Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi
Chương 7: Đưa cái gì mà có thể khiến cho người ta nhìn thấy nó là sẽ nhớ đến cậu, chứ bánh gatô thì làm sao có thể nhìn v
Mọi người trong tổ bay gần như đều đi ra ngoài, chỉ riêng Lương Tấn không đi, ở trong phòng ngồi đọc sách. Sách anh đang đọc chính là loại sách có liên quan đến quân sự. Tay vừa mới lật sang trang mới, điện thoại ở trên bàn kêu lên một tiếng.
Mở điện thoại ra xem, tin nhắn nhận được là một tấm hình. Anh nhìn vào tấm hình vài giây, đầu ngón tay trượt xuống dưới, thấy có một tin nhắn: Có chút chuyện nhỏ xảy ra, nhưng vẫn đến nơi bình an. Giống như là những người thân, khi đến nơi lại báo bình an cho nhau. Trong đầu Lương Tấn ngay lập tức nghĩ đến bây giờ ở Bắc Kinh: Mười hai giờ rưỡi khuya.
Anh nhìn qua tin nhắn, một lần nữa để điện thoại xuống bàn, khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện nào, tiếp tục đọc sách.
Ngoài cửa sổ vang lên một loạt tiếng động, Lương Tấn quay đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa. Mà mưa không lớn. Trước đó vài ngày, có một trận mưa lớn như trút nước vào London, nước mưa tràn vào đến trạm xe lửa, đã có rất nhiều chuyến bay bởi vì cơn mưa đó mà đến trễ. Mấy ngày nay, thời tiết trông có vẻ tốt hơn. Anh thoáng nhớ lại, đài truyền hình BBC (1)dự báo là sẽ không có mưa. Tin dự báo từ trước đến nay đều không chính xác một trăm phần trăm, giống như bây giờ trời đang bắt đầu mưa. Vì vậy, đến ngày trở về điểm xuất phát, còn phải phân tích dự đoán thời tiết một lần nữa.
Lương Tấn đứng dậy, lấy tay đóng sơ cửa sổ, không đóng kín hoàn toàn.
Khu nhà Vưu Châu Châu ở là chung cư Lạp Đặc Phương, cách sân bay hơn bốn mươi cây số. Sau khi cô về nhà thì trời cũng vừa bước sang ngày mới. Chung cư Lạp Đặc Phương là một khu nhà ở cao cấp ở trung tâm Bắc Thành. Ra, vào hoặc ở đều là những thành phần trí thức từ bên ngoài đến thành phố này để công tác, hoặc là người ở một lĩnh vực tinh anh nào đó.
Vưu Châu Châu là người địa phương, nhưng vì chung cư này khá gần với công ty, vì vậy cô thuê chỗ này để ở.
Vừa về đến nhà điều đầu tiên cô làm chính là đi ngủ. Cô có hẳn một ngày để nghỉ ngơi, mà nghỉ ngơi của cô đồng nghĩa với việc cả ngày đều ngủ.
Sau khi cô ngủ dậy lại gọi điện thoại cho bạn thân mình. La Xán Xán đang bay đi California(2), phải qua ba ngày sau mới quay về điểm xuất phát. Cô và La Xán Xán lại bỏ lỡ thời gian gặp nhau. Vì thế cô chỉ có thể ở trong điện thoại, nhờ vả La Xán Xán kể cho cô nghe mọi thông tin về Lương Tấn.
“Anh chàng cơ trưởng mới tới kia đó hả? Cậu ngắm trúng anh ta sao?” La Xán Xán hỏi.
“Đúng vậy, ngắm trúng rồi. Anh ta chính là anh chàng mà tớ gặp ở Rome đó.”
“Mặc dù tớ và anh ta ở cùng một công ty, nhưng tớ vẫn không biết bao giờ tớ mới có thể gặp mặt anh ta đâu.”
Vưu Châu Châu nói: “Chuyện này thì đương nhiên tớ biết, nhưng cậu luôn có thể xem được thông tin và thời gian chuyến bay của anh ta, đến lúc đó nhất định cậu phải nói cho tớ biết.”
