Cô Trịch Ôn Nhu
Chương 27
Thời điểm Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê trở lại phòng khách, trong phòng khách đã ngồi đầy người.
Cha và em trai của Giang Hoài Khê đã trở về, bà nội cũng từ trên lầu đi xuống, ngồi cạnh Giang Hoài Xuyên còn có một cô gái trẻ tuổi dung nhan xinh đẹp.
Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê bước vào phòng khách, toàn bộ người trong phòng khách đều không hẹn nhau mà ngước mắt nhìn chăm chăm hai người, trong lúc nhất thời Lục Tử Tranh có chút mất tự nhiên, trên khuôn mặt lúng túng giương lên một nụ cười tươi lễ phép.
Giang Hoài Khê lạnh nhạt gọi một tiếng: “Ba, Hoài Xuyên, hai người về rồi.” Sau đó, gật đầu cười cười ra vẻ chào hỏi về phía cô gái bên cạnh Giang Hoài Xuyên, quay người nhìn Lục Tử Tranh giới thiệu: “Đây là Tử Tranh.”
Nàng kéo Lục Tử Tranh nhận thức từng người từng người, giới thiệu: “Đây là bà nội tôi... Đây là ba tôi... Đây là Hoài Xuyên em trai tôi, đây là bạn gái của nó, Kiều Hân...”
Mỗi lần Giang Hoài Khê giới thiệu, Lục Tử Tranh liền cười gọi một tiếng thăm hỏi: “Chào bà, chào chú...”
Lúc chào hỏi với Giang Hoài Xuyên, Lục Tử Tranh nhất thời rơi vào khó khăn, không biết nên xưng hô thế nào cho thích hợp, Giang Hoài Xuyên dường như nhận ra được, nhếch môi sang sảng nở nụ cười, nói: “Lục tiểu thư, chị cứ giống chị em gọi em Hoài Xuyên là được rồi, chị bằng tuổi với chị em, em gọi chị là chị Tử Tranh được không?”
Lục Tử Tranh nhìn Giang Hoài Xuyên thân người mặc âu phục, nhưng lại cười đáng yêu tựa như cậu bé to xác, cũng bất giác lộ ra ý cười chân thành, trả lời: “Đương nhiên có thể, Hoài Xuyên.”
Sau đó, lúc chào hỏi với Kiều Hân, Kiều Hân cũng cười chào hỏi trước, nói: “Chị Tử Tranh, chị gọi em Tiểu Hân là được rồi.”
Lục Tử Tranh bèn cũng cười đồng ý.
Bà nội Giang Hoài Khê tóc bạc trắng, tinh thần khỏe mạnh, khuôn mặt hiền lành, trông hết sức ôn hòa, cha Giang Hoài Khê phong độ bất phàm, đeo chiếc kính mắt viền vàng, nhìn qua vô cùng nho nhã, lại mang theo một ít nghiêm túc. Nhưng vào giờ phút này, hai người họ đều hơi thất lễ mà nhìn chăm chăm không chớp mắt về phía Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh đứng trước khay trà trong phòng khách, bốn phía là một vòng người nhà họ Giang đang ngồi, ánh mắt của bọn họ khiến cô cảm giác mình như bị xuyên thấu đi, bất giác cắn cắn môi lại. Thật sự có cảm giác như đang tam đường hội thẩm vậy...
Giang Hoài Khê nhẹ di chuyển tới trước người Lục Tử Tranh, ngăn lại ánh mắt xem xét của họ, lôi kéo Lục Tử Tranh ngồi vào bên phải ghế sofa trống, nói rằng: “Ngồi xuống trước đi, cơm tối chắc sắp xong rồi.”
Nhưng mà Giang ba và Giang bà nội vẫn không nỡ thu hồi ánh mắt đang khoá chặt trên người Lục Tử Tranh, Giang Hoài Khê cảm thấy có chút không vui, nhẹ ho một tiếng trong cổ họng, lấy đó nhắc nhở.
Lúc này Giang ba mới thu ánh mắt lại, khẽ mỉm cười, khách khí nói với Lục Tử Tranh rằng: “Thường nghe Hoài Khê nói về con, hôm nay cuối cùng cũng gặp mặt, chú chân thành mà mời con, sau này thường thường tới nhà chú chơi nhé.”
Giang bà nội cũng phụ họa bảo: “Lần đầu bà gặp con, không hiểu tại sao, càng nhìn con bà càng thích, sau này thường thường ghé nhà chơi nhé, có thời gian thì cùng với Hoài Khê quay về thăm bà.”
Tất nhiên là Lục Tử Tranh một tràng lời ưng thuận rồi.
Cô lấy ra 12 vạn tinh thần trò chuyện với người nhà họ Giang, đa số đều là bọn họ hỏi, Lục Tử Tranh đáp. Trong nhà Lục Tử Tranh ít thân thích, cô ít khi tán gẫu chút chuyện nhà với trưởng bối thế này, ứng phó hết sức cẩn thận khó khăn, rất sợ một câu trả lời không khéo léo không lễ phép không hợp với ý của bọn họ, không quá mấy phút, trên người đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Giang Hoài Khê hơi chau mày lại, quay đầu nói với Kiều Hân ngồi bên cạnh đang rỗi rãnh: “Chọn ngày với Hoài Xuyên chưa?”
Kiều Hân liếc mắt nhìn Giang Hoài Xuyên bên cạnh, thẹn thùng nở nụ cười, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Giang Hoài Khê tiếp tục tò mò nói: “Hai đứa thương lượng xong chưa?”
Kiều Hân nhìn Giang Hoài Xuyên, Giang Hoài Xuyên đáp thay bạn gái cậu: “Vâng, thật ra tuần trước em đã đề cập với ba mẹ rồi, chúng em dự định đính hôn vào nửa cuối năm nay, cụ thể thì còn phải bàn bạc lại một chút.”
