Cố Sự Điều Giáo Đạo Sĩ Của Hồ Yêu
Chương 4
“Đại thiếu phu nhân, người tỉnh lại rồi.”
Thương Huyền vừa mở mắt, bên tai liền truyền đến một giọng nói ngọt ngào.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Thương Huyền chớp chớp đôi mắt nhức mỏi, nhìn đỉnh giường khắc hoa tinh xảo, có phần hoảng hốt. Hắn rõ ràng chỉ là một đạo sĩ tầm thường của phái Thanh Vân, thế mà lại thành thân với một hắc yêu hồ, còn…. còn…. chuyện đêm qua thật là hoang đường!
“Mới rạng sáng thôi ạ. Đại thiếu nãi nãi muốn mặc y phục?”
“Làm phiền ngươi.” Thương Huyền giơ tay xoa mi tâm, chống tay xuống đầu giường ngồi dậy.
“Không phiền. Tiểu nô là Lãnh Thu, phụ trách hầu hạ đại thiếu phu nhân người.” Lãnh Thu buộc màn che lại, hai tay dâng lên một bộ y phục vải dệt trắng tuyết tới trước giường.
“Gọi Thương Huyền là được rồi, cái danh đại thiếu phu nhân Kỳ gia này, ta chưa bao giờ đồng ý nhận.” Hai mắt Thương Huyền chợt lóe lên sự tức giận, cầm lấy tiết khố đặt bên trên lớp y phục, xoay lưng mặc vào.
Lãnh Thu nhìn thấy dấu tay xanh tím trên mông Thương Huyền, le lưỡi một cái, trên mặt vẫn là nụ cười tươi rói hoạt bát.
“Công tử muốn dùng bữa chưa?” Lãnh Thu tự động sửa miệng, tục danh của chủ mẫu, không phải là thứ mà họ có thể gọi tùy tiện.
“Không cần.”
Thương Huyền buộc chặt dây đai, đi giày bước ra khỏi phòng, bắt đầu bài tập rèn luyện mỗi sáng. Hắn tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi, ngồi thiền đúng một canh giờ, ngồi thiền xong, lại đến đình viện luyện kiếm pháp. Cho dù trong tay Thương Huyền không có kiếm, mỗi chiêu mỗi thức vẫn không hề qua loa, các thế kiếm võ: bổ, đốt, chém, đâm, bộ pháp nhẹ nhàng mà vững vàng, thân hình tựa như tiên, như ảo, vẻ mặt bình tĩnh mà chuyên chú.
Trong bụi cỏ, vài cục lông tròn tròn chen chúc nhau, lén nhìn ra từ khe hở, dùng ngôn ngữ hồ ly kề tai nói nhỏ.
“Tứ Tứ (44), ngươi nói thử xem đại ca có phải là bị héo rồi không? Đại tẩu trông không khác gì người bình thường cả, đáng lẽ hắn phải là ngồi không được, đứng không vững mới đúng, vậy mà vẫn có thể ngồi thiền tận một canh giờ, bây giờ ngay cả bộ kiếm pháp thứ tư cũng luyện đến rồi” Tam Thập Nhị (32) đệ hỏi muội muội.
“Ngươi cho rằng kích thước của đại ca như gậy cán mì chắc? Nói không chừng chỉ bằng cái kim thêu ấy chứ!” Tứ tứ muội đắc ý nói.
“Hóa ra đại ca là bên bị đè.” Bát Thập Cửu (89) đệ ngữ khí lãnh đạm nói.
“Hê, a đệ nói đúng rồi!” Nhị Thập Nhất (21) muội đụng đụng vào người đệ đệ.
“A tỷ, ở đây có sâu cắn ta, hơn nữa ta ngồi đến tê cả mông rồi……” Ngũ Thập Bát (58) đệ lăn qua lăn lại như giun dưới đất, đáng thương oán giận nói.
“Thích thì xem, không thì cút!” Thập Cửu (19) muội bị làm phiền, trả lời ngắn gọn dứt khoát.
