Cổ Thi Diễm Hậu
Chương 71
Chuyển ngữ: Cỏ dại
“Cũng có thể hắn đã chết, thư cầu cứu không phải là ấn của hoàng đế nước Chư Lương.” Giọng nói khinh miệt, như chậu nước lạnh đổ xuống đầu Đồng Dao.
“Vũ Quân, đệ nhiều chuyện quá”, Đồng Dao và Vũ Quân cùng quay lại, nhìn Bắc Minh Quân đang tựa cười bên cửa nói: “Không nên đồng ý cho đệ tới đây gặp nàng.”
Hai người cùng nhìn qua, im lặng không nói.
“Vũ Quân đệ ngốc quá, đệ nói cho nàng biết, thì được gì chứ?” Bắc Minh Quân cười lạnh lùng, “Nhìn thấy nàng rơi vào lưới tình, đặt người mình yêu vào vòng tay kẻ khác. Mà chính bản thân đệ lại rơi vào đau đớn khống khổ, nhưng không có ai bên cạnh an ủi?”
Bắc Minh Quân nói thẳng ra, trong lòng Đồng Dao chua xót, ngẩng đầu nhìn Vũ Quân.
Aó khoác màu trắng, mặc trên người Vũ Quân thật là đẹp, tráng lệ, phóng khoáng… Một Vũ Quân dịu dàng như vậy… Không thể tiếp tục lại làm tổn thương hắn.
“Ta không giống với huynh,” Vũ Quân mỉm cười.
Sắc mặt Bắc Minh Quân tái đi, nheo mắt cảnh giác nhìn Vũ Quân.
“Nếu huynh thích thứ gì đó, sẽ không từ thủ đoạn gì, chỉ cần có thể giữ chặt nàng ở bên cạnh mình. Nhưng Vũ Quân không thế”, Vũ Quân mỉm cười nhìn Đồng Dao, ngón tay thon dài nắm chặt tay Đồng Dao: “ Hiện tại Vũ Quân đã nghĩ thông suốt, ta chỉ muốn nhìn nàng vui vẻ, thế là đủ rồi.” Tay Vũ Quân chạm nhẹ vào hai má Đồng Dao: “Vũ Quân không nhẫn tâm nhìn nàng đau lòng như vậy. Nếu nàng đau khổ, ta còn níu giữ nàng ở bên cạnh làm gì, không có tác dụng gì…”
“Vũ Quân..” Đột nhiên Đồng Dao cảm thấy nghẹn lời, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Vũ Quân, không biết phải nói gì.
“Nếu mỗi ngày Vũ Quân khóc, có thể đổi lấy nụ cười của nàng, vậy Vũ Quân sẽ làm. Cho dù nàng rời khỏi đây, tâm của nàng không thuộc về Vũ Quân, Vũ Quân cũng bằng lòng.”
“Vũ Quân ngươi ngốc quá”, Đồng Dao dùng sức cắn miệng, cũng không thể khống chế nỗi cảm xúc trong lòng, trước mắt dần dần bị nước mắt làm cho mờ nhạt.
“Ngốc thì sao chứ”, Vũ Quân kéo tay Đồng Dao, đưa tới mặt mình: “Thực ra điều này, ta cũng chỉ mới cảm nhận được trong hai ngày gần đây, mấy ngày trước, là ta đã làm nàng tổn thương… Nhưng, ta phát hiện ra, làm nàng tổn thương, ta lại còn đau hơn, ta làm mọi thứ không vì gì cả, chỉ vì thật tâm của nàng, nàng nói nàng thật lòng quan tâm tới ta, những thứ khác, Vũ Quân không cầu…”
“Vũ Quân… Ta nợ tấm chân tình của ngươi, làm sao ta có thể trả được đây?”
“Nàng nợ ta cả đời, cả đời này ta và nàng sẽ luôn nợ nhau…”
Vũ Quân quay đầu nhìn Bắc Minh Quân, khuôn mặt Bắc Minh Quân cứng nhắc, mắt đầy tơ máu.