Quả nhiên, sự chú ý của mọi người đều chuyển đến trên người Kiều Hân và Giang Hoài Xuyên, Giang ba và Giang bà nội liền tiếp miệng, hỏi đến một ít chi tiết dự định sau này của bọn họ.
Lục Tử Tranh thở phào nhẹ nhõm, Giang Hoài Khê ngoắc ngoắc khóe môi, hài lòng thỏa dạ.
Nói chuyện được thêm một lát, Giang bà nội đột nhiên vẫy tay gọi Kiều Hân đến trước mặt bà, tháo vòng tay đang đeo giao cho Kiều Hân, nói rằng: “Trước đây lúc bà kết hôn với ông nội nó, đây là vật mẹ chồng đưa cho bà, bảo là do tổ tiên nhà họ Giang truyền xuống, hôm nay bà đem nó truyền cho con, con và Hoài Xuyên nhất định phải hòa thuận, bà nội chờ ôm chắt trai đây.”
Kiều Hân cũng không đùn đẩy từ chối, đỏ mặt nhận lấy, nhỏ giọng đáp: “Bà nội, con sẽ.”
Giang bà nội cao hứng sờ sờ đầu Kiên Hân, khen ngợi: “Được được, thật ngoan...” Sau đó, chuyển đề tài, vừa nhìn về phía Giang Hoài Khê, nhắc nhở: “Hoài Khê à, em trai con cũng đã chọn ngày rồi, không còn cần bà nội lo lắng nữa, trên tay bà còn một vòng tay khác, lúc nào bà mới có thể giao vào tay cháu rể đây?” Không biết là vô tình hay cố ý, Lục Tử Tranh cảm giác được, tầm mắt của bà, chuyển động trên người mình.
Lục Tử Tranh bắt đầu lo lắng, cúi đầu, không dám nhìn thẳng về ánh mắt Giang bà nội.
Giang Hoài Khê bốn lạng địch ngàn cân, đáp: “E là bà nội phải thay con giữ gìn thêm mấy năm rồi...”
Giang bà nội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Con phải nên cố gắng hơn chứ là.”
Giang Hoài Khê cười không đáp lại.
Cuối cùng Giang mẹ cũng trở lại gọi ăn cơm, thế là mọi người đều dời bước đến nhà ăn.
Món ăn một món một món nằm trên bàn, kiểu dáng mỗi món đều tuyệt đẹp, đầy đủ sắc hương vị, nhưng có chút kỳ quái chính là, có một số món ăn, nguyên liệu đa phần đều giống nhau, nhưng phải đồng thời làm hai món, ví dụ như món cá chua ngọt, bên cạnh là món cá hấp...
Món cuối cùng là điểm tâm ngọt và hoa quả, Giang Hoài Khê chìa tay thay Lục Tử Tranh bưng một đĩa bánh ngọt nhỏ, đưa cho cô cười nói: “Này, bánh ngọt tôi nợ của lễ Giáng Sinh lần trước.”
Giang Hoài Xuyên thấy động tác của Giang Hoài Khê, chớp chớp mắt cười oán giận nói với Giang Hoài Khê: “Chị, em không vui nè, chị chưa bao giờ đối tốt với em như thế.”
Giang Hoài Khê đầu cũng không ngẩng, nhẹ giọng đáp: “Chị biết em không thích ăn ngọt.”
Giang Hoài Xuyên khinh thường “xía” một tiếng, giải thích với Lục Tử Tranh: “Chị Tử Tranh, chị biết không, thật ra nhà em không ai thích ăn ngọt cả, mà người không thích nhất, chính là chị của em. Có điều, hôm nay thấy chị ấy thình lình để ý tới hương vị các món ăn, lại còn đặc biệt đòi thêm một phần bánh ngọt, vốn em đang kỳ quái, xem ra là đặc biệt chuẩn bị cho chị Tử Tranh ăn rồi.”
Lục Tử Tranh nghe vậy kinh ngạc mà nhìn về phía Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê bình tĩnh giải thích: “Tôi đã nói, đây là bù đắp tôi nợ cậu vào lễ Giáng Sinh lần trước.”
Giang Hoài Xuyên nở nụ cười một tiếng, tiếp tục vạch trần, hỏi Lục Tử Tranh: “Chị Tử Tranh, chị biết tại sao có vài món ăn phải làm hai hình thức khác nhau không?” Hài lòng nhìn thấy Lục Tử Tranh mờ mịt lắc lắc đầu, cậu ta mới lên tiếng: “Bởi vì nhà em không thích ngọt, thích chua, còn thích ăn rau thơm cùng các loại gia vị món ăn, nên, tất cả hương vị món ăn phải được làm theo khẩu vị ăn bình thường của nhà em, các món thừa ra này, chính là chị em tự mình đốc công chọn lựa cho chị.”
Lục Tử Tranh nghe xong không khỏi sững sờ, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn Giang Hoài Khê, Giang ba Giang mẹ cùng Giang bà nội, đều vẻ mặt phức tạp mà nhìn cô cùng Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê hơi giận, nhíu mày quát khẽ Giang Hoài Xuyên: “Khi bé không phải ba dạy em lúc ăn phải ăn nhiều cơm, bớt nói chuyện sao?”
Giang Hoài Xuyên nghịch ngợm nghiêng nghiêng đầu, đáp: “Ồ, nhưng giờ em no rồi, không định ăn thêm nữa, có thể nói nhiều được rồi.” Kiều Hân bên cạnh mỉm cười cầm miếng dưa hấu đưa tới mép cậu, trách mắng cậu ta: “Ăn còn không chặn nổi miệng của anh nữa.”
Giang Hoài Khê không đáp lại ánh mắt Lục Tử Tranh, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Mau ăn bánh ngọt.”
Thế là Lục Tử Tranh liền cúi đầu, yên lặng ăn bánh ngọt từng miếng từng miếng một, tâm tư, lại không biết bay về phương nào.
