Cổ Thi Diễm Hậu
Chương 53
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Hai người ngã lăn xuống đất, Đồng Dao cố gắng dồn sức, xương như rạn ra. Còn chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên có lực kéo Vũ Quân lên.
“Đệ làm gì vậy? Đệ bị điên sao?” Bắc Minh Quân gào lên giận dữ, tay nắm chặt lấy cổ áo Vũ Quân. Đi theo là một đội quân sĩ, nhanh chóng chia làm hai nhánh, vây lấy bọn họ ở giữa.
Đồng Dao vẫn ngã dưới đất, nhìn thấy ánh mắt chan chứa đau thương của Vũ Quân.
“Không phải bảo đệ tới phủ thừa tướng sao, tại sao lại tự tiện chạy tới đây! Nơi này là cấm địa, đệ có coi lệnh cấm của ta vào mắt!” Hai mắt Bắc Minh Quân giận dữ đầy phẫn nộ.
Vũ Quân giương mắt nhìn hắn, tay chậm rãi đặt lên mu bàn tay Bắc Minh Quân, lạnh tới cắt da cắt thịt, Bắc Minh Quân hoảng sợ, như bị điện giật buông lỏng tay. Nhìn khuôn mặt thiếu sức sống tái nhợt của Vũ Quân tràn ngập đau khổ, giọng nói có chút yếu ớt: “Vũ Quân… Đệ, không sao chứ?”
Ngọn lửa sau lưng cao ngút trời, cuối cùng cũng không còn nghe thấy tiếng thét chói tai nữa, cơn gió thổi bay đống tro tàn hoà vào không trung. Vũ Quân im lặng đứng tại chỗ, áo khoác theo gió bay, mái tóc hỗn loạn che khuất đôi mắt, khuôn mặt u ám buồn phiền.
“Vũ Quân…” Đồng Dao nhíu mày.
Vũ Quân mỉm cười, tay nắm thành quyền tung về phía Bắc Minh Quân.
Trong chớp mắt, không ai hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Bắc Minh Quân mở to hai mắt nhìn, như một chuyển động quay chậm mà ngã về phía sau, khoé miệng đầy máu.
Xung quanh không nghe thấy tiếng nói, chỉ nghe thấy tiếng nứt của cây gỗ bị đốt phía sau, phát ra tiếng đùng… Thời gian dường như dừng lại, hình tĩnh tại giây phút đó…
Ánh mắt Bắc Minh Quân tràn đầy sự kinh ngạc, trở nên buồn bã và mất mát. Trong lòng Đồng Dao từ buồn phiền trở nên hoảng loạn, hiện tại xem ra mẫu thuẫn giữa hai người bọn họ trở nên gay gắt đến như vậy, càng khổ sở.
Vũ Quân vẫn đứng đó, có vẻ lung lay. Đồng Dao chạy tới, đỡ hắn.
Đồng...... Dao......” Vũ Quân khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nâu nhạt tràn đầy nước mắt, trong lòng Đồng Dao cảm thấy vô cùng chua xót.
“Thân thể Vũ Quân không tốt, bệ hạ không nên quá kích động.” Đồng Dao khẽ nhíu mi.
Bắc Minh Quân xoay người ngồi dưới đất, dùng tay lau máu nơi khoé miệng, khẽ lắc đầu, cười tự giễu.
“Nhưng là Vũ Quân......” Đồng dao khẽ cắn môi, nhìn về phía hắn, “Chuyện này bệ hạ cũng không có làm sai.”
Vũ Quân ngẩn người, Bắc Minh Quân cũng sững người, mang theo ánh mắt thăm dò nhìn Đồng Dao.
Đồng Dao khẽ thở dài: “Đây là bệnh dịch vô cùng nguy hiểm, không có vắc xin phòng bệnh, không có thuốc kháng sinh, nói cách khác, căn bản là không chữa trị được. Tình huống này xem ra, tình hình bệnh dịch khuếch tán với tốc độ rất nhanh, chúng ta cũng khó có thể tưởng tượng nổi. Bệ hạ làm vậy tuy là tàn nhẫn, nhưng là cách tốt nhất để khống chế không cho loại dịch này lan tràn khắp nơi, hơn nữa đây cũng là biện pháp tối ưu nhất.” Đồng Dao hạ tầm mắt, khẽ thở dài, “ Vũ Quân, ta biết, xét trên phương diện đạo đức có lẽ vĩnh viễn cũng không thể tha thứ được, nhưng nhìn sự thật khách quan mà nói, cách Bắc Minh Quân làm tuy cực đoan, nhưng là đúng đắn.”