“Hoàng huynh,” Vũ Quân nhìn thật sâu: “Hoàng huynh không bao giờ có thể hiểu được lòng Vũ Quân, bởi vì huynh chưa bao giờ thật sự yêu một ai đó!”
Bắc Minh Quân quay người, không nói.
“Hoàng huynh, xin huynh hãy xuất binh cứu nước Chư Lương!”
“Hoang đường!” Bắc Minh Quân hét lên: “Ta tuyệt đối sẽ không để cho binh lính phải hy sinh! Huống hồ lại để cứu tên Nhuận Ngọc đó!”
“Hoàng huynh ——”
“Đệ im miệng cho ta!” Bắc Minh Quân tức giận nói: “Ngươi có biết lúc đó hoàng đế nước Chư Lương đã chèn ép ta ra sao không? Nếu không phải vì đệ, căn bản ta sẽ không ký hiệp định liên minh chó má đấy, ai muốn dây dưa với một nước bé nhỏ như vậy.”
“Nếu đã là bạn, đã có hiệp định đồng minh, xin bệ hạ không so đo những chuyện trước đây, cứu nước Chư Lương một lần!” Đồng Dao kích động, vội vàng khẩn cầu nói.
“Thôi đi!” Bắc Minh Quân cười lạnh lùng: “Ngươi kích động như vậy là muốn cứu hoàng đế nước Chư Lương sao? Không phải chính ngươi đã giết cha hắn sao, hắn hận không thể lột da ngươi, còn biếm ngươi xuống làm nô lệ. Ngươi bị hắn cho ăn bùa mê thuốc lú gì, còn một lòng một dạ muốn cứu hắn. Có phải ngươi đã ngủ với ngươi, ngươi không nỡ xa hắn, thất công chúa nếu ngươi cần, bản vương có thể tìm mười tám người ngày nào cũng ngủ với ngươi!”
“Hoàng huynh!” Vũ Quân tức giận, ánh mắt kiên định: “Xin hoàng huynh hãy thu hồi những lời mình vừa nói, nếu không từ hôm nay Vũ Quân và huynh sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
“Tốt lắm, ngay cả em trai yêu quý của bản vương cũng đứng ra bảo vệ ngươi, ngươi giỏi lắm!” Bắc Minh Quân tức giận đấm mạnh vào tường, vụn đá trên tường rơi lả tả: “Các ngươi biết cái gì chứ! Ha ha, loại người hèn hạ như Nhuận Ngọc cũng xứng được giúp sao? Cho rằng nước Cúc Lương là ngu ngốc hết sao?”
“Xin bệ hạ cứ nói” Đồng Dao nghi ngờ nói.
“Nói cái gì? Sao ngươi không đi hỏi Nhuận Ngọc đi? Ta nói cho ngươi biết, cho dù nước Hồng Ngọc không xuất binh tấn công nước Chư Lương, sớm hay muộn bản vương cũng xuất binh giết hắn! Nhuận Ngọc, ha ha…Trước khi nước Hồng Ngọc tấn công, hắn cũng đã điều động binh lính muốn tấn công nước Cúc Lương!”
“Cái gì......” Đồng dao hoảng sợ.
“Nhuận Ngọc thấy nước ta bị bệnh ôn dịch tàn phá, muốn thừa cơ nước ta vô cùng suy yếu, muốn tấn công nước ta. Ha ha, cái gì mà tình hữu nghị, đồng minh, thật là nhảm nhí! Gìơ thì tốt rồi, nước Chư Lương bại trận rơi vào tay giặc, hắn lại phát tín thư cầu cứu nước Cúc Lương. Hắn muốn làm gì? Cho rằng Bắc Minh Quân là kẻ ngu ngốc sao? Ta nói cho ngươi biết, đây là báo ứng, muốn động vào nước nước Cúc Lương sao, đây là sự trừng phạt!”