Sau khi ăn xong không lâu, tuyết đã ngưng lại, nhưng Kiều Hân lo lắng nếu lát nữa tuyết rơi tiếp sẽ khiến mặt đường dày diện tuyết không tiện lái xe, bèn nhờ Giang Hoài Xuyên đưa cô ấy quay về, Lục Tử Tranh cũng thuận thế định về theo, sau khi Giang bà nội nhiệt tình mời cô qua đêm không có kết quả, liền chuyển chiều hướng sang gọi cô nhớ trở lại, Lục Tử Tranh có chút chột dạ đối với nhiệt tình của người già, thở một hơi dài, yếu ớt đáp ứng.
Dọc theo đường trở về, trong xe vắng lặng dị thường, Lục Tử Tranh hiển nhiên đang xuất thần, Giang Hoài Khê cũng không quấy rầy cô.
Một đường không nói chuyện mà đến cửa tiểu khu, Giang Hoài Khê ngừng xe, Lục Tử Tranh định muốn xuống xe, Giang Hoài Khê đột nhiên đề nghị: “Đúng lúc ăn cơm xong nên đi dạo tiêu hóa một chút, tôi cùng cậu đến trước lầu đã.” Nàng có chút không yên lòng về trầm mặc và suy sụp khác thường của Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh cũng không phản đối, bước chân chậm rãi sóng vai đi lên cùng Giang Hoài Khê, đi được chỉ mới chừng mười bước, đột nhiên mở miệng chán nản nói rằng: “Hoài Khê, cái gì tôi cũng không biết, cô thích ăn cái gì, cô không thích ăn cái gì...”
Giang Hoài Khê hơi sững sờ, khẽ cười nói: “Tôi hiểu, dung lượng não cậu bé, trí nhớ kém, đây là vốn sinh ra đã kém cỏi, tôi săn sóc dịu dàng khéo hiểu lòng người thế này, đương nhiên hiểu cậu mà.”
Lục Tử Tranh tự giễu cười một tiếng, nói: “Cô biết rõ không phải như thế.”
Đi tới trước lầu rồi, Giang Hoài Khê trầm mặc chốc lát, giọng nói thanh lãnh mang theo ẩn ẩn dịu dàng vang lên: “Tử Tranh, tôi hiểu mà, trong lòng cậu ghi nhớ tôi là tốt rồi. Đừng suy nghĩ nhiều.”
Lục Tử Tranh xoay người lại, mặt hướng về Giang Hoài Khê, yên lặng nhìn nàng. Trong nháy mắt, phảng phất như toàn bộ thế giới của cô chỉ có Giang Hoài Khê.
Hoài Khê à, cô cứ dịu dàng như vậy, tôi nên cam lòng từ bỏ, cam lòng từ chối ra sao đây.
Trong lòng cô suy nghĩ lại suy nghĩ, tay để bên người sắp véo quần áo thành rách bươm, cuối cùng cố lấy dũng khí, ngẩng đầu lên hỏi Giang Hoài Khê: “Chúng ta...”
Vừa thổ lộ được hai chữ, không biết ban công tầng trệt nhà nào trên lầu chảy tuyết xuống, lách tách rơi xuống một loạt giọt nước vào trên mặt Lục Tử Tranh, cảm giác mát mẻ thình lình xuất hiện, khiến Lục Tử Tranh kinh hãi.
Cô muốn hỏi Giang Hoài Khê, chúng ta ở bên nhau đi, có được không?
Nhưng mà, sau khi bị cắt đứt, cô lại không nói ra tiếp được.
Ngay lập tức Giang Hoài Khê đưa tay ra, bỏ qua ý định lấy khăn giấy từ trên người mình ra, dùng tay áo của bản thân nàng giúp cô lau sạch lấy vệt nước trên mặt, mà sắc mặt Lục Tử Tranh, trong nháy mắt cũng đã chán nản, hơi đỏ mắt, kéo lại tay Giang Hoài Khê, thấp giọng cầu xin nàng: “Tôi có thể ôm cô một cái không?”
Giang Hoài Khê chần chờ chốc lát, song liền mở rộng hai tay, ôm cô vào ngực.
Cảm xúc lạnh lẽo thấm ướt trên mặt vẫn còn, giọt nước rơi vào trên mặt ban nãy để lại xúc cảm đáng sợ, phút chốc dấy lên sợ hãi trong đáy lòng cô ẩn giấu, trong nháy mắt đó, cả người cô cơ hồ sắp kiểm soát không được mà run rẩy lên.
Năm lớp 9 khi đó, cha cô bất ngờ qua đời, buổi sáng thể dục của ngày thứ nhất sau khi cô xin nghỉ về trường, cô thoái thác thân thể khó chịu nên không ra sân tập thể dục, giáo viên cân nhắc đến tình huống của cô, cũng không tính toán, đặc biệt ân chuẩn cho cô.
Không nghĩ rằng, Chu Phương Phàm vì lo lắng cho cô, đi theo cô quay về, trốn tiết thể dục buổi sáng.
Trong phòng học chỉ có hai người các cô, Lục Tử Tranh vốn đang nằm nhoài trên bàn, Chu Phương Phàm bỗng ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ vỗ bờ vai của cô, cô liền nghiêng mặt đi nhìn Chu Phương Phàm.
Chu Phương Phàm hỏi xem cô có khó chịu chỗ nào không, dịu dàng nhỏ giọng an ủi cô, cô ta vuốt mặt Lục Tử Tranh, nói cho cô biết: “Tử Tranh, cậu không cần phải sợ, chẳng qua là chú chỉ thay đổi một phương thức khác, thay đổi một nơi khác để tiếp tục yêu cậu thôi. Bên cạnh cậu còn có dì, còn có mình...”