Bụi cỏ gần đó vẫn luôn phát ra tiếng sột soạt, hơn nữa tiếng vang càng lúc càng lớn, Thương Huyền không thể không thu thế, tìm đến nơi âm thanh phát ra. Còn không đợi hắn vén bụi cỏ sang hai bên, vài cục hồ ly tròn tròn đã lăn ra, xám, trắng, nâu, vàng, màu lông gì cũng có. Mấy cục lông tròn lăn lộn thành một khối, giương mắt nhìn về phía Thương Huyền, đôi mắt hồ ly chớp chớp, đột nhiên có tiếng mèo kêu.
“Meo ~”
Thương Huyền ngây ra mất một lúc, mấy con hồ ly kia liền nhân cơ hội lảo đảo bò lết chạy mất, chỉ còn lại một con hồ ly nhỏ màu nâu, chính là ngũ bát đệ ngồi lâu đến tê cả mông kia. Thân hình ngũ bát mảnh mai, tính tình lại nhát gan, bị chen lấn lăn ra đằng sau, vẫn ngồi lại chỗ cũ, hai tai run run, cũng không dám ngẩng đầu lên. Đột nhiên, có một con báo hoa không biết từ đâu vọt ra, cắn lấy cổ ngũ bát, mang nó chạy đi. Thương Huyền nhìn thấy con báo hoa to lớn lại tha mất tiểu hồ ly, trong lòng hốt hoảng đang muốn đuổi theo, đột nhiên bị chặn lại, ôm lấy, kéo ra sau bụi cỏ, đặt trên mặt đất.
“Không cần đuổi theo, con báo hoa kia là người bảo vệ của ngũ bát đệ. Nương tử, ta nhìn ngươi luyện kiếm, bên dưới cứng lên rồi.”
Kỳ Mặc cười tà, một tay cố định hai tay của Thương Huyền lên đỉnh đầu, một tay cởi bỏ vạt áo của Thương Huyền, trường bào tuyết trắng bị kéo sang bên trái từng chút một, quần trong lẫn tiết khố, giày cũng bị y thuận thế “xoạt xoạt” cởi ra. Kỳ Mặc dùng đầu gối chân trái đè xuống đùi phải của Thương Huyền, tháo đai quần của mình ra, cầm lấy côn thịt đang cương cứng, kéo chân trái của Thương Huyền ra, nhắm ngay huyệt khẩu, trực tiếp cắm thẳng vào.
Tràng đạo chưa được bôi trơn lúc vào có chút khó khăn, nhưng khoảng cách giữa hai lần giao hợp cũng không lâu lắm, tiểu huyệt thích ứng với sự xâm nhập khá nhanh, co rút lại chứa chấp hành vi xâm phạm. Thương Huyền vừa luyện kiếm, thân thể có chút mệt mỏi, người nhũn ra, gần như không thể phản kháng lại, chỉ có thể dựa theo động tác kinh người của Kỳ Mặc, thân thể chậm rãi đung đưa.
Kỳ Mặc thong thả mà mạnh mẽ lúc cắm vào, lúc rút ra, hưởng thụ khoái cảm được khám phá bên trong, cùng với nhiệt độ nóng bỏng của nội bích. Lúc y cắm vào sẽ cọ xát chỗ mẫn cảm của Thương Huyền, người dưới thân sẽ phát ra tiếng rên cùng than nhẹ; khi y thong thả rút côn thịt của mình ra, Thương Huyền đang thở dốc liền bị ma sát đến hỗn loạn.
“Nương tử, ngươi có biết vi phu đang làm gì không? Vi phu đang làm ra sữa đậu nành. Trước phải xay đậu ra nha, ta tự xay đậu ra. Sau đó muốn đút sữa đậu nành đậm đà này cho cái miệng nhỏ bên dưới của ngươi no nha.”
Kỳ Mặc cố ý chỉ mới cắm vào một nửa đã rút ra, chậm rãi mà có quy luật dùng côn thịt cọ cọ nội bích, tựa như giã, xay xát.