Đồng Dao á khẩu không nói nên lời, không còn sức để phản bác. Chuyện này, tuy rằng khó có thể tin được, nhưng cũng giống cách Nhuận Ngọc làm. Nhuận Ngọc lòng dạ nham hiểm, cô biết… Nhưng hiện tại tự hắn đẩy mình về phía nguy hiểm.
“Hừ, ta không nói cho ngươi biết, là coi ngươi như bạn bè, không muốn cho ngươi lo lắng, lại càng không muốn ngươi có dính dáng gì với nước Chư Lương nữa, nhưng giờ thì tốt rồi, mọi người cùng nói ra, ta cũng không nghĩ muốn nói cho ngươi biết tất cả. Nếu không phải hoàng đế nước Chư Lương bội tín, ta cũng không quay đầu ký kết quan hệ ngoại giao với nước Hồng Ngọc. Hắn tự làm tự chịu, ta tuyệt đối sẽ không ra tay giúp nước Chư Lương!” Bắc Minh Quân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cả người nổi toàn gân xanh.
Gìơ đây Đồng Dao vô cùng bất lực, muốn đi cứu Nhuận Ngọc, nhưng ngay cả lý do để nói cũng không có. Là Nhuận Ngọc phản bội nước Cúc Lương trước, thậm chí còn muốn xuất binh tấn công nước Cúc Lương, hiện tại muốn mở lời xin hoàng đế nước Cúc Lương đi cứu hắn, những lời này làm sao có thể nói ra. Hơn nữa nếu bây giờ Bắc Minh Quân ra tay cứu giúp, sẽ là đối nghịch với nước Hồng Ngọc. Nước Cúc Lương đang trong giai đoạn phục hồi, nếu động vào nước lớn như nước Hồng Ngọc, chắc khác nào tìm đường chết. Làm sao để nước Cúc Lương vì cứu Nhuận Ngọc mà phải chết chứ…
Ngẩng đầu nhìn Vũ Quân… Chính cô lại cảm thấy mình thật nhẫn tâm để Vũ Quân phải mạo hiểm.
Cuối cùng Đồng Dao lựa chọn không nói… Không khẩn cầu.
Ngoài cửa có người hầu rụt rè không biết có nên đi vào hay không.
“Cút đi!” Bắc Minh Quân ném chiếc cốc xuống đất vỡ tan.
Người hầu sợ tới mức lảo đảo ngã lăn xuống đất.
“Dừng lại, có chuyện gì, nói!”Vũ Quân nói.
“Bẩm… Bẩm hoàng tử, ngoài cửa cung bị vây kín… có rất nhiều dân thương vây quanh!”
“Dân thường?” Bắc Minh Quân hung hăng: “Dân thường vây quanh cung điện làm cái gì?Muốn tạo phản sao?”
Vũ quân cười. thản nhiên...
“Không...... Không phải. Họ tranh cãi ầm ĩ, nói...... Nói......”
“Nói cái gì —— không phải ngay cả một câu ngươi cũng không nghe thấy chứ, ” Cơn giận của Bắc Minh Quân ngày càng lớn!
“Nói… là thất công chúa nước Chư Lương đã giúp nước Cúc Lương thoát khỏi đại dịch. Xin bệ hạ hãy giúp thất công chúa cứu người dân nước Chư Lương!”
Bắc Minh Quân nắm chặt tay kêu răng rắc, tức giận đến nỗi đen cả mặt. Cắn răng, chăm chú nhìn Vũ Quân!
“Hoàng huynh đúng là như vậy, tin tức, là đệ đã lan ra. Hơn nữa, Vũ Quân cũng không nói sai, Đồng Dao đã cứu nước Cúc Lương!”
Bắc Minh Quân tức giận hét lên: “Khốn nạn! Ta lặp lại một lần nữa, bản vương tuyệt đối sẽ không giúp Nhuận Ngọc! Cho dù đệ có làm gì đi chăng nữa!” Nói xong, phất tay áo quay đầu bước đi!
