Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi
Chương 87: Lương Tấn, tôi không còn thích anh nữa. Làm ơn, hãy để tôi đi đi!
Lúc này, có vài người là tiếp viên của Trường Cát đang đi đến, chào hỏi Lương Tấn và Tống Thừa Lâm.
Tống Thừa Lâm nói với Lương Tấn: “Gửi báo cáo cho tôi sớm một chút.”
Các tiếp viên nghe được những lời của Tống Thừa Lâm, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn hai người họ.
Lương Tấn không trả lời, anh lại ho khan. Sau đó, hai mắt của Lương Tấn nhìn chằm chằm vào Tống Thừa Lâm.
Tổng Thừa Lâm có chút chột dạ đối với chuyện mình lên làm đội trưởng này khi nhìn Lương Tấn, anh cười rộ lên không tự nhiên, “Cơ trưởng Lương, được không?”
Lương Tấn cuối cùng nhàn nhạt nói: “Được.” Nói xong rồi đi vào thang máy.
“Này, anh đi đâu vậy? Anh không viết báo cáo à?” Tống Thừa Lâm cau mày.
“Ăn sáng.”
“À, đi ăn đi!” Tống Thừa Lâm cười nói. “Còn nữa, cơ trưởng Lương bị cảm đừng quên uống thuốc!” Nói xong, quay trở lại phòng nghỉ ngơi, có báo cáo của Lương Tấn thì anh ta cũng không cần viết nữa.
Vưu Châu Châu đi từ phòng ra, nghe được mấy tiếp viên kia đang nói đến Lương Tấn.
“Cơ trưởng Lương cao lãnh như vậy lại mà cam tâm tình nguyện làm cơ phó, không những thế, anh ta còn phải cúi đầu trước Tống Thừa Lâm.”
“Không thể làm khác, vì Tống Thừa Lâm là đội trưởng của anh ta mà! Cấp cao có thể đè chết cấp dưới đó.”
“Ừ, ai mà không biết anh ta nhận được chức đội trưởng như thế nào? Có gì tốt đẹp đâu?”
“Cơ trưởng Lương là cấp dưới của một người như vậy, thật không công bằng.”
Mấy tiếp viên đó càng đi xa, Vưu Châu Châu càng không nghe rõ họ nói gì. Cô nhớ tới chuyện vừa mới nghe được, Lương Tấn cúi đầu trước Tống Thừa Lâm? Cô đi ra ngoài một lúc, nhớ đến sự lạnh lùng của anh với cô, tình cảm của anh đối với cô không thể giải thích được, là một tảng băng trôi. Giống như các tiếp viên hàng không kia nói “cao lãnh”, anh lạnh lùng như vậy nhưng cũng khuất phục theo thời gian. Cô vô thức cau mày, lấy lại tinh thần, đi xuống cầu thang, ra ngoài ăn sáng.
Lương Tấn dùng bữa sáng ở một cửa hàng gần khách sạn. Anh ăn sáng đơn giản có bánh sandwich và sữa bò. Khi ăn thì anh thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ. Anh ta nuốt một chiếc bánh sandwich, lại nhìn ra cửa sổ, thấy một mặc áo khoác màu da. Anh lập tức nhìn lại,người đó chính là Vưu Châu Châu. Cô đi vào cửa hàng Ý đối diện.
Ở trong khách sạn, phòng của hai người cách rất xa, một ở bên trái, một ở bên phải. Sau khi từ bệnh viện trở về, anh không thấy cô. Theo những gì anh hiểu về cô thì cô thích ăn sáng với sandwich hơn, không nghĩ lần này cô lại đi vào cửa hàng Ý.
Một lúc lâu Vưu Châu Châu từ cửa hàng đó đi ra. Lương Tấn đứng dậy ho khan một tiếng, đi ra ngoài.
Nhưng anh chỉ đi theo Vưu Châu Châu, khoảng cách không xa cũng không gần. Cô nghe thấy tiếng bước chân vẫn không thay đổi, xoay người lại thấy Lương Tấn. Anh dừng bước lại, nhìn cô.
Lương Tấn không nói chuyện, một lúc sau, ho lên hai tiếng. Vưu Châu Châu nhíu mày, mãi mới nói, “Anh đi theo tôi làm gì?”
Lương Tấn trả lời: “Chúng ta ở cùng khách sạn, nên đi cùng đường.”