“Nói hươu nói vượn…… ưm….. hừ……”
Thương Huyền cúi đầu hừ hừ thở gấp, chỗ sâu trong huyệt ngứa ngáy không thôi, điểm mẫn cảm trong cơ thể chỉ được lướt qua không thể nào thỏa mãn được sự trống rỗng trong cơ thể, phân thân nhỏ dựng thẳng đứng, khóc ra dục dịch. Thân thể hắn không thể kiềm chế mà run rẩy, tiểu huyệt vội vã mút lấy thứ đang ở ngay trước cửa động, cảm giác tê ngứa một lần nữa vọt tới thần kinh, bên tai chỉ còn tiếng ong ong, trong đầu trống rỗng.
“Hô…… Nương tử ngươi mút chặt quá, ta xay đậu thật vất và……” Kỳ Mặc nhịn cảm giác muốn bắn xuống, tiếp tục hành động cắm vào rút ra nhè nhẹ trong tiểu huyệt.
Chân Thương Mặc đã không còn sức lực, vắt trên khuỷu tay Kỳ Mặc, trước mắt là lồng ngực phập phồng thấm ướt mồ hôi trông thật ngon miệng, người dưới thân vẻ mặt mê loạn cũng giãy dụa, trong chớp mắt lý trí của hắn biến mất trước dục vọng. Thân thể càng cấm dục, càng dễ sa vào khoái cảm, mà y càng muốn khiến thân thể tinh thuần này mê đắm trong tư vị bị y thượng.
“Ưm…… a…… đừng mà…… hừ…..”
Thần chí Thương Huyền mê ly, lắc đầu, ương ngạnh chống lại khoái cảm, nhưng khi Kỳ Mặc rút ra, cố ý kéo dài thời gian cắm vào, Thương Huyền liền dùng ánh mắt bán manh, khát cầu nhìn về phía y, không ngừng cầu hoan.
“Nương tử, muốn không? Hay vẫn không muốn? Ngươi không nói rõ ràng vi phu làm sao mà biết được?”
Thương Huyền xoay người qua, liếc mắt nhìn lên cổ tay đang bị cố định trên đầu, nhắm chặt mắt cố không để ý tới, cắn môi đến phát run. Kỳ Mặc để phân thân trước huyệt khẩu, nhẹ nhàng đâm vào một chút liền rút ra ngay lập tức, trêu đùa cúc huyệt đáng thương chưa được thỏa mãn.
“Cái miệng nhỏ phía dưới này của ngươi đang thèm khát đại bổng của ta đâm vào, phun sữa đậu nành nè! Đáng thương chủ nhân của nó lại quật cường như vậy, thật đáng thương nha ~”
Quy đầu tròn của Kỳ Mặc chảy ra dục dịch, y đỡ lấy côn thịt của mình, ma sát lên xuống, qua lại trước cửa huyệt, dùng quy đầu nhét vào huyệt khẩu một chút, khi bị nuốt vào liền bỏ ra, cứ như vậy đắc ý tiếp tục nhịp điệu đùa bỡn này.
“Cho ta……”
Rốt cuộc, Thương Huyền phát ra âm thanh run rẩy nhỏ như tiếng muỗi kêu, vẫn quay đầu, không muốn nhìn về phía gia hỏa đáng giận trên người hắn, khóe mắt đỏ bừng có chút ẩm ướt. Kỳ Mặc tự nhận y là tiểu công tốt, yêu thương bạn lữ, không dong dài thêm nữa mà thẳng thắn đi vào, bắt đầu xâm nhập làm thỏa mãn người dưới thân.
“A a a…… a…… ưm…..”
Sự trống trải trong cơ thể rất nhanh chóng bị ma sát lấp đầy, côn thịt nóng bỏng chầm chậm đỉnh vào điểm yếu ớt nhất, nhạy cảm nhất của hắn, khoái cảm như mưa lớn, tác động vào toàn thân từ trên xuống dưới, dịch trong cơ thể trào ra như suối. Kỳ Mặc buông hai tay hắn ra, nhấc hai chân hắn kê lên vai mình, quỳ trước người hắn, hạ thân cũng lại sát gần, như muốn hợp làm một, nhanh chóng tháo nước.
Nửa người trên của Thương Huyền nằm ngửa trên cỏ, bàn tay nắm chặt lấy nhánh cỏ run lên, phần eo bên dưới bị va chạm, thân thể theo động tác cắm vào, đưa đẩy đến rung lên, ngửa cổ, tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được mà tràn ra khỏi miệng.
