Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!
Chương 62
Người tuyết này có mắt có mũi, còn đeo một cái kính gọng mạ vàng cùng một cái khăn quàng cổ màu đen, so với người tuyết bình thường nhiều vài phần dáng vẻ thư sinh, nhưng mà thoạt nhìn rất khôi hài là được.
Lâm Xảo Xảo càng nhìn càng muốn cười, càng nhìn càng giống Cố Vi Ngôn, cũng không biết sau khi Cố Vi Ngôn trở về có thể cảm thấy bản thân có thêm một người anh em là người tuyết hay không nữa.
Cô quay người lại, không biết từ khi nào lại có một người đứng ở phía sau mình, Lâm Xảo Xảo xoa xoa cái mũi của mình, cảm giác cái mũi bị đâm có chút đau.
Cô ngẩng đầu, phát hiện là Cố Kiêu Hàn.
Lâm Xảo Xảo xoa xoa cái mũi của mình, hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Cố Kiêu Hàn nhướng mày, "Hôm nay không bận, tới nhà của hai người tùy tiện thăm quan."
Lâm Xảo Xảo: "Có cái gì để xem chứ, em đúng là nhàn nhã."
Lâm Xảo Xảo chỉ chỉ người tuyết trước mặt kia, hỏi hắn, "Em cảm thấy người tuyết này giống ai?"
Cố Kiêu Hàn nhìn thoáng qua, sau đó không hề do dự trả lời: "Cố Vi Ngôn?"
Lâm Xảo Xảo ha ha cười thành tiếng, "Ha ha ha...... Xem ra chị nặn rất thành công."
Cố Kiêu Hàn hài hước nói: "Hóa ra Cố Vi Ngôn ở trong lòng chị có hình tượng như vậy, tôi đợi anh ta về nhà sẽ nói cho anh ta."
Lâm Xảo Xảo nhanh chóng dựng thẳng ngón trỏ đặt trước môi, "Suỵt! Đừng nói như vậy, ngươi như vậy là phá hư chúng ta phu thê cảm tình."
Cố Kiêu Hàn nhìn Lâm Xảo Xảo hơi hơi đô môi, trên cổ mang khăn quàng cổ màu đỏ, trên tay đeo một cái găng tay lông xù xù, rõ ràng đã là người làm mẹ, mà nhất cử nhất động đều toát ra vài phần đáng yêu của thiếu nữ.
"Đó là đương nhiên, anh ấy là chồng của chị mà."
Nói xong, Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng phủi phủi tuyết trên găng tay một chút, nhưng không biết tại sao, có vài mảnh tuyết lại bay lên trên đầu cô.
Lâm Xảo Xảo vừa định duỗi tay phủi xuống, lại phát hiện bản thân còn đeo găng tay, cô cúi đầu tháo găng tay rất mất công, lại phát hiện Cố Kiêu Hàn đã vươn tay giúp cô đem những bông tuyết trên đầu mình phủi xuống.
Cố Kiêu Hàn nhìn bông tuyết trên tay, sau đó nhẹ nhàng thổi một cái, liền rơi xuống.
Cố Kiêu Hàn lớn lên rất đẹp trai, từ phía sườn mặt nhìn lại cảnh tượng thổi tuyết này đẹp một cách hoàn hảo giống như phim thần tượng vậy.
Lâm Xảo Xảo ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Kiêu Hàn lại câu môi cười.
Lâm Xảo Xảo: "......"
Vốn dĩ muốn cảm ơn một chút, nhưng nghe hắn nói như vậy, vậy thì cũng không còn gì để nói.
Lâm Xảo Xảo chuẩn bị đi vào, Cố Kiêu Hàn đi theo bên cạnh cô.
"Buổi tối ăn cái gì?"
Lâm Xảo Xảo liếc nhìn hắn một cái, "Sẽ không phải dự định của em là buổi tối ở lại nơi này ăn cơm đi?"
"Sao thế, như vậy không được sao?"
"...... Không phải."