Vũ Quân mím chặt môi không nói gì, Bắc Minh Quân vẫn nhìn thẳng vào Đồng Dao, hai mắt sâu không đáy.
“Nhưng, ta nói điều đó, cũng không có nghĩa là ta đồng ý với những việc ngài làm.” Đồng Dao quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Quân, “Cách làm của ngài, rất vô nhân tính. Tuy rằng đó là bệnh hiểm nghèo, nhưng có hy vọng chữa khỏi. Mà ngài hiện tại, so với bệnh dịch này còn đáng sợ hơn, những người bị lênh bệnh, đều phải chết, mà rơi vào tay ngài, tuyệt đối cũng sẽ phải chết! Tuy ta hiểu được mục đích hành vi của ngài, nhưng ta không thể đồng ý với phương thức của ngài, ít nhất ngài cũng không nên làm thế với Vũ Quân, giấu diếm tất cả vì muốn bảo vệ, nhưng thời gian dài, ngược lại là một sự dung túng, gây thương tổn!”
Đôi mắt đen của Bắc Minh Quân ánh lên tia sáng, phức tạp khiến cho người ta không tài nào hiểu được.
“Vũ Quân, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này.”
“Từ từ, ” Bắc Minh Quân đột nhiên mở miệng, “Nước Cúc Lương gặp đại nạn, Vũ Quân là nhiếp chính vương, về lý nên trợ giúp ta bảo vệ nước Cúc Lương, cùng vượt qua khổ ải này.”
Vũ Quân ngẩn người, không thể tin được quay đầu nhìn Đồng Dao.
“Giấu diếm tất cả vì muốn bảo vệ, nhưng thời gian dài, ngược lại là một sự dung túng, gây thương tổn, có phải hay không?” Khoé miệng Bắc Minh Quân cong lên cười với Đồng Dao, trong lòng Đồng Dao hoảng hốt.
“Nhiếp chính vương, bắt đầu từ hôm nay, mọi chuyện ta sẽ không giấu đệ, ta lấy thân phận là hoàng đế nước Cúc Lương mời ngươi trợ giúp ta.”
“Hoàng...... Huynh......” Vũ quân nheo mắt lại.
Đêm khuya, bầu trời tối đen, không sao, mặt trăng tròn cao vút treo giữa không trung, làm trong lòng người ta càng thêm trống trải. Đột nhiên cảm thấy bản thân không còn sức để chống đỡ, cả người trống rỗng, đêm đến, đó chính là lúc Nhuận Ngọc cảm thấy nôn nóng nhất.
Ngay từ đầu Nhuận Ngọc đã bị chính ngọn lửa trong lòng thiêu cháy, lại không rõ tại sao, hoặc nói đúng hơn là không muốn đối diện với nó. Thời gian cứ trôi qua, nỗi lo âu cứ từng ngày qua ngày, mỗi ngày đều đau đớn như vậy. Ngọn nguồn nỗi đau, cũng đã dần dần hiện ra rõ hơn trong lòng Nhuận Ngọc, khiến cho hắn không thể không thừa nhận. Người đó, chính là nàng – Đồng Dao!
Tuy rằng Nhuận Ngọc không muốn tin, một người phụ nữ như vậy mà chiếm cứ lấy tâm tư của hắn. Một người phụ nữ như vậy, lại khiến cho mỗi giây mỗi phút của hắn đau khổ như đang ở trong địa ngục. Mà chính hắn… lại yêu nàng đến vậy!
Yêu......
Trái tim Nhuận Ngọc đau nhói, cố gắng vỗ ngực mình. Nàng từng là mẫu hậu của hắn, nàng đã từng giết cha hắn, nàng đã từng làm người phụ nữ của hắn, lại đã từng đi quyến rũ người đàn ông khác. Tiếng yêu này, cảm giác xa lạ như vậy, nếu yêu chính là đau đớn như vậy, hắn thà không có!
Từ trước tới nay chưa bao giờ Nhuận Ngọc cảm thấy mâu thuẫn cùng hối hận như vậy, lúc trước vì sao lại thả nàng, tại sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy! Hắn nên bắn một tên giết chết tên hoàng tử nước Cúc Lương, hoặc giết nàng, kết thúc mọi chuyện… Nhưng giờ đây! Nàng ở nước Cúc Lương xa xôi, mà chính mình lại lún sâu chết dần trong sự dày vò!