Suốt một ngày một đêm, Bắc Minh Quân trằn trọc nằm trên bàn, mắt vẫn mở, cả người tiều tụy. Ánh mắt giận dữ…
Bên ngoài số người đến ngày một đông, nửa đêm canh ba khiến cho mọi người đều không thể ngủ được. Bắc Minh Quân tức giận tới mức suy nhược thần kinh…
Chớp mắt ghé vào bàn, giống như chú sư tử mệt mỏi, hai mắt giận dữ. Muốn hắn cứu nước Chư Lương, hắn không cam lòng. Nhưng hiện tại nhân dân nước Cúc Lương tất cả đều đứng về phía Đồng Dao, nói nàng là bồ tát cứu nước Cúc Lương, hắn là đương kim hoàng đế lại không thể làm gì được.
Không biết Vũ Quân đã dùng phương pháp gì, lại có thể làm cho mọi người tin tưởng tới vậy, nếu không xuất binh trợ giúp nước Chư Lương, nếu không báo đáp, bệnh dịch kia sẽ lại một lần nữa rơi xuống nước Cúc Lương, khắp nơi người dân đều rối hết cả lên…
Trong đầu hiện ra khuôn mặt Đồng Dao, bất đắc dĩ thở dài một hơn… Yêu nàng, giữ nàng ở bên cạnh, điều này không hợp lý. Nhưng giờ chẳng những không giữ được nàng lại, còn muốn giúp nàng đi cứu nước khác, tính toán gì vậy chứ! Vũ Quân đã trưởng thành, Bắc Minh Quân càng nghĩ càng không hiểu.
Âm thanh bên ngoài càng ngày càng ồn ào, đêm tối đốt đuốc sáng chưng không khác gì ban ngày. Cũng không biết Vũ Quân đã làm cách nào, tất cả mọi người đều nghe theo lời Vũ Quân, quên mất trên đời vẫn còn có một vị hoàng đế! Hắn rất muốn được nghỉ ngơi…
“Cũng có thể hắn đã chết, thư cầu cứu không phải là ấn của hoàng đế nước Chư Lương.” Giọng nói khinh miệt, như chậu nước lạnh đổ xuống đầu Đồng Dao.
“Vũ Quân, đệ nhiều chuyện quá”, Đồng Dao và Vũ Quân cùng quay lại, nhìn Bắc Minh Quân đang tựa cười bên cửa nói: “Không nên đồng ý cho đệ tới đây gặp nàng.”
Hai người cùng nhìn qua, im lặng không nói.
“Vũ Quân đệ ngốc quá, đệ nói cho nàng biết, thì được gì chứ?” Bắc Minh Quân cười lạnh lùng, “Nhìn thấy nàng rơi vào lưới tình, đặt người mình yêu vào vòng tay kẻ khác. Mà chính bản thân đệ lại rơi vào đau đớn khống khổ, nhưng không có ai bên cạnh an ủi?”
Bắc Minh Quân nói thẳng ra, trong lòng Đồng Dao chua xót, ngẩng đầu nhìn Vũ Quân.
Aó khoác màu trắng, mặc trên người Vũ Quân thật là đẹp, tráng lệ, phóng khoáng… Một Vũ Quân dịu dàng như vậy… Không thể tiếp tục lại làm tổn thương hắn.
“Ta không giống với huynh,” Vũ Quân mỉm cười.
Sắc mặt Bắc Minh Quân tái đi, nheo mắt cảnh giác nhìn Vũ Quân.