Trong nháy mắt đó, nước mắt sau khi vẫn nhẫn nhịn khi đến trường của Lục Tử Tranh rốt cục tràn mi ra ngoài, cô cắn môi run vai khóc kịch liệt, Chu Phương Phàm liền đưa tay ra ôm cô vào ngực, vẫn dịu dàng nhẹ giọng an ủi: “Tử Tranh, không phải sợ, cậu còn có mình, mình vẫn sẽ bên cạnh cậu mà...”
Khi đó cô yếu đuối cực kỳ, xem Chu Phương Phàm như là nhánh cỏ cứu mạng, cũng không cho rằng nữ sinh thích nữ sinh là sai trái, hầu như không kịp nghĩ nhiều, liền nghẹn ngào tìm cách chứng thực về phía cô ta: “Cho dù mình thích cậu, là thích của nam sinh đối với nữ sinh, cậu cũng sẽ không ghét bỏ, sẽ vẫn bên cạnh mình, không rời không xa sao?”
Chu Phương Phàm ngẩn ngơ trong chớp mắt, tiếp theo đó, kinh hỉ trong mắt cô ta, Lục Tử Tranh cũng thấy rõ ràng. Giọng nói của Chu Phương Phàm, mang theo ma lực thần kỳ, khiến tâm tư bất an của cô dần dần yên ổn: “Sẽ không, sẽ không rời bỏ cậu, nhất định sẽ không, Tử Tranh...” Cô ta cúi đầu, nụ hôn nho nhỏ dày đặc rơi vào trên gương mặt, trên chóp mũi Lục Tử Tranh, cuối cùng, là trên môi...
Nhưng mà, trong phút tiếp theo, trong phòng học vang lên tiếng quở mắng kinh ngạc của Lâm Úy: “Tụi bây đang làm gì đó?!”
Sau đó, một tiếng trách mắng kinh hãi này, đã nhấc lên ác mộng không ngừng trong đời Lục Tử Tranh.
Bởi năm lớp 8 cậu con trai Lâm Úy thích lại thích Lục Tử Tranh nên cô ta đi tìm Lục Tử Tranh gây phiền phức, về sau Lục Tử Tranh nghe nói, Lâm Úy bị cậu con trai kia xáng một bạt tai, sau đó, Lâm Úy vẫn cùng cô bất hòa. Giờ đây, cô ta cuối cùng cũng có cơ hội báo thù rồi.
Vậy là, sự việc bị Lâm Úy trắng trợn tuyên dương cùng thổi phồng khuếch đại, càng náo càng lớn, ảnh hưởng càng ngày càng tệ, tình cảnh của Lục Tử Tranh càng ngày càng gian nan. Trong lúc đối mặt với mời phụ huynh và đứng mũi chịu sào thôi học, Chu Phương Phàm kiên quyết dứt khoát mà xoay chuyển ý tứ, xác định cô ta chỉ là bạn tốt của Lục Tử Tranh, sau khi Lục Tử Tranh thổ lộ bị từ chối xong thì cưỡng hôn cô ta.
Chạng vạng tan học của một ngày trước khi cô bị hiệu trưởng mời phụ huynh, cô gục xuống bàn khóc một buổi chiều, sau cùng định ra khỏi phòng học, lúc rời đi bị Lâm Úy vây lại góc tường, một cái xô đẩy liền ngã trên mặt đất. Chu Phương Phàm không biết tại sao lại quay về, vội vội vàng vàng chạy về phía Lục Tử Tranh định dìu cô lên, yếu ớt nói với Lâm Úy: “Lâm Úy, cậu không thể quá đáng như thế.”
Lâm Úy lại cười dữ tợn nói: “Quá đáng sao? Tao còn định quá đáng hơn đây.” Nói xong, cô ta há mồm nhổ một bãi nước bọt về phía trên mặt Lục Tử Tranh, mắng: “Buồn nôn biến thái.”
Cô ta cười như không cười nhìn Chu Phương Phàm, hỏi: "Che chở nó dữ vậy sao? Lẽ nào không phải Lục Tử Tranh thổ lộ thất bại, mà thật ra là hai đứa tụi bây lưỡng tình tương duyệt (hai bên tình nguyện) ?"
Chu Phương Phàm sững sờ, sau đó, từ từ buông tay Lục Tử tranh ra, xoay người định muốn rời đi. “Sao có thể chứ?”
Lâm Úy không định buông tha cô ta, gọi cô ta lại nói rằng: “Tao không tin, mày chứng minh cho tao xem.” Nói xong, chỉ vào Lục Tử Tranh nói: “Giống tao vậy, nhổ một bãi nước miếng, mắt một tiếng biến thái...”
Chu Phương Phàm khó có thể tin mà nhìn Lâm Úy, không có động tác.
Lâm Úy hỏi: “Lẽ nào mày cũng muốn bị mời phụ huynh, bị thôi học?”
Chu Phương Phàm run lên hồi lâu, rốt cuộc cứng nhắc mà quay người sang, động tác nhổ nước miếng về phía Lục Tử Tranh ngã quắp góc ở tường, giọng khàn khàn mắng một câu không nghe thấy được: “Biến thái...”
Trong phút chốc đó, Lục Tử Tranh nghe thấy âm thanh trái tim mình chết đi...
Vệt nước trên mặt Lục Tử Tranh đã bị gió thổi, khô cạn ở trên mặt, tựa như lưu lại vệt nước mắt chảy xuống từ trên khóe mắt. Cô rút khỏi trong lòng Giang Hoài Khê, ôn giọng dặn dò: “Trở về đi, trên đường cẩn thận.”
Giang Hoài Khê muốn nói lại thôi, cuối cùng, cũng chỉ gật đầu, quay người rời đi.
Lục Tử Tranh đưa mắt nhìn bóng người đi xa của Giang Hoài Khê, bên môi lộ ra một vệt cười khổ.
Có lẽ là ý trời chăng, không cho cô hỏi ra câu nói ấy.
