Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!
Chương 43
Lâm Xảo Xảo nhìn bộ dáng của Cố Vi Ngôn, ngược lại cũng không giống không ra cửa, giống như là từ bên ngoài vừa mới trở về.
Cô hỏi: "Anh vừa trở về?"
"Đúng vậy." Cố Vi Ngôn gật đầu: "Có một văn kiện để quên ở nhà, cho nên trở về một chuyến."
Lâm Xảo Xảo gật đầu, lại hỏi đến vấn đề chính: "Vừa rồi anh nói...... Qua mấy ngày nữa anh muốn đi công tác?"
Cố Vi Ngôn nhàn nhạt gật đầu: "Có một vụ làm ăn rất quan trọng, anh phải đi ra ngoài một chuyến, nếu công việc không phải thực tất yếu thì anh cũng sẽ không đi."
Lâm Xảo Xảo hỏi: "Vừa rồi anh gọi điện thoại cho ai?"
Cố Vi Ngôn cười khẽ nhìn cô: "Đầu nhỏ của em lại suy nghĩ cái gì đó?"
"...... Không có, em chỉ là tùy tiện hỏi hỏi." Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Cố Vi Ngôn trả lời: "Vừa rồi anh gọi điện thoại cho trợ lý, em cũng gặp qua, Vương Hạo Vũ, anh đi công tác dẫn theo hắn thì sẽ tiện một chút."
"Xem tình huống, ít nhất là một tuần."
Lâm Xảo Xảo mở to hai mắt: "Lâu như vậy a?"
"Bởi vì sự tình vẫn còn có chút khó giải quyết, cho nên khả năng phải chậm trễ chút thời gian, nhưng anh sẽ mau chóng trở về." Cố Vi Ngôn ôn nhu nói.
Lâm Xảo Xảo lông mi hơi hơi rũ xuống, tuy rằng ngày thường tính cách cô cũng có chút ỷ lại Cố Vi Ngôn, nhưng nếu như trong lúc Cố Vi Ngôn có công việc muốn vội thì cô cũng không muốn quấy rầy Cố Vi Ngôn quá nhiều, cô cũng không muốn để cho Cố Vi Ngôn nghĩ rằng chính mình là một người không thể rời xa một nửa kia.
Chỉ là......
Cô sẽ nhớ anh là được rồi......
"Khi nào đi?" Lâm Xảo Xảo nhẹ giọng hỏi.
"Mấy ngày nữa, không vội."
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Vi Ngôn đi lên trước một bước, đem Lâm Xảo Xảo ôm vào trong lồng ngực của mình, khẽ cười nói: "Hiện tại còn chưa đi đâu, đã luyến tiếc rời xa anh?"
Cố Vi Ngôn: "Nhìn biểu tình của em sẽ biết."
"Đó là do em mới vừa tỉnh ngủ, anh đừng hiểu lầm."
"Được được được." Cố Vi Ngôn hảo tính tình đáp ứng: "Không nghĩ thì không nghĩ đi, bất quá, anh khẳng định sẽ nhớ em."
Lâm Xảo Xảo trái tim đột nhiên không kịp phòng ngừa đập nhanh hơn vài nhịp.
Lâm Xảo Xảo: "Xem ra người không rời khỏi em được là anh đi......"
Cố Vi Ngôn thẳng thắn thành khẩn gật đầu: "Kỳ thật nếu không phải chuyện quan trọng như vậy, anh cũng không muốn để em một người ở lại trong nhà."
Lâm Xảo Xảo thử thử hỏi: "Nếu không em đi cùng anh nhé, vừa lúc em cũng chưa từng tới thành phố kia a?"
Cố Vi Ngôn lại trực tiếp cự tuyệt: "Không thể, bây giờ em đang mang thai, không cần chạy loạn, anh không yên tâm."
Cố Vi Ngôn tiếp tục nói: "Mấy ngày tới anh sẽ bảo mẹ tới trong nhà bồi em, em chỉ có một mình sẽ làm anh có chút lo lắng."
Vừa nghe Cố Vi Ngôn nói những lời này, Lâm Xảo Xảo thật nhanh từ trong lòng ngực anh chui ra ngoài.