"Tôi đã nói mà, Cố gia có tiền như vậy, làm sao ngay cả việc tôi ở lại chỗ này ăn một bữa cơm cũng không cho chứ."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cố Kiêu Hàn đi vào phòng khách, cởϊ áσ khoác ra, rất tự nhiên và quen thuộc ngồi xuống trên sô pha, sau đó thưởng thức một cái hộp nhỏ trong phòng khách.
"Đây là cái gì? Đồ ăn vặt?"
Sau đó Lâm Xảo Xảo liền trơ mắt nhìn Cố Kiêu Hàn đem hộp mở ra, từ bên trong lấy ra một viên xí muội, không có chút do dự nào ném vào trong miệng.
Vài giây sau đó, biểu tình của Cố Kiêu Hàn dần dần vặn vẹo, hắn cong eo xuống, khóe miệng hơi hơi nhăn lại.
"Đây là cái gì......? Chua như vậy!"
Lâm Xảo Xảo cười thành tiếng, "Đây là đồ ăn vặt ngày thường của chị, ai bảo em hỏi cũng không hỏi đã ăn ngay."
Cố Kiêu Hàn hối hận không kịp, đành phải đem viên thoại mai cực chua đó ăn xong.
Lâm Xảo Xảo tuy rằng cảm thấy buồn cười, nhưng xem dáng vẻ kia của hắn thật là bị chua không nhẹ, cho nên liền rót một cốc nước đưa qua đó.
"Nè."
Cố Kiêu Hàn cảm kích nhìn cô một cái, "Cảm ơn."
Vừa dứt lời thì lập tức thực dũng cảm đem cả một cốc nước đó uống hết.
"Phụ nữ mang thai thật đáng sợ, loại đồ ăn chua như vậy đều có thể ăn được sao." Cố Kiêu Hàn cảm khái nói.
Lâm Xảo Xảo nói: "Lúc mang thai khẩu vị vốn dĩ đã bất đồng với người thường rồi, cho nên chị càng thích ăn khẩu vị nặng một chút."
"Mang thai rất vất vả đi?" Cố Kiêu Hàn nhìn cô hỏi.
"Tuy rằng so trước kia khẳng định vất vả hơn một chút, nhưng mà chị cảm thấy khá tốt."
Cố Kiêu Hàn cười, "Cũng đúng, nhìn dáng vẻ của chị rất hạnh phúc."
Lâm Xảo Xảo cũng nhẹ nhàng cười một chút.
Cố Kiêu Hàn nhìn Lâm Xảo Xảo đứng ở nơi đó, bụng của cô có chút nhô lên, góc nghiêng ôn nhu mà lại đẹp, hắn lẳng lặng nhìn cô, cảm giác người mẹ trong lý tưởng của hắn tựa hồ cũng là dáng vẻ này.
An tĩnh mà lại tốt đẹp, ôn nhu mà lại tường hòa.
Nhưng mà hiện thực lại thường không như mong muốn, mẹ của hắn là một người có thể vì tiền mà bán luôn đứa con trai ruột thịt của mình, thậm chí đến tận bây giờ thì hắn cũng không biết mẹ ruột của mình có bộ dạng như thế nào.
Hắn là một nhân vật thuộc về sân khấu bi kịch, nhưng cũng sẽ ảo tưởng về những sự vật tốt đẹp.
Lúc trước hắn cảm giác những thứ tốt đẹp này không liên quan gì đến mình, nhưng trên thế giới này lại không có gì là tuyệt đối.
Bây giờ hắn cảm giác trong thế giới của mình cũng bắt đầu xuất hiện những thứ tốt đẹp , nhìn thấy cô ấy liền cảm thấy rất tốt đẹp, cho dù là rất hèn mọn, chỉ có thể nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy.
Cô là hình mẫu của người mẹ ruột trong ảo tưởng của hắn, cô cười, hắn liền cảm giác băng trên thế giới này đều có thể hòa tan.
Cũng bởi vì cô, hắn cảm giác, hình như hắn cùng thế giới này bắt đầu có chút giải hòa.