Bạn tốt chẳng qua cũng chỉ là bạn thôi, không thể chiếm hữu.
Cha và em trai của Giang Hoài Khê đã trở về, bà nội cũng từ trên lầu đi xuống, ngồi cạnh Giang Hoài Xuyên còn có một cô gái trẻ tuổi dung nhan xinh đẹp.
Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê bước vào phòng khách, toàn bộ người trong phòng khách đều không hẹn nhau mà ngước mắt nhìn chăm chăm hai người, trong lúc nhất thời Lục Tử Tranh có chút mất tự nhiên, trên khuôn mặt lúng túng giương lên một nụ cười tươi lễ phép.
Giang Hoài Khê lạnh nhạt gọi một tiếng: “Ba, Hoài Xuyên, hai người về rồi.” Sau đó, gật đầu cười cười ra vẻ chào hỏi về phía cô gái bên cạnh Giang Hoài Xuyên, quay người nhìn Lục Tử Tranh giới thiệu: “Đây là Tử Tranh.”
Nàng kéo Lục Tử Tranh nhận thức từng người từng người, giới thiệu: “Đây là bà nội tôi... Đây là ba tôi... Đây là Hoài Xuyên em trai tôi, đây là bạn gái của nó, Kiều Hân...”
Mỗi lần Giang Hoài Khê giới thiệu, Lục Tử Tranh liền cười gọi một tiếng thăm hỏi: “Chào bà, chào chú...”
Lúc chào hỏi với Giang Hoài Xuyên, Lục Tử Tranh nhất thời rơi vào khó khăn, không biết nên xưng hô thế nào cho thích hợp, Giang Hoài Xuyên dường như nhận ra được, nhếch môi sang sảng nở nụ cười, nói: “Lục tiểu thư, chị cứ giống chị em gọi em Hoài Xuyên là được rồi, chị bằng tuổi với chị em, em gọi chị là chị Tử Tranh được không?”
Lục Tử Tranh nhìn Giang Hoài Xuyên thân người mặc âu phục, nhưng lại cười đáng yêu tựa như cậu bé to xác, cũng bất giác lộ ra ý cười chân thành, trả lời: “Đương nhiên có thể, Hoài Xuyên.”
Sau đó, lúc chào hỏi với Kiều Hân, Kiều Hân cũng cười chào hỏi trước, nói: “Chị Tử Tranh, chị gọi em Tiểu Hân là được rồi.”
Lục Tử Tranh bèn cũng cười đồng ý.
Bà nội Giang Hoài Khê tóc bạc trắng, tinh thần khỏe mạnh, khuôn mặt hiền lành, trông hết sức ôn hòa, cha Giang Hoài Khê phong độ bất phàm, đeo chiếc kính mắt viền vàng, nhìn qua vô cùng nho nhã, lại mang theo một ít nghiêm túc. Nhưng vào giờ phút này, hai người họ đều hơi thất lễ mà nhìn chăm chăm không chớp mắt về phía Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh đứng trước khay trà trong phòng khách, bốn phía là một vòng người nhà họ Giang đang ngồi, ánh mắt của bọn họ khiến cô cảm giác mình như bị xuyên thấu đi, bất giác cắn cắn môi lại. Thật sự có cảm giác như đang tam đường hội thẩm vậy...
Giang Hoài Khê nhẹ di chuyển tới trước người Lục Tử Tranh, ngăn lại ánh mắt xem xét của họ, lôi kéo Lục Tử Tranh ngồi vào bên phải ghế sofa trống, nói rằng: “Ngồi xuống trước đi, cơm tối chắc sắp xong rồi.”
Nhưng mà Giang ba và Giang bà nội vẫn không nỡ thu hồi ánh mắt đang khoá chặt trên người Lục Tử Tranh, Giang Hoài Khê cảm thấy có chút không vui, nhẹ ho một tiếng trong cổ họng, lấy đó nhắc nhở.
Lúc này Giang ba mới thu ánh mắt lại, khẽ mỉm cười, khách khí nói với Lục Tử Tranh rằng: “Thường nghe Hoài Khê nói về con, hôm nay cuối cùng cũng gặp mặt, chú chân thành mà mời con, sau này thường thường tới nhà chú chơi nhé.”
Giang bà nội cũng phụ họa bảo: “Lần đầu bà gặp con, không hiểu tại sao, càng nhìn con bà càng thích, sau này thường thường ghé nhà chơi nhé, có thời gian thì cùng với Hoài Khê quay về thăm bà.”
Tất nhiên là Lục Tử Tranh một tràng lời ưng thuận rồi.
Cô lấy ra 12 vạn tinh thần trò chuyện với người nhà họ Giang, đa số đều là bọn họ hỏi, Lục Tử Tranh đáp. Trong nhà Lục Tử Tranh ít thân thích, cô ít khi tán gẫu chút chuyện nhà với trưởng bối thế này, ứng phó hết sức cẩn thận khó khăn, rất sợ một câu trả lời không khéo léo không lễ phép không hợp với ý của bọn họ, không quá mấy phút, trên người đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Giang Hoài Khê hơi chau mày lại, quay đầu nói với Kiều Hân ngồi bên cạnh đang rỗi rãnh: “Chọn ngày với Hoài Xuyên chưa?”
Kiều Hân liếc mắt nhìn Giang Hoài Xuyên bên cạnh, thẹn thùng nở nụ cười, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Giang Hoài Khê tiếp tục tò mò nói: “Hai đứa thương lượng xong chưa?”
Kiều Hân nhìn Giang Hoài Xuyên, Giang Hoài Xuyên đáp thay bạn gái cậu: “Vâng, thật ra tuần trước em đã đề cập với ba mẹ rồi, chúng em dự định đính hôn vào nửa cuối năm nay, cụ thể thì còn phải bàn bạc lại một chút.”