"Cái gì......? Anh muốn nhờ mẹ tới trong nhà chiếu cố em?"
Cố Vi Ngôn bình tĩnh gật đầu.
Lâm Xảo Xảo: "......"
Nếu làm Tào Tuyết tới trong nhà chiếu cố cô mà nói, chỉ sợ là cô thật sự có điểm nhận không nổi...... Ngẫm lại đều cảm thấy áp lực rất lớn.
Cho nên, cô quyết đoán lắc đầu một chút: "Em lại không phải một đứa trẻ con, sẽ không cần phiền toái mẹ đi......"
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng nhướng mày: "Em xác định?"
Lâm Xảo Xảo gật đầu rất nhanh: "Em thập phần xác định, ngày thường mẹ sinh hoạt muôn màu muôn vẻ như vậy, anh lại để bà đặc biệt tới trong nhà chiếu cố em khẳng định bà cũng có chút không thích ứng, một mình em cũng có thể, anh yên tâm đi."
Cố Vi Ngôn suy tư một chút: "Nếu không, trong trong lúc đó anh sẽ mời nhạc phụ nhạc mẫu tới trong nhà ở một đoạn thời gian?"
Lâm Xảo Xảo trả lời: "Không cần lạp, anh cũng biết, ba mẹ em mà tới nơi này cũng sẽ không quen, đặc biệt ba em, cả ngày ồn ào bản thân sống không quen ngày lành, muốn sớm về nhà một chút, vậy nên đừng lăn lộn bọn họ."
"Vậy em ở nhà một mình?"
Lâm Xảo Xảo: "Có thể, anh phải tin tưởng em chứ, anh lại không phải đi tận một hai năm, chỉ qua mấy ngày liền sẽ trở lại đi, yên tâm, một mình em khẳng định có thể, ngày thường em cũng không có việc gì làm, chỉ là luyện luyện thư pháp, không có việc gì thì ra ngoài đi dạo, thời gian cũng sẽ trôi qua rất nhanh thôi."
Cố Vi Ngôn suy nghĩ hồi lâu: "Vậy được rồi, để anh dặn dì giúp việc mấy ngày này sẽ chú ý em nhiều hơn một chút, hơn nữa, anh sẽ gọi điện thoại cho em."
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Tốt, không thành vấn đề."
Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo trong chốc lát, bỗng nhiên cười.
Lâm Xảo Xảo nhìn anh bỗng nhiên cười, có chút không thể hiểu được, hỏi: "Anh cười cái gì?"
Cố Vi Ngôn cười nhạt nói: "Nhìn em vốn đang có một bộ dạng ủy ủy khuất khuất, vừa nghe thấy muốn để cho mẹ tới chiếu cố em, lập tức liền dọa em, ngay cả ủy khuất cũng không có."
Lâm Xảo Xảo: "Em mới không có, đừng nói bừa."
"Được, em không có." Cố Vi Ngôn ở trên trán Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng hôn một cái.
"Lát nữa em định làm cái gì?" Cố Vi Ngôn hỏi.
Lâm Xảo Xảo: "Tính toán đi ra ngoài đi dạo."
Cố Vi Ngôn cười nói: "Được, tùy tiện mua, phu nhân vui vẻ là được."
Lâm Xảo Xảo: "Vâng......"
Tuy rằng hiện tại trình độ sinh hoạt của cô đã bay lên một cấp bậc khác rất lớn, cũng sẽ mua được rất nhiều hàng xa xỉ trước kia nhìn thấy nhưng không với tới được, nhưng cũng chỉ dừng lại ở trong phạm vi mình thích để mua. Việc lãng phí gì đó thì chưa từng xảy ra bởi vì cô biết tiền của Cố Vi Ngôn cũng không phải gió to quát tới, cùng lắm thì có thể nói là kiếm tiền nhiều hơn so với người khác mà thôi.
"Anh đi trước."
"Trên đường cẩn thận." Lâm Xảo Xảo nghiêng người để nhường cho Cố Vi Ngôn một con đường.
Nhìn bóng dáng thon dài của Cố Vi Ngôn, Lâm Xảo Xảo hơi hơi thở dài một hơi.