La Xán Xán đồng ý, nhưng khi Vưu Châu Châu định tắt điện thoại, cô nghe La Xán Xán “Ôi” một tiếng, nhưng lại không nói lời nào, Vưu Châu Châu hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Sinh nhật của đàn ông, thì nên tặng gì?” La Xán Xán hỏi.
Vưu Châu Châu nằm trên giường, lăn một vòng, cười xấu xa: “Món quà sinh nhật mà đàn ông thích là phụ nữ. Cậu đem bản thân mình đi tặng là được nhất đó.”
“Vưu Châu Châu, tớ đang nghiêm túc.”
“Vậy thì còn phải xem người đàn ông đó là ai.”
La Xán Xán do dự trong giây lát rồi nói: “Nguyên Nghị.”
“Tớ biết ngay.” Vưu Châu Châu nói: “Cậu còn chưa tỏ tình với anh ta sao?”
“Cậu biết mà.”
Vưu Châu Châu quả thực là biết rất rõ. La Xán Xán yêu anh rể của cô ấy. “Này, tớ nói bao nhiêu lần rồi. Anh ta là anh rể cậu thì đã sao? Chị của cậu đã mất gần năm sáu năm nay rồi, nếu cậu thích thì có thể mạnh dạn mà nói! Cậu còn sợ người khác bàn tán sao?”
La Xán Xán thở dài, bản thân cô luôn có đủ mọi lo lắng, không dám tiến đến bước kia. Ví dụ như cô thích người đàn ông của chị gái, hoặc là Nguyên Nghị quá ưu tú, cô thấy bản thân mình không xứng đáng với anh, hay là từ nay về sau cô cháu gái nhỏ sẽ không thích cô…(3)
“Được rồi.” La Xán Xán nói: “Tớ đem bánh gatô đến thì sẽ ổn.”
Vưu Châu Châu lườm một cái, đề nghị: “Đưa cái gì mà có thể khiến cho người ta nhìn thấy nó là sẽ nhớ đến cậu, chứ bánh gatô thì làm sao có thể nhìn vật nhớ người được.”
Nói chuyện với La Xán Xán xong, Vưu Châu Châu sắp xếp lại hành lý. Từ trong vali cô tìm thấy “Quả cầu thủy tinh mà cháu gái nữ hoàng Elizabeth thích nhất” và cả chiếc mặt nạ dữ tợn kia. Đem hai vật này, một cái trưng cạnh TV ngoài phòng khách, còn cái còn lại cô để trên kệ tủ.
Sau đó phải đến công ty. Cô mở máy tính bảng ra, vừa đăng nhập vào mạng của công ty lập tức nhận được thông báo. Tất cả các nhân viên trong công ty đều phải tham gia vào buổi tọa đàm an toàn. Cách đây không lâu vừa mới có một buổi tọa đàm an toàn, nhưng nhanh như vậy đã lại có thêm một buổi tọa đàm. Cô biết, bởi vì ba ngày trước hãng hàng không Malaysia đã có một chiếc máy bay Boeing 777 đã bị rớt. Cô kiểm tra lịch một chút, cả ngày kế tiếp đều sẽ không có lịch bay, vì vậy bèn phải tham gia buổi tọa đàm.
Trong phòng họp lớn của công ty Bắc Hàng đã có hơn ba mươi người ngồi đợi. Bọn họ toàn bộ đều là cơ trưởng, cơ phó, tiếp viên trưởng và các tiếp viên.
Vưu Châu Châu đến vừa hay còn khoảng mười phút trước khi buổi tọa đàm bắt đầu. Mọi người đang ngồi thấy cô đến, ai cũng sôi nổi chào hỏi. Cô đi đến hàng cuối cùng ngồi xuống, cùng với mười mấy người khác sắp vị trí, mỗi người một ý, xem ra một chút cũng không cân đối.
Bất quá, khoảng một lát sau có người ngồi xuống bên cạnh cô, là Lục Phi và Tần Hãn.
“Không bay cùng?” Vưu Châu Châu nghiêng đầu hỏi hai người.
“Không có đâu.”
Hai người đồng thanh trả lời.
“Hôm nay có đàn anh mà tôi sùng bái nhất đến diễn thuyết, do đó tôi nhất định phải đến tham gia.” Lục Phi nói.
