Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu
Chương 45: Làm ơn không đả kích của trái tim thủy tinh của em
Tần Dĩ Duyệt bận rộn cả một ngày, tan tầm trên đường về nhà thì đi ngang qua cửa hàng tinh phẩm cô thường hay ghé qua, nên liền dừng xe trước cửa hàng đó.
Chủ tiệm là một ông lão đã hơn 70 tuổi. Ông rất thích làm một vài món thủ công, thứ nào thứ nấy đều rất đặc biệt.
Cô mua không ít.
"Hoan nghênh quang lâm." Âm thanh già nua từ phía sau quầy hàng vang lên.
" Mạc lão, ông khỏe."
"Tần tiểu thư. Cô cũng khỏe tốt, đã lâu không gặp cô rồi." Ông lão từ sau quầy đứng lên. Cười tủm tỉm mà nhìn cô.
"Gần đây cháu không thấy ông mở cửa."
"Tôi đang bận mấy chuyện xuất ngoại. Con rể cùng con gái tôi để cho tôi cùng bạn già đi nước Mỹ dưỡng lão. Ngày mốt lên máy bay, hôm nay là ngày cuối cùng tôi mở cửa tiệm, cô nhìn xem có cái nào thấy thích. Tôi xem như là tặng quà cho cô."
"Tâm ý của ông cháu nhận được rồi, không phải chọn đồ cho cháu, mà là cho con của cháu đấy."
"Thì ra là thế. Cô tùy tiện xem nhé." Mạc lão nói xong. Một lần nữa trở lại sau quầy hàng bận rộn.
Tần Dĩ Duyệt ở trong tiệm dạo qua một vòng, mua một tòa biệt thự làm bằng gỗ cùng một mô hình cơ thể người.
Người học y và pháp y thường xuyên phải dùng mô hình như vậy, nhưng cái mô hình cơ thể người tinh xảo như vậy lại được bán trong cửa hàng tinh phẩm này thật sự khiến cô bất ngờ.
Tần Dĩ Duyệt mang thứ đó, mang đến quầy hàng tính tiền. Mạc lão thấy thế cười nói: "Cô thật đúng là người có duyên. Nhiều món đồ như vậy nhưng lại hết lần này tới lần khác chọn lấy mô hình cơ thể người."
"Ồ, có câu chuyện gì sao ạ?"
"Chủ nhân của cái mô hình này là một pháp y, lúc đó cô ấy sau khi kết hôn lấy nó đưa cho người em trai bị què chân của mình. Khiến cho em trai của cô ấy vì vô cùng yêu thích mô hình cơ thể này, biến nó trở thành phương hướng của cậu ta trong tương lai. Hiện tại em trai của cô ấy đã trưởng thành rồi, em trai cô ấy đem cái mô hình cơ thể này đưa cho tôi. Xem như đó là lời cảm ơn vàng ngọc vì tôi đã giúp đỡ chị gái cậu ta. Tôi cảm thấy được cái mô hình này rất có ý nghĩa, cho nên đem trưng ở cửa hàng. Vừa vặn là cô gần đây cũng vừa kết hôn, hi vọng cái mô hình người này cũng có thể mang cho cô những chuyện tốt lành."
Tần Dĩ Duyệt không biết còn có câu chuyện như vậy."Tâm ý cháu nhận được rồi, nhưng món đồ này cháu không thể nhận không được."
Cô không thích thiếu nợ người khác, mặc dù là lễ vật của ông lão, cô cũng không quá muốn nhận.
Nếu như Mạc lão còn ở nơi này, phần nhân tình này cô sau này còn có cơ hội trả hết.
Cô biết rõ nhân tình trả không được, cô còn cảm kích, sẽ có chút ý tứ chiếm tiện nghi của người.
Mạc lão cũng không có lại kiên trì, cho Tần Dĩ Duyệt một cái giá.