Nhưng mà, hết thảy điều này đều là góc khuất bí ẩn nhất không có người biết trong lòng hắn, hắn không muốn nói cho bất luận kẻ nào, tốt đẹp đặt ở trong lòng là đã rất tốt đẹp.
Đôi mắt của Cố Kiêu Hàn dần dần trở nên nhu hòa.
Lâm Xảo Xảo vừa quay đầu, trùng hợp đụng phải tầm mắt của Cố Kiêu Hàn.
Lâm Xảo Xảo nhướng mày.
Cố Kiêu Hàn trong nháy mắt có chút cảm giác như ý tưởng trong nội tâm bị cô ấy phát hiện, tim đập hơi hơi tăng tốc nhìn cô.
Lâm Xảo Xảo lại nhìn nhìn hắn, "Nghĩ cái gì đó? Có phải lại nghĩ buổi tối nên ăn cái gì thì ngon hay không?"
"......"
Cố Kiêu Hàn thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh nhẹn nở một nụ cười tươi, "Đương nhiên, thật vất vả tới một lần, tôi đương nhiên phải ăn thoải mái rồi."
Lâm Xảo Xảo hừ nhẹ một tiếng, "Cái này không tốt."
"Vậy thì có cái gì?"
"Chúng ta ăn uống khoa học, phải phối hợp lại, ăn như vậy mới là tốt."
Cố Kiêu Hàn lý giải gật đầu, "Đúng vậy, chị nói rất đúng."
Không bao lâu, Cố Vi Ngôn đã trở lại, anh mặc áo khoác màu đen, bởi vì từ cổng biệt thự tới cửa đều có tài xế bung dù, cho nên trên người anh cũng không có nhiều bông tuyết, thoạt nhìn vẫn rất tinh xảo văn nhã.
Lâm Xảo Xảo nghe được động tĩnh, đi qua đó, "Anh đã trở lại a."
Cố Vi Ngôn nhìn thấy Lâm Xảo Xảo, nhẹ nhàng cười.
"Đúng vậy."
Anh mới vừa định nói cái gì đó, liền thấy được Cố Kiêu Hàn đang ngồi trên sô pha.
Anh đem áo khoác cởi ra, sửa sang lại cúc áo ở chỗ cổ tay một chút.
"Em đã đến rồi."
Cố Kiêu Hàn nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Không phải anh kêu tôi tới sao?"
Cố Vi Ngôn: "Ừ."
Cố Kiêu Hàn cười khẽ nói: "Vừa rồi chị dâu còn nói phải chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho tôi đâu."
Lâm Xảo Xảo lông mày nhíu lại.
Cô nói vậy bao giờ chứ?
Cố Vi Ngôn nghiêm mặt nói: "Em dự định ở trong giới giải trí bao lâu?"
Cố Kiêu Hàn: "Làm sao vậy?"
"Bây giờ em vẫn còn trẻ, chơi thì có thể, nhưng cái này tóm lại không phải một một công việc đứng đắn, hơn nữa nơi đó chỉ có thể kiếm được miếng cơm khi còn thanh xuân, chờ về sau thì em làm sao bây giờ?"
"Vậy thì cái gì mới gọi là con đường đúng đắn? Đi vào Cố thị tập đoàn học làm buôn bán sao?"
Cố Vi Ngôn gật đầu, "Nếu em nguyện ý thì anh có thể dạy em."
Cố Kiêu Hàn cười to thành tiếng, "Ha ha ha......"
Nghe được tiếng cười bừa bãi của Cố Kiêu Hàn, Cố Vi Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi có chút hờ hững.
"Cười cái gì."
Cố Kiêu Hàn: "Anh xác định nếu tôi đi mà nói, mẹ của anh sẽ không coi tôi là cái đinh trong mắt?"
Cố Vi Ngôn đạm nói: "Giống như em đã nói, Cố thị tập đoàn là của anh, em hẳn là rõ ràng, anh mới là người làm chủ, mặt khác em không cần phải xen vào, em là em trai của anh, anh có trách nhiệm giáo quản em."