Hình như từ sau khi kết hôn Cố Vi Ngôn rất ít đi xa nhà, cho dù ngày thường công tác rất bận, mỗi ngày buổi tối cũng sẽ đúng giờ về nhà.
Bỗng nhiên lại có một lần đi công tác, thế nhưng cô lại có chút không thích ứng......
Ba ngày sau.
Cố Vi Ngôn đơn giản thu thập một chút hành lý cho mình, sau đó người mặc tây trang, đứng lặng ở chỗ phòng khách.
Vương Hạo Vũ cùng tài xế đã ở cửa bắt đầu chờ đợi.
Bỗng nhiên.
Ngoài cửa có người đang hấp tấp vào đi vào.
Cố Vi Ngôn nhìn người tới, vốn dĩ muốn cười, nhưng lại nghẹn trở về, hơi chau mày giả vờ tức giận.
"Chậm một chút, không lại ngã bây giờ."
Lâm Xảo Xảo đang đi nhanh, tới gần chỗ Cố Vi Ngôn lại nghe thấy lời anh nói, chậm rãi giảm tốc độ đi của mình.
Tuy rằng là vì tốt cho chính mình, nhưng Lâm Xảo Xảo cảm giác bản thân giống như một đứa trẻ đang bị mắng.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao càng ngày anh càng giống mẹ em thế......"
Cố Vi Ngôn chỉ nghe thấy cô lẩm bẩm, nhưng lại không nghe thấy được cô nói cái gì, cho nên hỏi: "Em đang lẩm bẩm cái gì đó."
"Không có việc gì."
Khi nói chuyện, Lâm Xảo Xảo đã chạy tới trước mặt Cố Vi Ngôn.
Lâm Xảo Xảo: "Còn không phải muốn sớm trở về, sợ anh trực tiếp lên máy bay đi rồi."
"Sẽ không, nói chờ em thì nhất định sẽ chờ em."
Lâm Xảo Xảo cười một chút: "Đương nhiên rồi, em có lễ vật muốn tặng cho anh."
"Cái gì?" Cố Vi Ngôn nổi lên một ít hứng thú, rất có hứng thú nhìn Lâm Xảo Xảo.
Lâm Xảo Xảo cười đem cái hộp trong tay của mình đưa tới trước mặt Cố Vi Ngôn.
"Nhạ."
Cố Vi Ngôn nhận lấy nó, hỏi: "Bây giờ anh có thể mở nó ra chưa hay là đợi lát nữa?"
"Đều có thể a, tùy anh."
Cố Vi Ngôn suy nghĩ một chút: "Thôi bây giờ mở ra vẫn tốt hơn, tương đối chờ mong."
Lâm Xảo Xảo cười ngâm ngâm.
Cố Vi Ngôn mở ra hộp, lại phát hiện đồ vật bên trong......
Mày anh hơi chau, "...... Đây là cái gì?"
Lâm Xảo Xảo: "Anh có nhiều tiền như vậy, những vật ngoài thân khác thì khẳng định anh đều không thiếu, cho nên thứ em tặng cho anh khẳng định là phi thường hữu dụng."
Cố Vi Ngôn đem đồ vật bên trong lấy ra.
Qυầи ɭóŧ dùng một lần dành cho đàn ông. Rất nhiều chiếc.
Anh nhìn chữ bên trên, cười một tiếng.
"Cho nên em tạng anh cái này?"
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Cái này rất tiện lợi, đặc biệt thích hợp cho người ra ngoài đi công tác cùng du lịch, phát minh này rất nhanh và tiện."
Cố Vi Ngôn dừng một chút, sau đó đột nhiên hỏi một câu: "Em xác định số đo này là đúng sao?"
Lâm Xảo Xảo: "............"
Cố Vi Ngôn than nhẹ một tiếng: "Em cũng biết mà, số đo của anh thì người bình thường khẳng định không đạt được."
Trong đầu Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên không biết nghĩ tới cái gì, đã bị Cố Vi Ngôn trêu chọc tới nỗi mặt đỏ ửng.
Cô mấp máy môi nửa ngày, không nghẹn ra được cái gì, cuối cùng nghẹn ra một câu ——
"Cố Vi Ngôn, anh đừng chơi lưu manh a."