Vưu Châu Châu nhìn anh vài giây, xoay người tiếp tục đi. Lương Tấn tiếp tục đi theo phía sau. Cô không quan tâm đến anh, trở về khách sạn. Đi dọc cả đoạn đường, một trước một sau, không nói gì cả.
Lương Tấn trở lại phòng khách sạn, bắt đầu viết báo cáo. Anh chỉ mất ba giờ để viết xong báo cáo ba nghìn từ, gửi mail cho Tống Thừa Lâm. Sau đó nghỉ ngơi trong khách sạn một lúc, lại đi ra khách sạn.
Anh đi khu chợ cũ ở London. Anh vào cửa hàng bán mặt nạ, ở đó tìm kiếm mặt nạ. Tìm một lúc lâu, anh cầm lên một cái mặt nạ, khóe miệng nở một nụ cười.
“Tiên sinh, anh đang nhớ tôi hả?”
Lúc đó cô hỏi anh khi đeo chiếc mặt nạ đáng sợ.
Anh nhớ lại cảnh tháo mặt nạ xuống, nhìn thấy cô. Anh lúc đó rất ngạc nhiên.
“Cậu có muốn mua nó không?” Ông chủ hỏi bằng giọng London.
Lương Tấn vẫn đang suy nghĩ, anh đang nghĩ về cô.
Ông chủ hỏi anh ta một lần nữa, anh mới lấy lại tinh thần, nói: “Mua.”
Lương Tấn mua chiếc mặt nạ giống chiếc mà Vưu Châu Châu đã đeo lúc đó, sau đó đi vào đám đông.
Mua xong, Lương Tấn tự ý đi dạo quanh London. Anh đến Cầu Tháp London. Cầu Tháp là một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở London. Những người đến London nhất định phải đến Cầu Tháp này. Thời tiết lạnh nhưng phía trên cầu vẫn có nhiều người. Anh đi lên, đi giữa đám đông.
Bỗng nhiên trời mưa, mưa không lớn cũng không nhỏ. Mọi người vội vã xuống cầu. Lương Tấn cũng quay lại.
“Đạp trúng chân tôi rồi!”
Đột nhiên, có ai đó trong đám đông nói lên. Nói tiếng Anh, nhưng giọng nói này rất quen thuộc. Anh ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn phía sau. Đôi mắt anh ta lướt qua những người đang chen lấn, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng của người đó! Cô chỉ cách anh vài mét, anh lập tức chen lấn qua đám đông.
Anh vừa chen đến trước mặt cô thì lại có một người đàn ông ngoại quốc đẩy trúng cô.
Cả người Vưu Châu Châu liền ngã về phía trước, nhưng cô khôn ngã sấp xuống mà ngã vào một lòng ngực vững chắc.
Vưu Châu Châu ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Lương Tấn. Anh nhẹ nhàng cười, “Không sao chứ?”
Vưu Châu Châu lắc đầu, sau đó nói: “Thả ra.”
Phía sau cô còn có người chen lấn.
Lương Tấn không buông cô ra, mà ôm cô xoay người, đi đến một bên Cầu Tháp, cơ thể anh tựa vào dây xích bên hông cầu.
Mưa to gió lớn, anh lấy áo khoác trên người quấn cô trong lòng.
“Thả ra!” Vưu Châu Châu thấp giọng nói.
Lương Tấn vẫn không buông tay, anh nói: “Chờ bọn họ đi trước, đừng để bị thương, không thì em sẽ không thể lái máy bay quay về được.”
Cuối cùng, mọi người trên cầu đều đã xuống cầu. Chỉ có anh và cô ở trên cầu.
“Buông ra!” Vưu Châu Châu trừng mắt nhìn Lương Tấn.
Anh nhìn thắng vào mắt cô, lông mi của cô bị ướt vì cơn mưa, giọt nước mưa còn đọng lại trên lông mi cô. Anh không thể kìm lòng, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô.
Cô không chống cự, anh đem đầu cô áp vào ngực. Giày cao gót của cô dẫm mạnh lên chân anh, anh không di chuyển. Cô mở miệng, cắn vào ngực anh, anh cũng không di chuyển.
Lương Tấn chỉ ho một tiếng, rồi hai tiếng, một lúc sau lại ho liên tục mấy tiếng.
“Anh đang bị cảm lạnh. Em đừng để lây.”
Anh nói.
“Lương Tấn, tôi không còn thích anh nữa. Làm ơn, hãy để tôi đi đi!” Vưu Châu Châu nói.
Cơn mưa làm ướt đẫm quần áo của Lương Tấn. Trong mắt anh hiện lên một chút cô đơn. Anh cúi đầu nói: “Em đừng thay đổi nhanh như vậy, Châu Châu.”