Nhuận Ngọc lảo đảo đứng dậy, chỉ mặc bộ đồ ngủ phong phanh, mái tóc đen phủ trên bờ vai, đôi mắt đen dài trông đêm đen tỏ ra yêu dị. Đêm khuya lạnh lẽo đang gặm nhấm làn da hắn, lạnh tới thấu xương. Đúng lúc, nó có thể kiềm chế được sự nôn nóng trong lòng hắn. Mấy ngày nay Nhuận Ngọc vẫn ngủ trong phòng Đồng Dao, hắn đã đuổi tất cả những người phụ nữ đó, quay đầu nhìn chiếc giường trống rỗng, nhíu chặt mày. Rốt cuộc hắn đã hiểu, không ai có thể thay thế được nàng. Dù có nhiều người đến mấy cũng không thể bù lại chỗ hổng trong lòng hắn, sau khi phát tiết, càng thêm trống rỗng.
Từ cơn nóng giận mà từ từ bình tĩnh trở lại, đó là một loại kiềm nén cùng cực, ép hắn không thở nổi. Trong lòng cảm thấy sợ hãi, hắn không dám nghĩ tới…
Một bóng đen từ cửa sổ xoay người tiến vào.
“Bệ hạ.” Người kia quỳ xuống đất hành lễ.
Ánh mắt Nhuận Ngọc lạnh lùng: “Không phải ở bên cạnh nàng sao, sao lại trở về?”
“Hoàng đế nước Cúc Lương hạ lệnh, đối đãi với chúng thần như khách, thực ra là tách chúng thần và thất công chúa. Thời điểm chúng thần tới nước Cúc Lương, cũng không có cách nào có thể tiếp cận thất công chúa.”
“Vậy cũng không thể tự ý trở về, đợi ở nước Cúc Lương tuỳ theo tình huống mà xử lý.”
“Bệ hạ, chỉ có một mình thần trở về. Những người còn lại đã chết tại nước Cúc Lương.”
Nhuận Ngọc nheo mắt, nghiêng mặt nhìn hắn.
“Bệ hạ, nước Cúc Lương đã xảy ra chuyện. Cả kinh thành bao gồm cả trong cung, khắp nước Cúc Lương đã bị mắc một loại bệnh dịch kỳ lạ, những người bị bệnh cả người đều phù lên đầy mủ màu đen, không ai có thể may mắn thoát chết, tất cả dân chúng thì đã chết ba phần. Việc này rất nghiêm trọng, thần không thể không tự mình trở về bẩm báo.”
“Cái gì?” Tim Nhuận Ngọc thiếu chút nữa thì chậm nửa nhịp, “Ngươi nói là bệnh dịch!”
“Đúng vậy, thần đã thăm dò, bệnh dịch này hình như bắt đầu lan tràn từ khu vực bến cảng, đầu tiên chỉ có vài thuyền viên bị bệnh. Mà con tàu rời bến chủ yếu đều là tàu thông thương buôn bán với nước Hồng Ngọc.”
Nhuận Ngọc nắm chặt tay.
“Thần ngu nguội, việc này có thể do nước Hồng Ngọc âm thầm nhúng tay, xin bệ hạ định đoạt!”
Đột nhiên Nhuận Ngọc cảm thấy nghẹt thở, bệnh dịch, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi dân chúng trong thành đã chết mất ba. Hơn nữa bệnh dịch đã vào tới tận cung, vậy nàng… Nghĩ đến việc Đồng Dao phải ở nơi nguy hiểm, trái tim Nhuận Ngọc thắt lại.
“Truyền lệnh của ta, hoàng đế nước Cúc Lương phải đuổi ngay thất công chúa về. Nếu hoàng đế nước Cúc Lương từ chối, liền âm thầm ép nàng trở về!”
“Việc này…”
“Ta viết thư cho ngươi, lập tức lên đường!”
“Nhưng bệ hạ, nước Cúc Lương và nước ta có quan hệ hữu nghị, hiện tại nước Cúc Lương gặp đại nạn, chúng ta có phải nên tương trợ hay không?”
“Tương trợ?” Nhuận Ngọc nheo mắt, nở nụ cười tà ác, lời nói tràn ngập sự thâm hiểm: “Ha ha, nếu không mang người trở về, nhân cơ hội này nước Chư Lương liền phát binh trực tiếp tấn công nước Cúc Lương.”