Cố Vi Ngôn một tay nắm lấy tay cô, cười khẽ: "Được, không đùa em nữa."
Lâm Xảo Xảo hừ nhẹ một tiếng.
Cố Vi Ngôn tiến lên một bước, ôn nhu vuốt khuôn mặt Lâm Xảo Xảo.
"Phải thế chứ."
Lâm Xảo Xảo phiết miệng một chút, che giấu trụ cảm xúc không tha của mình.
Cố Vi Ngôn: "Không muốn cùng người chồng sắp đi công tác của mình nói gì đó sao?"
Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu nhìn Cố Vi Ngôn trong chốc lát, cuối cùng vẫn tiến lên một bước, chui vào trong ngực anh.
"Kia......"
"Ừ?" Cố Vi Ngôn thanh âm từ tính, ở bên tai Lâm Xảo Xảo khẽ hỏi.
"Anh phải về sớm một chút đó, ta khẳng định rất nhớ anh." Lâm Xảo Xảo rầu rĩ nói.
Cố Vi Ngôn trầm mặc không nói.
Lâm Xảo Xảo buồn bực ở trong ngực anh nâng nâng đầu: "Sao anh lại không nói lời nào a?"
Cố Vi Ngôn biểu tình có chút nghiêm túc: "Vừa nghe em nói như vậy, anh bỗng nhiên có chút không nghĩ đi."
Lâm Xảo Xảo cả kinh.
"Ý của em không phải như vậy...... Anh đừng hiểu lầm, công việc của anh vẫn quan trọng hơn a, ngàn vạn lần đừng bởi vì em mà chậm trễ việc gì."
Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng.
Nhìn anh cười, Lâm Xảo Xảo biết mình lại bị trêu đùa.
Cô trừng mắt liếc mắt nhìn Cố Vi Ngôn một cái.
Cố Vi Ngôn: "Bất quá, lời em vừa nói cũng không đúng."
"Cái gì?"
"Ở trong tâm trí anh, em vĩnh viễn là quan trọng nhất, tầm quan trọng của công việc xa xa không bằng em, đừng nhớ lầm."
Lâm Xảo Xảo cười gật đầu: "Được, ta đã biết."
Cố Vi Ngôn kéo rương hành lý để một bên: "Anh phải đi rồi."
Lâm Xảo Xảo nhìn anh, nói: "Em đưa anh đi đi."
Cố Vi Ngôn đạm thanh nói: "Không cần, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, chỉ có một đoạn đường nữa mà thôi."
Lâm Xảo Xảo biết Cố Vi Ngôn không muốn làm mình chạy qua chạy lại, cho dù mình cố gắng thuyết phục thì phỏng chừng anh cũng sẽ không đồng ý.
Cho nên, Lâm Xảo Xảo gật gật đầu: "Vâng."
Cố Vi Ngôn vừa ra đi Vương Hạo Vũ liền thật nhanh bước xuống xe, hắn đem hành lý trong tay Cố Vi Ngôn tiếp nhận lấy.
"Cố tổng, chúng ta xuất phát ngay thôi."
Cố Vi Ngôn nhàn nhạt gật đầu: "Được."
Trên xe.
Vương Hạo Vũ ngồi ở vị trí ghế phụ, hắn nhìn gương một chút, nói với Cố Vi Ngôn.
"Tổng tài...... Tôi cảm thấy gần đây tôi khả năng có chút già rồi."
"Như thế nào?" Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng nhướng mày.
"Còn không phải bởi vì những trường hợp mà ngài không muốn đi thì đều giao cho tôi đi......" Vương Hạo Vũ nhỏ giọng nói.
Trường hợp thanh sắc, quá lãng phí tinh lực, cho dù Vương Hạo Vũ là một người trẻ tuổi cũng chịu đựng không nổi a!
Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: "Được, về sau nếu là trường hợp có thể từ chối thì sẽ tận lực không cho cậu đi."
Vương Hạo Vũ cảm động mà nhìn Cố Vi Ngôn: "Cảm ơn Cố tổng."
Hắn bỗng nhiên có chút buồn bực nói: "Cố tổng, ở đằng sau hình như có một chiếc xe luôn đi theo chúng ta......"