“Nếu huynh thích thứ gì đó, sẽ không từ thủ đoạn gì, chỉ cần có thể giữ chặt nàng ở bên cạnh mình. Nhưng Vũ Quân không thế”, Vũ Quân mỉm cười nhìn Đồng Dao, ngón tay thon dài nắm chặt tay Đồng Dao: “ Hiện tại Vũ Quân đã nghĩ thông suốt, ta chỉ muốn nhìn nàng vui vẻ, thế là đủ rồi.” Tay Vũ Quân chạm nhẹ vào hai má Đồng Dao: “Vũ Quân không nhẫn tâm nhìn nàng đau lòng như vậy. Nếu nàng đau khổ, ta còn níu giữ nàng ở bên cạnh làm gì, không có tác dụng gì…”
“Vũ Quân..” Đột nhiên Đồng Dao cảm thấy nghẹn lời, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Vũ Quân, không biết phải nói gì.
“Nếu mỗi ngày Vũ Quân khóc, có thể đổi lấy nụ cười của nàng, vậy Vũ Quân sẽ làm. Cho dù nàng rời khỏi đây, tâm của nàng không thuộc về Vũ Quân, Vũ Quân cũng bằng lòng.”
“Vũ Quân ngươi ngốc quá”, Đồng Dao dùng sức cắn miệng, cũng không thể khống chế nỗi cảm xúc trong lòng, trước mắt dần dần bị nước mắt làm cho mờ nhạt.
“Ngốc thì sao chứ”, Vũ Quân kéo tay Đồng Dao, đưa tới mặt mình: “Thực ra điều này, ta cũng chỉ mới cảm nhận được trong hai ngày gần đây, mấy ngày trước, là ta đã làm nàng tổn thương… Nhưng, ta phát hiện ra, làm nàng tổn thương, ta lại còn đau hơn, ta làm mọi thứ không vì gì cả, chỉ vì thật tâm của nàng, nàng nói nàng thật lòng quan tâm tới ta, những thứ khác, Vũ Quân không cầu…”
“Vũ Quân… Ta nợ tấm chân tình của ngươi, làm sao ta có thể trả được đây?”
“Nàng nợ ta cả đời, cả đời này ta và nàng sẽ luôn nợ nhau…”
Vũ Quân quay đầu nhìn Bắc Minh Quân, khuôn mặt Bắc Minh Quân cứng nhắc, mắt đầy tơ máu.
“Hoàng huynh,” Vũ Quân nhìn thật sâu: “Hoàng huynh không bao giờ có thể hiểu được lòng Vũ Quân, bởi vì huynh chưa bao giờ thật sự yêu một ai đó!”
Bắc Minh Quân quay người, không nói.
“Hoàng huynh, xin huynh hãy xuất binh cứu nước Chư Lương!”
“Hoang đường!” Bắc Minh Quân hét lên: “Ta tuyệt đối sẽ không để cho binh lính phải hy sinh! Huống hồ lại để cứu tên Nhuận Ngọc đó!”
“Hoàng huynh ——”
“Đệ im miệng cho ta!” Bắc Minh Quân tức giận nói: “Ngươi có biết lúc đó hoàng đế nước Chư Lương đã chèn ép ta ra sao không? Nếu không phải vì đệ, căn bản ta sẽ không ký hiệp định liên minh chó má đấy, ai muốn dây dưa với một nước bé nhỏ như vậy.”
“Nếu đã là bạn, đã có hiệp định đồng minh, xin bệ hạ không so đo những chuyện trước đây, cứu nước Chư Lương một lần!” Đồng Dao kích động, vội vàng khẩn cầu nói.
“Thôi đi!” Bắc Minh Quân cười lạnh lùng: “Ngươi kích động như vậy là muốn cứu hoàng đế nước Chư Lương sao? Không phải chính ngươi đã giết cha hắn sao, hắn hận không thể lột da ngươi, còn biếm ngươi xuống làm nô lệ. Ngươi bị hắn cho ăn bùa mê thuốc lú gì, còn một lòng một dạ muốn cứu hắn. Có phải ngươi đã ngủ với ngươi, ngươi không nỡ xa hắn, thất công chúa nếu ngươi cần, bản vương có thể tìm mười tám người ngày nào cũng ngủ với ngươi!”