Hai người ngã lăn xuống đất, Đồng Dao cố gắng dồn sức, xương như rạn ra. Còn chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên có lực kéo Vũ Quân lên.
“Đệ làm gì vậy? Đệ bị điên sao?” Bắc Minh Quân gào lên giận dữ, tay nắm chặt lấy cổ áo Vũ Quân. Đi theo là một đội quân sĩ, nhanh chóng chia làm hai nhánh, vây lấy bọn họ ở giữa.
Đồng Dao vẫn ngã dưới đất, nhìn thấy ánh mắt chan chứa đau thương của Vũ Quân.
“Không phải bảo đệ tới phủ thừa tướng sao, tại sao lại tự tiện chạy tới đây! Nơi này là cấm địa, đệ có coi lệnh cấm của ta vào mắt!” Hai mắt Bắc Minh Quân giận dữ đầy phẫn nộ.
Vũ Quân giương mắt nhìn hắn, tay chậm rãi đặt lên mu bàn tay Bắc Minh Quân, lạnh tới cắt da cắt thịt, Bắc Minh Quân hoảng sợ, như bị điện giật buông lỏng tay. Nhìn khuôn mặt thiếu sức sống tái nhợt của Vũ Quân tràn ngập đau khổ, giọng nói có chút yếu ớt: “Vũ Quân… Đệ, không sao chứ?”
Ngọn lửa sau lưng cao ngút trời, cuối cùng cũng không còn nghe thấy tiếng thét chói tai nữa, cơn gió thổi bay đống tro tàn hoà vào không trung. Vũ Quân im lặng đứng tại chỗ, áo khoác theo gió bay, mái tóc hỗn loạn che khuất đôi mắt, khuôn mặt u ám buồn phiền.
“Vũ Quân…” Đồng Dao nhíu mày.
Vũ Quân mỉm cười, tay nắm thành quyền tung về phía Bắc Minh Quân.
Trong chớp mắt, không ai hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Bắc Minh Quân mở to hai mắt nhìn, như một chuyển động quay chậm mà ngã về phía sau, khoé miệng đầy máu.
Xung quanh không nghe thấy tiếng nói, chỉ nghe thấy tiếng nứt của cây gỗ bị đốt phía sau, phát ra tiếng đùng… Thời gian dường như dừng lại, hình tĩnh tại giây phút đó…
Ánh mắt Bắc Minh Quân tràn đầy sự kinh ngạc, trở nên buồn bã và mất mát. Trong lòng Đồng Dao từ buồn phiền trở nên hoảng loạn, hiện tại xem ra mẫu thuẫn giữa hai người bọn họ trở nên gay gắt đến như vậy, càng khổ sở.
Vũ Quân vẫn đứng đó, có vẻ lung lay. Đồng Dao chạy tới, đỡ hắn.
Đồng...... Dao......” Vũ Quân khẽ ngẩng đầu, đôi mắt nâu nhạt tràn đầy nước mắt, trong lòng Đồng Dao cảm thấy vô cùng chua xót.
“Thân thể Vũ Quân không tốt, bệ hạ không nên quá kích động.” Đồng Dao khẽ nhíu mi.
Bắc Minh Quân xoay người ngồi dưới đất, dùng tay lau máu nơi khoé miệng, khẽ lắc đầu, cười tự giễu.
“Nhưng là Vũ Quân......” Đồng dao khẽ cắn môi, nhìn về phía hắn, “Chuyện này bệ hạ cũng không có làm sai.”
Vũ Quân ngẩn người, Bắc Minh Quân cũng sững người, mang theo ánh mắt thăm dò nhìn Đồng Dao.
Đồng Dao khẽ thở dài: “Đây là bệnh dịch vô cùng nguy hiểm, không có vắc xin phòng bệnh, không có thuốc kháng sinh, nói cách khác, căn bản là không chữa trị được. Tình huống này xem ra, tình hình bệnh dịch khuếch tán với tốc độ rất nhanh, chúng ta cũng khó có thể tưởng tượng nổi. Bệ hạ làm vậy tuy là tàn nhẫn, nhưng là cách tốt nhất để khống chế không cho loại dịch này lan tràn khắp nơi, hơn nữa đây cũng là biện pháp tối ưu nhất.” Đồng Dao hạ tầm mắt, khẽ thở dài, “ Vũ Quân, ta biết, xét trên phương diện đạo đức có lẽ vĩnh viễn cũng không thể tha thứ được, nhưng nhìn sự thật khách quan mà nói, cách Bắc Minh Quân làm tuy cực đoan, nhưng là đúng đắn.”