Kỳ Mặc nghe thấy tiếng rên khàn khàn của hắn, dục vọng càng thêm phấn khởi, kích động, càng ra sức ra vào trong tiểu huyệt của hắn, khiến Thương Huyền phát ra càng nhiều tiếng than nhẹ.
“Tiểu Huyền, sữa đậu nành của vi phu rất chất lượng phải không? Hả? Có phải xay đậu rất nhanh không? Thích liền kêu to lên, kêu ra miệng, ta liền thỏa mãn ngươi, sáp cho ngươi thích đến ngất xỉu!”
Thương Huyền nghe thấy ô ngôn uế ngữ đó, vừa giận bản thân mình, đồng thời thân thể lại bị kích thích càng thêm hưng phấn, không tự chủ giạng hai chân càng rộng ra, để nam căn của Kỳ Mặc sáp vào, lấp đầy hắn.
“A…… a…… ưm…… hừ ân…… ưm……”
Kỳ Mặc nắm lấy hai cánh mông tuyết trắng kia, dùng tốc độ nhanh hơn ra sức cắm vào rút ra, thao đến tiểu huyệt ngập dịch ruột non cùng mồ hôi run lên bần bật, cuối cùng sâu đến tận cúc huyệt, càn quấy loạn, nhanh chóng bắn ra từng luồng tinh dịch đặc sệt vào trong nội bích.
“Đút sữa đậu nành nào! Hô ưm…… a…… Bảo nhi…… bảo bối Tiểu Huyền…… Ngươi thật tuyệt…… hô……”
Kỳ Mặc buông hai chân Thương Huyền ra, áp người lên thân thể hắn, tạm thời thỏa mãn mà ồ ồ thở gấp trên người hắn, không chú ý tới hai mắt ướt át sương mù của Thương Huyền chợt lóe lên, dao động cảm xúc mất mát.
Hắn nhất định là nghe lầm rồi…… Đã không còn ai…… gọi cái tên đó nữa rồi……
“Đại ca đại tẩu đúng là không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt chơi dã hợp trên cỏ.”
Một giọng nói âm lãnh cất lên, Thương Huyền đột ngột cả kinh, phát hiện hai chân còn đang mở rộng, hạ thân trần trụi, y phục hỗn độn, bị đặt dưới thân hắc yêu hồ, bộ dáng chật vật không chịu nổi, thật muốn chết luôn đi cho rồi. Nhìn qua gáy hắc yêu hồ, Thương Huyền ngẩng đầu là có thể nhìn ra phía sau hắc yêu hồ, trước mắt hắn, một thân ảnh cao gầy trắng muốt như tuyết đang đứng thẳng.
Yêu lệ khí cường đại, khí tức băng lãnh, tuy rằng ngược sáng, cũng có thể nhìn thấy một đôi mắt hung ác nham hiểm u ám, tựa như hai lưỡi dao sắc bén lia trên người hắn. Yêu kia lại liếc nhìn hắn, phát ra một tiếng hừ lạnh trào phúng, Thương Huyền tựa như bị nhốt vào hố băng, toàn thân bị giọng nói kia làm cho rét run, đầu cũng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Thương Huyền đẩy Kỳ Mặc ra, mượn quần áo còn nguyên vẹn trên thân che đậy da thịt bên dưới, ôm quần trong cùng tiết khố và giày bị cởi ra, có phần hốt hoảng chạy mất. Kỳ Mặc còn chưa thỏa mãn chép chép miệng, nhét hạ thân đã phát tiết một lần vào trong khố, chỉnh lại dây đai, liền bị Kỳ lão tam đá một cước vào mông, khuôn mặt vô cùng không ưu nhã ngã sấp xuống mặt cỏ, mũi thiếu chút nữa lệch sang một bên.
“Lão Tam ngươi không biết lớn nhỏ!” Kỳ Mặc rống giận, Kỳ lão tam lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường liếc nhìn đại ca của mình chật vật từ bãi cỏ đứng dậy, phất tay áo rộng che thân hình lại, biến mất một cách quỷ mị.