Tống Thừa Lâm nói với Lương Tấn: “Gửi báo cáo cho tôi sớm một chút.”
Các tiếp viên nghe được những lời của Tống Thừa Lâm, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn hai người họ.
Lương Tấn không trả lời, anh lại ho khan. Sau đó, hai mắt của Lương Tấn nhìn chằm chằm vào Tống Thừa Lâm.
Tổng Thừa Lâm có chút chột dạ đối với chuyện mình lên làm đội trưởng này khi nhìn Lương Tấn, anh cười rộ lên không tự nhiên, “Cơ trưởng Lương, được không?”
Lương Tấn cuối cùng nhàn nhạt nói: “Được.” Nói xong rồi đi vào thang máy.
“Này, anh đi đâu vậy? Anh không viết báo cáo à?” Tống Thừa Lâm cau mày.
“Ăn sáng.”
“À, đi ăn đi!” Tống Thừa Lâm cười nói. “Còn nữa, cơ trưởng Lương bị cảm đừng quên uống thuốc!” Nói xong, quay trở lại phòng nghỉ ngơi, có báo cáo của Lương Tấn thì anh ta cũng không cần viết nữa.
Vưu Châu Châu đi từ phòng ra, nghe được mấy tiếp viên kia đang nói đến Lương Tấn.
“Cơ trưởng Lương cao lãnh như vậy lại mà cam tâm tình nguyện làm cơ phó, không những thế, anh ta còn phải cúi đầu trước Tống Thừa Lâm.”
“Không thể làm khác, vì Tống Thừa Lâm là đội trưởng của anh ta mà! Cấp cao có thể đè chết cấp dưới đó.”
“Ừ, ai mà không biết anh ta nhận được chức đội trưởng như thế nào? Có gì tốt đẹp đâu?”
“Cơ trưởng Lương là cấp dưới của một người như vậy, thật không công bằng.”
Mấy tiếp viên đó càng đi xa, Vưu Châu Châu càng không nghe rõ họ nói gì. Cô nhớ tới chuyện vừa mới nghe được, Lương Tấn cúi đầu trước Tống Thừa Lâm? Cô đi ra ngoài một lúc, nhớ đến sự lạnh lùng của anh với cô, tình cảm của anh đối với cô không thể giải thích được, là một tảng băng trôi. Giống như các tiếp viên hàng không kia nói “cao lãnh”, anh lạnh lùng như vậy nhưng cũng khuất phục theo thời gian. Cô vô thức cau mày, lấy lại tinh thần, đi xuống cầu thang, ra ngoài ăn sáng.
Lương Tấn dùng bữa sáng ở một cửa hàng gần khách sạn. Anh ăn sáng đơn giản có bánh sandwich và sữa bò. Khi ăn thì anh thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ. Anh ta nuốt một chiếc bánh sandwich, lại nhìn ra cửa sổ, thấy một mặc áo khoác màu da. Anh lập tức nhìn lại,người đó chính là Vưu Châu Châu. Cô đi vào cửa hàng Ý đối diện.
Ở trong khách sạn, phòng của hai người cách rất xa, một ở bên trái, một ở bên phải. Sau khi từ bệnh viện trở về, anh không thấy cô. Theo những gì anh hiểu về cô thì cô thích ăn sáng với sandwich hơn, không nghĩ lần này cô lại đi vào cửa hàng Ý.
Một lúc lâu Vưu Châu Châu từ cửa hàng đó đi ra. Lương Tấn đứng dậy ho khan một tiếng, đi ra ngoài.
Nhưng anh chỉ đi theo Vưu Châu Châu, khoảng cách không xa cũng không gần. Cô nghe thấy tiếng bước chân vẫn không thay đổi, xoay người lại thấy Lương Tấn. Anh dừng bước lại, nhìn cô.
Lương Tấn không nói chuyện, một lúc sau, ho lên hai tiếng. Vưu Châu Châu nhíu mày, mãi mới nói, “Anh đi theo tôi làm gì?”
Lương Tấn trả lời: “Chúng ta ở cùng khách sạn, nên đi cùng đường.”
Vưu Châu Châu nhìn anh vài giây, xoay người tiếp tục đi. Lương Tấn tiếp tục đi theo phía sau. Cô không quan tâm đến anh, trở về khách sạn. Đi dọc cả đoạn đường, một trước một sau, không nói gì cả.