Vũ Quân mím chặt môi không nói gì, Bắc Minh Quân vẫn nhìn thẳng vào Đồng Dao, hai mắt sâu không đáy.
“Nhưng, ta nói điều đó, cũng không có nghĩa là ta đồng ý với những việc ngài làm.” Đồng Dao quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Quân, “Cách làm của ngài, rất vô nhân tính. Tuy rằng đó là bệnh hiểm nghèo, nhưng có hy vọng chữa khỏi. Mà ngài hiện tại, so với bệnh dịch này còn đáng sợ hơn, những người bị lênh bệnh, đều phải chết, mà rơi vào tay ngài, tuyệt đối cũng sẽ phải chết! Tuy ta hiểu được mục đích hành vi của ngài, nhưng ta không thể đồng ý với phương thức của ngài, ít nhất ngài cũng không nên làm thế với Vũ Quân, giấu diếm tất cả vì muốn bảo vệ, nhưng thời gian dài, ngược lại là một sự dung túng, gây thương tổn!”
Đôi mắt đen của Bắc Minh Quân ánh lên tia sáng, phức tạp khiến cho người ta không tài nào hiểu được.
“Vũ Quân, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này.”
“Từ từ, ” Bắc Minh Quân đột nhiên mở miệng, “Nước Cúc Lương gặp đại nạn, Vũ Quân là nhiếp chính vương, về lý nên trợ giúp ta bảo vệ nước Cúc Lương, cùng vượt qua khổ ải này.”
Vũ Quân ngẩn người, không thể tin được quay đầu nhìn Đồng Dao.
“Giấu diếm tất cả vì muốn bảo vệ, nhưng thời gian dài, ngược lại là một sự dung túng, gây thương tổn, có phải hay không?” Khoé miệng Bắc Minh Quân cong lên cười với Đồng Dao, trong lòng Đồng Dao hoảng hốt.
“Nhiếp chính vương, bắt đầu từ hôm nay, mọi chuyện ta sẽ không giấu đệ, ta lấy thân phận là hoàng đế nước Cúc Lương mời ngươi trợ giúp ta.”
“Hoàng...... Huynh......” Vũ quân nheo mắt lại.
Đêm khuya, bầu trời tối đen, không sao, mặt trăng tròn cao vút treo giữa không trung, làm trong lòng người ta càng thêm trống trải. Đột nhiên cảm thấy bản thân không còn sức để chống đỡ, cả người trống rỗng, đêm đến, đó chính là lúc Nhuận Ngọc cảm thấy nôn nóng nhất.
Ngay từ đầu Nhuận Ngọc đã bị chính ngọn lửa trong lòng thiêu cháy, lại không rõ tại sao, hoặc nói đúng hơn là không muốn đối diện với nó. Thời gian cứ trôi qua, nỗi lo âu cứ từng ngày qua ngày, mỗi ngày đều đau đớn như vậy. Ngọn nguồn nỗi đau, cũng đã dần dần hiện ra rõ hơn trong lòng Nhuận Ngọc, khiến cho hắn không thể không thừa nhận. Người đó, chính là nàng – Đồng Dao!
Tuy rằng Nhuận Ngọc không muốn tin, một người phụ nữ như vậy mà chiếm cứ lấy tâm tư của hắn. Một người phụ nữ như vậy, lại khiến cho mỗi giây mỗi phút của hắn đau khổ như đang ở trong địa ngục. Mà chính hắn… lại yêu nàng đến vậy!
Yêu......
Trái tim Nhuận Ngọc đau nhói, cố gắng vỗ ngực mình. Nàng từng là mẫu hậu của hắn, nàng đã từng giết cha hắn, nàng đã từng làm người phụ nữ của hắn, lại đã từng đi quyến rũ người đàn ông khác. Tiếng yêu này, cảm giác xa lạ như vậy, nếu yêu chính là đau đớn như vậy, hắn thà không có!
Từ trước tới nay chưa bao giờ Nhuận Ngọc cảm thấy mâu thuẫn cùng hối hận như vậy, lúc trước vì sao lại thả nàng, tại sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy! Hắn nên bắn một tên giết chết tên hoàng tử nước Cúc Lương, hoặc giết nàng, kết thúc mọi chuyện… Nhưng giờ đây! Nàng ở nước Cúc Lương xa xôi, mà chính mình lại lún sâu chết dần trong sự dày vò!