“Kỳ quái……” Kỳ Mặc lẩm bẩm, ra khỏi đình viện.
Thương Huyền vừa mở mắt, bên tai liền truyền đến một giọng nói ngọt ngào.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Thương Huyền chớp chớp đôi mắt nhức mỏi, nhìn đỉnh giường khắc hoa tinh xảo, có phần hoảng hốt. Hắn rõ ràng chỉ là một đạo sĩ tầm thường của phái Thanh Vân, thế mà lại thành thân với một hắc yêu hồ, còn…. còn…. chuyện đêm qua thật là hoang đường!
“Mới rạng sáng thôi ạ. Đại thiếu nãi nãi muốn mặc y phục?”
“Làm phiền ngươi.” Thương Huyền giơ tay xoa mi tâm, chống tay xuống đầu giường ngồi dậy.
“Không phiền. Tiểu nô là Lãnh Thu, phụ trách hầu hạ đại thiếu phu nhân người.” Lãnh Thu buộc màn che lại, hai tay dâng lên một bộ y phục vải dệt trắng tuyết tới trước giường.
“Gọi Thương Huyền là được rồi, cái danh đại thiếu phu nhân Kỳ gia này, ta chưa bao giờ đồng ý nhận.” Hai mắt Thương Huyền chợt lóe lên sự tức giận, cầm lấy tiết khố đặt bên trên lớp y phục, xoay lưng mặc vào.
Lãnh Thu nhìn thấy dấu tay xanh tím trên mông Thương Huyền, le lưỡi một cái, trên mặt vẫn là nụ cười tươi rói hoạt bát.
“Công tử muốn dùng bữa chưa?” Lãnh Thu tự động sửa miệng, tục danh của chủ mẫu, không phải là thứ mà họ có thể gọi tùy tiện.
“Không cần.”
Thương Huyền buộc chặt dây đai, đi giày bước ra khỏi phòng, bắt đầu bài tập rèn luyện mỗi sáng. Hắn tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi, ngồi thiền đúng một canh giờ, ngồi thiền xong, lại đến đình viện luyện kiếm pháp. Cho dù trong tay Thương Huyền không có kiếm, mỗi chiêu mỗi thức vẫn không hề qua loa, các thế kiếm võ: bổ, đốt, chém, đâm, bộ pháp nhẹ nhàng mà vững vàng, thân hình tựa như tiên, như ảo, vẻ mặt bình tĩnh mà chuyên chú.
Trong bụi cỏ, vài cục lông tròn tròn chen chúc nhau, lén nhìn ra từ khe hở, dùng ngôn ngữ hồ ly kề tai nói nhỏ.
“Tứ Tứ (44), ngươi nói thử xem đại ca có phải là bị héo rồi không? Đại tẩu trông không khác gì người bình thường cả, đáng lẽ hắn phải là ngồi không được, đứng không vững mới đúng, vậy mà vẫn có thể ngồi thiền tận một canh giờ, bây giờ ngay cả bộ kiếm pháp thứ tư cũng luyện đến rồi” Tam Thập Nhị (32) đệ hỏi muội muội.
“Ngươi cho rằng kích thước của đại ca như gậy cán mì chắc? Nói không chừng chỉ bằng cái kim thêu ấy chứ!” Tứ tứ muội đắc ý nói.
“Hóa ra đại ca là bên bị đè.” Bát Thập Cửu (89) đệ ngữ khí lãnh đạm nói.
“Hê, a đệ nói đúng rồi!” Nhị Thập Nhất (21) muội đụng đụng vào người đệ đệ.
“A tỷ, ở đây có sâu cắn ta, hơn nữa ta ngồi đến tê cả mông rồi……” Ngũ Thập Bát (58) đệ lăn qua lăn lại như giun dưới đất, đáng thương oán giận nói.
“Thích thì xem, không thì cút!” Thập Cửu (19) muội bị làm phiền, trả lời ngắn gọn dứt khoát.