Cố Kiêu Hàn trầm mặc hai giây, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Vậy anh coi như tôi còn trẻ nên còn muốn chơi hai năm đi, dù sao cũng không nóng nảy, nơi đó vừa kiếm tiền nhiều lại còn có thể mở rộng tầm mắt, em cảm thấy không có gì không tốt."
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, "Vậy được, nếu là quyết định của chính em, như vậy anh tôn trọng em, nhưng mà chờ tới một ngày nào đó em tiếp tục không nổi nữa, anh sẽ làm em trở về."
Lâm Xảo Xảo nhìn Cố Vi Ngôn, cũng coi như là khắc sâu được câu nói huynh trưởng như cha là có ý gì rồi.
Cố Vi Ngôn nếu đáp ứng cha Cố rồi thì anh nhất định sẽ làm hết trách nhiệm của mình.
Người này chính là như thế. Nghiêm cẩn, không chút cẩu thả.
Lúc ăn cơm, Lâm Xảo Xảo gắp một miếng thịt dê, nhìn nhìn, nhịn không được khích lệ nói: "Tay nghề của dì giúp việc thật là càng ngày càng nhuần nhuyễn, miếng thịt dê này có thể nói là phi thường ăn ngon, giữ lại một chút vị tanh lại không làm cho người ta cảm giác quá khó chịu, em thích."
Cố Vi Ngôn cười khẽ, "Thích thì ăn nhiều một chút."
Lâm Xảo Xảo gật đầu, sau đó chuẩn bị đem thịt dê bỏ vào trong miệng.
Không ngờ, tay cô bị trượt, thịt dê thuận thế rớt lên trên quần áo, để lại một vết bẩn khá lớn.
Trong nháy mắt, cô nhỏ giọng kêu một tiếng sợ hãi.
"Ngô......"
Ngay sau đó, hai tờ khăn giấy đồng thời đưa tới.
Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu, nhìn hai tờ khăn giấy từ hai phương hướng khác nhau được đưa qua.
Cô: "......"
Cố Vi Ngôn cùng Cố Kiêu Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái.
Đôi mắt Cố Vi Ngôn híp lại, bên trong để lộ ra một chút uy hiếp của sư tử.
Nếu lấy động vật để so sánh mà nói, như vậy Cố Vi Ngôn chính là một con sư tử ưu nhã mà lại thong dong, còn Cố Kiêu Hàn là một chú báo trẻ tuổi nhanh nhẹn, hai anh em có mị lực riêng của mình, nhưng không thể phủ nhận, chỉ nói về khí thế thì khí thế của Cố Vi Ngôn không phải người bình thường có thể so sánh.
Cố Kiêu Hàn lại giống như không thèm để ý cười cười, nhún vai, sau đó thu hồi tay.
Hắn cũng sẽ không ở loại sự tình này tự tìm không thú vị, cho dù hắn có kiên trì thì Lâm Xảo Xảo cũng sẽ lựa chọn Cố Vi Ngôn, đây chính là điều không thể nghi ngờ.
Hắn chỉ là hảo tâm, tiếp thu hay không là chuyện của cô ấy.
Lâm Xảo Xảo định nhận lấy khăn giấy của Cố Vi Ngôn, lại không ngờ, Cố Vi Ngôn đứng lên, trực tiếp đi tới lau vết bẩn kia cho Lâm Xảo Xảo.
Tuy rằng chà lau được một phần nhưng vẫn để lại một vệt bẩn nhàn nhạt.
Anh nhẹ giọng nói: "Lát nữa để dì giúp việc giặt sạch cho em đi."
Lâm Xảo Xảo gật gật đầu, "Được......"
Cố Vi Ngôn đem khăn giấy nhẹ nhàng ném đi, ném vào thùng rác nằm bên cạnh, chuẩn xác mà không có sai lầm.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Kiêu Hàn chuẩn bị rời đi.
"Kiêu Hàn." Bỗng nhiên Cố Vi Ngôn ở phía sau gọi hắn.
Cố Kiêu Hàn xoay người, nhìn anh, "Làm sao vậy?"
"Cùng anh đi ra đây một lát." Nói xong, Cố Vi Ngôn xoay người đi ra hoa viên.