Tần Dĩ Duyệt đem tiền gửi cho ông, trước khi đi ra ngoài cười nói: "Mạc lão, sau này gặp lại, cầu chúc ông thuận buồm xuôi gió."
"Cảm ơn, sẽ gặp lại."
Tần Dĩ Duyệt sau khi ra khỏi cửa hàng tinh phẩm, thì lên xe về nhà.
Lúc trở lại biệt thự, Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo đã ở nhà rồi.
Tiểu Bảo tinh thần so buổi sáng tốt hơn nhiều, con mắt tròn căng mà nhìn cô, còn hướng cô quơ quơ bàn tay nhỏ của mình.
Tần Dĩ Duyệt ngồi vào bên cạnh Tiểu Bảo, đem túi quà tặng đặt tới cạnh Tiểu Bảo, "Đây là Mẹ mua cho con đấy, con nhìn xem có thích hay không."
Tiểu Bảo mắt sáng rực lên, hai cái tay con béo béo thò tay trong túi, đem biệt thự cùng mô hình cơ thể người ra.
Nhóc vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào khung xương cơ thể kia, con mắt giống như thủy tinh bồ đào lòe lòe sáng lên.
"Mô hình người này khung xương có thể tự do tách rời. Chủ cũ của nó là pháp y, cô ấy có một người em trai bị bại liệt bẩm sinh, ở trường học thường xuyên bị bạn học khi dễ, cô ấy không thể mỗi thời mỗi khắc ở bên cạnh em trai mình mà bảo vệ cậu ấy, nên cô ấy đã đem khung xương người trước kia của mình đưa cho cậu em trai, để cho cậu em trai đó có thể chính mình bảo vệ mình. Em trai của cô ấy hiện tại đã trưởng thành rồi, cậu ta đem khung xương người này tặng cho cửa hành tinh phẩm mẹ thường đến. Hiện tại mẹ lấy nó tặng cho con, được không?" Tần Dĩ Duyệt ôn nhu nói.
Cô không có đem Tiểu Bảo trở thành trẻ con, mà là đem nhóc trở thành một người trưởng thành mà đối đãi.
Cô tin rằng Hạ Kiều Yến phần lớn thời gian cũng là làm như vậy, cho nên mới có thể dưỡng thành Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ như vậy đã có được tính cách độc lập tự chủ rồi.
Tiểu Bảo hiển nhiên rất là thoả mãn khi cô giải thích kỹ càng, cầm ipad nhỏ đánh mấy chữ, "Cảm ơn mẹ."
"Quan trọng là con thích."
Tiểu Bảo tay thịt nhẹ nhàng vuốt cái khung xương không tính lớn kia, còn hướng với Hạ Kiều Yến từ trên lầu xuống lắc đầu.
Hạ Kiều Yến hỏi: "Con nhận quà của Mẹ, nói cám ơn sao?"
Tiểu Bảo nhẹ gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt cười nói: "Em đi xem phòng bếp có cơm hay không."
"Lưu thẩm hôm nay quay lại nhà chính rồi." Hạ Kiều Yến nói.
"Hả? Chúng ta đây ba người cùng một chỗ xuống bếp được không? Bảo bối, con muốn cùng một chỗ làm bánh ngọt không? Mẹ biết làm một ít bánh ngọt."
Tiểu Bảo con mắt lóe sáng mà nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Hạ Kiều Yến gặp vẻ mặt kích động của hai người, khóe miệng không khỏi cong lên, nói: "Vậy thì chúng ta cùng làm nào."
Tần Dĩ Duyệt một tay ôm lấy Tiểu Bảo hướng phòng bếp chạy tới, Hạ Kiều Yến đi theo phía sau bọn họ, tìm trong tủ đựng hai cái tạp dề chưa xé bao.
Tần Dĩ Duyệt trực tiếp ôm Tiểu Bảo ngồi lên bàn lớn của phòng bếp, nhận lấy tạp dề Hạ Kiều Yến đưa cho, mặc lên trên người.