Bụi cỏ gần đó vẫn luôn phát ra tiếng sột soạt, hơn nữa tiếng vang càng lúc càng lớn, Thương Huyền không thể không thu thế, tìm đến nơi âm thanh phát ra. Còn không đợi hắn vén bụi cỏ sang hai bên, vài cục hồ ly tròn tròn đã lăn ra, xám, trắng, nâu, vàng, màu lông gì cũng có. Mấy cục lông tròn lăn lộn thành một khối, giương mắt nhìn về phía Thương Huyền, đôi mắt hồ ly chớp chớp, đột nhiên có tiếng mèo kêu.
“Meo ~”
Thương Huyền ngây ra mất một lúc, mấy con hồ ly kia liền nhân cơ hội lảo đảo bò lết chạy mất, chỉ còn lại một con hồ ly nhỏ màu nâu, chính là ngũ bát đệ ngồi lâu đến tê cả mông kia. Thân hình ngũ bát mảnh mai, tính tình lại nhát gan, bị chen lấn lăn ra đằng sau, vẫn ngồi lại chỗ cũ, hai tai run run, cũng không dám ngẩng đầu lên. Đột nhiên, có một con báo hoa không biết từ đâu vọt ra, cắn lấy cổ ngũ bát, mang nó chạy đi. Thương Huyền nhìn thấy con báo hoa to lớn lại tha mất tiểu hồ ly, trong lòng hốt hoảng đang muốn đuổi theo, đột nhiên bị chặn lại, ôm lấy, kéo ra sau bụi cỏ, đặt trên mặt đất.
“Không cần đuổi theo, con báo hoa kia là người bảo vệ của ngũ bát đệ. Nương tử, ta nhìn ngươi luyện kiếm, bên dưới cứng lên rồi.”
Kỳ Mặc cười tà, một tay cố định hai tay của Thương Huyền lên đỉnh đầu, một tay cởi bỏ vạt áo của Thương Huyền, trường bào tuyết trắng bị kéo sang bên trái từng chút một, quần trong lẫn tiết khố, giày cũng bị y thuận thế “xoạt xoạt” cởi ra. Kỳ Mặc dùng đầu gối chân trái đè xuống đùi phải của Thương Huyền, tháo đai quần của mình ra, cầm lấy côn thịt đang cương cứng, kéo chân trái của Thương Huyền ra, nhắm ngay huyệt khẩu, trực tiếp cắm thẳng vào.
Tràng đạo chưa được bôi trơn lúc vào có chút khó khăn, nhưng khoảng cách giữa hai lần giao hợp cũng không lâu lắm, tiểu huyệt thích ứng với sự xâm nhập khá nhanh, co rút lại chứa chấp hành vi xâm phạm. Thương Huyền vừa luyện kiếm, thân thể có chút mệt mỏi, người nhũn ra, gần như không thể phản kháng lại, chỉ có thể dựa theo động tác kinh người của Kỳ Mặc, thân thể chậm rãi đung đưa.
Kỳ Mặc thong thả mà mạnh mẽ lúc cắm vào, lúc rút ra, hưởng thụ khoái cảm được khám phá bên trong, cùng với nhiệt độ nóng bỏng của nội bích. Lúc y cắm vào sẽ cọ xát chỗ mẫn cảm của Thương Huyền, người dưới thân sẽ phát ra tiếng rên cùng than nhẹ; khi y thong thả rút côn thịt của mình ra, Thương Huyền đang thở dốc liền bị ma sát đến hỗn loạn.
“Nương tử, ngươi có biết vi phu đang làm gì không? Vi phu đang làm ra sữa đậu nành. Trước phải xay đậu ra nha, ta tự xay đậu ra. Sau đó muốn đút sữa đậu nành đậm đà này cho cái miệng nhỏ bên dưới của ngươi no nha.”
Kỳ Mặc cố ý chỉ mới cắm vào một nửa đã rút ra, chậm rãi mà có quy luật dùng côn thịt cọ cọ nội bích, tựa như giã, xay xát.
“Nói hươu nói vượn…… ưm….. hừ……”
Thương Huyền cúi đầu hừ hừ thở gấp, chỗ sâu trong huyệt ngứa ngáy không thôi, điểm mẫn cảm trong cơ thể chỉ được lướt qua không thể nào thỏa mãn được sự trống rỗng trong cơ thể, phân thân nhỏ dựng thẳng đứng, khóc ra dục dịch. Thân thể hắn không thể kiềm chế mà run rẩy, tiểu huyệt vội vã mút lấy thứ đang ở ngay trước cửa động, cảm giác tê ngứa một lần nữa vọt tới thần kinh, bên tai chỉ còn tiếng ong ong, trong đầu trống rỗng.