Tần Hãn nói: “Anh ta cũng là người tôi sùng bái nhất.”
Vưu Châu Châu tò mò: “Hai người các cậu đều sùng bái? Ai vậy?”
Đang nói, một người bận đồng phục màu trắng, mang theo đồng phục màu đen tỏa ra khí chất đàn ông, bước đến bàn hội nghị.
Vưu Châu Châu ngẩng đầu, nhíu mày lại, người đó không phải Nguyên Nghị thì còn có thể là ai chứ?
Buổi tọa đàm kết thúc, Nguyên Nghị rời đi. Cô liền gửi hình chụp Nguyên Nghị đang diễn thuyết kia cho La Xán Xán. Ánh mắt của La Xán Xán cũng khá đó chứ, Nguyên Nghị là một người đàn ông tuấn tú, vừa nãy lúc diễn thuyết phong thái rất xuất sắc. Hiện nay anh ta đang là huấn viên dạy lái máy bay. Huấn luyện viên phi công là một trình độ mà phi công nào cũng muốn đạt đến.
Hệ thống nội bộ bên trong Bắc Hàng, Vưu Châu Châu lại có lịch bay —— Bắc Thành đến London, sân bay Heathrow. Hai ngày sau bay.
Cô tính thời gian một chút, vào lúc cô bay đến London chính là lúc Lương Tấn từ đó bay về lại điểm xuất phát. Quả nhiên là không gặp nhau được, cô thở dài.
Chú thích:
1.BBC- viết tắt cụm từ tiếng Anh: British Broadcasting Corporation. BBC là đài truyền hình quốc gia lâu đời nhất trên thế giới cũng như là đài truyền hình lớn nhất thế giới theo số lượng nhân viên.
2.California: là một tiểu bang ven biển phía tây của Hoa Kỳ. Với dân số là 38 triệu người[1] và diện tích 410,000 km2 (158,402 mi2), California là tiểu bang đông dân nhất Hoa Kỳ và lớn thứ ba theo diện tích.
3.Mình đang suy nghĩ đến, sau khi mình hoàn bộ này sẽ định tiếp tục nhảy tiếp hố hệ liệt này á. Mà tác giả chưa đào xong, mình sẽ đợi tác giả hoàn thì mình sẽ tính tiếp bộ này nhé =))))
Mở điện thoại ra xem, tin nhắn nhận được là một tấm hình. Anh nhìn vào tấm hình vài giây, đầu ngón tay trượt xuống dưới, thấy có một tin nhắn: Có chút chuyện nhỏ xảy ra, nhưng vẫn đến nơi bình an. Giống như là những người thân, khi đến nơi lại báo bình an cho nhau. Trong đầu Lương Tấn ngay lập tức nghĩ đến bây giờ ở Bắc Kinh: Mười hai giờ rưỡi khuya.
Anh nhìn qua tin nhắn, một lần nữa để điện thoại xuống bàn, khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện nào, tiếp tục đọc sách.
Ngoài cửa sổ vang lên một loạt tiếng động, Lương Tấn quay đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa. Mà mưa không lớn. Trước đó vài ngày, có một trận mưa lớn như trút nước vào London, nước mưa tràn vào đến trạm xe lửa, đã có rất nhiều chuyến bay bởi vì cơn mưa đó mà đến trễ. Mấy ngày nay, thời tiết trông có vẻ tốt hơn. Anh thoáng nhớ lại, đài truyền hình BBC (1)dự báo là sẽ không có mưa. Tin dự báo từ trước đến nay đều không chính xác một trăm phần trăm, giống như bây giờ trời đang bắt đầu mưa. Vì vậy, đến ngày trở về điểm xuất phát, còn phải phân tích dự đoán thời tiết một lần nữa.
Lương Tấn đứng dậy, lấy tay đóng sơ cửa sổ, không đóng kín hoàn toàn.
Khu nhà Vưu Châu Châu ở là chung cư Lạp Đặc Phương, cách sân bay hơn bốn mươi cây số. Sau khi cô về nhà thì trời cũng vừa bước sang ngày mới. Chung cư Lạp Đặc Phương là một khu nhà ở cao cấp ở trung tâm Bắc Thành. Ra, vào hoặc ở đều là những thành phần trí thức từ bên ngoài đến thành phố này để công tác, hoặc là người ở một lĩnh vực tinh anh nào đó.