Quả nhiên, sự chú ý của mọi người đều chuyển đến trên người Kiều Hân và Giang Hoài Xuyên, Giang ba và Giang bà nội liền tiếp miệng, hỏi đến một ít chi tiết dự định sau này của bọn họ.
Lục Tử Tranh thở phào nhẹ nhõm, Giang Hoài Khê ngoắc ngoắc khóe môi, hài lòng thỏa dạ.
Nói chuyện được thêm một lát, Giang bà nội đột nhiên vẫy tay gọi Kiều Hân đến trước mặt bà, tháo vòng tay đang đeo giao cho Kiều Hân, nói rằng: “Trước đây lúc bà kết hôn với ông nội nó, đây là vật mẹ chồng đưa cho bà, bảo là do tổ tiên nhà họ Giang truyền xuống, hôm nay bà đem nó truyền cho con, con và Hoài Xuyên nhất định phải hòa thuận, bà nội chờ ôm chắt trai đây.”
Kiều Hân cũng không đùn đẩy từ chối, đỏ mặt nhận lấy, nhỏ giọng đáp: “Bà nội, con sẽ.”
Giang bà nội cao hứng sờ sờ đầu Kiên Hân, khen ngợi: “Được được, thật ngoan...” Sau đó, chuyển đề tài, vừa nhìn về phía Giang Hoài Khê, nhắc nhở: “Hoài Khê à, em trai con cũng đã chọn ngày rồi, không còn cần bà nội lo lắng nữa, trên tay bà còn một vòng tay khác, lúc nào bà mới có thể giao vào tay cháu rể đây?” Không biết là vô tình hay cố ý, Lục Tử Tranh cảm giác được, tầm mắt của bà, chuyển động trên người mình.
Lục Tử Tranh bắt đầu lo lắng, cúi đầu, không dám nhìn thẳng về ánh mắt Giang bà nội.
Giang Hoài Khê bốn lạng địch ngàn cân, đáp: “E là bà nội phải thay con giữ gìn thêm mấy năm rồi...”
Giang bà nội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Con phải nên cố gắng hơn chứ là.”
Giang Hoài Khê cười không đáp lại.
Cuối cùng Giang mẹ cũng trở lại gọi ăn cơm, thế là mọi người đều dời bước đến nhà ăn.
Món ăn một món một món nằm trên bàn, kiểu dáng mỗi món đều tuyệt đẹp, đầy đủ sắc hương vị, nhưng có chút kỳ quái chính là, có một số món ăn, nguyên liệu đa phần đều giống nhau, nhưng phải đồng thời làm hai món, ví dụ như món cá chua ngọt, bên cạnh là món cá hấp...
Món cuối cùng là điểm tâm ngọt và hoa quả, Giang Hoài Khê chìa tay thay Lục Tử Tranh bưng một đĩa bánh ngọt nhỏ, đưa cho cô cười nói: “Này, bánh ngọt tôi nợ của lễ Giáng Sinh lần trước.”
Giang Hoài Xuyên thấy động tác của Giang Hoài Khê, chớp chớp mắt cười oán giận nói với Giang Hoài Khê: “Chị, em không vui nè, chị chưa bao giờ đối tốt với em như thế.”
Giang Hoài Khê đầu cũng không ngẩng, nhẹ giọng đáp: “Chị biết em không thích ăn ngọt.”
Giang Hoài Xuyên khinh thường “xía” một tiếng, giải thích với Lục Tử Tranh: “Chị Tử Tranh, chị biết không, thật ra nhà em không ai thích ăn ngọt cả, mà người không thích nhất, chính là chị của em. Có điều, hôm nay thấy chị ấy thình lình để ý tới hương vị các món ăn, lại còn đặc biệt đòi thêm một phần bánh ngọt, vốn em đang kỳ quái, xem ra là đặc biệt chuẩn bị cho chị Tử Tranh ăn rồi.”
Lục Tử Tranh nghe vậy kinh ngạc mà nhìn về phía Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê bình tĩnh giải thích: “Tôi đã nói, đây là bù đắp tôi nợ cậu vào lễ Giáng Sinh lần trước.”
Giang Hoài Xuyên nở nụ cười một tiếng, tiếp tục vạch trần, hỏi Lục Tử Tranh: “Chị Tử Tranh, chị biết tại sao có vài món ăn phải làm hai hình thức khác nhau không?” Hài lòng nhìn thấy Lục Tử Tranh mờ mịt lắc lắc đầu, cậu ta mới lên tiếng: “Bởi vì nhà em không thích ngọt, thích chua, còn thích ăn rau thơm cùng các loại gia vị món ăn, nên, tất cả hương vị món ăn phải được làm theo khẩu vị ăn bình thường của nhà em, các món thừa ra này, chính là chị em tự mình đốc công chọn lựa cho chị.”
Lục Tử Tranh nghe xong không khỏi sững sờ, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn Giang Hoài Khê, Giang ba Giang mẹ cùng Giang bà nội, đều vẻ mặt phức tạp mà nhìn cô cùng Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê hơi giận, nhíu mày quát khẽ Giang Hoài Xuyên: “Khi bé không phải ba dạy em lúc ăn phải ăn nhiều cơm, bớt nói chuyện sao?”
Giang Hoài Xuyên nghịch ngợm nghiêng nghiêng đầu, đáp: “Ồ, nhưng giờ em no rồi, không định ăn thêm nữa, có thể nói nhiều được rồi.” Kiều Hân bên cạnh mỉm cười cầm miếng dưa hấu đưa tới mép cậu, trách mắng cậu ta: “Ăn còn không chặn nổi miệng của anh nữa.”
Giang Hoài Khê không đáp lại ánh mắt Lục Tử Tranh, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Mau ăn bánh ngọt.”
Thế là Lục Tử Tranh liền cúi đầu, yên lặng ăn bánh ngọt từng miếng từng miếng một, tâm tư, lại không biết bay về phương nào.