“Hoàng huynh!” Vũ Quân tức giận, ánh mắt kiên định: “Xin hoàng huynh hãy thu hồi những lời mình vừa nói, nếu không từ hôm nay Vũ Quân và huynh sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
“Tốt lắm, ngay cả em trai yêu quý của bản vương cũng đứng ra bảo vệ ngươi, ngươi giỏi lắm!” Bắc Minh Quân tức giận đấm mạnh vào tường, vụn đá trên tường rơi lả tả: “Các ngươi biết cái gì chứ! Ha ha, loại người hèn hạ như Nhuận Ngọc cũng xứng được giúp sao? Cho rằng nước Cúc Lương là ngu ngốc hết sao?”
“Xin bệ hạ cứ nói” Đồng Dao nghi ngờ nói.
“Nói cái gì? Sao ngươi không đi hỏi Nhuận Ngọc đi? Ta nói cho ngươi biết, cho dù nước Hồng Ngọc không xuất binh tấn công nước Chư Lương, sớm hay muộn bản vương cũng xuất binh giết hắn! Nhuận Ngọc, ha ha…Trước khi nước Hồng Ngọc tấn công, hắn cũng đã điều động binh lính muốn tấn công nước Cúc Lương!”
“Cái gì......” Đồng dao hoảng sợ.
“Nhuận Ngọc thấy nước ta bị bệnh ôn dịch tàn phá, muốn thừa cơ nước ta vô cùng suy yếu, muốn tấn công nước ta. Ha ha, cái gì mà tình hữu nghị, đồng minh, thật là nhảm nhí! Gìơ thì tốt rồi, nước Chư Lương bại trận rơi vào tay giặc, hắn lại phát tín thư cầu cứu nước Cúc Lương. Hắn muốn làm gì? Cho rằng Bắc Minh Quân là kẻ ngu ngốc sao? Ta nói cho ngươi biết, đây là báo ứng, muốn động vào nước nước Cúc Lương sao, đây là sự trừng phạt!”
Đồng Dao á khẩu không nói nên lời, không còn sức để phản bác. Chuyện này, tuy rằng khó có thể tin được, nhưng cũng giống cách Nhuận Ngọc làm. Nhuận Ngọc lòng dạ nham hiểm, cô biết… Nhưng hiện tại tự hắn đẩy mình về phía nguy hiểm.
“Hừ, ta không nói cho ngươi biết, là coi ngươi như bạn bè, không muốn cho ngươi lo lắng, lại càng không muốn ngươi có dính dáng gì với nước Chư Lương nữa, nhưng giờ thì tốt rồi, mọi người cùng nói ra, ta cũng không nghĩ muốn nói cho ngươi biết tất cả. Nếu không phải hoàng đế nước Chư Lương bội tín, ta cũng không quay đầu ký kết quan hệ ngoại giao với nước Hồng Ngọc. Hắn tự làm tự chịu, ta tuyệt đối sẽ không ra tay giúp nước Chư Lương!” Bắc Minh Quân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cả người nổi toàn gân xanh.
Gìơ đây Đồng Dao vô cùng bất lực, muốn đi cứu Nhuận Ngọc, nhưng ngay cả lý do để nói cũng không có. Là Nhuận Ngọc phản bội nước Cúc Lương trước, thậm chí còn muốn xuất binh tấn công nước Cúc Lương, hiện tại muốn mở lời xin hoàng đế nước Cúc Lương đi cứu hắn, những lời này làm sao có thể nói ra. Hơn nữa nếu bây giờ Bắc Minh Quân ra tay cứu giúp, sẽ là đối nghịch với nước Hồng Ngọc. Nước Cúc Lương đang trong giai đoạn phục hồi, nếu động vào nước lớn như nước Hồng Ngọc, chắc khác nào tìm đường chết. Làm sao để nước Cúc Lương vì cứu Nhuận Ngọc mà phải chết chứ…
Ngẩng đầu nhìn Vũ Quân… Chính cô lại cảm thấy mình thật nhẫn tâm để Vũ Quân phải mạo hiểm.