Sau đó, bắt đầu tìm tài liệu làm bánh ngọt.
Cô ở một bên tìm vừa nói: "Em nếu ở nhà làm những chuyện này, cảm giác sẽ bị mẹ em đuổi khỏi phòng bếp, bà ấy cảm thấy em chuyện gì cũng sẽ không làm tốt nhất. Mẹ không hiểu tại sao con gái của mẹ lại có thể thông minh đến như vậy, xem bà làm bánh ngọt hai mươi mấy năm, còn học không được thì đúng là kỳ quái. Nhưng lúc em vừa làm, đúng là khó ăn muốn chết."
Hạ Kiều Yến ở bên cạnh cô xử lý nguyên liệu nấu ăn, nghe Tần Dĩ Duyệt nói lại nhảm, lại tuyệt nhiên không phiền.
Tần Dĩ Duyệt đem bột mì đặt tới trước mặt Tiểu Bảo, "Bảo bối, con tùy ý nhào nặn."
Tiểu Bảo lập tức vung cánh tay, xắn tay áo mà bắt đầu làm.
Tần Dĩ Duyệt cười nhìn nhóc, lại nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến xử lý nguyên liệu nấu ăn tay làm vô cùng thành thạo, không có một chút không lưu loát nào.
"Thổ hào, anh ngoại trừ sẽ không sinh con ra, còn có cái gì có thể không biết làm?"
"Anh không biết làm cơm em mới cảm thấy bình thường sao?" Hạ Kiều Yến buồn cười mà nhìn hai mắt sáng lóng lánh, vẻ mặt sùng bái của cô gái nhỏ.
"Anh chỗ nào là gọi là biết làm cơm? Anh so với người nghèo nhỏ như em là làm khá tốt đó." Tần Dĩ Duyệt không khỏi uể oải nói, "Lúc trước không biết anh, em cảm thấy được em còn rất ưu tú. Biết anh rồi, em đã cảm thấy em cái gì cũng sai. Cái gì so ra cũng đều kém anh, quá đả kích người rồi."
"Em bây giờ mới biết được, quá muộn."
"Làm ơn không đả kích của trái tim thủy tinh của em."
Hai người câu được câu không mà tán gẫu.
Tần Dĩ Duyệt thỉnh thoảng sắp xếp vài chuyện nhỏ cho Tiểu Bảo làm, tiểu gia hỏa rất là phối hợp, trên người bộ quần áo nhỏ toàn bộ dính bột mì, đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn cùng tóc cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Ba người mỗi người một việc, không khí vô cùng hòa hợp.
Một giờ sau, một chầu phong phú, bữa tối bề ngoài có hơi tệ cũng ở bên trên bàn rồi.
Tần Dĩ Duyệt cũng đem cả bánh ngọt nhỏ làm bằng bơ và chocolate tốt nhất, để cho Tiểu Bảo ở bên trên vẽ lên.
Một cái bánh ngọt không lớn thoạt nhìn cũng hữu mô hữu dạng (*ra dáng) đấy.
Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút ít tươi cười, như con cún nhỏ theo thật sát sau lưng Tần Dĩ Duyệt chạy hướng phòng ăn.
Tần Dĩ Duyệt đem bánh ngọt để tới vị trí của nhóc, "Bảo bối, ước nguyện một cái, sau đó sẽ cắt bánh ngọt."
Tiểu Bảo dùng sức mà gật đầu, vỗ tay, nhắm mắt.
Qua một lúc sau, nhóc mới mở mắt ra.
"Con ước cái gì thể?"
Tiểu Bảo khoát tay áo, biểu thị không muốn nói.
Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến liếc mắt nhìn nhau, cười nói: "Vậy thì cắt bánh ngọt thôi nào."