“Hô…… Nương tử ngươi mút chặt quá, ta xay đậu thật vất và……” Kỳ Mặc nhịn cảm giác muốn bắn xuống, tiếp tục hành động cắm vào rút ra nhè nhẹ trong tiểu huyệt.
Chân Thương Mặc đã không còn sức lực, vắt trên khuỷu tay Kỳ Mặc, trước mắt là lồng ngực phập phồng thấm ướt mồ hôi trông thật ngon miệng, người dưới thân vẻ mặt mê loạn cũng giãy dụa, trong chớp mắt lý trí của hắn biến mất trước dục vọng. Thân thể càng cấm dục, càng dễ sa vào khoái cảm, mà y càng muốn khiến thân thể tinh thuần này mê đắm trong tư vị bị y thượng.
“Ưm…… a…… đừng mà…… hừ…..”
Thần chí Thương Huyền mê ly, lắc đầu, ương ngạnh chống lại khoái cảm, nhưng khi Kỳ Mặc rút ra, cố ý kéo dài thời gian cắm vào, Thương Huyền liền dùng ánh mắt bán manh, khát cầu nhìn về phía y, không ngừng cầu hoan.
“Nương tử, muốn không? Hay vẫn không muốn? Ngươi không nói rõ ràng vi phu làm sao mà biết được?”
Thương Huyền xoay người qua, liếc mắt nhìn lên cổ tay đang bị cố định trên đầu, nhắm chặt mắt cố không để ý tới, cắn môi đến phát run. Kỳ Mặc để phân thân trước huyệt khẩu, nhẹ nhàng đâm vào một chút liền rút ra ngay lập tức, trêu đùa cúc huyệt đáng thương chưa được thỏa mãn.
“Cái miệng nhỏ phía dưới này của ngươi đang thèm khát đại bổng của ta đâm vào, phun sữa đậu nành nè! Đáng thương chủ nhân của nó lại quật cường như vậy, thật đáng thương nha ~”
Quy đầu tròn của Kỳ Mặc chảy ra dục dịch, y đỡ lấy côn thịt của mình, ma sát lên xuống, qua lại trước cửa huyệt, dùng quy đầu nhét vào huyệt khẩu một chút, khi bị nuốt vào liền bỏ ra, cứ như vậy đắc ý tiếp tục nhịp điệu đùa bỡn này.
“Cho ta……”
Rốt cuộc, Thương Huyền phát ra âm thanh run rẩy nhỏ như tiếng muỗi kêu, vẫn quay đầu, không muốn nhìn về phía gia hỏa đáng giận trên người hắn, khóe mắt đỏ bừng có chút ẩm ướt. Kỳ Mặc tự nhận y là tiểu công tốt, yêu thương bạn lữ, không dong dài thêm nữa mà thẳng thắn đi vào, bắt đầu xâm nhập làm thỏa mãn người dưới thân.
“A a a…… a…… ưm…..”
Sự trống trải trong cơ thể rất nhanh chóng bị ma sát lấp đầy, côn thịt nóng bỏng chầm chậm đỉnh vào điểm yếu ớt nhất, nhạy cảm nhất của hắn, khoái cảm như mưa lớn, tác động vào toàn thân từ trên xuống dưới, dịch trong cơ thể trào ra như suối. Kỳ Mặc buông hai tay hắn ra, nhấc hai chân hắn kê lên vai mình, quỳ trước người hắn, hạ thân cũng lại sát gần, như muốn hợp làm một, nhanh chóng tháo nước.
Nửa người trên của Thương Huyền nằm ngửa trên cỏ, bàn tay nắm chặt lấy nhánh cỏ run lên, phần eo bên dưới bị va chạm, thân thể theo động tác cắm vào, đưa đẩy đến rung lên, ngửa cổ, tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được mà tràn ra khỏi miệng.
