh ngạc nhìn cậu bé, đây là câu hỏi mà một cậu bé nên hỏi sao?
Cô vội vã phủ nhận: "Không có, em yên tâm đi, chị nhất định sẽ chữa khỏi cho em!"
"Chị, chị không cần phải an ủi em như vậy đâu, đây đã là bệnh viện thứ bảy mà em tới rồi, những bệnh viện trước đây đều nói bệnh của em rất khó để chữa trị cho nên chị không cần phải nói dối em đâu!"
Bạch Lăng Diệp trầm tư, cô không ngờ một đứa nhỏ như vậy lại có những suy nghĩ trưởng thành như thế.
Lăng Hạo Thiên đứng bên cạnh cô cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng anh rất nhanh liền đi tới bên cạnh cậu bé, vỗ vỗ vai cậu: "Này nhóc, chị ấy không có nói dối nhóc đâu, cô ấy đã nói là sẽ chữa khỏi cho nhóc thì nhất định sẽ làm được, nhóc yên tâm đi!"
"Thật sao ạ?" mắt cậu bé sáng lên nhưng rất nhanh lại trầm xuống, "Nhưng mà, trước đây mấy bác sĩ đều nói bệnh của em rất khó để chữa trị!"
"Này nhóc, bọn họ nói vậy là vì bọn họ không giỏi giang hiểu không, em xem người đứng trước mặt em chính là một trong những bác sĩ giỏi nhất thế giới đấy!" Nói rồi anh đưa tay chỉ về phía Bạch Lăng Diệp.
"Thật sao? Chị thật sự có thể chữa khỏi cho em sao?" cậu bé ngước cái đầu nhỏ lên nhìn Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp thấy thế vội vàng tiến đến xoa đầu cậu bé: "Ừm, yên tâm đi chị nhất định sẽ chữa khỏi cho em!"
Cuối cùng cũng đã xoa dịu được tâm lý lo lắng của cậu bé rồi, hai người lại tiếp tục trò chuyện thêm mấy câu nữa cùng cậu bé.
Bỗng cậu bé đột nhiên nhìn Lăng Hạo Thiên và hỏi: "Anh ơi, anh là bạn trai của chị ấy ạ?"
Lăng Hạo Thiên và Bạch Lăng Diệp vừa nghe liền không nhịn được mà nhìn cậu bé.
Lăng Hạo Thiên cười cười hỏi cậu bé: "Này nhóc, vì sao em lại hỏi như vậy?"
"Vì thái độ của anh luôn sùng bái chị ấy, hơn nữa anh còn luôn nói tốt cho chị ấy!"
Lăng Hạo Thiên ho khan vài tiếng rồi cười nói: "Nhóc con, em hiểu lầm rồi, anh không phải bạn trai của chị ấy, bọn anh chỉ là bạn bè, hơn nữa anh đã có bạn gái rồi!"
Hai mắt cậu bé bỗng sáng rực, cậu bé quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp hỏi: "Vậy chị ơi, chị đã có bạn trai chưa ạ?"
"Khụ! Khụ!" Bạch Lăng Diệp kinh ngạc trước câu hỏi của cậu bé. Một cậu nhóc như vậy hỏi cô chuyện này để làm gì?
Đúng lúc này mẹ cậu bé đi mua trái cây đã trở về, bà ấy xách túi trái cây đi vào phòng, "Mộc Phong, mẹ mua trái cây về cho con rồi đây!"
"Nếu mẹ em đã về rồi thì em nghỉ ngơi đi nhé, bọn chị đi đây!" Bạch Lăng Diệp nói xong vẫy tay tạm biệt với cậu bé rồi cùng Lăng Hạo Thiên đi ra ngoài.
Tác giả :
Tuyết Thảo