Vưu Châu Châu là người địa phương, nhưng vì chung cư này khá gần với công ty, vì vậy cô thuê chỗ này để ở.
Vừa về đến nhà điều đầu tiên cô làm chính là đi ngủ. Cô có hẳn một ngày để nghỉ ngơi, mà nghỉ ngơi của cô đồng nghĩa với việc cả ngày đều ngủ.
Sau khi cô ngủ dậy lại gọi điện thoại cho bạn thân mình. La Xán Xán đang bay đi California(2), phải qua ba ngày sau mới quay về điểm xuất phát. Cô và La Xán Xán lại bỏ lỡ thời gian gặp nhau. Vì thế cô chỉ có thể ở trong điện thoại, nhờ vả La Xán Xán kể cho cô nghe mọi thông tin về Lương Tấn.
“Anh chàng cơ trưởng mới tới kia đó hả? Cậu ngắm trúng anh ta sao?” La Xán Xán hỏi.
“Đúng vậy, ngắm trúng rồi. Anh ta chính là anh chàng mà tớ gặp ở Rome đó.”
“Mặc dù tớ và anh ta ở cùng một công ty, nhưng tớ vẫn không biết bao giờ tớ mới có thể gặp mặt anh ta đâu.”
Vưu Châu Châu nói: “Chuyện này thì đương nhiên tớ biết, nhưng cậu luôn có thể xem được thông tin và thời gian chuyến bay của anh ta, đến lúc đó nhất định cậu phải nói cho tớ biết.”
La Xán Xán đồng ý, nhưng khi Vưu Châu Châu định tắt điện thoại, cô nghe La Xán Xán “Ôi” một tiếng, nhưng lại không nói lời nào, Vưu Châu Châu hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Sinh nhật của đàn ông, thì nên tặng gì?” La Xán Xán hỏi.
Vưu Châu Châu nằm trên giường, lăn một vòng, cười xấu xa: “Món quà sinh nhật mà đàn ông thích là phụ nữ. Cậu đem bản thân mình đi tặng là được nhất đó.”
“Vưu Châu Châu, tớ đang nghiêm túc.”
“Vậy thì còn phải xem người đàn ông đó là ai.”
La Xán Xán do dự trong giây lát rồi nói: “Nguyên Nghị.”
“Tớ biết ngay.” Vưu Châu Châu nói: “Cậu còn chưa tỏ tình với anh ta sao?”
“Cậu biết mà.”
Vưu Châu Châu quả thực là biết rất rõ. La Xán Xán yêu anh rể của cô ấy. “Này, tớ nói bao nhiêu lần rồi. Anh ta là anh rể cậu thì đã sao? Chị của cậu đã mất gần năm sáu năm nay rồi, nếu cậu thích thì có thể mạnh dạn mà nói! Cậu còn sợ người khác bàn tán sao?”
La Xán Xán thở dài, bản thân cô luôn có đủ mọi lo lắng, không dám tiến đến bước kia. Ví dụ như cô thích người đàn ông của chị gái, hoặc là Nguyên Nghị quá ưu tú, cô thấy bản thân mình không xứng đáng với anh, hay là từ nay về sau cô cháu gái nhỏ sẽ không thích cô…(3)
“Được rồi.” La Xán Xán nói: “Tớ đem bánh gatô đến thì sẽ ổn.”
Vưu Châu Châu lườm một cái, đề nghị: “Đưa cái gì mà có thể khiến cho người ta nhìn thấy nó là sẽ nhớ đến cậu, chứ bánh gatô thì làm sao có thể nhìn vật nhớ người được.”
Nói chuyện với La Xán Xán xong, Vưu Châu Châu sắp xếp lại hành lý. Từ trong vali cô tìm thấy “Quả cầu thủy tinh mà cháu gái nữ hoàng Elizabeth thích nhất” và cả chiếc mặt nạ dữ tợn kia. Đem hai vật này, một cái trưng cạnh TV ngoài phòng khách, còn cái còn lại cô để trên kệ tủ.