Lương Tấn trở lại phòng khách sạn, bắt đầu viết báo cáo. Anh chỉ mất ba giờ để viết xong báo cáo ba nghìn từ, gửi mail cho Tống Thừa Lâm. Sau đó nghỉ ngơi trong khách sạn một lúc, lại đi ra khách sạn.
Anh đi khu chợ cũ ở London. Anh vào cửa hàng bán mặt nạ, ở đó tìm kiếm mặt nạ. Tìm một lúc lâu, anh cầm lên một cái mặt nạ, khóe miệng nở một nụ cười.
“Tiên sinh, anh đang nhớ tôi hả?”
Lúc đó cô hỏi anh khi đeo chiếc mặt nạ đáng sợ.
Anh nhớ lại cảnh tháo mặt nạ xuống, nhìn thấy cô. Anh lúc đó rất ngạc nhiên.
“Cậu có muốn mua nó không?” Ông chủ hỏi bằng giọng London.
Lương Tấn vẫn đang suy nghĩ, anh đang nghĩ về cô.
Ông chủ hỏi anh ta một lần nữa, anh mới lấy lại tinh thần, nói: “Mua.”
Lương Tấn mua chiếc mặt nạ giống chiếc mà Vưu Châu Châu đã đeo lúc đó, sau đó đi vào đám đông.
Mua xong, Lương Tấn tự ý đi dạo quanh London. Anh đến Cầu Tháp London. Cầu Tháp là một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở London. Những người đến London nhất định phải đến Cầu Tháp này. Thời tiết lạnh nhưng phía trên cầu vẫn có nhiều người. Anh đi lên, đi giữa đám đông.
Bỗng nhiên trời mưa, mưa không lớn cũng không nhỏ. Mọi người vội vã xuống cầu. Lương Tấn cũng quay lại.
“Đạp trúng chân tôi rồi!”
Đột nhiên, có ai đó trong đám đông nói lên. Nói tiếng Anh, nhưng giọng nói này rất quen thuộc. Anh ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn phía sau. Đôi mắt anh ta lướt qua những người đang chen lấn, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng của người đó! Cô chỉ cách anh vài mét, anh lập tức chen lấn qua đám đông.
Anh vừa chen đến trước mặt cô thì lại có một người đàn ông ngoại quốc đẩy trúng cô.
Cả người Vưu Châu Châu liền ngã về phía trước, nhưng cô khôn ngã sấp xuống mà ngã vào một lòng ngực vững chắc.
Vưu Châu Châu ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Lương Tấn. Anh nhẹ nhàng cười, “Không sao chứ?”
Vưu Châu Châu lắc đầu, sau đó nói: “Thả ra.”
Phía sau cô còn có người chen lấn.
Lương Tấn không buông cô ra, mà ôm cô xoay người, đi đến một bên Cầu Tháp, cơ thể anh tựa vào dây xích bên hông cầu.
Mưa to gió lớn, anh lấy áo khoác trên người quấn cô trong lòng.
“Thả ra!” Vưu Châu Châu thấp giọng nói.
Lương Tấn vẫn không buông tay, anh nói: “Chờ bọn họ đi trước, đừng để bị thương, không thì em sẽ không thể lái máy bay quay về được.”
Cuối cùng, mọi người trên cầu đều đã xuống cầu. Chỉ có anh và cô ở trên cầu.
“Buông ra!” Vưu Châu Châu trừng mắt nhìn Lương Tấn.
Anh nhìn thắng vào mắt cô, lông mi của cô bị ướt vì cơn mưa, giọt nước mưa còn đọng lại trên lông mi cô. Anh không thể kìm lòng, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô.
Cô không chống cự, anh đem đầu cô áp vào ngực. Giày cao gót của cô dẫm mạnh lên chân anh, anh không di chuyển. Cô mở miệng, cắn vào ngực anh, anh cũng không di chuyển.
Lương Tấn chỉ ho một tiếng, rồi hai tiếng, một lúc sau lại ho liên tục mấy tiếng.
“Anh đang bị cảm lạnh. Em đừng để lây.”
Anh nói.
“Lương Tấn, tôi không còn thích anh nữa. Làm ơn, hãy để tôi đi đi!” Vưu Châu Châu nói.
Cơn mưa làm ướt đẫm quần áo của Lương Tấn. Trong mắt anh hiện lên một chút cô đơn. Anh cúi đầu nói: “Em đừng thay đổi nhanh như vậy, Châu Châu.”
Tác giả :
Tử Thiếu Ngôn