Kỳ Mặc nghe thấy tiếng rên khàn khàn của hắn, dục vọng càng thêm phấn khởi, kích động, càng ra sức ra vào trong tiểu huyệt của hắn, khiến Thương Huyền phát ra càng nhiều tiếng than nhẹ.
“Tiểu Huyền, sữa đậu nành của vi phu rất chất lượng phải không? Hả? Có phải xay đậu rất nhanh không? Thích liền kêu to lên, kêu ra miệng, ta liền thỏa mãn ngươi, sáp cho ngươi thích đến ngất xỉu!”
Thương Huyền nghe thấy ô ngôn uế ngữ đó, vừa giận bản thân mình, đồng thời thân thể lại bị kích thích càng thêm hưng phấn, không tự chủ giạng hai chân càng rộng ra, để nam căn của Kỳ Mặc sáp vào, lấp đầy hắn.
“A…… a…… ưm…… hừ ân…… ưm……”
Kỳ Mặc nắm lấy hai cánh mông tuyết trắng kia, dùng tốc độ nhanh hơn ra sức cắm vào rút ra, thao đến tiểu huyệt ngập dịch ruột non cùng mồ hôi run lên bần bật, cuối cùng sâu đến tận cúc huyệt, càn quấy loạn, nhanh chóng bắn ra từng luồng tinh dịch đặc sệt vào trong nội bích.
“Đút sữa đậu nành nào! Hô ưm…… a…… Bảo nhi…… bảo bối Tiểu Huyền…… Ngươi thật tuyệt…… hô……”
Kỳ Mặc buông hai chân Thương Huyền ra, áp người lên thân thể hắn, tạm thời thỏa mãn mà ồ ồ thở gấp trên người hắn, không chú ý tới hai mắt ướt át sương mù của Thương Huyền chợt lóe lên, dao động cảm xúc mất mát.
Hắn nhất định là nghe lầm rồi…… Đã không còn ai…… gọi cái tên đó nữa rồi……
“Đại ca đại tẩu đúng là không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt chơi dã hợp trên cỏ.”
Một giọng nói âm lãnh cất lên, Thương Huyền đột ngột cả kinh, phát hiện hai chân còn đang mở rộng, hạ thân trần trụi, y phục hỗn độn, bị đặt dưới thân hắc yêu hồ, bộ dáng chật vật không chịu nổi, thật muốn chết luôn đi cho rồi. Nhìn qua gáy hắc yêu hồ, Thương Huyền ngẩng đầu là có thể nhìn ra phía sau hắc yêu hồ, trước mắt hắn, một thân ảnh cao gầy trắng muốt như tuyết đang đứng thẳng.
Yêu lệ khí cường đại, khí tức băng lãnh, tuy rằng ngược sáng, cũng có thể nhìn thấy một đôi mắt hung ác nham hiểm u ám, tựa như hai lưỡi dao sắc bén lia trên người hắn. Yêu kia lại liếc nhìn hắn, phát ra một tiếng hừ lạnh trào phúng, Thương Huyền tựa như bị nhốt vào hố băng, toàn thân bị giọng nói kia làm cho rét run, đầu cũng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Thương Huyền đẩy Kỳ Mặc ra, mượn quần áo còn nguyên vẹn trên thân che đậy da thịt bên dưới, ôm quần trong cùng tiết khố và giày bị cởi ra, có phần hốt hoảng chạy mất. Kỳ Mặc còn chưa thỏa mãn chép chép miệng, nhét hạ thân đã phát tiết một lần vào trong khố, chỉnh lại dây đai, liền bị Kỳ lão tam đá một cước vào mông, khuôn mặt vô cùng không ưu nhã ngã sấp xuống mặt cỏ, mũi thiếu chút nữa lệch sang một bên.
“Lão Tam ngươi không biết lớn nhỏ!” Kỳ Mặc rống giận, Kỳ lão tam lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường liếc nhìn đại ca của mình chật vật từ bãi cỏ đứng dậy, phất tay áo rộng che thân hình lại, biến mất một cách quỷ mị.
“Kỳ quái……” Kỳ Mặc lẩm bẩm, ra khỏi đình viện.
Tác giả :
Hoài Dực