Tiểu Bảo cầm sao dưới sự hỗ trợ của Hạ Kiều Yến, đem bánh ngọt cắt thành ba phần, tâm tình rất vui sướng mà bắt đầu ăn.
Chủ tiệm là một ông lão đã hơn 70 tuổi. Ông rất thích làm một vài món thủ công, thứ nào thứ nấy đều rất đặc biệt.
Cô mua không ít.
"Hoan nghênh quang lâm." Âm thanh già nua từ phía sau quầy hàng vang lên.
" Mạc lão, ông khỏe."
"Tần tiểu thư. Cô cũng khỏe tốt, đã lâu không gặp cô rồi." Ông lão từ sau quầy đứng lên. Cười tủm tỉm mà nhìn cô.
"Gần đây cháu không thấy ông mở cửa."
"Tôi đang bận mấy chuyện xuất ngoại. Con rể cùng con gái tôi để cho tôi cùng bạn già đi nước Mỹ dưỡng lão. Ngày mốt lên máy bay, hôm nay là ngày cuối cùng tôi mở cửa tiệm, cô nhìn xem có cái nào thấy thích. Tôi xem như là tặng quà cho cô."
"Tâm ý của ông cháu nhận được rồi, không phải chọn đồ cho cháu, mà là cho con của cháu đấy."
"Thì ra là thế. Cô tùy tiện xem nhé." Mạc lão nói xong. Một lần nữa trở lại sau quầy hàng bận rộn.
Tần Dĩ Duyệt ở trong tiệm dạo qua một vòng, mua một tòa biệt thự làm bằng gỗ cùng một mô hình cơ thể người.
Người học y và pháp y thường xuyên phải dùng mô hình như vậy, nhưng cái mô hình cơ thể người tinh xảo như vậy lại được bán trong cửa hàng tinh phẩm này thật sự khiến cô bất ngờ.
Tần Dĩ Duyệt mang thứ đó, mang đến quầy hàng tính tiền. Mạc lão thấy thế cười nói: "Cô thật đúng là người có duyên. Nhiều món đồ như vậy nhưng lại hết lần này tới lần khác chọn lấy mô hình cơ thể người."
"Ồ, có câu chuyện gì sao ạ?"
"Chủ nhân của cái mô hình này là một pháp y, lúc đó cô ấy sau khi kết hôn lấy nó đưa cho người em trai bị què chân của mình. Khiến cho em trai của cô ấy vì vô cùng yêu thích mô hình cơ thể này, biến nó trở thành phương hướng của cậu ta trong tương lai. Hiện tại em trai của cô ấy đã trưởng thành rồi, em trai cô ấy đem cái mô hình cơ thể này đưa cho tôi. Xem như đó là lời cảm ơn vàng ngọc vì tôi đã giúp đỡ chị gái cậu ta. Tôi cảm thấy được cái mô hình này rất có ý nghĩa, cho nên đem trưng ở cửa hàng. Vừa vặn là cô gần đây cũng vừa kết hôn, hi vọng cái mô hình người này cũng có thể mang cho cô những chuyện tốt lành."
Tần Dĩ Duyệt không biết còn có câu chuyện như vậy."Tâm ý cháu nhận được rồi, nhưng món đồ này cháu không thể nhận không được."
Cô không thích thiếu nợ người khác, mặc dù là lễ vật của ông lão, cô cũng không quá muốn nhận.
Nếu như Mạc lão còn ở nơi này, phần nhân tình này cô sau này còn có cơ hội trả hết.
Cô biết rõ nhân tình trả không được, cô còn cảm kích, sẽ có chút ý tứ chiếm tiện nghi của người.
Mạc lão cũng không có lại kiên trì, cho Tần Dĩ Duyệt một cái giá.
Tần Dĩ Duyệt đem tiền gửi cho ông, trước khi đi ra ngoài cười nói: "Mạc lão, sau này gặp lại, cầu chúc ông thuận buồm xuôi gió."