Sau khi ăn xong không lâu, tuyết đã ngưng lại, nhưng Kiều Hân lo lắng nếu lát nữa tuyết rơi tiếp sẽ khiến mặt đường dày diện tuyết không tiện lái xe, bèn nhờ Giang Hoài Xuyên đưa cô ấy quay về, Lục Tử Tranh cũng thuận thế định về theo, sau khi Giang bà nội nhiệt tình mời cô qua đêm không có kết quả, liền chuyển chiều hướng sang gọi cô nhớ trở lại, Lục Tử Tranh có chút chột dạ đối với nhiệt tình của người già, thở một hơi dài, yếu ớt đáp ứng.
Dọc theo đường trở về, trong xe vắng lặng dị thường, Lục Tử Tranh hiển nhiên đang xuất thần, Giang Hoài Khê cũng không quấy rầy cô.
Một đường không nói chuyện mà đến cửa tiểu khu, Giang Hoài Khê ngừng xe, Lục Tử Tranh định muốn xuống xe, Giang Hoài Khê đột nhiên đề nghị: “Đúng lúc ăn cơm xong nên đi dạo tiêu hóa một chút, tôi cùng cậu đến trước lầu đã.” Nàng có chút không yên lòng về trầm mặc và suy sụp khác thường của Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh cũng không phản đối, bước chân chậm rãi sóng vai đi lên cùng Giang Hoài Khê, đi được chỉ mới chừng mười bước, đột nhiên mở miệng chán nản nói rằng: “Hoài Khê, cái gì tôi cũng không biết, cô thích ăn cái gì, cô không thích ăn cái gì...”
Giang Hoài Khê hơi sững sờ, khẽ cười nói: “Tôi hiểu, dung lượng não cậu bé, trí nhớ kém, đây là vốn sinh ra đã kém cỏi, tôi săn sóc dịu dàng khéo hiểu lòng người thế này, đương nhiên hiểu cậu mà.”
Lục Tử Tranh tự giễu cười một tiếng, nói: “Cô biết rõ không phải như thế.”
Đi tới trước lầu rồi, Giang Hoài Khê trầm mặc chốc lát, giọng nói thanh lãnh mang theo ẩn ẩn dịu dàng vang lên: “Tử Tranh, tôi hiểu mà, trong lòng cậu ghi nhớ tôi là tốt rồi. Đừng suy nghĩ nhiều.”
Lục Tử Tranh xoay người lại, mặt hướng về Giang Hoài Khê, yên lặng nhìn nàng. Trong nháy mắt, phảng phất như toàn bộ thế giới của cô chỉ có Giang Hoài Khê.
Hoài Khê à, cô cứ dịu dàng như vậy, tôi nên cam lòng từ bỏ, cam lòng từ chối ra sao đây.
Trong lòng cô suy nghĩ lại suy nghĩ, tay để bên người sắp véo quần áo thành rách bươm, cuối cùng cố lấy dũng khí, ngẩng đầu lên hỏi Giang Hoài Khê: “Chúng ta...”
Vừa thổ lộ được hai chữ, không biết ban công tầng trệt nhà nào trên lầu chảy tuyết xuống, lách tách rơi xuống một loạt giọt nước vào trên mặt Lục Tử Tranh, cảm giác mát mẻ thình lình xuất hiện, khiến Lục Tử Tranh kinh hãi.
Cô muốn hỏi Giang Hoài Khê, chúng ta ở bên nhau đi, có được không?
Nhưng mà, sau khi bị cắt đứt, cô lại không nói ra tiếp được.
Ngay lập tức Giang Hoài Khê đưa tay ra, bỏ qua ý định lấy khăn giấy từ trên người mình ra, dùng tay áo của bản thân nàng giúp cô lau sạch lấy vệt nước trên mặt, mà sắc mặt Lục Tử Tranh, trong nháy mắt cũng đã chán nản, hơi đỏ mắt, kéo lại tay Giang Hoài Khê, thấp giọng cầu xin nàng: “Tôi có thể ôm cô một cái không?”
Giang Hoài Khê chần chờ chốc lát, song liền mở rộng hai tay, ôm cô vào ngực.
Cảm xúc lạnh lẽo thấm ướt trên mặt vẫn còn, giọt nước rơi vào trên mặt ban nãy để lại xúc cảm đáng sợ, phút chốc dấy lên sợ hãi trong đáy lòng cô ẩn giấu, trong nháy mắt đó, cả người cô cơ hồ sắp kiểm soát không được mà run rẩy lên.
Năm lớp 9 khi đó, cha cô bất ngờ qua đời, buổi sáng thể dục của ngày thứ nhất sau khi cô xin nghỉ về trường, cô thoái thác thân thể khó chịu nên không ra sân tập thể dục, giáo viên cân nhắc đến tình huống của cô, cũng không tính toán, đặc biệt ân chuẩn cho cô.
Không nghĩ rằng, Chu Phương Phàm vì lo lắng cho cô, đi theo cô quay về, trốn tiết thể dục buổi sáng.
Trong phòng học chỉ có hai người các cô, Lục Tử Tranh vốn đang nằm nhoài trên bàn, Chu Phương Phàm bỗng ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ vỗ bờ vai của cô, cô liền nghiêng mặt đi nhìn Chu Phương Phàm.
Chu Phương Phàm hỏi xem cô có khó chịu chỗ nào không, dịu dàng nhỏ giọng an ủi cô, cô ta vuốt mặt Lục Tử Tranh, nói cho cô biết: “Tử Tranh, cậu không cần phải sợ, chẳng qua là chú chỉ thay đổi một phương thức khác, thay đổi một nơi khác để tiếp tục yêu cậu thôi. Bên cạnh cậu còn có dì, còn có mình...”