Nhuận Ngọc lảo đảo đứng dậy, chỉ mặc bộ đồ ngủ phong phanh, mái tóc đen phủ trên bờ vai, đôi mắt đen dài trông đêm đen tỏ ra yêu dị. Đêm khuya lạnh lẽo đang gặm nhấm làn da hắn, lạnh tới thấu xương. Đúng lúc, nó có thể kiềm chế được sự nôn nóng trong lòng hắn. Mấy ngày nay Nhuận Ngọc vẫn ngủ trong phòng Đồng Dao, hắn đã đuổi tất cả những người phụ nữ đó, quay đầu nhìn chiếc giường trống rỗng, nhíu chặt mày. Rốt cuộc hắn đã hiểu, không ai có thể thay thế được nàng. Dù có nhiều người đến mấy cũng không thể bù lại chỗ hổng trong lòng hắn, sau khi phát tiết, càng thêm trống rỗng.
Từ cơn nóng giận mà từ từ bình tĩnh trở lại, đó là một loại kiềm nén cùng cực, ép hắn không thở nổi. Trong lòng cảm thấy sợ hãi, hắn không dám nghĩ tới…
Một bóng đen từ cửa sổ xoay người tiến vào.
“Bệ hạ.” Người kia quỳ xuống đất hành lễ.
Ánh mắt Nhuận Ngọc lạnh lùng: “Không phải ở bên cạnh nàng sao, sao lại trở về?”
“Hoàng đế nước Cúc Lương hạ lệnh, đối đãi với chúng thần như khách, thực ra là tách chúng thần và thất công chúa. Thời điểm chúng thần tới nước Cúc Lương, cũng không có cách nào có thể tiếp cận thất công chúa.”
“Vậy cũng không thể tự ý trở về, đợi ở nước Cúc Lương tuỳ theo tình huống mà xử lý.”
“Bệ hạ, chỉ có một mình thần trở về. Những người còn lại đã chết tại nước Cúc Lương.”
Nhuận Ngọc nheo mắt, nghiêng mặt nhìn hắn.
“Bệ hạ, nước Cúc Lương đã xảy ra chuyện. Cả kinh thành bao gồm cả trong cung, khắp nước Cúc Lương đã bị mắc một loại bệnh dịch kỳ lạ, những người bị bệnh cả người đều phù lên đầy mủ màu đen, không ai có thể may mắn thoát chết, tất cả dân chúng thì đã chết ba phần. Việc này rất nghiêm trọng, thần không thể không tự mình trở về bẩm báo.”
“Cái gì?” Tim Nhuận Ngọc thiếu chút nữa thì chậm nửa nhịp, “Ngươi nói là bệnh dịch!”
“Đúng vậy, thần đã thăm dò, bệnh dịch này hình như bắt đầu lan tràn từ khu vực bến cảng, đầu tiên chỉ có vài thuyền viên bị bệnh. Mà con tàu rời bến chủ yếu đều là tàu thông thương buôn bán với nước Hồng Ngọc.”
Nhuận Ngọc nắm chặt tay.
“Thần ngu nguội, việc này có thể do nước Hồng Ngọc âm thầm nhúng tay, xin bệ hạ định đoạt!”
Đột nhiên Nhuận Ngọc cảm thấy nghẹt thở, bệnh dịch, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi dân chúng trong thành đã chết mất ba. Hơn nữa bệnh dịch đã vào tới tận cung, vậy nàng… Nghĩ đến việc Đồng Dao phải ở nơi nguy hiểm, trái tim Nhuận Ngọc thắt lại.
“Truyền lệnh của ta, hoàng đế nước Cúc Lương phải đuổi ngay thất công chúa về. Nếu hoàng đế nước Cúc Lương từ chối, liền âm thầm ép nàng trở về!”
“Việc này…”
“Ta viết thư cho ngươi, lập tức lên đường!”
“Nhưng bệ hạ, nước Cúc Lương và nước ta có quan hệ hữu nghị, hiện tại nước Cúc Lương gặp đại nạn, chúng ta có phải nên tương trợ hay không?”
“Tương trợ?” Nhuận Ngọc nheo mắt, nở nụ cười tà ác, lời nói tràn ngập sự thâm hiểm: “Ha ha, nếu không mang người trở về, nhân cơ hội này nước Chư Lương liền phát binh trực tiếp tấn công nước Cúc Lương.”
Tác giả :
Lãnh Thu Nguyệt