Cuối cùng Đồng Dao lựa chọn không nói… Không khẩn cầu.
Ngoài cửa có người hầu rụt rè không biết có nên đi vào hay không.
“Cút đi!” Bắc Minh Quân ném chiếc cốc xuống đất vỡ tan.
Người hầu sợ tới mức lảo đảo ngã lăn xuống đất.
“Dừng lại, có chuyện gì, nói!”Vũ Quân nói.
“Bẩm… Bẩm hoàng tử, ngoài cửa cung bị vây kín… có rất nhiều dân thương vây quanh!”
“Dân thường?” Bắc Minh Quân hung hăng: “Dân thường vây quanh cung điện làm cái gì?Muốn tạo phản sao?”
Vũ quân cười. thản nhiên...
“Không...... Không phải. Họ tranh cãi ầm ĩ, nói...... Nói......”
“Nói cái gì —— không phải ngay cả một câu ngươi cũng không nghe thấy chứ, ” Cơn giận của Bắc Minh Quân ngày càng lớn!
“Nói… là thất công chúa nước Chư Lương đã giúp nước Cúc Lương thoát khỏi đại dịch. Xin bệ hạ hãy giúp thất công chúa cứu người dân nước Chư Lương!”
Bắc Minh Quân nắm chặt tay kêu răng rắc, tức giận đến nỗi đen cả mặt. Cắn răng, chăm chú nhìn Vũ Quân!
“Hoàng huynh đúng là như vậy, tin tức, là đệ đã lan ra. Hơn nữa, Vũ Quân cũng không nói sai, Đồng Dao đã cứu nước Cúc Lương!”
Bắc Minh Quân tức giận hét lên: “Khốn nạn! Ta lặp lại một lần nữa, bản vương tuyệt đối sẽ không giúp Nhuận Ngọc! Cho dù đệ có làm gì đi chăng nữa!” Nói xong, phất tay áo quay đầu bước đi!
Suốt một ngày một đêm, Bắc Minh Quân trằn trọc nằm trên bàn, mắt vẫn mở, cả người tiều tụy. Ánh mắt giận dữ…
Bên ngoài số người đến ngày một đông, nửa đêm canh ba khiến cho mọi người đều không thể ngủ được. Bắc Minh Quân tức giận tới mức suy nhược thần kinh…
Chớp mắt ghé vào bàn, giống như chú sư tử mệt mỏi, hai mắt giận dữ. Muốn hắn cứu nước Chư Lương, hắn không cam lòng. Nhưng hiện tại nhân dân nước Cúc Lương tất cả đều đứng về phía Đồng Dao, nói nàng là bồ tát cứu nước Cúc Lương, hắn là đương kim hoàng đế lại không thể làm gì được.
Không biết Vũ Quân đã dùng phương pháp gì, lại có thể làm cho mọi người tin tưởng tới vậy, nếu không xuất binh trợ giúp nước Chư Lương, nếu không báo đáp, bệnh dịch kia sẽ lại một lần nữa rơi xuống nước Cúc Lương, khắp nơi người dân đều rối hết cả lên…
Trong đầu hiện ra khuôn mặt Đồng Dao, bất đắc dĩ thở dài một hơn… Yêu nàng, giữ nàng ở bên cạnh, điều này không hợp lý. Nhưng giờ chẳng những không giữ được nàng lại, còn muốn giúp nàng đi cứu nước khác, tính toán gì vậy chứ! Vũ Quân đã trưởng thành, Bắc Minh Quân càng nghĩ càng không hiểu.
Âm thanh bên ngoài càng ngày càng ồn ào, đêm tối đốt đuốc sáng chưng không khác gì ban ngày. Cũng không biết Vũ Quân đã làm cách nào, tất cả mọi người đều nghe theo lời Vũ Quân, quên mất trên đời vẫn còn có một vị hoàng đế! Hắn rất muốn được nghỉ ngơi…
Tác giả :
Lãnh Thu Nguyệt