Sau đó phải đến công ty. Cô mở máy tính bảng ra, vừa đăng nhập vào mạng của công ty lập tức nhận được thông báo. Tất cả các nhân viên trong công ty đều phải tham gia vào buổi tọa đàm an toàn. Cách đây không lâu vừa mới có một buổi tọa đàm an toàn, nhưng nhanh như vậy đã lại có thêm một buổi tọa đàm. Cô biết, bởi vì ba ngày trước hãng hàng không Malaysia đã có một chiếc máy bay Boeing 777 đã bị rớt. Cô kiểm tra lịch một chút, cả ngày kế tiếp đều sẽ không có lịch bay, vì vậy bèn phải tham gia buổi tọa đàm.
Trong phòng họp lớn của công ty Bắc Hàng đã có hơn ba mươi người ngồi đợi. Bọn họ toàn bộ đều là cơ trưởng, cơ phó, tiếp viên trưởng và các tiếp viên.
Vưu Châu Châu đến vừa hay còn khoảng mười phút trước khi buổi tọa đàm bắt đầu. Mọi người đang ngồi thấy cô đến, ai cũng sôi nổi chào hỏi. Cô đi đến hàng cuối cùng ngồi xuống, cùng với mười mấy người khác sắp vị trí, mỗi người một ý, xem ra một chút cũng không cân đối.
Bất quá, khoảng một lát sau có người ngồi xuống bên cạnh cô, là Lục Phi và Tần Hãn.
“Không bay cùng?” Vưu Châu Châu nghiêng đầu hỏi hai người.
“Không có đâu.”
Hai người đồng thanh trả lời.
“Hôm nay có đàn anh mà tôi sùng bái nhất đến diễn thuyết, do đó tôi nhất định phải đến tham gia.” Lục Phi nói.
Tần Hãn nói: “Anh ta cũng là người tôi sùng bái nhất.”
Vưu Châu Châu tò mò: “Hai người các cậu đều sùng bái? Ai vậy?”
Đang nói, một người bận đồng phục màu trắng, mang theo đồng phục màu đen tỏa ra khí chất đàn ông, bước đến bàn hội nghị.
Vưu Châu Châu ngẩng đầu, nhíu mày lại, người đó không phải Nguyên Nghị thì còn có thể là ai chứ?
Buổi tọa đàm kết thúc, Nguyên Nghị rời đi. Cô liền gửi hình chụp Nguyên Nghị đang diễn thuyết kia cho La Xán Xán. Ánh mắt của La Xán Xán cũng khá đó chứ, Nguyên Nghị là một người đàn ông tuấn tú, vừa nãy lúc diễn thuyết phong thái rất xuất sắc. Hiện nay anh ta đang là huấn viên dạy lái máy bay. Huấn luyện viên phi công là một trình độ mà phi công nào cũng muốn đạt đến.
Hệ thống nội bộ bên trong Bắc Hàng, Vưu Châu Châu lại có lịch bay —— Bắc Thành đến London, sân bay Heathrow. Hai ngày sau bay.
Cô tính thời gian một chút, vào lúc cô bay đến London chính là lúc Lương Tấn từ đó bay về lại điểm xuất phát. Quả nhiên là không gặp nhau được, cô thở dài.
Chú thích:
1.BBC- viết tắt cụm từ tiếng Anh: British Broadcasting Corporation. BBC là đài truyền hình quốc gia lâu đời nhất trên thế giới cũng như là đài truyền hình lớn nhất thế giới theo số lượng nhân viên.
2.California: là một tiểu bang ven biển phía tây của Hoa Kỳ. Với dân số là 38 triệu người[1] và diện tích 410,000 km2 (158,402 mi2), California là tiểu bang đông dân nhất Hoa Kỳ và lớn thứ ba theo diện tích.
3.Mình đang suy nghĩ đến, sau khi mình hoàn bộ này sẽ định tiếp tục nhảy tiếp hố hệ liệt này á. Mà tác giả chưa đào xong, mình sẽ đợi tác giả hoàn thì mình sẽ tính tiếp bộ này nhé =))))
Tác giả :
Tử Thiếu Ngôn