"Cảm ơn, sẽ gặp lại."
Tần Dĩ Duyệt sau khi ra khỏi cửa hàng tinh phẩm, thì lên xe về nhà.
Lúc trở lại biệt thự, Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo đã ở nhà rồi.
Tiểu Bảo tinh thần so buổi sáng tốt hơn nhiều, con mắt tròn căng mà nhìn cô, còn hướng cô quơ quơ bàn tay nhỏ của mình.
Tần Dĩ Duyệt ngồi vào bên cạnh Tiểu Bảo, đem túi quà tặng đặt tới cạnh Tiểu Bảo, "Đây là Mẹ mua cho con đấy, con nhìn xem có thích hay không."
Tiểu Bảo mắt sáng rực lên, hai cái tay con béo béo thò tay trong túi, đem biệt thự cùng mô hình cơ thể người ra.
Nhóc vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào khung xương cơ thể kia, con mắt giống như thủy tinh bồ đào lòe lòe sáng lên.
"Mô hình người này khung xương có thể tự do tách rời. Chủ cũ của nó là pháp y, cô ấy có một người em trai bị bại liệt bẩm sinh, ở trường học thường xuyên bị bạn học khi dễ, cô ấy không thể mỗi thời mỗi khắc ở bên cạnh em trai mình mà bảo vệ cậu ấy, nên cô ấy đã đem khung xương người trước kia của mình đưa cho cậu em trai, để cho cậu em trai đó có thể chính mình bảo vệ mình. Em trai của cô ấy hiện tại đã trưởng thành rồi, cậu ta đem khung xương người này tặng cho cửa hành tinh phẩm mẹ thường đến. Hiện tại mẹ lấy nó tặng cho con, được không?" Tần Dĩ Duyệt ôn nhu nói.
Cô không có đem Tiểu Bảo trở thành trẻ con, mà là đem nhóc trở thành một người trưởng thành mà đối đãi.
Cô tin rằng Hạ Kiều Yến phần lớn thời gian cũng là làm như vậy, cho nên mới có thể dưỡng thành Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ như vậy đã có được tính cách độc lập tự chủ rồi.
Tiểu Bảo hiển nhiên rất là thoả mãn khi cô giải thích kỹ càng, cầm ipad nhỏ đánh mấy chữ, "Cảm ơn mẹ."
"Quan trọng là con thích."
Tiểu Bảo tay thịt nhẹ nhàng vuốt cái khung xương không tính lớn kia, còn hướng với Hạ Kiều Yến từ trên lầu xuống lắc đầu.
Hạ Kiều Yến hỏi: "Con nhận quà của Mẹ, nói cám ơn sao?"
Tiểu Bảo nhẹ gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt cười nói: "Em đi xem phòng bếp có cơm hay không."
"Lưu thẩm hôm nay quay lại nhà chính rồi." Hạ Kiều Yến nói.
"Hả? Chúng ta đây ba người cùng một chỗ xuống bếp được không? Bảo bối, con muốn cùng một chỗ làm bánh ngọt không? Mẹ biết làm một ít bánh ngọt."
Tiểu Bảo con mắt lóe sáng mà nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Hạ Kiều Yến gặp vẻ mặt kích động của hai người, khóe miệng không khỏi cong lên, nói: "Vậy thì chúng ta cùng làm nào."
Tần Dĩ Duyệt một tay ôm lấy Tiểu Bảo hướng phòng bếp chạy tới, Hạ Kiều Yến đi theo phía sau bọn họ, tìm trong tủ đựng hai cái tạp dề chưa xé bao.
Tần Dĩ Duyệt trực tiếp ôm Tiểu Bảo ngồi lên bàn lớn của phòng bếp, nhận lấy tạp dề Hạ Kiều Yến đưa cho, mặc lên trên người.
Sau đó, bắt đầu tìm tài liệu làm bánh ngọt.