Trong nháy mắt đó, nước mắt sau khi vẫn nhẫn nhịn khi đến trường của Lục Tử Tranh rốt cục tràn mi ra ngoài, cô cắn môi run vai khóc kịch liệt, Chu Phương Phàm liền đưa tay ra ôm cô vào ngực, vẫn dịu dàng nhẹ giọng an ủi: “Tử Tranh, không phải sợ, cậu còn có mình, mình vẫn sẽ bên cạnh cậu mà...”
Khi đó cô yếu đuối cực kỳ, xem Chu Phương Phàm như là nhánh cỏ cứu mạng, cũng không cho rằng nữ sinh thích nữ sinh là sai trái, hầu như không kịp nghĩ nhiều, liền nghẹn ngào tìm cách chứng thực về phía cô ta: “Cho dù mình thích cậu, là thích của nam sinh đối với nữ sinh, cậu cũng sẽ không ghét bỏ, sẽ vẫn bên cạnh mình, không rời không xa sao?”
Chu Phương Phàm ngẩn ngơ trong chớp mắt, tiếp theo đó, kinh hỉ trong mắt cô ta, Lục Tử Tranh cũng thấy rõ ràng. Giọng nói của Chu Phương Phàm, mang theo ma lực thần kỳ, khiến tâm tư bất an của cô dần dần yên ổn: “Sẽ không, sẽ không rời bỏ cậu, nhất định sẽ không, Tử Tranh...” Cô ta cúi đầu, nụ hôn nho nhỏ dày đặc rơi vào trên gương mặt, trên chóp mũi Lục Tử Tranh, cuối cùng, là trên môi...
Nhưng mà, trong phút tiếp theo, trong phòng học vang lên tiếng quở mắng kinh ngạc của Lâm Úy: “Tụi bây đang làm gì đó?!”
Sau đó, một tiếng trách mắng kinh hãi này, đã nhấc lên ác mộng không ngừng trong đời Lục Tử Tranh.
Bởi năm lớp 8 cậu con trai Lâm Úy thích lại thích Lục Tử Tranh nên cô ta đi tìm Lục Tử Tranh gây phiền phức, về sau Lục Tử Tranh nghe nói, Lâm Úy bị cậu con trai kia xáng một bạt tai, sau đó, Lâm Úy vẫn cùng cô bất hòa. Giờ đây, cô ta cuối cùng cũng có cơ hội báo thù rồi.
Vậy là, sự việc bị Lâm Úy trắng trợn tuyên dương cùng thổi phồng khuếch đại, càng náo càng lớn, ảnh hưởng càng ngày càng tệ, tình cảnh của Lục Tử Tranh càng ngày càng gian nan. Trong lúc đối mặt với mời phụ huynh và đứng mũi chịu sào thôi học, Chu Phương Phàm kiên quyết dứt khoát mà xoay chuyển ý tứ, xác định cô ta chỉ là bạn tốt của Lục Tử Tranh, sau khi Lục Tử Tranh thổ lộ bị từ chối xong thì cưỡng hôn cô ta.
Chạng vạng tan học của một ngày trước khi cô bị hiệu trưởng mời phụ huynh, cô gục xuống bàn khóc một buổi chiều, sau cùng định ra khỏi phòng học, lúc rời đi bị Lâm Úy vây lại góc tường, một cái xô đẩy liền ngã trên mặt đất. Chu Phương Phàm không biết tại sao lại quay về, vội vội vàng vàng chạy về phía Lục Tử Tranh định dìu cô lên, yếu ớt nói với Lâm Úy: “Lâm Úy, cậu không thể quá đáng như thế.”
Lâm Úy lại cười dữ tợn nói: “Quá đáng sao? Tao còn định quá đáng hơn đây.” Nói xong, cô ta há mồm nhổ một bãi nước bọt về phía trên mặt Lục Tử Tranh, mắng: “Buồn nôn biến thái.”
Cô ta cười như không cười nhìn Chu Phương Phàm, hỏi: "Che chở nó dữ vậy sao? Lẽ nào không phải Lục Tử Tranh thổ lộ thất bại, mà thật ra là hai đứa tụi bây lưỡng tình tương duyệt (hai bên tình nguyện) ?"
Chu Phương Phàm sững sờ, sau đó, từ từ buông tay Lục Tử tranh ra, xoay người định muốn rời đi. “Sao có thể chứ?”
Lâm Úy không định buông tha cô ta, gọi cô ta lại nói rằng: “Tao không tin, mày chứng minh cho tao xem.” Nói xong, chỉ vào Lục Tử Tranh nói: “Giống tao vậy, nhổ một bãi nước miếng, mắt một tiếng biến thái...”
Chu Phương Phàm khó có thể tin mà nhìn Lâm Úy, không có động tác.
Lâm Úy hỏi: “Lẽ nào mày cũng muốn bị mời phụ huynh, bị thôi học?”
Chu Phương Phàm run lên hồi lâu, rốt cuộc cứng nhắc mà quay người sang, động tác nhổ nước miếng về phía Lục Tử Tranh ngã quắp góc ở tường, giọng khàn khàn mắng một câu không nghe thấy được: “Biến thái...”
Trong phút chốc đó, Lục Tử Tranh nghe thấy âm thanh trái tim mình chết đi...
Vệt nước trên mặt Lục Tử Tranh đã bị gió thổi, khô cạn ở trên mặt, tựa như lưu lại vệt nước mắt chảy xuống từ trên khóe mắt. Cô rút khỏi trong lòng Giang Hoài Khê, ôn giọng dặn dò: “Trở về đi, trên đường cẩn thận.”
Giang Hoài Khê muốn nói lại thôi, cuối cùng, cũng chỉ gật đầu, quay người rời đi.
Lục Tử Tranh đưa mắt nhìn bóng người đi xa của Giang Hoài Khê, bên môi lộ ra một vệt cười khổ.
Có lẽ là ý trời chăng, không cho cô hỏi ra câu nói ấy.
Bạn tốt chẳng qua cũng chỉ là bạn thôi, không thể chiếm hữu.
Tác giả :
Mẫn Nhiên