Cô ở một bên tìm vừa nói: "Em nếu ở nhà làm những chuyện này, cảm giác sẽ bị mẹ em đuổi khỏi phòng bếp, bà ấy cảm thấy em chuyện gì cũng sẽ không làm tốt nhất. Mẹ không hiểu tại sao con gái của mẹ lại có thể thông minh đến như vậy, xem bà làm bánh ngọt hai mươi mấy năm, còn học không được thì đúng là kỳ quái. Nhưng lúc em vừa làm, đúng là khó ăn muốn chết."
Hạ Kiều Yến ở bên cạnh cô xử lý nguyên liệu nấu ăn, nghe Tần Dĩ Duyệt nói lại nhảm, lại tuyệt nhiên không phiền.
Tần Dĩ Duyệt đem bột mì đặt tới trước mặt Tiểu Bảo, "Bảo bối, con tùy ý nhào nặn."
Tiểu Bảo lập tức vung cánh tay, xắn tay áo mà bắt đầu làm.
Tần Dĩ Duyệt cười nhìn nhóc, lại nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến xử lý nguyên liệu nấu ăn tay làm vô cùng thành thạo, không có một chút không lưu loát nào.
"Thổ hào, anh ngoại trừ sẽ không sinh con ra, còn có cái gì có thể không biết làm?"
"Anh không biết làm cơm em mới cảm thấy bình thường sao?" Hạ Kiều Yến buồn cười mà nhìn hai mắt sáng lóng lánh, vẻ mặt sùng bái của cô gái nhỏ.
"Anh chỗ nào là gọi là biết làm cơm? Anh so với người nghèo nhỏ như em là làm khá tốt đó." Tần Dĩ Duyệt không khỏi uể oải nói, "Lúc trước không biết anh, em cảm thấy được em còn rất ưu tú. Biết anh rồi, em đã cảm thấy em cái gì cũng sai. Cái gì so ra cũng đều kém anh, quá đả kích người rồi."
"Em bây giờ mới biết được, quá muộn."
"Làm ơn không đả kích của trái tim thủy tinh của em."
Hai người câu được câu không mà tán gẫu.
Tần Dĩ Duyệt thỉnh thoảng sắp xếp vài chuyện nhỏ cho Tiểu Bảo làm, tiểu gia hỏa rất là phối hợp, trên người bộ quần áo nhỏ toàn bộ dính bột mì, đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn cùng tóc cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Ba người mỗi người một việc, không khí vô cùng hòa hợp.
Một giờ sau, một chầu phong phú, bữa tối bề ngoài có hơi tệ cũng ở bên trên bàn rồi.
Tần Dĩ Duyệt cũng đem cả bánh ngọt nhỏ làm bằng bơ và chocolate tốt nhất, để cho Tiểu Bảo ở bên trên vẽ lên.
Một cái bánh ngọt không lớn thoạt nhìn cũng hữu mô hữu dạng (*ra dáng) đấy.
Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn đã có chút ít tươi cười, như con cún nhỏ theo thật sát sau lưng Tần Dĩ Duyệt chạy hướng phòng ăn.
Tần Dĩ Duyệt đem bánh ngọt để tới vị trí của nhóc, "Bảo bối, ước nguyện một cái, sau đó sẽ cắt bánh ngọt."
Tiểu Bảo dùng sức mà gật đầu, vỗ tay, nhắm mắt.
Qua một lúc sau, nhóc mới mở mắt ra.
"Con ước cái gì thể?"
Tiểu Bảo khoát tay áo, biểu thị không muốn nói.
Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến liếc mắt nhìn nhau, cười nói: "Vậy thì cắt bánh ngọt thôi nào."
Tiểu Bảo cầm sao dưới sự hỗ trợ của Hạ Kiều Yến, đem bánh ngọt cắt thành ba phần, tâm tình rất vui sướng mà bắt đầu ăn.
Tác giả :
Tần Diệp